Chương 6: Có con

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sáng hôm sau tại Lee gia.

Wangho thức dậy sau một đêm mệt mỏi, em bước xuống lầu mới phát hiện cả đêm Lee Sanghyeok không về, em nhìn khung cảnh xung quanh mà thở dài.

Dì Mai đang làm thức ăn trong bưng ra bàn thì thấy Wangho đang thẩn thơ trước cửa kính hướng ra vườn thuỷ tiên. Dì biết hôm qua em đã đau khổ đến mức độ nào nhưng lực bất tòng tâm, dì vội bỏ đĩa thức ăn xuống bàn nhanh chân đi đến cạnh em, tay chạm vào vai em mà vỗ về an ủi.

"Cậu chủ...tôi..cậu đừng buồn nữa."

Em xoay lại hìn dì, cúi mặt xuống đôi mắt mờ đi vì tầng nước mỏng. – "Con xin lỗi vì đã liên luỵ đến mọi người."

"Cậu đừng nói vậy! Chuyện của cậu tôi rất thấu hiểu, cậu chẳng qua là chưa chấp nhận được."

Em như tìm được một phần an ủi cho tâm hồn đã chết, nhanh ào tới ôm dì, dì cũng coi em như con trai mình vậy ôm lấy em trấn an.

"Đừng khóc nữa..."

"Anh ấy...anh ấy đã làm tổn thương con...yêu con tại sao lại làm thế với con."

Chí ít thì em còn dì Mai bên cạnh lúc này, vì dì thương em, thương em vì gia đình chấp nhận cuộc hôn nhân, thương em phải chịu đựng Lee Sanghyeok, dì nhìn xuống tay cùng chân em đều là vết tím liền méo mó lắc đầu, tại sao trên đời một người có nhan sắc, có địa vị lại có ngày bị người ta mang ra dày vò, một đoá thuỷ tiên thánh khiết bị vấy bẩn.

"Dì hiểu, nếu là dì chưa chấm dứt thì vẫn là đau khổ thà một lần chấm dứt còn hơn khổ một đời, cậu ấy không hiểu cho con."

Dì đẩy nhẹ em ra lấy một chiếc khăn thêu lau nước mắt cho em...

"Con..con có tình cảm với thiếu gia không?"

Em ngẩng mặt lên nhìn gì rồi lại cúi xuống, em có tình cảm hay không? Cảm xúc hỗn loạn này là sao ai mà biết được chỉ biết rằng tương lại em sau này sẽ chôn chặt cả đời vào người đàn ông tên Lee Sanghyeok rồi, em còn gì bây giờ, người em yêu, à không mà người yêu cũ của em chắc đã lên máy bay xuất ngoại rồi, em còn gì nữa đâu...

Chẳng còn gì cả.

"Con...con không biết...con hận anh ta." – Em nghiến giọng nói.

Dì Mai thở dài ôm nhẹ em vào lòng, em khóc, dì cũng khóc theo em.

"Tội cho con, dì thương con như con trai dì, con đừng lo có chuyện buồn con cứ tâm sự với dì."

Em siết chặt cái ôm ấm áp kia. – "Con cảm ơn dì."

Sau một màn tha thiết cảm động dì dẫn em vào bàn ăn.

"Nào con ăn đi, hôm này dì nấu món con thích."

Em mỉm cười nhìn bát canh trên bàn, là canh xương hầm nấu rau củ, món này mẹ hay làm cho em mỗi khi em ốm. Dì Mai múc canh ra bát cho em.

"Con cảm ơn."

Em nhận lấy bát canh, vốn dĩ đây là món ăn yêu thích nhưng sao hôm nay nó lại chán ghét thế này, em không biết mình bị dì nữa, em mỉm cười vì dì Mai đã bỏ công sức nấu cho mình em không nên làm dì thất vọng.

Em đưa một muỗng canh lên miệng liền không chịu được chạy vào nhà vệ sinh gần đó nôn ói. Dì phát hoảng chạy theo em.

"Cậu chủ, cậu sao vậy?"

Em nôn đến xanh cả mặt chảy cả nước mắt ngẩng mặt lên thở dốc... - "Con...oẹ...con không biết, con chỉ thấy khó chịu khi gửi mùi canh."

Dì ngẫm một lúc, không phải như dì nghĩ chứ, dì đỡ em ra ngoài ghế ngồi, dọn ngay bát canh đi thay vào đó rót cho em một cốc nước lọc đợi cho em bình tĩnh mới ngồi xuống hỏi em.

"Con nghe dì hỏi đây, con buồn nôn rồi con có thèm gì nữa không?"

Em trợn mắt nhìn dì, làm sao dì biết được chuyện đó, thật là mấy nay em thèm đồ chua kinh khủng khiếp ấy, nhưng không dám phiền người khác nên lại thôi.

"Con thèm đồ chua..."

"Trời đất ơi." – Dì hốt hoảng hét lên, em nhỏ không hiểu chuyện gì, đột nhiên dì lại nhẹ nhàng nắm lấy tay em.

"Cậu chủ."

"Dì đừng gọi con là cậu chủ nữa, gọi tên con đi được không?"

Dì bất ngờ khi em nói vậy. – "Không được, thiếu..."

"Kệ anh ấy, con cho phép dì gọi tên con, gọi con là Wangho thôi."

Cảm thấy chuyện có vẻ lạc đề dì Mai nhanh chóng nói tiếp. – "Wangho, con nghe đây...triệu chứng của con..."

Em vẫn ngây thơ nhìn dì nhưng ánh mắt pha chút lo lắng tập trung nghe dì nói. – "Triệu chứng của con làm sao ạ?"

"Con giống như mang thai."

"Cái gì?" – Đến lượt em hét lên.

"Con đi kiểm tra thử xem, lúc trước dì mang bầu đứa con đầu lòng triệu chứng ý chang con bây giờ."

Em lắp bắp nói lại nắm chặt tay dì. – "Nhưng con..con là nam mà.."

"Một chút nữa dì sẽ đi mua que thử thai cho con."

Em không biết làm gì khác chỉ còn biết gật đầu mà thôi.


Em bỏ lên phòng tâm trang hỗn loạn, em vẫn còn trẻ mà, thực sự là mang thai sao? Nếu một chút nữa que thử thai kia hiện hai vạch khác gì trói chặt em vào Lee Sanghyeok, em phải sống sao? Em vô thức xoa cái bụng nhỏ cầu trời đây không phải sự thật...


Ở một nơi khác...

"Cậu là ai?"

"Jeong Jihoon, gọi em là Jihoon. Hôm qua anh còn vui vẻ với em đó."

Lee Sanghyeok sau khi tỉnh dậy đập tay vào trán mình, không ngờ có ngày mình ăn chơi trác táng đến mức này. Anh rút ra một sấp tiền đưa cho cậu ta.

"Đây tiền của cậu, cầm lấy."

Jihoon không nhận tiền liền ôm lấy Sanghyeok nhưng bị anh đẩy ra.

"Làm cái dì vậy? Mau nhận tiền rồi biến đi."

Cậu ta nhếch môi một cái. – "Em thích anh, em nguyện làm bạn giường của anh được không?"

Nói xong cậu liếc nhìn nhẫn cưới trên tay Lee Sanghyeok.

"Anh có vợ rồi à? Vợ anh mà biết anh đi bar gay chắc chị ấy tức chết mất."

Anh xoay mặt sang phía Jeong Jihoon, cậu ta nhắc đến chữ "vợ" làm anh hơi đau lòng, anh yêu Wangho nhưng em nào có yêu anh.

"Tôi về đây, nói nhiều."


Anh nhanh chóng lấy áo khoác rồi rời đi nhanh chóng bỏ lại Jeong Jihoon ngồi đó với sấp tiền kia mà vỗ trên tay. – "Cũng thật hào phóng đi, Lee thiếu."


"Đây que thử thai con vào nhà vệ sinh thử xem."

Wangho cầm que dì đưa sợ sệt run rẩy rồi nhìn dì.

"Nhanh lên sẽ không sao đâu."

Rồi em bước vào nhàn vệ sinh thầm cầu nguyện ....5 phút sau em bước ra với vẻ mặt thống khổ..

"Sao rồi con, để dì xem."

Em đơ cả người, dì Mai cầm lấy que thử thai trên tay em. – "Trời ơi...con có thật rồi."

Em như đang suy nghĩ gì đó liền cầm lấy chiếc que kia lại, có con quãng đời còn lại bị chôn chặt tại nơi này, tủi nhục biết nhường nào, cay đắng biết dường nào, em nắm chặt tay dì.

"Dì, dì giúp con đừng cho anh ta biết con đang mang thai có được không?"

Dì Mai trong đầu hiện lên vô số dấu chấm hỏi biết thì sao chứ không phải hai người là vợ chồng hợp pháp à?

"Tại sao chứ? Con và cậu ấy là vợ chồng mà chuyện con có thai tại sao.."

Em nhanh chóng ngắt lời dì. – "Dì nghe lời con được không? Con xin dì mà."

"Dì ơi... con sẽ tự chăm sóc con của con dì đừng nói cho anh ta biết."

Cuối cùng rào cản phản đối của dì Mai bị em đánh sập.

"Thôi được rồi, dì nghe con, nhưng con nhớ phải cẩn thận người mang thai cần phải bồi bổ, còn nữa chuyện đó...chuyện vợ chồng không nên làm. Con lên phòng đi, dì nấu cho con chén súp bổ thai phụ."

Em mỉm cười nắm tay dì làm nũng. – "Con cám ơn dì, dì là tốt nhất."

Wangho lên phòng nằm, tay để trên bụng mà suy nghĩ đây là con của em và Lee Sanghyeok, em lấy tay xoa chiếc bụng phẳng lì của mình.

"Sao con lại đến vào lúc này chứ?"

*ting* tiếng tin nhắn điện thoại vang lên.

Em loay hoay lấy điện thoại nhìn dòng tin nhắn mà thở dài lau đi vệt nước mắt.

[Anh đi đây, cố gắng chờ anh nhé! Yêu em.!"]

Vậy là Jaehyuk đã lên máy bay sang Mỹ, nơi đây chỉ còn mình em mà thôi, một mình đang mang thai con của Lee Sanghyeok.

"Con ngoan, ba sẽ bao bọc con cả đời nhé!" – Em xoa xoa bụng nhỏ thầm mỉm cười, dù sao chỉ là một sinh linh bé nhỏ chưa thành hình, nó không có tội gì cả, nó là con của em, em sẽ bảo vệ nó cả đời nhưng con cha nó thì...

Phía dưới lầu.

"Thiếu gia đã về." – Dì Mai bưng ly nước mang ra cho anh.

Lee Sanghyeok nhìn ngó xung quang mọi thứ thật yên tĩnh rồi hướng mắt lên lầu trên.

"Em ấy đã ăn gì chưa?"

Dì nhanh chóng trả lời. – "Dạ rồi cậu ấy vừa ăn."

"Em ấy có khóc nữa không?"

Dì Mai không hiều sao mỗi lần nói chuyện với người này đều khó thở như vậy.

"Cậu ấy...cậu chủ đã bớt rồi ạ!"

"Hôm nay dì làm sao vậy, lắp ba lắp bắp." – Anh thấy biểu hiện của dì khác lạ.

"Không có chuyện gì, cậu chủ nhỏ đang ở trên phòng đọc sách."

Di nhanh chóng chuyển đề tài khác nếu còn nói tiếp thì lộ mất.

"Tôi lên trên đây, dì dọn dẹp đi."

"Vâng ạ."

Anh vừa đi dì liền thở ra một hơi, thật là đau tim mà, nhưng đã hứa với Wangho rồi không thể nuốt lời được. – " Bọn trẻ bây giờ yêu nhau lạ thật."



Anh bước lên lầu mở của vào phòng. Khoé miệng vội nhếch cao thì ra em đã ngủ rồi, em nhỏ khi ngủ rất ngoan tay còn ôm quyển truyện không buông, anh bước lại ngồi cạnh giường nhẹ tay lấy cuốn sách kia ra xong từ từ kéo em nằm xuống. Wangho như bị ai quấy rầy liền trở mình. Em vẫn đáng yêu như vậy! Nghĩ lại đêm quá có vẻ nặng tay với em quá rồi.

Anh rời giường nhanh chóng ra ngoài vườn thuỷ tiên hái những nhánh hoa mới cho vào bình và đặt trên bàn trong phòng ngủ của hai người, Wangho tinh khiết giống như hoa thuỷ tiên này vậy, anh ngồi xuống đưa tay chạm vào mặt em rồi đến môi cuối cùng là cúi xuống hôn vào môi ai kia. Lúc này Wangho giật mình mở mắt thì phát hiện gương mặt phóng đại của anh trước mặt.

"Anh làm gì vậy?"

Em đẩy anh ra liền ngồi dậy. Lee Sanghyeok gạt bỏ hết nét ôn nhu lúc nãy quay về vẻ mặt lạnh lùng vốn có.

"Sao? Tôi là chồng em không được phép hôn vợ mình à."

Em thoáng đỏ mặt. – "Anh...anh vô sỉ."

Nói rồi em ngó sang bình thuỷ riên trên bàn. – "Anh thay chúng sao?"

"Phải."

"Tối qua anh đi đâu đấy? Sao bây giờ mới chịu về?"

Hiện tượng gì đây? Chẳng lẽ qua một đêm Wangho của anh đã biến thành người khác, biết quan tâm chồng mình sao?

"Tôi đi bar."

Đi bar? Cái thằng chồng khốn nạn này dám bảo trước mặt mình là đi bar sao?

"Vậy sao?"

Anh xích lại gần em liền lùi lại cạnh giường một tí.

"Em quan tâm anh?"

Em gượng gạo thấy mình có hơi quá đà rồi phải nhanh chóng giải vây.

"Tôi...chẳng qua tôi không thấy anh về nên hỏi thôi, đây là nhà anh cũng không phải nhà tôi, anh muốn đi hay ở thì tuỳ ai quan tâm."

Wangho không hiểu sao khi anh nói anh đi bar còn qua đêm em liền có chút hơi nghèn nghẹn, có khi nào bây giờ em đang mang giọt máu của người ta nên mới thấy uỷ khuất khi cha của con mình đi bar mà bản thân lại một mình ôm con không? Đó là cảm xúc quá đỗi kỳ lạ, em cố gắng nghĩ rằng kẻ trước mặt em bây giờ là kẻ tàn bạo đêm qua còn lăng nhục em cơ mà nhưng sao hôm nay mọi thứ có chút thay đổi.

Lee Sanghyeok mỉm cười nhẹ với tay lôi người kia vào lòng ôm chặt, Wangho triệt để bị động toàn thân căng cứng.

"Em là vợ anh, nhà này cũng là nhà em, anh sai rồi một đêm không về nhàn, anh xin lỗi."

Em quay lại thực tại đẩy mạnh anh ra rồi bước xuống giường.

"Mặc kệ anh."

Anh mỉm cười đi theo ôm chặt em phía sau.

"Hôm nay em lạ thật đấy! Rõ là quan tâm anh."

Em gỡ tay anh xoay mặt lại nói. – "Ai quan tâm anh chứ, cả người anh hôi quá còn không mau đi tắm hả...nghe thôi cũng buồn...ưmmm"

Chưa kịp hết câu eo nhỏ của em bị anh kéo lại chiếm lấy khuôn miệng kia, chiếc lưới nhanh chóng luồn lách mọi ngóc ngách, em đơ người một chút, nụ hôn này không mạnh bạo như lần trước mà nó rất dịu dàng, không hiểu sao em như bị cuốn sâu vào tâm trí điên loạn, tay vô thức đặt lên vai anh đáp lại.

Anh không nghĩ rằng Wangho sẽ tiếp nhận, hôm nay em quá đỗi kỳ lạ, em chấp nhận anh rồi sao? Em không còn từ chối, em yêu anh rồi đúng không? Mới qua một đêm mà điều gì khiến em thay đổi đến mức này?

Anh luồn tay vào trong áo em, Wangho rùng mình vì lạnh liền ngăn chặn tay anh làm loạn rồi đẩy anh ra, dứt môi ra khoé miệng em có vệt nước óng ánh chảy xuống.

Cả hai người nhìn nhau em đỏ mặt xoay người chạy ra khỏi phòng bỏ lại Lee Sanghyeok đứng đơ ở đó.

Em nhanh chóng đi một mạch ra vườn thuỷ tiên. Trong lòng nghĩ mình sao thế này? Rõ ràng anh ta là một kẻ tàn bạo, nhẫn tâm hành hạ mình hôm qua mà sao hôm nay anh ta lại ngọt ngào thế? Em đưa tay lên môi mình, nó sưng lên vì nụ hôn cuồng nhiệt lúc nãy...

Han Wangho mày sao vậy? Tim đập nhanh thế này, em đưa tay sờ lên bụng mình. Chẳng lẽ có con rồi mọi thứ thay đổi.

Một ngày hôm ấy em né anh như né tà, lâu lâu lại thì thầm với đứa con trong bụng mong rằng con sao này phải giống em chứ đừng bao giờ giống anh ta.

Tối hôm sau...

Em đang ngồi đọc truyện tranh trong phòng, sắp làm ba rồi mà vẫn trẻ con như vậy, Lee Sanghyeok vừa đi làm về vào phòng thấy em liền đưa cho em một bộ đồ vest.

"Thay đồ đi."

Em ngẩn ra nhìn anh. – "Thay làm gì?"

"Đi tiệc với anh." – Anh đứng trước gương chỉnh lại trang phục.

"Tiệc? Công việc của anh không mà kêu tôi đi làm gì? Tôi không đi."

"Không đi cũng phải đi, nhanh đi anh ra xe chờ." – Nói xong anh bước ra khỏi phòng, em thở dài bực bội ngồi dậy cầm đồ đi thay.

Anh đang đứng phía dưới chờ em hết nhìn đồng hồ lại ngó vào nhà, Han Wangho vốn đã đẹp sẵn rồi nay em mặc vest do anh chọn còn đẹp hơn, anh vô thức cười em thấy vậy liền hỏi.

"Anh cười cái gì?"

"Không, đi thôi."

Anh mở cửa xe cho em ngồi vào ghế phụ lái rồi anh qua ngồi ngế chính. Tại buổi tiệc..

"Chào Lee tổng, vị này là."

Người này là đối tác của Lee thị, ông ta năm nay đã ngoài 50 mươi, ngay từ đầu đã nhắm vào Wangho vì em quá xin đẹp, nhìn vào mắt của ông ta em cũng hiểu được phần nào khát khao trong đó.

"Vợ tôi."

Em thoáng đỏ mặt, ông ta ban đầu khá bất ngờ, Lee tổng ăn chơi sa đoạ ngày trước nay lại có vợ à? Chắc chỉ là thú vui qua đường.

"Thế sao? Vợ cậu thật đẹp."

"Ông quá khen, Wangho chúng ta đi thôi."

Sau đó anh kéo em vào trong, nhưng người có mặt đều hướng ánh mắt có chút tò mò cũng có chút ghen tị về phía em.

Người con trai xinh đẹp, đáng yêu kia là vợi Lee tổng thật sao?

Khẩu vị của anh ta thay đổi rồi à? Sao lại thích trẻ con thế kia, nhưng mà chàng trai kế bên thật khả ái nha.

Bao nhiêu lời bàn tán xôn xao anh đều để ngoài tai, còn Han Wangho thì cảm thấy áp lực vô cùng, đây là cái nơi thượng đẳng gì đây? Không phải là em chưa từng tham giá mấy cái tiệc kiểu này chỉ là em ngượng khi người khác biết mình là phu nhân Lee tổng.

Anh bị một đám doanh nhân bủa vây mời rượu, em thở dài một hơi sau đó xoa bụng mình. – "Mèo con đói rồi đúng không ba đi lấy đồ ăn cho chúng ta nhé."

Sau đó em di chuyển đi lấy một ít súp và trái cây, em cúi xuống lấy thức ăn thì một ly rượu chen ngang gương mặt em.

"Người đẹp uống với anh một lý nhé."

Em nhìn ly rượu rồi ngẩn mặt lên nhìn xem ai thì ra đó là người đàn ông vừa rồi, ông ta muốn gì đây?

"Xin lỗi tôi không uống được rượu."

Ông ta rà soát thân thể em như một tia laze đầy rẫy biến thái, em cảm thấy mình bị nhìn từ trên xuống dưới thật khó chịu.

"Em đẹp như vậy mà làm vợ tên nhóc đó à? Chắc trên giường cuồng nhiệt lắm hay sao mà nó mê em vậy?"

Em cảm giác như bị xúc phạm đôi mắt nhíu lại bỏ đĩa xuống bàn lập tức nói.

"Xin ngài tự trọng, tôi là được cưới hỏi đàng hoàng."

Ông ta tới gần em, em lùi lại đôi mắt đảo quanh hội trường như muốn tìm một ai đó giữa chốn đông người này... Moowan chết tiệt, anh đâu rồi?

"Ông làm gì vậy?"

Ông ta đưa ly rượu cho em và nói. – "Uống với anh một ly được không?"

Anh cái éo gì vậy? Ông còn già hơn ba tôi nữa đó. Mải suy nghĩ không để ý ông ta đã vỗ vào cánh mông em làm em giật bắn người.

"Biến thái." – Em hét lớn và hất thẳng ly rượu vào mặt ông ta.

Ông ta tức giận quát.

"Cái thằng này mày dám."

Ông ta còn định dơ tay lên đánh em thì có một bạn tay cứng rắn ngăn lại đẩy mạnh ông ta ra xa. Không sai người đến là Lee Sanghyeok , anh lúc nãy không thấy em liền đi kiếm không ngờ em lại ở đây bị cái tên già biến thái này giở trò.

"Ông làm gì vợ tôi?"

Đám người xung quanh xúm lại xem kịch hay trước mắt không ngừng bàn tán. Han Wangho lúc này tức giận núp sau anh muốn lao vào đấm cho tên kia một trận dù sao cũng có người bảo kê thì sợ gì.

"Cậu dạy lại người của cậu đi, tôi chỉ mời rượu mà cậu ta dám hất thẳng cả ly rượu vào người tôi."

"Ông nói dối rõ ràng là ông..."

"Được rồi." – Anh cắt ngang lời em xoay qua nhìn ông ta. – "Nói tiếp đi."

Ông ta cảm giác như mình có thế hơn liền nói thêm vài câu.

"Lee tổng à người của cậu tôi nghĩ cậu nên đổi đi, chơi gì loại không biết thân phận như này dàm làm vậy với đối tác ....aaaa"

Cú đấm giáng xuống mặt ông ta khiến người xung quanh thần hồn bạt vía Markky cũng không ngoại lệ. Anh ngồi xuống nắm cổ áo ông ta lôi lên.

"Tôi cấm ông nói vợ tôi như vậy. Ông dám sàm sỡ em ấy."

*bốp* thêm một cú đánh thứ hai...Máu từ miệng và mũi ông ta tuông ra...

"Lee tổng tôi sai rồi, xin cậu tha cho..."

Anh lôi ông ta kéo đến chân Wangho.

"Mau xin lỗi vợ tôi, xin lỗi nhanh." – Anh hét lên, em không ngờ anh lại tức giận đến vậy, nhìn kẻ bị đánh dưới chân mình bò dậy cầu xin.

"Lee phu nhân..tôi...khụ...tôi xin lỗi cậu. Tôi không dám nữa.:

Em không trả lời đôi mắt hướng về phía người kia đang nổi cơn thịnh nộ, anh bước tới đá mạnh cánh tay đang ôm chân em rồi kéo Wangho ra ngoài, trước khi đi còn không quên nói một câu đe doạ.

"Các người ở đây nhớ kỹ cho tôi, không ai được động vào em ấy nếu không kết cục thì các người biết rồi đấy."

Nói xong anh kéo em một mạch ra xe nhanh chóng rời đi trước bao cặp mặt sợ hãi cùng gười đàn ông be bét máu dưới sàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro