MerGil

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Fanfic by wangfangxiao

Cp: Merlin x Gilgamesh

Translate: Moè Edit: Tsuki

Link fic gốc: https://archiveofourown.org/works/22315390?fbclid=IwAR1DiwxTP4qnLf9BQ3UmsnMk5qQv4NMaspgw1W5-48Zlj-aqe_Cu1E6xGMk&view_adult=true

___________________________________________________________________

Ban đêm là thời điểm dã thú cuồng hoan.

Succusbus không thể hấp thu dinh dưỡng thức ăn như loài người, mặc dù hắn cực kỳ yêu thích rượu lúa mạch của Uruk, nhưng nói gì thì nói thứ kia cũng không thể giúp hắn no bụng được.

Cuộc sống về đêm tuyệt vời biết bao, nhân loại tiến vào mộng đẹp, Succubus vốn quen với việc ngụy trang cũng tháo xuống lớp mặt nạ con người, mọi sinh vật cũng đều trở về bản tính vốn có của chúng. Mộng cảnh trong mơ do nhân loại tạo ra hóa thành những luồng ánh sáng tím, sau đó mau chóng biến mất trong lòng bàn tay hắn. Merlin liếm môi một cái, nâng ánh sáng vàng kim rực rỡ duy nhất còn sót lại trong tay lên.

Có ý tứ, hắn nhẹ nhàng bật cười. Gilgamesh mà biết việc này thì có thể tự làm chính mình tức chết.

Vầng sáng không biến mất, hắn định thần nhìn vào lòng bàn tay mình, tiến vào mộng cảnh của người kia.

Vị vua này xác thực đẹp đến say lòng người, nhưng lại mười phần khó đoán đáng sợ. Không ai nghĩ tới thật sự sẽ có người không sợ chết thèm khát thân thể y.

Mộng xuân và ác mộng đều có độ dinh dưỡng ngang nhau, nhưng hương vị lại hoàn toàn khác biệt. nếu để Merlin bình phẩm, có lẽ hắn sẽ nói mộng xuân có phần mĩ vị hơn. Đáng tiếc trong thời đại chúng sinh đều khổ cực này, không có bao nhiêu mộng xuân xuất hiện. Vì vậy, thân thể hắn cũng là từ trong những cơn ác mộng mà trưởng thành lên.

Hôm nay đúng là cơ hội khó có được.

Vị huynh đệ can đảm này 8, 9 phần 10 chắc là lính canh trước điện, Merlin đoán rằng có lẽ vì hôm nay hắn cùng Gilgamesh nói nhiều hơn bình thường hai câu, không phải vì được cái vị việc gì cũng muốn quản kia không chút nào keo kiệt khen ngợi thì cũng là được y quan tâm nói thêm mấy câu.

Ngày nào cũng phải đối diện với người xinh đẹp như thế thể nào cũng không chịu nổi, có thể hiểu được.

Mộng cảnh tựa hồ đã đến lúc cao trào, Gilgamesh nằm sấp trên giường, eo nhỏ mềm nhũn, lưng vẽ nên một đường cong vừa mềm mại vừa xinh đẹp. Thủ vệ không nhìn rõ mặt thân thể trần truồng, quỳ gối trên giường, hai tay ôm lấy vòng eo thon, không ngừng đem tính khí của mình đâm mạnh vào huyệt nhỏ của người kia. Merlin khách quan đánh giá, kích thước không nhỏ. Tuy nhiên, nam nhân nào trong mơ chả có thói quen tự hoàn mĩ hóa bản thân mình. Vị bệ hạ kia ngược lại không có gì thay đổi, so với bình thường truyền ma lực cùng hắn cũng không khác gì nhau.

''Nguy rồi'' —- Merlin giật mình tỉnh lại —- ''Ta đang nghĩ gì vậy chứ.''

Gilgamesh chôn mặt trong cánh tay, phát ra tiếng rên rỉ đứt quãng. Không phải âm thanh uyển chuyển dễ nghe mà y thường dùng để tán tỉnh người khác, mà lại mang chút lực bất tòng tâm. Tiếng rên rỉ ngắt quãng xen giữa giọng nghẹn ngào, cặp đùi run rẩy khi tên thủ vệ nhằm vào tuyết tiền liệt của y hung mãnh đâm rút, vòng eo nhỏ nhắn đã có chút chịu không nổi.

''Nằm xuống đi''— Merlin thúc giục gã thủ vệ—'' Nằm xuống đi, vịn lấy eo y, y hết sức rồi.''

Gã thủ vệ thật sự nằm xuống trên lưng Gilgamesh, hôn khẽ lên vành tai y, cánh tay vòng qua eo Gilgamesh, hơi dùng sức ôm chặt bụng y.

Vị vua tóc vàng ngửa cổ phát ra một tiếng rên rỉ thoải mái.

Merlin chăm chú nhìn xem. Động tác này vô cùng quen thuộc, Gilgamesh rất dễ dàng đạt đến cao trào bằng cách này. Nhưng hắn cũng không ép buộc chủ nhân mộng cảnh làm gì khác. Xem ra hắn không phải là người duy nhất thương hương tiếc ngọc y.

.....Bỗng nhiên, có chút khó chịu.

Gilgamesh bị thao đến toàn thân ửng hồng, phía trước nhỏ ra vài giọt chất lỏng trong suốt, theo cường độ va chạm mà vương vãi trên giường. Nhìn y thực sự vô cùng thoải mái, nhưng vẻ mặt đó Merlin lại quen thuộc vô cùng. Hắn hơi hoài nghi liệu tên thủ vệ này có từng nhìn lén lúc hắn và Gilgamesh ân ái hay không.

Y ngừng chơi đùa với chính cơ thể mình, đem hai tay đặt ngang đầu, siết chặt lớp chăn nệm phía dưới. Gã thủ vệ dùng một bàn tay túm chặt hai cổ tay y, đem vòng mông nhỏ không tự chủ được mà nhếch cao lên càng mở rộng, dùng sức trừu sáp trong thân thể y.

Merlin cảm thấy có chút buồn cười. Tiểu tử này không những can đảm trong mơ ý dâm với bệ hạ tôn quý của hắn, lại còn muốn thao bắn người ta.

Nhưng mà Gilgamesh đâu có ngoan như vậy, mỗi lần làm việc này cũng đều tỏ vẻ hống hách cả nửa ngày. Có đôi khi y vẫn sẽ biểu thị kháng cự, nhưng về sau khi đạt đến cao trào, Merlin cũng sẽ khiến y mơ mơ hồ hồ quên mất việc hắn đang tỏ ra bất kính.

Thế nhưng là loại kia biểu lộ —— Hắn an tĩnh nhìn xem gương mặt của Gilgamesh —— Quá chân thực, tất cả chi tiết đều quá chân thực.

Thật có lỗi quá, nhưng vị thủ vệ tiên sinh nhìn bệ hạ gần như thế, tốt nhất nên chuyển sang nơi khác công tác.

Gilgamesh rất khó chịu đựng thống khổ, chỉ cần nhất thời bắn không ra liền sẽ khó nhịn vặn vẹo phần eo, rõ ràng rất hưởng thụ cảm giác như vậy, nhưng vẫn bày ra vẻ mặt ghét bỏ, giống như đang thúc giục người phía sau gấp rút giúp y lên đỉnh.

Thật đáng yêu.

Merlin nhịn không được muốn dỗ dành Gilgamesh, y lại càng lộ ra biểu lộ khiến người khác muốn thương yêu khiến ham muốn dỗ dành y của merlin càng trầm trọng thêm, hắn kinh ngạc phát hiện thủ vệ cũng làm như vậy, lời nói so với mình cũng y như đúc.

"Nhẫn nhịn một chút", người kia quay đầu hôn nhẹ lên lỗ tai của Gilgamesh, "Ta sẽ lập tức giúp người dễ chịu".

Không đúng, kỳ quái, quá sức kỳ quái.

Gilgamesh ừ một tiếng, trộn lẫn bên trong là thanh âm rên rỉ, nghe phi thường đáng yêu. Vị huynh đệ gác cổng lại làm y như suy nghĩ hắn, lặt người y lại cắm vào , Gilgamesh kịch liệt run lên một hồi, trong cao trào tràn ra nước mắt.

"Merlin...... "thanh âm y còn xen lẫn tiếng thở dốc "Ưm a...... Ngươi còn muốn...... Nhìn đến bao giờ!"

Merlin bị doạ đến run lên như lá khô trên cây bị gió đông thổi qua.

Phản ứng đầu tiên hắn nghĩ đến chính là chạy, hắn không nghĩ đến giấc mộng này lại là của Gilgamesh, dùng Thiên lý nhãn nhìn trộm mộng xuân của Gilgamesh so với nhìn trộm nữ thần tắm, không biết cái nào mới nghiêm trọng hơn. Succubus tiên sinh cấp tốc quay về hiện thực, từ trên giường nhảy xuống trốn đến góc phòng, phòng ngừa Bảo cụ của Gilgamesh bắn về phía hắn.

Không có gì xảy ra hết.

Merlin vỗ vỗ lồng ngực, yên lặng đi đến phòng ngủ của vị bệ hạ kia thỉnh tội.

Gilgamesh ngồi ở trên giường, chăn mền đắp lên chân, y vẫn còn đang quay đầu ra cửa sổ ngắm trăng cho đến lúc Merlin đi tới.

"Cả gan làm loạn". Y bình luận.

"Từ lúc ngươi ăn cắp mộng cảnh, bản vương đều đã biết," Gilgamesh đắc ý cười lên.

Merlin đến gần, trên gương mặt y vẫn còn sót lại dư vị cao trào trong mộng, hắn cả gan làm loạn ngồi đến bên giường, lại cả gan làm loạn nhấc lên chăn mền, Gilgamesh ung dung để hắn nhìn thân thể động tình của mình, vươn tay kéo hắn một cái.

Merlin cúi người đón lấy nụ hôn, Gilgamesh hé miệng để hắn có thể hoàn toàn tiến vào, thuận tay đem vén tóc ra sau cho hắn, bưng lấy gương mặt hắn hôn càng sâu.

Tay thuận theo eo mò xuống, trượt vào cửa huyệt đã sớm ướt đẫm.

Gilgamesh ngửa mặt thở dốc,run rẩy khi bị đầu ngón tay hắn chạm vào điểm mẫn cảm.

"Rõ ràng người trong mộng không phải là ta", Merlin hôn gò má của y phàn nàn nói, "Đó là ai, tại sao là hắn?".

"Bản vương làm sao biết, chỉ là vui vẻ nhất thời thôi, hắn là ai khôngqyang trọng."

"Thật vô tình, ngươi không thấy rõ mặt sao?"

Gilgamesh đưa tay bắt lấy tóc sáu gáy hắn, không tự giác ưỡn ngực đem đầu ngực vào miệng tên succubus kia càng sâu.

"Không có", y nói, "thấy không rõ lắm".

Merlin rút ra ngón tay đã ướt dầm dề, một bên cởi áo một bên dùng đầu gối tách ra hai chân của Gilgamesh, đẩy vào cửa huyệt mềm mại vừa được khuếch trương cách một tầng vải. Có thể cảm giác được cơ thể căng thẳng của y, miệng nhỏ khẽ co rút như muốn bị vật gì đó lấp đầy.

"Bệ hạ", hắn sờ lên gương mặt Gilgamesh, đầu gối dùng sức thúc lên bức ra một tiếng rên rỉ, "ta thực sự muốn biết người đó là ai ".

"Ngươi tên tạp chủng này......":

Gilgamesh kẹp chặt hai chân, thân thể của y bởi vì ác ý ma sát bắt đầu xảy ra phản ứng, phía trước dần dần hưng phấn lên, sau huyệt ướt át chỉ sợ đã làm ướt cả quần của Merlin .

Y bỗng nhiên cốc đầu Merlin một cái làm hắn đau đến nổ đom đóm mắt, sau đó thừa cơ đem người đè xuống giường, thô bạo xé quần áo của hắn.

"Oh ~" Gilgamesh cười cười, "Đây không phải là đã nhịn không được rồi sao".

Đây đại khái là lần đầu Merlin được hưởng thụ loại đãi ngộ này, hắn hơi chống người lên, trơ mắt nhìn xem Gilgamesh ngồi quỳ chân trên giường vịn tính khí mình ngồi xuống.

"Chậm một chút", hắn đưa tay sốt ruột muốn đỡ y ngồi xuống, hai tay ôm eo y, "Đừng cố vào hết một lần, ngươi như thế này......"

"Dông dài!", Gilgamesh trừng mắt liếc hắn một cái, "Bản vương không cần ngươi quá cẩn thận như thế".

Ah, dù sao y cũng là người mộng xuân bị người khác thao bắn.

Đợi đến thời điểm y toàn bộ ngồi xuống, trán Merlin đã toát ra một tầng mồ hôi mịn. Gilgamesh hơi nhẹ nhàng động eo, sau huyệt hút đến nổi Merlin tê cả da đầu.

Hắn đứng thẳng người, ôm lấy y rồi đẩy lên một chút. Gilgamesh run dữ dội hơn, bắp đùi run rẩy vẫn chưa hồi phục lại sức lực. Merlin thừa cơ hướng phía tuyến tiền liệt đưa đẩy mấy lần, hai tay đỡ lấy lưng của y. Gilgamesh lại phát ra âm thanh như bị ức hiếp, hai tay lại chủ động ôm cổ của tên succubus.

Gilgamesh buông thõng đầu, tựa trán lên người Merlin, y nâng người hết sức phối hợp với hắn, lại vì bị đụng đến điểm mẫn cảm mà rơi xuống, tính khí ma sát tuyến tiền liệt đi vào càng sâu, y phát ra một tiếng nghẹn ngào, cúi đầu tìm kiếm bờ môi của Merlin

Merlin cảm thấy có chút tê cả da đầu, Gilgamesh quá am hiểu tình sự này làm hắn khó mà chống đỡ, chỉ có thể thả chậm tốc độ phòng ngừa mình động chạm vào cơ thể y quá nhanh.

Gilgamesh cũng không chịu nổi, Merlin quá hiểu rõ cách đối xử với cơ thể y, mỗi lần đều chuẩn xác chạm đến tuyến tiền liệt đẩy vào, lại khắc chế không tiến vào quá sâu địa phương làm y có cảm giác khó chịu. Mặc dù rất không muốn thừa nhận nhưng cỗ thân thể này đúng là bị tên khốn kiếp kia điều giáo đến hết thuốc chữa.

Chân của y dần dần không còn khí lực, phía trước càng ngày càng sưng ê ẩm , khoái cảm truyền từ sau huyệt dọc đến đỉnh đầu như muốn nổ tung, y vô lực buông thõng đầu thấp giọng rên rỉ, khóe mắt chảy ra nước mắt làm cho cả con ngươi đều bị bịt kín một tầng mơ hồ hơi nước.

Tên khốn này làm cũng quá thông thạo đi.

Y cũng gần muốn đến, theo thói quen đưa tay sờ tính khí của mình. Merlin đưa tay ngăn y lại, đem cánh tay kia một lần nữa bám lên vai mình.

"Nhịn một chút", hắn nhẹ nhàng hôn khoé miệng Gilgamesh, "Một hồi liền dễ chịu, có được hay không?"

Y nhìn tựa hồ muốn nói cái gì, nhưng đột nhiên bị cao trào ngắt lời, thân thể của y căng cứng, ưỡn ngực hẳn về sau đi, Merlin phải ôm lấy eo lưng của y để y mới không ngã xuống. Cảm giác bị kẹp chặt quá mức sảng khoái, hắn rốt cục phóng thích ở sâu bên trong huyệt của Gilgamesh.

Gilgamesh trầm mặc ghé vào trên bả vai hắn nghỉ ngơi một hồi, cao trào cảm giác quá mức kích thích, Merlin vuốt phía sau lưng của y một hồi lâu y mới ngừng run.

Merlin đem tính khí của mình từ trong cơ thể y rút ra, ngón tay luồn vào cửa huyệt đơn giản dọn dẹp một chút. Gilgamesh vẫn như cũ duy trì động tác ôm cổ hắn như cũ, giống như lười nhác không muốn động đậy, liền cứ như thế này ngủ mất.

"Vậy ngươi nghĩ xem", hắn tiếp tục cướp lấy lời vị vua, "người trong mơ kia giống ai hơn?".

Gilgamesh cử động cổ, đổi thành tư thế thoải mái hơn, Merlin giật lấy chăn mền đem y bọc lại, tựa lên giường.

"Không có". Gilgamesh chắc nịch đáp.

"Vậy thì" hắn vẫn là chưa từ bỏ ý định, "Có đặc điểm gì để nhận dạng không, có không?"

Gilgamesh ậm ừ mỉm cười, thầm mắng tên kia "ngu xuẩn".

"Người bị ngươi mắng là ngu xuẩn có quá nhiều, ta làm sao biết bắt đầu từ đâu."

Gilgamesh nhắm mắt lại, cảm giác đèn trên đầu giường đã bị Merlin tắt mất, tên nhãi kia tựa hồ đã không còn muốn biết đáp án, cánh tay vòng bên trên eo của y, ngón tay nâng lên hạ xuống dịu dàng như dỗ trẻ con ngủ.

"Đặc điểm à......"

Nếu ngươi đã thành tâm thành ý hỏi, bản vương đành ban phát lòng từ bi nói cho ngươi.

"Hắn có tóc rất dài, cực kỳ đáng ghét". Y nói.

-End-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro