C2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

C2.

Love him, then fuck him.

Byun Baekhyun mơ một giấc mộng, chuẩn xác mà nói là ác mộng. Màn sân khấu màu đen che khuất tất cả tầm mắt, thân mình không thể động đậy, nhưng là không phải do dây thừng hay còng tay. Chỉ có thính giác phá lệ mẫn tuệ sâu sắc, bốn phương tám hướng truyền đến âm thanh tựa như con rắn quấn quanh yết hầu của Baekhyun, chui thẳng vào lỗ tai của cậu.

Đương nhiên nếu thứ cuối cùng thấy được là khuôn mặt của Park Chanyeol thì lập tức phân tích được rõ ràng đây là thật hay là mơ. Cho nên chuyện Byun Baekhyun chảy ra một thân mồ hôi lạnh, thở hổn hển từ trên giường bật thẳng dậy cũng không có gì ngạc nhiên.

"Byun Baekhyun, em nhất định trốn không thoát khỏi tôi."

Tiếng nói cực đủ đặc sắc vẫn còn quanh quẩn trong đầu cậu, rõ ràng chân thật đến nỗi có xu hướng từ ảo giác biến thành sự thực. Byun Baekhyun dùng sức lắc đầu thật mạnh, sau đó dùng nước lạnh rửa mặt, nhưng mà sắc trời ngoài cửa sổ vẫn mới chỉ tờ mờ sáng, trăng vẫn còn chưa hoàn toàn khuất bóng, trên ngọn cây vẫn lanh lảnh tiếng ve.

Byun Baekhyun khui một chai bia cho bản thân, tuy không phải là người có tửu lượng cao, nhưng chỉ có cơn nóng cháy thiêu đốt trong bao tử mới có thể chậm rãi làm cho cậu từ trong kinh hách thoát ra để về với thực tại.

Đồng hồ báo thức đặt trên tủ đầu giường hiển thị năm giờ, khóa cậu giảng dạy đã kết thúc, nếu là vì bữa cơm cùng học trưởng vào buổi tối thì tựa hồ cũng không tất yếu phải dậy sớm như vậy.

Nhưng Byun Baekhyun lại không thể tìm lại cơn buồn ngủ để nằm xuống ngủ tiếp, đơn giản mở máy tính làm tiếp luận văn. Bên ngoài trăng đã lặn, mặt trời dần dà vươn lên không trung chiếu sáng vạn vật sau đó lại dần dần khuất bóng. Tính tốt thời gian, Byun Baekhyun mới từ trên giường đứng lên rửa mặt.

Người cậu muốn gặp, rất quan trọng. Cho dù chỉ là nghĩ đến cũng sẽ khiến cậu trở nên hưng phấn. Vậy nên Byun Baekhyun dùng thời gian gấp hai lần thậm chí không ngừng soi gương, dùng toàn bộ kiên nhẫn và tâm tư để lựa quần áo và chăm chút vẻ ngoài.

Mặc dù là ngồi thẳng sống lưng ở trong nhà hàng xa hoa đã được đặt sẵn, Byun Baekhyun cũng không tránh khỏi mân mê liên tục tay áo cùng cổ áo của bản thân. Trên bàn đốt ngọn nến, trong không khí thoang thoảng hương hoa, tiếng đàn violin tao nhã ngân nga thể hiện sự xa hoa đắt đỏ của nơi này.

Nhưng thời gian tựa hồ qua thật lâu, hoặc là nói thời gian khi chờ đợi một người sẽ phá lệ cảm thấy dài lâu. Tóm lại, Byun Baekhyun cũng không đợi được học trưởng của cậu đến. Tương phản, cái người trong ác mộng của cậu lại đứng ở trước mặt cậu, trên vai gác cây đàn violin, hướng về phía Byun Baekhyun nở nụ cười hết sức tao nhã.

Byun Baekhyun lập tức thu hồi những ngón tay đang gõ lên mặt bàn theo tiết tấu âm nhạc, cùng với sự thưởng thức đối với nhà hàng xa hoa này.

Nếu ghét cay đắng một người, thì chỉ cần là nơi có đối phương ở, đều cảm thấy không khí xung quanh cũng giống đối phương trở nên mốc meo hủ bại, tản ra mùi hôi.

Là rất muốn đứng dậy bước đi, nhưng giá cả sang quý cùng sự chờ đợi không có kết quả làm cho dưới chân của Byun Baekhyun cắm rễ thật sâu, không muốn rời đi vị trí. Nhưng là ngay tại thời điểm Park Chanyeol ngồi xuống đối diện cậu, cậu rốt cuộc không thể bình tĩnh, đứng dậy cũng không thèm bố thí cho người đối diện sắc mặt hòa nhã.

"Xin lỗi, chỗ này đã có người."

Park Chanyeol cũng không để ý, búng tay một cái, nhận lấy rượu vang mà nhân viên phục vụ đã chuẩn bị tốt đưa tới.

"Hiển nhiên em sẽ không ngồi một mình hưởng thụ bữa tối với ánh nến, chỉ tiếc người có hẹn với em không tới được." Park Chanyeol thuần thục khui chai rượu vang rót vào ly thủy tinh của hai người. "Nhưng tôi cảm thấy so với tên đó, tôi càng thích hợp với em hơn."

Một câu hai nghĩa, Byun Baekhyun làm như một tầng nghĩa cậu cũng chưa nghe hiểu. Mím chặt môi, cắn chặt đôi môi ban đầu nhu hòa đến mức không còn huyết sắc, nhưng thật ra hơn vài phần bén nhọn.

"Thích hợp hay không thì vị trí này cũng không dành cho anh."

Park Chanyeol cũng không giận. "Zhang Yixing có phải không? Vì ăn một bữa với tên đó mà em sửa soạn bản thân đẹp đẽ dường này. Tiếc cái, anh ta bị hiệu trưởng lâm thời có việc gấp kêu đi rồi."

Hắn nói mà mặt không đỏ nhịp tim không đổi, nhìn thẳng vào ánh mắt của Baekhyun, nửa điểm né tránh cũng không có. Nếu là nói dối, hành động của hắn thật sự khiến người khác tìm không ra một điểm sơ hở.

Tiếng chuông di động đánh tan tia hy vọng cuối cùng của Byun Baekhyun. Trong tin nhắn học trưởng giải thích cực kì thành khẩn, quả nhiên là giống hệt với những gì Park Chanyeol đã nói.

"Park Chanyeol, anh lại giở trò gì?"

Sau khi chính mắt gặp được hiệu trưởng đối với hắn cúi đầu khom lưng, cung kính gọi một tiếng "Chủ tịch Park", Byun Baekhyun thập phần xác định, "việc bận" trùng hợp của Zhang Yixing nhất định có bóng dáng Park Chanyeol ở đằng sau động tay động chân.

Dĩ nhiên người xấu sẽ không ở trên mặt mình viết rõ bốn chữ "Tôi là người xấu", lông mi tự đắc nhếch nhếch ra vẻ vô tội nhún nhún bả vai, khiến Park Chanyeol giống như là người ngây thơ nhất thế gian.

"Như thế nào lại liên quan đến tôi? Rõ ràng là vì muốn lấp đầy một buổi tối cô đơn của em, tôi mới lùi hết công việc chạy tới đây mà."

Tuy rằng vẫn chưa ăn một hạt cơm nhưng Byun Baekhyun lại cảm thấy buồn nôn. Nếu người muốn gặp sẽ không đến, người mình ghét không chịu rời đi, vậy tiếp tục ở lại đây cũng không có ý nghĩa.

Xoay người phải đi, lại giống như dự kiến, đối phương làm sao có thể dễ dàng buông tha. Người nọ gắt gao ôm chặt cổ tay của cậu đã muốn là lần thứ ba, càng ngày càng thuần thục, cũng càng ngày càng không có chỗ nào cố kỵ.

Byun Baekhyun trừng hắn, không cần ngôn ngữ, ánh mắt đã đủ bộc lộ bất mãn tràn đầy.

"Cảm giác như em rất kháng cự tôi."

Biết là tốt rồi.

"Nhưng em nhất định sẽ thay đổi cái nhìn về tôi."

Đừng hòng.

"Chỉ bằng ấn tượng đầu tiên đã quyết định bản tính của đối phương, như thế không phải quá mức qua loa sao?"

"Nếu anh hiện tại lập tức buông tay, tôi có thể xem xét không tố cáo anh tội quấy rối tình dục."

"Ừm, nếu em tố cáo tôi tội cưỡng hiếp em thì tôi sẽ càng vui."

Lời nói sỗ sàng thô bỉ như vậy thật sự quá khó tưởng tượng là từ miệng của người sở hữu khuôn mặt này thốt ra. Byun Baekhyun biết rõ, khẩu chiến? Là sẽ không thể giành thắng lợi. Người này căn bản không biết thế nào gọi là xấu hổ, lại càng không tất yếu cùng hắn bàn về tầm quan trọng của văn minh xã hội.

"Buông ra."

Nói đi nói lại, vẫn là hai chữ này trực tiếp sáng tỏ nhất.

"Sau khi buông ra có thể sờ thắt lưng không?"

Nhưng mà cũng không dùng được.

"Nằm mơ." Byun Baekhyun cắn chặt khớp hàm, hận đến nghiến răng nghiến lợi.

"Có nằm mơ cũng là mộng xuân."

Ý cười nhộn nhạo nơi khóe miệng của Park Chanyeol càng khắc sâu, hiển nhiên là nhìn thấy bộ dáng tức giận của người trước mặt thì thập phần đắc ý.

"Vậy anh định nắm lấy tay tôi như thế này mãi sao?"

Hương hoa biến ảo thành gió uốn lượn xung quanh hai người, mùi nước hoa đặc thù phương Tây của người đối diện tràn ngập ở xoang mũi của Byun Baekhyun khiến suy nghĩ trong óc cậu trở nên hỗn loạn.

"Ừm, nắm tay rồi, quả thật có thể tiến hành bước tiếp theo."

Cố tình người đối diện lại là một tên biết tán tỉnh có thể nói ra những lời chỉ có thể nói ở trên giường không chút ngượng mồm. Ngón tay hơi có vết chai của hắn theo cổ tay của Byun Baekhyun vẽ một vòng tròn, từ từ xẹt qua lòng bàn tay cùng mu bàn tay, lưu luyến ở ngón giữa thon dài của Byun Baekhyun một lát rồi mới buông ra.

Xúc cảm bị vô hạn phóng đại, Byun Baekhyun thậm chí có thể nghe được nhịp đập nơi động mạch ở cánh tay của chính mình.

Trái tim đập bang bang, không biết người đối diện tay đút túi tiền đang cười tà kế tiếp sẽ làm cái gì. Tuy rằng hoàn toàn có thể đoán được rằng hắn sẽ không vượt qua phạm vi đùa giỡn, nhưng đùa đến mức độ nào thì Byun Baekhyun thật đúng là không thể tưởng tượng được.

"Đi về nhà của tôi thì thế nào?"

"Cái gì?"

Quả nhiên, người này từ đầu đến chân chỉ viết hai chữ "cơ khát" và bốn chữ "tinh trùng thượng não". Mỗi câu mỗi hành động đều không quên ám chỉ cơ hội lôi cậu lên giường.

"Lần đầu tiên ở trên giường làm thì thoải mái hơn. Hay là..." Park Chanyeol từng bước ép gần, cố ý thu hẹp khoảng cách giữa hai người. Phỏng chừng vật dễ cháy luôn chực chờ bùng nổ, một trản nến nho nhỏ thế nhưng có thể đốt bầu không khí nóng đến mức phun lửa. "Tư tưởng của em cũng thoáng, có ham mê đặc thù?"

Đôi con ngươi của Byun Baekhyun nhìn chằm chằm Park Chanyeol từ màu đen chuyển dần tái nhợt rồi trở nên xanh mét, sau đó lại dần dần nhuộm lại màu đen. Răng cắn đến muốn nát còn chưa cảm thấy hết giận. Nếu là có thể đánh người đối diện một trận tựa hồ sẽ thoải mái hơn rất nhiều. Nhưng mà đối phương giống như hiểu rõ đạo lý khó mà đánh kẻ tươi cười, nụ cười trên khuôn mặt chưa từng dỡ xuống.

Nhưng mà, Byun Baekhyun ghét nhất chính là khoảng cách vẫn một mực duy trì an toàn này, khóe miệng rồi lại lộ ra độ cung câu dẫn. Đoán không ra, giả dối đến độ khiến người ta chẳng thể giao ra thật tình.

"Bệnh thần kinh."

Sau khi thốt ra câu mắng đã suy nghĩ thật lâu, Byun Baekhyun xoay người bước nhanh về phía cửa định rời đi. Mà phía sau tự nhiên có một cái đuôi bám theo, là một cái đuôi cậu thoát không khỏi và cực kì chán ghét.

Hai bóng dáng một trước một sau xuyên qua hành lang sáng sủa và đại sảnh, sau đó biến mất ở góc đường cái. Byun Baekhyun đi thẳng đến chỗ bến xe bus, tốc độ nhanh đến mức như đang chạy.

Cậu đứng ở một đầu bến xe, Park Chanyeol nhưng thật ra khó được dịp thức thời không lại gần. Hắn dựa vào biển quảng cáo ở đầu còn lại, vẻ mặt thản nhiên tự đắc.

Trời cũng không quá tối, trên đường lại im lặng cực kì. Ngẫu nhiên có xe hơi tư nhân phóng qua, không khí ban đêm trong lành đến mức có chút quỷ dị. Con số trên màn hình điện thoại của Byun Baekhyun đã muốn nhảy vọt qua nửa giờ, trong lòng lo lắng sao xe bus chậm chạp chưa tới, đồng thời lại sợ phá vỡ thời gian tường an vô sự giữa hai người.

Nhưng là, trực giác nói cho cậu, hết thảy đều khác thường khiến người ta bất an.

Suốt nửa tiếng, bóng dáng xe taxi cũng không có lấy một cái, cơ hồ là chặt đứt tất cả phương thức về nhà của cậu. Suy cho cùng, không thể thật sự dựa vào hai chân chạy về, dù sao nơi này cách nhà cậu rất xa.

Byun Baekhyun đương nhiên sẽ không biết người kia đã sớm dùng quyền lực sửa lại tuyến đường của xe bus công cộng, thậm chí phong tỏa taxi ra vào khu này.

Muốn thuần phục một con sư tử nhỏ kiệt ngạo bất tuân thì phải chặt đứt tất cả đường sống của nó. Như vậy nó sẽ ngoan ngoãn ngồi xổm ở trong chiếc lồng giam tinh xảo mà chủ nhân thiết kế cho riêng nó, im lặng há miệng chờ đút ăn.

Phiền toái bước qua bước lại đến khi nhận được tin nhắn từ phòng giáo vụ, Byun Baekhyun mới ý thức được Park Chanyeol có thể an phận bồi cậu lâu như vậy chẳng qua đang đợi cậu mở miệng mà thôi.

"Anh rốt cuộc muốn lấy được thứ gì từ chỗ tôi?"

Nội dung tin nhắn là mệnh lệnh cậu lấy hợp đồng thiết kế trường mới từ chỗ Park Chanyeol. Hiển nhiên, văn kiện này rất quan trọng đối với trường học, hiệu trưởng không có lý gì bỏ qua nó.

"Toàn bộ."

Thật đúng là không e lệ gì mà thốt ra.

"A, tôi cái gì cũng không có."

"Đừng có đánh giá thấp bản thân như vậy, ít nhất em còn có..." Park Chanyeol dừng một chút, vươn tay nắm lấy cổ áo của Byun Baekhyun. "Cơ thể?"

Phập phồng nơi lồng ngực hoàn toàn không đủ để biểu đạt một bụng phẫn nộ của Byun Baekhyun, một phen đẩy bàn tay của Park Chanyeol ra ngoài. "Nghĩ thôi cũng đừng hòng nghĩ."

Ngay cả là khi liều mạng muốn chạy trốn, lại giống như bị dây thừng trói càng chặt. Cho dù không nguyện ý, cuối cùng kết quả vẫn là ngồi ở ghế phó lái trên xe của Park Chanyeol. Người có ngoại hình đẹp đẽ hừ hừ cười nhỏ, hiển nhiên tâm tình tốt muốn chết. Một cước đạp chân ga, cũng không để ý đèn đỏ dọc đường hay tốc độ xe. Gió đêm theo cửa sổ xe thổi vào trong, khiến mái tóc của Byun Baekhyun xõa tung, nhìn thấy lại có cảm giác phóng đãng không kiềm chế được.

Cánh tay nắm vô lăng có đường cong đầy dã tính, phía dưới áo sơ mi phỏng chừng cũng cất giấu xúc cảm vô cùng hấp dẫn.

Byun Baekhyun nghĩ cậu nhất định là uống rượu đến mê sảng, bị gió thổi qua, cồn đều lên não.

Nhưng mà, cậu tựa hồ đã quên, ly rượu vang của Park Chanyeol rót cậu một ngụm cũng chưa uống.

Không hổ là nhà tư bản đứng ở đỉnh chuỗi thực vật, nơi ở so sánh với thiếu gia công tử con nhà quyền quý trong tiểu thuyết và kịch truyền hình cũng bị bỏ xa cả dãy phố.

Byun Baekhyun đứng ở cửa nhìn thấy Park Chanyeol vỗ tay một cái, toàn bộ đèn trong nhà bật sáng, sắc điệu trắng đen đơn giản, căn nhà sạch sẽ được trang hoàng ở trước mặt cậu hoàn toàn tương phản với hơi thở cấm dục của chủ nhân nó.

"Uống nước đi."

Người nọ lấy từ trong tủ lạnh ra một chai nước, trên cái chai viết dòng chữ tiếng nước ngoài mà Byun Baekhyun không hiểu, phỏng chừng giá cả cũng xa xỉ.

"Đưa hợp đồng cho tôi, tôi đi ngay."

"Sợ hãi? Yên tâm, tôi không có hứng thú với chuyện rape." Park Chanyeol không để ý Byun Baekhyun phản đối, rót đầy nửa ly thủy tinh trong suốt. "Tốt xấu cũng là khách, cũng không có đạo lý để chủ nhà chậm trễ tiếp đón không phải sao?"

Trong tay bị cường ngạnh nhét vào ly nước, trên tay đối phương đang cầm thứ cậu muốn, thần sắc hiện lên bảy chữ "Em không uống, sẽ không cho em". Bất đắc dĩ ở dưới ánh mắt kiên trì của Park Chanyeol, Byun Baekhyun gian nan nuốt xuống một ngụm. Rõ ràng là nước không có hương vị, tinh thuần như vắt từ đám mây, lại cảm thấy khó có thể nuốt xuống.

Chất lỏng lạnh lẽo theo thực quản ở trong thân thể chảy xuôi, uốn lượn vòng quanh các loại khí quản và nội tạng. Nhưng mà, nguyên bản hẳn là có tác dụng tiêu trừ cảm giác nóng bức mang đến của thời tiết cũng không có phát huy, thân thể ngược lại càng ngày càng tăng nhiệt độ, càng ngày càng xao động. Máu rít gào va chạm mạch máu, tốc độ lên cao, hướng tới nơi có dục vọng nguyên thủy nhất tụ tập.

"Anh!"

Không thể khống chế biến hóa của cơ thể, thân mình dựa ở trên vách tường từng chút một trượt xuống. Cố gắng áp chế xúc động xé rách quần áo, run rẩy suy nghĩ nhất định phải thẳng sống lưng.

Hình ảnh trước mắt như là bị liệt hỏa thiêu cháy, lửa đỏ xoay tròn, điên đảo, vặn vẹo. Park Chanyeol vứt bỏ văn kiện trên tay, từng bước một tới gần, cuối cùng ngồi xổm xuống, nắm lấy cằm của Byun Baekhyun ép cậu phải ngẩng đầu lên.

"Là cái gì!"

Gần như là gầm nhẹ, Byun Baekhyun cắn răng, khóe mắt có chất lỏng sinh lý chảy xuống.

"Em biết đáp án mà." Trên đầu của Park Chanyeol liệu có phải mọc lên hai sừng của ác ma không? "Bỏ thêm ít thuốc hẳn không tính là rape. Dù sao... Trong chốc lát, em nhất định cầu xin tôi."

—— "Kỹ thuật của tôi tốt lắm, cho nên, cần hỗ trợ không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro