C22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

C22.

Dự tính.

Trận say đó của Park Chanyeol để lại dư âm rất lớn, rõ ràng uống không nhiều lắm mà kết quả lại là hôn mê mất mấy ngày. Số liệu trên máy tính bị sửa chữa đi sửa chữa lại vẫn không có một lần đúng. Ấn huyệt Thái Dương nhắm mắt dưỡng thần, Park Chanyeol vươn tay muốn lấy tách cà phê ở bàn bên cạnh lại chỉ chạm vào khoảng không.

​Bấm nút gọi đến văn phòng thư ký cũng không có ai bắt máy. Park Chanyeol ngả lưng ra ghế dựa, ánh nắng gay gắt xuyên qua cửa sổ sát đất khiến hắn bị chói mắt. Park Chanyeol lấy điều khiển từ trong ngăn kéo ra, khép rèm lại mới cảm thấy thoải mái hơn chút.

​Cửa bị đẩy ra nhưng trước đó không hề có ai gõ cửa, lười mở mắt, hắn biết người tới là Oh Sehun. Thằng nhóc này gần đây mỗi ngày đều chạy đến Xán Thế làm ổ, lại là cái loại tính cách không thể ngồi yên một chỗ, không lôi bằng được người ra ngoài đi dạo thì sẽ không chịu sống yên ổn. Có đôi khi Park Chanyeol sẽ nổi nóng mắng đôi câu, Oh Sehun cũng không tức giận. Sẽ xoay người rời đi, tính tốt thời gian chờ Park Chanyeol hết giận rồi mới quay lại.

​Park Chanyeol hết cách với cậu ta. Là trúc mã cùng nhau lớn lên, biết rõ đối phương chính là miệng tiện. Oh Sehun là con một ở nhà, phú nhị đại, được sủng đến vô pháp vô thiên. Nhưng lại không phải là đại thiếu gia không có bổn sự, bản tính cũng không đến mức bị phá hư. Với lại, bên cạnh hắn cũng nên có một người bạn để tâm sự, đúng không?

​"Anh cho thư ký của mình đi ăn cơm trưa rồi, anh quên rồi sao?" Oh Sehun tay cầm một ly trà sữa dựa ở cửa, "Chủ tịch Park gần đây trí nhớ không tốt lắm nhỉ."

​Park Chanyeol giương mắt trừng đối phương một chút, không thể phủ nhận, mấy ngày nay hắn quả thật trạng thái không tốt.

​"Không giống cậu chỉ biết chơi bời lêu lổng, đầu óc chỉ dùng để chứa mấy việc vặt vãnh râu ria."

​Nghe ra khẩu khí của Park Chanyeol không tốt, Oh Sehun cũng chỉ là nhún nhún vai, tỏ vẻ đã quen. Đem Americano giấu ở phía sau đặt ở trước mặt Park Chanyeol, Oh Sehun kéo một cái ghế dựa gần đấy rồi ngồi xuống, thậm chí hai chân còn gác lên trên bàn của Park Chanyeol.

​Oh Sehun ở trước mặt Park Chanyeol không có chỗ nào kiêng kị, dù sao cũng bất quá là bị nói hai câu, cái lỗ tai đều phải mọc kén.

​"Bỏ chân xuống đi, đừng quá không quy củ."

​Park Chanyeol nhấp một ngụm Americano, cà phê mát lạnh theo thực quản chảy tiến dạ dày, ngay cả đầu óc cũng đều trở nên thanh tỉnh. Oh Sehun nhìn hắn lại tập trung vào tài liệu trên bàn, thong thả mở miệng.

​"Anh, anh ăn cơm chưa?"

​"Không đói bụng."

​Đoán được sẽ là câu trả lời như vậy, Oh Sehun ném ly trà sữa plastic vào thùng rác. "Nhưng em thì đói bụng, anh, cùng em đi ăn cơm đi."

​"Không đi."

​Thật sự là một câu đáp lại vừa buồn tẻ vừa cụt hứng, Oh Sehun trở mình xem thường, người anh trai này sau về già nhất định sẽ là một lão già nhàm chán. Oh Sehun trực tiếp vươn tay tắt ổ điện, tất nhiên là phải hứng tiếng quát lớn vì giận không thể át của Park Chanyeol ngay sau đó.

​"Oh Sehun! Cậu một vừa hai phải!"

​File còn chưa save, công việc cả sáng nay toàn bộ đều nằm ở trong. Đập bàn đứng lên, người gây hoạ thế nhưng mặt mày tươi cười như hoa, hai mắt cong cong, che giấu cái sừng ác ma.

​"Anh thật sự là đang làm việc sao? Vậy anh vừa gõ cái gì? Của công trình nào?"

​Park Chanyeol há mồm không nói gì, quả nhiên phát hiện trong đầu trống rỗng. Rõ ràng là file tài liệu vừa nhìn mấy tiếng đồng hồ, thế nhưng ngay cả tên cũng không nhớ được.

​"Cho nên em nói anh, cùng đi ăn trưa, uống ly rượu vang đi, em mời."

​Oh Sehun nghịch ngợm nháy mắt mấy cái, nhìn thấy nét mặt của Park Chanyeol trở nên nhu hòa liền càng thêm làm càn mà lôi kéo tay của hắn đi về phía cửa. Không lay chuyển được đứa em nhỏ quật cường, cũng không thể chống đỡ được khi đứa em nhỏ làm nũng, Park Chanyeol lại một lần nữa lựa chọn thỏa hiệp.

​Oh Sehun không chọn một nơi quá sang trọng, làm gì còn chỗ nào có thể so sánh với Xán Thế chứ. Ra khỏi cổng toà nhà liền tùy tiện tìm một quán ăn xem như sạch sẽ, dù sao Park Chanyeol hiện giờ cũng ăn không vô cái gì.

​Rượu đầy cơm no, đương nhiên ăn no chỉ có Park Chanyeol ăn một ít cơm đã no, Oh Sehun là vuốt bụng như thế nào cũng đều cảm thấy trống rỗng. Đi ở trên đường Park Chanyeol như là tượng sáp, nói cũng không nói, cười cũng không cười. Người qua đường nhìn thấy đều cố gắng tránh càng xa càng tốt.

​Đi được một lúc, chợt Oh Sehun nhìn thấy phía đối diện có một tiệm bánh donut, cách xa một đoạn mà vẫn ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt. Hắn dùng sức lắc lắc cánh tay của người bên cạnh. "Yah anh, anh muốn ăn bánh donut không?"

​Park Chanyeol không trả lời cậu ta, liếc mắt nhìn thằng nhóc kia một cái. Oh Sehun nắm lấy cánh tay của hắn, lại nhìn chằm chằm cửa hàng bánh ở đối diện, nước miếng chảy ròng ròng. Ẩn ý phía sau câu hỏi của tên nhóc này còn cần phải đoán sao?

​"Em muốn ăn bánh donut. Anh, đi mua cho em đi."

​"Không đi." Park Chanyeol hất tay Oh Sehun ra, nghiêm mặt đi về phía trước.

​Oh Sehun làm sao có thể là người dễ dàng bỏ cuộc như vậy, một đường kêu "anh ơi anh ơi anh ơi" liên tục, kêu đến mức đối phương phải dừng lại, sau đó bày ra bộ dáng nhu thuận. Park Chanyeol xoay mặt nhìn cửa hàng kia, mấy món dành cho con nít ăn, hương ngọt nị, ngửi thấy liền buồn nôn.

Từ trong ví rút một xấp tiền đưa cho Oh Sehun, "Tiền đây, muốn ăn thì tự mình đi xếp hàng."

​"Anh ~" Giọng mũi nũng nịu là tuyệt chiêu no.1 của đứa em nhỏ này, rất hữu dụng với Park Chanyeol. Âm giọng rồi còn hành động làm nũng, Oh Sehun hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của người qua đường, không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua, "Anh, anh cũng biết khuôn mặt của em... rất chọc người chú ý."

​Dứt lời Oh Sehun còn khoa tay múa chân một chút. Park Chanyeol nhíu lông mi nhìn bộ dáng tự đắc này của cậu ta, lên bìa tạp chí vài lần liền xem mình như ảnh đế, hắn thật sự là không theo kịp sự tự luyến của đối phương. Bị Oh Sehun cuốn lấy không kiên nhẫn, đành phải dùng điều kiện ba ngày cấm đến quấy rầy để trao đổi.

​May mắn chính là đèn đỏ vừa chuyển sang màu xanh thì vị khách cuối cùng cũng mang theo gói to rời đi. Tay Park Chanyeol đút trong túi quần bước nhanh xuyên qua đường cái, nếu là người quen nhìn thấy chủ tịch tập đoàn Xán Thế đi mua bánh donut thì đúng là doạ người hết hồn một phen.

​Nhưng mà Park Chanyeol không dự đoán được, thời điểm bước đến vạch trắng cuối cùng đột nhiên lại toát ra một Trình Giảo Kim.

​Byun Baekhyun khó được dịp tính toán xuất môn, nhìn sắc trời cũng không tệ lắm, một đường dạo phố. Nói đến cũng khéo, người mà cậu tâm tâm niệm niệm thế nhưng liền đứng ở bên kia đường, trông dáng vẻ như một người bình thường. Bên người ngoại trừ Oh Sehun cũng không mang theo vệ sĩ, không mang thư ký. Như thế xem ra, tám chín phần mười là hẹn cùng dùng cơm.

​Tưởng tượng đến đó liền cảm thấy trong lòng phiền muộn. Sau rồi có vẻ như Oh Sehun đề ra yêu cầu, Park Chanyeol thế nhưng không có tức giận, còn bất đắc dĩ gật đầu tựa hồ đáp ứng rồi. Oh Sehun vẻ mặt cao hứng, mặt mày hớn hở thiếu điều muốn ôm chầm lấy người bên cạnh. Này đó xem ở trong mắt Byun Baekhyun nghiễm nhiên là đang show ân ái, mà chính mình đứng ở góc đường yên lặng nhìn chăm chú bọn họ, cực kì giống oán phụ.

​Người đang xuyên qua đường cái kia, mục tiêu hiển nhiên là cửa hàng bánh donut. Byun Baekhyun cũng không biết trong đầu nghĩ cái gì, một bước nhanh, không hề nghĩ ngợi liền mua trọn tất cả số bánh còn lại. Vì sao làm như vậy? Tóm lại trong đầu không lái đi được khuôn mặt tươi cười của Oh Sehun, chính là không hiểu sao rất chán ghét.

​Một cái xoay người, Park Chanyeol đứng ở đối diện nhíu đuôi lông mày không rõ cho nên nhìn chằm chằm cậu. Byun Baekhyun giơ bịch to trong tay lên, khiêu khích hếch cằm. Từ khi hai người tách ra tới nay, Byun Baekhyun lần đầu tiên dùng khẩu khí như vậy cùng Park Chanyeol nói chuyện.

​"Năm cái cuối cùng đều bị tôi mua rồi."

​Lông mày của Park Chanyeol giật giật càng lợi hại hơn, Byun Baekhyun tự nhiên không hiểu ra sao giành trước một bước, mua xong còn không rời đi. Khẩu khí đường hoàng còn hơi pha chút tính công kích như vậy, hắn nghe được trong lòng run lên. Gặp mặt tất nhiên nội tâm là cao hứng, nhưng vậy cũng không tốt. Nhiều lời hai câu, mặt nạ lãnh khốc cùng hờ hững kia sẽ bị xé rách.

​"Cho nên?"

​"Mười vạn tệ một cái." (khoảng 34 triệu rưỡi VNĐ)

​Byun Baekhyun là đang thi triển công phu sư tử ngoạm, hoặc là nói, cậu chính là muốn nhìn một chút với mức giá như vậy Park Chanyeol có thể hay không xuống tay. Ai ngờ người nọ cười nhẹ hai tiếng, lấy điện thoại cầm tay ra, ở màn hình bấm bấm vài cái. Tiếp theo ngẩng đầu lên, Park Chanyeol nhếch môi cười nhìn cậu.

​"Năm mươi vạn đã muốn chuyển vào tài khoản của thầy Byun."

​Chấn động phát ra từ điện thoại để trong túi quần báo cho Byun Baekhyun biết người này không nói dối, trong lúc ngốc lăng thì bịch bánh trên tay đã bị người kia giật lấy rồi. Nhìn Oh Sehun ở phía sau Park Chanyeol, người nọ cách một con đường nhìn thấy cậu còn mừng rỡ vẫy tay chào hỏi.

​"Tôi chỉ mua chúng với giá 40 tệ." Nắm chặt nắm tay mới ức chế được xúc động chỉ thẳng về phía Oh Sehun, song thanh âm run rẩy đã bại lộ sự bất an của bản thân, "Vì cậu ta?"

​Park Chanyeol lắc lắc cái bịch bánh trong tay, "Em ấy có tên có họ, là Oh Sehun."

​Dứt lời liền xen lẫn trong dòng người quay lại bên kia đường, hắn không dám nhiều lời ngốc ở đây, không dám quay đầu lại, phải biết rằng ánh mắt lộ vẻ không thể tin cùng cô đơn của Byun Baekhyun đối với hắn mà nói là đao kiếm sắc bén nhất.

​Có cái gì không đáng đâu? Năm mươi vạn mà thôi, nếu có thể đổi lấy sự ghen tị cùng chủ động khiêu khích của em.

​Park Chanyeol thất thần, Oh Sehun đều xem ở trong mắt. Vỗ vỗ bả vai của đối phương, "Đi thôi, biết anh hiện tại muốn đi nhất là nơi nào."

​Kỳ thật, hiện giờ càng ngày càng quen với tâm tình buồn bực, cũng quen với việc dùng cồn để ma tuý chính mình. Quán bar của chị Han từ trước đến nay luôn tĩnh lặng, không có hành vi tùy tiện đến gần hoặc là đồi phong bại tục. Park Chanyeol đẩy ly soda Oh Sehun gọi cho hắn ra, một lần nữa muốn một chai Vodka.

​Oh Sehun nhíu nhíu lông mi, tiếp lấy ly soda tự mình uống. Mới vừa rồi Oh Sehun tự nhiên là nhìn thấy Byun Baekhyun đen mặt đứng ở góc đường, cho nên mới làm nũng càng ngày càng trầm trọng. Cậu ta phải nhìn một cái, hai người này là thánh nhân hay là bị đứt dây thần kinh cảm giác.

​Rốt cuộc là Byun Baekhyun trước nhịn không được.

​Nhưng cái người giả lạnh lùng này rốt cuộc cũng không chịu nổi, cục diện đáng buồn bị trêu chọc cũng nổi lên gợn sóng. Hôm nay so với phía trước mấy lần đều hung ác hơn, cho nên cũng nhanh say hơn thường ngày.

​Uống suốt một buổi chiều cùng buổi tối, đương nhiên trung gian có nôn ra vài lần, ngã đầu ở quầy bar liền ngủ, tỉnh ngủ liền cầm lấy ly rượu chưa uống xong ở trên bàn tiếp tục uống. Mấy ngày nay, Park Chanyeol hễ gặp rượu thì chính là đức hạnh này.

​Oh Sehun cũng kệ hắn, cái gọi là mượn rượu tiêu sầu sầu càng sầu, nhưng mà người dùng lý do như vậy khuyên giải người khác nhất định là chưa bao giờ trải qua sầu khổ. Như là có người ở trái tim bạn đánh một quyền, bạn không có cách nào hoàn thủ, nhưng đau đớn lại quấn quanh không thể át mất. Liên tục đau, chạm vào cũng đau, không chạm vào cũng đau. Trừ bỏ ma túy chính mình, còn có biện pháp nào dùng được sao?

​"Quá nhiều cồn sẽ trúng độc." Bartender thừa dịp người nọ không chú ý, tráo rượu bằng nước lọc.

​Park Chanyeol chỉ là say, còn không đến phần ngốc, đầu lưỡi nếm thử chỉ biết rượu bị động tay động chân, "Chị, việc buôn bán, chị như vậy là không phúc hậu."

​"Chúng ta chơi một trò chơi được không?" Bartender cùng Oh Sehun liếc mắt nhìn nhau, như là đạt thành hiệp nghị gì đó, từ trong quầy xuất ra chai rượu tốt, "Nếu cậu dám gọi điện thoại cho tiểu tình nhân của cậu, chai rượu này thuộc về cậu."

​"Ha ha ha." Park Chanyeol thế nhưng đầu chôn ở cánh tay nhẹ giọng cười ra tiếng, "Làm sao là tiểu tình nhân được, là chủ nợ a chủ nợ a, tôi kiếp trước đại khái là thiếu em ấy."

​Park Chanyeol dùng hai tay vỗ vỗ mặt hung hăng xoa xoa, sau khi buông thì đôi mắt tỏa sáng, "Gọi thì gọi."

​Hắn từ trước đến nay là kiểu người không sợ trời không sợ đất, hơn nữa có rượu tiếp thêm can đảm, nói xong liền rút điện thoại di động từ trong túi ra. Ngón tay có chút run rẩy xoa bóp nửa ngày mới bấm được đầy đủ số điện thoại của Byun Baekhyun. Hắn không có lưu số điện thoại của cậu, thuần thục nhập vào dãy số kia như là thiên tính cho phép.

​Nhưng mà, nhật ký cuộc gọi của dãy số kia, cùng với thời gian cuộc gọi hiện ra làm cho ngón tay của Park Chanyeol chậm chạp không có ấn nút Call.

​Oh Sehun nhìn thấy người nguyên bản lời thề son sắt đột nhiên hai mắt ảm đạm, trong lúc nhất thời có chút hối hận. Có thể xuất phát điểm mang mục đích tốt, song nhiều lần vạch trần vết sẹo của đối phương, ngẫm lại cũng cảm thấy đau đớn.

​Park Chanyeol nắm di động, nhìn chằm chằm màn hình ngẩn người.

​Thầy Byun, chúng ta đã chấm dứt.

​Những lời này như thế quen thuộc, ngay tại không lâu trước đó hắn chính mồm chặt đứt phần tưởng niệm nhớ nhung kia. Không đi quấy rầy, thậm chí một phương hoàn toàn rời xa, thời gian sẽ trở thành miếng băng cá nhân, miệng vết thương dù sâu đến mấy cũng sẽ bị che khuất, nhìn không thấy, sau đó chậm rãi khép lại.

​Tin nhắn đột nhiên nhảy ra làm cho màn hình lại một lần nữa sáng lên, nhắc nhở Park Chanyeol ngày mai có chuyến bay.

​Nếu sắp đi xa, có phải có thể làm càn một chút hay không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro