C23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

C23.

Trời hửng sáng.

Thời điểm Byun Baekhyun nhận được điện thoại là lúc mới từ phòng tắm bước ra, tiếng chuông điện thoại đã muốn reo rất lâu. Di động bị chăn che mất, âm thanh phát ra giống như có người nào đó sau khi nhận hết tủi nhục thì cắn răng muốn nhịn xuống tiếng nức nở. Càng nghĩ càng cảm thấy khổ sở, kết quả là khiến cho đau đớn phát ra từ giữa những kẽ răng.

​Trên màn hình hiển thị tên của Park Chanyeol, Byun Baekhyun thế nhưng có chút do dự. Bởi vì cậu còn chưa hoàn toàn quên lời nói của người nọ và nước mắt cộng những tổn thương mà người nọ gây ra. Byun Baekhyun sợ hãi bên trong cái ống nghe nho nhỏ kia sẽ có cái thiết bị kì quái gì đó, sẽ truyền tới một ít lời nói kích thích tuyến lệ của cậu.

​Nhưng không bắt máy ư? Byun Baekhyun làm sao có thể làm được điều đó.

​"Alo?"

​Câu mở đầu nhỏ vụn phát ra xong mới cảm thấy cổ họng như bị tắc thứ gì đó, thanh âm đều trở nên khàn khàn. Nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, nhưng không có dũng khí lặp lại câu mở đầu lần nữa.

​Bên tai tựa hồ ngăn cách âm thanh thuộc về thế giới bên ngoài, chỉ duy độc nghe được tiếng vang truyền từ ống nghe. Đầu dây bên kia có chút ồn ào, cẩn thận nghe sẽ nghe thấy có tiếng nhạc, tiếng chạm cốc, tiếng nói chuyện với nhau.

​Nhưng không có giọng của Park Chanyeol.

​Ngẫu nhiên sẽ có tiếng thở dốc, để Byun Baekhyun biết hắn còn sống, còn có thể hô hấp. Byun Baekhyun có thể đoán được người nọ đang ở nơi nào, vị cồn từ ngàn dặm xa truyền đến đủ để khiến cậu mê say.

​"Byun Baekhyun."

​Rốt cuộc chờ được câu đáp lại, là một giọng nói quen thuộc, bộ dáng không có ý tốt của Oh Sehun chậm rãi hiện lên ở trong đầu của cậu. Byun Baekhyun bỏ điện thoại từ bên tai xuống, xác nhận đi xác nhận lại là số điện thoại của Park Chanyeol.

​"Oh Sehun?"

​"Thầy Byun có thể lại đây một chuyến không? Nơi này có thanh niên say đến độ một lời khó nói hết."

Cũng mới chỉ có tám chín giờ tối, Park Chanyeol cũng đã say như chết sao? Lần này là mất đi ý thức, cho nên rốt cuộc đã uống bao nhiêu đây. Byun Baekhyun cúp máy, không nói hai lời liền thay quần áo bắt taxi tới địa chỉ Oh Sehun cung cấp.

​Nơi đó không thể coi là khu quán bar, chỉ là có chút náo nhiệt, có chút phồn hoa. Thời gian tám chín giờ tối đúng là khung giờ mọi người cũng đã dạo phố xong, hẹn hò cũng đã hẹn xong, là thời điểm bắt tàu điện ngầm hay xe bus về nhà. Cơ mà nói đến thì, thế giới đều là trùng hợp, Byun Baekhyun bên này đang vội vã trả tiền xuống xe, ngay cả máy hiển thị km trên xe taxi cũng xem nhẹ, chợt thấy cách hơn trăm mét Oh Sehun đang khiêng Park Chanyeol, nhét con ma men đã mềm nhũn vào ghế sau của xe taxi.

​Cậu thập phần xác định Oh Sehun là nhìn thấy cậu, một khắc tầm mắt chạm vào nhau, khóe môi của đối phương là nhếch lên cười. Song Oh Sehun không có đình chỉ động tác của mình, nói với tài xế lái xe taxi câu gì đó, có lẽ là địa chỉ nhà Park Chanyeol. Byun Baekhyun xuống xe chạy tới, nhưng cuối cùng chỉ kịp nghe được tiếng động cơ xe khởi động, tuyệt trần mà đi.

​"Thầy Byun đến rồi sao." Oh Sehun cao thấp đánh giá cậu, tựa hồ không phải thực vừa lòng cách ăn mặc tuỳ ý như ở nhà này của Byun Baekhyun. "Tôi cảm thấy hình như anh đối với tôi có hiểu lầm gì đó, không bằng chúng ta cùng nhau uống một ly?"

​Là câu hỏi, nhưng căn bản không đợi đối phương trả lời, Oh Sehun liền xoay người đi vào quán bar. Byun Baekhyun kéo kéo góc áo, hồi nãy cậu vừa tắm xong liền nhận được điện thoại, sau đó tuỳ tiện vơ đại một bộ quần áo mặc vào, cũng khó trách vừa rồi ánh mắt Oh Sehun nhìn cậu thập phần cổ quái.

​Người dù là ở trên sàn nhảy hay đang uống rượu, nếu không phải là quần áo hở hang thì cũng là tây trang giày da, người mặc áo thun trắng quần jeans y hệt sinh viên như cậu quả thật không nhiều lắm.

​Oh Sehun là một cái loa phóng thanh cỡ lớn tiêu chuẩn, trong lòng không thể giữ được bí mật, cái miệng gặp được đương sự thì bắt đầu giống như thác lũ phun ra ào ào. Một hơi nói ra hết thảy, từ chuyện mấy ngày gần đây Park Chanyeol trạng thái không tốt cho đến chuyện hắn mua lại nhà cho Byun Baekhyun hồi trước. Nói xong Oh Sehun cảm thấy một trận thoải mái, uống một hớp rượu lớn.

​Byun Baekhyun ngồi bên cạnh nghe không có nhiều phản ứng lắm, giống như chuyện đó chẳng có xu nào liên quan đến cậu vậy. Oh Sehun có chút buồn bực, đối phương trong tưởng tượng của cậu ta cho dù sẽ không phải lệ trào nóng hổi, cảm động đến độ rơi nước mắt, cũng nên là bộ dáng kích động lập tức phải chạy đến nhà Park Chanyeol, đi tìm hắn nói cho ra lẽ mới đúng.

​Nhưng thứ người bên ngoài nhìn không thấy, không có nghĩa là nó không tồn tại. Tay Byun Baekhyun nắm ly rượu nay đã trắng bệch không còn huyết sắc. Trong lòng là sóng gió động trời, suối trào mãnh liệt mênh mông, nhưng sau khi cành hoa lay phất một trận, cuối cùng trong lòng liền còn lại may mắn.

​May mắn còn có một chuyện như vậy, may mắn bản thân có thể biết chuyện này, may mắn còn có người sẽ nguyện ý nói cho cậu chuyện cậu không biết này.

​"Cho nên kết luận là, Park Chanyeol vẫn thích tôi đúng không, ít nhất đến bây giờ mới hết."

​Byun Baekhyun nhìn chằm chằm viên đá trong ly rượu, mặt băng trong suốt phản chiếu ra màu sắc của chất lỏng, giống như bảo thạch, trông rất đẹp mắt. Ngón tay của cậu dọc theo ly rượu vuốt ve, cảm thấy đầu lưỡi bỗng nếm được vị ngọt ngào.

​Oh Sehun nhìn nhìn ngón tay cái của mình, vừa ma xát vừa trả lời, "Đúng vậy, điều này có thể xác định."

​"Như vậy những gì anh ấy nói với tôi đều là nói dối, làm bộ vậy thôi?" Nói xong, bản thân bắt đầu cười khẽ. Byun Baekhyun nhìn thấy viên đá đang di chuyển đảo quanh trong ly, cảm thấy khóe miệng nhịn không được giương lên.

​Cười gì vậy? Cười người ấy a, thật là tâm tư cẩn thận đến đáng yêu. Luôn nói chính mình quật cường như một đầu trâu, hiện giờ xem ra, Park Chanyeol anh cũng có hơn gì tôi. Chúng ta hai người đúng là hổ giấy, thế nhưng liền như vậy bị những lời nói dối từ miệng cọp gan thỏ hù doạ, không chỉ dừng cước bộ, thậm chí còn lùi về phía sau.

​Đều là người nhát gan thôi.

​"Park Chanyeol nói gì với anh tôi không biết." Oh Sehun thổi thổi móng tay, gõ gõ mặt bàn order thêm một ly. "Anh ta là kiểu người tuyệt đối sẽ không cúi đầu, thương trường có thể thất bại, nhưng là không cho phép vốn gốc cũng mất, dù sao cũng phải cho Park Chanyeol cơ hội thu về lòng tự trọng chứ."

​Một ngụm uống hết Vodka trong ly, người có tửu lượng không tốt lắm đã muốn cảm thấy được dạ dày nóng rực, mặt nóng lên. Byun Baekhyun vươn tay về phía Oh Sehun. "Mặc kệ nói như thế nào, cũng phải cám ơn cậu."

​Oh Sehun nhếch miệng nở nụ cười một tiếng, nhẹ nhàng hất bàn tay Byun Baekhyun ra. "Sau khi hai người ở bên nhau rồi đến tìm tôi tạ ơn cũng chưa muộn."

​"Một vấn đề cuối cùng." Byun Baekhyun đứng dậy, cậu không có nắm chắc, tay đút ở túi quần chảy ra mồ hôi. "Vừa rồi gọi điện thoại là cậu hay là Park Chanyeol?"

​"Ai muốn gặp anh thì chính là người đó."

​Gió đêm phất ở trên gương mặt, là lần đầu tiên suốt mấy ngày nay cảm nhận được làn gió thật là mềm dịu. Nếu hiện tại là đêm khuya không người, Byun Baekhyun có lẽ thật sự sẽ giơ hai tay lên trời hô to. Bắt xe đến biệt thự của Park Chanyeol, nhà của đối phương một mảnh hắc ám, nhìn không thấy động tĩnh bên trong.

​Chưa từ bỏ ý định, Byun Baekhyun thử nhập mật mã một lần nữa, tự nhiên là sai. Byun Baekhyun cắn ngón tay đoán ba lượt, không phải là ngày sinh nhật của cậu, cũng không phải ngày sinh nhật của Park Chanyeol, tất nhiên càng không phải bốn chữ số 0 đơn giản nhất. Byun Baekhyun hơi hơi có chút giận dỗi ngồi xổm trên bậc thang, nếu không phải vừa rồi biết được tâm tư của người ở bên trong, thật muốn nghĩ rằng hắn đã thích người khác, dùng ngày sinh nhật của người khác làm mật mã.

​Byun Baekhyun đương nhiên muốn đập cửa liên tục khiến cho người nọ ra mở cửa, sau đó tiến lên một phen ôm lấy thắt lưng của hắn, hỏi hắn vì sao phải ra vẻ kiên cường, rõ ràng thích cậu lại đẩy cậu ra xa. Chính là Oh Sehun tên kia hồi nãy đã khoa tay múa chân phóng đại lượng rượu Park Chanyeol uống hôm nay nhiều như thế nào.

​Cậu có chút đau lòng, muốn lập tức cởi bỏ tất cả hiểu lầm, đá văng mọi trở ngại, nhưng cũng muốn đối phương yên ổn ngủ một giấc. Vừa rồi Park Chanyeol bị Oh Sehun đỡ lên xe taxi ý thức đã không còn thanh tỉnh lắm, phỏng chừng hiện tại đã ngủ bất tỉnh nhân sự rồi.

​Byun Baekhyun đứng ở trên cỏ đá đá mấy cục đá, mấy ngày này ban đêm gió rất lạnh, thổi trúng cả người liền run rẩy. Cửa sổ trên tầng vẫn như cũ không hề phát ra động tĩnh, cậu biết có thể cả đêm đều là như vậy, nhưng cậu chính là không muốn đi. Byun Baekhyun nhìn khung cửa sổ kia, thế nhưng bắt đầu tưởng tượng thời điểm cậu không có ở đây, Park Chanyeol ở một mình sẽ sống như thế nào.

​Cũng sẽ là thức dậy từ rất sớm, thản nhiên đọc báo rồi ăn bữa sáng chú Song làm sao? Chuyện công ty có thuận lợi không? Về nhà có ăn bữa tối đầy đủ không vậy? Lông của Trưởng công chúa đã dài thêm chưa, nó có béo lên không?

​Vân vân... Đối với đoạn thời gian đó, Byun Baekhyun tò mò muốn chết.

​Cục đá bị Byun Baekhyun đá lăn đến cạnh bánh xe. Chiếc xe kia rõ ràng giống hệt như đúc với chiếc xe cậu thấy ở cửa trường học, ha ha, ra xem vết trầy dài ở cửa xe kìa, vừa chói mắt vừa khó coi.

​Cho nên Park Chanyeol a, anh rốt cuộc là đã nói dối bao nhiêu lần rồi đây.

​Byun Baekhyun đau lòng vuốt ve vết trầy trên cửa kính xe. Người này bình thường mắc chứng yêu xe như con, nay xe bị vậy mà còn vẫn để một thời gian dài cũng không có đi sửa. Một đường chạy như điên đến cửa hàng tiện lợi mở cửa 24 giờ ngoài tiểu khu, Byun Baekhyun mua một cây bút và ba miếng băng cá nhân.

​Nương ánh sáng của điện thoại, Byun Baekhyun cẩn thận dán ba miếng băng cá nhân lên vết trầy trên xe. Chữ màu đen viết xiêu xiêu vẹo vẹo, song người viết vẫn cố gắng viết cho thẳng thớm đẹp đẽ. Viết xong lại cảm thấy già mồm, hành vi hoang đường như thế thật là khiến cho người ta bật cười. Nhưng mà mấy chữ kia, Byun Baekhyun luyến tiếc gỡ chúng ra.

[Đợi thêm một lát nữa, bầu trời sẽ hửng sáng.]

​Ngày hôm sau, ánh mặt trời xuyên thấu qua bức màn chói mắt đến lợi hại, Byun Baekhyun từ trên giường đứng lên. Ngày hôm qua nửa đêm mới về nhà, thế cho nên hôm nay cậu thật sự thức dậy có chút trễ.

​Nhớ tới chuyện hôm qua làm chưa xong, một cái lăn lông lốc, Byun Baekhyun chân trần chạy đến buồng vệ sinh rửa mặt chải đầu. Cẩn thận lựa bộ quần áo đẹp nhất, chải chuốt ra tạo hình đẹp trai nhất. Trong nhà không có gương toàn thân, thời điểm đi ngang qua cửa hàng còn cố ý đứng trước cửa thuỷ tinh phản quang ngắm đi ngắm lại. Xác nhận hoàn hảo xong mới gọi taxi chạy thẳng đến biệt thự của Park Chanyeol.

​Nhưng là, xe của Park Chanyeol thế nhưng không có đậu ở cửa, nơi nguyên bản là nơi đậu xe nay trống trơn chỉ sót lại ba cái băng cá nhân rơi vương vãi trên mặt đất. Chữ trên đó đã bị mờ, thấy không rõ nữa. Trong lòng đột nhiên dâng lên một dự cảm bất hảo, một bước dài vọt tới cửa, Byun Baekhyun dùng sức đập cửa sắt.

​Chẳng qua bàn tay dù đỏ rực, sưng tấy, vẫn như cũ không có động tĩnh.

​Nếu nói Byun Baekhyun sẽ gấp đến độ bật khóc, đừng cười cậu ấy. Cậu thật sự thật sự luống cuống không biết làm sao, lúc cùng đường thì thân thể thoát lực, dọc theo cửa từng chút trượt xuống.

​"Anh bị ngốc hả?! Anh ngày hôm qua, anh ngày hôm qua thế nhưng không có nói gì hết?!" Khẩu khí của Oh Sehun ở trong điện thoại quả thực là sắp bị tức đến mức muốn thăng thiên luôn. "Park Chanyeol có chuyến bay vào trưa nay, đích đến là thành phố B!"

​Đều đã đuổi theo tới nơi này như thế nào có thể buông tay, Byun Baekhyun nhìn thấy phong cảnh bên ngoài cửa kính xe bay nhanh biến hóa, song vẫn còn cảm thấy chậm.

​Này, Park Chanyeol, trời đã sáng.

​Cổng sân bay có rất nhiều người qua lại, hỗn loạn ồn ào, có cặp tình nhân ôm hôn gian nan phân ly, có người vội vội vàng vàng mang theo hành lý bắt kịp chuyến bay. Byun Baekhyun biết Park Chanyeol sở hữu thân phận như thế nhất định sẽ đi VIP. Thời gian trên điện thoại cùng giờ bay của hắn càng ngày càng gần kề, nếu hiện tại có thể cản lại cước bộ của thời gian thì thật là tốt biết bao.

​"Tôi đến tìm người, tôi không lên máy bay!"

​Security tự nhiên là muốn ngăn cậu lại, không có vé máy bay cũng không có giấy đăng ký hay passport còn ngoan cố xông vào. Byun Baekhyun lúc này là quyết tâm bất chấp tất cả đi vào tìm người nói rõ trắng đen, ngay cả món võ hapkido mấy năm trước từng học cũng lôi ra sử dụng. Hai cú quật ngã, cánh tay đau nhức, dưới chân như nhũn ra. Bất quá kết quả cuối cùng là thành công xông vào, phía sau là một đám người kêu to gọi í ới, thậm chí còn nghe được chuông cảnh báo reo lên.

​Byun Baekhyun chưa từng làm ra chuyện điên cuồng như vậy bao giờ, lúc này nhờ phúc của Park Chanyeol còn có thể tiêu sái một lần. Chính mình chạy ở phía trước, một đường còn muốn lưu tâm mấy người dáng vẻ giống như là ông chủ lớn. Radio thậm chí bắt đầu thông tri khoảng cách thời gian đến lúc chuyến bay cất cánh, khí lực cũng dùng không sai biệt lắm, bước chạy bắt đầu cảm thấy lao lực. Security đuổi theo phía sau thậm chí còn huy động cả xe, người không biết còn tưởng đang trình diễn màn bắt tội phạm truy nã.

​Nhưng Byun Baekhyun cuối cùng cảm thấy ông trời vẫn là đứng ở phe của cậu.

​Thư ký ở bên tai Park Chanyeol nhắc nhở thời gian, lại xác nhận đồng hồ một lần nữa. Park Chanyeol đứng dậy thả tạp chí lại về chỗ cũ, giao tập tài liệu cho thư ký, chỉnh lại áo sơ mi. Gate chuyến bay của hắn không xa, từ phòng nghỉ VIP tới đó cùng lắm chỉ tốn một phút.

​Nữ tiếp viên hàng không nở nụ cười tiêu chuẩn xác nhận thân phận và chuyến bay của Park Chanyeol, cung kính lễ phép cúi đầu, vừa mới vươn tay làm ra tư thế mời đã bị một tiếng hét to cơ hồ là khàn cả giọng ngăn chặn.

​"Park Chanyeol!"

​Chủ nhân của cái tên nghe được thân mình cứng một chút, hắn nhận ra được giọng nói kia, biết đó là ai. Park Chanyeol mất tự nhiên gật đầu với tiếp viên hàng không, nhấc chân muốn bước lên thảm màu đỏ của thông đạo. Song thanh âm kia không buông tha hắn, không thể so với tiếng gọi khàn khàn vừa rồi, tiếng thét gần trong gang tấc, như là muốn đem linh hồn của hắn lôi ra ngoài.

​"Park Chanyeol.....!!!!! Anh đi đâu?"

​Anh muốn đi đâu?

​Hoặc là mang em cùng đi.

​Hoặc là, ở lại bên em.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro