C5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

C5.

Công ty "đi chân đất".

Nếu một trận mưa lớn có thể rửa trôi toàn bộ vết xe đổ để lại trên mặt đường, vậy cái gì mới có thể đem ký ức hoàn toàn xóa sạch?

Kể từ ngày bước ra khỏi nhà của Park Chanyeol, những ngày tiếp theo khó có thể tin lại bình yên trôi qua, tựa hồ khôi phục lại những ngày tháng mà không có gì phát sinh trước kia.

Nhưng mà nếu nói là không có gì thay đổi thì bất quá chỉ là lừa mình dối người mà thôi. Đề tài làm câu chuyện trà dư tửu hậu này lan truyền còn nhanh hơn tốc độ côn trùng bay từ gian này qua gian khác trong nhà vệ sinh, còn đạt cả kỷ lục view trên diễn đàn trường. Quan hệ ám muội của cậu và chủ tịch tập đoàn Xán Thế Park Chanyeol tựa như mọc chân mà đi lại trong trường học, thậm chí còn phát triển thành các thể loại cố sự ly kì từ đơn giản đến phức tạp.

Lớp học của cậu bắt đầu có rất nhiều sinh viên khác khoa đến nghe giảng. Họ không phải là tới để nghe bài giảng của Byun Baekhyun, mà muốn đến để có thể tận mắt nhìn thấy "tiểu tình nhân" của chủ tịch tập đoàn Xán Thế Park Chanyeol trong truyền thuyết, người mà mệnh danh là thiên tiên cũng không lọt được vào mắt. Ánh mắt trần trụi bao hàm ý đồ bát quái, ám muội, hèn mọn, còn có cả thứ khác, song khó có thể nói thành lời.

Không chỉ có như thế, Byun Baekhyun đột nhiên biến thành đối tượng mà tất cả thầy cô trong trường đều tôn kính. Đương nhiên, cái gọi là "tôn kính" có mang theo hàm ý lấy lòng nịnh nọt hay không, mọi người trong lòng đều biết rõ. Vốn tuổi còn trẻ lại ít kinh nghiệm không bị ép bưng trà rót nước đã là may, nay còn có thể được tiền bối làm việc đồng dạng cho hẳn phải là một chuyện vui sướng. Cơ mà những cái này ăn ở trong miệng liền thay đổi vị, lời khích lệ nghe vào trong lỗ tai cũng trở nên phá lệ có thâm ý.

Byun Baekhyun mân mê tách cà phê trong tay, cà phê là cà phê hảo hạng, song uống vào miệng lại thấy hương vị cũng không ngon. Bị lâm vào thế bị động, vô lực phản công, chỉ có thể ký gửi hy vọng vào thời gian, mong rằng ngày tháng trôi qua sẽ khiến sự hứng thú của mọi người dần biến mất.

Chính là theo lẽ thường, vận mệnh sẽ không đi theo kịch bản mà bạn mong muốn. Nếu để bạn đoán trước được hướng đi của sự đời, Thượng đế sẽ cảm thấy thật không thú vị.

À, cũng không hẳn chỉ là sự đời.

"Cái này giao cho tôi?"

Byun Baekhyun nhìn kẹp tài liệu trên tay, mày nhíu lại vào nhau. Thầy hiệu trưởng đứng đối diện cười đến mức nếp nhăn đều khắc vào xương cốt, cung kính đặt tách trà Long Tĩnh hảo hạng vào tay của Byun Baekhyun.

"Thầy Byun thanh niên tài tuấn, tri thức rộng, học thức lại cao, tài ăn nói cũng là hạng nhất. Gần đây không phải thầy Byun đang chuẩn bị lấy bằng tiến sĩ sao? Nếu hạng mục này làm tốt, nước ngoài có rất nhiều trường danh giá có quan hệ hữu nghị với trường chúng ta. Với cả, khiến công việc của bản thân có thêm tí màu sắc cũng không phải là chuyện xấu."

Hiệu trưởng trình bày với vẻ mặt nghiêm túc, thể hiện ông là vì toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho Byun Baekhyun mới làm ra quyết định này. Thỉnh thoảng lại vuốt mái tóc, rõ ràng trọc một nửa, lại làm ra hành động như tóc đầy đầu.

Kỳ thật điều kiện rất mê người, ai nhìn qua cũng chỉ thấy có lợi chứ không có hại. Nhưng mà bên đối tác lại điền rõ là tên của chủ tịch Xán Thế Park Chanyeol, muốn cho Byun Baekhyun ký ở bên cạnh tên của hắn, trăm triệu cũng không thể.

"Hiệu trưởng, hạng mục này ngài tìm người khác làm đi. Tôi gần đây chuẩn bị luận án rất bận, nếu làm không tốt cũng sẽ hủy đi thanh danh của trường."

Ý khước từ đã muốn quá rõ ràng, cố tình đối phương đã hạ chấp niệm, hoặc có lẽ là do cấp trên ban xuống mệnh lệnh "không phải là Byun Baekhyun thì không được", hiệu trưởng cố gắng làm bộ như không nghe ra ý cự tuyệt.

"Không sao không sao, làm hết sức là tốt rồi, tôi đối với thầy có lòng tin rất cao."

"Hiệu trưởng....."

Lời cự tuyệt còn chưa có vuột ra khỏi miệng đã bị đối phương cưỡng chế đẩy ra khỏi cửa, trong tay bị nhét kẹp tài liệu, bên tai còn văng vẳng lời mang nửa ý ép buộc của thầy hiệu trưởng.

"Hôm nay nếu không có lớp, thầy Byun hãy đi tới chỗ chủ tịch Park bàn một chút về dự án này, xem thử chủ tịch Park có muốn thay đổi hay cải tiến chỗ nào không."

Có thể có chỗ nào cần phải cải tiến chứ, dự án này cũng bất quá chỉ là một cái đạo cụ để dụ dỗ Byun Baekhyun cậu chủ động mắc câu mà thôi. Cậu trong lòng rõ ràng, cho nên trước khi bước vào đại sảnh trang hoàng đẹp đẽ thì hít một hơi thật sâu, cố gắng đè nén cho bằng được bất an và nôn nóng trong lòng.

Giống như phong cách trang hoàng trong nhà của Park Chanyeol, phong cách của công ty giản lược đại khí, nhưng thật ra khá phù hợp thưởng thức của cậu. Nhân viên đi tới đi lui cước bộ vội vàng, tiếng giày cao gót và giày da đạp lên sàn nhà trơn bóng gây ra tiếng vang hỗn loạn.

Lễ tân bộ dạng xinh đẹp, trang dung cũng rất được, nụ cười tiêu chuẩn phù hợp lễ nghi, đứng trên giày cao gót cả ngày cũng không mệt.

"Xin hỏi, muốn gặp chủ tịch Park thì cần phải hẹn trước sao?"

"Đúng vậy, chủ tịch Park hiện tại đang có cuộc họp, sau khi kết thúc cuộc họp thì sẽ có khoảng một tiếng rảnh rỗi."

Nếu chỉ có một tiếng, vậy cậu nhịn một chút cũng không phải chuyện gì quá khó khăn.

"Vậy ước chừng bao lâu nữa thì cuộc họp chấm dứt?"

"Cuộc họp bắt đầu lúc chín giờ sáng, ước chừng liên tục hai tiếng, ngài có thể ngồi chờ ở nơi dành cho khách trong đại sảnh."

Trong đại sảnh nhiệt độ điều hòa vừa phải, lễ tân mặc váy công sở bưng trà vẫn còn bốc hơi nóng đưa cho cậu, uống xong vừa lúc ấm dạ dày, thật cũng thoải mái. Mọi nơi trừ bỏ tiếng bước chân thì rất ít có tiếng trò chuyện, ngẫu nhiên sẽ có đôi ba câu bàn về công việc, Byun Baekhyun là nửa chữ cũng nghe không hiểu.

Thời gian trên điện thoại hiển thị cách giờ cuộc họp của Park Chanyeol kết thúc còn nửa tiếng, ngồi yên không làm gì cả thật có chút buồn ngủ. Trong khoảng thời gian này có rất nhiều chuyện đè nặng, tâm tình phiền muộn, thường xuyên mất ngủ. Hiện tại toàn tâm toàn ý nghĩ về việc chỉ cần làm sao để đối phó với Park Chanyeol trong một tiếng, nhưng thật ra cảm xúc khó được lại trở nên yên ổn.

Vì thế mí trên dần dần bắt đầu mê luyến mí dưới, không thể khống chế nhắm lại con ngươi, đầu lệch qua chỗ tựa lưng sofa thong thả chìm vào giấc ngủ.

Ở một nơi khác, Park Chanyeol nghe suốt hai tiếng nội dung họp, tất cả đều là vô nghĩa. Vốn luôn vẫn là hình tượng cao lãnh, song hai tiếng này mặt còn lạnh hơn cả băng sơn. Nhiệt độ cả phòng họp đều kéo xuống dưới mức 0, tất cả mọi người bất an chờ đợi người ngồi ở vị trí chính giữa hạ quyết nghị cuối cùng.

Ngón tay của Park Chanyeol gõ gõ mặt bàn một chút, dùng bút điểm điểm vào văn kiện trước mặt, đuôi lông mày nhếch cao. "Cho mọi người thời gian ba ngày, tất cả hạng mục đang phụ trách phải làm xong với hiệu suất cao nhất. Không có năng lực thì chủ động từ chức đi, coi như là Xán Thế hạ bậc thang cho mỗi người, đừng đợi đến lúc văn bản khai trừ gửi đến hòm mail thì ai cũng rất khó xem."

"Chủ tịch Park...."

Thời gian ba ngày quả thật có chút gấp, phần lớn văn bản còn chưa có cùng chủ tịch đàm luận tốt.

"Như thế nào?" Park Chanyeol đứng dậy khỏi chỗ ngồi, tiếng giày da đạp trên mặt đất làm cho tất cả mọi người chỉ có thể cúi gầm đầu không dám phản kháng. "Ngại thời gian quá dài? Các người còn có tâm tư ở nơi này cò kè mặc cả với ta? Vậy ba tiếng thì thế nào?"

Đều nghe ra chủ tịch Park không phải là đang nói giỡn, vì thế mọi người đều giống như được vặn dây cót luống cuống tay chân thu thập đồ vật trên bàn. Park Chanyeol nhìn lướt qua phía dưới, theo thói quen nhéo nhéo vành tai, hừ lạnh một tiếng đi ra ngoài.

"Hành trình kế tiếp là gì?"

"Buổi chiều có cái hẹn uống trà với chủ tịch Zhang, ngài hiện tại có một tiếng..." Thư ký nhìn nhìn lịch biểu chi chít chữ trong tay lên tiếng, người đi phía trước đột nhiên ngừng lại cước bộ.

Sắc mặt của Park Chanyeol trở nên thật cổ quái, muốn cười rồi lại ráng nhịn. Trên mặt bất động thanh sắc nhấp mím môi, kì thật trong nội tâm đã sớm nở hoa bung bét. Mọi phiền não và mệt mỏi mấy ngày nay đều bởi vì sự xuất hiện của người này mà biến mất không còn dấu vết. Cho dù việc tìm đến hắn cũng không phải là bản ý xuất phát từ Byun Baekhyun, nhưng là Park Chanyeol không quan tâm.

Hiện tại, đầu của đối phương lệch qua một bên dựa vào sofa ngủ say sưa, cách hắn có chút xa, nhưng vẫn có thể nhìn ra được sắc mặt của Byun Baekhyun không phải tốt lắm. Khuôn mặt gầy hóp khiến khóe mắt nhắm chặt càng thêm rũ xuống.

Nhưng mà khuôn mặt vì trong lòng tràn đầy lo lắng của Park Chanyeol xem ở trong mắt quản lý đại sảnh lại là một hàm ý khác.

"Chủ tịch... Tôi, tôi cũng không biết người nọ vì sao lại ngủ ở nơi này.... Tôi lập tức gọi bảo vệ mang người đó đi."

Quản lý nghĩ rằng chủ tịch cảm thấy việc này tổn hại đến hình tượng công ty, muốn bù lại sai sót cho nên nhanh chóng há miệng lớn tiếng gọi bảo an đến. Nhưng mà, mới vừa phát ra âm thanh đã bị Park Chanyeol túm cổ áo hung tợn ngăn lại.

"Ông không muốn đi làm nữa sao?"

Quản lí không rõ ràng lắm suy nghĩ của Park Chanyeol, song bản thân bị lãnh đạo trực tiếp chộp trong tay. Chủ tịch vốn dĩ đã rất lãnh khốc hiển nhiên là bị chọc giận, khuôn mặt tối tăm như là muốn ăn luôn ông.

"Chủ tịch Park..."

"Em ấy chắc hẳn là tới để gặp ta, sao không ai báo cho ta biết?" Park Chanyeol cố ý đè thấp âm giọng, liếc mắt nhìn người trên sofa. Byun Baekhyun cũng không có bởi vì tiếng hét vừa rồi của quản lý mà tỉnh lại, tương phản trực tiếp ngã xuống sofa tiếp tục ngủ.

"Cái này, cái này... Không phải là vì ngài đang họp sao?"

Quản lý là khóc không ra nước mắt, toàn bộ công ty đều biết chủ tịch nếu không phải người quen thì sẽ không dễ dàng tiếp đãi, ai biết người đến đây thế mà lại là một đại nhân vật như vậy, rõ ràng nhìn qua cũng không như là người ở cùng một đẳng cấp với chủ tịch.

Nhân viên đang qua lại thấy Park Chanyeol ở đại sảnh phát giận, thấu đạt đạo lý chuyện không liên quan đến mình thì nhanh chuồn, cước bộ tăng nhanh cúi đầu muốn rời đi. Vì thế, tiếng bước chân lẫn lộn càng phát ra vang dội, khiến mi tâm của Park Chanyeol đang nhíu lại càng thêm sâu.

Hắn buông người trên tay ra, nhìn lướt qua xung quanh. "Hiện tại tất cả mọi người dừng lại cho ta, đừng nhúc nhích."

Thanh tuyến bị hắn khống chế tốt lắm, không đủ để đánh thức Byun Baekhyun, rồi lại có thể khiến tất cả mọi người gần đó nghe được rõ ràng. Mấy bảo an mặc tây trang màu đen đứng ở bên cạnh Park Chanyeol hiểu ý bước nhanh tiến lên, ngăn lại mấy người xa xa chưa nghe được lời dặn của Park Chanyeol.

"Giày, đều cởi."

Cả đại sảnh đột nhiên an tĩnh lại, vô hình làm cao âm của Park Chanyeol cố ý hạ thấp cao lên vài lần. Mọi người đều ngẩn người, nhưng mà ánh mắt của chủ tịch nhà mình lại đáng sợ giống hệt như lang sói, một đám trừng lớn ánh mắt về phía hắn.

"Ông." Park Chanyeol vươn chân đá đá quản lý đang cúi gập thân mình bên cạnh, người bị điểm danh run run ngẩng đầu lên đợi mệnh. "Ông là người thứ nhất, mau cởi giày."

Mệnh lệnh này của Park Chanyeol có chút đột ngột, thật sự là khiến người ta không thể hiểu thấu. Nhưng trong ánh mắt của hắn chỉ có dung nhan người kia đang nằm trên sofa ngủ không an ổn, muốn tiến tới trực tiếp ôm người đang ngủ say bế bổng mang lên phòng, nhưng đến lúc đó nhất định sẽ làm cậu bừng tỉnh. Byun Baekhyun tỉnh táo làm sao còn có thể nhu thuận như thế, huống hồ, em ấy a, khẳng định là quá mệt mỏi.

"Chủ tịch... Tôi đã cởi giày rồi, giờ làm sao đi lại...."

Park Chanyeol đã muốn tính toán khi nào thì khai trừ cái tên không có nhãn lực này, nói với ông ta rất lao lực, hắn chưa bao giờ thích cùng người khác nói nhiều mấy chữ chỉ để giải thích.

Người này cũng không phải Byun Baekhyun.

"Chân trần."

Ngữ khí không kiên nhẫn cộng thêm ánh mắt sắc bén một đường bắn phá đi ra ngoài, sau khi quản lý dẫn đầu thì toàn bộ mọi người đều nhanh chóng tháo giày. Tình huống lúc này thật đúng là khôi hài lại cực đồ sộ.

Park Chanyeol vừa lòng nhìn nhìn đại sảnh. "Từ giờ trở đi tất cả mọi người đi qua đại sảnh này đều đi chân đất cho ta. Yên tâm, tiền lương của nhân viên vệ sinh ở Xán Thế không thấp."

Nói xong liền phất tay làm cho mọi người đều tránh ra, xoay người ghé vào tai của quản lý đang co rúm lại. "Mau lấy cho ta một cái thảm, phải mềm, phải dày, trải từ cửa thang máy đến chỗ ghế sofa. Cho ông năm phút, hiện tại bắt đầu tính thời gian."

Người này mỉm cười đẹp đến chói mắt, đáng tiếc xem ở trong mắt quản lý thì không khác gì sói đói lộ ra răng nanh. Chân mất lực lảo đảo té vội tìm đường sống cho bản thân, ai dè không đi hai bước đã bị người phía sau túm lại cổ áo đến mức thở không nổi.

Park Chanyeol ở phía sau ông "dịu dàng" nhắc nhở. "Nhớ rõ động tác nhẹ một chút, nếu làm ra tiếng vang ta cũng không cam đoan bát cơm của ông khi nào thì mất. Ừm... Hiện tại một phút đã trôi qua."

Thân ái, nếu bạn ở một ngày mùa hè sau khoảng thời gian ban trưa, nhìn thấy đại sảnh ở trong một tòa nhà khổng lồ ngự ở trung tâm thành phố có một đám công nhân viên chức đi chân đất tay cầm giày thì ngàn vạn lần không cần ngạc nhiên. Bọn họ chính là đang chơi một trò chơi, tên là, không được đánh thức người đang say ngủ.

Park Chanyeol ngồi ở trên sofa nhìn tài liệu, bên người là Byun Baekhyun đang say ngủ, hắn phá lệ hưởng thụ khoảng thời gian yên tĩnh như thế này. Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa thủy tinh chiết xạ vào ở trên cổ của Byun Baekhyun tạo thành một cái chấm tròn, Park Chanyeol lại bất tri bất giác nhớ lại sự ngọt lành nơi đó.

Người đang ngủ trên mặt có lông tơ thật nhỏ đáng yêu đến mức khiến đầu quả tim của Park Chanyeol phải nhũn ra, cái lỗ tai có tạo hình kỳ lạ phiếm màu hồng phấn, giống như cắn nhẹ một cái có thể chảy ra nước.

Byun Baekhyun ngủ tựa hồ cũng không thoải mái, có thể nghe được tiếng "ưm ưm" phát ra từ cổ họng. Park Chanyeol là thật muốn ôm người kia vào trong lồng ngực vuốt lưng trấn an một phen. Song khi tưởng tượng đến cảnh sau khi cậu mở con ngươi lông nhím toàn thân sẽ dựng thẳng lên, Park Chanyeol chỉ có thể bất đắc dĩ thu tay lại.

Byun Baekhyun vặn vẹo thân mình, đầu gối ở trên đùi Park Chanyeol cọ cọ, phỏng chừng là cảm thấy dựa vào nơi này thật thoải mái, ngay cả tiếng nức nở cũng trở nên thanh thoát không ít.

Vì thế nhân viên công tác ở đại sảnh đều có một ý nghĩ, ắt là hôm nay mặt trời mọc từ đằng Tây rồi, chủ tịch Park của bọn họ thế nhưng nở nụ cười so với ngày xuân còn ấm hơn.

Đó là dịu dàng trào ra từ tận đáy lòng, dọc theo khóe miệng từ từ lan ra đuôi lông mày, bắt tại khóe mắt nhuộm đẫm cả mùa hè.

Park Chanyeol nhìn tóc mai của Byun Baekhyun, cảm thấy có chút dài, tưởng tượng người này một đầu xoăn xoăn thì ý cười trên môi càng sâu sắc. Quả nhiên là.... Thích muốn chết.

Không biết có phải là do ngủ đủ rồi hay không, Byun Baekhyun chẹp chẹp miệng, chậm rì rì khởi động thân mình, ánh mắt mới vừa tỉnh ngủ còn có chút mơ màng không rõ.

"Tỉnh ngủ rồi? Nếu còn buồn ngủ, em có muốn đổi một nơi khác thoải mái hơn để ngủ tiếp hay không?"

Byun Baekhyun cảm thấy, nhất định là cậu còn không hoàn toàn thanh tỉnh, cho nên mới thấy trong ánh mắt người đang cười tươi như hoa trước mặt tràn đầy sự cưng chiều sủng nịch.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro