Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thập.

Xán Bạch.

Bạch như tuyết, Xán nhược dương.

Đảo mắt thời gian đã là giữa tháng ba, Bá Hiền ở thảo nguyên đã muốn hơn một tháng. Bởi vì mặc cảm thân phận, lại bất đồng ngôn ngữ, Bá Hiền rất ít khi đi ra khỏi lều trại. Hựu Lạp thường xuyên đến thăm y, mỗi lần đều mang đến một ít đồ vật thú vị, cũng thuận tiện dạy cho Bá Hiền vài câu tiếng Đột Quyết, giảng một ít phong tục tập quán của Hãn quốc, ngẫu nhiên còn kể cho y nghe vài chuyện ngốc nghếch của Xán Liệt trước đây.

Vốn là một người khuyết thiếu thân tình, Bá Hiền dần dần thật tâm xem Hựu Lạp như tỷ tỷ của y, bất quá cái người đệ đệ tốt mà nàng luôn mồm kêu "toàn thân đều đáng yêu~" làm cho Bá Hiền than khổ không ngừng. Người ta nói thời kì tân hôn chính là như keo như sơn, tên kia quả thật hận không thể giống như keo dán dính chặt lấy y. Ban ngày ra ngoài xử lý chính quân đại sự, buổi tối trở về vẫn còn tinh lực mười phần, tối hôm qua tra tấn y đến tận đêm khuya, xương cốt đều muốn nát vụn. Thật vất vả đi vào giấc ngủ chưa được bao lâu đã bị hắn lay tỉnh.

"Hừng đông rồi! Mau nhanh dậy nhanh dậy! Ca ca đưa ngươi đi xem lễ vật!"

"Ca ca gì cơ? Ta mới là ca ca. Hựu Lạp tỷ tỷ không phải nói ngươi so với ta nhỏ hơn nửa năm sao. Năm tuổi còn tiểu ra quần....."

"........." Này rốt cuộc là tỷ tỷ của ai?!... Xán Liệt vỗ vỗ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Bá Hiền: "Ai nha, mặc kệ! Mau đứng dậy theo ta đi!"

Ngữ điệu trầm thấp rít gào đầy hưng phấn thành công kích phát tính xấu lúc rời giường của tiểu hoàng tử. Cho dù Bá Hiền không phải chúng tinh phủng nguyệt mà lớn lên, tốt xấu cũng mang thân phận hậu duệ thiên hoàng, hạ nhân ở Trường Thanh Điện nào dám dùng cách như vậy quấy nhiễu mộng đẹp của y. Tính tình của tiểu hoàng tử cũng thật sự ngang bướng, hoàn toàn quên mất thân phận của y ở Hãn quốc, gắt gao bảo vệ chăn đắp trước ngực không cho Xán Liệt bỏ ra, cái miệng nhỏ nhắn vểnh lên.

"Ai muốn lễ vật của ngươi! Không muốn không muốn! Ta muốn đi ngủ!"

"Ngoan~ Theo ta đi xem lễ vật có được không?" Xán Liệt ôn nhu gọi dậy không hề có hiệu quả, mềm mỏng không được thì phải dùng bạo lực, cúi đầu lung tung hôn lên bả vai trắng nõn mềm mại lộ ra khỏi chăn của Bá Hiền. "Hảo hảo ~ không rời giường, vậy chúng ta tiếp tục làm."

Bá Hiền sợ tới mức cái gì gọi là buồn ngủ đều bay hết, bật người dậy đầu hàng. Bá Hiền mang theo đều là phục sức Hi quốc, trường bào trường sam, mang phong thái cốt khí của người tri thức, song Hãn quốc là dân tộc trên lưng ngựa, mặc những thứ này khẳng định bất tiện. Hựu Lạp đoán được điểm này, đặc biệt đưa tới y phục do chính nàng đích thân may, không hoàn toàn giống như y phục của người Đột Quyết, có thể nói là vì Bá Hiền mà đặc biệt làm ra. Xán Liệt lấy ra một bộ mặc vào cho Bá Hiền, y phục màu trắng, cổ tay có những hoa văn mảnh mai màu bạc múa lượn, quần nhét vào giày lông chồn, áo khoác màu trắng làm bằng lông của hồ ly, Hựu Lạp còn gắn vào dây buộc cổ áo hai cái chuông nhỏ, Bá Hiền vừa động, chuông lập tức phát ra âm thanh thanh thúy dễ nghe. Bởi vì thời tiết còn lạnh, Xán Liệt lấy ra một cái mũ lông động vật cho Bá Hiền đội, mũ lông ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn càng làm cho Bá Hiền tăng thêm phần trong sáng đáng yêu. Hắn cười hì hì ghé vào bên tai Bá Hiền nói: "Cái mũ này làm từ da của con sói lần trước lột ra đó."

Giống như mùi huyết tinh lại xông vào mũi, Bá Hiền lập tức đem cái mũ bỏ xuống khỏi đầu. Xán Liệt cười ha ha: "Tiểu ngốc tử, sao ngươi cái gì cũng đều tin." Bá Hiền bởi vì Xán Liệt trêu đùa y mà định tức giận, lại bị câu tiếp theo của Xán Liệt khiến cả người toát mồ hôi lạnh. "Dám công kích ngươi, lại cắn thương Tiểu Xán, loại súc sinh này không xứng để ngươi mặc, phải trực tiếp đốt thành tro, một cọng lông cũng không để lại."

Bá Hiền trong lòng bồn chồn, người này ở trước mặt y luôn là một bộ dáng giống như tiểu cẩu lông xù dính chặt người, thế nên đã quên kỳ thật hắn chính là một con sư tử oai hùng chân chính. Vừa rồi nhưng lại vì tham ngủ mà nóng nảy với hắn, quả thật có mùi chán sống. Cái gọi là chung tình chân ý của Xán Liệt cũng không rõ ràng, Bá Hiền làm sao cho phép bản thân mất đi cảnh giác, sa vào ôn nhu của hắn mà mê muội đầu óc. Huống chi mấy ngày nay, mặc dù Xán Liệt chưa bao giờ bàn chuyện công sự trước mặt y, Bá Hiền cũng ẩn ẩn đoán được người Đột Quyết đang điều động binh mã, hai người sau này phát sinh khoảng cách là chuyện tất yếu dự liệu được.

Đi ra khỏi lều trại ấm áp, mặt trời vừa mới nhú ra khỏi tầng mây, sắc trời vẫn còn u ám. Xán Liệt nắm lấy cổ tay y, cước bộ thoải mái, chớp mắt đã đứng trước cửa chuồng ngựa. Bá Hiền buồn bực, rốt cuộc là cái dạng lễ vật gì mà dẫn y tới chỗ này, tập trung nhìn vào, hai mắt bỗng tỏa sáng. Bên người Tiểu Xán là một con bảo mã màu trắng, cái đầu so với Tiểu Xán nhỏ hơn một chút. Một Xán tựa ánh mặt trời, một Bạch như tuyết trắng, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, một đỏ một trắng thập phần chói mắt.

Xán Liệt nhìn thấy phản ứng của Bá Hiền thì càng trở nên đắc ý, đây là bảo mã hắn tìm thấy lúc đến Chiêu Tô. Chiêu Tô phía Tây Hãn quốc dư dả ngựa tốt, tất cả đều có thân thể cường tráng, nhẹ nhàng linh hoạt, phi vũ thần tốc, danh xưng "thiên mã". Tiểu Xán của Xán Liệt chính là thiên mã loại cao cấp nhất, gọi là Hãn huyết mã. Cả thân mình đỏ rực, đầu mảnh hẹp cổ cao, tứ chi thon dài, lông phát sáng, nện bước nhẹ nhàng. Không chỉ có tốc độ nhanh, sức chịu đựng cao, hơn nữa đặc biệt có linh tính, cam nguyện vì chủ nhân mà cúc cung tận tụy, là bằng hữu anh dũng nhất của Xán Liệt trên chiến trường. Bất quá ngựa tốt như vậy tất nhiên cá tính mạnh, muốn làm cho nó nhận định ngươi là chủ nhân của nó cũng là việc khó khăn phi thường. Trước đây trong vương thất của Hãn quốc, chỉ có Xán Liệt thành công thu phục nó, do vậy được Hãn vương đời trước ban thưởng cho. Con ngựa này và Tiểu Xán đồng tổ đồng nguyên, điểm khác biệt duy nhất chính là bộ lông trắng như tuyết. Ngựa nhỏ ngạo kiều, tính tình cương ngạnh so với Tiểu Xán ngày trước một chín một mười, Xán Liệt thu phục nó quả thật mất chút tâm sức, lúc thành công nhịn không được lập tức tặng cho Bá Hiền. Nhưng đồng tử của Bá Hiền sáng một cái liền nháy mắt tối sầm, thậm chí còn sợ hãi lùi về sau hai bước.

Xán Liệt chặn lại ôm Bá Hiền: "Làm sao vậy? Không thích Tiểu Bạch?"

Tên này nhưng thật ra khiến Bá Hiền thích thú: "Tiểu Bạch? Nó gọi là Tiểu Bạch?"

Xán Liệt chỉ chỉ Tiểu Xán, lại chỉ chỉ Tiểu Bạch. "Ta tìm thê tử cho Tiểu Xán, về sau đứa nhỏ của chúng nó kêu Xán Bạch."

Bá Hiền bĩu bĩu môi: "Ngươi hỏi qua ý kiến của Tiểu Xán chưa? Tự mình chủ trương!"

Xán Liệt thuận miệng bịa chuyện: "Sao có thể chưa hỏi qua, Tiểu Xán cao hứng đến mức chạy loạn cả lên." Hắn kéo Tiểu Bạch đến trước mặt Bá Hiền, nhét dây cương và một cây roi ngựa màu vàng vào trong tay y. "Dù sao từ nay về sau Tiểu Bạch chính là của ngươi."

Bá Hiền cầm mấy thứ này không biết làm sao. "Ngươi biết rõ ta không biết cưỡi ngựa, tặng ngựa cho ta để làm gì?"

Xán Liệt cầm tay Bá Hiền. "Không biết cưỡi ngựa có thể học, chờ ngươi học xong, trời đất của ngươi liền trở nên rộng lớn, sẽ không chỉ quanh quẩn một khu nho nhỏ, có thể đi làm càng nhiều chuyện ngươi muốn làm."

Bá Hiền nghe xong lời này có chút động tâm, thì ra Xán Liệt cũng nhìn ra mấy ngày nay y buồn bực không vui, đột nhiên có loại ảo giác rằng bản thân tại đây không phải cô đơn một người.

Hai người cưỡi Tiểu Bạch rời đi doanh địa rất xa mới ngừng lại. Xán Liệt ôm Bá Hiền xuống ngựa, bắt đầu mở lớp dạy cưỡi ngựa một thầy một trò.

"Ngựa rất hiểu tâm tình của con người, Tiểu Xán chính là bằng hữu tốt nhất của ta. Ngươi ở đây trừ bỏ tỷ tỷ, một bằng hữu để nói chuyện cũng không có, Tiểu Bạch có thể bồi ngươi." Xán Liệt nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông tuyết trắng của Tiểu Bạch.

Bá Hiền học theo bộ dáng của Xán Liệt, dùng tay nhu nhu lông mao của Tiểu Bạch. Tiểu Bạch lập tức ngẩng đầu, mũi phát ra tiếng khì khì, cái lỗ tai dựng đứng lên, Bá Hiền cả kinh rụt tay lại.

"Đừng sợ, nó thích ngươi." Xán Liệt kéo tay Bá Hiền đặt ở tai sau của Tiểu Bạch, dặn dò: "Cùng tân bằng hữu chào hỏi."

Bá Hiền ghé sát vào lỗ tai Tiểu Bạch, chân thành nói: "Tiểu Bạch nhĩ hảo, ta là Bá Hiền, hy vọng về sau chúng ta có thể làm bạn tốt." Hơi dừng một chút, mắt lại liếc qua Xán Liệt, bổ sung: "Giống như Tiểu Xán và Xán Liệt vậy."

Tuy rằng chỉ là một cái liếc nhìn, Xán Liệt cũng đặt tại trong mắt, cười hỏi: "Ta cũng có thể làm bạn tốt của ngươi sao?"

Bá Hiền dùng trầm mặc trả lời, Xán Liệt lại dường như nhẹ nhàng thở ra, bàn tay to lớn vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Bá Hiền. "Ta không cần ngươi xem ta là bằng hữu, ta là phu quân của ngươi."

Bá Hiền lập tức đỏ mặt, quay đầu nhìn về Tiểu Bạch. "Mau dạy ta cưỡi ngựa đi, đừng nói chuyện xa xôi."

Thê tử bảo bối đã lên tiếng thì không dám không tuân theo, Xán Liệt đành phải buông tay, nắm lấy dây cương đặt vào tay Bá Hiền. "Đứng ở phía trước bên trái từ từ tiếp cận nó, ngàn vạn lần tuyệt đối không được đứng phía sau ngựa, nó sẽ không có cảm giác an toàn mà đá loạn, đó là điều trí mạng." Xán Liệt một mặt giúp Bá Hiền lên ngựa, một mặt giảng giải: "Vịn vào cái yên, chân đặt lên bàn đạp, sau đó nắm chặt dây cương."

Một mình một người ngồi trên lưng ngựa, với Bá Hiền mà nói vẫn là lần đầu tiên, không khỏi có chút khẩn trương. Tuy rằng Xán Liệt đã thu phục Tiểu Bạch, hơn nữa còn nghiêm túc nói với nó Bá Hiền mới là chủ nhân, song Tiểu Bạch vẫn còn không quen người lạ, Xán Liệt không dám hoàn toàn buông tay, ở phía trước nắm lấy ngựa để nó chậm rãi di chuyển. Chuông trên áo choàng của Bá Hiền theo lưng ngựa phập phồng mà rung động.

Thảo nguyên lúc này đã không còn hoang vắng như khi Bá Hiền vừa tới, mầm cỏ xanh mượt cao bằng đầu người nhô lên từ mặt đất, còn có một vài bông hoa không biết tên đón gió lay động. Không ít hoa theo gió rơi xuống vó ngựa của Tiểu Bạch, Xán Liệt quay đầu nhìn Bá Hiền trên lưng ngựa, phát hiện y có vẻ tiếc hận liền an ủi: "Chờ mùa hè tới, sông Kim Liên nở đầy hoa kim liên, cực kỳ đẹp. Đến lúc đó ngươi cũng học cưỡi ngựa xong rồi, chúng ta cùng thúc ngựa tới sông Kim Liên."

"Sông Kim Liên?" Bá Hiền trầm ngâm một lúc lâu. "Ta biết chỗ này, cũng biết nó có rất nhiều hoa kim liên."

"Ngươi nghe ai nói?" Xán Liệt biết rõ còn hỏi.

"Một bằng hữu....." Bá Hiền trốn tránh ánh mắt Xán Liệt, may mắn Xán Liệt cũng không có truy đến tận cùng. Núi non xa xa trùng điệp hấp dẫn tầm mắt của Bá Hiền, y trầm mặc hồi lâu mới nhẹ nhàng hỏi: "Đó là.... Mạn Châu Sơn?"

Đích thật là Mạn Châu Sơn, là ranh giới của Hãn quốc và Hi quốc, cũng là một nơi có địa thế cao, đứng ở đây nhìn xuống, có thể trông thấy đất đai Hi quốc phía xa.

Xán Liệt gật đầu khẳng định.

Bá Hiền cố lấy dũng khí hỏi Xán Liệt: "Ngươi chưa từng nghĩ tới sao? Nếu ta học được cưỡi ngựa thì có thể chạy trốn."

Xán Liệt cười nói: "Tiểu Bạch luyến tiếc Tiểu Xán, sẽ không mang ngươi rời đi."

Ngoài miệng tuy rằng ngữ điệu thoải mái, trong lòng cũng không phải tự tin như vậy. Xán Liệt đương nhiên lo lắng qua vấn đề này, nhưng cuối cùng vẫn dạy Bá Hiền cưỡi ngựa. Xán Liệt lòng đầy chờ mong, nói không chừng, Bá Hiền sẽ vì hắn mà nguyện ý vĩnh viễn ở lại thảo nguyên, xem như là một lần đánh cược lớn.

Xán Liệt dắt ngựa đi một hồi, thử buông tay làm cho Bá Hiền tự mình cưỡi ngựa. Lúc đầu Tiểu Bạch còn chạy vòng quanh Xán Liệt, nhưng sau đó nhanh chóng mở rộng phạm vi, đột nhiên Xán Liệt cảm thấy không quá thích hợp, Tiểu Bạch hướng về phía Mạn Châu Sơn mà phi nhanh. Tâm Xán Liệt liền trầm xuống, thầm nghĩ không tốt, chẳng lẽ nhanh như vậy đã thua cuộc...

Không có Tiểu Xán bên người, Xán Liệt chỉ có thể dùng hai chân đuổi theo. May mà Xán Liệt thường cùng Tiểu Xán thi chạy, tốc độ kinh người, chỉ chốc lát đã rút ngắn khoảng cách với Tiểu Bạch. Nghe thấy tiếng chuông dồn dập phía trước, Xán Liệt càng thêm lo lắng, năng lượng tiềm tàng trong thân thể bộc phát, một hơi đuổi theo Tiểu Bạch không nghỉ. Hắn nhảy lên trên lưng ngựa, ngồi ở phía sau Bá Hiền đoạt lấy dây cương trong tay y chặt chẽ nắm lấy, dùng sức kéo lại, Tiểu Bạch ngửa mặt lên trời hí dài một tiếng, hai chân giơ lên đột ngột dừng lại.

Xán Liệt mệt đến cực hạn ôm chặt Bá Hiền, vừa há mồm thở dốc vừa tức giận hôn một đường men theo vành tai phía sau y. Mồ hôi trên mặt chảy ròng ròng xuống y phục, cũng thấm ướt khuôn mặt của Bá Hiền.

"Xán Liệt?"

Bá Hiền thật sự không biết Xán Liệt vì cái gì kích động như vậy.

"Ngươi nghĩ rằng ta vừa rồi muốn chạy trốn?"

Xán Liệt vẫn chỉ thở phì phò, không có đáp lại. Nhưng hiện tại xem ra quả thật là như vậy. Bá Hiền quay đầu nhìn thấy đôi mắt đỏ bừng của Xán Liệt, trong mắt bày ra vẻ vô tội.

"Ta chỉ là... không biết làm sao để Tiểu Bạch dừng lại.... Ngươi lại không có dạy ta... Ưm!"

Xán Liệt dùng môi bịt lại cái miệng nhỏ nhắn của đứa ngốc làm hắn tức giận, không cắn chết y không thể thuận khí. Sau một hồi cắn loạn, Xán Liệt rốt cuộc nguôi giận, tay giữ lấy đầu Bá Hiền nghiêm túc hôn. Nơi giao hợp triền miên gắn bó dấy lên một ngọn lửa, đem dưỡng khí rút sạch. Giữa nụ hôn mãnh liệt, Xán Liệt thủy chung mở to hai mắt. Lông mi xinh đẹp của Bá Hiền gần trong gang tấc, Xán Liệt mới yên tâm nhắm mắt lại, cùng Bá Hiền môi lưỡi liều chết dây dưa.

Bá Hiền nào biết, Xán Liệt ở trong lòng yên lặng nói với chính mình: "Cám ơn ngươi, cám ơn ngươi không để ta thất bại đến thảm hại."

_______________

chúng tinh phủng nguyệt: những ngôi sao sáng vây quanh mặt trăng, ý muốn nói là Bá Hiền không phải dưới sự chú ý, quan tâm yêu mến cung phụng của mọi người mà lớn lên.

đồng tổ đồng nguyên: cùng quê hương, cùng ngọn nguồn, ý chỉ hai con ngựa có cá tính quê hương giống hệt nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro