Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cửu.

Tát Nhật.

Trăng tròn vành vạnh, lắng nghe tâm ai nguyện cầu.

Mặt trời đỏ rực đã lặn về phía Tây, nhường chỗ cho ánh trăng dát bạc chế ngự bầu trời cao vời vợi. Sau một hồi mưa to, bầu trời thảo nguyên trở nên quang đãng đến độ trong suốt, đêm đến, không trung điểm xuyến hằng hà sa số những ngôi sao lấp lánh tựa kim cương. Chạy suốt hai canh giờ, ánh lửa phát ra từ doanh trướng đã có thể nhìn thấy rất gần, Xán Liệt một chút cũng không sốt ruột trở về, phân phó Tiểu Xán chậm rãi thong thả mà đi, còn hắn ngồi ở trên lưng nó ôm chặt Bá Hiền cùng ngắm sao. Bá Hiền tuy rằng cảm thấy rất không dễ chịu, nhưng bị trời sao của thảo nguyên thu hút sự chú ý, cũng không so đo với Xán Liệt. Vừa lúc hôm nay là ngày mười lăm, trăng tròn giống như chiếc dĩa bạc khổng lồ treo ở màn trời. Ánh trăng dịu dàng vương vấn khắp thế gian. Nhân gian vạn họ bất luận đang ở đâu, dù là bần cùng hay giàu có, cũng đều nhìn thấy cùng một mặt trăng. Cho dù là Trường Thanh Điện cô độc lạnh lẽo đến như vậy, Nguyệt thần cũng không keo kiệt mà ban phát thứ ánh sáng đẹp đẽ này cho nó đó thôi.

"Ai..." Bá Hiền thở dài, cúi đầu nhìn xuống mặt đất.

"Nhớ nhà?" Xán Liệt đem đầu của hắn gác ở trên vai Bá Hiền, hơi nghiêng mặt, môi cũng vừa vặn chạm đến cằm người kia.

"Ta.." Bá Hiền dừng một lát: "Ta không có nhà." Bốn chữ nói ra, tịch mịch cô độc đến tận cùng.

"Ta thấy quan hệ của ngươi với ca ca ngươi rất tốt."

"Ca ca là người duy nhất nhớ rõ sự tồn tại của ta, cũng là thân nhân duy nhất của ta. Còn có Tử Thao, Lưu công công,...."

"Tử Thao?" Cái tên này hấp dẫn sự chú ý của Xán Liệt, "Là tên tiểu tử có đôi mắt đen xì?"

"Tiểu tử có đôi mắt đen xì~" Bá Hiền phì cười, "Đúng vậy. Hắn từng nói mẫu thân hắn bảo đó gọi là ngọa tằm, nói chúng ta không được chê cười hắn. Thích ăn thịt bò đến mức luôn cướp lấy thịt bò trong bát của ta, vậy mà hễ mở miệng lại gọi ta là thịt bò ca ca...."

Cho dù là ban đêm, Bá Hiền không thấy rõ sắc mặt Xán Liệt, nhưng vẫn có thể cảm nhận thân mình hắn có chút cứng lại. Y xấu hổ thu lại nụ cười, nửa câu sau càng nói càng nhỏ. Tuy rằng không biết vì cái gì phải chột dạ, nhưng y vẫn giải thích: "Tử Thao là đệ đệ của ta, là đệ đệ rất rất tốt, kì thật...."

"Hắn muốn giết ta."

Xán Liệt đơn giản nói một câu đánh gãy Bá Hiền, Bá Hiền á khẩu không trả lời được. Xán Liệt không chỉ vì Bá Hiền có bằng hữu thân mật mà tức giận, quan trọng hơn là, người đó trước mặt hắn toát ra sát khí nồng đậm, ký ức vẫn còn mới mẻ tựa như chuyện ngày hôm qua. Kì thật muốn giết Xán Liệt đâu chỉ có Tử Thao, còn có thái tử Tuấn Miên, tất cả quân sĩ Hi quốc,... Xán Liệt liếc mắt một cái, nhìn đến bàn tay còn đang quấn băng trắng của hắn.

"Ngươi bây giờ còn muốn giết ta không?"

Bá Hiền không nghĩ tới Xán Liệt trực tiếp hỏi như vậy, trong lúc nhất thời không biết đáp lại thế nào. Ban đêm thảo nguyên đặc biệt cô tĩnh, tĩnh đến độ bên tai chỉ còn nghe tiếng vó ngựa lộp bộp của Tiểu Xán và tiếng tim đập của hai người.

"Ngươi bây giờ còn muốn giết ta không?"

Xán Liệt hỏi lại một lần nữa.

"Không muốn." Xán Liệt còn chưa kịp lộ ra sắc mặt vui mừng, Bá Hiền lập tức bổ sung: "Hiện tại nếu giết ngươi, quân Đột Quyết có thể để yên cho ca ca ta ra khỏi thảo nguyên này hay sao?"

Xán Liệt ngăn lửa giận trong lòng, truy vấn: "Ngoại trừ lý do này?"

"Không còn lý do nào khác."

"Khuyên ngươi về sau cũng đừng giữ ý niệm này trong đầu, cho dù ta chết ở trên tay của ngươi, quân sĩ Đột Quyết chỉ càng không tiết chế mà tàn sát con dân Hi quốc thôi."

Kì thật về sau Bá Hiền đã hiểu được điểm ấy, cho nên ở lúc sáng sớm nhìn thấy khuôn mặt ngủ say của Xán Liệt, đoản đao giơ lên lại hạ xuống. Nhưng y không thể đối mặt chuyện bản thân bị một người nam nhân chiếm hữu, cho nên chỉ có thể lựa chọn đào tẩu. Y mặc y phục của Xán Liệt, đeo mặt nạ, thân vệ của Xán Liệt không có ngăn trở y, đường đường chính chính đi ra khỏi đại doanh. Chính là lúc đối mặt với cánh đồng vô ngần hoang vu, đón tiếp y không phải là cảm giác tự do được giải thoát, mà là mờ mịt cùng tuyệt vọng.

Bá Hiền cúi đầu trầm mặc, Xán Liệt nghĩ y đã hiểu được dụng ý trong lời hắn, tiếp tục: "Cũng đừng nghĩ đến chuyện đào tẩu. Ngươi không biết cưỡi ngựa, dựa vào hai chân không thể đi xa. Nguy hiểm chốn thảo nguyên hôm nay ngươi cũng đã trải nghiệm, không cần ta nói thêm. Hôm nay phát hiện ngươi biến mất, lại thấy mây đen kéo lại đây, tuy rằng thật tức giận, bất quá lo lắng nhiều hơn, thầm nghĩ mau chóng mang ngươi trở về."

Bá Hiền yên lặng nhìn phía trước, một lát sau thấp giọng nói: "Ta không rõ ý nghĩa hai chữ "lo lắng" của ngươi, không hiểu ngươi vì sao mang ta đi xem mặt trời lặn, cũng không hiểu cái gì gọi là những người yêu nhau vĩnh viễn không rời xa nhau. Ta là người bị Đại Hi vứt bỏ, là chiến lợi phẩm của Hãn quốc các ngươi. Ta biết ta chạy không thoát, cũng vô pháp quay về, ngươi muốn đối xử với ta thế nào, ta đều vô lực chống cự. Nếu hai nước giao chiến, sớm hay muộn cũng sẽ dùng máu của ta tế trận thôi...."

"Sẽ không!" Xán Liệt đem thân thể run rẩy của Bá Hiền ôm càng chặt, vội vàng giải thích: "Sẽ không sẽ không sẽ không! Ta vĩnh viễn cũng sẽ không thương tổn ngươi, cũng tuyệt không cho phép bất luận kẻ nào thương tổn ngươi!" Hắn hôn lên cổ Bá Hiền, lẩm bẩm: "Ngốc tử, ngươi không phải chiến lợi phẩm, càng không phải thứ đồ chơi ta nhất thời hứng thú. Ngươi nói ngươi không có nhà, ta muốn cho ngươi một cái."

Nước mắt Bá Hiền từng giọt chảy xuống đọng lại trên lưng Tiểu Xán, Xán Liệt dựa sát vào bên tai y nói: "Ta nghĩ rằng vừa rồi ở trên núi đã nói rất rõ ràng, bất quá giống như ngươi không có hiểu, ta sẽ lặp lại một lần nữa." Hai tay xoay đầu của Bá Hiền lại, nhìn vào đôi mắt ngập nước của y, từng chữ chân thành nói: "Ta yêu ngươi, muốn vĩnh viễn ở bên ngươi."

Bá Hiền mở to hai mắt, nhất thời lệ ở hốc mắt cũng muốn quên chuyện rơi xuống, sau một lúc lâu mới trố mắt hỏi: "Vì cái gì?"

"Đại khái theo như lời người Hán các ngươi nói là nhất kiến chung tình đi." Xán Liệt cười đến đặc biệt xán lạn, giống như đang nhớ lại một chuyện xưa thú vị, "Lần đầu tiên nhìn thấy ngươi liền nhận định là ngươi, từ đó về sau tâm mang vướng bận."

Cặp con ngươi kia quá mức thâm tình khiến Bá Hiền không biết làm sao, Xán Liệt cũng ý thức được bản thân đột nhiên mang đến áp lực quá lớn cho Bá Hiền, vội vàng xoa dịu không khí, hai tay đưa lên mặt quạt quạt, tựa hồ rất nóng: "A! Tát Nhật cười nhạo ta."

Bá Hiền không hiểu: "Tát Nhật?"

Xán Liệt chỉ vào chiếc dĩa bạc trên bầu trời, bĩu môi, "Chính là từ ngữ người Đột Quyết dùng để gọi mặt trăng. Lời thổ lộ của ta đều bị nó nghe lén hết rồi đi."

Xán Liệt như vậy quả thật rất giống một đứa nhỏ làm nũng với người lớn để đòi kẹo, Bá Hiền tạm thời không thể tiêu hóa. Y im lặng, lời nói ngoài dự liệu vừa nãy cần có thời gian tiếp thu.

Tiểu Xán dường như cũng cảm nhận được bầu không khí vi diệu giữa hai người, không tiếp tục chậm rãi mà đột ngột gia tốc, Bá Hiền ngồi không vững thiếu chút nữa té từ trên lưng Tiểu Xán xuống, Xán Liệt ôm chặt y, chân vỗ nhẹ lên ngựa. Tốc độ của Tiểu Xán càng ngày càng nhanh, một lát sau đã quay về doanh địa. Còn chưa xuống ngựa, thân vệ của Xán Liệt đã tiến lên quỳ hành lễ, hướng về phía hắn bẩm báo gì đó. Bá Hiền không hiểu ngôn ngữ của người Đột Quyết, nhưng mà y nghe thấy hai từ "Tát Nhật", Xán Liệt lập tức giật khóe miệng, kiềm chế không được vui vẻ nâng lên đuôi lông mày.

Xán Liệt ôm Bá Hiền xuống ngựa, giữ chặt lấy y tiến về lều lớn, cước bộ nhanh như muốn chạy. Dọc theo đường đi đều có hạ nhân hướng về phía Xán Liệt hành lễ, Bá Hiền đều nghe bọn họ nhắc đến hai từ "Tát Nhật". Đó là cái gì? Mặt trăng? Hay là một người? Có thể làm cho Xán Liệt vui vẻ đến vậy.

Nhấc lên tấm màn trướng của lều lớn, bóng dáng thướt tha của nữ tử ánh vào mi mắt. Nàng xoay người, mặt mang ý cười, đẹp như trăng sáng, Bá Hiền tựa hồ hiểu được hàm nghĩa của Tát Nhật, yên lặng tán thưởng mỹ mạo của Mặt trăng. Xán Liệt buông bàn tay y, chạy về phía Tát Nhật ôm nàng một cái. Hai tay nắm chặt, bất giác trong lòng Bá Hiền sụp một khối.

"Xán Xán ~ Tiểu Xán Xán ~" Nữ tử xinh đẹp dùng Hán ngữ gọi Xán Liệt, lại duỗi ngón trỏ chọc chọc lúm đồng tiền của hắn, tiếp theo toàn bộ lời nói đều là ngôn ngữ của Hãn quốc, Xán Liệt vui vẻ đáp lại nàng. Đối thoại của bọn họ Bá Hiền một câu nghe cũng không hiểu, xấu hổ đứng ở tại chỗ. Y hẳn là nên đi ra ngoài nhường chỗ cho bọn họ tâm tình, song hai chân lại bất động.

"Bạch Bạch?"

Nữ tử dùng tiếng Hán hỏi, Bá Hiền kinh ngạc không thôi, nàng vì cái gì cũng gọi mình là Bạch Bạch? Nàng quay đầu nhìn về phía Xán Liệt tựa hồ muốn chứng thực, Xán Liệt mỉm cười gật gật đầu. Không nghĩ tới nữ tử thế nhưng lại gạt qua biểu tình khiếp sợ của Bá Hiền mà nhẹ nhàng nắm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn, mềm mềm trắng trắng tựa gạo nếp, cười hô: "Bạch Bạch~ Tiểu Bạch Bạch~ Thế gian lại có người khả ái đến như vậy, chẳng trách tiểu Xán Xán nhà chúng ta tâm tâm niệm niệm chỉ cần ngươi, chỉ muốn ngươi, ai muốn làm mai cho hắn thì hận không thể một cước đá văng ra."

Tiếng Hán của nàng tuy không lưu loát như Xán Liệt, nhưng Bá Hiền đều có thể nghe hiểu, chỉ là không hiểu lắm ý trong lời nói, cũng vô pháp truy đến cùng. Chỉ thấy Xán Liệt tiến lại đây gỡ bàn tay của nữ tử đang xoa xoa nắn nắn khuôn mặt y ra, kéo y vào trong lồng ngực của hắn. "Tỷ, ngươi đừng làm y sợ."

Cư nhiên là tỷ tỷ của Xán Liệt! Nói như vậy, nhìn kỹ lại, hai người này đúng là đều sở hữu khuôn mặt bát phân tương tự. Bá Hiền thầm nghĩ, sớm nên nhìn ra mới đúng, thiếu chút nữa hiểu lầm.

Tỷ tỷ của Xán Liệt một chút cũng không lưu tình nắm lấy lỗ tai Xán Liệt: "Ngươi giỏi lắm tiểu tử thối, quả nhiên có ái nhân thì lập tức quên mất tỷ tỷ vĩ đại!" Nhìn đến ánh mắt kinh ngạc của Bá Hiền, nàng lập tức khôi phục phong thái dịu dàng: "Tiểu Bạch Bạch đừng hiểu lầm, tỷ tỷ bình thường không phải như thế. Ta là tỷ tỷ của Xán Liệt, Hựu Lạp, về sau cũng là tỷ tỷ của ngươi~"

Bá Hiền liếm liếm đôi môi có chút khẩn trương: "Hựu Lạp tỷ tỷ hảo."

"Ô ô hảo khả ái nha, Tiểu Xán so với ngươi quả thật một chút cũng không khả ái bằng." Trong mắt Hựu Lạp hiện lên một chút đào tâm.

Xán Liệt hận không thể bịt chặt miệng tỷ tỷ hắn. "Tỷ tỷ ngươi đừng ở trước mặt Bạch Bạch nói bậy! Ta làm sao có thể khả ái!"

"Toàn thân đều khả ái ~" Hựu Lạp nhìn vào mắt Bá Hiền hỏi. "Tiểu Xán Xán nhà chúng ta chẳng lẽ không khả ái sao?"

"......."

"Ngươi sớm hay muộn rồi sẽ phát hiện điểm khả ái của Xán Liệt. Sự khả ái của Xán Liệt chỉ có người hắn cho phép mới được xem."

Ánh mắt của Hựu Lạp vẫn như cũ ôn nhu, song lại chứa thứ gì đó khác, Bá Hiền không hiểu lắm, nhưng y vẫn nói lời khen ngợi từ tận sâu thẳm trong lòng: "Hựu Lạp tỷ tỷ thật sự rất đẹp, đẹp giống như ánh trăng vậy."

Xán Liệt kiêu ngạo nói: "Đương nhiên rồi! Tất cả mọi người đều gọi tỷ tỷ của ta là Tát Nhật của thảo nguyên, là ánh trăng đẹp nhất Hãn quốc. Nam nhân Đột Quyết không ai không muốn thành thân cùng với tỷ tỷ của ta." Sau đó lại ủy khuất lôi kéo góc áo của Bá Hiền, "Ta chính là giống như tỷ tỷ, nữ nhân Đột Quyết không ai không muốn gả cho ta, song lại nhất nhất ôm cây đợi duy độc mình ngươi, vậy nên ngươi phải có trách nhiệm với ta."

Bá Hiền bất đắc dĩ ghét bỏ liếc Xán Liệt một cái, vừa lúc dừng ở trong mắt Hựu Lạp, nàng cười ha ha. Đệ đệ đại ma vương của nàng rốt cuộc cũng có khắc tinh. Bất quá, Hựu Lạp lúc này mới chú ý Bá Hiền trên người ăn mặc đơn bạc, y phục màu trắng thấm đẫm vết máu loang lổ, trên tay Xán Liệt cũng quấn băng trắng. Nàng kéo tay của Xán Liệt lại gần hỏi: "Các ngươi sao lại biến thành cái dạng này, gặp phải nguy hiểm? Ta còn buồn bực không biết các ngươi ban ngày chạy đi đâu, muộn như vậy mới trở về."

Bá Hiền trong lòng lộp bộp một chút, tay của Xán Liệt bị thương là vì y muốn giết hắn.

"Gặp phải bầy sói, cho nên có chút thương nhẹ, Tiểu Xán cũng bị sói cắn." Xán Liệt cùng tỷ tỷ trần thuật, cũng không nhắc đến Bá Hiền.

"Đi đâu?"

"Đạt Nặc Hải."

Người Đột Quyết không ai không biết ý nghĩa của Đạt Nặc Hải, Hựu Lạp vui sướng vỗ lưng Xán Liệt: "Hảo, tiểu tử ngươi! Một khắc cũng chờ không được mà mang Bạch Bạch của ngươi đi thề non hẹn biển." Lại chuyển hướng Bá Hiền: "Đệ biết không, vốn dĩ hôn lễ không phải là ngày hôm qua, chính là hắn nghe nói đệ đã tới rồi, gấp đến độ kiềm chế không được, lập tức mang ngươi đi thành thân. Ta đi chỗ A Lực vấn an nãi nãi, sau khi nghe về hôn sự của các ngươi thì lập tức phi ngựa trở về. Vốn là có thể tới kịp ngày ấn định từ trước, kết quả....."

Bá Hiền bất khả tư nghị nhìn về phía Xán Liệt, bốn chữ "nhất kiến chung tình" đã muốn khiến kẻ khác chấn kinh rồi, phía sau lại còn có chuyện như vậy. Xán Liệt không nói lời nào, chỉ nghênh đón ánh mắt y, Bá Hiền nhìn vào đồng tử của Xán Liệt, lại giống như thấy thái dương bị Đạt Nặc Hải giấu đi ẩn trong đôi mắt ấy.

__________

ngọa tằm: nghĩa đen là "con tằm nằm", nhưng mà người Trung Quốc có câu "my nhược ngọa tằm", nghĩa là lông mày giống hình dáng con tằm nằm, người sở hữu cặp lông mày như vậy là người có tướng đại trượng phu, tướng anh hùng. Vậy nên ý của Tử Thao là mẫu thân nói đôi mắt hắn là đôi mắt của người anh hùng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro