Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bát.

Thánh hồ.

Tình trong động, ý trong nước.

Đầu mùa xuân là mùa khô của thảo nguyên, năm rồi luôn gió to mưa ít, ai ngờ tại đây lại diễn ra một hồi mưa to đến vậy. Cả thảo nguyên bằng phẳng khôn cùng, nhìn quanh cũng chỉ thấy duy nhất một gò đất tựa cái núi nhỏ, nhưng may mắn trên núi hoàn hảo có một sơn động có thể che gió tránh mưa.

Nhìn ngoài cửa động mưa to không ngớt trắng xóa cả một vùng trời, cái rét buốt cắt da cắt thịt từ lòng bàn chân truyền lên khắp người, tay nắm thật chặt y phục bằng lụa mỏng hoàn toàn ướt đẫm dán trên cơ thể, Bá Hiền vẫn là kiềm chế không được toàn thân run lên. Sơn động này trông có vẻ như thường có mục dân tới tránh mưa tránh tuyết, trong động có một ít cỏ khô và củi khô, Xán Liệt dùng nó đốt lửa sưởi ấm, ánh lửa xé rách âm u trong động, đồng thời mang đến ấm áp. Bá Hiền xấu hổ đứng ở cửa động, tiến không được lui cũng không xong, ánh lửa tí tách rất dụ người, nhưng là trong lòng y vẫn kháng cự cùng Xán Liệt quá thân cận.

Ở bên đống lửa dùng cỏ khô tạo thành một chỗ nghỉ ngơi, Xán Liệt tùy ý cởi xiêm y ném ở một bên, làn da rám mật ở lồng ngực bị ánh lửa chiếu đỏ. Hắn xoay đầu hướng về phía Bá Hiền còn đang trù trừ ở cửa động: "Sao ngươi vẫn chưa chịu cởi?"

Bá Hiền cả kinh, không tự chủ lùi về phía sau hai bước.

Xán Liệt lúc này mới ý thức được Bá Hiền là đang tưởng hắn có ý đồ với y, hắn cố ý trêu y, mặt lạnh nói: "Chính mình không ngoan ngoãn tự cởi, hay vẫn là đang chờ ta đến cởi?" Quả nhiên Bá Hiền do dự một lúc lâu, sau đó cúi đầu chậm rãi đem xiêm y cởi bỏ.

Áo lót bên trong sớm bị Xán Liệt đêm qua dùng đao cắt thành từng mảnh vải, hiện tại Bá Hiền chỉ mặc độc một lớp áo bên ngoài, cởi bỏ nó, da thịt trắng nõn bên trong liếc một cái liền nhìn thấy toàn bộ. Kết quả của một đêm hoan ái ẩn hiện trên da thịt phá lệ nổi bật. Suối tóc đen nhánh bị nước mưa làm ướt tùy ý buông thõng bết tại trên người, giọt nước trong suốt theo xương quai xanh trượt xuống dưới, thỉnh thoảng có vài giọt trượt đến hai điểm anh đào đáng yêu trước ngực rồi vỡ tan. Xán Liệt không biết hắn làm cách nào để đem máu trong xoang mũi muốn tràn ra hít ngược trở về, đè ép nội tâm rung động, lạnh lùng vươn tay: "Lại đây."

Bá Hiền chau mày, cắn chặt môi dưới, đứng ở tại chỗ đấu tranh do dự. Một lát sau, người trước mặt vẫn không có động tĩnh, Xán Liệt đơn giản bước đến, dùng hai tay nhấc bổng cả người Bá Hiền lên, cho y một cái ôm công chúa. Đôi đồng tử đen láy của Bá Hiền tràn ngập kinh hách, Xán Liệt ngoạn tâm lớn, ôm Bá Hiền nhấc lên nhấc xuống, tốc độ càng lúc càng nhanh, Bá Hiền sợ bị ngã xuống nên dùng hai tay ôm lấy gáy của Xán Liệt càng chặt, chờ đến lúc Xán Liệt chơi đủ cho y xuống dưới, còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm đã phát hiện bản thân bị đặt ở chỗ cỏ khô cạnh đống lửa. Đoản đao Tử Thao cho y lúc cùng sói giằng co đã sớm để quên ở giữa thảo nguyên bạt ngàn, trong tay cái gì cũng không có, căn bản là giống hệt thịt nằm trên thớt, Bá Hiền nhận mệnh nhắm mắt lại.

Chờ đợi một hồi, song cái gì cũng không có phát sinh, Bá Hiền nghi hoặc hé mở đôi mắt, thì ra là Xán Liệt cầm xiêm y của y và hắn, đem vắt lên củi hong khô. Bá Hiền thở phào một hơi, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn đông lạnh bị ý nghĩ vừa rồi của bản thân làm cho ngượng ngùng, muốn đốt chín đến đỏ nhừ. Hai tay che mặt nghĩ muốn giấu hai má ửng đỏ, rồi từ trong khe hở giữa hai ngón tay hé mắt trộm quan sát Xán Liệt đang làm cái gì.

Xán Liệt đem xiêm y của Bá Hiền vắt lên củi quay một vòng, ánh sáng màu đỏ từ trong y phục chớp lóe, có đồ vật rơi xuống đống cỏ khô. Bá Hiền đương nhiên biết đó là cái gì, khẩn trương nhìn Xán Liệt cúi người nhặt lên khối bảo thạch rồi kẹp giữa hai ngón tay. Xán Liệt nhìn chằm chằm ánh mắt của Bá Hiền, thanh âm tựa hồ mang theo ý tứ đùa cợt: "Ngươi còn giữ bảo bối này?"

Bá Hiền nhất thời nghẹn lời, sắp xếp ngôn ngữ cả buổi mới nhỏ giọng nói: "Là ca ca tặng cho ta...."

"Ca ca? Thái tử Tuấn Miên?"

"Ừm...."

Xán Liệt nghe xong lời này cảm thấy trong lòng phấn khởi, cũng may không phải là mấy thứ linh tinh gì đó như tín vật đính ước của tiểu tình nhân bí ẩn, nghĩ đến đêm qua đem thứ này nhét vào trong thân thể Bá Hiền là hắn hơi quá đáng, bất quá nếu như thế thì nó chẳng phải là vật chứng kiến trực tiếp tất cả yêu say đắm giữa bọn họ trong lúc đó sao. Xán Liệt đi đến bên người Bá Hiền, dùng tay nhẹ nhàng nhấc lên suối tóc đen nhánh, trịnh trọng đem bảo thạch đeo lại lên cổ cho y. Hồng quang dừng trước ngực Bá Hiền càng làm cổ y tựa như tuyết trắng, Xán Liệt thuận thế đặt Bá Hiền nằm ở đống cỏ khô mềm mềm, cúi đầu điên cuồng dùng răng day day cần cổ y. Bá Hiền tuy rằng thân nam nhi, nhưng hầu kết không hiện rõ ràng, hai ngày qua bị cắn đã khiến cổ muốn xanh và đau, Bá Hiền nhịn không được ngẩng cổ, hầu kết rốt cuộc trở nên hơi rõ ràng, Xán Liệt hưng phấn há miệng cắn xuống chỗ hầu kết. Trong nháy mắt, một màn Xán Liệt dùng răng cắn chết dã lang ở giữa thảo nguyên lập tức hiện lên trong đầu, huyết lang văng tung tóe khắp nơi bỗng ánh lên rõ ràng khắp đồng tử Bá Hiền, máu chảy trong người khoảnh khắc như đọng lại, thân thể mới vừa điều tiết ấm lại nhất thời lạnh lẽo. Bá Hiền hoảng sợ bỗng nhiên đẩy Xán Liệt ra, bàn tay lành lạnh nhỏ bé đặt tại hai vai y. Xán Liệt bất mãn khi tình cảm mãnh liệt bị cắt đứt, mới vừa nhíu mày, song cúi đầu nhìn thấy bộ dạng của Bá Hiền lại cảm thấy một trận đau lòng, bàn tay to lớn khẽ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch.

"Làm sao vậy?"

"Lạnh....."

Xán Liệt kéo tay Bá Hiền qua, quả nhiên đông lạnh ngoài dự đoán. Hắn ôm lấy Bá Hiền ngồi dậy, cầm tay y huơ huơ về phía ngọn lửa, sau đó dùng bàn tay của hắn xoa xoa bàn tay lạnh cóng của Bá Hiền, thỉnh thoảng nhấc đến bên miệng thổi nhiệt vù vù. Không bao lâu sau tay ấm lại, Xán Liệt thế nhưng ở trong tiếng kinh hô của Bá Hiền cởi hài khỏi chân y, lộ ra lòng bàn chân lạnh đến co quắp, một lần nữa làm lại động tác giống như với bàn tay của Bá Hiền.

Bàn chân nhỏ nhắn ở trong tay Xán Liệt. Bá Hiền hai mắt choáng váng, nam nhân tàn nhẫn giết chóc mới vừa rồi không thể cùng nam nhân ôn nhu trước mặt là một người, não bộ không kịp tiếp nhận thay đổi, hai mắt cứ như vậy ngây ngẩn nhìn Xán Liệt. Xán Liệt nhận thấy được ánh mắt của Bá Hiền, nhếch miệng cười, xoay đầu hôn lên khuôn mặt Bá Hiền một cái, khuôn mặt trắng bệch bỗng ửng đỏ, hô hấp cũng nóng lên. Xán Liệt bừng tỉnh đại ngộ: "Thì ra làm như vậy nhanh hơn!" Nói rồi đem lòng bàn chân của Bá Hiền đưa lên môi hôn một cái, Bá Hiền xấu hổ đẩy ra Xán Liệt, Xán Liệt lại bật cười ha hả. Bá Hiền có chút tức giận, miệng lẩm bẩm: "Khả Hãn đừng như vậy."

Cái này đổi lại làm Xán Liệt tức giận, hắn nắm lấy cằm của Bá Hiền, hỏi: "Ngươi gọi ta là gì?"

"Khả Hãn....." Bá Hiền không rõ y làm sao lại chọc giận Xán Liệt, trốn tránh ánh mắt hắn.

"Nhìn ta!" Xán Liệt giữ chặt cằm của Bá Hiền: "Ta đã từng nói với ngươi, gọi ta Xán Liệt!"

"...?"

"Vừa rồi thời điểm bị sói tập kích, ngươi hô tên của ta."

Bá Hiền hồi tưởng, quả thực khoảnh khắc lúc bị con sói kia tấn công, y đích xác kêu tên của Xán Liệt.

"Còn có..."

Còn có đêm qua trong lúc ý loạn tình mê.

Xán Liệt hai mắt sớm bốc lên liệt hỏa, Bá Hiền cẩn thận thử mở miệng: "Xán Liệt." Sau đó, cặp mắt hoa đào đang cháy lên ngọn lửa bỗng hóa thành đầy trời pháo hoa.

Ngoài động, tiếng mưa rơi vẫn như cũ, trong động lại có một âm thanh khác tràn đầy. Xán Liệt vốn vừa nãy uống qua mấy ngụm lang huyết, thân thể sớm nóng đến lợi hại, người bản thân thập phần yêu thích đang ở trong lồng ngực, như thế nào có thể đè nén dục tâm. Bá Hiền ngay từ đầu đã không hiểu lầm, Xán Liệt dẫn y đến nơi này tránh mưa chẳng lẽ không ôm trong lòng tâm tư này sao, vui đùa xong rồi thì nên làm chính sự. Bá Hiền chung quy vẫn không cam lòng, khi dục vọng của Xán Liệt tiến vào vẫn giãy dụa một phen, Xán Liệt chế trụ cổ tay y, cười cười nói: "Cũng không phải lần đầu tiên, tính tình vẫn còn bướng bỉnh như vậy."

Bá Hiền cắn môi trừng mắt nhìn Xán Liệt: "Không quan trọng là lần thứ mấy, phải cho ngươi thấy thái độ của ta, ta sẽ không mặc người bày bố!"

Xán Liệt cười đến càng vui vẻ, cúi đầu cắn vào dục vọng của Bá Hiền một cái, "Vậy thái độ của nó thì sao?" Lại nhìn đến ánh mắt của Bá Hiền trong suốt phảng phất màu tím đen. "Nó là muốn ta bày bố a."

Bá Hiền tức giận đến nghiến răng, sau một lúc phun ra hai chữ: "Lưu manh!"

"Không lưu manh làm sao cho ngươi khoái hoạt." Xán Liệt cố ý đùa giỡn y, cắn một cái.

Xán Liệt một mặt ở huyệt khẩu mãnh liệt trừu sáp, mặt khác dùng tay chăm sóc dục vọng của Bá Hiền. Khoái cảm trước sau mãnh liệt khiến Bá Hiền lâm vào mê man, âm thanh nhỏ vụn hừ hừ một chút tràn ra. Xán Liệt còn không vừa lòng, dùng lực lớn hơn nữa đâm mạnh vào chỗ mẫn cảm của Bá Hiền. Hai khối thân thể vừa trải qua một đêm quấn quýt si mê, mới vừa tách ra có nửa ngày, tại đây ăn ý mười phần. Bá Hiền ngoài miệng mặc dù không thỏa hiệp, nhưng là chính y cũng không ý thức được, thân thể bất tri bất giác tìm đến độ ấm của đối phương. Xán Liệt âm thầm vui sướng, thanh âm trầm khàn ghé vào vành tai Bá Hiền hà hơi. "Thích nhất nghe ngươi kêu tên của ta, gọi ta Xán Liệt."

Bá Hiền cắn môi dưới, ánh mắt vô tội rủ xuống che khuất một mảnh xuân sắc. Xán Liệt cố ý dùng sức, Bá Hiền liền thốt ra. "Xán Liệt!" Thanh âm khàn khàn mà gợi cảm.

Xán Liệt gia tăng tốc độ, mỗi một khắc đều làm người dưới thân không kiềm chế được. Bá Hiền xấu hổ lại không muốn rên rỉ, đơn giản dùng tên Xán Liệt thay thế.

"Xán Liệt... Xán Liệt... Xán... Xán... A... A!"

Ở trong mắt Bá Hiền, vách sơn động trên đỉnh đầu giống như đang xoay tròn, lý trí còn sót lại sớm bị đặt lên bàn quay quay mòng mòng, cuối cùng "Oanh!" một tiếng rầm rầm đổ sụp.

Mưa đã sớm ngừng, y phục cũng đã hong khô không sai biệt lắm, Xán Liệt giúp Bá Hiền mặc y phục rồi mới mặc của hắn, kéo tay Bá Hiền đi ra khỏi sơn động. Nghênh đón bọn họ chính là cầu vồng bảy sắc của thảo nguyên. Con xích thố của Xán Liệt vừa nãy tự mình đi tránh mưa cũng đã trở lại, ngoan ngoãn đứng chờ ở cửa động. Xán Liệt vẫy tay một cái: "Tiểu Xán!" Nó liền vui vẻ chạy lại gần.

"Tiểu Xán?"

"Đúng vậy." Xán Liệt gật đầu nói, không giấu được vẻ mặt kiêu ngạo. "Tiểu Xán là anh hùng của thảo nguyên." Chợt nhớ đến một vấn đề. "Ngươi không biết cưỡi ngựa?"

Bá Hiền gật đầu.

"Hoàng đế nhà các ngươi giáo dục hoàng tử như thế nào vậy?"

Ngữ khí khinh miệt làm cho Bá Hiền nhíu mày, nhịn không được đáp. "Đại Hi của ta là nước trọng lễ nghi, lấy thi thư lập quốc, ai quy định hoàng tử phải học mấy cái dã man gì đó."

Xán Liệt ngược lại cười ha ha, một phen ôm chầm Bá Hiền nói. "Ta không dã man thì làm sao có thể đem hoàng tử cao quý đầy tri thức này cướp về đây."

Bá Hiền đỏ mặt, ở trong mắt Xán Liệt, bộ dáng của y đẹp không thua gì cầu vồng phía chân trời. Xán Liệt ẵm Bá Hiền lên ngựa, siết chặt dây cương, giục ngựa chạy lên đỉnh núi.

"Mang ngươi đi xem cái này."

Tiểu Xán phi trên đất bằng dễ dàng, chốc lát đã lên đến đỉnh núi. Bay qua lưng núi kia một khắc, Bá Hiền nhìn cảnh sắc trước mặt không khỏi tán thưởng ra tiếng. Một hồ nước xanh thẳm ngay tại bên kia núi, cánh cò trắng muốt điểm xuyến mặt hồ, khiến lòng người say mê yêu thích.

"Đây là cái ngươi muốn nói sao, thật đẹp!"

Bá Hiền khó nén hưng phấn, Xán Liệt thản nhiên cười.

"Chúng ta đi xem mặt trời lặn."

Xán Liệt ôm Bá Hiền xuống ngựa, sau đó hắn ngồi trên mặt cỏ, lấy tay kéo Bá Hiền ngồi ở trong lòng hắn.

"Đó là Đạt Nặc Hải, là thánh hồ của người Đột Quyết, thái dương buổi tối giấu ở trong đáy hồ."

Câu cuối cùng dùng để lừa gạt trẻ nhỏ, Bá Hiền sẽ không mắc mưu, bất quá hồ nước này đích thực trong lành sạch sẽ, thật hợp với hai chữ "thánh hồ." Phía xa xa bên kia hồ có một dãy núi nho nhỏ xanh ngát vắt ngang, thái dương phải là giấu ở phía sau nó mới đúng.

Mây tím phía chân thời ánh lên trong suốt, sắc đỏ ráng chiều hòa quyện khó có thể đặt tên. Ban ngày của thảo nguyên đã bắt đầu thu mình về phía Tây, vạn ánh kim quang bắn ra bốn phía, Đạt Nặc Hải xanh thẳm cũng bị ráng chiều nhuộm vàng mặt hồ, đẹp như tơ lụa. Vốn dĩ chỉ thấy qua mặt trời lặn ở phía sau Tử Thần Điện, Bá Hiền bị cảnh sắc trước mặt làm cho rung động, mí mắt cũng không động, hai mắt nhìn chằm chằm thái dương thu lại đôi cánh màu vàng, biến thành một hỏa cầu màu đỏ chậm rãi lặn xuống sau núi, sắc trời cũng từ màu lam chuyển dần thành tím đen.

Xán Liệt nắm chặt tay của Bá Hiền, thâm tình mở miệng: "Đạt Nặc Hải bởi vì ái mộ thái dương mà bắt nó giấu đi, người yêu nhau chứng kiến nó, thì vĩnh viễn sẽ không bao giờ phân ly."

Bá Hiền giật mình, ánh chiều tà khuất sau núi xa phát ra đa sắc, nhưng cho dù là thế cũng không so sánh được với ánh mắt nồng đậm yêu thương của Xán Liệt.

Đạt Nặc Hải đem thái dương giấu vào trong đáy hồ, nhưng là nó và thái dương toàn bộ đều giấu vào trong cặp mắt hoa đào của ai kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro