Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thập nhị.

Bỉ dực.

Tiếng chuông vang, thấp thoáng bóng nhạn bay về.

Giống như Xán Liệt nói, ngựa là bằng hữu thân mật nhất của loài người, vậy nên nó cũng có thể chứng kiến thời khắc thân mật nhất của nhân loại. Chủ nhân của Tiểu Xán nói là "giáo huấn" song thực ra chỉ sợ đã có âm mưu từ lâu. Từ nhỏ đã lớn lên trên lưng ngựa, Xán Liệt như thế nào có thể chưa từng nghĩ đến lấy phương thức này mà cảm thụ, đồng thời cũng chính là một cách thể hiện tình yêu to lớn của hắn với Bá Hiền. Tùy ý ném y phục vào túi buộc bên lưng Tiểu Xán, Xán Liệt ôm Bá Hiền vào trong ngực, chỉnh tư thế ngồi thẳng cho Bá Hiền, ôm vòng eo nhỏ nhắn, một lần nữa động thân đem dục vọng tiến sâu vào nơi làm cho hắn một lần lại một lần điên cuồng trầm luân.

"A!"

Bá Hiền co rút toàn thân, căng thẳng khuất nhục nhận một lần chinh phạt tiếp theo của Xán Liệt, y hy vọng ác mộng này qua đi thật nhanh. Nhưng với Xán Liệt mà nói, trò chơi chỉ mới bắt đầu. Tiểu Xán ở dưới sự không ngừng thúc giục của Xán Liệt gia tăng tốc độ, trên cổ là một sợi dây treo một chuỗi chuông nhỏ không ngừng lay động âm vang, Tiểu Bạch nhanh chóng đuổi theo phía sau. Vòng chuông này chính là vật cát tường tượng trưng cho Bá Hiền, để mỗi lần xuất chinh đấu tranh anh dũng, Xán Liệt nhất định vận dụng hết tất cả công lực và tinh thần mà chiến đấu, bởi tiếng chuông kia nhắc nhở hắn có người chờ hắn trở về, tuyệt đối không được bại trận. Nhưng giờ phút này, tiếng chuông kia quả thật như ác mộng với nhịp thở của Bá Hiền, mỗi lần nó vang lên đồng nghĩa với cả thân người Bá Hiền bị bay lên không trung, để rồi mỗi khi rơi xuống, nội bích yếu ớt sẽ bị dục vọng nóng bỏng của người phía sau ma xát mãnh liệt tàn nhẫn, làm cho hạ thân Bá Hiền như bị lửa cháy thiêu rụi. Càng đáng sợ hơn chính là, mỗi lần Bá Hiền rơi xuống, chỗ mẫn cảm kia sẽ hung hăng va chạm vào đỉnh dục vọng của Xán Liệt, mạnh đến độ làm Bá Hiền cơ hồ có thể khóc ra nước mắt. Xán Liệt rất hiểu rõ thân thể Bá Hiền, biết tiến công ở đâu có thể làm Bá Hiền gỡ xuống ngụy trang mà nghe theo bản năng, kích phát dục vọng nguyên thủy nhất của y, đem toàn bộ con người y giao ra đây. Chẳng qua lúc này không cần đến Xán Liệt mãnh liệt tiến công, có Tiểu Xán hỗ trợ là đủ, mượn độ xóc nảy của ngựa lúc chạy, nơi tư mật của Bá Hiền sẽ ngoan ngoãn lấy tư thái mãnh liệt mà chủ động hướng về phía hắn mở ra.

Ở trên lưng ngựa làm việc này đối với người Đột Quyết mà nói cũng không phải là chuyện mới mẻ, cái gọi là bỉ dực song phi, chính là tìm đến sung sướng và kích thích cực hạn. Bất quá kỳ thật đây là một loại phương thức hoan ái vừa đau đớn vừa khoái hoạt, mang đến đau đớn cực hạn cho hai người thực hiện nó, thiên đường và địa ngục chỉ cách nhau một khoảnh khắc. Xán Liệt lo lắng tiểu bảo bối trong lòng hắn chịu không được, trước đây dù tâm khó nhịn nhưng cũng không dám áp dụng thực tiễn, bây giờ lửa giận ngập đầu đâu có để hắn nghĩ nhiều như vậy. Tốc độ của Tiểu Xán dĩ nhiên chưa làm Xán Liệt vừa lòng, hắn tạm thời buông đối phương trong lồng ngực ra, nắm chặt dây cương, lại vuốt ve Tiểu Xán làm cho nó chạy nhanh hơn. Không có Xán Liệt giữ chặt, Bá Hiền bị tốc độ của Tiểu Xán làm cho cả người ngã trái ngã phải, chớp mắt thấy chính mình sắp từ lưng ngựa ngã xuống dưới đất. Hai tay của Bá Hiền bị roi ngựa trói chặt, không thể nắm lấy cái gì, trừ bỏ thân thể đang giao hợp cùng Xán Liệt, Bá Hiền hoàn toàn không có điểm chống đỡ. Song Bá Hiền quật cường không chịu dựa vào Xán Liệt, đành phải nằm lên lưng ngựa từ từ tìm lại trọng tâm, hy vọng lấy lại cân bằng. Tư thế này trong mắt Xán Liệt lại có ý nghĩa khác, bảo bối ngoan ngoãn nằm úp sấp, hắn như thế nào lại có thể xấu hổ mà bị động, lập tức chế trụ thắt lưng của Bá Hiền, mãnh liệt trừu sáp.

Hai chân mảnh khảnh trắng mịn của Bá Hiền để ở sườn bụng ngựa lắc lư đạp loạn, không cẩn thận bất giác đá chạm bàn đạp, nghĩ rằng ôm lấy bàn đạp sẽ không bị ngã, Bá Hiền dùng hết khí lực vươn chân. Bất quá mỗi lần sắp chạm tới, mật huyệt bị dục vọng của Xán Liệt mãnh liệt tiến vào, nháy mắt máu tràn lên não, tất cả lực chú ý bị tan rã, nhiều lần cố gắng đều thất bại.

Ngay tại lúc Bá Hiền ra sức vươn chân tới bàn đạp, y dần dần phát hiện tốc độ của Tiểu Xán càng lúc càng nhanh, xóc nảy càng lúc càng kịch liệt, Xán Liệt dưới sự hỗ trợ của Tiểu Xán quả thật đem y nghiền nát, ngẩng đầu về phía trước chợt thấy, Tiểu Xán đang lên dốc, hơn nữa tựa hồ chính là hướng đến Mạn Châu Sơn. Là Tiểu Xán chạy loạn đem hai người mang đến nơi này, hay là Xán Liệt cố ý?

Bá Hiền thất thần, đối với động tác ra sức cầu hoan của Xán Liệt nhất thời cũng không có phản ứng, Xán Liệt bất mãn nhíu mi, tách thân thể hai người ra, đột nhiên lâm vào trống rỗng mới làm cho Bá Hiền phục hồi tinh thần lại, không rõ Xán Liệt đang muốn làm cái gì. Chỉ thấy Xán Liệt ôm Bá Hiền điều chỉnh tư thế, làm cho mặt của y đối mặt với hắn, sau đó đón lấy ánh mắt nghi hoặc của Bá Hiền, một lần nữa đâm xuyên vào thân thể y. Lần này rất bất ngờ, ngựa lại đang lên dốc, Bá Hiền ngồi không vững trực tiếp ngã ngửa trên lưng ngựa, may mắn Xán Liệt đúng lúc giữ chặt mới không có ngã xuống. Xán Liệt kéo hai chân của Bá Hiền vòng qua lưng hắn, ý cười xấu xa hiện lên khóe miệng. "Không muốn ngã xuống, bảo bối hẳn là tự biết phải làm như thế nào đi."

Dưới ánh mặt trời chói gắt của thảo nguyên, Bá Hiền nằm trên lưng ngựa chưa bao giờ nhìn thấy nam nhân đang tra tấn y một cách rõ ràng như vậy. Thái dương ngay tại trên đỉnh đầu hắn, ánh mặt trời theo mồ hôi của hắn mà hòa tan, chảy xuống dưới, tụ ở trên chóp mũi, khóe miệng, hai bên má. Y không thể không thừa nhận, nam nhân này đẹp đến không thể tin được, có khi cũng ôn nhu đến kỳ quái, chỉ trời mới biết khi nào hắn sẽ biến thành ác ma giết chết y.

"Hí!"

Tiểu Xán rõ ràng tăng tốc, hướng đến ngọn núi mà với Hi quốc hay Hãn quốc đều có ý nghĩa đặc thù. Sơn đạo gập ghềnh, song ngựa lại chạy tựa như trên đất bằng, chẳng qua chỉ người trên lưng ngựa mới thấu hiểu, mỗi một bước chạm đất của nó đều tựa như một đòn tra tấn trí mạng. Đau đớn, khoái cảm, cùng với sợ hãi ngã ngựa trộn lẫn, làm cho Bá Hiền chưa bao giờ như vậy mà phá lệ khóc nức nở và phát ra tiếng thét chói tai. Bá Hiền càng sợ hãi, Xán Liệt càng động thân mạnh hơn. Vì không thể để cả người ngã xuống ngựa, Bá Hiền đành phải dùng hai chân gắt gao quấn chặt lấy thắt lưng Xán Liệt. Tư thế thấp kém như vậy làm Bá Hiền phẫn nộ không thôi nhưng không biết phải làm sao. Không nghĩ tới như vậy còn chưa đủ, tên hỗn đản này thậm chí còn cố ý dùng tay vuốt ve phần trừu sáp của hắn và Bá Hiền. Nếu hiện tại tay của Bá Hiền được tự do, nhất định cho Xán Liệt mấy cái tát.

Cho dù móng ngựa của Tiểu Xán có đồ bảo hộ, song không cẩn thận đạp chân vào một cái hố trên núi, tuy rằng chỉ lảo đảo một chút thì đã tìm về cân bằng, nhưng là Bá Hiền cứ như vậy từ trên lưng ngựa trượt xuống. Chân còn ôm lấy thắt lưng của Xán Liệt bị ảnh hưởng, mái tóc dài đảo qua khiến bụi bay lên từ dưới mặt đất. Chân của Bá Hiền vốn đã cứng ngắc đến chết lặng, cứ như vậy càng không thể chống đỡ, hai chân buông lỏng, mắt thấy sẽ ngã xuống. Bá Hiền sợ đến lặng người nhắm chặt hai mắt, trời đất quay cuồng nhưng lại phát hiện y thế nhưng cũng không có bị rơi xuống đất. Thì ra trong nháy mắt này, Xán Liệt phi mình xuống ngựa, một tay đem Bá Hiền chuẩn bị ngã xuống ôm lấy, cánh tay kia nắm chặt chẽ dây cương ngựa.

Nhấc Bá Hiền lên lưng ngựa nằm úp sấp một lần nữa, Xán Liệt cởi bỏ roi ngựa trên tay y: "Ngoan, ôm chặt lấy cổ ngựa." Bá Hiền kinh hồn chưa hết, liền lập tức ngồi dậy giãy dụa gào lên: "Ngươi làm đủ chưa? Ta tình nguyện chết ở chỗ này." Xán Liệt đem đối phương còn đang lộn xộn ấn trở về, động thân xuyên qua một lần nữa mới thở ra một hơi trầm thấp. "Đừng để ta lặp lại một lần nữa, trừ bỏ ta không ai muốn ngươi. Ngươi không thể quay về, muốn chết cũng chỉ có thể chết trong tay ta."

Không hề thẹn quá hóa giận, cũng không hề phẫn nộ mà phản kháng, ánh mắt Bá Hiền trống rỗng đờ đẫn, trong lòng hiểu được, tất cả những gì Xán Liệt nói đều đúng, quả nhiên chạy tới Mạn Châu Sơn cũng là làm cho y hiểu được bản thân có bao nhiêu phân lượng. Xán Liệt giơ roi ngựa quất vào bụng Tiểu Xán, Tiểu Xán càng tăng nhanh tốc độ, đỉnh núi đã muốn gần trong gang tấc. Xán Liệt liên tục trừu sáp, Bá Hiền im lặng nằm trên lưng ngựa, hai tay ôm lấy cổ ngựa, mặc dù không tính là phối hợp, nhưng cũng không gọi là phản kháng, tiếng trừu sáp ở chỗ giao hợp cùng tiếng chuông vang ngâm nga làm cho Xán Liệt lòng say. Tuy rằng đối với sự nhu thuận đột nhiên của Bá Hiền có chút khó hiểu, nhưng thời điểm này Xán Liệt làm gì có công phu nghĩ nhiều như vậy, nói không chừng Bá Hiền đột nhiên nghĩ thông, muốn cùng hắn về sau sống thật hạnh phúc. Nghĩ như vậy, Xán Liệt có chút mừng thầm, nghĩ muốn đem toàn bộ cơ thể và tâm ái đưa cho tiểu bảo bối ngoan ngoãn. Đương nhiên, bây giờ dùng chính là thân thể.

Tiểu Xán bay qua lưng núi kia một khắc, trước mắt Bá Hiền rộng mở, ánh mắt lập tức sáng lên. Phương xa là thổ địa Hi quốc, cánh đồng lúa xanh ngát, chín khúc núi sông, xa xa có lẽ là chợ sáng rộn ràng nhốn nháo, thủy mặc Giang Nam, còn có.... tường đỏ ngói vàng cung điện. Quay đầu nhìn bên kia núi, trời mênh mông chốn thảo nguyên xanh rì rào, từng đàn dê đang gặm cỏ, có thấp thoáng bóng nhạn bay về từ phương Nam, phương xa có Đạt Nặc Hải được thái dương quyến luyến, còn có nam nhân không thể định nghĩa trước mặt y đây. Ánh mắt Bá Hiền trở nên ảm đạm, đau đớn khó chịu song một giọt nước mắt cũng đều không có. Trong lòng nhưng lại so với bất kì thời điểm nào cũng đều tinh tường hơn, nháy mắt âm thầm làm ra quyết định.

Xán Liệt ôm chầm lấy Bá Hiền đang hết nhìn đông đến tây trầm mê hôn sâu, dưới thân lại kịch liệt trừu sáp, dùng thô bạo nguyên thủy của chính mình cùng chân thành tha thiết cực độ biểu đạt nhiệt tình yêu thương. Nhưng mà ngay tại lúc Xán Liệt giải phóng tinh hoa, tinh thần lơi lỏng, Bá Hiền rời khỏi môi hắn, mở to hai mắt xinh đẹp đối diện với cặp mắt hoa đào của Xán Liệt, nhảy xuống khỏi ngựa còn đang phi nhanh.

"Bá Hiền!"

Ngay tại một khắc hiểu được chuyện gì vừa xảy ra, Xán Liệt tê tâm liệt phế gào thét tên của Bá Hiền, không kịp làm cho Tiểu Xán dừng lại, chính hắn cũng nhảy theo xuống dưới, giống như phát điên rồi mà chạy tới nơi Bá Hiền đang lăn xuống. Tiểu Xán và Tiểu Bạch đi theo phía sau không xa cũng chạy theo hướng chủ nhân.

Bá Hiền lăn vài vòng mới bị cây chặn lại, máu đỏ tươi từ phía sau đầu mãnh liệt trào ra, nhanh chóng nhiễm đỏ một tấc thổ địa. Đó là hậu quả khi rơi xuống va chạm với núi đá bén nhọn. Xán Liệt gắt gao ôm Bá Hiền vào trong ngực, dùng tay chặn lại vết nứt phía sau đầu không ngừng xuất huyết, lại chặn không nổi càng nhiều chất lỏng màu đỏ theo khe ngón tay từ từ chảy ra. Cho dù nơi sa trường đao thương không có mắt, thời thời khắc khắc gặp phải hiểm cảnh, Xán Liệt cũng chưa từng kích động và bất lực đến như vậy.

Bá Hiền nhìn thoáng qua Xán Liệt, dùng hết khí lực cuối cùng chậm rãi nói: "Hiện tại ta có thể quay trở về rồi đi....." Vừa dứt lời hai mắt liền khép lại.

Xán Liệt cảm thấy trái tim như bị hung hăng xẻo một nhát, đại não trống rỗng, hồi tưởng lại hành động của hắn mà quả thật hận không thể đâm chính mình một đao. "Bá Hiền, ta sai lầm rồi! Cầu ngươi tha thứ ta!" Thanh âm trầm thấp thuần hậu chưa từng trở nên khàn khàn run rẩy đến như vậy, người trong lồng ngực đã sớm lâm vào hôn mê, không hề phản ứng với gào thét của hắn. Bàn tay dính đầy máu tươi của Xán Liệt không ngừng vuốt ve khuôn mặt không một chút huyết sắc của Bá Hiền, thần sắc mờ mịt lẩm bẩm: "Bảo bối tỉnh tỉnh, đừng ngủ được không, ngươi như thế nào lại ham ngủ như vậy....."

Tiểu Xán tiến lên cọ cọ vào chủ nhân tựa như mất hồn của nó. Mất một lúc, Xán Liệt mới hiểu được Tiểu Xán là đang nhắc nhở hắn, trong túi trên ngựa có dược phẩm cấp cứu chữa thương. Sau khi khẩn cấp xử lý miệng vết thương, Bá Hiền cũng không có dấu hiệu tỉnh lại, Xán Liệt nâng y lên ngựa, ôm chặt y hướng về phía đại doanh mà phóng như phát điên.

"Đừng sợ, bảo bối đừng sợ, chúng ta đi tìm đại phu tốt nhất, chúng ta về nhà."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro