Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thập tam.

Sống lại.

Tái sinh duyên, bỉ ngạn hoa.

Cảnh trong mơ dài đằng đẵng.

Bá Hiền từng nghe qua truyền thuyết của người Đột Quyết, Mạn Châu Sơn chính là cổng vào U Minh, là nơi nở đầy mạn châu sa hoa. Mạn châu sa hoa, cũng chính là bỉ ngạn hoa đỏ sẫm như liệt hỏa. Trước kia, lửa địa ngục thiêu rất mãnh liệt, từ nơi này lan đến nhân gian, đem một vùng đầy hoa đốt cháy, thần linh tạo ra một ngọn núi lớn khóa lại lối vào U Minh, chính là Mạn Châu Sơn, ý nghĩa vĩnh viễn không đến được thế giới bên kia. Cho dù không có truyền thuyết, đối với Bá Hiền mà nói, phía bên kia Mạn Châu Sơn quả thật là thế giới y vĩnh viễn đến không được, y nghĩ, bây giờ làm ra kết thúc, hết thảy có thể chấm dứt, chưa từng nghĩ đến bỉ ngạn hoa không dẫn y vào U Minh, mà làm cho y sống lại, tỉnh lại một đoạn trí nhớ đã ngủ say.

Giữa hỗn loạn thức tỉnh, Bá Hiền nhớ lại tất cả về Xán Liệt.

Thiếu niên Đột Quyết muốn dẫn y đi sông Kim Liên xem hoa, thiếu niên thả thiên đăng mang theo ước nguyện "Gả cho ta", thiếu niên mang bóng dáng đỏ rực mà y ở trên tường thành Đại Hi Môn nhìn theo cho đến khi khuất dạng.

"Đại khái giống như người Hán các ngươi nói là nhất kiến chung tình đi." ....

"Lần đầu tiên nhìn thấy ngươi liền nhận định là ngươi, từ nay về sau tâm mang vướng bận." .....

Thì ra, lần đầu tiên nhìn thấy là chuyện xảy ra từ rất lâu như vậy.

Cho dù không nhìn thấy, Bá Hiền cũng có thể biết rõ lúc này đây người nào đang gắt gao nắm tay của y, hơi thở riêng biệt của người kia quanh quẩn khắp thân thể. Từ lúc bắt đầu đã giấu diếm thân phận thật sự với y, rồi sau đó lại bất cáo nhi biệt. Bá Hiền thầm nghĩ, cho dù y không có lần phát sốt cao đó mà quên đi hết thảy, Xán Liệt cũng sẽ không nói cho y. Thật buồn cười cái gọi là nhất kiến chung tình, khôi hài làm sao cái gọi là hứa hẹn cả đời, trêu đùa hoàng tử địch quốc là chuyện cỡ nào thú vị. Hiện giờ đem y trói vào bên người còn không phải là vì làm cho Đại Hi mất mặt sao, như thế nào có thể thật sự vì y mà thực hiện ước định cả đời lúc trước.

"Xán Liệt, ngươi đi nghỉ ngơi đi, tỷ tỷ giúp ngươi chăm sóc Bá Hiền."

Là thanh âm của Hựu Lạp tỷ tỷ.

Xán Liệt không có lên tiếng, chỉ đem tay của Bá Hiền đặt lên miệng, dùng môi nhẹ nhàng áp lên, như thế nào cũng không chịu bỏ ra.

"Ngươi đã thủ ba ngày ba đêm, ngay cả mắt cũng không dám nhắm một lần, nhìn đôi mắt đỏ như vậy, nếu tiếp tục thì có thể chịu được bao lâu? Ngươi cũng đừng quên ngươi là vương của hàng nghìn vạn dân Đột Quyết, không phải chỉ của Bá Hiền một người."

Bá Hiền chưa từng nghe qua Hựu Lạp tỷ tỷ nói chuyện nghiêm túc như thế, thì ra Xán Liệt ở bên cạnh y đã lâu, Bá Hiền không khỏi có chút động lòng, trong lúc nhất thời phán đoán về đối phương cũng dao động.

"Tỷ, ngươi đừng nói nữa, ta thật sự mệt chết đi, cho nên ta hiện tại không muốn trên lưng đeo trách nhiệm lớn như vậy, chỉ muốn làm Xán Liệt của riêng y mà thôi."

Thanh âm của Xán Liệt vì mỏi mệt mà khàn khàn, nặng nề vang ở bên tai Bá Hiền. Hựu Lạp không có cách nào xoay chuyển hắn, đành phải lui ra ngoài.

Ba ngày trước, Xán Liệt y phục không chỉnh chu ôm Bá Hiền cả người chỉ được bọc bằng áo choàng trở về cuống quít tìm đại phu, nàng chỉ biết đệ đệ tốt của nàng làm ra chuyện gì khó cứu vãn. Chính là không nghĩ tới Bá Hiền bị chấn thương ở não, thiếu chút nữa mất đi tính mạng, thật vất vả mới có thể cầm máu, nhưng vẫn hôn mê bất tỉnh. Đại phu thúc thủ vô sách, chỉ nói có thể khỏi hay không thì phải xem thiên ý. Tuy rằng nàng cũng lo lắng cho Bá Hiền, nhưng Xán Liệt cố ý cùng với thiên ý phân cao thấp, càng làm cho nàng lo lắng không thôi.

Xán Liệt lẳng lặng nhìn khuôn mặt Bá Hiền yên ổn ngủ, hốc mắt đỏ nổi đầy tia máu, tay cầm chặt tay y.

Xán Liệt có chuyện khó nói của riêng hắn, bất cáo nhi biệt lúc trước là bất đắc dĩ, những năm gần đây hắn vẫn có gián điệp nằm vùng ở trong cung điện Hi quốc giám sát hành tung của Bá Hiền để hồi báo cho hắn. Lúc Bá Hiền bệnh nặng, Xán Liệt đang từ Hi quốc chạy về Hãn quốc trấn áp thúc bá và các huynh đệ nổi loạn. Phụ mẫu hắn đều bị giết chết, tỷ tỷ của hắn một mình cầm quân chu toàn, kiên trì chờ hắn kỵ mã ngày đêm chẳng phân biệt được quay về. Không đến mười ba tuổi đã trở thành trung tâm của huyết vũ tinh phong, sau khi dùng vũ lực quét sạch thế lực phản đối, Xán Liệt trở thành Hãn quốc vương, một vị vương danh phù kỳ thực, không ai dám xem thường hắn tuổi còn trẻ. Điều duy nhất làm cho hắn bất an chính là, hắn biết ái nhân của hắn sau khi bệnh nặng đã mất đi trí nhớ. Xán Liệt không dám liên lạc với Bá Hiền, sợ phản ứng của Bá Hiền làm cho hắn thất vọng, sợ hắn là phần trí nhớ duy nhất bị y quên.

Thẳng đến năm trước, đột nhiên nhận được tình báo hoàng đế Hi quốc tin lời xàm ngôn, thế nhưng muốn dùng mạng của nhị hoàng tử cứu vận mệnh đất nước, Xán Liệt rốt cuộc kiềm chế không được, khẩn cấp phái sứ giả ngày đêm tiến cung cầu thân, cứu sống Bá Hiền. Quả thật như Hựu Lạp tỷ tỷ nói cho Bá Hiền, đoàn đưa dâu của Hi quốc vừa đến dưới chân núi Mạn Châu Sơn, Xán Liệt đã gấp đến độ không thể chờ mang người về, không có dựa theo ngày đại hôn định ra từ trước. Dưới ánh mặt trời, hắn thấy Bá Hiền sau khi lớn lên càng thêm thanh nhã thoát tục, mặt không chút thay đổi đi về phía hắn, tâm vốn loạn khiêu nhất thời bình lặng. Xán Liệt từng nói với Bá Hiền, y mặc màu đỏ là đẹp nhất. Nhưng hắn không có nói cho Bá Hiền, hình ảnh Xán Liệt chờ mong nhất chính là Bá Hiền mặc hỉ phục màu đỏ trở thành tân nương của hắn. Ngày đó, nguyện vọng trở thành sự thật một nửa, một nửa lại tựa hồ hoàn toàn lệch khỏi quỹ đạo mong muốn. Mặt nạ Hỏa thần đồ đằng hoàng kim tháo xuống trong nháy mắt, thứ hắn đối mặt là hình ảnh Bá Hiền tay đang cầm chủy thủ giơ lên cao, đôi mắt đen láy đầy sinh khí hắn yêu nhất giờ đây chỉ tràn ngập cừu hận cùng xa lạ, Xán Liệt lúc này mới bị bắt phải đối mặt chuyện hắn thật sự bị y quên đi. Cho dù như vậy, Xán Liệt không có mất đi lòng tin. Hắn tin tưởng vững chắc, cho dù Bá Hiền không nhớ rõ quá khứ của hai người, còn xem hắn như kẻ thù, nhưng chỉ cần hắn xuất phát từ nội tâm, ngàn năm hàn băng cũng có thể bị hòa tan. Huống chi, Bá Hiền không phải băng, là Bạch Bạch so với ai khác đều ấm áp a.

Cùng nhau sinh sống mấy tháng, Xán Liệt nghĩ đến hết thảy đều ở quỹ đạo. Lúc này đơn giản chỉ là giận Bá Hiền cố tình gây sự, muốn trừng phạt một phen làm cho y thu lại tính tình, hơn nữa nhiều ngày cấm dục, dù sao cũng là người mà hắn ngày đêm nghĩ muốn, một khi đã làm liền không có tiết chế, song không ngờ Bá Hiền lại làm ra phản kháng kịch liệt như thế, còn dùng phương thức này trừng phạt hắn. Xán Liệt ảo não tự trách, trước kia đi theo sư phụ học văn hóa người Hán, từ trước đến nay hắn đều khinh thường những câu nói mùi mẫn của những đại trượng phu si tình khi phải ly biệt thê tử, nhưng giờ phút này hắn không dám tưởng tượng vạn nhất Bá Hiền xảy ra chuyện gì, bản thân liệu còn có thể sống một mình hay không.

Bá Hiền bị Xán Liệt nắm chặt tay đến mức chảy ra mồ hôi, nhưng sợ bị đối phương phát hiện y đã tỉnh lại nên không dám nhúc nhích, như thế càng không khoẻ dẫn đến mày nhăn càng chặt. Xán Liệt cũng phát hiện Bá Hiền đang ngủ biểu tình không tốt, nghĩ y khó chịu, vội vàng gọi người đem nước đến, tự mình dùng khăn lau mồ hôi cho Bá Hiền.

"Khả Hãn, để tiểu nữ làm cho."

Giọng nói vang lên đúng là giọng nữ tử người Hán.... Bá Hiền trong khoảnh khắc nhớ đến lý do làm y giận dỗi Xán Liệt, nữ nhân bị bắt tới từ Lương Châu kia.

Xán Liệt mở lòng bàn tay của Bá Hiền ra nhẹ nhàng lau, phân phó: "A Đào ngươi đi chuẩn bị canh hầm, Nhị hoàng tử của các ngươi đã ba ngày chưa ăn cái gì, chờ lúc y tỉnh lại nhất định sẽ rất đói. Y thích ăn bánh tổ, ngươi có biết làm không?"

Nữ tử tên là A Đào đáp: "Nô tì tất nhiên biết. Chính là Khả Hãn cũng đã ba ngày chưa ăn gì, liệu có muốn nô tì làm chút món khác cho ngài dùng không?"

"Không cần," Xán Liệt đánh gãy nàng, "Ta ăn không vô."

Cư nhiên đem người đưa đến đây. Thật vất vả mới có một chút cảm động nho nhỏ lập tức bị rút sạch, bất chấp chính mình còn đang giả hôn mê, rút tay xoay người chuyển hướng khác, không muốn đối mặt Xán Liệt.

Xán Liệt đầu tiên là cả kinh, sau lập tức trở nên mừng rỡ.

"Bảo bối, ngươi chừng nào thì tỉnh?" Xoay người Bá Hiền lại, tiểu tử kia vẫn đang giả hôn mê, nhưng là bởi vì sinh khí mà cái miệng nhỏ nhắn hơi bĩu ra đã sớm bán đứng y. Xán Liệt kêu A Đào đi ra ngoài trước, sau đó mới làm càn áp môi vào cái miệng nhỏ nhắn. Bá Hiền cắn chặt răng không cho tiến vào, Xán Liệt đã nhận giáo huấn, không dám làm căng, đành phải phẫn nộ buông ra.

"Ngươi nghe ta giải thích, A Đào không phải như ngươi nghĩ. Ta biết ngươi ăn không quen thức ăn của người Đột Quyết, nàng là thị nữ có tay nghề nổi tiếng ở Lương Châu, làm canh ăn rất ngon, ta đặc biệt mang nàng trở về chiếu cố ngươi."

Nấu canh cần động thủ động cước như vậy? Bá Hiền nhớ rõ cảnh tượng ngày ấy lúc y vén mành trướng lên, là đang lôi lôi kéo kéo y phục a. Bá Hiền lấy tay bịt chặt hai cái lỗ tai, không nghe lý do. Xán Liệt cũng ý thức được giải thích của hắn không đủ hữu lực, đành phải nói thẳng ra.

"Kỳ thật.... Mùa hè không phải sắp đến rồi sao, ta muốn làm cho ngươi vài bộ y phục kỵ mã mùa hè, ngày đó ta kêu A Đào dựa vào thân hình ta vẽ mẫu thiết kế. Nàng là nữ tử Giang Nam, trong nhà từng dưỡng tằm, từng kéo sợi, biết như thế nào may y phục."

Bá Hiền không rõ may y phục thì cần làm gì vân vân mây mây, một chút cũng không nghĩ muốn tin tưởng lời giải thích của Xán Liệt, chỉ nghe Xán Liệt nói tiếp, "Hãn quốc của chúng ta không có tơ lụa, trước đây là dùng trâu, ngựa, cừu trao đổi với Hi quốc, cái này ngươi hẳn là biết. Chính là....." Đề cập đến Hi quốc, Bá Hiền bỏ tay ra, còn thật sự lắng nghe, "Ta vẫn không có nói cho ngươi, phụ hoàng của ngươi có một đoạn thời gian đột nhiên ngã bệnh nặng, hiện tại là thái tử ca ca của ngươi nắm quyền trị quốc, hắn luôn luôn đối nghịch với ta, cái này ngươi cũng biết, hắn đã hạ lệnh đình chỉ giao thương, chúng ta không lấy được mấy thứ này của Hi quốc."

Phụ hoàng ngã bệnh nặng? Bá Hiền đột nhiên ngồi dậy, vội vàng trợn to hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Xán Liệt. Nhưng mà, sau một cái chớp mắt, Xán Liệt lại phát hiện ánh mắt của Bá Hiền là lạ, ánh mắt có chỗ nào không giống trước đây. Xán Liệt dùng hai tay nâng khuôn mặt y, nhẹ giọng nói: "Ta không nên nói cho ngươi những điều này. Không thoải mái thì nghỉ ngơi đi, ta không quấy rầy ngươi."

Thế nhưng Bá Hiền chỉ mơ hồ nhìn hắn, trong mắt không hề có tiêu điểm, thật cẩn thận hỏi han: "Hiện tại là ban đêm sao? Sao không có đốt nến?"

Xán Liệt ngây ngẩn cả người, chờ hắn ý thức được có thể đã xảy ra cái gì, vươn một bàn tay tới trước mắt Bá Hiền quơ quơ, cặp mắt xinh đẹp kia thế nhưng lại không có chút phản ứng, tâm của Xán Liệt nhất thời trầm xuống tận đáy Đạt Nặc Hải. Hắn nắm chặt hai tay, nhìn thấy Bá Hiền thần tình lo lắng lại chờ mong, nửa âm tiết cũng nói không nên lời.

Một trận lặng im, Bá Hiền không hề nghe được câu trả lời của Xán Liệt cũng hiểu được toàn bộ.

Trước mắt là một vùng tối đen, một tia sáng cũng không có, Bá Hiền ngây người một lúc lâu, rồi sau đó che giấu không được bối rối, vươn tay về phía trước muốn bắt lấy cái gì, nhưng lại cái gì cũng không bắt được.

"Xán Liệt! Xán Liệt ngươi ở đâu?"

Thanh âm của Bá Hiền hoảng loạn đến cực độ, Xán Liệt vội vàng bắt lấy tay y, đưa y hộ vào trong ngực ôm chặt.

"Bảo bối, ta ở đây," Xán Liệt vỗ lưng Bá Hiền nhẹ giọng an ủi, "Không có việc gì, nhất định sẽ tốt lên, nhất định...."

Hoa đăng bỗng đung đưa, ánh nến lóe lên trong chốc lát liền tắt. Sự thay đổi này Bá Hiền tất nhiên hoàn toàn không biết gì cả, Xán Liệt lại nhớ tới đêm tân hôn, ánh nến cũng là như vậy không hề dấu hiệu mà dập tắt. Đêm đó, trong bóng đêm, hắn chiếm được Bá Hiền, một Bá Hiền không hề có ký ức về hắn. Chính là, một Bá Hiền hoàn mỹ như vậy lại ở trong lòng bàn tay của hắn bị thương vỡ nát.

Giờ phút này đồng dạng bị vây hãm ở trong bóng tối, Xán Liệt tựa hồ có thể cảm nhận được tuyệt vọng của Bá Hiền, hắn hôn lên mí mắt đang run rẩy của người trong ngực, kiên định nói: "Có ta ở đây, ta làm đôi mắt của ngươi."

__________

bất cáo nhi biệt: tạm biệt mà không nói lời nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro