Chương 14 (Thượng)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thập tứ.

Đêm dài vĩnh viễn.

Rượu vào, lời ra.

(Thượng)

Hai mắt mất đi khả năng nhìn thấy, "mắt" của trái tim mới càng thêm sáng trong. Trong đêm tối khôn cùng, may mắn còn có một tia sáng.

Tiến vào tháng năm, thảo nguyên càng trở nên xanh mướt. Đều nói năm giác quan tương thông, người nhìn không thấy thính giác và khứu giác nhất định sẽ mẫn tuệ sâu sắc hơn người bình thường. Lúc này, Bá Hiền có thể ngửi được mùi thơm ngát của cỏ cây bạt ngàn, nghe thấy âm thanh vỗ cánh của chim diều hâu bay trên đỉnh đầu. Sau khi bị mù, trải qua thống khổ đau đớn lúc ban đầu, Bá Hiền đã muốn dần dần bình tĩnh trở lại, cũng rốt cuộc có thể giải trừ tạp niệm, suy nghĩ cẩn thận một sự tình.

Mười hai canh giờ đều sống ở trong bóng tối, Bá Hiền đã hoàn toàn không có khái niệm về ngày đêm. Duy nhất có thể dùng để định thời gian chính là, ban ngày A Đào sẽ đến chiếu cố y, Hựu Lạp tỷ tỷ cũng thường tới nói chút lời trấn an giải sầu cho y. Hiện tại Bá Hiền đã muốn hoàn toàn buông nghi ngờ đối với A Đào, cô nương tầm tuổi y này có một tay trù nghệ rất cao, cứ việc ở Hãn quốc nguyên liệu nấu ăn hữu hạn, cũng bất chấp Bá Hiền muốn ăn món nào của gia hương, A Đào đều có thể biến ra cho y. Hơn nữa dĩ vãng bởi vì chướng ngại ngôn ngữ, trừ bỏ Xán Liệt và Hựu Lạp tỷ tỷ, Bá Hiền không thể cùng với người khác câu thông, dần dần càng ngày càng trở nên trầm mặc, Xán Liệt xem ở trong mắt, đặt ở trong lòng, tìm một người bồi y trò chuyện cũng là dụng tâm lương khổ.

Trước đây, Xán Liệt ở trong mắt Bá Hiền chính là một vị quân vương bạo ngược so với lang sói của thảo nguyên còn muốn khát máu hơn, nhu tình của hắn cùng hết thảy những gì hắn vì y mà làm lại bị Bá Hiền không để vào mắt. Trong khoảng thời gian này, Bá Hiền một lần nữa nhận thức Xán Liệt. Xán Liệt vì lo lắng mà tìm tất cả danh y của Hãn quốc triệu đến, các đại phu lẫn thái y sau khi chẩn bệnh hồi bẩm, mắt của Bá Hiền không có ngoại thương, mà là trong đại não bị thương có một cục máu ngăn chặn kinh mạch, cục máu có thể biến mất hay không, khi nào thì biến mất cũng không biết, điều này làm cho Xán Liệt càng thêm áy náy. Tuy rằng ra mệnh lệnh nhất định phải chữa khỏi cho Bá Hiền, chính là hắn cũng hiểu được người đã cố hết sức, chỉ có thể nghe thiên mệnh. Nếu thiên ý muốn đoạt đi hai mắt của Bá Hiền, hắn nên làm thế nào để bảo hộ ái nhân đã muốn vỡ tan của hắn? Xán Liệt cảm thấy Bá Hiền nhất định là hận hắn, hận hắn đã gây ra thương tổn từ thân thể đến trái tim cho y, cứ việc điểm xuất phát của hắn cho tới bây giờ đều đơn giản là vì một chữ yêu. Vì muốn để Bá Hiền an tĩnh dưỡng bệnh, còn có bởi vì tự trách và áy náy, lại không xác định được nếu hắn xuất hiện ở trước mặt Bá Hiền thì có thể càng làm tình tự của Bá Hiền trở nên không xong hay không, Xán Liệt dọn ra khỏi đại trướng bọn họ thường sống, vào ở tạm lều nhỏ. Hắn luôn đợi đến khi Bá Hiền ngủ say mới lặng lẽ tiến vào nhìn đối phương, nắm chặt bàn tay ở trong chăn, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài đã mất đi sáng bóng của ngày xưa, có khi còn nói mấy câu ngày thường không dám nói mà để ở trong lòng. Kỳ thật những lúc ấy Bá Hiền phần lớn thời gian đều là tỉnh táo, Xán Liệt như vậy y như thế nào có thể hận, oán khí đã sớm tan thành mây khói.

Một đêm này, trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, Bá Hiền lại cảm nhận được hơi thở của Xán Liệt. trên người hắn mang theo mùi rượu nồng nặc, đi lại lảo đảo, đi vài bước đã ngã vào trên giường. Bá Hiền phải mất một phen khí lực mới có thể cởi ra ngoại y rất nặng trên người Xán Liệt đã sớm say đến bất tỉnh nhân sự, nhét người vào trong chăn, đang chuẩn bị sờ soạng đứng dậy đi tìm chén nước cho hắn uống, lại bị gắt gao ôm lấy từ sau lưng.

"Bá Hiền... Bá Hiền..."

Xán Liệt đem cằm gác ở hõm vai của Bá Hiền, môi lướt nhẹ nhàng hôn dọc theo cần cổ tuyết trắng thoang thoảng dược hương, miệng không ngừng nỉ non tên của y. Mùi rượu phun ở chóp mũi làm cho Bá Hiền có chút khó chịu, muốn đẩy Xán Liệt ra một chút, bàn tay to lớn bên hông lại càng siết chặt.

"Như thế nào lại say thành như vậy?" Bá Hiền có chút bất mãn.

"Cao hứng!" Xán Liệt nhếch môi.

"Thành thân ngày đó mắt thấy ngươi uống nhiều như vậy cũng không có say thành như thế này đâu?" Có lẽ là ngày đó còn chưa đủ cao hứng?...

"Bạch Bạch... Bạch Bạch..."

Bá Hiền sửng sốt một lát, hai tay giãy dụa cũng chậm rãi buông lỏng.

"Ngươi vì cái gì không thích ta? Vì cái gì không nhớ rõ ta? Không phải đã đáp ứng gả cho ta rồi sao? Vì cái gì hiện tại gả cho ta ngươi lại như vậy không vui? Rốt cuộc phải làm sao mới có thể tìm về mắt cười cong cong như vầng trăng khuyết của Bạch Bạch đây... "

Đế vương anh dũng của thảo nguyên, hiện tại giống hệt một đứa nhỏ bị ủy khuất vì không có lấy được kẹo mà nức nở tùy ý làm nũng, Bá Hiền trong lòng không biết là loại tư vị nào.

"Vậy ngươi vì cái gì lúc trước giấu diếm thân phận với ta? Vì cái gì nhiều như vậy năm cũng không tới tìm ta? Ngươi thật sự yêu ta sao? Có yêu sao? Vẫn đều yêu sao?"

Đối mặt một loạt hỏi lại của Bá Hiền, một Xán Liệt say đến mơ màng không còn năng lực suy nghĩ chỉ có thể bắt lấy vấn đề cuối cùng, hắn xoay người một cái đem Bá Hiền đặt ở trên tháp, còn nghiêm túc mà thật sự trả lời: "Yêu. Cho dù là quá khứ, hay hiện tại, thậm chí cả tương lai, vẫn đều yêu."

Ức chế không được tiếng tim đập quá nhanh, tuy rằng trước mắt một mảnh tối đen, nhưng Bá Hiền biết giờ phút này cặp mắt so với hoa đào càng say lòng người kia của Xán Liệt nhất định mở thật to, đồng tử ảnh ngược một lốc xoáy thật sâu muốn tươi sống hút y vào.

"Xán Xán..." Thanh âm nhỏ đến độ không thể nghe thấy.

Ngón tay hơi lạnh của Bá Hiền nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt của Xán Liệt, bị Xán Liệt quơ được đặt bên môi, một ngón lại một ngón tinh tế hôn hôn. Thời điểm đầu lưỡi của Xán Liệt xẹt qua ngón út của tay phải Bá Hiền, hắn đột nhiên chuyển hướng về phía đôi môi còn có chút tái nhợt kia, không có chút do dự mà tiến công, chà đạp cái lưỡi còn mang theo vị thuốc đông y đắng chát. Mùi rượu mãnh liệt làm Bá Hiền cơ hồ phải say, mặc kệ từng hôn bao nhiêu lần, nụ hôn này giống như que hàn bỏng rát khắc lời hứa hẹn của Xán Liệt đối với tình yêu thật sâu vào trái tim của Bá Hiền.

Nhiệt độ cơ thể của cả hai nóng đến kinh người, dục vọng của Xán Liệt đã vô pháp che giấu, khó nhịn cọ cọ thắt lưng tinh tế của Bá Hiền, bàn tay to lớn thô ráp đầy vết chai của người luyện võ bắt đầu luồn vào sa y mỏng manh của Bá Hiền, không nhẹ không nặng xoa bóp cái eo nhỏ nhắn.

"Bá Hiền, ta muốn ngươi. Ngươi có muốn ta không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro