Chương 14 (Hạ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thập tứ.

Đêm dài vĩnh viễn.

Rượu vào, lời ra.

(Hạ)

"Bá Hiền, ta muốn ngươi. Ngươi có muốn ta không?"

Một chữ "muốn" chính là nặng ngàn cân, y nên mở miệng như thế nào đây. Huống chi cho dù Bá Hiền có trì độn đến mấy, cũng hiểu được thâm ý đằng sau chữ "muốn" này. Lần gần đây nhất làm chuyện đó như một cơn ác mộng còn rõ ràng ở trong đầu, cho dù miệng vết thương đã muốn không sai biệt lắm khép lại, bóng ma trong lòng thủy chung không thể hoàn toàn tiêu trừ. Ngay tại lúc Xán Liệt đang muốn tiến thêm một bước, Bá Hiền không hiểu sao lại đột nhiên cảm thấy vết thương bị xé rách đến đau đớn, cái trán toát ra mồ hôi lạnh đầm đìa, không biết lấy khí lực từ đâu mà đẩy Xán Liệt sang một bên.

"Không được... Đau..." Bá Hiền lắc đầu, mở miệng phun ra từng âm tiết đứt quãng chứa đựng sự run rẩy.

Xán Liệt xoa xoa mái tóc đen tuyền của Bá Hiền, tự trách nói: "Đều do ta, thân thể của ngươi không tốt, ta rốt cuộc đang làm cái gì." Tiếp theo nhích người ra xa Bá Hiền một chút, nằm ngửa hòng giảm bớt một ít khô nóng trong cơ thể, nhưng là dục vọng dâng trào không chút nào có dấu hiệu biến mất. Bá Hiền nghe thấy tiếng thở dốc trầm trọng ở bên cạnh, trong lòng cũng khó chịu, suy nghĩ đắn đo mãi, mới đưa tay về phía hạ thân của Xán Liệt, bàn tay lành lạnh nhỏ bé chạm vào dục vọng sưng lên, trong nháy mắt, Xán Liệt cả người chấn động. Đem dục vọng nắm trong tay, Bá Hiền rõ ràng cảm nhận được nhiệt độ của vật thể, gân mạch đột khởi cùng với tần suất đập của trái tim. Tuy rằng bản thân y cũng có thứ này, nhưng là độ lớn không bằng, mỗi lần bị nó mạnh mẽ xỏ xuyên qua thân thể, Bá Hiền đều cảm thấy tự tôn nam nhân của y sụp đổ, nhưng cùng lúc đó nó lại mang đến cho y khoái hoạt bí ẩn khó có thể mở miệng, khiến người ta lâm vào mâu thuẫn thật sâu. Bá Hiền không biết nên đối đãi nó như thế nào, lung tung xoa nắn, hiệu quả chính là làm cho Xán Liệt càng thêm khó có thể tự mình kiềm chế. Kêu lên một tiếng đau đớn, Xán Liệt đem bàn tay to lớn của hắn bao trùm lấy bàn tay nhỏ bé của Bá Hiền, năm ngón tay xuyên qua khe hở giữa các ngón tay của Bá Hiền.

"Tiểu tử ngốc, sắp giết chết ta luôn rồi, để ta dạy ngươi."

Thanh âm của Xán Liệt mị hoặc đến kỳ dị, trái tim của Bá Hiền đập nhanh hơn một chút, tay nhỏ bé theo bàn tay to lớn của hắn xoa nắn, lực đạo càng lúc càng lớn, tốc độ càng lúc càng nhanh, thẳng đến vật trong tay phun ra chất lỏng màu trắng. Ngay lúc đó, Xán Liệt dùng tay còn lại đem Bá Hiền ấn vào trong lồng ngực, tiếng gầm nhẹ ồ ồ tiến vào trong tai của Bá Hiền.

Ngày hôm sau Xán Liệt tỉnh rượu, còn chưa mở mắt, xông vào mũi chính là hơi thở của Bá Hiền nhất thời làm hắn hoảng hốt. Chỉ nhớ mang máng đêm qua hoàn thành một đại sự rồi tham dự tửu yến, lại cộng thêm những ngày gần đây tâm sự chồng chất cho nên uống quá chén, hủy luôn danh hiệu ngàn chén không say, chuyện sau đó thì không có một điểm ấn tượng. Mở mắt thật to, đây chẳng phải là lều trướng của Bá Hiền sao, còn tiểu tử kia nằm ở trong lồng ngực của hắn đang ngủ say, môi hơi chu chu ra, làm cho Xán Liệt nhịn không được cúi đầu hôn một cái, ai ngờ Bá Hiền nhăn lại mi, mí mắt cũng động đậy.

"Bá... Bá... Bá Hiền, ngươi tỉnh rồi..."

Xán Liệt không biết vì sao có loại lỗi giác vừa bị tóm sau khi làm chuyện xấu, khẩn trương dẫn đến nói lắp. Bá Hiền chậm rãi mở mắt ra, mê mang trống rỗng nhìn về phía nơi phát ra âm thanh. Xán Liệt lúc này mới nhớ tới chuyện tiểu bảo bối của hắn không thể nhìn thấy, tâm lập tức chìm vào hồ băng. Ánh mắt đau lòng đảo qua cần cổ của Bá Hiền, chỗ đó rõ ràng lưu lại ấn ký màu đỏ khá nông, Xán Liệt luống cuống, thân thể của hắn cũng tựa hồ có cảm giác từng phóng thích, nhưng hắn không thể hoàn toàn xác định.

"Bá Hiền, ta... Ta tối hôm qua đã làm cái gì với ngươi? Ngươi thân thể còn chưa có tốt, ta..."

"Không có." Bá Hiền thản nhiên đáp, tựa hồ có thể cảm nhận được tầm mắt của đối phương, ngón tay xinh đẹp xoa nhẹ cổ của chính mình, ngón trỏ nhu nhu ấn ký, lại không biết hành động mờ ám như vậy làm Xán Liệt trong lòng ngứa ngáy một trận, "Chỉ có cái này."

"Vậy sao..." Xán Liệt không biết nên cảm thấy may mắn hay là nên tiếc nuối, ký ức lần đầu tiên gặp nhau hiện lên trong đầu. Lần đó cũng là ôm Bá Hiền bị sốt cao sau khi rơi xuống nước làm một hồi mộng xuân như giả như thật. Hiện giờ dĩ nhiên đã là phu phu, cũng đã có da thịt kề cận, nương say rượu làm chuyện đó với Bá Hiền không phải là không thể được, nhưng làm như vậy thì sẽ vĩnh viễn không thể hàn gắn lại vết rách giữa hai người, hắn tình nguyện chờ đợi, "Bá Hiền, ta đã sai rồi, khiến ngươi bị thương thành như vậy đều là lỗi của ta. Trước khi ngươi gật đầu đồng ý, ta sẽ không chạm vào ngươi, ngươi tin tưởng ta."

Hứa hẹn quỷ dị như vậy khiến người ta phải như thế nào đáp lại... Cận vệ ngoài trướng cao giọng thỉnh Khả Hãn, Xán Liệt mới lưu luyến rời đi.

Bá Hiền ở dưới sự chiếu cố của A Đào rửa mặt xong, lại đơn giản ăn chút bữa sáng, Hựu Lạp liền đến đây. Tỷ tỷ hôm nay dường như tâm tình vô cùng tốt, sau khi A Đào rời khỏi đây, thần thần bí bí dựa sát vào Bá Hiền hỏi: "Các ngươi hòa hảo rồi?"

"A?"

"Tấm tắc, nghe nói hôm nay mặt trời lên cao Tiểu Xán Xán mới bị cận vệ của hắn thỉnh đi, các ngươi..."

Bá Hiền vội vàng đánh gãy suy đoán của nàng: "Hắn tối hôm qua uống say, vừa đặt người xuống giường liền ngủ, không hơn."

"A?" Trong giọng nói của Hựu Lạp khó nén khỏi thất vọng, lại thở dài, "Bá Hiền, tuy rằng không biết Tiểu Xán Xán nhà của chúng ta rốt cuộc làm sai cái gì, nhưng là tỷ tỷ có thể thay hắn cam đoan hắn đối với ngươi tuyệt đối một lòng. Tiểu Xán Xán chính là tên đại ngu ngốc, không biết cách nào để có thể cùng ngươi ở chung một cách hòa thuận tốt đẹp. Có lẽ hành động của hắn xúc phạm tới ngươi, nhưng nhất định không phải cố ý."

"Ta hiểu được," Bá Hiền gật gật đầu, "Ta hiện tại đã không còn tức giận."

"Vậy tại sao Bá Hiền vẫn không chịu cho Xán Liệt ăn một viên đường? Hắn hiện tại trong lòng thật sự đau khổ, từ nhỏ đến lớn hắn uống rượu chưa bao giờ say, đêm qua lại có thể say thành như vậy..." Nhìn nhìn tách trà trong tay Bá Hiền, Hựu Lạp nói, "Bá Hiền, ngươi có thể không biết, sau khi ca ca ngươi phong tỏa biên giới giao thương giữa hai nước, muốn có lá trà để pha cũng rất phí công phu, Xán Xán hắn thế nhưng một chút cũng không dám chậm trễ ẩm thực hằng ngày của ngươi."

Bá Hiền buông chén trà, do dự một lát mới nói: "Ta nghe nói, Xán Liệt mang Hán nhân bắt được đi khai phá thuỷ lợi nông nghiệp, còn có thử dưỡng tằm, bây giờ còn tu kiến thành quách..."

Hựu Lạp đưa mắt nhìn ngoài trướng, nói: "Nha đầu kia biết được chuyện này cũng tốn không ít công phu."

Bá Hiền đè giọng: "Ta không phải cố ý muốn nghe ngóng, chỉ là, Xán Liệt mỗi ngày làm những gì ta cũng muốn biết."

"Ta không trách ngươi, ngươi đã muốn là thân nhân của chúng ta, hắn cùng ngươi thành thân vốn là hy vọng có thể sống cùng nhau thật hòa hảo, cũng không phải muốn biến ngươi thành chim hoàng yến nhốt trong lồng sắt, có một số việc ngươi cũng nên biết đến."

Chậm rãi hiểu biết được chút tình huống, hai mắt của Bá Hiền dần dần lóe ra tinh quang. Xán Liệt tựa hồ không muốn tiếp tục tình trạng hiện tại của người dân Hãn quốc, khi thì tiến công Nam hạ bắt người cướp của kiếm chút tài vật. Hãn quốc như vậy thủy chung lạc hậu, cho dù dựa vào vũ lực hoàn toàn công phá quốc gia của người Hán, cũng vô pháp duy trì thống trị, sớm hay muộn cũng phải rời khỏi. Cho nên, hắn đang tiến hành cải tổ đất nước theo chiều hướng mà vương tộc Hãn quốc đời đời chưa từng làm bao giờ.

"Xán Liệt hắn.... Chính là quân vương vĩ đại nhất của thảo nguyên."

Bá Hiền không biết thời điểm y nhẹ nhàng nói ra những lời này, trên mặt hiện lên kiêu ngạo cùng sầu lo, biểu tình lưỡng chủng mâu thuẫn, tất cả đều không thoát khỏi ánh mắt của Hựu Lạp.

"Kỳ thật đây là ý tưởng của phụ vương chúng ta, ngài luôn bị hấp dẫn bởi văn hóa của người Hán, nếu không cũng sẽ không bỏ công đi thỉnh lão sư người Hán dạy dỗ tỷ đệ chúng ta. Chính là, năm đó phụ vương bị thúc bá huynh đệ nhất trí phản đối thậm chí phát sinh huyết tinh chính biến. Một đêm đó, thiên địa biến sắc, chỉ nhớ rõ tình cảnh phụ vương và mẫu hậu ngã xuống vũng máu...."

Hựu Lạp kể chuyện thực bình tĩnh, tựa hồ chính là khinh miêu đạm tả mà nhớ lại. Bá Hiền lần đầu tiên ý thức được "Ánh trăng" của Hãn quốc là một người có nội tâm cường đại cỡ nào. Trên thực tế, vương quyền của Hãn quốc trong tay Xán Liệt cũng không phải là độc nhất. Ánh trăng không chỉ là biểu tượng của cái đẹp, mà còn là đế vương của bóng đêm tay cầm quyền trượng bay vút lên trời cao. Điều này cũng là Bá Hiền gần đây mới biết.

"Hắn đội vương miện năm ấy còn không đến mười ba tuổi, thời điểm huyết tinh chính biến hắn vẫn còn ở Hi quốc, sau khi nghe được tin tức liền ngày đêm gấp gáp trở về bình ổn loạn cục. Hắn nói, phụ vương tin tưởng "dĩ đức phục nhân" của người Hán, dùng vũ lực kiến thiết mới có thể gây họa sát thân. Hắn tuyệt đối sẽ không làm như vậy, vĩnh viễn cũng sẽ không buông vũ khí." Ánh mắt của Hựu Lạp từ nơi xa xôi trong trí nhớ trở lại thực tế, chuyển hướng Bá Hiền, "Nếu Hãn quốc và Hi quốc sau này xảy ra một trận quyết tử huyết chiến, ta không trông cậy lúc đó ngươi sẽ chọn hắn thay vì ca ca của ngươi, nhưng là sự tình còn chưa tới nông nỗi kia, các ngươi không thể nắm chắc hiện tại, trải qua nó một cách thật khoái hoạt hay sao?"

Không nghĩ tới Hựu Lạp sẽ thẳng thắn như vậy, Bá Hiền không biết nói gì để chống đỡ.

"Mười ba tuổi? Hi quốc?"

Bá Hiền mặc niệm, suy nghĩ vốn như con kén bị sợi tơ quấn quanh đột nhiên bị phá tan. Trên tường thành cao cao của Đại Hi, khi y trông về bóng dáng lửa đỏ khuất dần phía xa trong khung trời ngập tuyết, Bá Hiền còn không biết đối phương đang phải thừa nhận thống khổ mất đi song thân, còn phải dấn thân vào hãm cảnh hung hiểm. Nghĩ đến Xán Liệt lúc trước không có nói cho y biết thân phận vương tử của Hãn quốc cũng là có đạo lý.

"Bá Hiền, ngươi chẳng lẽ đang nhớ tới cái gì?"

Bá Hiền không có trả lời, nhưng Hựu Lạp trong lòng đã rõ.

"Sinh nhật của ngươi sắp đến rồi, sau khi nhận được đại lễ, nói không chừng cái gì cần nhớ cũng sẽ nhớ rõ."

Sinh nhật? Bá Hiền bản thân cũng đã quên, Xán Liệt lại có thể như thế để bụng. Y không cần gì đại lễ, Bá Hiền hạ quyết tâm, chỉ cần Xán Liệt hỏi lại một lần nữa "Ngươi có muốn ta không?", nhất định không hề do dự nói cho hắn "Muốn!".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro