Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thập ngũ.

Sinh nhật.

Xây dựng thành quách, phá tường trong tâm.

Đoan ngọ đã đến, mùa hạ của thảo nguyên cũng đã tới rồi.

Trước sinh nhật của Bá Hiền, ngày sáu tháng năm một ngày đúng là đoan ngọ, Hãn quốc chưa từng có truyền thống ăn Tết Đoan ngọ, nhưng Xán Liệt vẫn là vì Bá Hiền mà tìm được lá tre gói bánh ú mà ở nơi này khó có thể tìm được, rồi còn đặc sản gạo nếp ở phía Nam, những thứ này ở dưới bàn tay khéo léo của A Đào đều biến thành từng chiếc bánh ú tinh xảo. Trừ bỏ một ít đưa cho Hựu Lạp, Bá Hiền cố ý để lại hai cái, để ở trong nồi trên bếp lò nhỏ.

Từ ngày ấy về sau, Xán Liệt tựa hồ cực kì bận rộn, rất ít đến thăm Bá Hiền. Kỳ thật cho dù Xán Liệt đến đây, Bá Hiền trầm mặc, Xán Liệt câu nệ, hai người ngồi đối diện nhau cũng không biết nên nói cái gì, bầu không khí cực kì xấu hổ. Bá Hiền muốn tìm thời cơ làm cho Xán Liệt biết y đã muốn nhớ lại chuyện năm xưa, cũng quyết tâm tha thứ thương tổn Xán Liệt từng gây ra cho y, nhưng thủy chung không thể mở miệng. Khó được đến ngày hội, nói lý lẽ cũng nên cùng nhau ăn bữa cơm, thừa dịp không khí tốt thì thẳng thắn, song thẳng hết đêm dài vẫn không thấy người đến. Bá Hiền có chút ảo não, không phải vì Xán Liệt, mà là buồn chính mình. Một khi đã tiến nhập cảm tình thì sẽ có chờ mong, thời điểm cán cân nguyên bản nghiêng về một bên bắt đầu thay đổi biên độ nghiêng cùng phương hướng, con người liền bắt đầu phiền muộn và bất an. Mang tâm tình phức tạp mà chìm vào giấc ngủ, nửa tỉnh nửa mê, thủy chung không thể ngủ kiên định, lúc tỉnh lại đã là sáng sớm ngày sáu tháng năm. Không có gì kinh hỉ, bên người cũng không có hơi thở của Xán Liệt, miễn bàn đến đại lễ Hựu Lạp tỷ tỷ từng đề cập, chuyện Xán Liệt có hay không biết hôm nay là ngày gì giờ đây cũng khiến kẻ khác hoài nghi.

A Đào tới hầu hạ Bá Hiền ăn bữa sáng thấy y sắc mặt không tốt, nghĩ là rời giường khí của tiểu hoàng tử lại tái phát, nàng trấn an: "Sinh nhật nên cao hứng, năm tới mới có thể thuận thuận lợi lợi." Bá Hiền quệt miệng không nói lời nào, A Đào lại thấy bếp lò vẫn còn bốc nhiệt khí, liền đem bánh ú lấy ra hỏi: "Chủ tử lưu trữ những cái bánh này là để sáng nay ăn? Sợ là đã bị nấu nhừ."

"Không ăn, vứt đi." Bá Hiền đáp.

"Đừng, như thế nào lại không chừa cho ta một cái?"

Thanh âm trầm thấp vang lên, Bá Hiền bất giác ngẩng đầu, trước mắt mặc dù trống rỗng lại vẫn có thể nhìn chuẩn xác phương hướng người tới. Xán Liệt mới vừa vén mành trướng lên chợt nghe thấy mệnh lệnh của tiểu tổ tông, vốn định làm không khí thoải mái một chút, lại phát hiện Bá Hiền tựa hồ không ngừng cáu kỉnh. Xán Liệt tiếp nhận bát bánh từ trong tay A Đào, tự tay gỡ lá tre đưa nhân bánh tới bên miệng Bá Hiền, mùi thơm ngát của gạo nếp xông vào mũi, Bá Hiền lại nghiêng đầu sang một bên.

"Ngươi không ăn ta sẽ ăn hết đó," Xán Liệt cố ý rụt tay lại, dùng phép khích tướng, "Thơm quá!"

Bá Hiền bĩu môi, thấp giọng nói: "Chúng vốn chính là tối hôm qua ta để lại cho ngươi..."

Xán Liệt trong tay cầm bát bánh ú, hai mắt mở tròn tròn, trong một chốc không có nghe hiểu ý của Bá Hiền, sau một lúc lâu mới phản ứng lại đây, thì ra sắc mặt tiểu tổ tông kém như vậy là vì giận hắn. Đối với chuyện Bá Hiền chừa lại đồ ăn cho hắn, trong lòng lại mỹ mỹ mãn mãn.

"Thực xin lỗi, ta mấy ngày nay bận quá."

Biện giải có lệ dĩ nhiên không có gì hiệu quả, Xán Liệt đành phải xuất ra đại chiêu, tiến đến bên tai y, môi giống như có lại giống như không phất quá vành tai: "Bảo bối, sinh nhật vui vẻ." Sắc mặt đối phương quả nhiên nháy mắt sáng lên, Xán Liệt tiếp tục thừa dịp tiến lên nói: "Hôm nay cho ngươi một kinh hỉ, chúng ta đi đến một nơi."

Thiên toàn địa chuyển, Bá Hiền lại một lần nữa bị Xán Liệt ôm ngang nhấc lên. Bằng vào thính giác cùng khứu giác cực kỳ mẫn tuệ sâu sắc, Bá Hiền biết Xán Liệt ôm y đi về phía chuồng ngựa, con ngựa ngửa mặt lên trời hí một tiếng, y nhận ra được, đó là Tiểu Xán. Tưởng tượng đến Tiểu Xán, trên mặt Bá Hiền hết đỏ lại trắng, không biết nên như thế nào cho phải. Nếu không phải ở trên lưng Tiểu Xán một phen mây mưa kích tình, y cũng sẽ không tức giận đến mức đầu hóa ngựa gỗ làm cho đầu bị thương hai mắt mù, đương nhiên, cũng sẽ không bao giờ nhớ lại chuyện năm xưa. Tựa hồ cảm nhận được nội tâm Bá Hiền gợn sóng, Xán Liệt nghiêm mặt nói: "Ta không có ý kia, ngươi đừng sợ." Hắn đem Bá Hiền còn đang nghi hoặc đỡ lên ngựa, dắt đi một đoạn mới thả người nhảy lên.

"Chúng ta đi chỗ nào?" Bá Hiền không khỏi lo lắng.

"Đi nhìn lễ vật ta tặng cho ngươi."

Câu trả lời của Xán Liệt làm cho Bá Hiền trong lòng tò mò, rốt cuộc là cái gì mà còn phải như vậy phí công trắc trở.

"Hí!" Ở dưới sự điều khiển của Xán Liệt, Tiểu Xán bộc lộ phong thái ngựa chiến, mùa hè của thảo nguyên mang theo gió nồng ở bên tai gào thét mà qua, phiền muộn bị nhốt ở lều trại ngày ngày làm bạn cùng thuốc thang bỗng trở thành hư không. Tuy rằng ngồi ở trong lồng ngực của Xán Liệt, nhưng người này hết lòng tuân thủ hứa hẹn, quy củ ôm y kỵ mã, một chút cũng không dám loạn chiếm tiện nghi. Kỳ thật, Xán Liệt trong lòng ôm một tiểu hồ ly nào có thể như vậy bình tĩnh, chuyện sau khi say rượu lần trước hắn không có ký ức, cũng không biết đã phát sinh chuyện gì, bởi vậy hắn tự cho lúc này là lần đầu tiên tiếp xúc thân mật của họ từ sau khi Bá Hiền bị thương. Lấy danh nghĩa an toàn, ôm người trong lồng ngực cực kỳ chặt chẽ, tham lam hít vào cần cổ thoang thoảng dược hương, nếu không phải Tiểu Xán phi nhanh như điện chớp, xóc nảy kịch liệt thì làm sao có thể che giấu tiếng tim đập loạn nhịp của Xán Liệt kề sát sau lưng Bá Hiền.

Không biết đi rồi bao lâu, Tiểu Xán tựa hồ vượt qua một ngọn núi. Trên đường xuống núi, thảo nguyên yên tĩnh trừ bỏ tiếng gào thét của gió, tiếng kêu của chim diều và tiếng vó ngựa, dần dần xuất hiện một ít tiếng vang kỳ diệu từ phía trước truyền đến. Nói nó kỳ diệu, là bởi vì Bá Hiền dùng lỗ tai cố gắng cảm nhận được kia như là một phiên chợ huyên náo, nhưng thảo nguyên mờ mịt này làm sao có chợ, Bá Hiền hoài nghi đầu óc của y có thể thật sự bị ngã hỏng, ngay cả thính giác cũng xuất hiện ảo giác.

Bá Hiền không biết, nơi Tiểu Xán dẫn bọn họ tới đích thật là một thị trấn, một tòa thành ngay tại dưới chân núi, không đến hai tháng đã như có sự sống căng tràn. Thành thị tứ phía bị bốn bức tường thành kiên cố bao trùm, bên trong hoàn toàn là mô phỏng theo lối xây thành của người Hán, tuy rằng quy mô nhỏ hơn nhiều lắm, nhưng là ở dưới sự quy hoạch thiết kế tỉ mỉ của Xán Liệt, tuy nhỏ nhưng câu toàn, các khu vực phân chia kết cấu bố cục rõ ràng, đây chính là "Thượng Đô" trong lý tưởng. Chẳng qua muốn đột nhiên thay đổi truyền thống du mục từ xưa của người Đột Quyết nào có dễ dàng như vậy, huống chi quý tộc Hãn quốc nguyện ý chuyển vào thành thị sinh sống cũng không muốn cùng Hán nhân ở cùng một chỗ, bôi nhọ thân phận. Xán Liệt hiểu được đạo lý, cho người Đột Quyết sinh sống ở Bắc thành, người Hán thì ở Nam thành, hắn tin tưởng vững chắc, ranh giới này sớm hay muộn rồi cũng sẽ bị đánh vỡ. Hiện tại, Xán Liệt và Bá Hiền đã muốn bị Tiểu Xán chở đi qua cửa Nam cao ngất tiến nhập Thượng Đô. Nam thành là khu vực sinh sống của người Hán, cả thành Hàn Châu cơ hồ đều bị chuyển dời tới đây, tuy rằng Hi quốc đã muốn ngưng hẳn giao thương với Hãn quốc, nhưng từ tay Nguyệt Thị phía Tây cùng với bộ lạc các tiểu quốc vẫn là có thể mua được đồ ở Hi quốc, lương thực như gạo và mì, thậm chí giấy và bút lông đều có thể mua được. Đương nhiên, Xán Liệt đã sớm thử tự mình trồng trọt, nói không chừng tương lai về sau, Hãn quốc có thể tự cấp tự túc.

Xán Liệt ôm Bá Hiền xuống ngựa, một tay nắm dây cương của Tiểu Xán, một tay cầm lấy tay của Bá Hiền, bắt đầu dạo quanh Thượng Đô. Mười ngón đan chặt, Bá Hiền giãy không ra, trong lòng có một con nai con chạy loạn. Bất quá, tiếng người ồn ào trong thực tại làm cho y như lọt vào trong sương mù, thảo nguyên làm sao có thể có thành a, tuy rằng cũng có nghe nói Xán Liệt gần đây đang kiến thiết thành quách, nhưng là không đến mức có thể thần tốc như vậy đi?

"Đây là Thượng Đô của Hãn quốc chúng ta, từ lúc phái sứ đến Hi quốc cầu thân mà bắt đầu xây, cơ mà lúc ấy nhân thủ và tài liệu cũng không nhiều, không thể ở trước khi thành thân tặng nó cho ngươi, cho ngươi làm chủ nhân Thượng Đô. Kế hoạch của ta là nhất định phải ở trước ngày sinh nhật ngươi xây xong bằng được, cho nên gần đây ngày đêm đẩy nhanh tiến độ, không thể thường thường đến thăm ngươi, ngay cả Tết Đoan Ngọ cũng không thể cùng ngươi trải qua, Bá Hiền ngươi đừng giận ta được không?"

Xán Liệt một phen tự bạch như vậy, Bá Hiền làm sao có thể giận được nữa, tâm vốn như mặt hồ tĩnh lặng nay tựa như bị ném xuống một hòn đá lớn, gợn sóng nổi lên bốn phía.

Hương khí bốn phía quả nhiên là khắc tinh của một Bá Hiền mới chỉ rời đi Hoàng cung một lần trước đây, hơn nữa hai cái bánh ú buổi sáng Xán Liệt đút cho y y cũng chưa ăn, hiện tại thật hối hận, bụng thầm thì rung động. Rõ ràng nhìn không thấy, nhưng là ngửi được mùi liền nhịn không được hướng tới phương hướng có mỹ thực mà nhìn chằm chằm. Muốn nắm được trái tim của một người trước tiên phải bắt được dạ dày của người đó, Xán Liệt tuy rằng không biết xuống bếp, nhưng là hắn biết quá rõ như thế nào mới có thể lấy lòng tiểu tử thích ăn hàng này.

"Mứt quả ghim thành xâu mại dô~ Mứt quả ghim thành xâu cực ngon mại dô~"

Oa! Chỉ cần nghe thấy tiếng rao cũng có thể đoán được ăn rất ngon, khả y thân vô xu, đành phải tội nghiệp lôi kéo góc áo của Xán Liệt xin giúp đỡ. Xán Liệt không nói hai lời liền thanh toán ngân lượng, chọn một xâu mứt quả đỏ mọng trông ngon nhất đưa cho Bá Hiền, Bá Hiền cầm lấy xâu mứt quả thật dài, bởi vì nhìn không thấy mà không thể chuẩn xác đưa vào miệng, thử hai lần thiếu chút nữa chọc vào mắt. Ăn mứt quả ghim thành xâu cũng có thể khiến Xán Liệt kinh hồn táng đảm, Xán Liệt một phen đoạt lấy, dùng răng cắn mứt quả trực tiếp đút cho Bá Hiền, tư vị chua ngọt trong lúc môi chạm môi nhợt nhạt truyền lại. Trước mặt bàn dân thiên hạ nơi người đến người đi, Bá Hiền như thế nào có thể không biết xấu hổ làm ra hành động thân mật như thế này, vội vàng ngẩng đầu về phía sau, muốn tách ra chút khoảng cách, lại bị Xán Liệt chế trụ cái gáy, đẩy đến phía trước. Xán Liệt đẩy đầu lưỡi, đem viên mứt quả đẩy mạnh vào trong miệng Bá Hiền, đường phèn bao ngoài mứt quả ở trong khoang miệng ấm áp lập tức hòa tan, ngọt ngào thâm nhập trái tim, rồi lại dùng răng cắn mứt quả, vị chua kích thích đầu lưỡi. Hai người dùng lưỡi vòng quanh quả thực màu đỏ truy đuổi dây dưa, giống như song long ngậm châu, thẳng đến khi mứt quả dần dần mất đi ý vị, Xán Liệt mới lưu luyến không rời buông ra Bá Hiền.

Hai nam nhân ở trong chợ hôn nồng nhiệt như thế nào có thể không dẫn người chú ý, nhưng người dân trong thành này không ai là không biết Xán Liệt. Hán nhân trong thành tuy là bị bắt tới, cũng không bị mất đi tính mạng còn có thể sống ổn định như cũ, đối với dân chúng nho nhỏ bình thường mà nói cũng không có ý thức dân tộc mãnh liệt, chỉ cần mỗi ngày có thể trải qua thật tốt là được, cho nên đối với vị Khả Hãn cao lớn tuấn mỹ này đại đô thập phần ủng hộ. Chuyện của Khả Hãn Đột Quyết và hoàng tử Hi quốc dân chúng thiên hạ không ai không biết, nếu phu phu không coi ai ra gì ở bên đường tú ân ái, kia thấy cũng sẽ xem như không có thấy, chủ động tự giác vì bọn họ xây dựng ra một không khí vô áp lực.

"Bánh ú mại dô! Bánh ú thơm ngào ngạt mại dô!"

Tay trong tay đi chưa được mấy bước, Bá Hiền lại nghỉ chân, lúc này còn ôm bụng, xem ra là thật đói bụng.

"Mua hai cái, phải thật lớn!" Xán Liệt vung bàn tay to lên, ném một thỏi bạc về phía đại thúc bán bánh ú.

Đại thúc kia theo phản xạ tiếp bạc, vừa thấy đúng là tân vương của bọn họ, kích động quỳ xuống cảm động rơi nước mắt.

"Đừng cảm tạ ta, muốn tạ ơn thì tạ ơn vương hậu của các ngươi."

Xán Liệt vòng tay ôm lấy lưng của Bá Hiền, ở trước mặt dân chúng công khai xưng y là vương hậu, điều này làm cho Bá Hiền rất không tự tại, song quán chủ ngầm hiểu, vừa dập đầu vừa liên tục nói lời cảm tạ, "Tạ ơn vương hậu, tạ ơn vương hậu!" Vừa dứt lời, dân chúng trong chợ đều tụ tập lại đây, đều lấy phương thức của người Hán quỳ xuống đất hô to, "Khả Hãn vạn tuế, vương hậu thiên tuế!"

Vương hậu là cái gì?!

Bên phải một câu "Khả Hãn cùng vương hậu phu thê tình thâm, thật đúng là hình mẫu phu thê lý tưởng của thiên hạ", trái lại một câu "Vương hậu thật có phúc khí", mặt Bá Hiền sượng đến đỏ bừng, thầm nghĩ tìm cái hố chui vào đi, trộm kéo kéo góc áo Xán Liệt ý bảo hắn đi mau, Xán Liệt ngược lại vươn tay ôm thắt lưng Bá Hiền, càng muốn cho dân chúng toàn thành xem bọn họ có bao nhiêu ân ái.

"Vương hậu thân thể không tốt, không nên ở bên ngoài lâu, chúng ta phải về nhà." Sau khi tú ân ái đủ, Xán Liệt mới ra lệnh bọn họ tản ra, kéo tay Bá Hiền đi ra ngoài, ghé vào bên tai y nói, "Có nghe thấy không, đều nói ngươi thật có phúc khí. Nhưng bọn chúng không biết, có thể yêu ngươi, bảo hộ ngươi mới là phúc khí của ta."

Cho dù không thể nhìn thấy vẻ mặt hiện tại, thông qua giọng nói khó nén vui mừng kia, Bá Hiền cũng có thể cảm nhận được giờ phút này Xán Liệt có bao nhiêu vui vẻ. Chính là nhanh như vậy đã phải trở về, Bá Hiền cảm thấy có chút đáng tiếc.

"Chúng ta hiện tại phải về đại doanh sao?"

"Chúng ta không trở về đại doanh, chúng ta về nhà."

Lời của Xán Liệt làm Bá Hiền không có hiểu được, "Nhà?"

"Theo ta đi sẽ biết."

Bá Hiền trong lòng nghi hoặc, lại nhịn không được âm thầm chờ mong, tùy ý để Xán Liệt dẫn y đi qua vô vàn ngõ phố, rốt cuộc dừng chân ở một góc phố tĩnh lặng. Xán Liệt nắm lấy tay của Bá Hiền đi lên năm bậc thang, đi đến trước một phiến cửa gỗ cao lớn.

"Bảo bối, tới nhà của chúng ta rồi."

Cảm giác quen thuộc khó hiểu áp bách Bá Hiền, y run rẩy vươn tay, chạm vào cái vòng bằng đồng được khắc thành đầu rồng lạnh lẽo trước cửa.

"Đây là?..."

"Bức hoành còn chưa được treo lên, nó còn chờ chủ nhân là ngươi đến."

Cận vệ của Xán Liệt bí mật đi theo cả hai vào thành lúc này lập tức hiện thân, đem tấm biển đã chuẩn bị tốt nâng đến trước mặt Bá Hiền. Bá Hiền vươn tay, đầu ngón tay dừng ở văn tự nổi lên trên bức hoành, bắt đầu dùng tay miêu tả từng nét chữ. Đợi tới thời điểm ngón tay vuốt theo nét bút cuối cùng, ba chữ "Trường Thanh Điện" theo đầu ngón tay bị phác hoạ ra, bức tường thành bao quanh tâm của Bá Hiền nháy mắt sụp đổ.

Xán Liệt tiến lên ôm y từ phía sau, nắm lấy bàn tay y. "Ta không thể tặng ngươi về lại nơi ngươi từng sinh ra và lớn lên, nhưng là ta có thể tặng ngươi một tòa phủ giống như đúc. Bá Hiền, đây là nhà của chúng ta."

Nhà.

Phần lễ vật này không phải cung điện lạnh như băng, mà là nhà của Xán Liệt và Bá Hiền.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro