Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thập lục.

Trở về nhà.

Noãn đăng nhiên, hương mật trầm.

Đại môn từ từ mở ra, tòa cung điện luôn quạnh quẽ hoang vu ngày nào giờ phút này khoác lên người một lớp tà dương, vừa ấm áp lại vừa trầm tĩnh. Chim giang cánh bay lướt qua trên đỉnh đầu, hương hoa mai nương gió chiều phả vào mặt, Bá Hiền hít vào không khí mang hương thơm ngọt ngào một hơi thật sâu, khóe miệng nhếch lên thành một độ cung xinh đẹp.

"Kỳ thật cũng không phải hoàn toàn giống nhau như đúc," Xán Liệt giải thích, "Trường Thanh Điện ngươi từng sống quá mức quạnh quẽ, ta đã trồng thêm nhiều loại hoa cỏ, trần điện bên trong cũng tận lực dùng màu ấm, như vậy thoạt nhìn ấm áp chút, trông càng giống nhà hơn. Ta tự chủ trương, ngươi sẽ không tức giận chứ?"

Bá Hiền cười lắc đầu, y đã sinh hoạt trong một cuộc sống không có nghênh đón hơi người mười mấy năm, Trường Thanh Điện là một cung điện không có sắc thái không có độ ấm, Xán Liệt có thể nghĩ chu đáo được như thế, trong lòng Bá Hiền tự nhiên là thập phần cảm động. Xán Liệt nắm lấy tay Bá Hiền đi qua đường mòn đầy hoa cỏ sum xuê, đẩy ra cửa chính điện, mùi gỗ thơm nức mũi truyền vào. Gia cụ đều là vừa mới chế tạo, nhưng hình thức và cấu tạo, hoa văn điêu khắc trên thân, thậm chí vị trí bố cục cũng giống hệt Trường Thanh Điện. Tay của Bá Hiền vuốt ve lên cánh cửa tủ gỗ quen thuộc, lại đến chỗ án thư làm bằng gỗ mun đặt trước cửa sổ, mở cửa sổ ra nhìn lên, tầng tầng lớp lớp mái cong của điện các giống như cất giấu kim đỉnh của Tử Thần Điện. Nếu nói trước đây thường thường nhìn về Tử Thần Điện phía xa xa để cảm nhận được một chút thân tình hư ảo, một chút chú ý, hiện tại Bá Hiền đã muốn không cần, vốn tưởng rằng sẽ bị vĩnh viễn lưu đày, không ngờ lại nhân họa được phúc có một mái ấm cho riêng mình.

Bá Hiền vốn hai mắt nhìn không thấy phía trước lại có thể bày ra bộ dáng nặng tình ngóng nhìn nơi phương xa như vậy, làm cho Xán Liệt cảm thấy đang ăn chút vị đắng. Hắn cũng không biết suy nghĩ trong đầu Bá Hiền, chỉ cảm thấy hắn không thể cùng Bá Hiền chia sẻ quá khứ, thậm chí không thể ở trong trí nhớ của Bá Hiền chiếm cứ một phần, cái này hắn vĩnh viễn không có cách nào thay đổi nó, đành phải làm cho hiện tại và tương lai của Bá Hiền từng khắc từng khắc đều phải có thân ảnh của hắn. Nghĩ như vậy, Xán Liệt không thể kiềm chế tình tự mê man trong lòng, đi đến bên người ái nhân, ôm chặt y.

Bá Hiền tựa vào ngực Xán Liệt, buồn nói: "Cung điện này, nguyên bản chính là lễ vật phụ hoàng tặng cho mẫu thân của ta khi nàng được sủng ái, nàng được vinh sủng quá mức, làm bao nhiêu người ghi hận, kết quả còn không phải thành ra như vậy sao", y quay đầu, hướng tới một nơi ngoài cửa sổ, "Thiên viện của Hi quốc có một cái miệng giếng... Bởi vì bị phán là yêu nghiệt khiến giang sơn họa loạn, mẫu thân bị quăng xuống nơi đó...."

"Bá Hiền...." Xán Liệt đè lại hai vai run rẩy của y, cau mày, "Tin tưởng ta, tin tưởng ta, ta vĩnh viễn cũng sẽ không bao giờ thương tổn ngươi, cũng sẽ bảo hộ ngươi thật tốt, không cho người khác thương tổn ngươi. Cho dù có bắt ta giữa ngươi và giang sơn chỉ được chọn một, ta nhất định không do dự mà chọn ngươi."

Im lặng thật lâu, Bá Hiền kiễng chân, khuynh thân về phía trước, đôi môi mềm mại chuẩn xác dừng ở môi của Xán Liệt, đụng nhẹ một chút liền rời đi.

"Hảo, ta tin tưởng ngươi." Ý cười vương ở bên môi.

"Cái.... Ngươi đây là đã tha thứ ta rồi?..." Xán Liệt đầu tiên là nghi hoặc, rồi sau đó mừng như điên, ôm lấy Bá Hiền hưng phấn mà xoay vài vòng. Thân thể còn chưa có tốt hẳn, Bá Hiền bị xoay vài vòng liền choáng váng, Xán Liệt phát hiện sắc mặt của người trong lòng không tốt, chạy nhanh đặt y ở trên giường, áo choàng cũng cởi bỏ để thông khí.

Sắc trời đã muốn hoàn toàn chuyển đen, trong điện còn chưa có đốt đèn, may mà vì như thế, khuôn mặt ửng đỏ của Bá Hiền mới chưa bị Xán Liệt phát hiện. Đang định tiến thêm một bước hành động, lại không nghĩ rằng Xán Liệt chỉ kéo chăn cho y, còn kéo thật cẩn thận.

"Thời gian không còn sớm, nghỉ ngơi cho tốt, ta đi trước, ngày mai ta lại đến nhìn ngươi." Xán Liệt làm sao bỏ được, chính là băn khoăn thân thể của Bá Hiền chưa tốt nên cố nén xúc động. Cũng may Bá Hiền tha thứ hắn, loại sự tình này còn nhiều thời gian, đại trượng phu co được giãn được.

Bá Hiền nghe vậy, ngồi dậy bắt lấy cổ tay của Xán Liệt hỏi: "Ngươi muốn đi đâu? Không ở đây sao? Ngươi không phải nói đây là nhà của ta và ngươi sao?"

Xán Liệt trong lòng mừng rỡ, lại cưỡng chế sắc mặt vui mừng, sâu kín thở dài: "Tiểu chủ tử nhà ta vẫn còn chưa chấp thuận cho ta về nhà mà..."

Một đôi tay nhỏ bé ôm lấy hắn từ sau lưng. Xán Liệt thường thường dùng tư thế ôm từ sau lưng này ôm Bá Hiền, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên hắn được hưởng thụ đãi ngộ như vậy. Bá Hiền dán mặt vào tấm lưng hắn, thanh âm rất thấp, song mỗi một chữ Xán Liệt lại nghe rõ ràng như thế.

"Bạch Bạch đồng ý để cho Xán Xán quay về nhà."

Xán Liệt kinh ngạc đến ngây người, yên lặng đứng, phía sau lưng cứng còng, Bá Hiền phát giác Xán Liệt thế nhưng lại không có phản ứng, y có chút thất vọng, bồi thêm một câu: "Ngươi tính toán trốn ta đến khi nào?"

Xán Liệt vội vàng xoay người nâng lên khuôn mặt của Bá Hiền, chăm chú nhìn ánh mắt không có thị lực nhưng như trước trong suốt sáng ngời của đối phương, tựa hồ đang chứng thực. Bá Hiền tất nhiên hiểu được hàm nghĩa đằng sau hành động của Xán Liệt, dùng sức gật gật đầu. Không dự đoán được, Xán Liệt không có vui mừng mà chỉ đem y ôm vào trong lồng ngực một lát rồi buông ra, rời đi một chốc để lấy cái gì trở về, đem vật đặt ở trước mặt Bá Hiền.

"Ngươi chạm vào nó đi."

Bá Hiền cẩn thận vươn tay, thứ chạm được chính là một vật hình cầu làm bằng giấy, cẩn thận sờ soạng còn có hai cái lỗ tai thật dài, lập tức liền hiểu được.

"Ta vẫn để tại đầu giường, tuy rằng những năm gần đây ta căn bản không nhớ rõ ngươi.... Chính là vẫn luôn cảm thấy trản đăng này có cái ý nghĩa đặc biệt nào đó với ta. Thời gian ta đến Hãn quốc đã qua lâu như vậy, ngươi vì cái gì không nói cho ta biết những chuyện này, nói không chừng ta sẽ nhớ lại..."

Xán Liệt để đèn ở trên cái bàn gỗ mun ngoài trướng, châm nến đỏ, ấm quang tràn đầy căn phòng, mùi thơm ngát có thể trữ thần cũng tản ra khắp nơi. Hắn lập tức cầm lấy bàn tay Bá Hiền, trầm giọng nói: "Nếu đoạn trí nhớ kia không phải thứ ngươi muốn, ta sẽ không áp đặt ngươi. Cho dù giữa chúng ta không có đoạn thời gian kia, ta vẫn yêu ngươi, cũng tin tưởng vững chắc cuối cùng sẽ có một ngày ngươi yêu ta."

"Dựa vào cái gì khẳng định rằng ta nhất định sẽ yêu ngươi?" Bá Hiền mân mê miệng.

"Vì ta rất đẹp trai!" Không khí trở nên thoải mái, Xán Liệt cũng không đứng đắn.

Nắm tay mềm nhũn của Bá Hiền đánh vào ngực Xán Liệt, Xán Liệt ai u một tiếng, hai người đều cười rộ lên. Bất quá, Bá Hiền đột nhiên dừng lại, hai tay xoa xoa khuôn mặt của Xán Liệt, thấp giọng thở dài: "Nói thật, ta sắp quên bộ dáng của ngươi là như thế nào rồi."

Trái tim Xán Liệt co rút, nhưng mà Bá Hiền cũng không có nửa phần bi thương, còn thật sự lấy ngón tay phác hoạ khuôn mặt của Xán Liệt. Mày kiếm anh khí, sống mũi cao ngất, đôi môi đầy đặn, còn có đôi mắt to cất giấu sao trời y thích nhất. Tay của Bá Hiền từ đuôi mắt chuyển qua hai cái lỗ tai tinh linh của Xán Liệt, nhéo nhéo vành tai, cười nói: "Vẫn thường nói người tai to có phúc, ngươi nhất định sẽ rất có phúc khí."

"Ta hiện tại cũng rất có phúc khí." Nói xong cúi đầu hôn.

Bá Hiền đẩy ra cái đầu không an phận, vẻ mặt nghiêm túc: "Ngồi yên cho ta, còn chưa có kiểm tra xong đâu, ai biết mấy ngày này ngươi có thâu hương trộm ngọc sau lưng ta hay không."

Xán Liệt nóng nảy, liên tục thề, tiểu tổ tông lúc này mới miễn miễn cưỡng cưỡng thưởng cho hắn khuôn mặt tươi cười. Thời điểm ngón tay dài nhỏ của Bá Hiền nhẹ nhàng lướt qua hầu kết, Xán Liệt bị trêu chọc đến mức tâm dương khó nhịn, nhịn không được liếm liếm môi, nuốt nước bọt, động tác này làm cho Bá Hiền như bị điện giật cuống quít rút tay, sau đó lập tức xù lông: "Hừ, khi dễ ta không có hầu kết phải không!"

Muốn bao nhiêu oan uổng có bấy nhiêu oan uổng, Xán Liệt dở khóc dở cười. Lão thiên gia không cho ngươi hầu kết còn làm ngươi lúc nào cũng đáng yêu như vậy, cái này cũng không phải do ta làm a. Cũng may tiểu khả ái không có tiếp tục rối rắm vấn đề này nữa, nhưng lại vươn tay cởi y phục hắn ra, kéo xuống bên hông, hai tay chạy dọc theo sống lưng, đụng đến vai trái thì ngừng lại, ở một chỗ vuốt phẳng qua lại.

"Ngươi còn nhớ rõ?" Xán Liệt đè lại tay của Bá Hiền.

Bá Hiền dời tay, hé miệng lộ ra hai răng nanh nho nhỏ trăng trắng, làm bộ muốn cắn xuống, răng nanh đụng tới làn da lại thu trở về, cuối cùng trở thành một nụ hôn nhợt nhạt. Y còn nhớ rõ Xán Liệt từng nói qua, vết sẹo chỗ cánh con phượng hoàng trên người hắn không phải là do đao thương trên chiến trường lưu lại, vậy chỉ có thể là y lúc nhỏ cắn hắn.

Xán Liệt giờ phút này trong lòng so với mật còn ngọt hơn, nếu không phải "kiểm tra" của Bá Hiền còn chưa có chấm dứt, hắn đã sớm áp đảo người xuống. Song cố tình tiểu tử kia không hề có tí nào gọi là giác ngộ, rời đi đầu vai lại theo xương quai xanh khẽ vuốt một đường xuống dưới, dẫn tới Xán Liệt toàn thân một trận lại một trận run rẩy. Bá Hiền không có ý thức được hành vi hiện tại của chính mình quả thực là phạm tội, trong lòng yên lặng tán thưởng thân thể hoàn mỹ của đối phương. Cơ thể rắn chắc nhưng không phải to lớn cục mịch ghê người, mỗi một phân đều vừa đúng. Dựa vào cái gì y lại mềm mềm nhỏ nhắn như không xương thế này! Bá Hiền lắc lắc đầu nhỏ, giận dỗi véo núm vú đã muốn dựng thẳng vì sưng lên trước ngực Xán Liệt.

"Ai u! Bảo bối ngươi xuống tay nhẹ chút đi...." Xán Liệt hô hấp càng ngày càng dồn dập, thanh tuyến trầm thấp đều đã nhuốm mùi dục vọng.

"Lúc ngươi lăn ta qua lại sao không nghĩ đến chuyện xuống tay nhẹ một chút?" Bá Hiền càng nói càng ngượng ngùng, cúi đầu lấy ngón trỏ tay phải vân vê trên cơ bụng của Xán Liệt.

"Kiểm tra xong rồi sao?" Xán Liệt cười xấu xa hỏi tiểu tử đang thẹn thùng kia.

"Rồi." Bá Hiền gật gật đầu.

"Sao không tiếp tục kiểm tra bên dưới?"

Bá Hiền lắc đầu, Xán Liệt cũng không vui, bắt lấy tay y cho vào trong quần, chạm vào nguồn nhiệt của hắn dưới bụng. Phần thân cứng rắn nóng bỏng làm Bá Hiền sợ tới mức vội vàng rút tay về, Xán Liệt lại chặt chẽ đè lại bàn tay nhỏ bé đang có ý đồ chạy trốn, "Nơi này không phải là nơi cần kiểm tra nhất sao? Nó rất nhớ ngươi."

Bá Hiền dùng tay kia vân vê ngực Xán Liệt, hỏi: "Là nó muốn ta? Hay là ngươi muốn ta?"

"Đều muốn! Linh hồn và cơ thể của ta, tất cả đều là nô lệ của ngươi."

Con sói đã nhịn đói lâu ngày rốt cuộc thành công bổ nhào vào con mồi, từ trên môi trượt xuống đến cổ gặm cắn, kiên nhẫn cùng ôn nhu mới vừa rồi tất cả đều bị ném vào Đạt Nặc Hải.

"Bảo bối, nói không chừng ngươi thật sự có yêu thuật, bằng không tại sao có thể làm cho ta chỉ biết khăng khăng một mực với ngươi như vậy."

"Ta xem ngươi là mặt dày mày dạn mới đúng!" Bá Hiền bị người nào đó cắn tiểu anh đào trước ngực mở miệng than thở.

"Ừ, ta là vậy đó," Một mặt dũng cảm thừa nhận, một mặt đem y phục còn vướng bận trên người Bá Hiền cởi ra, hôn lên vành tai, phun ra hơi thở dồn dập, "Chết ở trên người ngươi ta cũng nguyện ý...."

"Hạ lưu!" Vốn định làm ra bộ dáng hung dữ, nhưng tại tình huống này thanh âm mềm nhũn ngọt lịm như sữa lại biến thành ngữ điệu tán tỉnh, Bá Hiền ảo não le lưỡi, động tác này dừng ở trong mắt Xán Liệt hoàn toàn là cố tình câu dẫn hồn phách hắn.

"Ta còn chưa làm ra chuyện gì hạ lưu với ngươi đã bị phán cái tội danh như vậy lên đầu, đã vậy hiện tại hẳn là phải làm chút chuyện gì đó để chứng thực tội danh, như vậy mới có giá trị."

Bá Hiền không thể không thừa nhận, thanh âm của Xán Liệt thật từ tính dễ nghe, ngay cả khi nói lời tâm tình tư mật của vợ chồng son đều có thể gợi cảm say lòng người như thế. Y dùng ngón tay khều cằm của Xán Liệt, cắn môi cười hỏi: "Nếu vậy thì hiện tại Khả Hãn muốn làm chút chuyện gì nào?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro