Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thập thất.

Kén chỉ.

Trường Thanh Điện, tình ý mênh mông.

"Vậy thì, Khả Hãn muốn làm chút chuyện gì nào?"

Vật nhỏ! Dám bày ra tư thế quyến rũ như thế này... Còn dám hỏi muốn làm cái gì? Đương nhiên là muốn làm ngươi đến chết!

Tuy rằng nội tâm của Xán Liệt như thế rít gào, nhưng dục hỏa còn chưa có hoàn toàn khiến hắn đánh mất lý trí, hai mắt của Bá Hiền vì cái gì nhìn không thấy hắn chưa từng một lần quên, làm sao dám thương tổn thân thể của Bá Hiền lần nữa, một lần rồi lại một lần tự nhủ thầm bản thân phải nhẫn nhẫn nhẫn, gian nan tìm về lại lý trí và kiên nhẫn đã ném xuống Đạt Nặc Hải.

Xán Liệt chậm rãi tách hai chân của Bá Hiền ra, dúi đầu vào. Bá Hiền mở lớn mắt ngạc nhiên, hai tay nắm lấy bả vai của Xán Liệt, song đối phương không để ý đến, đem dục vọng vẫn còn mềm oặt nuốt vào miệng. Bá Hiền khẩn trương đến mức cả thân mình đều trở nên cứng ngắc.

"Thả lỏng, ngoan." Xán Liệt tạm thời há miệng ra, an ủi Bá Hiền, lại tiếp tục cúi đầu. Giúp người khác làm loại chuyện này với Xán Liệt mà nói đương nhiên là lần đầu tiên, không có kinh nghiệm gì, chỉ bằng vào trực giác nhẹ nhàng ngậm vào rồi liếm, làm cho nó đứng thẳng lên trong khoang miệng nóng bỏng của hắn, lại dùng đầu lưỡi quét một vòng, thường thường lấy răng khẽ cắn, rồi sau đó lại ngậm lấy phần thân mà phun ra nuốt vào. Thân thể lạnh băng của Bá Hiền như rơi vào một dòng nước ấm, từng chút từng chút thả lỏng, tiếng run rẩy và than nhẹ của y làm cho Xán Liệt trở nên hưng phấn. Khi nó bắt đầu chảy ra chất lỏng đắng chát, Xán Liệt đẩy nhanh tốc độ phun ra nuốt vào, sau một lần ma sát kịch liệt, Bá Hiền ở trong khoang miệng ấm áp của đối phương phóng xuất. Xán Liệt nuốt tinh hoa vào yết hầu, miệng còn vương lại một ít, cạy mở hàm răng của Bá Hiền, làm cho y nếm thử hương vị của bản thân.

"Ưm ~ a ~" Sau khi được buông ra, Bá Hiền liếm liếm môi, hai gò má ngượng ngùng ẩn hiện rặng mây hồng, khóe miệng còn lưu lại chất lỏng màu trắng, một Bá Hiền mê người đến không thể tưởng tượng như thế, nhỏ giọng than thở: "Ngươi không cần phải làm chuyện như thế cho ta..."

"Động phòng đêm đó...." Xán Liệt cũng không nói tiếp.

Bá Hiền nhớ rõ tình cảnh ngay lúc đó, Xán Liệt đem phần thân cực đại mạnh mẽ nhét vào miệng của y, chính mình quả thật cảm thấy như trải qua vũ nhục to lớn, thậm chí thống khổ đến mức sống không bằng chết. Thì ra, Xán Liệt vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện này.

"Ta chỉ muốn dùng hết khả năng của mình cho ngươi khoái hoạt." Xán Liệt đỡ lưng của Bá Hiền, đồng tử sáng ngời như sao trời.

Lòng Bá Hiền mềm mại hóa thành một hồ nước xuân, chủ động vươn tay ôm lấy cổ hắn, ghé vào tai nhỏ nhẹ: "Vậy ngươi còn chờ cái gì?..."

Cái này có thể xem như là một loại cổ vũ sao? Xán Liệt thụ sủng nhược kinh, sửng sốt một lát, sau khi phục hồi lại tinh thần thì đuôi lông mày nhếch lên vui vẻ, đôi môi mềm mại đảo qua khuôn mặt như tranh vẽ của Bá Hiền, lại lướt qua cái mũi thanh tú, dừng ở làn môi của y. Tuy rằng như thế nào cũng đều cảm thấy vẫn hôn không đủ, nhưng còn có chính sự phải làm, Xán Liệt chưa từng có nhiều lưu luyến, khởi động thân thể, vươn tay từ trong cái hộp gỗ tử đàn đầu giường lấy ra một cái bình nhỏ màu xanh biếc, dùng ngón trỏ chấm một ít thuốc mỡ trong suốt bên trong, ngón tay cẩn thận thâm nhập chỗ bí ẩn nhất.

"Ưm a ~"

Dị vật xâm lấn cùng với xúc giác lạnh lẽo làm cho Bá Hiền theo bản năng run lên, dũng đạo mạnh co rút lại, địa phương nguyên bản chật hẹp gắt gao bao vây lấy ngón tay có khớp xương rõ ràng của Xán Liệt.

"Bảo bối thả lỏng, bôi thuốc này xong rồi thì sẽ không có đau như vậy nữa." Xán Liệt kiên nhẫn khuếch trương cho Bá Hiền, hiện tại ngẫm lại tựa hồ vẫn là lần đầu tiên.

"Ngươi lấy đâu ra mấy thứ này? Chẳng lẽ là mị dược?..." Hơi thở của Bá Hiền hỗn loạn.

"Không phải không phải", Xán Liệt vội vàng giải thích, "Chúng ta trong lúc làm chuyện đó cần có thứ này, những thứ làm tổn thương thân thể ta tuyệt đối không bao giờ cho ngươi dùng. Cái này chính là thuốc giảm đau, từ Hàn Châu mang về, kỳ thật ngày đó ta cũng mang nó bên người... Thực xin lỗi bảo bối, ta là tức giận đến hồ đồ mới có thể đối với ngươi dùng sức mạnh, còn lôi kéo ngươi ở trên ngựa gây sức ép như thế, dẫn đến hậu quả nghiêm trọng như vậy. Hết thảy đều là sai lầm của ta, sau này nhất định sẽ không tái phạm, thực xin lỗi..."

"Không cần nói với ta ba chữ thực xin lỗi, ta không trách ngươi, cũng không cần ngươi bù lại cái gì. Dùng tâm nhìn không phải so với dùng mắt thấy quan trọng hơn sao?" Trên khuôn mặt của Bá Hiền lộ ra nét tươi cười đã lâu không thấy, ánh mắt cong cong thành hình trăng khuyết, "Cho nên, từ nay về sau ta không muốn nghe được ba chữ thực xin lỗi từ miệng ngươi, hiểu chưa?"

"Bá Hiền...."

"Xán Liệt, đừng vì ta mà trở nên không giống ngươi. Ngươi không phải Xán Liệt chỉ của một mình ta, ta cũng không muốn trở thành gánh nặng của ngươi."

Xán Liệt chưa bao giờ nghĩ tới Bá Hiền thế nhưng lại nói những lời như vậy với hắn, ở trong nhu tình và kích tình, giống như bằng hữu bình thường mà mở rộng cửa lòng tâm sự.

"Hảo, ta đáp ứng với ngươi, ta sẽ cho ngươi hạnh phúc, làm cho chính mình vĩnh viễn cũng không bao giờ có lý do nói với ngươi ba chữ thực xin lỗi."

Bá Hiền ngẩng đầu tìm kiếm khuôn mặt của Xán Liệt, lại vì nhìn không thấy mà không thể phán đoán vị trí, không có chuẩn xác tìm được môi. Xán Liệt trực tiếp đem môi của hắn hôn xuống, hưởng dụng nụ hôn Bá Hiền thưởng cho. Nụ hôn này từ nhợt nhạt ban đầu theo thời gian càng ngày càng sâu, thật cẩn thận, giống như trở lại nụ hôn đầu tiên tràn đầy thấp thỏm lúc trước ở bờ sông sau khi thả thiên đăng ưng thuận tâm nguyện. Bất quá, người đã trưởng thành, hôn môi sao còn có thể đơn giản giống như mới trước đây đã thỏa mãn, một trận hỏa thiêu trong lồng ngực khiến đầu quả tim nóng lên, giờ phút này thầm nghĩ hoàn toàn có được lẫn nhau.

Thời điểm Xán Liệt dứt khỏi đôi môi của Bá Hiền, dán vào cái trán của y nói: "Hiện tại ta muốn đi vào, nếu thấy đau thì cắn ta, được không?"

Vật cứng nhẫn đến cực hạn rốt cuộc chậm rãi tiến vào mật huyệt, tuy rằng đã dụng tâm khuếch trương, nhưng phần thân cực đại vẫn là nửa bước khó đi, Bá Hiền tuy rằng không kêu đau, nhưng là từ đôi môi cắn chặt cùng với mồ hôi lạnh chảy đầy thái dương có thể nhìn ra được y đang chịu đau đớn. Xán Liệt có chút không đành lòng, phần thân còn chưa hoàn toàn tiến vào, vì sợ làm tổn thương Bá Hiền nên ngừng lại, vì Bá Hiền lau đi mồ hôi trên thái dương.

"Rất đau sao? Nếu không hôm nay quên đi, lần sau lại..."

"Xán Liệt."

"Ừ?"

"Ta cũng là nam nhân, ta cũng có dục vọng, cũng muốn cùng ái nhân làm chuyện điên cuồng nhất," Bá Hiền một chút cũng không có xấu hổ, tựa hồ ở trước mặt người này hết thảy đều là lẽ đương nhiên, hai chân cuốn lấy thắt lưng của Xán Liệt, hít sâu một hơi lại thở dài, "Ngươi là đế vương của thảo nguyên, cũng là người của ta. Hiện tại, ta ra lệnh cho ngươi làm cho ta khoái hoạt."

Xán Liệt trong lòng run lên, cười ứng với nói: "Tuân mệnh, hoàng tử điện hạ." Lập tức một tay ôm lấy thắt lưng của Bá Hiền, một tay nâng lên cặp mông như tuyết trắng, nhấc bổng lên, lại kéo qua gối nhung làm bằng lông vịt đặc chế lót người cho y, "Như vậy có thể giảm bớt chút đau đớn."

"Ừ." Bá Hiền nhu thuận ghé vào giường lớn, cái đầu nhỏ gối lên hai tay của bản thân, thời điểm dục vọng nóng bỏng tiến vào chỗ sâu nhất ở bên trong, hai răng nanh nhỏ của y cắn chặt gối đầu, ngón tay dài nhỏ càng lún thật sâu vào trong lông vịt nhung.

Đối với Xán Liệt mà nói, lần này rốt cuộc không còn là hắn đơn phương đòi hỏi, là lưỡng tình tương duyệt, như thế tốt đẹp, ngẫm lại những lời thơ tình khiến lòng người lâng lâng đều có thể lấy ra dùng. Tâm đều bay lượn, thân thể nào có thể kiềm chế được vui sướng. Thân thể đã rất lâu chưa bị xâm nhập của Bá Hiền như ngọn lửa nhiệt tình, chậm rãi luật động dần dần không thể thỏa mãn, thầm nghĩ sâu một chút, sâu thêm một chút, nhanh một chút, nhanh hơn nữa một chút.

"Bảo bối, có thể chịu được không?"

Xán Liệt lấy lại chút lý trí, Bá Hiền thế nhưng vẫn không hé răng, đem đầu vùi thật sâu vào gối đầu. Hắn biết tiểu tử kia lại thẹn thùng, nhất định cắn chặt hàm răng, chắc chắn là sợ hắn nghe thấy tiếng rên rỉ đáng yêu, ha ha, liền cố ý liếm một đường ở lưng y, Bá Hiền quả nhiên ngăn cản không được, buông lỏng hàm răng cắn gối đầu, vừa lúc Xán Liệt dồn sức một cái đánh vào chỗ mẫn cảm, "Ang ~" một tiếng rên rỉ ngọt ngào phá tan trói buộc xông ra khỏi yết hầu.

"A... A... Chậm một chút... ưm... Đừng..."

"Lúc nãy là chính bảo bối mở miệng kêu muốn, dám làm dám chịu, dám muốn thì phải dám kêu! Ta chính là người của ngươi, sợ xấu hổ cái gì."

Cái gì gọi là dám muốn thì phải dám kêu?! Bị đâm đến độ không thể nói rõ một câu hoàn chỉnh, Bá Hiền bực mình, cái mông nâng lên rất cao, tư thế này cũng làm cho người phía sau có thể đâm vào càng sâu. Xán Liệt chế trụ vòng eo của ái nhân đang khó nhịn mà lắc lư, lấy tốc độ nhanh hơn mạnh mẽ tiến lên, Bá Hiền rốt cuộc không có cách nào khác phải ngoan ngoãn nằm úp sấp, trên thân tùy ý để người kia trái phải điên cuồng, y duỗi tay, bắt lấy tấm màn che cạnh giường, lại không nghĩ rằng lụa mỏng màu trắng ở giường bị y kéo rớt xuống, phủ lên người bọn họ. Dưới ánh nến vàng nhạt phát ra từ tín vật đính ước của bọn họ đặt ở đầu giường, lụa mỏng phập phồng du dương, bóng hai người triền miên chiếu vào trên tường.

"Xán.... Ô ô chậm một chút, ta không được...."

Tiểu tử này chính là xấu lắm, khí thế vừa rồi luôn miệng nói "Ngươi là người của ta, ta ra lệnh cho ngươi làm cho ta khoái hoạt" chạy đi đâu rồi? Xán Liệt một chút cũng không để ý tới thỉnh cầu khẩu thị tâm phi này, không biết mệt mỏi tiến công, một lòng thầm nghĩ đem ái nhân ngọt như mật đường biến thành một phần thân thể.

Giống như rơi vào biển sâu trong bóng đêm khôn cùng, ngoi lên không được cũng chìm không đến đáy, Bá Hiền chỉ có thể ở trung tâm lốc xoáy cuồn cuộn gió lốc xoay tròn, vô luận như thế nào lên tiếng hò hét cũng không có người viện trợ. Ngay tại thời điểm sắp bị sóng lớn cắn nuốt, trước mắt tựa hồ có một con phượng hoàng đa sắc giang rộng cánh, một tiếng thét dài xông thẳng đến thiên đình, bắt lấy y đang vẫy vùng trong lốc xoáy nhằm về phía chân trời, lung tung bay lượn.

Cảm thấy mỹ mãn, Xán Liệt ngã xuống lưng Bá Hiền, cách lớp sa mỏng màu trắng dọc theo lưng từng chút từng chút một khẽ hôn. Rèm sa ma xát vào lưng ngưa ngứa, ngứa đến tận trong lòng, Bá Hiền không khỏi run rẩy.

"Còn muốn?" Bàn tay to lớn xoa xoa mông của Bá Hiền, thanh âm trầm thấp xấu xa phun vào lỗ tai làm cho người ta mặt đỏ tim đập.

Bá Hiền ôm chặt lấy gối đầu, giống như đây là cọng rơm cứu mạng của y vậy. Xán Liệt khó chịu mạnh mẽ túm gối đầu trong lồng ngực của y bỏ ra ngoài, giả ý quát: "Bảo ngươi cắn ta thì ngươi cắn nó, bảo ngươi ôm ta thì ngươi ôm nó, sau này ta làm sao có thể sống qua ngày a!"

Khả Hãn ngay cả giấm chua của gối đầu cũng ăn, còn không thể khoái trá sinh sống?! Bá Hiền vẻ mặt đau khổ, song y nhìn không thấy sự cưng chiều sủng nịch vô hạn trên khuôn mặt Xán Liệt.

Thực sự nghĩ rằng Xán Liệt sinh khí, Bá Hiền xoay đầu về phía hắn, liếm liếm môi, cố lấy dũng khí, nhỏ giọng: "Vậy ta đây cho ngươi hôn một cái được không?"

"Hảo!" Gãi đúng chỗ ngứa.

Ôm Bá Hiền xoay một vòng trên giường, rèm sa đem hai người cuốn lấy, Xán Liệt đơn giản ôm Bá Hiền ở trên giường lớn lăn qua lăn lại mấy vòng cho đến khi lụa sa cuốn hai người thật kín kẽ, cười hì hì hỏi: "Giống mua dây buộc mình không?"

Không phải giống như con nhộng bị sợi tơ cuốn chặt sao, nhưng Bá Hiền không thích cách nói này: "Mua dây buộc mình cũng không phải là chuyện gì tốt, đừng nói bừa."

Tay đều bị cuốn lấy, không có cách nào khác nhúc nhích, Xán Liệt dùng môi hôn hôn hàng mi nhăn lại của Bá Hiền: "Không phải còn có thành ngữ phá kén thành điệp sao, phượng hoàng cho dù kề cận tuyệt cảnh cũng có thể niết bàn, dục hỏa trùng sinh, không có gì là chuyện xấu tuyệt đối. Trước khi ngươi đến Hãn quốc nhất định cho rằng nhân sinh của mình sắp trải qua đau khổ, liệu có nghĩ tới chúng ta sẽ trở nên hạnh phúc như bây giờ không? Cái này gọi là khổ tận cam lai."

Bá Hiền nở nụ cười: "Ngươi a, Hán ngữ học được thật là tốt, thời điểm mới vừa quen nhau nói chuyện đầu lưỡi còn ngấp ngứ, hiện tại thành ngữ tuôn ào ào không dứt."

Xán Liệt vô cùng chân thành tha thiết mà nói: "Học vì ngươi đó. Vì muốn có thể nghe hiểu được lòng của ngươi, cũng muốn ngươi nghe hiểu được tâm ý của ta."

"Thật sự?"

"Đương nhiên. Bất quá ta khi nào thì đầu lưỡi ngấp ngứ?"

"Rõ ràng có!"

"Đầu lưỡi của ta có linh hoạt hay không trên đời này còn có người so với ngươi rõ ràng hơn sao?"

"Ta...., ưm...."

Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng hai người biết rõ, khi môi lưỡi câu liên, làm cho bọn họ trăn trở khó phân không phải là kỹ xảo, mà là tình ý trong tâm kéo dài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro