Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thập bát.

Hoa nở.

Sông Kim Liên, giữa biển màu xanh lục.

Tháng bảy giữa mùa hạ, thời tiết quốc đô Hi quốc luôn thật oi bức giống như một cái lồng hấp thật lớn, chỉ cần nhúc nhích hai cái thì một lát sau mồ hôi sẽ tuôn như mưa, cho dù quạnh quẽ hoang vắng như Trường Thanh Điện cũng ngăn không được cái oi bức của thái dương tập kích. Các cung điện khác sẽ được phủ Nội vụ cung ứng băng để hạ thấp nhiệt độ, nhưng mà riêng Trường Thanh Điện dù là than lửa cho mùa đông, hay là băng cho mùa hè cũng luôn luôn bị khấu phần, Bá Hiền thà rằng sống khổ cực hơn một chút cũng không nguyện ý khiến lão thái giám duy nhất trong điện, Lưu công công phải khúm núm bị bọn hạ nhân coi thường. Nếu cảm thấy khô nóng khó nhịn, y liền ngồi ngay ngắn phía trước cửa sổ, đứng trước án thư dùng phương pháp luyện chữ để trữ thần giải nhiệt.

Thành Thượng Đô của Hãn quốc dựng sừng sững ở thảo nguyên phương Bắc, tuy là vào mùa hạ cũng không quá nóng bức, thậm chí còn có chút mát mẻ, Bá Hiền vẫn duy trì thói quen nhiều năm qua, sau giờ ngọ đề bút mạn thư tĩnh tâm, tinh thần tập trung vào ngòi bút lông, ngay cả khi có người vào trong phòng cũng không có phát hiện. A Đào ở một bên đang giúp chủ tử mài mực thấy Xán Liệt đã trở lại, đang chuẩn bị thông báo, Xán Liệt vội vàng làm ra thủ thế "Suỵt", ý bảo A Đào lui ra ngoài, còn hắn tiếp nhận nghiên mực của A Đào đang làm dang dở. Trong phòng cực kỳ im lặng, chỉ văng vẳng tiếng côn trùng kêu vang ngoài cửa sổ, Xán Liệt liền như vậy an tĩnh ngắm biểu tình đoan trang của Bá Hiền mỗi khi hạ bút, bất giác khóe miệng giương cao. Bá Hiền viết xong một tờ, thu bút, ngẩng đầu cười với hắn: "Làm phiền Khả Hãn tự mình mài mực giúp ta, nhưng lực của ngươi lớn như vậy, sắp mài đến mức làm nghiên mực Đoan Khê tốt nhất của ta hỏng mất, ta phải đau lòng."

"Ngươi không đau lòng phu quân ngươi, ngược lại đi đau lòng một tảng đá vô tri vô giác." Xán Liệt bĩu môi, buông đồ vật trong tay kéo Bá Hiền vào trong ngực, "Ngươi như thế nào biết là ta, ta xem ngươi viết chữ tập trung như vậy, còn tưởng rằng ngươi không biết."

Bá Hiền đem cái mũi tiến đến vạt áo trước ngực Xán Liệt ngửi ngửi: "Đại Hãn thật sự là danh phù kỳ thực, cả người đầy mồ hôi đầm đìa." (*)

"Hắc hắc ~ buổi sáng ở võ trường cùng các tướng sĩ luyện luyện thân thủ một chút. Không có chút mồ hôi làm sao giống nam tử hán đại trượng phu. Ngươi nếu không thích, ta hiện tại sẽ đi tắm rửa!" Nói xong Xán Liệt ngay tại chỗ cởi y phục.

"Được rồi, mùi nam tử hán của ngươi ta đã sớm quen." Bá Hiền cầm lấy tay hắn ngăn lại, "Canh giờ này ngươi trở về làm gì, đáng lẽ ngươi phải ở Chân Vũ Điện xử lý công vụ chứ?"

"Nhớ ngươi nha." Xán Liệt cười hì hì, Bá Hiền biểu tình thế nhưng không vui.

Từ khi hai người cởi bỏ khúc mắc hôm sinh nhật Bá Hiền, vợ chồng son rốt cuộc tận hưởng ngày lành tháng tốt, dựa theo cách nói của Hựu Lạp tỷ tỷ, là mật lý điều du, khó phân thắng bại. Trường Thanh Điện an cư ở một góc thanh tĩnh của đô thành, mà Xán Liệt chính mình lấy danh Chân Vũ Đại đế, xây dựng Chân Vũ Điện ở trung ương Thượng Đô. Xán Liệt và Bá Hiền cùng ở Trường Thanh điện, còn nơi xử lý công vụ hay triệu tập vương công quý tộc, lập hội nghị này nọ đều ở Chân Vũ Điện tượng trưng vương quyền. Bất quá, Xán Liệt sẽ thường thường giống như bây giờ chuồn êm trở về nhìn Bá Hiền.

Mỗi ngày sau khi đem Xán Liệt tống xuất ra khỏi cửa mới là thời gian của riêng Bá Hiền, viết chữ, đánh đàn, có khi cũng muốn cùng A Đào xuống bếp, nhưng bởi vì hai mắt nhìn không thấy, A Đào không dám để cho y tiếp cận thứ nguy hiểm như lửa. Đảo mắt mấy tháng trôi qua, nội thương ngoại thương đã sớm khỏi hẳn, duy độc trạng huống của hai mắt vẫn không hề chuyển biến tốt đẹp, nói là máu tụ ngăn chặn kinh mạch, nhưng là tụ máu kia một chút cũng không có dấu hiệu biến mất. Xán Liệt chưa bao giờ từ bỏ hy vọng, đại phu của Hãn quốc không chữa được, hắn liền phái người đi Hi quốc tìm danh y. Bá Hiền nhưng thật ra bình thản ung dung, tuy rằng tương lai có thể phát sinh nhiều sự tình không nắm chắc, nhưng y thập phần thỏa mãn và quý trọng cuộc sống hiện tại. Đối với Xán Liệt, tâm so với mắt thấy còn thấu triệt hơn, lão thiên gia giống như là vì muốn bù đắp cho Bá Hiền mười mấy năm thiếu hụt tình yêu trước đây, đã an bài Xán Liệt đến bù lại cho y. Nhưng mà Bá Hiền không khỏi lo lắng, không biết mối thâm tình thuần túy này của bọn họ ở trong mắt người khác là như thế nào, cái mũ "yêu nghiệt" đội lên trên đầu là chuyện trốn không thoát. Hôm nay Xán Liệt lại bỏ công vụ tới tìm y, Bá Hiền quyết tâm cùng hắn nói chuyện, đem sầu lo của y nói ra, khuyên hắn thu liễm một chút, còn chưa kịp mở miệng đã bị Xán Liệt nắm tay kéo ra cửa điện.

"Không cần cả ngày buồn chán ở trong phòng, ngươi xem sắc mặt của ngươi tái nhợt biết bao nhiêu, hôm nay ta và ngươi đi 'gần gũi' với thiên nhiên đi."

Bá Hiền không giống như Xán Liệt đoán trước mà vui mừng, đối với đề nghị này tựa hồ phản ứng không quá tích cực. Xán Liệt tuy là sắm tốt vai trượng phu mẫu mực hai mươi bốn canh giờ, chuyện gì cũng lấy Bá Hiền đặt trước nhất, nhưng tính tình bá đạo ăn sâu trong máu sửa không được, không để cho Bá Hiền nói chữ không, liền bế bổng y đặt lên lưng ngựa của Tiểu Xán đứng chờ ngoài đại môn.

Tiểu Xán phi vó ngựa chạy như bay, không bao lâu liền để lại ồn ào náo động của Thượng Đô xa xa ở phía sau lưng. Gió thổi gỡ tung dây cột tóc của Bá Hiền, tóc đen tán loạn đón gió lướt trên mặt Xán Liệt, có chút ngứa, ở thân thể cũng như ở trong lòng.

"Xán Liệt, làm cho Tiểu Xán dừng lại đi, tóc của ta sẽ đập vào mắt ngươi."

"Không có việc gì, ta nhắm hai mắt là được."

"A?"

"Yên tâm đi, phải tin tưởng tài cưỡi ngựa và cảm giác phương hướng của nam nhân của ngươi. Ngươi không phải nói dụng tâm xem so với dùng mắt thấy quan trọng hơn sao, không biết thảo nguyên ta nhìn thấy với thảo nguyên ngươi nhìn thấy là giống nhau sao?"

Bá Hiền không thèm nhắc lại, thân mình kề sát ngực Xán Liệt, làm cho y vùi vào ngực đối phương càng sâu một chút.

Tiểu Xán chạy đến một ngọn núi thì ngừng lại, Xán Liệt quay đầu ngựa lại nhìn phong cảnh sau lưng, diều hâu gào thét lượn quanh không trung thấm nhuần sắc lam trên đỉnh đầu, khắp nơi sinh cơ dạt dào, một con sông như dát bạc nhẹ trôi về phương xa, nhưng mà thổ địa hai bên bờ sông dưới chân núi lại bất đồng so với sắc thái thảo nguyên, không phải là thảm cỏ xanh mượt tứ phương. Hắn hưng phấn, nói với Bá Hiền: "Đây là lá chắn của thành Thượng Đô, sông Thiểm Điện nơi khởi nguyên của ngọn núi là dòng chảy sinh mệnh của Thượng Đô. Ngươi biết ta đã làm cái gì không? Tới mùa thu, vùng đất này sẽ tràn ngập sắc vàng của sóng lúa."

Bá Hiền biết Xán Liệt một lòng nghĩ muốn thay đổi truyền thống chăn thả du mục mấy trăm năm của người Đột Quyết, cho nên khai hoang đồng ruộng, khởi công xây dựng thuỷ lợi, còn xây cả một tòa thành là Thượng Đô, nhưng y luôn cảm thấy ẩn ẩn lo lắng, chân bước quá mức vội vàng có thể hay không xảy ra vấn đề, hàng lông mày tự nhiên liền nhíu lại.

"Xán Liệt, ta nghe Hựu Lạp tỷ nói phụ vương của chúng ta chính là bởi vì thi hành chính sách Hán hóa mới lọt vào tập thể phản đối của vương công quý tộc dẫn đến chính biến, loại chuyện này cũng không thể quá mức sốt ruột....."

"Phụ vương... Của chúng ta?" Xán Liệt sửng sốt, lập tức há miệng cười to.

Bá Hiền giả bộ tức giận giơ khuỷu tay thụi về phía sau, vừa vặn huých vào cằm của Xán Liệt. "Oạch a đau đau đau!" Bị khuỷu tay đánh trúng, Xán Liệt kêu ra tiếng, Bá Hiền vội vàng xoay người ôm lấy mặt hắn, sau đó mân mê môi, chuẩn bị thổi vù vù giúp đối phương giảm bớt đau đớn, ai ngờ Xán Liệt tiện thể hôn lên, hiểu được y bị mắc mưu, Bá Hiền không cam lòng chống cự chốc lát mới chịu mở ra cái miệng nhỏ nhắn để lưỡi của đối phương tiến vào.

Sau nụ hôn dài, Bá Hiền hai má đỏ ửng chưa lui, nén giận nói: "Ta có lòng tốt nhắc nhở ngươi, ngươi tốt nhất đem lời của ta để ở trong lòng."

Xán Liệt thu hồi khuôn mặt tươi cười, ngữ khí chân thành tha thiết: "Đây là giấc mộng của phụ vương, cũng là giấc mộng của ta, ta đã muốn chuẩn bị thật lâu, cũng không phải nhất thời nảy lòng tham, ngươi đừng lo lắng, hiện tại nơi trồng lương thực dùng để thí nghiệm đều là đất được ban lúc ta còn là hoàng tử, sẽ không ảnh hưởng đến chăn nuôi, cũng không tổn hại đến ích lợi của người khác. Nếu có thể thu bạc, quý tộc Hãn quốc nhìn thấy đỏ mắt tự nhiên sẽ chủ động làm theo."

Bá Hiền trầm tư một lát, nói: "Ngươi đã lo lắng toàn diện như vậy, ta cũng không có gì hay để nói, tóm lại ngươi phải chú ý mọi sự cẩn thận."

Xán Liệt cầm hai tay của y, chuyên chú nhìn hai mắt bị thiên thần đánh cắp ánh sáng của Bá Hiền: "Ta thật sự rất vui vẻ, ngươi xem thân nhân của ta trở thành thân nhân của chính mình, vì ta suy nghĩ, thay ta lo lắng. Ta đáp ứng ngươi, ta sẽ mọi sự cẩn trọng, chúng ta còn có cả đời phải trải qua, tất nhiên không thể để cho ngươi mỗi ngày phải lo lắng đề phòng."

Bá Hiền cong lên khóe miệng: "Không nghĩ làm cho ta phải lo lắng đề phòng sao, vậy thì chúng ta liền nhanh chóng trở về đi. Thượng Đô phải có Khả Hãn tọa trấn mới được."

"Mục đích chủ yếu mang ngươi đến đây còn chưa có thực hiện đâu."

"Làm sao, khoe khoang lúa trồng được còn không phải nhiệm vụ chủ yếu?"

Xán Liệt thần bí nói: "Lúa vàng là cảnh tượng của mùa thu, bây giờ vẫn chỉ là xanh mướt thôi. Bất quá, đã muốn có nơi khác có thể cho ngươi nhìn sắc vàng thật đã mắt."

Giữa hạ, đồng cỏ và nguồn nước của thảo nguyên đều tốt tươi, cỏ lau thậm chí có thể cao bằng một người. Xán Liệt phi ngựa rong ruổi giữa ruộng đồng xanh tươi chạy vào giữa lòng thảo nguyên, Bá Hiền chỉ cảm thấy thực vật bên chân từ cây cỏ nuôi súc vật biến thành hình thái của đóa hoa. Tiếng nước róc rách gần gần xa xa, Tiểu Xán không ngại ngần băng qua dòng suối, bọt nước bắn lên làm ướt giày vải của Bá Hiền. Thời điểm Tiểu Xán dừng lại, Xán Liệt ôm Bá Hiền từ trên lưng ngựa nhảy xuống, tùy tay bẻ đứt một cành hoa bên cạnh, đưa hoa tới trên tay y. Bá Hiền trong lòng sớm đoán được tám chín phần, mở miệng chứng thực: "Nơi này là.... Sông Kim Liên?"

Nơi này đích thực là sông Kim Liên, hai bên bờ sông Thiểm Điện mấy trăm dặm đều là hoa sen cạn nở rộ rực rỡ, chỗ gió thổi qua, biển xanh lục dâng lên tầng tầng sóng sóng mang sắc vàng. Bá Hiền đứng thẳng thân mình, nhắm mắt lại, dụng tâm cẩn thận cảm thụ thế giới bên ngoài thị giác.

"Ngươi vẫn nhớ rõ lời ta nói?" Xán Liệt thập phần kinh hỉ.

"Ừ", Bá Hiền mở mắt ra, có chút bi thương, "Năm đó ngươi tặng ta một ít hạt giống, ta tuy rằng mất trí nhớ, hoàn toàn không nhớ rõ chúng nó từ đâu mà đến, lại không hiểu sao rất quý trọng, nuôi trồng nhiều năm, tuy rằng hoa ta trồng không có cao lớn được như nơi này, nhưng mùi hương của nó ta vẫn phân biệt được." Bá Hiền không có nói cho Xán Liệt, mặc dù ở mùa đông khắc nghiệt, y cũng đặc biệt dùng hòn than khan hiếm Trường Thanh Điện có thể nhận được để duy trì sinh mệnh của đóa hoa.

Nói đến chuyện mất trí nhớ, Xán Liệt thông qua gián điệp ở Hi quốc điều tra được, kết luận là Bá Hiền chịu lạnh dẫn đến sốt cao mất trí, tất cả chỉ vì hắn rời đi không từ biệt. Hơn nữa hiện tại hai mắt của Bá Hiền lại nhìn không thấy, hắn không khỏi lại trở nên áy náy. "Thực xin lỗi, ta không có bảo hộ ngươi thật tốt, ngược lại bởi vì ta mà ngươi phải liên tiếp chịu khổ."

"Ngươi từng đáp ứng ta cái gì? Vĩnh viễn không được nói ba chữ thực xin lỗi với ta." Bá Hiền nheo mắt, ánh mắt trở nên sắc bén, "Trí nhớ mất đi đã tìm trở về, hiện tại ta còn có thể nghe thấy tiếng gió, ngửi thấy hương hoa, chạm được ngươi, cái gì cũng không thiếu. Xán Liệt, ngươi còn như vậy ta thật sự sẽ tức giận."

"Bá Hiền, ta sai lầm rồi, đừng nóng giận." Xán Liệt ôm y vào trong lồng ngực.

"Ai, nhiều lời vô ích, không cần dây dưa nữa, chúng ta về nhà đi." Bá Hiền cũng hòa hoãn một ít.

Xán Liệt không chịu buông ra y, nhẹ nhàng ngâm một câu: "Tắc thượng hoa khai, khả hoãn hoãn quy hỹ"

Bá Hiền giật mình, phục hồi tinh thần lại, đồng tử lóe thủy quang, môi bĩu ra: "Ăn trộm thơ của cổ nhân, này cũng là việc Khả Hãn nên làm?"

"Cổ nhân Ngô Việt Vương không có may mắn như ta, có thể cùng người trong lòng cùng nhau ngắm hoa. Bất quá, phu nhân của Ngô Việt Vương có thể về nhà mẹ đẻ phụng dưỡng song thân, ngắm nhìn hoa nở bên vệ đường, ta lại không thể thả ngươi trở về, chỉ có thể mang ngươi xem hoa nở nơi biên giới. Tình yêu của đế vương, thường thường thân bất do kỷ, ta có thể được như mong muốn cùng ngươi kết nhân duyên, đã là nhờ lão thiên gia vạn phần chiếu cố." Xán Liệt ôm Bá Hiền càng chặt hơn, "Tuy rằng mấy ngày nay chúng ta sống thật sự vui vẻ, đối với ngươi ta vẫn không thể buông được bất an, lúc nào cũng lo được lo mất. Bởi vì rất để ý mới có thể luôn nói thực xin lỗi với ngươi, cũng không keo kiệt ba chữ ta yêu ngươi. Bá Hiền, ta có thể tham lam được không, cầu xin ngươi yêu ta nhiều một chút, yêu ta và nhà của chúng ta còn hơn quốc gia của ngươi, tương lai vô luận phát sinh chuyện gì cũng vĩnh viễn không có ý niệm rời đi trong đầu có được không?"

"Xán Liệt, ta...."

Cứ việc nhìn không thấy, nhưng ánh mắt khẩn thiết của Xán Liệt tựa hồ lạc ở trong lòng, làm cho trái tim đột ngột nóng lên. Chính là hôm nay Bá Hiền thấy được càng rõ ràng hơn, nếu Xán Liệt cải cách thành công, Hãn quốc sẽ càng ngày càng cường đại, tương lai tất có một hồi tử chiến với Đại Hi, tuy rằng một mực trốn tránh vấn đề này, song nó sẽ không vì người trốn tránh mà tự động biến mất. Bá Hiền để tay lên ngực tự hỏi, ít nhất cho tới bây giờ, đưa cho y nan đề giữa hai tuyển một này, y không có biện pháp không chút do dự lựa chọn Xán Liệt. Y không muốn lừa gạt Xán Liệt, im lặng thật lâu sau mới mở miệng, nhưng là không trả lời câu hỏi của Xán Liệt.

"Muốn ta không? Hiện tại."

Xán Liệt buông ra Bá Hiền, khó hiểu nhìn y. Chỉ thấy ngón tay bạch ngọc nhẹ nhàng cởi bỏ đai lưng, đem trường bào cởi xuống bên hông, nó liền tự nhiên rớt xuống bên chân, lại cởi y phục hạ thân ra, thân thể trắng nõn ở trong biển hoa như ẩn như hiện. Bá Hiền lại duỗi tay muốn cởi áo choàng màu lửa đỏ của Xán Liệt, lại bị Xán Liệt nắm lấy cổ tay, lực đạo lớn đến độ giống như phải bóp nát xương cổ tay. Bá Hiền cắn môi, Xán Liệt biết bản thân làm đau y mới buông tay ra, khom người nhặt lên y phục phủ lên người Bá Hiền, thản nhiên nói: "Về nhà đi."

____________________

(*) "hãn" trong tiếng Trung là mồ hôi, ý nói Xán Liệt tên như người, bốc mùi.

mật lý điều du: thân mật khắng khít

Nguyên gốc câu trong điển cố là "Mạch thượng hoa khai, khả hoãn hoãn quy hỹ." (Hoa bên vệ đường đã muốn nở rộ, có thể thong thả chậm rãi trở về nhà), kể về câu chuyện vương phi của Ngô Việt Vương trở về nhà mẹ ruột, thật lâu sau vẫn không có quay trở về, Ngô Việt Vương rất nhớ nàng liền viết cho nàng câu thơ, ẩn ý dịu dàng hối thúc Vương phi trở về bên mình, sau đó Vương phi liền cảm động và lập tức quay về. Xán Liệt sửa "Mạch thượng hoa khai" thành "Tắc thượng hoa khai", thay vì "Hoa nở bên vệ đường" thì thành "Hoa nở nơi biên giới".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro