Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thập cửu.

Đồ chơi.

Trăng trong nước, hoa trong gương.

"Về nhà đi." Xán Liệt cự tuyệt làm Bá Hiền bất ngờ.

Bá Hiền giữ chặt ống tay áo của Xán Liệt, cắn răng: "Ta không muốn lừa gạt ngươi, chuyện xếp ngươi vào vị trí thứ nhất ta làm không được, muốn ta yêu ngươi giống như ngươi yêu ta... Ta làm không được. Thâm tình của ngươi ta không có cách nào thừa nhận. Xán Liệt, ngươi liệu có thể yêu ta ít hơn một chút được không? Hoặc là... Quên Bạch Bạch ngươi từng yêu, đem ta xem thành chiến lợi phẩm đạt được của Hi quốc mà tùy ý chiếm hữu ta đi, ta sẽ thuận theo hết thảy yêu cầu của ngươi."

"Chiến lợi phẩm?" Xán Liệt trầm mặc, sau một lúc lâu thì buông tay, ngữ khí lạnh lẽo chưa bao giờ từng có ở trong trí nhớ của Bá Hiền trước đây, "Ý của ngươi là ngươi thà rằng làm đồ chơi của ta cũng không nguyện ý làm bảo vật của ta?"

Bá Hiền cúi đầu suy nghĩ, bạc thần hé mở: "Xem như vậy đi..."

Lời còn chưa dứt, đã bị đè lại hai tay, cả người ngã xuống giữa thảm hoa ánh sắc vàng.

"Ngươi có biết như thế nào mới được xem như một món đồ chơi đủ tư cách hay không?"

Như mãnh thú săn mồi mà không kiêng nể gì cắn xé, từ khóe miệng đến ngực một tấc cũng không buông tha, hai khỏa anh đào trước ngực trải qua tra tấn chà đạp của răng nhọn mạnh mẽ, eo nhỏ lưu lại hồng ngân đỏ rực đáng sợ.

"Xán Liệt đừng như vậy... Không cần... Ưm..."

Xán Liệt đột nhiên dừng lại, từ trên cao nhìn xuống Bá Hiền đã bị kinh hách mà tay không ngừng run rẩy, mặt không có chút máu, tay Xán Liệt nắm chặt cằm y, vật dưới quần kề sát chỗ tư mật của y, nhiệt độ nóng rực cách lớp vải truyền đến hạ thân.

"Mới trình độ này mà đã không thể chịu được, còn muốn làm đồ chơi của ta?"

Trăng trong nước, hoa trong gương đột nhiên vỡ tan thành từng mảnh nhỏ, thì ra nhiều như vậy nhu tình lưu luyến thế nhưng lại đều là một hồi đại mộng. Bá Hiền chung quy không nhịn được, chất lỏng mang vị mặn lẳng lặng tràn ra. Nước mắt của Bá Hiền luôn là liều thuốc áp chế Xán Liệt công hiệu nhất, làm ồn ào nãy giờ, Xán Liệt bình tĩnh lại rất nhiều, dùng đôi môi vẫn còn nóng rực nhẹ nhàng hôn lên nước mắt của Bá Hiền, lại ôn nhu liếm liếm khóe miệng bị hắn cắn đến đổ máu, nam nhân lãnh lệ vừa rồi nháy mắt không còn tồn tại.

"Bá Hiền, ta không thể đối đãi ngươi như vậy, ngươi lại càng không thể như vậy mà đối đãi chính mình." Xán Liệt khởi động thân thể, đem y phục của Bá Hiền để ở bên cạnh, nói với y, "Ngươi ngoan ngoãn mặc vào trước, ta tự mình giải quyết một chút, sau đó chúng ta trở về nhà."

Gió chốn thảo nguyên phất qua biển hoa, không chỉ mang lại cảm giác mát lạnh cho Bá Hiền vẫn đang ngơ ngác nằm giữa biển hoa, còn mang theo tiếng rên rỉ trầm thấp cùng rung động cách đó không xa truyền vào lỗ tai y. Bá Hiền rất nhanh cầm lấy y phục Xán Liệt đặt ở bên cạnh nhưng lại chậm chạp chưa mặc vào, đột nhiên, y ném đi y phục bật dậy, chân trần chạy tới nơi phát ra thanh âm.

Xán Liệt đối với chuyện Bá Hiền bổ nhào lên lưng hắn còn chưa kịp lấy lại phản ứng cũng đã bị người ta ôm cổ, đôi môi có hàm chứa huyết tinh chủ động dán vào môi hắn dây dưa. "Bá Hiền, ngươi..." Mới mở miệng ra, Bá Hiền thừa dịp này đem cái lưỡi luồn vào trong, đảo qua mọi nơi trong khoang miệng, trúc trắc cuốn lấy lưỡi của Xán Liệt, cố gắng học theo những gì Xán Liệt làm với y trước đây. Xán Liệt tuy rằng không rõ Bá Hiền muốn làm cái gì, nhưng lại không có đoạt trở về quyền khống chế, hưởng thụ nụ hôn mà Bá Hiền lần đầu chủ động dâng lên, tùy ý để y hết cắn lại liếm, cuốn đi không khí dùng để sinh tồn.

Đợi đến lúc Bá Hiền đỏ mặt buông ra môi của Xán Liệt, há mồm thở dốc, cố gắng hít vào không khí trong lành mang theo thoang thoảng mật hoa, Xán Liệt kéo bàn tay nhỏ bé của y cầm lấy dục vọng nóng rực cứng rắn của hắn, cắn vành tai đối phương cười xấu xa: "Bảo bối đây là muốn châm lửa trong người ta rồi để ta tự mình giải quyết? Vẫn là ngươi thật sự rất muốn?"

Bá Hiền không đáp lời, một tay ấn bả vai của Xán Liệt đẩy hắn ngã xuống biển hoa, lập tức ngồi lên dục vọng thẳng đứng. Hành động không thể tưởng tượng này của Bá Hiền làm cho Xán Liệt trợn mắt há hốc mồm, hắn nâng mông của Bá Hiền hỏi, "Đau không?"

Bá Hiền lắc đầu, nhưng sắc mặt trắng bệch cùng với đầu đầy mồ hôi lạnh bán đứng y. Thân thể không hề mở rộng trước đó làm sao có thể thuận lợi nuốt lấy vật lớn như vậy, Bá Hiền cố gắng dùng lực đè ép xuống một chút, phần thân cũng tiến nhập một nửa.

Bộ dáng khác thường của Bá Hiền đã muốn không thể lại dùng hai chữ nhiệt tình để giải thích, thật sự rất không thích hợp, Xán Liệt cầm bờ vai của y, lạnh lùng nói: "Còn dám nói không đau! Mau đứng lên, như vậy sẽ làm chính ngươi bị thương!"

Chỉ nghe Bá Hiền sâu kín nói: "Chỉ có đau mới có thể làm cho ta rõ ràng chính mình đến tột cùng đang làm cái gì."

Xán Liệt không hiểu sao cảm thấy bất an, Bá Hiền lại ôm lấy thắt lưng hắn cắn răng một cái, dùng tất cả khí lực ngồi xuống, làm cho vật lớn thành công xỏ xuyên qua, mặt thật sâu vùi vào cần cổ của hắn.

Xán Liệt dùng tay dịu dàng nâng lên cái đầu nhỏ trước ngực mình, dùng ngón tay gạt mớ tóc đen hỗn độn đầy mồ hôi trên trán y ra: "Ngươi đến tột cùng là đang làm cái gì?"

Bá Hiền dần dần bình phục tiếng thở dốc dồn dập, hít sâu một hơi: "Ta học làm một món đồ chơi đủ tư cách."

Tay Xán Liệt đang vuốt ve mái tóc của Bá Hiền ngừng lại, tươi cười cương ở trên mặt.

"Ngươi muốn trừng phạt ta như thế nào đều có thể, ta sẽ làm tốt bổn phận của đồ chơi." Bá Hiền tọa thẳng thân thể, thử giật giật bộ vị kết hợp phía dưới, cảm giác đau nhức tác động tâm mạch, khuôn mặt mới vừa rồi trắng bệch đã hiện ra sắc điệu xanh tím. Y hít sâu, rồi sau đó hai tay chống mặt cỏ bắt đầu thong thả lay động thân thể.

Sau khi thích ứng, biểu tình của Bá Hiền dần dần trở nên thư hoãn, ra vào cũng dần dần trở nên thông thuận. Đối với một Bá Hiền quật cường như vậy, Xán Liệt không có cách nào, đành phải nắm lấy hai tay y đặt ở trên ngực hắn: "Đau thì cấu ta."

Ma xát như lửa nóng mang đến cảm giác tê dại len lỏi vào tứ chi trăm hài, dần dần làm cho Bá Hiền quên đi đau đớn. Y nắm lấy thắt lưng của Xán Liệt đong đưa vòng eo tinh tế mềm mại của bản thân, mái tóc dài đen thùi xõa ở trước ngực trắng như tuyết, theo tần suất của y mà cùng nhau rung động, mồ hôi từ trên trán chảy xuống dưới ánh mặt trời trong suốt chói mắt, cần cổ ngẩng cao giống như thiên nga tao nhã lướt trên mặt hồ, hình như có chiếc lông vũ trắng noãn mềm nhẹ gảy gảy lòng người. Xán Liệt thậm chí không dám nháy mắt, sợ bỏ qua bất kỳ biểu cảm quyến rũ nào của Bá Hiền.

"Ưm... A... ưm ưm..."

Bàn tay vốn là khoác nhẹ trên ngực không biết từ khi nào thì ôm càng chặt, năm ngón tay hãm sâu vào da thịt, mặc cho Xán Liệt là sắt thép cũng sẽ bị Bá Hiền cào ra vết máu. Đột nhiên tốc độ lên xuống càng lúc càng nhanh, thân thể ở chỗ sâu trong gắt gao quấn quít lấy Xán Liệt không để nó rời đi. Bởi vì không có thị giác, cho nên không thể nào phân tâm, tất cả cảm quan đều tập trung đến nơi đó, nội bích bao vây lấy dục vọng kịch liệt lay động, mang đến khoái cảm kịch trần. Trong thế giới hắc ám, Bá Hiền lẻ loi ở trong sơn động tối tăm, đi thật lâu thì phía trước mới xuất hiện một chút ánh sáng mỏng manh, y mang theo hy vọng hướng về lối ra duy nhất kia chạy như điên, lại ở một khắc chạm vào ánh sáng thì nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ của Xán Liệt. Không biết trong nháy mắt này là chân thật hay vẫn là ảo ảnh, xụi lơ rồi ngã xuống, lúc sau mở mắt ra một lần nữa vẫn là một mảnh tối đen.

Bá Hiền cả người ướt sũng quỳ ghé vào trên người Xán Liệt, cái đầu nhỏ gác ở trên ngực hắn, híp nửa đôi mắt rủ xuống vô tội hỏi: "Xin hỏi Khả Hãn, ta hiện tại đã đủ tư cách sao?"

"Vật nhỏ làm càn này, cũng dám áp ta! Chính mình thích thì sẽ không quản chết sống của ta, có chỗ nào giống làm đồ chơi, rõ ràng đem ta xem là đồ chơi của ngươi." Ngữ khí của Xán Liệt giống như giận lại giống như cười, ở trên mông của Bá Hiền nhéo một cái, "Tiểu bạch cẩu của ta, chơi đủ chưa?"

Xán Liệt dùng hai tay nhấc bổng Bá Hiền lên, đem dục vọng còn tại trong thân thể y rút ra, dùng tay chỉnh tay Bá Hiền thành tư thế gập khuỷu, cái mông nhếch lên giống như đang quỳ, sau đó vòng ra phía sau y, tách mông ra, lại dùng ngón trỏ xoa bóp phấn hồng nộn thịt ở chỗ huyệt đạo có thể nhìn không sót một chỗ, cười nói: "Mở rộng tầm mắt."

Tư thế này bọn họ chưa bao giờ từng sử dụng, Bá Hiền đỏ bừng mặt, Xán Liệt ôm lấy eo nhỏ nhắn của y, một cái động thân cắm xuống, nửa khắc không chậm trễ lập tức bắt đầu mạnh mẽ va chạm.

"A a a! Xán Liệt ngươi chậm một chút, ách a quá nhanh!" Bá Hiền liên tục thét chói tai, đổi lấy chính là động tác càng nhanh hơn càng dùng sức hơn.

Mới vừa rồi đã bị nhiệt tình ma xát, dục vọng nóng lòng phát tiết một khi đã đoạt lại quyền chủ động sẽ không có gì có thể ngăn cản, Bá Hiền bị đâm đến trái phải lay động căn bản không thể chống đỡ thân thể của chính mình, ngã sấp về phía trước, nằm sấp trên mặt đất. Cỏ dại thấp bé chọc vào khuôn mặt, Bá Hiền bị ngứa hắt xì một cái, quay về phía sau dùng vẻ mặt đáng thương hướng về phía Xán Liệt xin giúp đỡ. Đắm chìm ở dục hải, Xán Liệt làm sao chú ý được tiểu tiết như vậy, Bá Hiền đành phải vươn ngón út ôm lấy ngón tay Xán Liệt đong đưa.

"Hửm?" Xán Liệt khóe miệng nhếch lên, "Không phải cố ý muốn làm một món đồ chơi đủ tư cách sao? Thể lực kém như vậy chỉ có thể được không điểm thôi, Bạch Bạch." Nói xong nhấc bổng y lên.

Động tác dùng sức lực quá lớn, Bá Hiền ngả mạnh người về phía sau, lại đem Xán Liệt làm đệm thịt áp ở trên cỏ. Chẳng qua lần này, hai người đều là nằm ngửa.

"Xấu lắm, ngươi lại áp ta!" Xán Liệt hét một tiếng, kỳ thật không hề mang chút tức giận, ngược lại còn có ý cười. Hắn lấy sức lực kinh người tiếp tục hướng về phía trước đâm lên, một đôi bàn tay to lớn ở trước ngực tùy ý vuốt ve, đem hai khỏa anh đào chà xát đến no đủ tiên diễm.

"Ưm a... Đừng chạm nơi đó... Khó chịu, Xán Liệt ta khó chịu a...." Thanh âm trong trẻo của Bá Hiền giờ phút này đã muốn khàn khàn, nhưng bao hàm một loại mị lực khác biệt.

"Hảo." Xán Liệt ngậm lấy vành tai y, qua loa đáp ứng.

Đáp ứng sảng khoái như vậy quả nhiên có mục đích khác. Xán Liệt một tay cầm dục vọng của Bá Hiền cực kỳ có kỹ xảo ve vuốt. Ngày thường vẫn vì muốn hống Bá Hiền vui vẻ thoải mái mà làm loại sự tình này không ít, hiện giờ quen tay hay việc, mấy hiệp đã khiến cho nó lại đứng thẳng.

"Ư... ưm... A!" Khoái cảm trước sau giáp công làm cho Bá Hiền như bị biển lửa cắn nuốt, toàn thân không có một chỗ không bị thiêu đốt, trừ bỏ yết hầu khàn đục, dục hỏa tìm không thấy lối thoát ra nào khác, chỉ có thể không ngừng mà phát ra tiếng thét chói tai.

"Gọi tên của ta!" Xán Liệt mệnh lệnh.

Bá Hiền lắc đầu, thẳng đến khi Xán Liệt dùng sức đâm mạnh, mới bật thốt lên.

"Xán Liệt a.... Xán Xán... Ta sắp không được..."

Người ở trong thân thể y rong ruổi điều chỉnh hô hấp, an ủi nói: "Bạch Bạch ngoan, nhịn chút nữa thôi, chúng ta cùng nhau."

Xán Liệt đẩy nhanh tốc độ trên tay, cảm giác hắn cùng Bá Hiền đều nhanh đến cực hạn, liền buông ra phía trước, hai tay bắt lấy thắt lưng y, hướng về phía trước đâm mạnh vài lần. Phượng hoàng có thể phi thẳng lên trời cao chỉ có cô độc một con, hắn tình nguyện làm phàm điểu, chỉ vì như vậy mới có thể cùng với Bá Hiền bay về phía chân trời đã bị tà dương nhuộm thành sắc đỏ.

Đồng thời tới đỉnh, hai người hoàn toàn thả lỏng, không biết là mệt mỏi hay vẫn là vì thiếu dưỡng khí mà ngất đi, Bá Hiền thế nhưng vẫn duy trì tư thế nằm ở trên người Xán Liệt mà nặng nề chìm vào mê man ngủ say. Sau khi ý thức khôi phục lại, Bá Hiền phát hiện bản thân cả người ghé vào trên lưng ngựa của Tiểu Xán, khẩn trương vừa động, thiếu chút nữa từ trên người Tiểu Xán đang phi nhanh ngã xuống. Xán Liệt đúng lúc bắt lấy, đem y ấn trở lại vị trí cũ.

"Tại sao lại để ta nằm úp sấp?" Bá Hiền bất mãn than thở.

"Ngươi muốn ngồi? Không sợ đau?" Xán Liệt cúi đầu liếc y một cái, vỗ vỗ mông nhỏ cười nói.

"Nha, đau..." Bá Hiền lúc này mới nhớ tới vận động kịch liệt ít phút trước, một chút cũng không có khí lực nói chuyện. Lại cả kinh, phát hiện chính mình cả người chỉ có đơn độc một cái áo choàng của Xán Liệt bao lại, nghĩ đến xiêm y bị vứt ở biển hoa, tìm không trở lại.

"Lập tức sẽ đến nhà rồi, Bạch Bạch kiên trì trong chốc lát đi. Thật muốn ngồi xuống trừ phi...."

"Trừ phi cái gì?"

"Quên đi, ta chỉ là đùa một chút."

Bá Hiền trầm mặc trong chốc lát, mở miệng nói: "Ta nguyện ý."

Tuy rằng thanh âm rất nhỏ, nhưng vẫn là bị gió đưa vào trong tai của Xán Liệt.

"Cái gì?" Xán Liệt sửng sốt, giữ lấy dây cương làm cho ngựa dừng lại.

"Ta nói ta nguyện ý." Bá Hiền còn thật sự đáp, lại bổ sung một câu, "Ta muốn ôm ngươi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro