Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhị thập.

Vương tọa.

Chân Vũ điện, cung Thượng Huyền.

"Ta nói ta nguyện ý... Ta muốn ôm ngươi."

Bá Hiền cũng không hiểu được y hôm nay tìm đâu ra lá gan lớn như vậy, làm ra một loạt hành động xấu hổ như thế này. Nghĩ muốn đẩy Xán Liệt ra xa, ít nhất đem trái tim cách hắn xa một chút, rồi để thân thể thân mật đến độ không còn khoảng cách, làm cho hắn chán ngấy thứ đồ chơi này, ràng buộc tự nhiên sẽ liền phai nhạt. Ý tưởng vớ vẩn chi phối hành động, cứ việc trải nghiệm lần trước giống như ác mộng, Bá Hiền vẫn là vượt qua sợ hãi, ở thời điểm Xán Liệt bế y lên cùng hắn mặt đối mặt ngồi thẳng, y chủ động cởi y phục ở hạ thân của Xán Liệt, bàn tay nõn nà trắng như tuyết đẹp tựa ngọc châu vỗ về thứ vũ khí ngày hôm nay đã chơi đùa y mấy lần. Đợi đến lúc dục vọng lại vận sức chờ phát động, Bá Hiền ôm lấy thắt lưng của Xán Liệt, trên thân kề sát ngực đối phương, cắn răng ngồi xuống, hoàn hoàn chỉnh chỉnh tiếp nhận dục vọng của hắn.

Xán Liệt khẽ khàng vuốt ve lưng của Bá Hiền, ôn nhu nói: "Ta sẽ làm cho Tiểu Xán đi chậm, sẽ không giống lần trước làm ngươi bị thương."

Bá Hiền gác đầu ở trên vai Xán Liệt, cánh tay ôm eo hắn càng chặt: "Đi nhanh cũng không sao cả, ta không sợ, chỉ cần ngươi vui vẻ là tốt rồi."

Xán Liệt tâm hoa nộ phóng, nhưng vẫn là làm cho Tiểu Xán chậm lại cước bộ. Tiếng vó ngựa lọc cọc dưới màn đêm lẻ loi vài tinh tú, càng làm nổi bật lên sự tĩnh mịch xa xôi của đêm hè chốn thảo nguyên. Dục vọng theo sự gập ghềnh trên lưng ngựa thong thả phun ra nuốt vào, cảm giác sung sướng không quá mãnh liệt nhưng lại lâu dài ăn mòn xương cốt. Bá Hiền lại ở tại thời khắc nhu tình như mật này đánh vỡ yên tĩnh: "Hiện tại ta vẫn còn là không điểm sao? Có thêm được điểm nào không?"

Xán Liệt thở dài: "Bá Hiền, ngươi rốt cuộc là thông minh hay là ngốc nghếch đây?"

"...?"

"Cũng chỉ có cái đầu nhỏ của ngươi mới có thể nghĩ ra phương pháp cực đoan như vậy để đẩy ta ra." Xán Liệt cười khổ, "Ngươi cảm thấy một món đồ chơi có thể cùng ta ngồi chung trên thiên hạ đệ nhất bảo mã làm loại chuyện này sao? Một món đồ chơi có thể gọi thẳng tên của đế vương Hãn quốc sao? Một món đồ chơi có thể đem vương giả của thảo nguyên đặt ở dưới thân sao?"

"Ta...."

"Tất cả đều là bởi vì ngươi là người ta yêu."

Bá Hiền buông ra hai tay, lui nửa phần về phía sau: "Xán Liệt, ta chỉ là muốn làm cho ngươi yêu ta ít đi một chút."

"Yêu hay không yêu, yêu nhiều hay ít, là do ta quyết định, không phải do ngươi." Ngữ khí của Xán Liệt nghiêm trọng, sau lại trở nên nhu hòa, "Như thế nào có thể yêu ngươi ít đi một chút được đây, làm ái nhân, ngươi là điểm tuyệt đối."

"Ta căn bản là không xứng đáng." Bá Hiền thấp giọng tự trách, "Đừng tốt với ta như vậy, trừ bỏ thân thể ta cái gì cũng không thể cho ngươi."

"Bạch Bạch ngốc, chẳng lẽ ngươi chủ động yêu thương nhung nhớ thì ta liền vừa lòng sao? Ta muốn thân thể của ngươi, nhưng trên tất cả lại càng muốn trái tim của ngươi."

Vó ngựa của Tiểu Xán tiến vào một cái hố, thân thể người trên lưng ngựa chớp nhoáng bay lên một cái, Xán Liệt vội vàng ôm Bá Hiền vào trong ngực. Phát sinh này cũng làm cho chỗ giao hợp của hai thân thể đột nhiên có biến cố, hai trái tim áp chặt vào nhau cách một lồng ngực cũng loạn nhịp.

"Ta đã sớm tiến vào trong lòng của ngươi." Câu này của Xán Liệt không phải là nghi vấn, hắn thập phần khẳng định, "Chính là lòng của ngươi như thế nào có thể chứa nhiều thứ như vậy chứ? Những thứ kia căn bản không phải là chuyện ngươi nên quan tâm. Tình nguyện bỏ ta ra bên ngoài, cũng không nguyện vứt bỏ những thứ này sao? Nhất định là vì ta đối với ngươi còn chưa đủ tốt."

Bá Hiền thở dài: "Nếu như thế này còn không gọi là đủ tốt, có lẽ ta đã áy náy đến độ trời đất khó dung. Xán Liệt, nếu là làm ái nhân, ngươi mới là đạt điểm tuyệt đối, so với ai khác cũng đều tốt hơn. Ngươi đối tốt với ta, mỗi một phân mỗi một hào ta đều ghi tạc trong lòng, hết thảy đều là do ta không tốt. Ta sẽ cố gắng suy nghĩ cẩn thận, về sau sẽ không hồ nháo, thực xin lỗi..."

"Ngẫu nhiên hồ nháo một lần cũng có thể."

"A?"

"Bảo bối, ngươi có biết hay không, ngươi trở nên hồ nháo leo lên trên người ta, ngươi lúc ấy đẹp biết bao nhiêu!" Môi của Xán Liệt dán tại vành tai của Bá Hiền, thanh trầm như nước hồ sâu, "Độc dược trí mạng, đủ để đẩy ta vào chỗ chết."

Bá Hiền vội vươn tay che miệng Xán Liệt: "Nói bậy bạ gì đó! Chữ 'chết' là thứ để ngươi có thể tùy tiện nói sao!"

Xán Liệt hôn hôn lòng bàn tay của Bá Hiền: "Biết ngươi đau lòng ta nhất."

Huyên náo phồn hoa chốn Thượng Đô thành càng ngày càng gần, Bá Hiền trở nên khẩn trương: "Cái dạng này như thế nào vào thành? Bị người thấy thì làm sao được."

Xán Liệt cười vui vẻ: "Muốn xem thì cho bọn họ xem."

"Nha? Ngươi vương giả tối cao của thảo nguyên, Tiểu Xán thiên hạ đệ nhất bảo mã, các ngươi không e lệ?"

"Không e lệ."

"Ngươi không e lệ ta e lệ! Ta không có mặc y phục!" Bá Hiền cắn răng tức giận mắng.

"Nha đúng vậy! Ta quên mất... Bảo bối của ta chỉ có thể để ta một người xem." Xán Liệt khoác áo choàng rộng thùng thình lên trên người, sau đó cả người đem Bá Hiền khóa lại bên trong, "Lần sau chúng ta lại ra khỏi thành xem hoa được không?"

"Xem hoa thì có thể, nhưng không được ở trong rừng núi hoang vắng động thủ động cước."

"Oan uổng a, hôm nay rõ ràng là ngươi động thủ động cước trước."

Lời Xán Liệt nói chính là sự thật, nhưng Bá Hiền vẫn là chột dạ cãi lại một phen: "Kia còn không phải là do ngươi bức... Dù sao ngươi chính là thích làm chuyện đó ở mấy nơi mới lạ, đều để Tiểu Xán chứng kiến chê cười vài lần, hôm nào nói không chừng ngay cả vương tọa của Hãn quốc cũng không buông tha...."

"Đề nghị này không tồi!"

"Không tồi cái đầu ngươi!"

+++++

Hai người cưỡi ngựa vào thành. Bá Hiền một cử động nhỏ cũng không dám, gắt gao ôm chặt Xán Liệt rúc vào trong áo choàng, sợ lộ ra một chút dấu vết. Nhưng mà lắng nghe động tĩnh xung quanh, thật không giống như là phụ cận Trường Thanh Điện quen thuộc.

"Chúng ta đây là đi đâu? Không giống như là quay về Trường Thanh Điện." Bá Hiền tránh ở trong lồng ngực Xán Liệt nhỏ giọng hỏi.

"Đồ chơi có tư cách sống ở trong phòng của ta sống, quay về nhà của ta sao?" Xán Liệt cười nói.

Bá Hiền dùng tay đấm vào ngực Xán Liệt một quyền, sau lập tức lại ỉu xìu: "Ta sai rồi."

"Khả Hãn!"

Tiếng Đột Quyết vang lên, rõ ràng là thân vệ bên người Xán Liệt.

"Các ngươi đều lui xuống, không có phân phó của ta ai cũng không được tới gần Chân Vũ Điện một bước."

"Nhưng là thuộc hạ có việc bẩm báo...."

"Trừ phi cấp bách, không được đến quấy rầy!"

Xán Liệt ra lệnh một tiếng, tiếng bước chân chỉnh tề đi xa. Đợi đến khi bốn bề vắng lặng, hắn xốc lên áo choàng, ôm chặt Bá Hiền nhảy xuống ngựa, đi vào trong Chân Vũ Điện, sau đó nhanh chóng đóng sầm cửa điện to lớn nặng nề.

Thế nhưng lại làm thật, tiết tháo của người này đâu! Bá Hiền ở trên lưng của Xán Liệt tức giận nhéo một cái: "Ai cho ngươi mang ta tới chỗ này! Ta phải về nhà...."

"Bảo bối, cái này không phải là do ngươi đề nghị sao?" Xán Liệt giả bộ kinh ngạc.

"Mới không phải...." Bá Hiền dở khóc dở cười.

Chân Vũ Điện là dựa theo Tử Thần Điện của Hi quốc mà kiến tạo, nhưng quy mô nhỏ hơn một chút, bốn cây cột lớn màu đỏ xếp thành hàng ngay ngắn kéo dài từ cửa điện đến vương tọa, phía trên ba tầng bậc thang chạm trổ ngọc châu chính là ngai vàng phủ bằng da lông bạch hổ, đó là vị trí tượng trưng vương quyền tối cao của Hãn quốc mà Xán Liệt dùng máu tươi đổi lấy, hắn lập tức đặt Bá Hiền trong lồng ngực tại mặt trên. Xán Liệt nâng lên hai chân của Bá Hiền vòng qua hai vai hắn, đang muốn mãnh liệt xỏ xuyên qua thân thể y, cửa điện bỗng nhiên bị gõ vang.

Xán Liệt không để ý tới, nhưng Bá Hiền không có cách nào ngoảnh mặt làm ngơ, tay để ở trước ngực Xán Liệt, ý bảo hắn đi trước nhìn xem sao lại thế này.

"Đừng quan tâm đến bọn họ, chuyên tâm." Xán Liệt bất mãn bắt lấy cổ tay của Bá Hiền, tiếng gõ cửa lại càng ngày càng dồn dập.

"Xán Liệt...."

Vẻ mặt rối rắm của Bá Hiền làm cho Xán Liệt không thể không đầu hàng, quay đầu đối với người bên ngoài cửa điện hô: "Rốt cuộc có chuyện gì cấp bách?"

Thị vệ ngoài cửa cao giọng trả lời: "Hồi bẩm Khả Hãn, Hô Luân vương cùng với tộc trưởng bộ lạc Nguyệt Thị, A Lực và muội muội mới vừa rồi đã đến Bắc Môn, chúng thần vâng lệnh không dám quấy rầy Khả Hãn, đành phải đi thông tri Hựu Lạp công chúa, công chúa đã xuất thành nghênh đón, sai thuộc hạ đến bẩm báo Ngài công chúa sắp dẫn khách nhân tiến vào Chân Vũ Điện, hy vọng Ngài chuẩn bị sẵn sàng."

Xán Liệt cả kinh: "Như thế nào lại tới nhanh như vậy! Không phải ngày mai mới đến sao?"

Bá Hiền thần tình mê hoặc, tuy rằng mấy ngày nay y đối với trạng huống phân bố thế lực ở Hãn quốc có điều hiểu biết, những cái tên này cũng không xa lạ, nhưng là bọn họ đột nhiên đến đây là vì cái gì? Y đẩy đẩy Xán Liệt, thúc giục nói: "Còn không mau đứng lên mặc y phục vào."

Dục vọng dâng trào không cam lòng phải cọ cọ vào chân Bá Hiền hai lần mới chịu rời khỏi, Xán Liệt nâng lên khuôn mặt của Bá Hiền, hôn hôn một cái rồi lại ôn nhu dỗ dành: "Tình huống đặc thù, về nhà bồi thường gấp bội."

Bá Hiền sờ soạng giúp Xán Liệt sửa sang lại y phục, bản thân lại u sầu, chung quy không thể một mình trần truồng trở về đi, huống chi đường xá trong Thượng Đô Thành y cũng không nhận thức. Phía bên trong còn đang giãy dụa mâu thuẫn, bên ngoài cửa điện lại bị xao vang, ngoài cửa bẩm báo nói công chúa và Hô Luân vương đã ở ngoài điện. Xán Liệt đem áo choàng khoác lên trên người y, thập phần xin lỗi: "Bá Hiền, chỉ có thể ủy khuất ngươi trốn ở phía sau một lát, chờ mọi chuyện chấm dứt chúng ta cùng nhau về nhà."

Bá Hiền gật gật đầu, Xán Liệt nắm tay y dẫn y đi vào trong hậu đường bên cạnh vương tọa, thả màn che xuống, cách màn che nắm lấy tay Bá Hiền làm cho y an tâm, thấp giọng phân phó: "Mở cửa."

"Ha ha ha ~" Tiếng cười tục tằng từ ngoài cửa điện truyền đến, lập tức vang vọng đại điện, "Cháu trai của ta!"

"Nhị thúc." Xán Liệt khiêm cung hữu lễ, nhưng cũng không mất uy nghiêm, "Không nghĩ tới các ngươi nhanh như vậy đã đến, chưa kịp ra khỏi thành nghênh đón, còn phải thỉnh Nhị thúc cùng biểu ca thứ lỗi."

Vị Nhị thúc này đối với cháu trai trên vương tọa không hề tỏ ra kính ý, âm thanh vang vọng như chuông: "Nguyên bản ngày mai mới có thể đến, nhưng là trên đường ngẫu ngộ hai huynh muội A Lục, A Như muốn gặp ngươi, lòng nóng như lửa đốt, ngày đêm không quản lên đường."

"Xán Liệt ca ca!"

Giọng nữ ngọt ngào thanh thúy làm cho Bá Hiền trong lòng căng thẳng. Đúng như lời Xán Liệt nói, trên đời có mấy người có thể giáp mặt hô thẳng tên của hắn. Ít nhất ở Hãn quốc, trừ bỏ Hựu Lạp tỷ tỷ thì không có người khác, có thể thấy được người này và Xán Liệt có bao nhiêu thân thiết.

"A Như, không được vô lễ!" Nam tử trẻ tuổi khiển trách, lại xoay người hướng về phía Xán Liệt trên vương tọa đấm tay lên ngực hành lễ, "Khả Hãn không cần để ý, A Như bị ta làm hư, không hiểu cấp bậc lễ nghĩa."

"Làm sao vậy ca", A Như không phục nói, "Ta từ nhỏ đều là kêu huynh ấy như vậy, Xán Liệt ca ca mới không có trách ta đâu, Xán Liệt ca ca thích nhất ta, đúng không?"

Xán Liệt nhíu mày trầm mặc, giờ phút này trong lòng âm thầm hối hận hôm nay vì sao phải mang Bá Hiền đến nơi đây, hồi tưởng lại lúc trước Bá Hiền bởi vì hiểu lầm chuyện A Đào mà cáu kỉnh, đến nỗi sau đó phát sinh đủ loại nhân quả, cho đến hiện tại lòng hắn vẫn còn sợ hãi. Chỉ là một A Đào không hề liên quan còn như thế, biểu muội A Như này phải làm sao bây giờ. Vốn hôm nay mang Bá Hiền đi ra ngoài dạo chơi, chính là muốn ở thời khắc nhu tình mật ý, thừa dịp Bá Hiền cao hứng báo trước cho y, không nghĩ tới ngày hôm nay phát sinh nhiều chuyện như vậy, đến bây giờ vẫn chưa có nói ra.

Bá Hiền vô thức nắm lấy màn che, trong lòng bàn tay tất cả đều là mồ hôi. Tuy rằng biết rõ tâm ý của Xán Liệt, nhưng bất an không biết từ đâu đã quanh quẩn trong lòng.

Sự lay động rất nhỏ của màn che không có tránh được ánh mắt cẩn trọng của Hựu Lạp, nàng lập tức biết được đằng sau màn che giấu người nào, cũng hiểu được nguyên nhân Xán Liệt không yên lòng, vội vàng đi ra hoà giải.

"A Lực ca, đều là người một nhà, không cần chú ý cấp bậc lễ nghĩa này, A Như khờ dại sáng sủa, ta và Xán Liệt đều thích nàng, xem nàng như muội muội ruột thịt mà đối đãi."

"Đúng vậy, tình cảm của ta với A Như giống như là với muội muội ruột vậy." Xán Liệt lý giải dụng ý của Hựu Lạp, cười nói, "Tiệc rượu đều đã bày lên, mọi người đều là người một nhà, đều đứng làm sao phải, mau ngồi xuống đi."

Hai huynh muội của bộ lạc Nguyệt Thị và Hô Luân vương, Hựu Lạp ngồi ở hai bên đại điện, Hô Luân vương mồm to uống liền hai chén rượu, hưng phấn tiếp tục đề tài lúc trước: "Lại nói tiếp, Xán Liệt, ngươi và A Như mới trước đây không phải đã từng hứa hôn hay sao? Mau nhanh chóng cưới A Như, chúng ta mới chân chính trở thành người một nhà a ha ha ha."

Bá Hiền cả kinh, chỉ cảm thấy đại não trống rỗng, bên tai ong ong, cắn chặt môi, ngay cả vết thương bị Xán Liệt cắn lúc trước bắt đầu chảy ra máu tươi cũng không có phát hiện.

Y không muốn truy cứu quá khứ của Xán Liệt, cũng không cho rằng lấy thân phận của y có tư cách đi truy cứu, chính là có loại dự cảm đáng sợ nảy sinh trong lòng. Hiện giờ ngoảnh đầu lại xem, cuộc sống đầy đủ dĩ vãng được cho là an yên hạnh phúc, một chút gợn sóng trước đây bất quá đều xuất phát từ rối rắm và tùy hứng của y, cỡ nào bé nhỏ không đáng kể, song sóng to gió lớn kế tiếp đánh úp lại đây chỉ sợ không phải do y gây ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro