Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhập nhất.

Giao phong.

Rút bảo kiếm, giương cường tiễn.

Những người có quyền thế nhất Hãn quốc của thảo nguyên tề tụ ở Chân Vũ Điện trong thành Thượng Đô, cảnh tượng như vậy cũng không thường gặp. Năm Xán Liệt mười ba tuổi, hắn ngụy trang thành con trai của sứ giả đi sứ sang Hi quốc, ở Hãn quốc phát sinh chính biến, Hãn vương trước đây chịu ảnh hưởng sâu sắc của văn hóa người Hán, chủ trương Hán hóa và vương hậu bị vương công quý tộc giết chết, năm ấy Hựu Lạp công chúa mới mười sáu tuổi một mặt khẩn cấp thông tri đệ đệ Xán Liệt đang ở Hi quốc nhanh chóng quay về, một mặt tự mình lĩnh binh tướng của phụ mẫu cố gắng duy trì khống chế thế cục. Ở trong các thế lực quý tộc của Hãn quốc, trừ bỏ những người trực tiếp tham dự chính biến, phần lớn là duy trì thái độ quan sát từ xa. Xán Liệt ngày đêm kỵ mã chạy về, hai tay dâng tặng thảo nguyên Hô Luân cực kỳ trù phú ở Đông Bắc bộ mới lấy được sự duy trì của Nhị thúc, lại tích cực mượn sức bộ lạc Nguyệt Thị đã từng liên hôn với vương thất Hãn quốc, dần dần xoay chuyển cục diện, hợp lực bình ổn nội loạn.

Năm đó vị Nhị thúc này ở trong vương công quý tộc không phải có danh vọng cao nhất, nếu như trực tiếp tham dự cuộc chiến vương vị cũng không có phần thắng, ngược lại cùng đứa cháu trai nhỏ tuổi hợp tác lại có thể thu lợi càng nhiều. Sau khi giải quyết phản loạn, rất nhiều thế lực phản đối bị thanh trừ, hắn nhảy thẳng lên vị trí vương công có địa vị cao nhất dưới Khả Hãn, chiếm được thảo nguyên Hô Luân đúng như lời hứa, xưng bá một phương. Nhưng từ sau khi thành Hô Luân vương, hắn ỷ vào thân phận trưởng bối cùng với công lao từ từ trở nên bành trướng, đối với một số quyết định của Hãn vương trẻ tuổi ra sức cản trở. Dĩ vãng Xán Liệt vì lấy đại cục làm trọng, không phải là chuyện vi phạm nguyên tắc của hắn thì hắn liền mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng ham muốn của vị Nhị thúc này càng lúc càng lớn, ngay cả chuyện riêng của Xán Liệt cũng phải nhúng tay.

Xán Liệt không dấu vết liếc mắt về nơi Bá Hiền đang đứng một cái, trên mặt lộ vẻ tươi cười thản nhiên: "Những gì Nhị thúc nói đều là chuyện trước đây, lúc ấy Xán Liệt tuổi còn nhỏ, nhận được sự ưu ái của cô phụ cô mẫu, nguyện ý đem ái nữ phó thác cho ta. Nhưng A Như xứng đáng có một vị trượng phu tốt, ta suốt ngày chinh chiến ở sa trường, không phải là một đối tượng thích hợp trở thành một vị hôn phu tốt."

Hựu Lạp biết lời này của Xán Liệt là nói cho Bá Hiền nghe, chính là nàng sợ biểu huynh muội của Nguyệt thị khó chịu, lập tức cười bổ sung nói: "Năm đó Xán Liệt và A Như tình như huynh muội, phụ vương mẫu hậu và cô phụ cô mẫu cũng chỉ là đùa một chút, cũng không thực sự hứa hôn, vẫn chưa lưu lại hôn thư. Hiện giờ Xán Liệt đều đã muốn thành thân, A Như cũng nên mau mau tìm một nhà tốt để gả cho thôi."

Không nghĩ tới huynh muội Nguyệt Thị còn chưa có tỏ thái độ, Nhị thúc lại vung lên bàn tay to: "Hựu Lạp, ngươi nói lời này không đúng rồi. Cái này sao tính là thành thân, tiểu hoàng tử của Hi quốc kia sao? Làm cho thái tử của bọn họ ngàn dặm xa xôi tặng một đệ đệ lại đây không phải chính là để hung hăng nhục nhã Hi quốc sao, các ngươi sao còn tính là thật? Nếu hầu hạ thật tốt thì miễn cưỡng giữ ở bên người cho cơm ăn, nếu hầu hạ không tốt thì ném cho nô lệ, cho dù như thế lão hoàng đế vô dụng và thái tử của Hi quốc cũng không dám phóng thí!"

Nụ cười của Xán Liệt không thay đổi, ngôn ngữ lại trở nên cường ngạnh: "Bá Hiền là vương hậu của ta, thỉnh Nhị thúc tôn trọng y."

Hô Luân vương nhíu mày: "Xem ra tiểu hoàng tử này còn có chút khả năng, cư nhiên đã mê hoặc lòng của ngươi. Một tên nam nhân Hi quốc nào có tư cách trở thành vương hậu của người Đột Quyết chúng ta, Xán Liệt, nhìn xem ngươi hiện tại đã biến thành bộ dáng gì! Vì y mà xây cả một thành đô, lại còn xây cả cung điện cho y, còn dưỡng nhiều người Hán như vậy ăn cơm trắng. Nghe nói y ở Hi quốc chính là yêu tinh tai họa, bọn họ đưa tới không phải là muốn đẩy tai họa cho Hãn quốc sao! Vừa lúc A Như cũng đến đây, Nhị thúc làm chủ, các ngươi chọn tốt ngày thành thân, chiêu cáo thiên hạ A Như mới là vương hậu của Hãn quốc."

"Thật vậy chăng? Ta thật sự có thể gả cho Xán Liệt ca ca sao?!" A Như vui vẻ, kích động vạn phần.

Sắc mặt của Xán Liệt trầm xuống, ngữ khí lạnh như băng: "Chỉ cần ta vẫn còn ngồi ở trên vương tọa này, vương hậu của Hãn quốc chỉ có thể là Bá Hiền."

"Xán Liệt, ngươi thật đúng là càng ngày càng không nghe lời."

Huynh muội Nguyệt thị gặp tình thế không ổn liền không lên tiếng, Hựu Lạp đang muốn xoa dịu không khí lại nghe Hô Luân vương nói một câu như vậy, hai tay nắm lại thành quyền.

Xán Liệt cười lạnh nói: "Luận quan hệ thân thích, ta là vãn bối, theo lý nên nghe Nhị thúc dạy bảo. Nhưng tại triều, Nhị thúc là thần, ta là quân, ắt không có đạo lý quân phải nghe lời thần."

Không khí trong điện chợt hạ xuống âm độ, Bá Hiền khẩn trương ra một thân mồ hôi lạnh, tay nắm màn che đột nhiên trượt một cái, cả người lảo đảo một chút mới một lần nữa đứng vững, nhưng động tác này gây ra kinh động quá lớn.

"Người nào?!" Phi đao bên hông A Lực dùng để chém chết phi điểu nháy mắt liền bay về phía màn che.

Xán Liệt đồng thời chộp lấy chén rượu ném đi, phi đao trước khi đâm trúng Bá Hiền liền bị chén rượu đánh rớt xuống mặt đất. Bá Hiền nghe thấy tiếng vũ khí rơi xuống đất hiểu được đã xảy ra cái gì, che miệng mình, không dám hô hấp.

"Đường đường là Chân Vũ điện lại có thích khách xâm nhập, cái này còn ra thể thống gì!"

Hô Luân vương đứng dậy mang theo đại đao đi về phía màn che, Xán Liệt nhanh hơn một bước rút ra bảo kiếm che ở trước màn.

"Không phải thích khách." Xán Liệt thản nhiên nói.

"Không phải thích khách, chẳng lẽ lại là tiểu yêu nghiệt của Hi quốc?" Hô Luân vương hừ lạnh, "Quả thật là triền miên lưu luyến, một khắc cũng không thể chia lìa. Vừa rồi không có ra ngoài thành nghênh đón chúng ta, nói không chừng chính là bị tiểu yêu nghiệt này dụ dỗ làm chuyện hạ lưu ở trong vương điện của Hãn quốc phải không? Ta hôm nay phải thay người Đột Quyết trừ hại!"

"Nhị thúc, ngươi muốn giết y thì phải bước qua xác của ta trước!" Xán Liệt không khách khí quát.

Giương cung bạt kiếm, cục diện tựa hồ đã không có cách nào thu thập.

Hựu Lạp lúc này tiến lên, nhưng lại dùng hai tay chặn lại đao kiếm giao phong, nói: "Nam nhân Đột Quyết chúng ta sao mới nói hai câu đã động đao lộng kiếm như thế, rõ ràng chỉ là một việc nhỏ nhặt như vậy thôi. Theo trí nhớ của ta, Bá Hiền không chịu được nóng, Trường Thanh điện quá oi bức, cho nên ở trong Chân Vũ điện mát mẻ tu dưỡng, vừa rồi động tĩnh quá lớn, sợ là kinh động đến Bá Hiền nghỉ ngơi."

Hô Luân vương dù sao cũng là thần, nháo thành như vậy, lập trường cũng không tốt, liền thu đao, Xán Liệt thế nhưng không có thu kiếm trong tay. Hựu Lạp vén lên màn che một chút nhìn vào trong, Bá Hiền vội vàng đem áo choàng trên người bao lại thật kín, cũng may áo choàng đủ lớn, ở trên ngựa bọc hai người vẫn còn dư, giờ phút này một khe hở cũng đều không có lộ ra. Bá Hiền hai mắt trống rỗng nhìn chằm chằm phía trước, bộ dáng khẩn trương sợ hãi làm người ta đau lòng.

Hựu Lạp xoay người, công đạo Xán Liệt: "Ta đưa Bá Hiền về trước."

Ai ngờ Xán Liệt kiên quyết nói: "Ta đưa Bá Hiền về."

Hựu Lạp biết phàm là chuyện liên quan đến Bá Hiền thì làm cách nào cũng không lay chuyển được đệ đệ, đành phải đáp ứng. Xán Liệt hướng vào trong hỏi: "Phải trở về nhà, ngươi chuẩn bị tốt chưa?" Ngữ khí ôn nhu đến mức làm những người ở đây trừ Hựu Lạp đều bị khiếp sợ. Mặc dù là A Như từ nhỏ thích nhất bám theo Xán Liệt ca ca cũng chưa bao giờ gặp qua một mặt này của hắn, lời nói nhỏ nhẹ tựa như đang che chở một món đồ sứ mong manh dễ vỡ. Nàng thật muốn nhìn, rốt cuộc là dạng người như thế nào đã đoạt đi ba hồn bảy phách của Xán Liệt ca ca của nàng, thà rằng đắc tội bộ tộc Nguyệt thị từ trước tới nay vẫn luôn duy trì hắn cũng quyết phải hối hôn.

"Ừ."

Người ở bên trong ứng một câu, màn che bị Xán Liệt kéo ra, hình dáng liền hoàn toàn triển lộ ở trước mặt mọi người trong Chân Vũ điện. A Như hít sâu một hơi, chỉ cần liếc mắt một cái đã biết Xán Liệt ca ca của nàng vì cái gì sẽ bị hấp dẫn. Người nọ cùng với thân hình to lớn, tục tằng của người Đột Quyết khác biệt một trời một vực, vóc dáng đơn bạc nhỏ xinh lại tựa hồ mang theo một loại nhu nhược quyến rũ tự nhiên từ trong xương tủy. Ngũ quan không tính là tinh xảo hoàn mỹ, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn tươi mát như suối nước lạnh, làn da tuyết trắng nhẵn nhụi, khóe mắt hơi rủ xuống thoạt nhìn vô tội khiến người ta cảm thấy trìu mến, cả người lộ ra một cỗ khí chất đặc biệt, chẳng lẽ chính là thư quyển khí trong truyền thuyết của người Hán? Khó trách Xán Liệt ca ca không có lực chống đỡ, đều nói hòa thượng bên ngoài biết niệm kinh, nam nhân bên ngoài so với nữ nhân còn có thể đoạt đi trái tim của nam nhân!

Lúc này tầm mắt nóng rực không ngừng chỉ từ A Như một người, A Lực chân mày co rút, Hô Luân vương cao thấp đánh giá, khóe miệng lộ ra ý cười. Mỗi người ở đây các hoài tâm tư, Bá Hiền tuy rằng nhìn không thấy biểu tình của bọn họ, nhưng có thể ngửi được đủ loại hơi thở làm cho người ta thấp thỏm bất an.

Xán Liệt đi về phía Bá Hiền, ôm lấy y, nói với Hựu Lạp: "Nhị thúc và A Lực A Như đường xa mà đến, làm phiền tỷ tỷ hảo hảo khoản đãi, ta trước xin lỗi không tiếp đãi được." Sau đó hướng về phía huynh muội A Lực gật đầu tỏ ý cáo biệt, ánh mắt lúc dời về phía Nhị thúc của hắn là lúc không còn chút độ ấm.

"Khả Hãn cứ yên tâm đi, đã sớm chuẩn bị tốt rượu ngon cùng với mỹ nhân tuyệt sắc." Hựu Lạp hướng về phía Hô Luân vương cười nói, "Nhị thúc, nghe nói ngài gần đây lại nạp thêm vài vị thị thiếp mỹ mạo, không biết so với vài vị mỹ nhân ta chuẩn bị thì như thế nào? Các nàng đang ở phía sau Hành quán."

"Thật sao?" Nhắc đến mỹ nhân, Hô Luân vương nhất thời đã quên cục diện hiện tại, tươi cười rạng rỡ. Cái này mới tốt, vì đối phó với vị Nhị thúc ham mê nữ sắc này, Hựu Lạp tốn không ít tâm tư sưu tập mỹ nhân.

Bỏ xuống cục diện hỗn loạn trong Chân Vũ điện, Xán Liệt ôm Bá Hiền ở trong thành kỵ mã chạy như bay, đảo mắt đã trở về Trường Thanh điện. Đem Bá Hiền thích đáng an trí ở trên giường, Xán Liệt ngồi ở mép giường nắm tay y, đem hai tay mười ngón đan nhau đặt ở bên môi.

"Bá Hiền, ngươi không cần tức giận, cũng không cần phải sợ, trước hết nghe ta giải thích."

Bá Hiền ý đồ rút tay về, đương nhiên sẽ không thành công, nhưng y cũng không có cảm xúc kích động, buông tha cho giãy dụa vô lực, thực bình tĩnh nói: "Ngươi không cần giải thích, ta nghe hiểu. A Như là biểu muội của ngươi, các ngươi từng có hôn ước, thế nhưng ngươi vì ta bội ước."

Bá Hiền hiểu chuyện như vậy, Xán Liệt nhẹ nhàng thở ra, nhưng Bá Hiền dừng một chút lại tiếp tục nói tiếp.

"Chính là nàng thực thích ngươi, ở thời điểm khó khăn, bộ lạc của nàng giúp ngươi, hiện tại Nhị thúc của ngươi dã tâm bừng bừng, mặc kệ là đối phó hắn, hay là kế hoạch Nam phạt trong tương lai, ngươi vẫn còn cần duy trì của Nguyệt Thị."

"Bá Hiền! Ngươi muốn nói cái gì?" Xán Liệt kinh hãi, Bá Hiền so với hắn dự đoán còn thông minh hơn.

"Ngươi gần nhất khổ não đều là vì Hô Luân và Nguyệt Thị xuất hiện dị động đi. Thực xin lỗi, ở thời điểm ngươi vướng phiền toái như vậy, hôm nay ta còn với ngươi giận dỗi."

Xán Liệt không nghĩ tới Bá Hiền nhưng lại quan tâm hắn như vậy, còn chủ động thừa nhận sai lầm, vui vẻ dùng sức hôn một cái lên cái miệng nhỏ nhắn, lại ghé vào lỗ tai y nói: "Bảo bối, ngươi thật tốt. Có lời này của ngươi, dù là trời sập xuống ta cũng có thể vượt qua."

Ai ngờ Bá Hiền hôm nay đã luyện thuần thục tuyệt kỹ một tay đưa trái tim hắn bay lên trời một khắc sau lại ném xuống.

Y nói: "Nhị thúc của ngươi nói rất đúng. Ta không có tư cách chiếm cứ vị trí bên cạnh ngươi, ngươi hẳn là nên thú A Như làm vương hậu."

Xán Liệt cầm lấy cánh tay của Bá Hiền, gắt gao theo dõi ánh mắt hơi buông xuống của y, giận dữ hỏi: "Ngươi có biết chính mình đang nói cái gì hay không?"

Bá Hiền như trước bình tĩnh, nâng tay lên xoa bóp khuôn mặt của Xán Liệt: "Ta là vì muốn tốt cho ngươi."

Thanh âm của Xán Liệt càng phát ra trầm thấp: "Cũng là vì ngươi rốt cuộc tìm được cách có thể thoát khỏi ta rồi."

"Xán Liệt..."

Một tiếng này của Bá Hiền chứa thật nhiều bất đắc dĩ và ủy khuất. Xán Liệt biết chính mình quá phận, một tay ôm lấy Bá Hiền kề sát trong lồng ngực.

"Thật ngốc, nếu cần nhờ thoái nhượng của ngươi để bảo hộ ta, ta đây tính cái gì là nam nhân, có tư cách gì để thống lĩnh quốc gia này?"

"Nhưng là...."

"Không có nhưng là gì hết. Vị trí bên người ta chỉ có thể là của ngươi. Ngươi ngoan ngoãn cho ta, không được nghĩ loạn, có chuyện gì cứ giao cho ta đến ứng phó."

Bá Hiền ở trong lồng ngực của Xán Liệt nhu thuận gật đầu, lại nói: "Tính tình của ngươi cũng nên thu liễm một ít, hôm nay nếu không có Hựu Lạp tỷ tỷ, không chừng đã nháo thành cái dạng gì rồi, nãy ta lo lắng gần chết."

Xán Liệt âm lượng đều muốn đề cao vài phần: "Cái gì cũng đều có thể nhẫn, song ta quyết không thể dễ dàng tha thứ người khác vũ nhục ngươi thương tổn ngươi!"

Bá Hiền đẩy nhẹ hắn: "Vẫn là nên cho Nhị thúc của ngươi chút mặt mũi, đừng có xé rách da mặt chính diện. Đi bồi bọn họ uống chút rượu hay gì đó đi."

"Đã có mỹ nhân bồi hắn uống rượu," Xán Liệt cười nói, "Đẩy ta đến rừng mỹ nhân mà ngươi có thể yên tâm như vậy?"

Bá Hiền bĩu môi, nói: "Ta mới không quan tâm đâu, mặc kệ ngươi, ta muốn đi ngủ."

"Khó mà làm được!"

"Như thế nào?"

"Đã quên lời ta nói về nhà phải bồi thường gấp bội sao?"

Bá Hiền thoáng chốc đỏ mặt, Xán Liệt thuận thế ngã xuống giường, còn không quên tùy tay nắm lấy cái gối đầu cho y gối lên. Bá Hiền vốn chỉ bọc bằng một cái áo choàng liền dễ dàng bị Xán Liệt công phá thành trì. Trong vòng một ngày trải qua nhiều lắm, khiến cho bọn họ càng quý trọng như thế thân mật khăng khít, từng khắc từng giây chân tâm tương thủ.

"Bá Hiền."

"Ừ?"

"Với ta, ngươi là duy nhất."

________

thư quyển khí: phong độ của người trí thức.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro