Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhập tam.

Thế chân vạc.

Tam túc đỉnh, độc mộc chi.

Thân thể dường như trở nên nhẹ bẫng, tựa hồ đang phiêu bạt vào cõi mộng âm u vô tận, nơi đó không thể biết được thời gian, càng không thể cảm nhận được không gian, chỉ có ý thức thanh tỉnh rõ ràng mang đến cảm giác sợ hãi vô tận. Trước đây cũng từng một lần bị thương nặng đến mức hôn mê, nhưng lúc đó là quyết tuyệt gieo mình nhảy xuống, khi ấy một lòng mong muốn được giải thoát vĩnh cửu, không nghĩ lại ngoài ý muốn tìm về lại được một đoạn kí ức mình đã vô tình đánh mất, vì thế mà có thể hưởng thụ một khoảng thời gian hạnh phúc yên bình ngắn ngủi. Thế nhưng lần này Bá Hiền thật sự sợ hãi, sợ hãi mình có thể vĩnh viễn ngủ như thế này, mãi mãi không thể tỉnh lại. Thế gian này vẫn còn một người làm cho y vướng bận, còn có một đoạn thâm tình nồng đậm, cho nên mới sợ hãi, cho nên mới khao khát được sống. Y chậm rãi mấp máy môi gọi cái tên kia, hơi thở mỏng manh như cánh ve sầu. "Xán Liệt..."

Âm lượng rõ ràng nhỏ đến thế, vậy mà người hằng ngày vẫn luôn bước qua bậc cửa kia lại nghe được nhất thanh nhị sở, vội vàng bước nhanh đến bên giường, cầm lấy đôi bàn tay nhỏ bé lạnh như băng, gấp gáp nói: "Ta ở đây."

"Xán Liệt..."

"Bá Hiền! Bảo bối, đừng sợ, ta sẽ bảo vệ ngươi."

Sau vài tiếng nỉ non đứt quãng, Bá Hiền tựa hồ cảm thấy an tâm hơn, lại nặng nề rơi vào hôn mê. Xán Liệt thay y dịch lại góc chăn cẩn thận, lúc quay đầu lại, trên mặt đã không còn nửa điểm ôn nhu, ánh mắt lạnh băng như một thanh kiếm sắc bén đâm thẳng vào người đang run rẩy lùi vào góc tường.

"Muội, muội, muội thật sự không phải là cố ý, Xán Liệt ca ca, huynh hãy tin tưởng muội..."A Như ủy khuất bật khóc nức nở, kích động siết chặt nắm tay, Xán Liệt ca ca của nàng chưa từng đối xử lạnh lùng với nàng như vậy bao giờ.

Hựu Lạp đuổi theo Xán Liệt cùng với A Lực nhận được tin đã chạy đến ngay đồng loạt bước vào, vừa bước vào phòng liền nhìn thấy cảnh tượng này. Hựu Lạp bước qua ôm A Như vào lòng an ủi: "Hựu Lạp tỷ tỷ tin tưởng muội."

Lần này A Như không kiềm được khóc lớn lên, Hựu Lạp vỗ nhẹ lưng nàng, ôn nhu nói: "Không sao, không sao mà, muội từ từ nói cho tỷ biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Sau một hồi khóc nức nở, nàng nghẹn ngào trả lời: "Như Như của muội vốn dĩ luôn rất ngoan ngoãn, hôm nay không biết nó bị làm sao, muội hoàn toàn không thể khống chế được nó. Vốn muốn đi Chân Vũ điện tìm Xán Liệt ca ca cùng chơi, nó lại cứ liều mạng chạy về phía chợ..."

Hựu Lạp ngẩng đầu cùng A Lực trao đổi ánh mắt, trong lòng sớm có cân nhắc, sau đó quay đầu hướng về phía lão đại phu đang đứng trước giường hỏi xem thương thế của Bá Hiền như thế nào.

"Theo như những gì lão phu thấy thì, tuy rằng miệng vết thương lúc trước lại vỡ ra, nhưng cũng may lần này vết thương không sâu, máu cũng được cầm kịp lúc, nếu không có gì ngoài ý muốn xảy ra thì rất nhanh có thể tỉnh lại."

"Ngoài ý muốn? Cái gì gọi là ngoài ý muốn?" Xán Liệt cường ngạnh đánh gãy lời nói của đại phu: "Bá Hiền đã không thể nhìn thấy gì rồi, còn tình huống gì có thể tệ hơn được nữa sao? Ta tuyệt đối không cho phép!"

"Lão phu sẽ làm hết sức, làm hết sức." Đại phu dùng tay áo lau mồ hôi, không ngừng cúi đầu đáp ứng.

"Còn thương thế của A Đào thế nào?" Vẫn là Hựu Lạp cẩn thận, toàn bộ tâm tư của Xán Liệt đều đặt trên người Bá Hiền, đã sớm quên vẫn còn một người bị thương.

"Vị cô nương kia bị thương khá nặng, bị vó ngựa đá trúng khu vực gần tim, nôn ra rất nhiều máu, may mắn là vó ngựa đá lệch đi một chút, không thì sợ rằng đã không giữ nổi tính mạng. Hiện giờ một đại phu khác ở cách vách đang giúp nàng điều trị, thương thế cũng đã ổn định hơn rồi."

"Vậy là tốt rồi. Xán Liệt, việc lần này là A Như sai, nhưng đệ cũng không thể hoàn toàn trách muội ấy, muội ấy cũng bị một trận kinh hách rất lớn. Tỷ mang muội ấy về nghỉ ngơi trước, đệ ở lại đây chiếu cố Bá Hiền đi. Bá Hiền cát nhân tự hữu thiên tướng, nhất định sẽ sớm tỉnh lại."

Xán Liệt hoàn toàn vô lực tiếp tục trách cứ, xua tay cho họ lui đi, còn hắn nửa quỳ trước giường Bá Hiền, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay y, dịu dàng hôn từ lòng bàn tay đến đầu ngón tay.

A Lực tuy rằng biết Xán Liệt mê luyến vị nhị hoàng tử của Hi quốc, nhưng tận mắt chứng kiến đến mức độ này vẫn không khỏi thầm giật mình. A Như từ trong lòng của Hựu Lạp vùng ra, chạy đến ngồi xổm xuống bên cạnh Xán Liệt, hàng mi dày vẫn còn vương giọt lệ trong suốt.

"Xán Liệt ca ca, muội sai rồi, huynh có thể đánh muội mắng muội cũng được, đừng có không để ý đến muội nữa mà."

Xán Liệt vẫn nhìn Bá Hiền không chớp mắt, A Như liền tiến đến phía trước che khuất tầm nhìn.

"Y tốt đến vậy sao?"

Xán Liệt lần này như ý muốn nhìn thẳng vào mắt của nàng, nhưng miệng chỉ duy nhất thốt ra một chữ: "Phải."

A Như nghe vậy liền từ trong ngực rút ra một đoản đao bạc, đoản đao này đặc biệt khéo léo tinh xảo, không đợi mọi người kịp phản ứng, A Như bất ngờ đem đao rút ra từ vỏ đao được khảm đầy đá quý, những người trong phòng liền nhảy dựng cả lên. Xán Liệt nháy mắt liền chắn trước người Bá Hiền, một giọt máu đỏ tươi liền rơi xuống đất nở rộ như một đóa huyết hoa. Nhưng một đao này lại không hướng về phía Xán Liệt và Bá Hiền, ra là, A Như đã tự cắt tay của chính mình.

"Muội có lẽ chỉ có được cốt khí như thế, nếu Xán Liệt ca đã không thích muội, muội cũng sẽ không tiếp tục dây dưa. Chỉ từng này máu có lẽ không đủ trả lại cho Bá Hiền ca ca, coi như muội trả lại món nợ trước đây. Thanh đoản đao này là hoàng hậu nương nương trước đây tặng cho muội, người nói với muội tương lai phải làm con dâu người. Thứ này tặng muội làm lễ vật hộ thân, nó sẽ bảo vệ muội bình an tới ngày được gả cho Xán Liệt ca ca. Muội nghĩ bây giờ nên trả nó lại cho chủ nhân chân chính của nó rồi."

Không nói thêm lời nào, A Như tra đao vào vỏ, nhẹ nhàng đặt nó cạnh bên Bá Hiền. Xán Liệt cũng không ngăn cản nàng, Hựu Lạp và A Lực tâm tình phức tạp liếc nhìn nhau, nhất thời cảm thấy ngũ vị tạp trần.

A Như đứng lên nói: "Được rồi, Xán Liệt ca ca hãy chiếu cố tốt cho tẩu tử nhé, muội đi trước đây."

Hựu Lạp bước lại, lấy một mảnh lụa trắng băng lại ngón tay đang nhỏ máu của A Như. Xán Liệt cũng đứng lên, ánh mắt bình đạm như thuỷ, vỗ vỗ vai nàng nói: "Cám ơn muội."

A Như hướng về phía Xán Liệt tươi cười, dường như quay trở lại bộ dáng tiểu cô nương vừa rạng rỡ vừa có chút ngây ngô trước đây.

Bá Hiền hôn mê một ngày, Xán Liệt cũng một tấc không rời y đúng một ngày. Ngay từ đầu ý thức của Bá Hiền đã thanh tỉnh, nhưng thời gian dài khiến y không cưỡng được mà thật sự lâm vào ngủ say. Không biết qua bao lâu, y nặng nề chậm rãi chớp mi mắt, cảm thấy tựa hồ có gì đó không giống trước đây, lại nhất thời không nghĩ ra đó là cái gì, chờ đại não bắt đầu vận động lại mới nhận ra, nguyên lai màu đen quen thuộc trước mắt đã không còn nữa. Tuy rằng hình ảnh vẫn còn chút mơ hồ, nhưng Bá Hiền vừa chuyển tầm mắt liền nhìn thấy bộ dạng mệt mỏi của Xán Liệt ghé vào giường say ngủ. Tay hắn vẫn thủy chung nắm chặt tay y, Bá Hiền muốn rút ra, nhưng lại càng bị nắm chặt hơn trước. Xán Liệt vẫn luôn như vậy, dù có ngủ say thì vẫn luôn muốn nắm trong tay hết thảy, Bá Hiền nâng tay kia lên, nghĩ muốn vuốt ve đôi lông mày đang nhăn lại của Xán Liệt, nhưng không ngờ Xán Liệt ngủ không sâu, chỉ một cử động nhẹ nhàng như vậy cũng làm hắn bừng tỉnh. Không đợi Bá Hiền kịp rút tay về, Xán Liệt đã mở miệng cắn cắn ngón tay mảnh khảnh, khóe môi vẽ nên nét cười, Bá Hiền bởi vì mất máu mà hai má nhợt nhạt chỉ ửng lên một tầng đỏ hồng đạm mạt.

Nằm một ngày không mở miệng, Bá Hiền muốn nói gì đó, vươn lưỡi liếm liếm đôi môi khô nứt. Hành vi mờ ám vô ý này lại vô tình trêu chọc trái tim Xán Liệt. Nếu không phải bởi vì tiểu tử kia vẫn còn đang mang thương bệnh, thật muốn hung hăng "khi dễ" y.

"Xán Liệt..."

Bá Hiền vừa gọi một tiếng, không kiềm được lại khụ khụ hai tiếng liền, Xán Liệt vội vàng đứng dậy bưng cho y một ly nước ấm, nhẹ nhàng mớm nước vào miệng cho y. Bá Hiền nhếch miệng, khẽ hỏi: "A Đào đâu rồi? Nàng thương tích thế nào? Nếu không phải nàng cứu ta, sợ rằng ta đã không tránh được một kiếp."

"Ngươi yên tâm, nàng tuy bị ngựa đá thương nặng, nhưng cũng không phải đá trúng bộ phận trọng yếu, đại phu hiện vẫn đang chăm sóc cho nàng. Mệnh đã được cứu về, hẳn là không lưu lại di chứng gì. Ngươi đừng nghĩ nhiều nữa, an tâm dưỡng thương thế của mình đi." Xán Liệt nhìn Bá Hiền, vẻ mặt xin lỗi: "Bạch Bạch, ngươi không cho ta nói thực xin lỗi, nhưng ta lại hại ngươi bị thương như thế."

"Ngựa của A Như đột nhiên nổi điên là lỗi của ngươi sao? Xán Liệt, vì sao ngươi cứ phải đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên người mình như vậy chứ!" Bá Hiền thở dài, trong lòng nổi lên một trận chua xót.

"Ngươi đều nghe thấy mọi chuyện rồi?" Xán Liệt kinh ngạc hỏi.

Bá Hiền cười nói: "Các ngươi nói gì ta đều nghe được, khi đó ý thức của ta đã thanh tỉnh rồi. A Như là một cô gái tốt, gả cho ngươi thì thật đáng tiếc."

Chạm đến thanh đoản đao màu bạc để trước ngực, Bá Hiền rút đao ra khỏi vỏ, ngân quang chói mắt mãnh liệt lóe lên làm đau đôi mắt đã lâu chưa thấy ánh sáng, y mạnh mẽ nhắm chặt mắt lại. Xán Liệt thấy thế vội vàng nâng mặt y lên, thân thiết hỏi: "Làm sao vậy? Mắt không thoải mái sao?"

Bá Hiền đang muốn nói cho Xán Liệt biết y đã có thể nhìn thấy, lại nghe được tiếng người gõ cửa bên ngoài: "Là tỷ, tỷ có thể vào được không?"

Là tiếng của Hựu Lạp.

Vốn đã từng có tranh chấp trước đó, nội tâm của Xán Liệt vẫn còn khúc mắc, hắn trầm mặc không trả lời. Bá Hiền đối với sự khác thường này của Xán Liệt có chút mơ hồ, đành phải tự mình hướng ra cửa nói: "Mời vào."

Sau khi Hựu Lạp bước vào, Xán Liệt thủy chung không nhìn nàng, lại tự mình đi rót cho Bá Hiền một tách trà, tâm phiền ý loạn thiếu chút nữa đã làm tiểu tử đáng thương tự dưng bị bắt uống nước kia bị sặc.

Hựu Lạp vẫn duy trì dáng vẻ bình thản, trên mặt mang tươi cười ngọt ngào đi đến bên giường.

"Bạch Bạch của chúng ta tỉnh rồi, trên người có chỗ nào không thoải mái không?"

"Đệ rất tốt."

Bá Hiền phát hiện tay Xán Liệt càng siết chặt, không biết hắn khẩn trương cái gì, vì thế nhẹ nhàng đẩy hắn: "Xán Liệt, ngươi làm sao vậy? Tỷ tỷ đến đây mà ngươi cũng không nói một lời."

Xán Liệt rốt cuộc cũng nhìn thẳng vào Hựu Lạp, nhưng sắc mặt không được tốt: "Được rồi, Bá Hiền bây giờ vẫn còn yếu, không cần quấy rầy y nghỉ ngơi. Có gì chúng ta ra ngoài nói sau."

Ý cười của Hựu Lạp vẫn như cũ: "Đệ a, đứa nhỏ này, tỷ là đến thăm Bá Hiền, cũng chẳng phải đến đàm phán gì với đệ cả."

Tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng có thể khẳng định tỷ đệ hai người đã xảy ra mâu thuẫn, không chừng còn có liên quan mật thiết đến mình. Bá Hiền cảm thấy bất an, quyết tâm tìm hiểu cho bằng được.

"Xán Liệt, ta đói bụng rồi."

Bá Hiền cười tủm tỉm làm nũng với Xán Liệt, Xán Liệt liền đem chuyện của tỷ tỷ ruột thịt vứt ra sau đầu, không ngừng hướng về phía Bá Hiền xum xoe: "Bảo bối, muốn ăn cái gì? Ta lập tức sai người đi làm cho ngươi."

"Ta muốn ăn bánh tổ của lão Ngô ở thành Đông, Xán Liệt, ngươi đích thân đi mua cho ta được không?"

Xán Liệt liếc mắt nhìn Hựu Lạp một cái, có chút do dự.

Bá Hiền mím môi nói: "Nếu không phải ngươi mua thì ta sẽ không ăn đâu."

"Được được được!" Tiểu tổ tông nói cái gì thì chính là cái đó.

Xán Liệt ra khỏi cửa vẫn không ngừng đấu mắt cùng với Hựu Lạp, như là muốn cảnh cáo. Hựu Lạp cũng không thèm để ý đến hắn, vẫn tiếp tục cùng Bá Hiền nói nói cười cười. Xán Liệt cảm thấy bất đắc dĩ, đành phải rời đi trước.

Lúc này Bá Hiền mới hỏi Hựu Lạp: "Hựu Lạp tỷ, rốt cuộc là hai người làm sao vậy?"

Hựu Lạp thu hồi tươi cười, thậm chí có phần nghiêm túc nói: "Bởi vì tỷ buộc đệ ấy cưới A Như."

Bá Hiền lúc đầu cũng giật mình, nhưng cẩn thận ngẫm lại, chính mình chẳng phải cũng đã từng khuyên Xán Liệt cưới A Như sao, bởi vì đứng trên lập trường của Xán Liệt mà nói, đây là lựa chọn tốt nhất cho hắn. Như vậy việc Hựu Lạp làm cũng không có gì kì quái.

"Tỷ nghe Xán Liệt nói, đệ cũng từng khuyên đệ ấy như vậy. Bá Hiền, đệ vẫn luôn là đứa nhỏ hiểu chuyện. Tỷ thừa nhận là tỷ rất ích kỷ..."

"Thế gian này có ai mà không ích kỷ đâu." Bá Hiền gục đầu xuống nói: "Đệ cũng nào có hiểu chuyện như vậy, nào có như vậy hào phóng. Kì thật lúc nói ra những lời đó, tâm đau như bị hàng vạn mũi kim đâm vào, trong lòng đệ không ngừng gào thét đừng lấy nàng, chỉ là Xán Liệt của duy nhất mình ta thôi được không..."

"Bá Hiền, tỷ không biết đệ đối với cục diện trước mắt hiểu nhiều hay ít, tóm lại, tình thế hiện giờ của chúng ta vô cùng bất lợi."

"Rốt cuộc là... tệ đến mức nào...?"

"Tin rằng đệ cũng biết, ở Hãn quốc, trừ bỏ Khả Hãn, Hô Luân và Nguyệt Thị là hai phái có thế lực cường đại nhất. Tuy Nhị thúc chiếm cứ thảo nguyên Hô Luân dã tâm bừng bừng, nhưng huynh muội Nguyệt thị thủ ở một phương lại không có ý muốn xâm lược, tam phương hình thành thế chân vạc, duy trì cục diện bình an vô sự. Huống chi, Nguyệt thị cùng vương tộc trước nay có truyền thống liên hôn, trước đây chúng ta vẫn luôn nghĩ Xán Liệt nhất định sẽ lấy A Như, Nhị thúc vì kiêng kỵ Nguyệt thị sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ. Chính là..."

"Chính là ta xuất hiện." Bá Hiền lặng lẽ tiếp lời.

"Đúng vậy." Hựu Lạp có chút xấu hổ: "Kì thật sau khi Xán Liệt từ Hi quốc trở về, tỷ đã biết đến sự tồn tại của đệ, cho nên khi Xán Liệt cầu hôn với Hi quốc gây chấn động thiên hạ, tỷ cũng không quá ngạc nhiên. Cho dù là như vậy, tỷ vẫn cho rằng, Xán Liệt có đệ rồi, ước vọng nhiều năm đã được viên mãn, đệ ấy vẫn sẽ cùng A Như thành thân. Tỷ tự cho là mình rất hiểu đệ đệ ruột thịt này, cũng hiểu được điều này không có gì mâu thuẫn. Nhưng tỷ sai rồi, đệ ấy chỉ nguyện cùng đệ nhất sinh nhất đại nhất song nhân, thậm chí là không tiếc đánh đổi sự duy trì của Nguyệt thị..."

"Nhất sinh nhất đại nhất song nhân..." Bá Hiền chậm rãi khắc ghi những lời này, đáy mắt có chút ướt át.

"Đệ biết không? Nhị thúc đã không chờ kịp nữa rồi, Hô Luân có mười vạn binh mã, Nguyệt Thị có tám vạn, còn binh mã nguyện trung thành với Xán Liệt thì có hai mươi vạn. Nhưng hai mươi vạn binh mã này chủ yếu đóng quân tại biên giới Hi quốc. Hiện giờ, ca ca ruột của đệ đang tập trung hỏa lực tại biên cảnh, chúng ta không thể triệu hồi đám binh mã này về được. Cho nên binh mã của Xán Liệt đóng quân tại vương trướng cực kì ít."

"Có bao nhiêu?"

"Không đến ba vạn."

Tâm của Bá Hiền như rơi xuống đáy cốc. Nếu cùng Nguyệt thị thành thân, cộng thêm binh mã của Nguyệt thị còn có thể cân bằng thế lực ngang nhau, nhưng con đường hợp tác này một khi bị phá hỏng, chính là ba vạn đối kháng mười vạn, thậm chí là cùng mười tám vạn binh mã quyết đấu, chưa kể còn có đại quân của Tuấn Miên ca ca kiềm hãm biên cảnh phía Nam.

Con số này đã đủ làm cho Bá Hiền sợ hãi, thì thào lẩm bẩm: "Tại sao có thể như vậy, đệ như thế nào lại không biết..."

"Xán Liệt sợ đệ lo lắng, làm sao có thể nói cho đệ biết."

"Nguyệt thị chẳng lẽ sẽ quay mũi giáo hướng về phía chúng ta sao? Chẳng lẽ không còn con đường hợp tác nào khác?"

Hựu Lạp sắc mặt khẽ biến, Bá Hiền không dám hỏi lại, tự trách nói: "Thực xin lỗi, đệ cái gì cũng không làm được."

"Ai, đứa ngốc này, đệ xin lỗi làm gì chứ. Ai nói đệ không làm được gì, đệ có thể làm được rất nhiều thứ."

Lúc Xán Liệt mang theo bánh tổ nóng hầm hập quất roi cưỡi ngựa phi về thì Hựu Lạp đã rời đi, Bá Hiền rầu rĩ không vui nửa nằm nửa ngồi ở trên giường xuất thần. Xán Liệt đau lòng cầm tay y, sợ tỷ tỷ nhà mình nói lời không nên nói, có chút buồn bực: "Ngươi đừng nghe tỷ tỷ ta nói bừa."

Không nghĩ đến Bá Hiền lại nhào vào lồng ngực, hai tay ôm chặt thắt lưng của hắn.

"Tỷ tỷ nói, ngươi lúc này cần nhất là cổ vũ và duy trì của ta. Chỉ có như vậy, ngươi mới có sức mạnh cuồn cuộn không ngừng."

"A?" Cùng với tưởng tượng quả thật không giống nhau, lúc nãy còn sợ rằng tỷ tỷ nhà mình ăn nói linh tinh.

"Xán Liệt, mặc kệ xảy ra chuyện gì, ta đều sẽ ở bên cạnh ngươi."

Bá Hiền ngẩng đầu, ôm lấy cổ Xán Liệt, đem môi của chính mình dâng lên. Xán Liệt thụ sủng nhược kinh, nhưng mà chút kinh ngạc này cũng chỉ trong nháy mắt, hắn nhanh chóng đoạt lại quyền chủ động, hung hăng khi dễ rồi lại khi dễ, như thế nào cũng thấy không đủ.

_______________

cát nhân tự hữu thiên tướng: người tốt tự có trời giúp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro