Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Nhập ngũ)

Săn bắn.

Ẩm nhiệt huyết, tích ly biệt.

(Uống máu tươi, lưu luyến biệt ly).

Một cái chớp mắt khi môi chạm vào cái chén con kia, Bá Hiền cơ hồ phải nôn ra, nhưng một chén máu này y vô luận như thế nào cũng đều phải uống hết. đây là Xán Liệt tạo cơ hội cho y, cơ hội được con dân Hãn quốc tán thành và chấp nhận, muốn cùng đế vương của dân tộc lang sói sóng vai, bất luận như thế nào cũng phải xuất ra điểm dã tính. Giương mắt trộm ngắm Xán Liệt, hy vọng hắn có thể truyền lại cho y chút dũng khí, không nghĩ tới chén trong tay lại bị đoạt đi, nhất thời sửng sốt không biết làm sao. Xán Liệt bưng lên chén con kia, dứt khoát uống sạch máu tươi nóng hổi trong chén, lại nâng lên cằm của Bá Hiền, cúi người hôn y, tách mở hàm răng, rót chất lỏng màu đỏ tươi kia vào miệng y. Bá Hiền nào nghĩ đến hắn sẽ đột nhiên xuất ra chiêu này, bản năng đi bài xích, nước mắt ngăn không được chảy xuống. Xán Liệt ôm y càng chặt, nhẹ nhàng mút vào, liếm sạch máu trong miệng y, rốt cuộc làm cho Bá Hiền dần dần trở lại bình tĩnh.

"Hảo! Hảo!"

Có người vỗ tay đầu tiên, đám người lập tức cũng hoan hô vang dội theo. Thanh âm này rõ ràng là của Hô Luân vương, Xán Liệt buông ra Bá Hiền, tầm mắt đảo qua, quả nhiên thấy một đội binh mã đem dân chúng tách ra, Hô Luân vương cưỡi con ngựa màu nâu cao to chậm rãi xuyên qua đám người.

Xán Liệt nâng lên mu bàn tay lau đi vết máu nơi khóe miệng, cười nói: "Vương thúc tới vừa lúc, tế điện của tổ tiên người Đột Quyết chúng ta như thế nào có thể thiếu Vương thúc, Vương thúc mau tới hưởng dụng tế phẩm."

Tất cả mọi người sống ở thảo nguyên đều biết chỉ có chủ nhân của Hãn quốc mới có thể đứng trên đại tế điển, cũng tức là chỉ có Hãn vương và vương hậu mới có tư cách cùng thần linh hưởng dụng tế phẩm, mọi người không biết Hãn vương trẻ tuổi cớ gì lại nói ra lời ấy, nhưng nếu Hô Luân vương thật sự làm như vậy, thì phải là vượt qua khuôn phép, cũng là cử chỉ khinh nhờn thần linh. Mọi người nín thở ngưng thần, chậm chạp đợi hắn đáp lại.

"Ha ha ha!"

Tiếng cười mang mười phần trung khí làm cho người ta đoán không được suy nghĩ, nhưng là đã đi tới trước tế đàn mà vẫn còn không xuống ngựa, hành động này dĩ nhiên chính là bất kính với thần linh.

"Nếu cháu trai đã nói như vậy, ta đây làm trưởng bối tự nhiên không thể chối từ."

Lời vừa nói ra, không biết bao nhiêu người âm thầm kinh ngạc. Sắc mặt của Xán Liệt một chút cũng chưa biến, tự tay bưng một chén máu đi đến trước mặt Hô Luân vương, vị Vương thúc này vẫn đang ngồi ở trên ngựa cao cao nhìn xuống, gặp cháu trai như thế cung kính, nghĩ rằng Xán Liệt là mượn lần này cầu hòa với hắn, hơn nữa con dê này là vừa giết, máu bọn họ đã muốn uống qua, chén cũng đã dùng qua, hẳn là không xảy ra vấn đề gì, đắc ý tiếp nhận, uống một hơi cạn sạch sau rồi mới xoay người xuống ngựa.

Hựu Lạp tán dương: "Vương thúc, đã sớm nghe nói ngài thời tuổi trẻ là đệ nhất Ba Đồ Lỗ, tài cưỡi ngựa và bắn cung đều là đứng đầu thảo nguyên, lát nữa săn bắn còn phải thỉnh ngài cho tiểu bối chúng ta mở rộng nhãn giới."

Huynh muội Nguyệt Thị nãy giờ chỉ im lặng đứng xem cũng tiến lên phía trước, A Như vốn không có tâm mắt đối với cục diện giương cung bạt kiếm này không hề phát hiện, hưng phấn vỗ tay: "Hựu Lạp tỷ tỷ nói chính là thật sao? Ta cũng muốn mở rộng nhãn giới!"

"Như thế nào? Hạng nữ nhân mà còn muốn tham gia săn bắn? Vào rừng rồi thấy sài lang hổ báo cũng sẽ không có người cứu đâu, đàn bà con gái thì chỉ nên làm chuyện của đàn bà con gái! Các ngươi không được đi."

A Như vừa nghe lời này, thất vọng không thôi, cuộc săn bắn mong chờ đã lâu thế nhưng lại không được đi, một bộ dáng chực khóc, còn muốn phản bác lại bị A Lực ngăn lại. Ai ngờ Hô Luân vương đột nhiên vươn tay, chỉ về một phía: "Ngươi, ngươi đi."

Xán Liệt nguyên bản vẫn đang bảo trì bình tĩnh nhất thời lộ ra sự ngoan độc vẫn luôn che giấu ở sâu trong đáy mắt, khớp xương của nắm tay đang xiết chặt bắt đầu phát ra tiếng động. Cũng may lúc này Hô Luân vương còn đang bận đánh giá Bá Hiền, lực chú ý hoàn toàn không ở trên người hắn, Hựu Lạp lặng lẽ lấy khuỷu tay huých hắn, nhắc nhở hắn lấy đại cục làm trọng, không cần phát tác vào lúc này.

Xán Liệt hít sâu một hơi, buông ra nắm tay, miễn cưỡng duy trì khuôn mặt tươi cười, nói: "Bá Hiền một sẽ... không giương cung lắp tên, hai sẽ không đấu đá quyền cước, ngay cả cưỡi ngựa cũng không tốt, quan trọng nhất là, mắt y nhìn không thấy, đi săn rất nguy hiểm..."

Hô Luân vương bàn tay to vung lên đánh gãy Xán Liệt: "Hựu Lạp và A Như là nữ nhân còn không sợ, tiểu hoàng tử của ngươi chẳng lẽ ngay cả các nàng cũng không bằng? Khó trách bọn Nam man mọi rợ ngay cả một kích cũng không chịu nổi."

Bây giờ Bá Hiền mới hiểu được câu "ngươi" hồi nãy của đối phương là chỉ y, tuy rằng ngoài ý muốn, nhưng đã nói đến nước này thì cũng không thể tỏ ra luống cuống, vì thế y gật đầu đồng ý: "Hảo, ta đi."

Xán Liệt lo lắng, cả giận nói: "Bá Hiền, đừng hồ nháo!"

Bá Hiền đi đến bên người Xán Liệt cầm tay hắn, rõ ràng cảm giác được thân thể này đang căng thẳng hết mức, mỉm cười một cái, trấn an: "Không có việc gì, ta sẽ cẩn thận, ngươi đừng lo lắng."

"Hảo! Có can đảm!" Tiếng Hô Luân vương vang vọng như nổi trống: "Ta nghĩ lần săn bắn này phải treo giải lớn mới tốt, bằng không thật không thú vị, cũng không khiến mọi người hăng hái."

Xán Liệt nói: "Chất nhân đồng ý, Vương thúc cảm thấy giải thưởng gì sẽ thích hợp? Không ngại nói ra cho mọi người cùng nghe."

Hô Luân vương liếc mắt, nhìn về phía chuôi kiếm cắm trên gò đống: "Cái này thì như thế nào?"

Mọi người ở đây đều hít một ngụm lương khí. Thánh vật của đời đời Hãn vương tương truyền có nó thì có thể thống trị thảo nguyên, như thế nào có thể lấy ra làm phần thưởng cho một cuộc săn bắn. Ai ngờ Xán Liệt thế nhưng lại không do dự đáp ứng: "Vậy cứ theo ý của Vương thúc mà làm. Ai săn được dã thú hung mãnh nhất trước thì thanh bảo kiếm này thuộc về người đó."

Toàn trường náo động.

Mọi người nhìn lên tế điện, Xán Liệt thân thủ nhanh nhẹn, hai ba chiêu đã phi lên gò đống rút bảo kiếm ra, hệ ở bên hông.

"Kiếm này ta tạm thời bảo quản, lát nữa liền nhìn xem mọi người xuất ra bản lãnh thật sự mà đoạt nó!"

Người trong tế điển tản ra bốn phía đi tham dự đủ loại hoạt động giải trí, các quý tộc chui vào doanh trướng tạm thời dựng xung quanh tế đàn tiến hành chuẩn bị cho cuộc săn bắn. Trong vương trướng xa hoa lộng lẫy nhất, đế vương thống trị thảo nguyên hiện tại đang thập phần đau đầu, nguyên nhân xuất phát từ một người, người duy nhất mà thân là đế vương hắn không có cách nào thu phục được.

"Không được! Tuyệt đối không được! Ngươi phải cùng tỷ tỷ chờ ở trong doanh trướng, nơi nào cũng không cho đi."

Bá Hiền nắm góc áo của Xán Liệt, thần tình khẩn thiết, "Ta theo sát ngươi một tấc không rời cũng không được sao?"

"Tiểu tổ tông của ta ơi! Chưa kể đến Nhị thúc hắn rốt cuộc có âm mưu gì, muốn săn bắn phải xâm nhập vào nơi sâu nhất của thảo nguyên, ngươi căn bản ứng phó không được. Càng không nói đến chuyện ngươi cũng rõ ràng nếu có người bắt được ngươi, lấy ngươi uy hiếp ta thì ta sẽ làm như thế nào."

Xán Liệt lời lẽ chính nghĩa, Bá Hiền cũng không thể nói gì hơn, cánh tay hạ xuống dưới, hai mắt vương hơi nước, tràn ngập cảm giác thất bại.

"Ta chỉ muốn cùng ngươi cùng nhau kề vai chiến đấu, nhưng là cố tình ta cái gì cũng đều không giúp được ngươi, chỉ biết liên lụy đến ngươi, ta thật vô dụng."

Xán Liệt nắm đôi bàn tay tinh xảo của Bá Hiền đặt lên ngực, nói: "Ngốc tử, đừng suy nghĩ như vậy. Ngươi bình an là ta có thể thoải mái ra trận giết địch, đây là sự trợ giúp lớn nhất đối với ta. Biết ngươi đang chờ ta, ta nhất định hoàn hoàn chỉnh chỉnh mà quay trở về."

"Khụ khụ khụ", Hựu Lạp đứng ở một bên thật sự nhịn không được, đánh gãy đôi tiểu phu phu đang ở chỗ này cầm tay nhìn nhau hai mắt đẫm lệ, tình nồng lo lắng, "Cái kia... Ta chen vào một chút. Xán Liệt, nhị thúc điểm danh muốn Bá Hiền tham dự săn bắn rõ ràng là vì kiềm chế ngươi. Nếu xuất phát mà không thấy Bá Hiền, chỉ sợ hắn sẽ không bỏ qua, chúng ta nên nghĩ một biện pháp."

Đối với chuyện này, Xán Liệt sớm có đối sách: "Để thân vệ của ta cải trang thành Bá Hiền là được, mặc vào áo choàng rồi đội mũ trùm đầu thì sẽ không dễ dàng bị nhìn ra."

Hựu Lạp rất là lo lắng: "Thân vệ Đại Đô thân hình cao lớn, giả thành Bá Hiền trăm phần trăm bị nhận ra, nhưng lúc này lại tìm không ra người thích hợp..."

Vừa vặn lúc này A Đào vì chăm sóc Bá Hiền mà đến tế điển tiến vào, tay bưng trà nóng, Xán Liệt và Hựu Lạp lòng có ăn ý, nhanh chóng đánh giá một chút thân thể của nàng, so với nữ tử bình thường có chút cao lớn, quả thật cùng với Bá Hiền nhỏ gầy có chút giống nhau. Hai người ánh mắt giao hội, cảm thấy có tính toán.

"A Đào, ngươi biết cưỡi ngựa không?"

Hựu Lạp đột nhiên hỏi như thế, A Đào không khỏi kinh ngạc, đáp: "Hồi trước nô tì là hạ nhân trong tướng phủ ở Hàn Châu, ở quý phủ cao thấp đều phải học cưỡi ngựa, cho nên nô tì cũng biết." A Đào vẫn còn đang điều dưỡng sau khi bị con ngựa của A Như đá trúng, khí lực nói chuyện hơi yếu so với bình thường.

Hựu Lạp thử hỏi: "Ngươi có nguyện ý cải trang thành chủ tử của ngươi thay y đi săn bắn không?" A Đào vẻ mặt kinh ngạc, Hựu Lạp tiếp tục nói: "Tuy rằng quá trình sẽ có chút nguy hiểm, nhưng chỉ cần ngươi theo sát Xán Liệt, nhất định có thể toàn thân trở ra."

"Ta không đồng ý", Bá Hiền tự nhiên không chịu người khác vì y mạo hiểm. "A Đào mới vừa vì cứu ta mà bị thương, như thế nào có thể làm cho nàng lại phải mạo hiểm như vậy. Chúng ta mặc dù là chủ tớ, nhưng ta không có quyền yêu cầu nàng làm loại chuyện nguy hiểm này."

A Đào hướng về phía Bá Hiền cười khổ, nói: "A Đào từ nhỏ chính là mệnh hạ nhân, cũng từng hầu hạ rất nhiều quý phủ, nhưng chưa bao giờ gặp được sắc mặt hòa nhã của chủ nhân. Khó được tại đây có thể được chủ tử quan tâm, ăn rất ít khổ, hiện tại cũng nên hồi báo." Nàng chuyển hướng Hựu Lạp, gật đầu nói: "Ta nguyện ý thay chủ tử đi một chuyến."

"Nhưng mà...."

Bá Hiền vẫn không muốn liên lụy người khác, Xán Liệt lại đánh gãy y: "Nếu A Đào đã có tâm như thế, ngươi không cần chối từ."

"Ta...."

Vẻ mặt Hựu Lạp trở nên nghiêm túc: "Bá Hiền! Này không chỉ là vì an toàn của ngươi, còn là vì đại cục suy nghĩ."

Bá Hiền trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng không thể không cam chịu. Xán Liệt nói với Hựu Lạp: "Tỷ, Bá Hiền liền nhờ ngươi."

"Ngươi cứ yên tâm đi." Hựu Lạp lại dặn dò: "Ta biết lấy tính tình của ngươi, không đến vạn bất đắc dĩ tuyệt đối không dùng kế kia. Cho nên, cần phải một kích đánh trúng, tốt nhất là giải quyết hắn ở trong rừng."

"Ta biết."

Bá Hiền trầm mặc không lên tiếng, thiên ngôn vạn ngữ cũng không bằng bốn chữ thuận lợi trở về. Xán Liệt sáng tỏ, cầm tay y, nắm chặt đến như vậy, mặc dù hắn đã ra ngoài trướng từ rất lâu rồi, trên tay của Bá Hiền vẫn còn độ ấm. Y nắm lấy thanh đoản đao Xán Liệt để lại, nhìn qua thực bình thường, nhưng là khi rút đao ra khỏi vỏ, hàn quang lóe lên, đao phong lợi hại vô cùng.

"Cái này... Ngươi nhất định nghĩ rằng đã làm mất đi... Ta cũng không thích Bá Hiền của ta mỗi ngày đều mang bên người đồ vật gì đó của người khác tặng, cho nên giấu nó. Hiện tại ta không ở bên cạnh ngươi, ngươi lưu giữ phòng thân." Xán Liệt là như vậy ôn nhu đem lợi khí có thể đả thương người này giao vào tay y.

Bá Hiền như thế nào có thể quên, lúc trước Tuấn Miên ca ca và Tử Thao ngàn dặm tiễn y, lúc gần đi Tử Thao có đưa cho y một thanh đoản đao, nói là dùng để phòng thân, nhưng kỳ thật Tử Thao và y trong lòng đều có đồng dạng chủ ý —— giết hắn, giết đế vương của Hãn quốc. Đêm động phòng hoa chúc, đao phong đâm vào lòng bàn tay của Xán Liệt, máu tươi nhiễm hồng bạch y của Bá Hiền, xiêm y kia rồi lại bị chính đoản đao này xé mở, đưa thân thể mỹ lệ của Bá Hiền đến trước mặt Xán Liệt. Cảnh tượng lúc ấy vốn là không thể chịu được, hiện giờ nhớ đến lại thấy ngũ vị tạp trần, đau khổ chua xót, nhưng tâm cũng lại sinh ngọt ngào nhè nhẹ. Rồi sau đó Bá Hiền trốn đi, ở trên thảo nguyên gặp lang sói, là Xán Liệt mà một đêm trước y chĩa đao vào cứu y, vẫn tưởng rằng bả đao kia đã lạc mất ở thảo nguyên bạt ngàn, ai ngờ đúng là Xán Liệt giấu đi. Thật sự là một tên ngốc ngây thơ, Bá Hiền bất đắc dĩ, y tâm tâm niệm niệm rõ ràng chỉ có một mình hắn.

Hựu Lạp ngồi xuống bên cạnh Bá Hiền, nhìn thấy khóe miệng Bá Hiền miễn cưỡng nở nụ cười, Hựu Lạp trấn an y: "Xán Liệt là đệ đệ của ta, ta cũng lo lắng cho đệ ấy không kém ngươi. Nhưng hắn là chiến sĩ, phải trải qua một hồi lại một hồi chiến đấu mới có thể trưởng thành."

Bá Hiền vuốt cằm, đối với điều này y có lý giải. Bỗng nhiên nhớ tới cái gì, y hỏi: "Phương án thứ hai là cái gì? Nói cách khác nếu như săn bắn không thể toàn thân trở ra, còn có biện pháp khác?"

Hựu Lạp do dự một lát, thở dài nói: "Tốt nhất vĩnh viễn không cần dùng biện pháp kia, cho nên Xán Liệt nhất định phải bình an trở về."

Tiếng kèn vang vọng khắp thảo nguyên xanh bạt ngàn, vạn mã phi nhanh, đại địa nổ vang, loạn phong gào thét. Những lá cờ đủ màu ở trong gió phấp phới, trong đó lá cờ tựa như lửa đỏ của thân vệ quân Xích Diễm thuộc về Hãn Vương nổi bật nhất, mặc dù nhân số không bì kịp quân Hô Luân mang lá cờ xanh biếc, nhưng khí thế kinh người, một chút cũng không thua kém. Bộ lạc Nguyệt Thị toàn thân màu vàng do A Lực thân lĩnh, hắn biết rõ cục diện hôm nay, phân phó quân sĩ tận lực hạ thấp, không cần tham gia xung đột gì. Về phần mặt khác quý tộc, thế đơn lực bạc, bất quá chỉ là phối hợp diễn tuồng.

Xuất phát vào chỗ sâu trong thảo nguyên không bao lâu, không trung vang lên một tiếng rít gào thê lương, mọi người ngẩng đầu vừa thấy, đỉnh đầu bao phủ bởi một con đại bàng cực lớn, duỗi cánh chim tạo ra bóng ma kéo dài ở trên nền thảo nguyên. Xán Liệt rút ra cung tên từ bao đựng tên sau lưng, lắp vào cung vàng kéo căng dây, con đại bàng kia như bị chú định ở giữa thái dương chói chang, đột nhiên lập tức rơi xuống giữa đoàn quân Hô Luân. Bị một con chim lớn như thế đè nhất định phải chết không thể nghi ngờ, đội ngũ của quân Hô Luân nhất thời đại loạn, nhân mã chạy tứ tán. Cũng may con đại bàng rớt xuống nơi không người, tạo ra một cái hố sâu, sau khi bụi đất cuồn cuộn tán đi, mũi tên treo hồng vũ đỏ rực cắm ở cổ họng con chim có thể thấy được rõ ràng. Vạn nhân hô to vạn tuế, Hô Luân vương tức giận đến sắc mặt đỏ lên.

Sau khi quân Hô Luân ổn định đội ngũ, phía trước thế nhưng lại đột nhiên xuất hiện một con mãnh hổ. Theo lý thuyết, thảo nguyên bình thường không thể gặp lão hổ, bất quá nơi này cách rừng rậm không xa, tựa hồ nó là từ trong rừng chạy ra ngoài. Hô Luân vương hưng phấn không thôi, vung tay hô: "Chúng ta nhất định phải săn được đầu con hổ này! Ai lập được công, lão tử có phần thưởng lớn!" Ở dưới hứa hẹn trọng thưởng kích thích, quân Hô Luân cũng nâng cao ý chí chiến đấu.

Các đại quân đối với con mãnh hổ này đuổi theo không từ, chỉ chốc lát sau nhân mã đã lục tục chạy vào rừng rậm bạt ngàn ở nơi biên giới. Nơi này sinh trưởng đại thụ trải qua trăm ngàn năm tuổi, tán cây che lấp mặt trời, ngăn cách ánh sáng, không khí trong rừng lành lạnh khủng bố, cảm giác lạnh lẽo bức người. Xán Liệt phân phó đội ngũ cẩn thận di chuyển chầm chậm, "Nhất định phải ở trong này giải quyết!"

____________

Ba Đồ Lỗ: Danh hiệu dành cho dũng sĩ thiện chiến trong các cuộc đọ sức hay trên chiến trường, bắt nguồn từ Mông Cổ, thịnh hành vào thời nhà Thanh, chỉ dành cho các dũng sĩ Mãn Châu hay dũng sĩ Mông Cổ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro