Chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Nhập bát)

Vấn thiên.

(Hỏi trời).

Phục quang minh, bất tương vong.

(Phục hồi ánh sáng, không bao giờ quên).

"Biết gò đống là dùng để làm gì không?"

Thiếu niên dần dần mất đi sự ngây ngô, hiện ra góc cạnh kiên nghị đứng ở trước đài thạch màu trắng nằm giữa biển cỏ xanh thẫm, phía sau là một thiếu niên khác khoác áo choàng màu đỏ tươi tùy ý đón gió, phấp phới giống hệt như liệt hỏa hừng hực thiêu đốt. Hai người sóng vai mà đứng, bạch y nam tử hơi hơi ngẩng đầu lộ ra đường cổ duyên dáng, im lặng một lát mới thu hồi ánh mắt vốn không thể nhìn thấy lại chăm chú nhìn về hướng Nam, cúi đầu.

"Hựu Lạp tỷ tỷ đã dạy ta rất nhiều phong tục truyền thống của Hãn quốc, nếu ở nơi này khẩn cầu với thần linh, thần linh sẽ nghe được."

"Bá Hiền, ngươi có điều gì muốn nguyện cầu với thần linh không?"

Bá Hiền trầm mặc hồi lâu, cắn cắn bạc thần, cuối cùng chưa nói một lời.

Xán Liệt thở dài, đôi đồng tử cất giấu hồ sâu nổi lên lốc xoáy cuồn cuộn, vươn tay đem bàn tay nhỏ bé mềm mại không xương của Bá Hiền bao bọc ở trong lòng bàn tay dày rộng đầy vết chai sần vì thường xuyên cầm kiếm của hắn: "Nếu có một ngày ta buông tay ngươi, ngươi sẽ để lại một vị trí trong tim cho ta sao? Hay vẫn là một cái quay đầu, đem hết thảy những chuyện liên quan đến ta hóa thành một hồi ác mộng rồi ném vào đáy Vong Xuyên, tựa như năm đó?"

Bá Hiền nghe vậy chấn động, ngẩng đầu nhìn về phía Xán Liệt, nét sầu bi tràn đầy tang thương không kịp che giấu, hết thảy viết ở trên mặt hắn.

Buông tay? Như thế nào buông tay?

Khuôn mặt nhỏ nhắn ngũ vị tạp trần này làm Xán Liệt trong lòng ấm áp, bàn tay to trấn an xoa xoa cái đầu nhỏ của ái nhân, thanh âm trầm thấp giống như mỹ tửu đã ủ nhiều năm: "Ta chỉ khẩn cầu thần linh một điều, hy vọng Bá Hiền của ta trên mặt chỉ có tươi cười. Nếu ta không thể bồi ở bên ngươi, ngươi phải quên ta, hạnh phúc khoái hoạt mà tiếp tục sống."

"Xán Liệt..."

Như thế nào có thể quên? Làm sao có thể tương vong?

Một màn trước khi Xán Liệt đi săn bảy ngày trước rõ ràng còn ở trong đầu, lời nói còn văng vẳng bên tai, lại chỉ còn Bá Hiền một người một mình đứng ở nơi được xưng là có thể câu thông với trời cao.

Ngày đó hắn hỏi y, có điều gì muốn kì nguyện với thần linh. Vì cái gọi là tự tôn đáng thương, thủy chung không thể nói ra, "Ta nguyện ngươi bình an", hiện giờ chỉ có thể mặc trái tim quặn đau tới chết lặng. Đã muốn ở trong làn nước Vong Xuyên chìm nổi quá nhiều năm, thật khó khăn mới tìm về từng li từng tí, lại như thế nào bỏ được đem hồi ức dung tiến cốt nhục ném lại vào đáy Vong Xuyên. Chất lỏng mặn chát làm mơ hồ tầm mắt, ánh sáng trân quý mất rồi lại hồi phục này hiện tại có vẻ không còn ý nghĩa.

Cả đời này bất quá mới sống ngắn ngủi hơn mười năm, không gian hỗn độn giữa ánh sáng và bóng tối lại tựa hồ đã muốn đi qua vài đời.

Lần đầu tiên, ở trong hoa viên của hoàng cung ngã xuống băng trì, vừa mở mắt trước mặt đã là đôi mắt sáng ngời của một tiểu thiếu niên dị tộc, song cố tình tình cảnh hai người trần truồng cùng với dục vọng bồng bột của tiểu thiếu niên kia đã hù dọa tiểu hoàng tử đơn thuần chốn thâm cung. Hắn cười nói hắn gọi Xán Xán, thích dùng Hán ngữ không chuẩn gọi y "Bạch Bạch, Bạch Bạch".

Lần thứ hai, ở trên tường thành cao ngất nhìn theo thân ảnh tựa lửa đỏ bất cáo nhi biệt, đứng trong đại tuyết thật lâu vẫn không chịu rời đi dẫn đến nhiễm phong hàn, lại ghé quỷ môn quan một lần, thời điểm trở về nhân gian, hết thảy về thân ảnh lửa đỏ hầu như không còn tồn tại ở trong trí nhớ, toàn bộ chôn vùi nơi đáy Vong Xuyên.

Cuộc đời này còn có thể tái kiến, không biết ông trời là rủ lòng thương hay vẫn là trêu cợt. Một người là hoàng tử thân nam nhi khuất nhục đi sang nước khác hòa thân, một người là thiên kiêu chi tử của thảo nguyên thị huyết tàn khốc, nhưng mà cố sự lại không có phát triển theo hướng Bá Hiền dự đoán. Cường ngạnh chiếm hữu và sủng nịch ôn nhu thỉnh thoảng luân phiên trình diễn, làm cho thể xác và tinh thần của y thừa nhận tra tấn rất lớn, rốt cuộc ở trong một lần tình cảm mãnh liệt đến cuồng bạo, y không thể thừa nhận mà từ trên lưng ngựa thả người nhảy xuống. Lần này, cũng đã chèo thuyền qua dòng Vong Xuyên, cũng đã nhìn ngắm Mạn châu sa hoa bên bờ đối diện, cánh cửa hồi ức lại một lần nữa mở ra, ký ức về khoảng thời gian bên nhau lại tràn về. Nhưng cùng lúc đó, lại trả giá đại giới thật nặng nề, y hoàn toàn mất đi ánh sáng.

Từ bối rối lúc ban đầu, cho đến không còn sợ hãi hắc ám, đều không phải là dũng khí hơn người, đơn giản là vì có người thủy chung luôn nắm tay của y, duy độc dành cho y, lại cũng đủ cường đại khiến người tâm an. Cho nên, sao có thể buông tay?

Ngày ấy ở trong rừng ma nghe nói Xán Liệt ngã xuống vách núi liền cấp hỏa công tâm, hơn nữa phía trước bị sói tập kích đã mất khá nhiều máu, tóm lại lập tức ngất đi, hôn mê những ba ngày. Sau khi khôi phục thần trí, một lần nữa mở mắt, ánh sáng hồi lâu không thấy vọt vào mi, đã thật lâu vẫn luôn sống trong hắc ám, nhất thời mê mang vô thố, trố mắt một lúc lâu.

Cả đời ngắn ngủi bất quá mới sống mười mấy xuân thu, ai có thể giống y trải qua được và mất nhiều như vậy.

Hựu Lạp mang đến tin tức càng như sấm sét giữa trời quang, nhân mã ở trong núi tìm ba ngày ba đêm, kết quả sống không thấy người chết không thấy thi, chỉ tìm về bội kiếm và áo giáp dính vài vết máu của hắn. Không nói đến ngã xuống từ độ cao đấy còn có thể sống hay không, chỉ cần dã thú sống bên dưới vách núi cũng đủ để nuốt sống người mang thương tích trên mình.

Bá Hiền thủy chung chỉ là im lặng nghe, không nói được một lời, nửa ngày mới buồn bã nói một câu với tỷ tỷ đang cố nén bi thương: "Hắn nhất định sẽ trở về." Ngữ khí bình tĩnh làm cho Hựu Lạp không thể chống đỡ.

Đó cũng là câu duy nhất y nói từ ngày ấy tới nay.

Sau khi tỉnh dậy, Bá Hiền cực kỳ giống rối gỗ, không có một tia sinh khí, yên lặng không nói gì, ngay cả chuyện mắt hồi phục thị lực cũng không có người biết được, giống như cùng thế giới ngăn cách, luôn lẳng lặng đứng ở trước gò đống ngẩn người. Hãn quốc hiện nay do Hựu Lạp toàn diện tiếp quản, quân đắc lực đều bị phái đi tìm hắn, cho dù là tìm được thi cốt cũng tốt, nhưng cố tình kết quả lại là cái gì cũng không thấy. Theo thời gian trôi qua, trong lòng binh lính, thậm chí ngay cả Hựu Lạp sợ là đều đã muốn ngầm hạ kết luận, mây đen mù sương bao trùm cả quân doanh. Chỉ có Bá Hiền, cự tuyệt kết luận này.

Bất quá ngắn ngủn bảy ngày, thảo nguyên lại trải qua biến đổi lớn. Thảo nguyên bỏ đi phục trang mùa hạ, những ngày thu ý đã đến đây, thảo nguyên nguyên bản vẫn còn mang chút xanh thẫm nay hoàn toàn hóa thành vàng kim, tiết trời bắt đầu trở lạnh, dù đã mặc vào y phục mùa đông lúc trước Xán Liệt sai người làm vẫn không ngăn cản được hàn ý, Bá Hiền không khỏi lo lắng liệu hắn một người lưu lạc bên ngoài có thể ăn no mặc ấm hay không.

Sắc trời lại trầm xuống, mây đen phủ kín đường chân trời, có vẻ là mấy trận mưa cuối cùng của năm nay. Không khí nhập thu càng ngày càng khô ráo, mà không lâu nữa, thời điểm tuyết trắng bao trùm thảo nguyên sẽ tới rồi. Bỗng nhiên cảm giác trên người hơn một tầng áp bách, nhìn lại, thì ra là Hựu Lạp tỷ tỷ khoác một tấm áo choàng lên người y.

Hựu Lạp nhìn như nữ tử suy nhược, kỳ thật cường ngạnh hơn người, mạnh mẽ vang dội, mấy ngày nay một mặt tiếp tục phái người tìm kiếm Xán Liệt, một mặt chỉnh đốn quân kỷ, trấn an quân tâm, được toàn quân cao thấp kính yêu.

"Như thế nào lại đứng ngây ngốc ở đầu gió, quay về lều trại đi thôi, tỷ tỷ có một số việc muốn thương lượng với đệ."

Gặp phải biến đổi lớn, Tát Nhật xinh đẹp nhất thảo nguyên cũng mất đi quang hoa của ngày xưa, thần sắc khó nén tiều tụy, thanh âm cũng lộ ra mỏi mệt. Bá Hiền không đành lòng gia tăng phiền toái cho tỷ tỷ nữa, nhu thuận gật đầu đi theo phía sau.

"Bá Hiền, chúng ta phải di chuyển đến núi Thanh Sơn ở phía Nam..." Hựu Lạp đưa lưng về phía Bá Hiền, chậm rãi mở miệng.

Bỗng nhiên nghe được lời như vậy, Bá Hiền định trụ cước bộ, người phía trước sớm có chuẩn bị tâm lý, xoay người lại, trên mặt là biểu tình Bá Hiền xem không hiểu, bất đắc dĩ pha lẫn tội lỗi.

"Nhị thúc bị thương, vẫn không rảnh tay để đối phó chúng ta, chờ vết thương của hắn tốt hơn, chúng ta thủ tại chỗ này sẽ rất nguy hiểm. Ta với thủ lĩnh trong quân đạt chung nhận thức, ngày mai đình chỉ tìm kiếm, rút lui khỏi nơi đây."

Bá Hiền bỗng dưng mở to hai mắt, tay mảnh khảnh bắt lấy cánh tay của Hựu Lạp, thần tình kinh ngạc.

Hựu Lạp run rẩy: "Bảy ngày, khả năng sống sót của Xán Liệt nhiều hay ít chúng ta trong lòng đều hiểu rõ. Không cần phải lừa chính mình."

"Tỷ tỷ..." Nhiều ngày chưa từng mở miệng, thanh âm nguyên bản trong trẻo của Bá Hiền trở nên khàn đặc vô cùng.

"Ai, ngươi cuối cùng cũng chịu mở miệng nói chuyện, nếu Xán Liệt biết ta chiếu cố ngươi thành cái dạng này, sợ là không thể ngủ yên."

"Sẽ không... Hắn sẽ không...."

Bá Hiền buông Hựu Lạp ra, thì thào tự nói, ánh mắt tán loạn. Hựu Lạp nhìn thấy đau lòng, nhưng cũng không thể nào an ủi.

"Bá Hiền, Xán Liệt là đệ đệ duy nhất của ta, mất đi chí thân, ta đau lòng không ít hơn ngươi," Trầm mặc một lát, nàng tiếp tục nói, "Người vẫn còn sống dù sao cũng phải đối mặt sự thật."

"Nếu các ngươi phải đi, ta đây ở lại, ta chính mình đi tìm." Bá Hiền đột nhiên đề cao âm lượng, tựa hồ đây là điểm mấu chốt duy nhất của y.

"Ngươi đi theo chúng ta vừa không an toàn cũng vừa không tiện, cho nên, ta đã muốn phái người liên lạc với ca ca của ngươi, ngày mai liền khởi hành đưa ngươi về lại Hi quốc, ngươi xem..."

Cái gì?!

Bá Hiền lảo đảo lui về phía sau một bước. Hựu Lạp tuy rằng ngữ khí ôn nhu, nhưng tuyệt đối không phải đang thương lượng, đây là quyết định nàng làm ra, Bá Hiền biết, ở trong phạm vi nàng khống chế, không ai có thể thay đổi quyết định của nàng.

Tia chớp cắt qua không trung đen kịt, sấm rền đột ngột kéo tới rung động đại địa. Sức mạnh nguyên thủy của tự nhiên ở nơi cánh đồng bát ngát này bày ra lực lượng thần bí nhất của nó, cho dù chỉ là một cơn mưa bình thường cũng sẽ xuất hết thế võ để chế tạo kỳ cảnh.

Hựu Lạp ngẩng đầu nhìn đám mây đen, nói: "Trời sắp mưa, đừng đứng đây nữa, sớm một chút trở về thu thập đồ đạc." Ánh mắt lại dời về phía đài thạch màu trắng, chua xót kéo khóe miệng, "Người Hán không phải có thuyết bảy ngày sao, hôm nay... Còn có cái gì muốn nói, liền nói đi. Nếu là đệ ấy may mắn được lên thiên đàng, hẳn là có thể nghe được."

Mâu thuẫn, phẫn nộ, tuyệt vọng, tất cả đều hóa vô thanh. Bá Hiền quay người lại, đi về phía nơi có thể truyền đạt tiếng lòng với thượng thiên, từng bước một trầm trọng giống như đổ chì.

Có cái gì để nói đây? Xán Liệt căn bản không ở nơi đó.

"Xán Liệt, trời mưa, sớm một chút về nhà."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro