Chương 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tạp tứ.

Trăng tròn Tây khuất, phía Đông sáng dần. Canh năm chuông vang, vạn vật sống lại.

Bên trong Trường Thanh điện, Xán Liệt dùng một tay ôm Bá Hiền vào trong lồng ngực, một tay cầm kiếm, mũi kiếm nhắm ngay cổ họng người hắn gọi hai tiếng Nhị thúc, sâu trong cặp mắt phượng mỹ lệ cháy rực lửa đỏ có thể thiêu đốt tất cả mọi thứ. Thương thế của hắn quả thật không nhẹ, nhưng mới vừa rồi mắt thấy Bá Hiền gặp phải hiểm cảnh, trong phút chốc cơ thể hắn tựa hồ như được rót vào một nguồn năng lượng vô tận, nhặt lên chủy thủ phi thân nhảy tới chém một nhát, kịp thời chặt đứt cánh tay của Hô Luân vương trước khi hắn hạ thủ với Bá Hiền. Người bị mất đi hai tay té ngã xuống mặt đất thống khổ rít gào, tiếng rống vang vọng như tiếng sấm. Nhưng mà Xán Liệt cũng không có một kiếm đâm thẳng cổ họng hắn, trực tiếp lấy mạng, mà là xoay ngược kiếm dùng chuôi đập vào đầu hắn, khiến hắn ngất xỉu. Không phải bởi vì Xán Liệt niệm thân tình, ở nơi thảo nguyên cá lớn nuốt cá bé này, hậu quả của việc thả hổ về rừng không ai so với hắn rõ ràng hơn. Tất cả chỉ vì hắn không muốn giết người ở nơi này, ô uế nhà của hắn và Bá Hiền. Ngoài ý muốn chính là, tuy rằng trong điện động tĩnh rất lớn, lại không biết binh lính canh điện bị cái gì cản trở, xa xa mơ hồ có tiếng đao kiếm giao phong, nhưng lại không có người tiến vào điện nghĩ cách cứu viện Hô Luân vương.

Không biết rốt cuộc là phúc hay họa?

Ác chiến qua đi, Xán Liệt sức cùng lực kiệt không có tinh lực dư thừa để nghiền ngẫm về tình cảnh trước mặt, tạm thời trầm tĩnh lại ôm lấy Bá Hiền tựa vào tường chậm rãi ngồi xuống. Thân thể kỳ thật đã sớm đột phá đến cực hạn, nếu không phải còn có người cần phải bảo hộ, làm sao có thể để chính mình trở thành tình trạng như vậy rồi ngã xuống, mặc dù là người kiên cường như hắn cũng vô pháp chống được đến hiện tại. Nếu lại bị vây công, sợ là dữ nhiều lành ít. Bá Hiền lúc này mới phát hiện hơi thở của Xán Liệt suy yếu, miệng vết thương chảy máu càng ngày càng nhiều, bật người lục tung phòng ốc tìm hòm thuốc, luống cuống tay chân dùng một miếng vải bông đắp lên miệng vết thương. Chỉ thấy máu tươi làm miếng vải bông chuyển màu đỏ rực, Bá Hiền sốt ruột đến độ muốn khóc.

Người mình yêu nhất thể hiện ra y toàn tâm toàn ý lo lắng cho mình, Xán Liệt kỳ thật trong lòng cao hứng đến độ nói không nên lời. "Bảo bối... Lấy thuốc kia lại đây..."

Xán Liệt chỉ vào một lọ thuốc ý bảo Bá Hiền giúp hắn bôi, Bá Hiền vội vàng nghe theo. Thuốc cầm máu của lão thần y của bộ lạc Nguyệt Thị đúng là có kì hiệu. Miệng vết thương sâu như vậy, tuy rằng không có khả năng lập tức hoàn toàn cầm máu, nhưng có thể làm chậm lại dung lượng máu chảy, sau khi đơn giản rửa sạch miệng vết thương, bôi thuốc này lên rồi lập tức băng bó thì vẫn có thể tạm ngăn thương thế chuyển biến xấu. Xán Liệt nghĩ Bá Hiền thân thể không tốt, lại sợ y mắt nhìn không thấy dễ va phải đồ vật này nọ, luôn lưu tâm vào việc sưu tầm dược vật thần kỳ tốt nhất cho y để ở trong điện, không nghĩ tới thời khắc mấu chốt lại dùng trên người hắn. Nhưng tay nghề của Bá Hiền thật sự là.... Xán Liệt nhìn thấy chính mình bị băng vải trói gô thật sự muốn cười khổ. Bá Hiền cũng không phải không biết xấu hổ, ngây ngô gãi đầu cười. Xán Liệt nhịn không được áp sát vào Bá Hiền, hôn lên khuôn mặt y một cái, tiểu tử kia bị hôn thì ngẩn ra, hít hít cái mũi, cắn môi ngốc lăng nhìn thấy ý cười ở trên khuôn mặt tái nhợt của Xán Liệt.

"Muốn.... Ta sao?..." Xán Liệt ôn nhu hỏi.

Ừ! Bá Hiền liều mạng gật đầu.

Xán Liệt giả vờ thất vọng, nói: "Nhưng là ta hôn ngươi... Ngươi cũng.... Không phản ứng...."

Biểu tình bối rối của tiểu tử kia làm cho Xán Liệt trong lòng càng nở hoa. Nhưng mà còn có một chuyện hắn nhất định phải hỏi.

"Tại sao lại không đi?"

Bá Hiền do dự một lúc lâu, thứ nhất cổ họng bị thương thật sự phát không ra tiếng, thứ hai cũng quả thật nói không ra nguyên do. Cùng với ngươi cùng một chỗ, điều này chẳng lẽ không phải là đương nhiên sao? Không cần lời nói, vẫn là dùng hành động thực tế đáp lại đi.

Thân mình tiến lại gần, đôi môi chạm nhẹ.

Rốt cuộc không thể tiếp tục khắc chế, Xán Liệt đơn giản dùng tay ôm lấy gáy của Bá Hiền làm nụ hôn trở nên sâu sắc hơn, đôi môi ngày thương đêm nhớ, hô hấp ngọt ngào quen thuộc lập tức tiến vào khoang miệng, sau đó bị nuốt vào cổ họng, tốc hành đến thẳng trái tim. Bá Hiền còn chưa kịp phản ứng đã xảy ra chuyện gì thì đã bị đoạt lấy dưỡng khí, đoạt lấy hô hấp, đoạt lấy thần trí, mà y cũng buông tâm thả mình, làm cho tên "Cường đạo" này thích làm gì thì làm, giống như muốn đem mấy tháng mất đi bù đắp trở về. Đau đớn trên thân tính là cái gì, cho dù kế tiếp bị đại quân vây hãm không thể thoát thân thì có làm sao. Giờ khắc này, đao kiếm quang ảnh cùng mùi huyết tinh tràn ngập ở trong không khí đều vứt ở sau đầu, tận tình hưởng thụ khoảnh khắc hết sức trân quý hiện tại, có lẽ đây là khoảng thời gian hạnh phúc cuối cùng của chúng ta.

Không biết qua bao lâu, xa xa có tiếng bước chân dồn dập, hơn nữa càng ngày càng vang, mặt đất cũng bắt đầu chấn động, xem ra có một đội nhân mã rất đông đang chạy rất gần về hướng này. Đã là phúc thì không phải họa, đã là họa thì không thể tránh, những gì nên tới ắt sẽ tới. Hai người lưu luyến không rời tách ra, Xán Liệt an ủi khẽ vuốt tấm lưng gầy của Bá Hiền, tiểu tử kia chui vào trong lồng ngực hắn, cười cười với hắn tỏ vẻ y cũng không có sợ hãi, sau đó tựa đầu vào ngực hắn. Xán Liệt đem môi áp lên thái dương của ái nhân nhu thuận, cánh tay ôm người càng chặt, bình tĩnh đợi cuồng phong mưa rào sắp đến.

Chờ đợi luôn làm thời gian và không gian phóng đại, huống chi lại còn là chờ đợi cái chết. Ở trong sương mù buổi sáng sớm, ở trong cái ôm của ái nhân, thời gian tựa hồ đã trôi qua trăm năm ngàn năm, cước bộ như tiếng sấm rung trời mới rốt cuộc đến ngoài cửa điện, hai người không khỏi ngừng thở.

Rầm! Cánh cổng Trường Thanh điện bị một cước đá văng, một thân ảnh màu bạc tiến vào trong điện.

"Xán Liệt! Bá Hiền!"

Thanh âm quen thuộc làm cho người ta chấn động cả người, là ảo giác sao?

Lấy lại tinh thần, híp mắt nhìn nhìn về phía người tới ở cửa, ánh vào mi mắt quả nhiên là khuôn mặt đẹp như họa tranh, sáng ngời như ánh trăng. Không còn là bộ dáng ống tay áo phất phới tựa tiên nhân của ngày thường, nàng khoác chiến bào, cầm trong tay lưỡi kiếm sắc bén, anh khí bức người, ngọn lửa trong đáy mắt tương tự Xán Liệt, trên người trên mặt dính đầy máu của kẻ chiến bại, đây mới là Tát Nhật của thảo nguyên, là một mặt khác của nữ thần Mặt Trăng của người Đột Quyết.

Mấy ngày nay mặc dù không có Xán Liệt, Hựu Lạp thu hồi mặt nạ ôn nhu, bộc lộ mặt sát phạt quyết đoán của mình, nhưng đối với Bá Hiền mà nói, giờ phút này cảm giác chân thật cực kỳ mãnh liệt. Y từ trong lồng ngực của Xán Liệt đứng lên, kích động bắt lấy cánh tay hắn muốn nói gì đó. Tỷ tỷ! Là Hựu Lạp tỷ tỷ đến đây! Chúng ta an toàn! Đáng tiếc cổ họng bị thương khiến thanh âm tuyệt đẹp của y nghẹn ở yết hầu, chỉ phát ra một chuỗi nức nở hàm hồ.

Nhưng mà, trái tim vừa mới thả lỏng ở thời điểm nhìn đến sắc mặt của Xán Liệt, lập tức chìm xuống Đạt Nặc Hải.

Cách đây không lâu rõ ràng còn có khí lực kinh người ôm y, tại sao hiện tại có thể suy yếu thành ra như vậy, đôi môi không có một tia huyết sắc, tinh quang trong mắt ảm đạm đi, thậm chí mí mắt cũng nặng nề mở không ra. Bá Hiền lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, Xán Liệt vì bảo hộ y, không cho y lo lắng nên cố gắng chống đỡ. Hiện tại tình thế nghịch chuyển có thể bảo đảm an toàn, hắn mới gỡ xuống ngụy trang, hiển lộ ra thương thế.

Từ khi quen biết tới nay, trong ấn tượng của y, Xán Liệt luôn luôn phong thần tuấn lãng, hắn cường thế, hắn đáng sợ, thậm chí là tàn nhẫn. Giờ phút này, bộ dáng thực tại làm cho Bá Hiền vừa sợ hãi lại vừa đau lòng.

Xán Liệt tự nhiên cũng liếc mắt một cái thấy được tỷ tỷ Hựu Lạp của hắn, một cái liếc mắt này, có một số việc đã muốn hiểu rõ ràng, hắn gật đầu với Hựu Lạp, thần sắc phức tạp. Hựu Lạp vào phòng thấy Nhị thúc nằm trên mặt đất, hai tay bị chặt bỏ sống chết không rõ, đệ đệ thương thế không nhẹ, cùng với Bá Hiền hai mắt đầy máu, cần cổ nguyên bản tuyết trắng hiện lên từng vết xanh tím, lập tức nhìn ra được nơi này mới vừa xảy ra cuộc chiến cỡ nào thảm thiết. Tay phải vung lên, thân vệ gác ở ngoài cửa nhanh chóng tuân ý chỉ tiến vào nâng Hô Luân vương đi ra ngoài.

"Xán Liệt...." Hựu Lạp tiến lại gần, ngồi chồm hổm ở bên người đệ đệ, đơn giản kiểm tra thương thế ở ngực một chút, lại kéo bàn tay bị kiếm làm trọng thương của hắn.

"Tỷ... Ngươi, quyết định rồi?..." Ngực của Xán Liệt gian nan phập phồng.

"Ừ." Hựu Lạp gật gật đầu.

"Cảm tạ..." Xán Liệt trầm mặc thật lâu, chung quy trừ bỏ hai chữ này cái gì cũng nói không nên lời.

"Đệ đệ ngốc, không cần áy náy, ta chỉ làm theo lựa chọn tốt nhất mà thôi."

Đối thoại bí hiểm của hai tỷ đệ ăn ý mười phần này làm cho Bá Hiền chẳng hiểu gì cả, y giống như trở thành người ngoài, không khỏi có chút xấu hổ. Tuy rằng muốn chừa chút không gian cho tỷ đệ bọn họ, nhưng Bá Hiền lại luyến tiếc rời đi Xán Liệt nửa bước. Miên man suy nghĩ có chút phân thần, cảm giác bị làn da thô ráp cọ cọ lên mặt đem suy nghĩ của Bá Hiền kéo lại, thì ra là Xán Liệt miễn cưỡng nâng lên tay còn lại, nhẹ nhàng vì y chà lau nước mắt cùng vết máu trên khuôn mặt. Bá Hiền vội vàng bắt lấy cổ tay hắn, áp sườn mặt của y vào lòng bàn tay hắn, thập phần khắng khít.

Xán Liệt hít sâu một hơi, chậm rãi nói từng chữ với hai người thân nhất của hắn: "Các ngươi... Đừng lo lắng... Ta, không có việc gì... Chỉ là... muốn ngủ một lát...."

Hựu Lạp nắm chặt tay Xán Liệt, nói: "Ngươi nghỉ ngơi cho tốt, ta sẽ tạm thời giúp ngươi chiếu cố Bá Hiền."

Nghe được hứa hẹn của Hựu Lạp, Xán Liệt an tâm, cười với Bá Hiền, mí mắt dần dần khép lại, cuối cùng thật sự ngất đi.

Hựu Lạp buông tay ra, đứng dậy đi ra ngoài chỉ huy bọn thị vệ đem Xán Liệt nâng lên giường, nhưng mà Bá Hiền vẫn còn ngốc ở tại chỗ, giống như gà mái bảo vệ đàn con, gắt gao cầm tay Xán Liệt không chịu nhúc nhích, làm cho bọn thị vệ cảm thấy khó xử.

Hựu Lạp ở bên cạnh Bá Hiền ngồi chồm hổm xuống, nhẹ giọng hỏi: "Cảm nhận được sao?"

Bá Hiền khó hiểu.

"Mạch đập tuy rằng mỏng manh, nhưng vẫn chưa đến đường cùng. Hắn sẽ không chết đi như vậy đâu, hắn là Xán Liệt, là đế vương của thảo nguyên, là đệ đệ của ta, quan trọng nhất," Hựu Lạp nhìn Bá Hiền: "Hắn còn muốn cùng ngươi đi hết cả đời, sẽ không bỏ ngươi lại như vậy đâu."

Bá Hiền mở to hai mắt, cổ tay nắm Xán Liệt lẳng lặng cảm thụ một hồi lâu, xác định Hựu Lạp nói không sai mới buông ra.

"Đại phu lập tức sẽ tới, chúng ta trước để hắn yên tĩnh ngủ một chút được không?" Hựu Lạp ôn nhu dỗ dành.

Bá Hiền đờ đẫn gật gật đầu.

Sau lại, ký ức của Bá Hiền về ngày hôm đó đều là một mảnh mơ hồ. Người bị hỗn loạn như y, không nhớ rõ Hựu Lạp là như thế nào chỉ huy người dưới tay thu thập cung điện hỗn độn đến độ không chịu nổi; không nhớ rõ thùng nước là như thế nào được nâng tiến vào, cọ rửa máu tươi đầy mặt đất; không nhớ rõ nhóm đại phu tốt nhất trong phạm vi trăm dặm ngoài thành Thượng Đô là như thế nào lục tục tới hội chẩn, tranh luận cách dùng thuốc đến mặt đỏ tai hồng; không nhớ rõ y ngồi ở cạnh giường thủ Xán Liệt, từ khi nào ghé vào bên người hắn chìm vào giấc ngủ....

Những ký ức đó, y không muốn nhớ lại lần nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro