Chương 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Tạp ngũ)

Trung thu mới trôi qua mấy ngày, nếu ở Trung Nguyên thì vẫn là mùa quế tỏa hương, cúc vàng nở rộ, nhưng ở nơi phương Bắc xa xôi này lại là một ngày rồi lại một ngày lạnh lẽo trôi qua. Thảo nguyên đã sớm rút đi lục sắc thay một tấm y phục màu vàng, trên bầu trời cao xa xanh thẳm thường thường lướt qua từng đàn chim nhạn bay về phía Nam tránh rét.

A Đào từ trong trù phòng đi ra, ở bên cạnh lò sưởi ấm áp ngây người mấy canh giờ, lúc này bị gió thu chợt nổi thổi trúng giật mình một cái, nắm thật chặt y phục trên người, vừa nhấc đầu liền thấy thân ảnh đàn chim nhạn lướt qua trên mái đình Trường Thanh điện, không khỏi thở dài một tiếng, suy nghĩ cũng có chút rối loạn. Thẳng đến khi cánh cổng chủ điện mở ra, vài vị đại phu sầu mi khổ kiếm từ bên trong đi ra ngoài, A Đào lúc này mới lấy lại tinh thần, nhanh chóng bưng chén thuốc trong tay đi vào một điện khác.

"Xán Liệt... Xán Liệt..."

Miệng thì thào gọi tên của Xán Liệt, Bá Hiền chợt bừng tỉnh, mở ra mí mắt nặng nề, chậm rãi chuyển động con ngươi quét một vòng, cảnh trí vừa xa lạ lại vừa quen thuộc, cẩn thận ngẫm lại mới phát hiện đây vẫn là Trường Thanh điện, bất quá không phải chủ điện y ở, mà là thiên điện sát bên cạnh, y không khỏi có chút u mê. Miễn cưỡng chống thân mình ngồi xuống, A Đào liền đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Bá Hiền thức tỉnh, quãng đường ba bước cũng chỉ tốn hai bước đi đến bên giường, vui vẻ nói: "Chủ tử, ngài tỉnh rồi!"

"Xán Liệt... Như thế nào... Rồi?" Hôn mê hồi lâu không có nói chuyện, Bá Hiền phát hiện giọng của y vẫn rất khó nghe.

A Đào xoay người rót nước đưa tới bên miệng Bá Hiền, Bá Hiền lắc đầu, ý muốn nàng trả lời câu hỏi của y trước.

"Chủ tử..." A Đào có chút do dự, tựa hồ không biết nên như thế nào mở miệng.

Bá Hiền nóng nảy, đoán rằng tình trạng của Xán Liệt có lẽ so với tưởng tượng càng nguy nan. "Chẳng lẽ?..." Không dám nghĩ tiếp, vì hít thở không thông mà ho sù sụ.

A Đào vội vàng vỗ lưng y, giúp y thuận khí, trấn an: "Đừng nóng vội, trước hết nghe nô tì nói."

Mấy ngày trước, Bá Hiền và A Đào hai người lấy danh nghĩa tỷ đệ ở chung, thân cận không ít, Bá Hiền mê man ba ngày bây giờ mới vừa tỉnh lại, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, vẻ mặt khẩn trương lo lắng, làm cho A Đào có chút đau lòng.

"Cách đây vài canh giờ nô tì nhận được tin của Hựu Lạp công chúa từ doanh địa chạy tới đây, Khả Hãn vẫn còn hôn mê chưa tỉnh, ngài ở bên cạnh nằm úp sấp ngủ. Đại phu xem qua nói là mệt nhọc, thương tâm quá độ cần tĩnh dưỡng, công chúa liền sai người đưa ngài sang thiên điện để nghỉ ngơi, sai nô tì chuyên tâm chiếu cố."

"Nói như vậy Xán Liệt ở ngay điện bên cạnh? Hắn tỉnh chưa?" Bá Hiền vừa nói vừa xuống giường muốn đi gặp hắn.

A Đào đè lại Bá Hiền đang kích động, giải thích: "Công chúa phái người canh giữ nghiêm ngặt cả sân, chủ điện có thủ vệ sâm nghiêm, trừ bỏ đại phu lục tục ra vào, những người khác không được phép tới gần. Cho nên tình hình cụ thể nô tì cũng không biết. Bất quá, có chuyện rất kỳ quái, đã nhiều ngày các quý tộc và tướng lĩnh đến yết kiến Khả Hãn đều bị công chúa cản trở về. Công chúa nói..."

"Nói cái gì?"

"Công chúa đối ngoại tuyên bố là ngài bị thương, Khả Hãn vì chuyên tâm chiếu cố ngài, ai cũng không gặp."

Bá Hiền nghe xong thập phần nghi hoặc, mày nhíu càng chặt.

Mảnh thổ địa này vừa mới trải qua giao phong của những người nắm quyền lực trên tầng cao nhất, tuy rằng địch thủ đã bị chế phục, nhưng tình huống vẫn còn phức tạp, tàn quân và người ủng hộ của Hô Luân vương nói không chừng còn đang chờ thời mà động. Chuyện Xán Liệt bị thương là đại sự, nếu để tin tức truyền ra nhất định rung chuyển lòng người, thế cục sẽ rối loạn. Cách nói đối ngoại của Hựu Lạp tỷ tỷ đích thật là lựa chọn chu toàn nhất. Gần đây mối "thâm tình độc ái" của Khả Hãn dành cho hoàng tử hòa thân đã sớm truyền khắp thảo nguyên, thậm chí lan ra tận các nước láng giềng, vì chiếu cố y mà không tiếp khách cực kỳ hợp tình hợp lý, thứ hai cũng có thể giải thích vì sao tất cả đại phu bị gọi về đến tận đây. Nhưng là thương thế của Xán Liệt đến tột cùng đã nặng tới trình độ nào mới có thể làm cho Hựu Lạp tỷ tỷ ra hạ sách này? Bá Hiền không dám nghĩ, vẫn là trăm nghe không bằng một thấy.

Ở dưới sự giúp đỡ của A Đào, Bá Hiền đi vào chủ điện, thị vệ thủ đại môn lập tức xin chỉ thị Hựu Lạp, dưới sự đồng ý của nàng liền cho y vào. Bá Hiền không để ý đến thân thể chưa lành, dùng cước bộ yếu ớt khẩn cấp chạy về hướng giường Xán Liệt đang nằm, nhưng mà thời điểm sắp tới gần ái nhân rồi lại thả chậm nện bước, giống như sợ đánh thức hắn mà nhẹ nhàng đi đến mép giường. Tỷ tỷ đang dùng nước lạnh giúp Xán Liệt để trần thân trên chà lau thân thể, trên người hắn băng gạc tầng tầng quấn quanh miệng vết thương, hô hấp tựa hồ rất không vững vàng, thân thể và khuôn mặt đều đỏ ửng. Bá Hiền vội vàng vươn tay thử dò xét nhiệt độ trên trán Xán Liệt, quả nhiên nóng bỏng.

"Tỷ tỷ?... Xán Liệt hắn?..." Bá Hiền lo lắng hỏi Hựu Lạp đang canh giữ bên cạnh.

Hựu Lạp ra lệnh cho tất cả hạ nhân đều lui ra sau, ý bảo Bá Hiền ngồi xuống rồi hẵng nói.

"Thương thế của Xán Liệt trong mắt người khác tuyệt đối trí mạng, nhưng ngươi là người thân mật nhất của hắn, ngươi hẳn là phải biết bí mật thân thể của hắn đi?"

"Ừm..."

Bá Hiền gật gật đầu, vị trí trái tim của Xán Liệt so với người bình thường lệch hai tấc khỏi quỹ đạo, bí mật này chỉ có người kề cận da thịt như y mới có thể biết được. Bá Hiền ở trong đêm động phòng đã phát hiện ra, sau lại cũng hỏi qua Xán Liệt, Xán Liệt nói may mắn vì vậy âm kém dương sai, khi còn trẻ ở trên chiến trường tránh thoát mấy lần sinh tử kiếp. Lần này, Xán Liệt chủ động đâm kiếm vào ngực hắn, có lẽ cũng là đã nghĩ đến chuyện này, tính toán đánh cược một phen.

"Tuy rằng vạn hạnh không có thương tổn đến tâm phế, nhưng mà miệng vết thương quá sâu, hắn mất máu quá nhiều, hiện tại mê man sâu, sốt cao không lùi, các đại phu thúc thủ vô sách, thuốc phải dùng cũng đã dùng hết, nếu trong ngày mai còn không tỉnh lại... Ai..."

Bá Hiền cắn chặt môi, khớp xương ngón tay nắm góc y phục trắng bệch.

"Tối nay là hiểm quan của hắn, ngươi ở lại cùng hắn trò chuyện." Hựu Lạp kéo tay Bá Hiền, giống như trước đây dịu dàng thân thiết, nhưng mà Bá Hiền lại cảm nhận được lực đạo trước nay chưa từng có cùng một tia bi thương.

Thẳng đến khi Hựu Lạp rời đi, Bá Hiền nhìn thấy khuôn mặt tuyệt mỹ an tĩnh của Xán Liệt, bên tai còn quanh quẩn lời nói của Hựu Lạp: "Hắn như thế nào có thể bỏ lại ngươi để rời đi một mình?"

"Đúng vậy, ngươi làm sao dám bỏ ta. Vì cái gì lại không chịu đi ra khỏi mộng? Chẳng lẽ nơi đó cũng có ta sao? Ngu ngốc, ta vẫn còn sống sờ sờ trước mặt ngươi đây." Nói xong, Bá Hiền cúi người hôn lên đôi môi khô nứt tái nhợt của Xán Liệt, còn thật sự giúp hắn thấm ướt, không có nhiệt liệt gắn bó dây dưa của ngày xưa, giờ phút này hôn môi của y giống như một nghi thức thành kính.

Rời khỏi đôi môi của Xán Liệt, Bá Hiền có chút mờ mịt. Nên nói cái gì mới tốt đây? Kể lại từng chuyện lặt vặt từ thời điểm thiếu niên sơ ngộ cho tới bây giờ? Thiên ngôn vạn ngữ tràn ngập đằng sau cánh cửa lòng, thế nhưng không biết phải bắt đầu nói từ đâu.

Hốt nhiên nhớ lại lúc bản thân rơi vào hồ băng, Xán Liệt lấy nhiệt độ cơ thể của chính hắn giúp y sưởi ấm, có lẽ có thể làm giống như hắn? Dù sao cũng không có phương pháp khác. Vì thế Bá Hiền cởi ra y phục trên người nằm bên cạnh Xán Liệt, đem thân thể cực nóng của hắn gắt gao ôm vào trong ngực, lại dùng chăn đem cả hai người bao kín. Làn da hơi lạnh của Bá Hiền kề sát Xán Liệt, nhiệt lượng thông qua thân mật khăng khít truyền sang đối phương, chỉ chốc lát sau cơ thể Bá Hiền cũng bắt đầu nóng lên.

"Xán Liệt, ta sẽ nói với ngươi tổng cộng ba câu, chín chữ, ngươi hãy nghe cho kỹ." Bá Hiền gác đầu ở hõm vai của Xán Liệt, nhỏ giọng thì thầm.

"Một là cám ơn ngươi. Cám ơn hết thảy những gì ngươi đã làm cho ta, từ những cái lớn lao như hứa hẹn đời đời kiếp kiếp của ngươi, tòa thành Thượng Đô này, cám ơn ngươi đã cho ta cái gọi là nhà, cho đến những cái nhỏ nhặt từng li từng tí trong cuộc sống thường ngày. Ta có đức hạnh gì mà kiếp này có thể gặp được người dùng toàn tâm toàn ý yêu ta như ngươi, thậm chí không tiếc đánh bạc tính mạng."

"Hai là thật xin lỗi. Thật xin lỗi ở trong những năm ngươi tuân thủ hứa hẹn của ngươi, quãng thời gian trong lòng chỉ có duy độc mình ta, trí nhớ của ta lại không hề có ngươi. Thật xin lỗi lúc mới đến Hãn quốc, ta đem quốc thù gia cừu gán lên người ngươi, đối đãi ngươi như vậy. Thật xin lỗi vì sự không tín nhiệm, nghi kỵ cùng tùy hứng làm bậy của ta mang đến cho ngươi rất nhiều phiền toái. Còn có... Bởi vì ta không bỏ xuống được tự tôn, không dám nhìn thẳng vào cảm tình dành cho ngươi, làm lãng phí rất nhiều thời gian bên nhau quý giá của chúng ta."

"Ba là... Ta yêu ngươi. Xán Liệt, ta yêu ngươi. Nghe được không? Chờ ngươi tỉnh lại, ta sẽ không tiếp tục nhát gan lùi bước, ta sẽ dũng cảm cùng ngươi cùng nhau đối mặt hết thảy. Cho nên, không cho phép ngươi rời khỏi ta..."

Nhiệt khí tản ra trong chăn của cả hai khiến người hôn mê, cộng thêm thân thể của Bá Hiền vẫn chưa khôi phục, nói xong thế nhưng liền cứ thế nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Xán Liệt kỳ thật thần trí thanh minh, từng chữ từng lời của Bá Hiền hắn đều nghe được chân chân thiết thiết, không ngờ chính mình lâm vào tình cảnh này có thể bức y nói ra những lời thật tâm, đúng là trong họa có phúc. Vì chín chữ này, đừng nói một đạo hiểm quan, thậm chí đã bước chân vào mười tám tầng địa ngục cũng phải nghịch thiên trở về.

Có lẽ là do lý trí của Xán Liệt chế ngự, hoặc là biện pháp của Bá Hiền có hiệu quả, đêm đó Xán Liệt ra một thân mồ hôi, sáng sớm ngày hôm sau đã mở ra mí mắt nặng nề mấy ngày khép chặt. Khuôn mặt yêu nhất của ái nhân gần trong gang tấc, ngũ quan quen thuộc đến độ khắc vào tâm khảm ở trước mắt vô cùng sinh động, cái trán cùng thái dương của tiểu tử kia bị mồ hôi thấm ướt, khuôn mặt đỏ bừng, lông tơ tinh tế ở dưới ánh dương quang phủ một màu vàng nhạt, xem ra là quá nóng. Ý thức được Bá Hiền vẫn còn đang ôm hắn, cảm giác nơi kề cận nhớp nháp đầy mồ hôi, Xán Liệt tuy rằng không nỡ buông ra, nhưng là lo lắng Bá Hiền ngủ không thoải mái, cuối cùng vẫn quyết định dịch người ra một khoảng cách. Không nghĩ tới Bá Hiền tuy ngủ song không có quên nhiệm vụ, thân thể phi thường tự giác nhích lại gần hắn, miệng còn phát ra tiếng lầm bầm. Xán Liệt kề tai nghe, rõ ràng là tên của hắn, tươi cười rốt cuộc ức chế không được hiện lên khóe môi, thân thể làm ra phản ứng trước đại não, cắn cắn cái miệng nhỏ nhắn. Bá Hiền mơ mơ màng màng bị hành động này của hắn làm bừng tỉnh, mở mắt ra là một đôi con ngươi trong trẻo phóng đại vô hạn, không phải Xán Liệt thì còn có thể là ai.

Tỉnh! Thật sự tỉnh! Hưng phấn đến độ không cần dùng đối thoại, Bá Hiền hai tay ôm lấy gáy Xán Liệt vong tình đáp lại. Chưa bao giờ cảm thụ Bá Hiền chủ động nhiệt tình như thế, Xán Liệt tất nhiên trong lòng vui đến nở hoa, thẳng đến khi dưỡng khí trong lồng ngực hao tổn đến hầu như không còn mới không thể không lưu luyến rời khỏi, buông tha đối phương.

Bình phục hô hấp, Xán Liệt đột nhiên hỏi: "Bảo bối, tối hôm qua nói gì đó? Ta muốn nghe lại một lần nữa."

Phỏng đoán Xán Liệt có thể nghe được thổ lộ của y, Bá Hiền nhất thời xấu hổ đến không dám nhìn thẳng ánh mắt hắn, thấp giọng hàm hồ nói: "Cũng không có gì, chỉ là... Chính là... Hy vọng ngươi sớm tỉnh lại..."

Xán Liệt tới gần, hơi thở nóng rực phun ở chóp mũi: "Ta sẽ không bức ngươi làm chuyện ngươi không muốn làm, tình cảm của chúng ta cũng không cần dùng phương thức này để chứng minh. Ba chữ này ngươi nói thì tốt, không nói cũng không sao, hết thảy cũng không có gì thay đổi. Nhưng là, ta hy vọng ngươi có thể giống như lời của ngươi, có thể dũng cảm đối mặt, không nhát gan lùi bước. Không phải vì ta, mà là vì chính ngươi."

Bá Hiền ngẩng đầu nhìn vẻ mặt dị thường nghiêm túc của Xán Liệt, phòng tuyến tâm lý chảy thành một vũng nước, cố lấy dũng khí đem những lời chân thật xuất phát từ nội tâm hóa thành ngôn ngữ.

"Ta yêu ngươi."

Thanh âm không vang nhưng kiên định mười phần.

"Xán Liệt, ta yêu ngươi."

Không biết từ khi nào thì nước mắt tràn mi mà ra.

Xán Liệt vì Bá Hiền lau đi lệ nơi khóe mắt, thản nhiên nở nụ cười: "Ta ở bên ngoài Quỷ môn quan dạo vài vòng, vì ba chữ này của ngươi, cho dù phải hủy diệt điện Diêm Vương cũng không do dự, cốt chỉ để trở về chính tai nghe ngươi nói một lần. Đáng giá. Bá Hiền......"

"Ừ?"

"Ta cũng yêu ngươi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro