Chương 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tạp thất.

Xán Liệt ôm Bá Hiền quay về tẩm điện thì gặp A Đào đi tới thông báo huynh muội Nguyệt Thị A Như A Lực đang trên đường đến đây.

Từ khi tuyên cáo thiên hạ Bá Hiền cần phải dưỡng thương cho đến nay, trừ Hựu Lạp ra Xán Liệt vẫn chưa từng gặp một người nào, hiện tại huynh muội Nguyệt Thị đến thăm, nghĩ là có chuyện quan trọng cần thương nghị, Bá Hiền vội vàng vỗ vai Xán Liệt: "Mau buông ta xuống..."

Xán Liệt có chút hờn dỗi: "Không muốn! Họ cố tình đến lúc này chắc chắn là để xem náo nhiệt. A Đào ngươi đi nói cho bọn họ biết, ta hôm nay tâm tình không tốt ai cũng không muốn gặp!"

Miếng ngon đã dâng lên đến tận miệng lại không ăn được, ai cũng sẽ buồn bực, tâm tình này có thể lý giải. Nhưng đường đường là đế vương của Hãn quốc lại làm nũng như một đứa trẻ, Bá Hiền có chút dở khóc dở cười.

"A Đào, ngươi đừng nghe hắn nói. Mau đi mời công chúa bọn họ vào đây đi."

A Đào còn chưa kịp khó xử thì đã nghe được phân phó của chủ tử, nàng vội vàng ra mời huynh muội Nguyệt Thị vào.

"Hảo, ngươi thế mà dám không đem lời nói của ta bỏ vào tai." Xán Liệt giả vờ bất mãn, nhưng thanh âm lại không có chút tức giận nào: "Hôm nay hẳn là nên bàn luận một chút, xem chúng ta rốt cuộc ai phải nghe ai?"

Bá Hiền vươn ngón trỏ thon dài chọt chọt vành tai to lớn của một Xán Liệt đang tràn đầy tinh thần, cười nói: "Người Hán chúng ta đều nói người sợ thê tử là người có tai mềm, ta thấy Khả Hãn ngươi tai cũng không mềm lắm a... Xem ra sẽ không nghe lời ta rồi... Ách!"

Không đợi Bá Hiền nói xong, Xán Liệt đã quyết đoán cắn xuống xương tai Bá Hiền, tiện đà còn ngậm lấy vành tai mềm mại của y, đầu lưỡi nhẹ nhàng đảo qua. Lỗ tai vốn là nơi mẫn cảm nhất của Bá Hiền, y làm sao có thể chống lại khiêu khích như vậy, hơi thở nháy mắt hỗn loạn. Tưởng tượng người khác có thể vào bất kì lúc nào, lý trí của Bá Hiền nhanh chóng trở về, cuống quýt đẩy Xán Liệt ra: "Ưm... Chờ ngươi làm xong chính sự sẽ đền bù cho ngươi được không?"

Xán Liệt buông tha thả Bá Hiền xuống, nghiến răng nghiến lợi nói: "Phải đền cho ta thật nhiều vào!"

"Khụ khụ khụ..." Hựu Lạp vừa bước vào sân liền nhìn thấy không khí ngập tràn phấn hồng so với ánh nắng ban chiều còn ấm áp hơn của hai người, ngay lập tức đoán được việc mình đến đây chắc chắn là đã phá hỏng chuyệt tốt của người ta. Bất quá sự tình quan trọng, đành phải hắng giọng nhắc nhở, ủy khuất hai người tạm thời gác bỏ tình cảm nữ nhi thường tình của mình.

A Như đã lâu không gặp vội vàng chạy đến bên cạnh Bá Hiền giữ chặt tay y, oán trách nhìn về hướng Xán Liệt: "Xán Liệt ca ca, huynh giữ thê tử cũng thật nghiêm a, như thể sợ để cho người ta liếc mắt nhìn một cái cũng sẽ mất đi một miếng thịt vậy!" Sau đó cười hì hì nhìn Bá Hiền: "Bá Hiền ca ca, từ đêm kề vai cùng nhau chiến đấu cũng đã lâu rồi muội không được gặp huynh. Ngày mai muội phải đi rồi, không biết năm nào tháng nào mới có thể gặp lại, đêm nay chúng ta hảo hảo tâm sự được không?"

"Ngày mai đi rồi?" Bá Hiền lấy làm kinh hãi, liếc mắt nhìn Xán Liệt tựa hồ như cũng vừa mới biết tin này, thần sắc có chút phức tạp.

Xán Liệt cùng Hựu Lạp và A Lực bắt đầu nghị luận, Bá Hiền dẫn A Như đến một chiếc bàn đá dưới một giàn hoa trong góc sân ngồi xuống, sau đó phân phó A Đào đem một bình rượu hoa cúc tới cho hai người thưởng thức. Đưa chén đến bên môi, hương rượu quanh quẩn bên chóp mũi. Khẽ nhấp một ngụm, cảm giác ngọt mát tận đáy lòng. Quả nhiên là mỹ tửu.

"A Như, muội nếm thử đi, đây là mỹ tửu của Trung Nguyên chúng ta."

Thân là nữ tử chốn thảo nguyên, A Như sẽ không để ý đến cách thưởng thức rượu tinh tế như vậy, một ngụm liền nuốt sạch vào bụng, còn ồn ào nhờ A Đào đổi từ chén nhỏ sang chén lớn.

"Rượu quả là không tồi, bất quá không đủ làm người ta say! Bá Hiền ca ca huynh biết không, mẫu thân và ca ca muội bình thường sẽ không cho muội uống rượu đâu, sợ muội sẽ gây chuyện náo loạn chọc phá người khác, chỉ có ngày lễ tết mới cho muội uống thôi. Hôm nay may nhờ có huynh mới được uống một chút, lần tiếp theo được uống chỉ sợ là đại hôn của ca ca."

"Đại hôn!?..."

"Cùng Hựu Lạp tỷ tỷ đó! Ngày mai Hựu Lạp tỷ tỷ sẽ cùng đi với chúng ta."

Trong lòng Bá Hiền vốn rối như tơ vò tựa như tìm được nút thắt tháo gỡ, hết thảy đều lần lượt trở nên rõ ràng. Khó trách vừa rồi thần sắc Hựu Lạp và Xán Liệt đều có chút khác thường, thì ra đúng là như thế.

"Sao lại đi gấp vậy? Xán Liệt đang bị thương, còn cần Hựu Lạp tỷ tỷ chủ trì cục diện ở trong thành Thượng Đô."

"Bộ lạc phái sứ giả đến truyền tin nói rằng mẫu thân của muội lâm bệnh, tuy rằng không phải bệnh nặng không thể qua khỏi, nhưng cũng hy vọng chúng ta mau chóng trở về, sau đó lo liệu hỉ sự, cho nên lúc này mới đến đây cùng Xán Liệt ca ca thương nghị."

"Hựu Lạp tỷ tỷ và ca ca muội đính hôn từ lúc nào?... Ta thế mà lại hoàn toàn không biết."

"Bộ lạc Nguyệt Thị của muội cùng với vương thất Đột Quyết vốn kết thân bao thế hệ nay, mẫu thân của muội vốn dĩ cũng là cô mẫu của Hựu Lạp tỷ tỷ và Xán Liệt ca ca, thân càng thêm thân nên tự nhiên cũng hy vọng đời này cũng có thể kết thân với vương thất. Nhưng là... hỉ sự bọn họ chuẩn bị đó giờ vốn dĩ là muốn đem muội gả cho Xán Liệt ca ca."

Bá Hiền tuy đã biết rõ điều này từ sớm, nhưng nghe những lời này vẫn cảm thấy chấn động.

"Bá Hiền ca ca, huynh cũng đừng khẩn trương như thế. Chứng kiến một hồi 'sinh tử luyến' của huynh và Xán Liệt ca ca rồi, muội làm sao có thể tranh giành với huynh được."

"Là do hôn lễ của muội và Xán Liệt không thể thành, nên kết quả biến thành hôn lễ của Hựu Lạp tỷ tỷ và ca ca muội sao..."

"Lần này Hô Luân vương làm phản, Xán Liệt lại không đồng ý cử hành hôn lễ với muội, lẽ dĩ nhiên là các trưởng lão bộ tộc không đồng ý xuất binh cứu viện, binh mã chủ lực của Xán Liệt ca ca lại phải ở tuyến trên canh giữ biên giới Đại Hi và Hãn quốc nên không thể bỏ đi, tình thế bị bao vây tứ phía lúc đó vô cùng bị động. Xán Liệt ca ca giả chết khiến họ buông lỏng cảnh giác, sau đó mới bắt đầu dùng mưu tính kế, nhưng kế hoạch này tựa hồ phạm phải sai lầm, cho nên không thể không cầu viện Nguyệt Thị. Đêm đó huynh bị Hô Luân vương bắt đi, muội đã đi cầu xin ca ca muội cứu người, vừa lúc Hựu Lạp tỷ tỷ cũng đến cầu viện binh tấn công thành Thượng Đô. Chính tại lúc đó bọn họ đã đạt thành hiệp nghị hôn lễ."

Cho nên chính là vì cứu y mà đáp ứng điều kiện hôn lễ sao? Bàn tay nắm chén rượu của Bá Hiền trở nên run rẩy.

"A Như.... Hựu Lạp tỷ tỷ cùng với ca ca muội là yêu nhau sao?"

"Chuyện này..." A Như do dự một lát mới nói: "Kỳ thật ca ca muội từ rất sớm đã thích Hựu Lạp tỷ tỷ rồi. Hựu Lạp tỷ tỷ là Tát Nhật của thảo nguyên, là ánh trăng của Hãn quốc, dung mạo tuyệt trần lại gan dạ sáng suốt, ai mà không thích. Nhưng là mấy năm nay, Hựu Lạp tỷ tỷ chưa từng đáp lại ca ca muội."

Khuôn mặt u sầu khổ sở của Bá Hiền khiến A Như không khỏi thở dài: "Tuy rằng muội không rõ suy nghĩ trong lòng Hựu Lạp tỷ tỷ như thế nào, bất quá huynh hãy yên tâm, Hựu Lạp tỷ tỷ gả về Nguyệt Thị của chúng ta, ca ca muội sẽ đối xử thật tốt thật tốt với tỷ ấy, giống như Xán Liệt ca ca đối xử với huynh vậy. Không! Phải là so với Xán Liệt ca ca còn tốt hơn."

Nghe thấy câu cuối cùng, tâm tình Bá Hiền vui vẻ hơn một chút: "Xán Liệt hóa ra lại biến thành một tấm gương nhỉ."

"Đương nhiên! Hai người sau này cũng nhất định phải hạnh phúc như hiện tại, bằng không muội sẽ không tin tưởng vào ái tình." Đang diễn thuyết mãnh liệt, A Như dừng lại một chút: "Đúng rồi, vẫn chưa tìm được cơ hội hỏi huynh, ngày đó làm sao mà huynh biết thi thể kia không phải Xán Liệt ca ca?"

"Bởi vì trên người Xán Liệt có không ít vết sẹo lớn nhỏ, đặc biệt vết sẹo bên vai trái ta sẽ không bao giờ nhận sai được."

"Đó là vết sẹo gì thế?" A Như hiếu kì hỏi.

Bá Hiền khẽ nhấp một ngụm rượu, sau đó mới xấu hổ mở miệng: "Là ta cắn..."

..........

"Ha ha ha ha ha!"

A Như cười đến cả người run rẩy, đột nhiên nghĩ đến cái gì vội dừng lại, nhìn chằm chằm vào đôi đồng tử đen nhánh như ngọc lưu ly của Bá Hiền: "Bá Hiền ca ca, mắt huynh nhìn được rồi?"

Nhãn mâu trong suốt lấp lánh, hào phóng đáp lại: "Đúng vậy."

A Như nghi hoặc hỏi: "Vì sao mấy ngày nay không nghe Hựu Lạp tỷ tỷ nói qua?"

Bá Hiền nói: "Ta còn chưa nói cho ai biết, ngay cả Xán Liệt cũng chưa."

"Ơ? Vì sao?"

"Tình trạng của mắt vẫn chưa tốt lắm, khi thì nhìn thấy rất rõ, lúc lại chẳng thấy gì. Ta nghĩ chờ cho đến lúc hoàn toàn khỏi hẳn rồi... tặng cho Xán Liệt một kinh hỉ thật sự cũng không muộn, lỡ mà niềm vui chỉ trong tích tắc ngắn ngủi...."

"Sẽ không đâu, đôi mắt của Bá Hiền ca ca thật sự rất đẹp, nhất định sẽ hoàn toàn bình phục mà."

Hai người lại uống rượu hoa cúc nói chuyện phiếm một hồi lâu, hoàng hôn dần buông xuống, mãi đến khi vầng trăng khuyết lặng lẽ treo giữa trời, ba người nghị sự trong điện mới đi ra.

Hựu Lạp sắp phải rời đi, Bá Hiền trong lòng đau xót, nghĩ muốn tìm nàng cùng nhau tâm sự, không nghĩ tới nàng lại mở miệng trước nói muốn tâm sự với y. Bước đi bỏ lại huynh muội Nguyệt Thị phía sau, Hựu Lạp ngồi xuống đối diện với Bá Hiền, không gian u tối trầm mặc dưới ánh trăng, hai người đều không mở miệng nói chuyện. Qua một lúc lâu, Bá Hiền tự tay rót một chén rượu cho chính mình, chắp tay với Hựu Lạp nói: "Một ly này là đệ dùng để tạ lỗi với tỷ." Dứt lời, chậm rãi uống sạch chua xót.

"Đệ có làm gì sai đâu, người phải xin lỗi chính là ta." Hựu Lạp lấy vò rượu rót một ly, một hơi uống cạn sạch.

"Ngày đó Xán Liệt sống chết không rõ, tỷ tỷ từ bỏ việc tìm kiếm, còn muốn đuổi đệ về Đại Hi, lúc đó đệ thật sự oán hận tỷ tỷ, sau đó biết được chân tướng, nhưng vẫn chưa có cơ hội gặp mặt tháo gỡ khúc mắc..."

"Bá Hiền..." Hựu Lạp cắt lời y: "Kỳ thật, tỷ cũng từng oán hận đệ."

Bá Hiền ngẩn người, ngây ngốc nhìn Hựu Lạp. Bên môi Hựu Lạp nở một nụ cười nhạt, ánh trăng của thảo nguyên vẫn xinh đẹp như xưa, nhưng không biết tự khi nào lại bị một tầng sương mỏng bao phủ, làm cho người ta không khỏi cảm thấy có chút xa lạ.

"Tỷ vẫn luôn tin rằng đệ đệ của mình sẽ trở thành vị đế vương vĩ đại nhất thảo nguyên, dẫn binh xuôi Nam, thống nhất Trung Nguyên. Đây là kì vọng của tỷ dành cho Xán Liệt. Cho đến khi, biết được sự tồn tại của đệ... Đế vương chân chính phải là người có thể vứt bỏ tư tình, nếu không sẽ trở thành uy hiếp rất lớn. Đệ chính là một uy hiếp như thế, làm sao tỷ có thể không oán hận đệ."

Hựu Lạp rót thêm một chén rượu, lần này chỉ khẽ nhấp bên môi. Người ngồi đối diện nàng chính là Bá Hiền, trong những năm tháng xa xưa của ngày trước, Hựu Lạp từng vô số lần tưởng tượng người này rốt cuộc có bộ dáng thiên tiên ra sao, mà có thể dễ dàng câu mất hồn phách của đệ đệ nàng.

"Ngày ấy Xán Liệt từ Hi quốc trở về, trong lòng đã vương vấn một người. Con người vốn tim như sắt đá kia từ đó vô số lần cười ngốc nghếch nói với ta "Tỷ tỷ, tỷ không biết đệ thích y nhiều như thế nào đâu." Ta tuy rằng lo lắng, nhưng nghĩ đến người Xán Liệt vẫn luôn tâm tâm niệm niệm lại ở trong hoàng cung của dị quốc, tin rằng thời gian trôi qua sẽ làm phai mờ đoạn tình cảm này. Vài năm trôi đi, Xán Liệt không những không quên đệ, ngược lại nghe tin đệ đang gặp nguy hiểm lập tức phái người đi cầu thân. Người khác nghĩ hắn ép hôn hoàng tử Hi quốc chỉ là để nhục nhã hoàng thân vương thất Trung Nguyên, ha ha, chỉ có ta biết trong lòng hắn thật sự nghĩ gì. Lúc đó ta chỉ mong hoàng tử Hi quốc kia sớm đã không còn mang bộ dáng mà Xán Liệt vẫn luôn mong nhớ, cưới về chỉ là để thỏa mãn tâm nguyện trước kia, sau khi thấy người sẽ thất vọng, ở chung một hai ngày sẽ chán y."

"Nhưng mà tất cả những gì ta dự đoán đều sai cả." Hựu Lạp nhìn Bá Hiền, tiếp tục nói: "Nhìn thấy đệ, ta thực sự có chút ngoài ý muốn, tuy không có bộ dáng giống thiên tiên giáng trần, nhưng vẻ lãnh đạm u buồn lại khiến người khác đau lòng, làm cho người ta muốn hận cũng hận không được. Bất quá, ngay từ đầu đệ vẫn tỏ ra căm hận Xán Liệt, lúc đó ta đã hoài nghi rằng đệ muốn dùng chiêu lạt mềm buộc chặt. Dù sao Xán Liệt là người như vậy, không thích con mồi quá mức ngoan ngoãn, càng khó chinh phục đệ ấy càng hứng thú, dây thừng trên tay đệ mới có thể càng siết chặt."

"Đệ không có..." Bá Hiền cuống quýt giải thích.

"Ta biết." Hựu Lạp gật đầu: "Vương tộc Hãn quốc chúng ta cùng bộ lạc Nguyệt Thị kết giao đã nhiều thế hệ, hôn nhân của Xán Liệt và A Như cũng đã được sắp đặt từ trước. Lúc trước các bộ tộc đều nghĩ Xán Liệt nháo như vậy là vì muốn nhục nhã Trung Nguyên, ai cũng ôm suy nghĩ chế giễu đó nên mới không dị nghị. Nhưng mà sau này, tin tức Xán Liệt bị tiểu hoàng tử của Hi quốc chinh phục trở thành dễ bảo ngoan ngoãn, còn vì y làm ra rất nhiều chuyện khác người truyền đi khắp thảo nguyên, Nguyệt Thị tự nhiên sẽ khởi binh vấn tội. Làm sao để khôi phục quan hệ với Nguyệt Thị, làm sao để đối phó với Hô Luân như hổ rình mồi, muốn cân bằng lợi ích của tất cả các bên, quả thật làm cho người ta sứt đầu mẻ trán."

Bá Hiền cúi đầu suy nghĩ, không phủ nhận kết quả như bây giờ quả thật chính là do y dựng lên.

"Bá Hiền, tuy con dân Đột Quyết luôn ca tụng tỷ là Tát Nhật của thảo nguyên, nhưng tỷ thật sự không phải là người nhân từ. Sự tồn tại của đệ từng khiến tỷ khủng hoảng, lúc đó quả thật ta từng động sát tâm."

Sát phạt quyết đoán của Hựu Lạp Bá Hiền từng thấy qua, nếu chính mình trở thành hạt cát trong mắt nàng, tự nhiên sẽ chỉ có mệnh bị loại trừ.

"Cho nên, điều gì đã khiến tỷ bỏ đi suy nghĩ loại trừ ta?"

Kỳ thật Bá Hiền cũng rõ ràng câu trả lời của câu hỏi mình vừa hỏi, Hựu Lạp làm tất cả mọi thứ bất quá cũng chỉ vì Xán Liệt.

"Nếu loại trừ đệ, ta sẽ mất đi đệ đệ duy nhất của mình." Người cầm chén rượu khẽ mỉm cười tự giễu: "Có đôi khi ta giật mình ngẫm lại, có phải hay không ta đã sai lầm rồi. Có lẽ kỳ vọng của ta dành cho Xán Liệt cho đến bây giờ chưa bao giờ là giấc mộng của đệ ấy, mà chỉ là dục vọng ích kỷ của riêng ta mà thôi. Giấc mộng của Xán Liệt, chính là đệ."

"Tỷ tỷ, hôn thú lần này là mong muốn của tỷ sao?"

"Những gì tỷ muốn quá lớn, tư tình nhi nữ lại quá nhỏ, đã khiến huynh ấy chờ đợi lâu như vậy rồi. Là tỷ nên buông xuống chấp niệm, bắt đầu những ngày tháng sống khoái hoạt của mình thôi."

"Bá Hiền, đệ là một người tốt." Đôi mắt đẹp sâu thẳm như nước của Hựu Lạp nhìn thẳng vào Bá Hiền: "Chỉ cần Xán Liệt vẫn là vua của Hãn quốc, đệ vẫn sẽ có thể khiến hắn lâm vào hiểm cảnh."

"Đệ....." Sau lưng Bá Hiền chợt lạnh, bởi vì y phát hiện, những lời này y không thể cãi lại.

Hựu Lạp kéo tay Bá Hiền qua, gắt gao nắm lấy: "Cho nên đáp ứng tỷ, vô luận xảy ra chuyện gì, đệ cũng không được rời xa hắn! Chỉ có lúc có đệ bên cạnh, Xán Liệt mới có sức mạnh vượt qua hiểm cảnh. Nếu không... khác nào giết chết đệ ấy..."

Đối mặt với Hựu Lạp đang chờ mong hứa hẹn của y, vốn tưởng rằng sẽ không cần do dự mà đáp ứng, nhưng Bá Hiền lại cảm nhận lúc này y như đang mang trách nhiệm nặng nghìn cân, môi y không cách nào nghe lời. Thật lâu sau, Bá Hiền mới run rẩy đáp lại.

"Ta đáp ứng tỷ, nhất định sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh hắn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro