Chương 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Tạp bát)

Vầng trăng bán nguyệt nhô lên cao, dưới tàng hoa, dáng hình mảnh mai đổ bóng trên nền đất thật sự rất dài. Xán Liệt cất bước Hựu Lạp trở lại trong viện, rơi vào đáy mắt là hình ảnh người trong lòng ngồi cách một tầng rèm châu mỏng, dưới ánh trăng khẽ nhíu mi tâm, ngón tay thon dài cầm lấy chén rượu hoa cúc làm bằng sứ trắng đưa vào trong miệng. Thân ảnh người nọ có vài phần tịch liêu, đáy lòng Xán Liệt dâng lên tư vị nan ngôn, không khỏi bước nhanh tới gần, mở ra hai tay chặt chẽ khóa người ở trong ngực, cằm gác lên đầu vai gầy yếu của y.

"Xán Liệt?"

Có lẽ là nỗi buồn ly biệt ảnh hưởng tâm tình, Bá Hiền từ trước đến nay không giỏi uống rượu thế nhưng lại chuốc say chính mình, tựa hồ chỉ có chất lỏng cay độc mới có thể đem cảm giác buồn đau áp chế. Hơi thở quen thuộc mà cường đại từ phía sau đánh úp, không hề phân trần giam cầm y, Bá Hiền có chút hoảng hốt, nghiêng mặt, bạc thần vô thức cọ xát vành tai Xán Liệt nhẹ giọng hỏi. Đối với Xán Liệt mà nói, hành động như vậy giống như một sợi lông vũ nhẹ nhàng cọ vào nơi mềm mại nhất trong lòng. Cái miệng nho nhỏ chu lên, rượu mới vừa vào đầu lưỡi, tinh khiết ôn hòa lại thơm ngát phả vào chóp mũi của Xán Liệt, hít sâu một hơi, rất say lòng người.

"Không được uống nữa, ta ôm ngươi trở về."

Dứt lời, Xán Liệt đã bế bổng Bá Hiền, bước nhanh trở lại tẩm điện, mang người đặt lên trên giường. Mới vừa rồi ánh trăng có độ sáng hữu hạn, lúc này ở dưới ngọn đèn, Xán Liệt mới nhìn rõ Bá Hiền say rượu trên mặt phớt một tầng hồng nhạt mê người, ánh mắt cong cong ướt sũng lộ ra một chút mê man, cái lưỡi phấn nộn thường thường vươn ra liếm liếm đôi môi khô ráo, lắc lắc thân mình tựa hồ muốn đem khó chịu trong lòng giũ ra ngoài.

Muốn chết! Xán Liệt trong lòng thầm mắng, lửa trong người cháy càng lớn, dã thú trong cơ thể rít gào.

Bảo bối ngậm ở trong miệng cũng sợ tan chảy mất này, trải qua đoạn thời gian thăng trầm, nhìn không thấy chạm không được; thật vất vả có thể đoàn tụ, rồi lại dưỡng thương thật nhiều ngày. Tới bước này, còn có thể tiếp tục nhẫn rốt cuộc có phải là nam nhân hay không?! Huống chi... Hắn còn chưa có nói cho Bá Hiền, hắn quyết định ngày mai tự mình đi tiễn tỷ tỷ tới Nguyệt Thị. Sắp tới ắt có nhiều ngày không thể làm bạn, tính trước tính sau cũng chỉ còn có cơ hội đêm nay, không thừa cơ hảo hảo ôn tồn một phen thì không biết phải chờ tới khi nào.

Không muốn lãng phí thời gian, Xán Liệt hai ba động tác cởi áo trên của hắn. Ngay sau đó lại cởi y khố, không nghĩ đến còn chưa chạm vào lưng khố hạ, người mới vừa rồi híp nửa mắt nhu thuận nằm yên bỗng nhiên ngồi dậy bổ nhào vào hắn. Xán Liệt không hề phòng bị thẳng tắp ngã vào cái giường mềm mại phía sau, mở to hai mắt muốn nhìn một chút bảo bối của hắn muốn làm cái gì. Chưa bao giờ thấy qua một Bá Hiền say rượu, nói không chừng y còn có một mặt cổ quái đáng yêu... Nghĩ đến đây, Xán Liệt thế nhưng lại ẩn ẩn có vài phần hưng phấn.

Bá Hiền đè lên tấm đệm thịt mang tên Xán Liệt, lúc bắt đầu còn cọ quậy nhắm thẳng hõm vai Xán Liệt rúc đầu vào, nhưng mà một lát sau dần dần không còn động tĩnh. Nhẹ nhàng đẩy ra cái đầu nhỏ của y nhìn ngắm, hai mắt khép lại, lông mi đen dài rung rinh.

Thế nhưng cứ như vậy ngủ mất! Khả Hãn sớm dục hỏa đốt người làm sao bây giờ?! Hai ý niệm ở trong đầu Xán Liệt kịch liệt giao phong: bất chấp tất cả trực tiếp làm đi? Thế thì lại đau lòng Bá Hiền tiểu bảo bối của hắn; Không làm? Đau lòng hắn a..... Nhìn chằm chằm ngủ nhan của Bá Hiền nửa ngày, Xán Liệt rốt cuộc vẫn là thở dài một hơi, đem Bá Hiền đẩy xuống bên cạnh, kéo chăn qua, thổi tắt ánh nến, sau đó ở bên sườn y nằm xuống.

Nương ánh trăng, ngũ quan xinh đẹp của Bá Hiền phủ một lớp hư ảo thanh thoát, Xán Liệt cứ như vậy im lặng nhìn ngắm, nơi cứng rắn nhất trong lòng giống như sụp đổ, chỉ còn một mảnh mềm mại. Giờ khắc này, hắn nhớ lại ngày đầu tiên gặp gỡ Bá Hiền ở hoàng cung Hi quốc, hắn khi đó cũng say mê nhìn ngắm ngủ nhan của y, mà bức họa đó từ nay về sau suốt mấy năm đều ở đêm khuya lặp lại tra tấn tâm trí của hắn. Những năm chờ đợi Bá Hiền, luôn ở ban đêm nghĩ đến đủ loại bộ dáng của y, bộ dáng bi thương, bộ dáng chịu ủy khuất, khi hai mắt cười cong cong, nghĩ nghĩ, dục vọng như liệt hỏa chứng tỏ nhiệt huyết thiếu niên càng không thể ức chế. Hiện giờ, giống như lại nhớ tới những đêm dài chậm chạp gian nan ngày trước. Bất đồng chính là, Nhị hoàng tử Hi quốc năm đó xa không thể chạm, chỉ có thể âm thầm tưởng niệm, mà giờ phút này, "thủ phạm" dẫn phát dục vọng lại gần trong gang tấc, với tay là có thể đụng vào.

Con người rốt cuộc không phải là động vật cầm thú, không thể chỉ bằng bản năng hành động. Đối với việc hắn thô bạo cường ngạnh y lúc mới vừa thành thân, Xán Liệt rất là hối hận. Lúc đó có thể thú được người trong lòng ngàn chờ vạn trông mà hắn tha thiết ước mơ tới tay, tâm tư ẩn giấu nhiều năm phun trào như thác lũ, lại vừa giận thái độ kháng cự của Bá Hiền, đem người từ trong đến ngoài hung hăng gây sức ép. Có lẽ vì rất để ý cho nên lo được lo mất, mới cần như vậy một lần lại một lần dùng phương thức thân mật xâm nhập linh hồn này để xác nhận người này đã muốn thật sự thuộc về hắn. Nhưng lần tùy hứng trên lưng ngựa đó làm cho Bá Hiền bị trọng thương, Xán Liệt thật sự chịu giáo huấn, thu liễm không ít, không dám tùy tính tình xằng bậy, làm cho Bá Hiền lại chịu ủy khuất. Bất quá hiện tại hạ thân trướng đau cũng không thể không chiếu cố, trong bóng đêm, hắn đành phải cởi khố hạ khiến chính hắn thoải mái, tay phải cầm tiểu huynh đệ tinh long hổ mãnh yên lặng ma xát.

Sợ đánh thức người bên gối, Xán Liệt vẫn kiềm chế không ra tiếng, nhưng mà cảm giác sung sướng quen thuộc một lần lại một lần đột kích, hô hấp của hắn càng ngày càng dồn dập, dần dần dưới ý thức hỗn loạn, nhắm mắt lại cảm thụ phân kích động kia.

"A...."

Cũng không biết là vì sao, nhất thời không nhịn được, cổ họng thế nhưng lại phát ra một tiếng vang thống khoái. Tuy rằng âm lượng không lớn, nhưng ở trong đêm tối yên tĩnh hết sức rõ ràng. Xán Liệt khẩn trương bỏ tay ra, mở mắt nhìn về phía Bá Hiền, thấy y vẫn hoàn hoàn hảo hảo ngủ say mới yên lòng. Còn chưa tiếp tục chuyện vừa rồi, tiểu huynh đệ vừa nóng lại vừa cứng kia lại bị một bàn tay nhỏ bé tinh tế ôn nhu nhẹ nhàng xoa xoa. Xán Liệt cảm thấy cả kinh, vội vàng quay đầu lại nhìn, Bá Hiền vẫn nhắm hai mắt, nhưng khóe miệng lại hiện lên ý cười như có như không.

"Bá Hiền, ngươi... Ngươi tỉnh?" Xán Liệt vẫn không tin tưởng, thấp giọng hỏi.

Bá Hiền không có trả lời, biểu tình cũng không biến, nhưng bàn tay nắm dục vọng của Xán Liệt lại làm ra động tác. Vẫn chưa thi triển kỹ xảo đùa giỡn gì, chỉ là tùy ý nắm vật thô to kia nhẹ nhàng vuốt ve ma xát, vật thô ngạnh như lưỡi dao sắc bén nhất thời lại trướng lớn vài phần.

"Xem ra là tỉnh." Xán Liệt cười nói, tay của hắn cũng không chút khách khí thò vào y khố của Bá Hiền, cầm lấy vật nhỏ mềm mại phía trước hơi ẩm ướt kia.

Trong thành Thượng Đô, nơi điện Trường Thanh, hai người cứ như vậy nằm ngửa khiêu khích dục vọng của đối phương, tiếng hít thở trầm trọng trong màn cùng với tiếng gầm nhẹ sảng khoái kiều diễm đan vào nhau. Bàn tay xinh đẹp độc nhất vô nhị của Bá Hiền này Xán Liệt cực yêu, trắng trẻo hoàn mỹ, mềm mại không xương, mượt như tơ lụa, nam căn dữ tợn bị nắm trong lòng bàn tay được âu yếm như thế, so với sát nhập mật huyệt thì phong tình cũng không chút nào kém cỏi. Mà bàn tay to lớn của Xán Liệt nếm đủ kinh chiến hỏa phong sương, tầng tầng kén chai dày đặc, vết sẹo tung hoành, mãnh liệt ma xát nộn thịt của Bá Hiền, làm vật nhỏ trong tay hắn thập phần giống một bông hoa bị chà đạp khi dễ.

"A! A a..."

Theo thế công tăng lên của Xán Liệt, Bá Hiền rốt cuộc không thể bình tĩnh nhắm mắt giả bộ ngủ, miệng liên tục tràn ra tiếng rên rỉ, bàn tay nắm lấy dục vọng của Xán Liệt cũng mất đi lực đạo, móng tay nhẹ nhàng khều khều ở đỉnh chóp dục vọng. Vốn Bá Hiền nhẹ nhàng ma xát đã làm Xán Liệt tâm dương khó nhịn, lần này hoàn toàn kích khởi dục vọng càng tăng của hắn, đơn giản một cái xoay người đè lên người Bá Hiền, lột sạch sẽ y phục vướng bận trên người y. Hắn đem dục vọng như lửa nóng của hắn cùng với dục vọng của Bá Hiền kề cận cùng một chỗ, nắm lấy tay của Bá Hiền cùng bao lấy dục vọng của hai người, tay của hắn trùm lên mu bàn tay của Bá Hiền, gắt gao nắm chặt. Không chờ Bá Hiền phản ứng lại, tay của hai người đã muốn bắt đầu xoa nắn hai vật một lớn một nhỏ kia, tốc độ cực nhanh, hơn nữa tính khí của Xán Liệt tráng kiện gắng gượng cường lực ma xát đè ép, Bá Hiền rất nhanh chịu không nổi bắn dịch ra, tinh hoa từ khe hở của tay chậm rãi chảy ra. Chất lỏng nóng bỏng tựa hồ tổn thương đến tính khí thẳng đứng của Xán Liệt, làm cho hắn càng không thể tự chủ. Nhưng hắn biết thân thể của Bá Hiền đã lâu chưa nếm tình sự, hơn nữa chưa khuếch trương, quyết không thể tùy tiện hành động. Bởi vậy chỉ có thể đem người chặt chẽ đặt ở trên giường, đem dục vọng mạnh mẽ chen vào hai chân của y đang kẹp chặt ra sức luật động, lại thủy chung chưa tiến vào bí cảnh có sức hấp dẫn trí mạng đối với hắn kia.

Rốt cuộc cũng phóng thích, Xán Liệt nằm ở đầu vai của Bá Hiền hít thở điều tức, người dưới thân lại dán môi bên tai hắn khẽ cười, nói: "Thiên hạ này có ai làm phu quân như ngươi không? Thế nhưng lại thừa dịp ta ngủ, ở bên cạnh ta tự giải quyết." Ngữ khí làm như cực kỳ bất mãn ủy khuất.

Xán Liệt nhấc đầu khỏi vai Bá Hiền, hai mắt hiện lên ý cười trong suốt ngưng đọng ở trong bóng đêm, vẫn chưa tiêu tán tình nồng lại mang theo một chút ngượng ngùng, nói: "Bảo bối của ta tức giận?"

Bá Hiền bĩu môi: "Ta tức giận cái gì chứ? Buồn ngủ quá, ngủ!"

Xán Liệt thật cũng ủy khuất: "Nếu không phải vì ngươi giả bộ ngủ, ta đường đường người đứng đầu một quốc gia như thế nào có thể thê thảm lưu lạc đến nước này...."

"Mới vừa rồi ta rõ ràng thật sự đang ngủ, ngươi quá lớn tiếng mới đánh thức ta. Ta hôm nay không phải đã muốn đáp ứng ngươi rồi sao, ngươi muốn làm gì ta có thể không theo?..." Huống hồ vừa rồi không khí tuyệt hảo, Xán Liệt thế nhưng chưa tiến vào, Bá Hiền cũng không thể lý giải, y tiếp tục than thở: "Chúng ta đã lạy thiên địa, làm cái này chẳng phải thiên kinh địa nghĩa?...."

Thực may mắn ban đêm không có đốt nến, bằng không khuôn mặt đỏ ửng hiện tại của y sẽ bán đứng trái tim sạch sẽ.

Bá Hiền càng nói thanh âm càng nhỏ, một câu cuối cùng quả thực nhỏ như muỗi kêu. Xán Liệt cười đến càng vui vẻ, áp lên trán y, hơi thở nóng rực áp bách y: "Là bởi vì thiên kinh địa nghĩa mới cho ta làm, hay là ngươi cũng muốn ta làm như vậy?"

"Ngươi biết rõ tâm ý."

"Vậy ngươi cũng nên hiểu được tâm ý," Xán Liệt vươn tay xoa đầu Bá Hiền, "Ta như thế nào có thể ở lúc ngươi say rượu hôn mê chỉ lo tiết dục. Ngươi có biết không? Việc ta hối hận nhất chính là đêm thành thân không có hảo hảo đối đãi ngươi, đặc biệt đêm động phòng hoa chúc không thể cho ngươi lưu lại ký ức tốt đẹp, chỉ lo phát tiết dục vọng của bản thân, nhiều lần thương tổn ngươi."

Nhắc tới khuất nhục cùng thống khổ khi đó, ánh mắt của Bá Hiền quả nhiên tối sầm, bất quá rất nhanh khôi phục thanh minh cùng kiên định: "Không trách ngươi, đều đã qua rồi. Hiện giờ ta yêu ngươi, ngươi muốn cái gì ta đều cho ngươi."

"Ta muốn từ thân thể đến linh hồn của ngươi đều phải vui vẻ tận hưởng lạc thú này cùng ta, ta muốn ngươi toàn thân toàn tâm nhiệt liệt đáp lại."

Ngay cả đã nghe quen tai lời tâm tình của Xán Liệt, Bá Hiền giờ phút này vẫn là tự đáy lòng động tâm, chủ động đem môi dán vào đôi môi của Xán Liệt khẽ mút. Xán Liệt đoạt quyền chủ động, đầu lưỡi đẩy ra hàm răng tiến vào, cuốn lấy đồng loại bên trong tùy ý dây dưa, trong không gian ấm áp nhỏ hẹp vẫn có mùi thơm ngát của rượu hoa cúc, người nọ bá đạo xâm nhập hận không thể liếm sạch sẽ. Vừa hôn xong, thứ Bá Hiền mới vừa phóng thích lại nâng đầu dậy, mà cự vật Xán Liệt mới vừa phát tiết một lần lại không có mềm xuống tự nhiên cũng càng trướng lên, cố ý dùng thứ kia chọc chọc vào Bá Hiền.

"Hiện tại được không?"

"Được."

....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro