Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tứ.

Động phòng.

Chim liền cánh, trú cùng rừng.

Chim nhạn bay ngàn dặm xa xôi về phương Bắc, là vì muốn tìm kiếm nơi yêu thích gọi là nhà.

Cô nương của bộ lạc Thái Dương gả đi ấy, là vì muốn bầu bạn trong lòng tấm lang quân.

Mẫu thân chải từng nhánh tóc đen, đội mũ san hô, đeo trang sức biến nàng thành tân nương rực rỡ nhất.

Phụ mẫu, bằng hữu tựa ánh mặt trời xán lạn gặp nhau, vui mừng xướng ca trò chuyện hân hoan.

Trải qua lễ rửa tội Hỏa thần vĩnh hằng, nhân duyên thắp lên cả đời thịnh vượng.

Bái tạ thiên địa quỳ lạy tổ tiên, ban cho các thế hệ sau này hạnh phúc an khang.

Cảm tạ công ơn dưỡng dục của phụ mẫu, tân lang tân nương cúi đầu giao bái cát tường khoái hoạt.

Sói tru từng tiếng về nơi xa trùng điệp, là vì đại hỉ của thủ lĩnh mà quây quần tụ hợp.

Tân lang của gia tộc Hoàng Kim vượt ngàn dặm phi tới, là vì muốn đón tân nương vạn phần yêu thích.

Chín hòm sính lễ, bò dê thành đàn, phục y hoa lệ, yên ngựa trạm khắc trân châu.

Tư thế oai hùng, vẻ mặt phấn chấn, y bào phú quý, nhuệ khí hiên ngang.

Đàn đầu ngựa réo rắt đệm nhạc, dưới ánh trăng, thảo nguyên xanh bạt ngàn vẫn còn hoan hỉ vang vọng khúc hỉ ca. Đám người vây quanh lửa trại không ngừng cuồng hoan xướng ca, không khí cao trào đến đỉnh điểm. Nào ai biết cách một vách tường, tân nương được chúc phúc kia lại đang đối mặt với huyết tinh.

Vua của thảo nguyên đắm chìm bên trong lạc thú khi vồ được con mồi, săn sóc trấn an tân nương bởi vì quá sợ hãi mà không thể đình chỉ run rẩy. Tuy rằng tân nương xinh đẹp không phải là một cô nương, song lúc Xán Liệt cúi xuống hôn lên đóa hoa đỏ rực trước ngực Bá Hiền, mái tóc đen nhánh của y mang theo mùi thơm ngát, làm tâm hắn bỗng nhộn nhạo. Xán Liệt vốn đang ngồi cạnh giường xoay người một cái, đem Bá Hiền đặt dưới thân, vững vàng chế trụ cổ tay y, làm cho đôi tay nhỏ bé không nghe lời kia không thể nhúc nhích. Hắn dùng đầu lưỡi quấn lấy vài sợi tóc đen bên tai Bá Hiền, từ ngọn tóc liếm lên đến đỉnh, rồi lại lặp lại động tác, làm không biết mệt. Sợi tóc bị nước bọt làm ướt dán tại trên gáy, Bá Hiền khó chịu lắc lắc cái đầu nhỏ, Xán Liệt rốt cuộc dừng cơn mê luyến tóc Bá Hiền, nhìn sâu vào mắt y.

"Người Hán các ngươi không phải nói tân lang tân nương đêm tân hôn tóc phải cột cùng nhau sao?" Khẽ cắn vành tai trắng mịn của Bá Hiền, Xán Liệt hạ giọng hỏi.

Bá Hiền hai mắt trợn tròn: "Phi! Ai muốn cột tóc với ngươi! Ta tình nguyện cạo trọc đầu xuất gia, thế còn tốt hơn bị loại cầm thú như ngươi nhục nhã, nước bọt của ngươi làm cho ta ghê tởm!"

Xán Liệt bày ra vẻ mặt vô tội: "Không thích nước bọt của ta, vậy còn máu thì sao?" Nói xong đem bàn tay đang đổ máu dán lên bờ môi không huyết sắc của Bá Hiền. Máu tươi nóng bỏng theo bờ môi nhanh chóng đi vào miệng. Mùi máu tươi nồng đậm làm Bá Hiền suýt chút nữa nôn khan. Xán Liệt dùng hai tay giữ chặt đầu của y, cúi xuống hôn lên cái miệng bị máu tươi của hắn bao bọc, gián tiếp đem máu của hắn nuốt xuống yết hầu, lại dùng lưỡi liếm sạch hàm răng dính máu của Bá Hiền. Mặc kệ Bá Hiền ra sức cắn chặt răng, cũng không ngăn được tiến công mãnh liệt của người giống như quái vật yêu thích huyết thanh, vốn bản chất là đế vương cao cao tại thượng, dẫn đầu thiên quân vạn mã rong ruổi chốn thảo nguyên này. Miệng của Bá Hiền ngập đầy chất lỏng đỏ tươi, thật giống một loại hấp dẫn, dụ dỗ đầu lưỡi Xán Liệt công phá thành lũy nguyên là đại môn khép chặt, tùy ý chiếm đoạt, cho đến lúc mọi nơi trong khoang miệng đều phải in lại dấu hiệu của đế vương. Đầu lưỡi của Xán Liệt một lần lại một lần hướng tới cổ họng y, nước bọt và máu ở trong miệng trộn lẫn, dưỡng khí bị rút cạn, cảm giác hít thở không thông làm cho Bá Hiền thống khổ không thôi. Không ai có thể chấp nhận nụ hôn đầu tiên của bản thân bị cướp đi như vậy, Bá Hiền dùng hết khí lực hướng đến đầu lưỡi đang xâm phạm trong miệng y hung hăng cắn mạnh.

"A!" Xán Liệt bất ngờ không kịp phòng bị, rời khỏi môi Bá Hiền, nắm cằm của y, cười lạnh nói: "Có phải vì ta rất có kiên nhẫn nên khiến Bá Hiền chờ không kịp? Chẳng phải người Hán các ngươi có câu "đêm xuân đáng giá nghìn vàng" sao? Chúng ta quả thật đã lãng phí quá nhiều thời gian ở khúc dạo đầu, nếu chưa vào mục chính mà chẳng may trời đã sáng, Bá Hiền chẳng phải sẽ oán hận ta." Nói xong, bàn tay của Xán Liệt nắm lấy trường bào màu xanh đã muốn nhiễm huyết sắc của Bá Hiền lột ra, hai ba động tác liền cởi sạch, bên trong chỉ còn duy độc một y phục lót mỏng màu trắng, kết cấu phức tạp, Xán Liệt chưa từng thấy qua loại kết cấu này, làm như thế nào cũng không mở được, dùng răng nhọn tựa dã thú cũng không xé được. Hắn nóng giận gầm nhẹ, đem tức giận trút xuống trên người động vật nhỏ không nghe lời, rúc đầu vào cần cổ của Bá Hiền mà gặm cắn. Đối mặt với dã thú đang tức giận, Bá Hiền mãnh liệt giãy dụa, ngón tay chạm vào một vật thể lạnh lẽo — chính là đoản đao vừa rồi bị Xán Liệt ném qua một bên. Y dùng hết khí lực với lấy đoản đao, đáng tiếc còn chưa thành công đã bị Xán Liệt phát hiện, nhanh chóng giành lấy đoản đao cầm ở trên tay.

Đồng tử Xán Liệt vốn trong suốt nay nhanh chóng bừng bừng lửa giận. "Ngươi thật sự chán ghét ta? Nghĩ muốn giết ta đến như vậy sao? Cho dù tính mạng của ngươi bị mất ở đây cũng không tiếc hay sao?"

"Đúng vậy!" Bá Hiền cắn răng, thân là hoàng tử Đại Hi làm cho y sót lại chút kiêu ngạo mà dõng dạc: "Ngươi nhục nhã ta, dùng ta nhục nhã Đại Hi. Ta chết ở trong này cũng không sao cả, Tuấn Miên ca ca và Tử Thao sẽ thay ta báo thù, san bằng lãnh thổ Hãn quốc của các ngươi!"

"Ha ha ha!" Xán Liệt thế nhưng cười to không ngừng: "Trước khoan nói ca ca ngươi có làm được điều đó hay không, ngươi đừng quên hắn hiện tại còn đang trụ cách đây chỉ vài trăm dặm, quả thật như con cừu béo tốt ở trong miệng hổ. Ta chỉ cần ra lệnh một tiếng, hắn sẽ không còn nổi mạng mà quay về Hi quốc. Hoặc là, ngươi thành công giết ta, bộ tộc của ta sẽ bỏ qua cho hắn sao?"

Bá Hiền sửng sốt, y chưa từng lo lắng qua vấn đề này. Cho nên mặc kệ là làm như thế nào cũng đều là sai, số mệnh của y là phải tùy ý để người trước mặt này sắp đặt bày bố sao? Ngay tại lúc Bá Hiền lâm vào tuyệt vọng, đột nhiên cảm nhận được xúc cảm lành lạnh ở cổ, tầm mắt di chuyển xuống, thế nhưng thấy Xán Liệt tay cầm đoản đao, mũi đao để ngay cổ họng của y, Bá Hiền kinh hãi. Vũ khí sắc bén làm Bá Hiền sợ hãi đến độ thần kinh buộc chặt, ngừng thở.

Xán Liệt đương nhiên không có ý đả thương Bá Hiền, hắn chuyên chú đem mũi dao ở cổ họng của Bá Hiền chậm rãi lướt qua. Nơi đó đã muốn in hằn dấu vết gặm cắn tựa như đóa hoa nhợt nhạt của hắn. Lại tiếp tục đi xuống, nhẹ nhàng cắt qua y phục của Bá Hiền, lưỡi đao lạnh lẽo kề sát làn da nhẵn bóng của y, kế tiếp một đao lại một đao, đem y phục thành công phá tan thành từng mảnh nhỏ. Sau khi tách bỏ hoàn toàn chướng ngại vật đáng ghét, Xán Liệt dùng đao nâng cằm Bá Hiền, khẽ cười nói: "Suy nghĩ cẩn thận chưa? Còn muốn giết ta không?"

Bá Hiền không có trả lời, cũng không nhìn Xán Liệt, hai mắt nhìn chằm chằm Hỏa thần điểu đồ đằng trên đỉnh đầu, Xán Liệt nâng đầu của Bá Hiền, bắt buộc y phải nhìn vào hai mắt của hắn, gằn từng tiếng: "Nếu ngươi dám chết ở nơi này, ta nhất định khiến ca ca của ngươi phải chôn cùng!"

"Giết ta đi! Hỗn đản! Cầm thú! Vô sỉ!"

Bá Hiền đại khái đem tất cả những từ ngữ mắng chửi người y học được trong đầu phun ra hết, thanh âm ngọt ngào lại dùng để chửi rủa rất ảnh hưởng đến tình thú. Xán Liệt lười đấu võ mồm, cầm lấy một nhúm lụa nhét vào cái miệng nhỏ nhắn đang lải nhải không ngừng của Bá Hiền, tiếp theo cầm lấy hai tay của Bá Hiền còn đang mưu toan định giãy dụa lung tung cột chắc, làm cho động vật nhỏ đáng thương mất hoàn toàn năng lực phản kháng. Cuối cùng Xán Liệt dùng một mảnh vải băng bó đơn giản bàn tay đang bị thương của hắn.

Không có y phục che đậy thân thể, làn da mềm mại trong suốt trắng nõn chỗ ngực trần lập tức bại lộ trong không khí. Trước ngực là hai điểm hồng hồng phấn nộn quả thật mang hương vị ngọt ngào mê người. Xán Liệt dùng tay ve vuốt một đầu, còn cố ý dùng đầu ngón tay cậy cậy một chút, làm Bá Hiền cả người chấn động. Hắn ngậm đầu còn lại vào trong miệng, đầu lưỡi đảo quanh điểm hồng hồng, rồi dùng lực mút vào, còn cố ý phát ra tiếng vang như tiểu hài tử đang mút sữa. Bá Hiền xấu hổ và giận dữ không chịu nổi, nhưng miệng không thể nói, tay không thể động, đành phải liều mạng vặn vẹo thân mình phản kháng, y nào biết hành vi như vậy chỉ khiến Xán Liệt càng thêm hưng phấn. Xán Liệt cắn một cái vào hoa anh đào đỏ tươi đã muốn vươn nở rực rỡ, lấy răng cạ cạ nếp uốn. Cảm giác đau đớn cùng khoái cảm kỳ dị vọt thẳng lên đại não làm Bá Hiền đột nhiên cảm thấy có chút may mắn khi miệng bị lấp kín, nếu không chỉ sợ tiếng rên rỉ sẽ tràn ra khỏi miệng. Xán Liệt rốt cuộc buông tha cho hai quả nho nhỏ ẩm ướt đã muốn sưng đỏ, theo ngực một đường hôn lên trên. Da thịt lạnh lẽo ở dưới sức ép nóng bỏng của đôi môi dần dần chuyển sang sắc đỏ phiến tình. Ngực phập phồng cũng càng ngày càng muốn rõ ràng.

Dừng tại xương quai xanh, Xán Liệt dùng đầu lưỡi ướt át tinh tế phác họa hình dạng: "Bảo bối thật trắng, nhưng mà sao lại gầy như vậy, xương ăn không ngon, phải thêm hương liệu mới tốt."

Bá Hiền hung hăng trừng hắn, Xán Liệt lại hôn lên mí mắt của Bá Hiền, môi dịu dàng dừng lại ở chóp mũi tinh tế: "Bảo bối, ta nhất định làm cho ngươi trở nên thơm ngào ngạt, khiến ngươi còn muốn đem chính ngươi ăn luôn."

Ở dưới ánh mắt khó hiểu của Bá Hiền, Xán Liệt đột nhiên cởi bỏ quần của Bá Hiền, đưa tay nắm lấy dục vọng đã muốn có chút ngẩng đầu của y.

"Ô ô!" Bá Hiền không có cách phát ra tiếng, chỉ có thể truyền tiếng nức nở phản kháng từ yết hầu. Xán Liệt mạnh mẽ ngăn chặn hai chân Bá Hiền đang ra sức quẫy đạp, bắt đầu vuốt ve tiểu Bá Hiền đáng yêu đang nắm ở trong tay. Bá Hiền chỉ cảm thấy máu toàn thân y tất cả đều phóng xuống bên dưới, dục vọng của bản thân ở trong bàn tay thô ráp của Xán Liệt nhanh chóng cương lên. Cả người khô nóng khó nhịn, miệng lưỡi khô khốc. Bá Hiền cố gắng nuốt nước bọt để làm dịu chính mình một chút, hành động mờ ám này bị Xán Liệt nhanh chóng phát hiện.

"Bá Hiền khát? Ngươi hẳn là nên nói cho ta biết, tiểu bảo bối sao lại phải chịu đựng, để ta tới giúp ngươi."

Xán Liệt lấy ra nhúm vải ở trong miệng Bá Hiền, không chờ Bá Hiền phát ra tiếng chửi rủa liền đè ép môi mình lên cái miệng nhỏ nhắn. Mùi máu tươi trong miệng của y còn chưa hết, Xán Liệt quấn quanh đầu lưỡi đáng thương của Bá Hiền đang không biết nên trốn ở nơi nào, từng ngụm từng ngụm rút hết dưỡng khí của y, đồng thời động tác trên tay cũng không dừng lại, mạnh mẽ vuốt ve dục vọng của Bá Hiền, đỉnh thân dần dần có chất lỏng màu trắng ngà trào ra, Xán Liệt xấu xa cố tình dùng ngón cái ngăn trụ không cho y phóng thích. Bá Hiền khó chịu đến mức mặt mũi đỏ bừng, tựa hồ giây tiếp theo y sẽ vì hít thở không thông mà chết, hoặc là vì dục hỏa không được phát tiết mà chết.

Cũng may ngay tại lúc này, Xán Liệt rốt cuộc mở lòng từ bi bỏ tay ra. Bá Hiền đang muốn há mồm thở dốc, Xán Liệt lại dùng sức bóp mạnh tiểu Bá Hiền, đau đớn khiến hai hốc mắt y chứa đầy nước mắt, chất lỏng màu trắng cũng mạnh mẽ phun ra.

Xán Liệt dùng ngón trỏ thấm ướt chất lỏng màu trắng đang tràn ra cho vào miệng: "Ai, thật ngon! Muốn nếm thử hương vị của chính mình một chút không?"

Bá Hiền mới vừa phóng thích xong, một chút khí lực cùng hắn phân cao thấp cũng không có, miệng thở gấp, trong mắt hé ra lệ quang, chỉ có thể mặc Xán Liệt tùy ý đưa ngón trỏ nhấp nhấp tại môi của y, sau đó chọc thẳng vào trong miệng y bắt đầu quấy đảo. Khoang miệng ngập tràn cảm giác đắng chát xen lẫn hương vị xạ hương, Bá Hiền khó chịu nhắm mắt lại, nước mắt theo hai má lăn xuống.

"Làm sao vậy?" Xán Liệt ra vẻ kinh ngạc: "Lo lắng hương vị của bản thân không thơm sao? Rất thơm a, không cần phải tự ti như vậy." Hắn lại hưng trí bừng bừng mà đem ngón trỏ phủ đầy chất dịch vẽ loạn ở xương quai xanh và bờ vai của Bá Hiền: "Xem xem, làm như vậy thì xương cốt của Bá Hiền lập tức trở thành mỹ vị đệ nhất nhân gian, bất quá người Đột Quyết chúng ta không giống người Trung Nguyên các ngươi thích chậm rãi thưởng thức một cách tinh tế. Nhìn đến mỹ vị gì đó thì liền như thế này!" Nói xong hắn cắn mạnh vào bên cạnh xương quai xanh của Bá Hiền. Động vật nhỏ chấn kinh đối diện với mãnh thú đột ngột cắn mạnh vô lực chống đỡ.

"A!" Đau nhức ở vai trái đánh thẳng vào trái tim, đau đớn làm Bá Hiền không kiềm được kêu to. Cho dù là man di, nhưng cũng không phải tộc ăn thịt người, như thế nào lại cắn y!

Xán Liệt ở vai trái của Bá Hiền cắn mạnh một cái. Sau đó, hắn áp trán lên cái trán tích đầy mồ hôi của Bá Hiền. Khoảng cách gần đến độ còn có thể nhìn thấy ý cười trong suốt nơi đáy mắt của Xán Liệt. Hắn giống như thoải mái mà than nhẹ một câu. Tuy là thanh âm rất nhỏ, nhưng Bá Hiền vẫn nghe được.

"Rốt cuộc cũng trả lại cho ngươi..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro