Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngũ.

Động phòng.

Tiếng tiêu dứt, phượng hoàng kêu.

Ở Hi quốc, bách tính dân gian truyền rằng, Hãn quốc Đột Quyết Hãn Vương trẻ tuổi tàn nhẫn vô cùng, đi đến đâu thì nơi đó máu chảy thành sông. Không những thế, hắn còn dung túng bộ tộc bắt người cướp của, cưỡng bức nữ tử vô tội, không chuyện ác nào không làm. Bá Hiền đoán rằng người này chắc chắn sẽ là một bộ dạng xấu xí, dã man thô bạo bất kham, cũng từng nghĩ đến chuyện người nọ có thể cậy mạnh bắt y khuất phục. Trăm triệu lần không nghĩ đến, xuất hiện trước mặt chính là một dung nhan tuyệt mỹ, tính cách còn muốn ác liệt hơn trong lời đồn đại, tra tấn người khác còn muốn tàn bạo hơn. Lửa giận trong người Bá Hiền bộc phát, nhưng không có sức phản kháng, chỉ có thể đem đôi đồng tử màu tím trừng đến tròn xoe biểu đạt sự phẫn hận. Biểu tình như vậy ở trong mắt Xán Liệt, lại vô tình làm cho hắn cảm thấy đáng yêu.

"Tiểu bảo bối bị cắn đau? Như thế nào mới có thể khiến ngươi ngoan ngoãn vui vẻ đây?" Xán Liệt hôn lên vành tai của Bá Hiền, nhẹ nhàng thổi hơi vào lỗ tai không biết là do phẫn nộ hay xấu hổ mà trở nên đỏ bừng, "Nếu không thì, đem tiểu Xán cho ngươi nếm thử một chút?"

Không phải câu nghi vấn, lời kia chính là mệnh lệnh. Xán Liệt nhanh chóng lột bỏ y phục trên người, lộ ra vòm ngực khỏe mạnh rắn chắc. Bá Hiền sợ ngây người, trước mắt là một hình xăm hoa lệ vô cùng. Ở vai trái của Xán Liệt là một con phượng hoàng đỏ rực bay lượn trên tầng không, đôi cánh sặc sỡ kéo dài từ ngực xuống đến thắt lưng.

Bá Hiền mở lớn miệng, bộ dáng ấy trong mắt Xán Liệt thập phần đáng yêu, Xán Liệt muốn đùa giỡn y một chút: "Hoàng đế Hi quốc các ngươi tự xưng là hóa thân của rồng thiêng, cho nên ngươi là long tử, mà ta lại là phượng hoàng, chứng tỏ chúng ta quả thật rất xứng đôi, là trời sinh một cặp. Bá Hiền có thích con phượng hoàng trên người ta không?"

Bá Hiền đem tầm mắt dời sang một bên, né tránh cặp mắt hoa đào sâu tựa vực thẳm, tức giận nói: "Ai thích con chim ngốc của ngươi."

"Chim ngốc?"

Thời điểm Bá Hiền ý thức được y giống như nói sai rồi thì đã quá muộn, Xán Liệt đã ngồi trên ngực y, lấy ra dục vọng căng cứng.

"Tiểu Xán Liệt nghe được ngươi nói như vậy thì rất không cao hứng." Nói xong, Xán Liệt lập tức đem dục vọng to lớn nhét vào miệng của Bá Hiền, "Nó chính là hùng ưng anh dũng nhất thảo nguyên, có thể làm nó cao hứng hay không, phải xem tài nghệ của Bá Hiền."

Tính khí Xán Liệt nhỏ nhen hơn Bá Hiền tưởng tượng. Cái miệng nhỏ nhắn đáng thương của Bá Hiền căn bản chứa không nổi vật to lớn như vậy, đỉnh dục vọng chạm đến yết hầu, làm cho Bá Hiền nôn khan một trận. "Bá Hiền sao có thể ghét bỏ tiểu Xán Liệt? Nó thích ngươi như vậy." Hai tay Xán Liệt ôm lấy đầu của Bá Hiền, đem dục vọng của hắn nhét vào càng sâu.

Đêm đã muốn thật khuya, mọi người vui chơi bên ngoài đều đã tự động tản đi. Thảo nguyên ban đêm yên tĩnh dị thường, chỉ có tiếng sói tru từ xa xa theo gió truyền đến, làm cho đêm động phòng của đôi tân lang tân nương đặc biệt này tăng thêm một chút ý vị.

"Ngươi có biết sói của thảo nguyên săn động vật nhỏ giống ngươi như thế nào không?" Xán Liệt vừa đỡ đầu của Bá Hiền, bắt đầu trừu sáp dục vọng của chính hắn, vừa giảng giải tri thức sinh tồn chốn thảo nguyên, "Chỉ cần nó nhìn trúng con mồi, mặc kệ phải chờ bao lâu, cho dù đói đến mức không chịu nổi, nó tuyệt đối sẽ chậm rãi đợi thời cơ, chờ đến khi con mồi đơn độc một mình, hai mắt mới lập tức phát ra ánh sáng, một phát bổ nhào tới."

Ở trong mắt Bá Hiền, Xán Liệt so với sói tất nhiên còn muốn đáng sợ hơn. Dục vọng nóng bỏng một lần lại một lần trừu sáp, đâm vào yết hầu của y. Con phượng hoàng hoa lệ ở trước mặt theo biên độ phập phồng của Xán Liệt tựa hồ như một con thần điểu đang giương cánh, mong muốn phi thẳng lên chín tầng mây, mang đi thần trí còn sót lại của Bá Hiền. Bá Hiền đành phải nhắm lại đôi mắt, làm một cái chống cự vô vị cuối cùng.

Đột nhiên, Bá Hiền cảm thấy vật to lớn trong miệng biến mất, tiếp theo, miếng vải cột lấy hai tay cũng bị cởi bỏ, sau đó Xán Liệt thế nhưng cũng từ trên người mình trèo xuống. Bá Hiền mê man mở to mắt nhìn Xán Liệt, đã kết thúc rồi sao?

Động vật nhỏ như vậy có phải hay không thật ngốc nghếch khờ dại, đừng quên đây chính là đêm động phòng a.

Xán Liệt thay đổi tư thế, đem Bá Hiền ôm vào trong ngực, cầm tay phải Bá Hiền lên quan sát một lúc. Tay của Bá Hiền di truyền từ mẫu thân y, tinh tế trắng nõn, mềm mại không xương. Xán Liệt chưa từng nhìn thấy đôi tay xinh đẹp giống như vậy ở chốn thảo nguyên. Hắn kìm lòng không đặng, đem tay của Bá Hiền đặt đến bên miệng, khẽ hôn một đường từ mu bàn tay đến ngón tay, dịu dàng ngậm vào, đem đầu ngón tay y thấm ướt. Bá Hiền không rõ hắn muốn làm cái gì, mờ mịt không biết làm sao. Y vô luận như thế nào cũng không nghĩ muốn thừa nhận, bản thân y đang thoải mái đến độ muốn nheo lại mắt, ngay cả ngón chân đều gập lại, quên cả phản kháng. Chính là Xán Liệt đột nhiên cắn nhẹ ngón trỏ của Bá Hiền một cái, làm cho y đau đớn kêu một tiếng, trừng mắt tức giận nhìn Xán Liệt.

Xán Liệt cười nói: "Thấy Bá Hiền hưởng thụ thoải mái đến độ muốn ngủ, nhịn không được cắn cho ngươi tỉnh lại. Không được ngủ, chính sự còn chưa có bắt đầu."

Chính sự? Còn có chính sự gì cơ? Bá Hiền không lên tiếng, Xán Liệt điều chỉnh tư thế, bắt lấy bàn tay của Bá Hiền, kéo đến chỗ mật huyệt.

"Ngươi muốn làm gì?" Bá Hiền kinh hô.

"Ai." Xán Liệt khẽ hôn lên đôi môi hồng nhuận của Bá Hiền, "Sẽ đau một chút. Ngàn vạn lần không cần lộn xộn, càng động càng đau."

Xán Liệt không để ý đến kháng nghị và giãy dụa của Bá Hiền, cầm lấy ngón trỏ của y chậm rãi đưa vào trong cấm địa sâu thẳm bên trong mật huyệt. Chưa bao giờ bị dị vật xuyên qua chỗ đó, Bá Hiền đau đến mức mặt trắng bệch, hốc mắt đỏ lên, Xán Liệt dịu dàng hôn môi y trấn an, nhưng không có buông tha. Nhìn Bá Hiền có chút thả lỏng, lại đem ngón trỏ của hắn nhét vào, dính chặt lấy ngón tay của Bá Hiền thành nhất thể cùng tiến vào chỗ cấm địa sâu thẳm. Hô hấp của Bá Hiền ngày càng dồn dập, rốt cuộc vào lúc ngón tay hai người chạm đến chỗ yếu ớt mềm mại thì nhịn không được phát ra một tiếng rên rỉ rất nhẹ. Tuy rằng Bá Hiền cật lực muốn che giấu, nhưng Xán Liệt nào có thể buông tha y. Xán Liệt xấu xa một lần lại một lần chọc vào điểm mẫn cảm của Bá Hiền, Bá Hiền đành phải đem tay trái không bị giam cầm cho vào miệng cắn, dùng đau đớn trấn áp khoái cảm.

Nhìn Bá Hiền biến thành cái dạng này, Xán Liệt không đành lòng, đem ngón tay rút ra. Phía sau không còn dị vật, Bá Hiền có chút mờ mịt than một tiếng. Xán Liệt liền hưng phấn: "Xem ra Bá Hiền vẫn là luyến tiếc, vậy để tiểu Xán Liệt an ủi Bá Hiền."

Hỗn đản vô sỉ này! Bá Hiền lập tức đứng dậy chạy trốn, nhưng y vốn bị giày vò cả đêm sớm đã không còn khí lực, hai ba động tác đã bị Xán Liệt bắt trở lại. Bá Hiền bị Xán Liệt nằm ở sau lưng gắt gao giam cầm vào trong ngực. Nhẫn nại của Xán Liệt đã đạt đến cực hạn, hạ thể đã muốn cương cứng đến mức cảm thấy thống khổ, tất cả chỉ vì muốn chờ đợi Bá Hiền thích ứng. Nếu đổi lại là người khác, hắn đâu cần quản nhiều như vậy, đã sớm cưỡng đoạt tiến vào. Xán Liệt ôm Bá Hiền duỗi thẳng người, đem dục vọng nóng rực đặt trước chốn đào nguyên.

"Không được..." Bá Hiền khóc nức nở, run rẩy cầu xin.

Xán Liệt hôn lên vành tai của Bá Hiền, ôn nhu nhưng kiên quyết nói: "Ngươi muốn cái gì ta đều có thể đáp ứng ngươi, cho dù là mặt trăng trên trời cao ta cũng có thể hái xuống tặng ngươi, duy độc việc này ta không thể đáp ứng. Ngươi đã gả cho ta, lễ phu thê là việc thiên kinh địa nghĩa. Hơn nữa..."

"Hơn nữa cái gì?"

Bá Hiền quay đầu lại nhìn Xán Liệt, Xán Liệt không có trả lời. Ngay tại lúc Bá Hiền chăm chú nhìn hắn, thân động một cái, đem dục vọng tiến nhập vào huyệt đạo. Bá Hiền không có dự đoán trước được Xán Liệt đột nhiên tập kích, mở to hai mắt nhìn, tựa hồ phản ứng còn chưa lấy lại thì thân thể đã bị xỏ xuyên qua. Tuy rằng trước đó có khuếch trương, nhưng cũng chỉ là hai ba động tác đơn giản, hạ thể bị xé rách, đau đớn rất nhanh tràn ngập đại não Bá Hiền. Ngay tại thời điểm Bá Hiền nhịn không được kêu đau một tiếng, Xán Liệt hôn y, đem toàn bộ thống khổ của y nuốt vào miệng của hắn. Xán Liệt một tay giữ chặt bả vai Bá Hiền, đem thân thể hai người sát hợp, dục vọng tiến nhập càng sâu, một tay giữ chặt đỉnh đầu của Bá Hiền, vừa bá đạo lại vừa ôn nhu làm nụ hôn càng thêm sâu sắc. Có lẽ bởi vì chú ý bị phân tán, nụ hôn của Xán Liệt thật sự có công hiệu giảm đi đau đớn. Thừa dịp Bá Hiền có đôi chút thất thần, Xán Liệt dùng sức lần thứ hai, dục vọng hoàn toàn chìm sâu vào trong huyệt đạo, bên trong ấm áp bao lấy dục hỏa mãnh liệt.

"A!" Lần này khiến Bá Hiền đau đớn đến cực hạn, đẩy ra Xán Liệt còn đang hôn y.

Xán Liệt khẽ cắn vành tai của Bá Hiền: "Tiểu bảo bối không chịu ăn thuốc giảm đau, giờ cũng không nên hối hận." Lời còn chưa dứt, bàn tay to lớn cầm lấy eo nhỏ của Bá Hiền bắt đầu luật động. Nơi cấm địa chưa từng bao giờ bị xâm phạm qua tất nhiên chịu không nổi ma xát mãnh liệt của Xán Liệt, Bá Hiền đau đớn đến mức mười ngón tay gắt gao nắm chặt lông bạch hổ dưới thân. Cũng may bên trong bị kích thích tự động tiết ra ái dịch bôi trơn, chỗ giao hợp dần dần giảm bớt đau đớn, Xán Liệt cảm thấy thân thể Bá Hiền bắt đầu thả lỏng, mới dần gia tăng tốc độ, phóng xuất bản sắc nguyên thủy của hùng ưng chốn thảo nguyên.

Đau đớn chỗ hạ thân dần dần bị khoái cảm mãnh liệt thay thế, song Bá Hiền thà rằng bẻ gãy khớp hàm đem tiếng rên rỉ sắp thốt ra nuốt trở về cũng không chịu buông bỏ tôn nghiêm mà nghe theo bản năng. Có lẽ phải cho y kích thích lớn hơn nữa, Xán Liệt bá đạo đâm mạnh vào sâu bên trong Bá Hiền. Khối thân thể này giống như một tòa mê cung, Xán Liệt cố gắng tìm kiếm bảo vật cất giấu trong đó. Thời điểm Xán Liệt chạm vào một chỗ mềm mại bên trong, hắn cảm giác người trong lồng ngực run rẩy một chút, xem ra hắn đã tìm được bảo vật bên trong mê cung rồi. Xán Liệt bắt đầu tiến công dũng mãnh, một lần lại một lần chạm vào chỗ mẫn cảm sâu nhất bên trong Bá Hiền. Nguyên bản Bá Hiền còn đang cắn răng nhẫn nại, ở dưới sự tiến công mãnh liệt của Xán Liệt rốt cuộc không thể tiết chế được nữa. Tiếng rên rỉ yếu ớt theo hai cánh môi truyền ra.

"Ưm... a... a...."

Thanh âm dễ nghe tựa ánh trăng thanh tuyền, quả thật là âm tiết đẹp nhất chốn trần gian, hơn nữa lại thuộc về duy nhất một mình hắn. Còn có tình dược tốt hơn thanh âm mỹ lệ này sao? Xán Liệt hưng phấn hệt như thời điểm một khi lên ngựa thì không ai có thể ngăn, là Hãn vương vĩ đại nhất Hãn quốc công thành đoạt đất, lấy huyết rửa đao, chỉ có tiến công tiến công lại tiến công, tiến lên tiến lên lại tiến lên mới giành được thắng lợi. Hiển nhiên Bá Hiền mê man kháng cự không có suy nghĩ giống với Xán Liệt, trừ bỏ rên rỉ không thể thành câu cùng với nước mắt vô pháp ngăn lại tràn mi, không có biện pháp nào khác, bản năng khiến thân thể hoàn mỹ đáp lại dục hỏa trong người. Mỗi lần Xán Liệt đem dục vọng mạnh mẽ đâm vào, bên trong thành huyệt lại gắt gao ôm chặt nó. Dục vọng từ va chạm mang đến khoái cảm theo hạ thân truyền đến đại não. Bá Hiền ngẩng đầu lên, đầu của y đang ngả vào con phượng hoàng hoa lệ sặc sỡ ở trên vai trái của Xán Liệt, cả người kề sát lồng ngực rắn chắc, theo luật động của hắn mà đang cao thấp phập phồng. Làn môi nóng bỏng của Xán Liệt dừng tại gáy Bá Hiền, làm cho Bá Hiền vốn đã mẫn cảm yếu ớt nhịn không được run rẩy, mười ngón tay như muốn đâm thủng da lông dưới thân, vốn từng là da lông của bạch hổ – chúa tể uy nghiêm của muôn loài chốn thảo nguyên. Bá Hiền xoay đầu lại, chống lại hai mắt tựa như liệt hỏa thiêu đốt của Xán Liệt, dùng hết khí lực cuối cùng của y cắn mạnh vào vai trái của Xán Liệt. Xán Liệt bị cắn cũng sợ ngây người, mắt thấy Bá Hiền cắn xong liền gục đầu ngã quỵ về phía trước.

"Tiểu ngốc tử..." Chỉ có thể dùng phương thức này giữ gìn tự tôn sao? Xán Liệt yêu chiều vuốt ve đầu của Bá Hiền, đem đầu y nhẹ nhàng đặt xuống da lông bạch hổ mềm mại nghỉ ngơi, còn bản thân hắn thì tiếp tục sự nghiệp vĩ đại. Sau mấy hiệp điên cuồng tiến công, một tiếng trầm thấp rít gào, hùng ưng của thảo nguyên rốt cuộc phóng xuất dục thủy nóng bỏng.

Đem dục vọng phát tiết xong xuôi, Xán Liệt thoải mái thở ra một hơi, liếm liếm nốt ruồi trên vành tai Bá Hiền, hô hấp dồn dập dần dần trở lại bình thường. Bá Hiền nhắm mắt, tựa hồ đang ngủ, lông mi thật dài dưới ngọn nến rung nhẹ. Môi của Xán Liệt nhẹ nhàng chạm khẽ lên hai má vẫn còn ửng hồng của Bá Hiền, nét cười hiện nơi đáy mắt và khóe miệng.

"Bạch Bạch, ta cuối cùng cũng có được ngươi."

__________

Thiên kinh địa nghĩa: đạo lý hiển nhiên, tất nhiên phải làm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro