Chương 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Tấp)

Gió bắc gào thét mang theo mây đen hung hãn áp sát thành thị duy nhất của thảo nguyên ngày càng gần, tuy rằng đang là buổi trưa, nhưng trời đã âm u đến mức dọa người. Tháng Mười đối với phía Nam mà nói thì đang là độ mát mẻ của mùa thu, nhưng thảo nguyên lúc này khắp nơi đã phảng phất không khí mùa đông, vài trận tuyết lớn nhỏ cũng đã kéo dài mấy ngày.

Bá Hiền ngồi cạnh cửa sổ, nương theo ánh nắng lờ mờ vội vã hoàn thành một chiếc áo lông hồ đỏ rực như ánh lửa. Trong đôi tay tinh xảo là lò sưởi ấm áp mà A Đào khi xuất môn đã thật cẩn thận lựa chọn loại than thích hợp để đốt sưởi ấm, trong Trường Thanh điện cũng xông huân hương dễ chịu, không khí ấm áp này làm người ta quên đi cái rét lạnh bên ngoài. Loại than này thoạt nhìn qua thì rất bình thường, nhưng tỉ mỉ xem xét thì mới biết đó là loại than bạc hiếm có, không có tạp chất cũng không có mùi, đừng nói là thành Thượng Đô, sợ rằng cả thảo nguyên cũng tìm không ra, thậm chí ở Trung Nguyên thì chỉ trong hoàng cung của Đại Hi mới có thể sử dụng loại than này.

Dân chăn nuôi ở thảo nguyên từ xưa đến nay dùng phân bò và dê để làm than sưởi ấm, người Hán ở thành Thượng Đô cũng phải nhập gia tùy tục. Nhưng là Xán Liệt lo lắng Bá Hiền dùng không quen, hơn nữa hàn ý không thể nào quên trong cung điện Bá Hiền sinh sống thời niên thiếu mà hắn từng đặt chân đến khiến hắn thập phần để tâm, vì thế Xán Liệt đặc biệt sai người đến phía Nam tìm kiếm, muốn vì Bá Hiền mà xây dựng một ngôi nhà thật ấm áp cho y. Bất quá than bạc sưởi ấm đã sớm được đưa đến, thế nhưng Xán Liệt vẫn chậm chạp chưa trở về.

Nguyệt Thị bên kia có lẽ sợ hôn lễ để lâu sẽ xảy ra biến cố, cho nên bọn họ vừa tới nơi không lâu liền chọn ngày đại hôn rồi lập tức tiến hành, đại khái phải chậm trễ khoảng nửa tháng. Mấy ngày trước, Xán Liệt có sai người về báo cho y biết là hôm qua sẽ quay về, nhưng là Bá Hiền đợi từ lúc mặt trời mọc đến khi mặt trời lặn cũng không thấy bóng người, vì thế sáng hôm nay y đã sai A Đào đi Chân Vũ điện hỏi thăm xem có chuyện gì, còn bản thân lại ngồi ở đây thất thần.

Thời điểm thân ảnh A Đào lần nữa xuất hiện, Bá Hiền không kiềm chế nổi tâm tư rối như tơ vò của mình, vội vàng bỏ dở việc đang làm đứng dậy hỏi.

"Thế nào rồi? Rốt cuộc tại sao lại thế này?"

Vẻ mặt A Đào nhìn y có chút cổ quái, muốn nói nhưng rồi lại thôi, cuối cùng vẫn đầu hàng trước ánh mắt chờ mong của Bá Hiền mà nhỏ giọng báo cáo: "Khả Hãn ngày hôm qua vốn dĩ đã đến ngoại ô thành Thượng Đô, kết quả tiền tuyến cấp báo quân đội Đại Hi ở biên cảnh có chút dị động, Khả Hãn liền quay đầu ngựa lập tức đi xem xét, cũng chưa kịp sai người báo cho chủ tử biết."

Dị động? Dị động gì mà có thể khiến cho Xán Liệt đã về đến đại môn mà vẫn không vào? Xem ra không phải là việc nhỏ, trong lòng Bá Hiền càng thêm nôn nóng không yên.

A Đào từ phòng bếp bưng ra chén thuốc nóng hôi hổi đã hầm lửa nhỏ một ngày đêm, nói: "Chủ tử, ngài cũng đừng nghĩ nhiều nữa, trước đem thân thể điều dưỡng thật tốt, có lẽ không phải là chuyện lớn đâu. Còn chén thuốc này, đại phu nói nếu ngài uống nó rồi, huyết tụ trong đầu liền có thể tiêu hết. Chờ Khả Hãn trở về không phải sẽ khiến ngài ấy vạn phần kinh hỉ sao?"

Hiện giờ tình huống thế nào cũng chưa rõ, Bá Hiền lo lắng suông cũng vô dụng, đành phải tiếp nhận chén thuốc, cau mày mở cái miệng nhỏ nhắn cố gắng nuốt hết thứ chất lỏng vừa đắng vừa khó uống kia.

A Đào nhìn chiếc áo lông hồ đỏ Bá Hiền đặt qua một bên, nói: "Đại phu dặn qua, mắt chủ tử vừa mới hồi phục, vẫn là nên nghỉ ngơi nhiều hơn, loại chuyện may vá khiến nhãn lực mệt mỏi này vẫn là nên giao cho nô tì đi."

Bá Hiền lắc đầu: "Nếu đã quyết tâm thì dĩ nhiên là phải tự mình làm, sao có thể mượn tay ngươi được. Ta tay chân vụng về, không nghĩ có thể làm xong trước khi Xán Liệt trở về, không nghĩ tới..." Y sờ sờ chiếc áo lông hồ đỏ, mày so với khi uống thuốc đắng còn nhíu hơn: "Rốt cuộc vẫn không bằng sự khéo léo linh hoạt của nữ tử các ngươi, lãng phí bộ lông hồ tốt như vậy."

"Vốn không phải là chuyện chủ tử thường làm, có thể làm đến thế này đã là chuyện rất tốt rồi. Tâm ý là quan trọng nhất, nếu Khả Hãn biết được tâm ý của chủ tử không biết sẽ vui đến mức biến thành bộ dáng thế nào nữa."

Nhìn Bá Hiền cuối cùng cũng buông chiếc áo lông trong tay xuống, A Đào cuối cùng cũng lộ ra biểu tình vui mừng, nói: "Ánh mắt của chủ tử thật sự rất đẹp, chỉ là từ khi nô tì đến Hãn quốc, người đã không nhìn được... Hiện tại cuối cùng cũng nhìn được rồi."

Bá Hiền nở nụ cười nhợt nhạt, khẽ gật đầu. Thật ra mắt của y kể từ sau khi nhận được tin Xán Liệt rơi xuống vách núi đã bắt đầu chậm rãi hồi phục, nhưng tình trạng bệnh lúc tốt lúc xấu, y cũng không quan tâm, nên vẫn không để lộ chuyện này với bất kì ai. Thứ nhất là trong lòng y lúc nào cũng ôm ý niệm khỏi hẳn hoàn toàn rồi mới tặng cho Xán Liệt một kinh hỉ, thứ hai là dùng thân phận "người mù" ngược lại lại vô cùng thuận lợi để quan sát một số chuyện.

Tháng trước sau khi Xán Liệt rời đi, Bá Hiền mới nói cho A Như mắt mình có dấu hiệu chuyển biến tốt, để nàng đi khắp thành mời một đại phu người Hán đến khám và chữa bệnh cho y. Ngày ấy lúc trò chuyện cùng với A Như, y từng để lộ chuyện mình phát hiện thi thể bị Hô Luân vương lôi ra cửa thành thị chúng không phải là Xán Liệt vì trên vai Xán Liệt có một vết sẹo mà chỉ mình y biết được, người thông minh như A Như liền có thể suy đoán là mắt y đã nhìn thấy được. Bá Hiền tin tưởng A Đào cũng không phải loại người ngu ngốc, huống chi là ở chung với nhau sớm chiều, lấy tính cách cẩn thận của A Đào mà nói thì không phát hiện được mới là chuyện lạ. Nhưng khi chính miệng Bá Hiền nói cho nàng biết mắt mình đã khôi phục, A Đào trừ bỏ vui mừng thì không có biểu hiện gì khác, ngược lại lại khiến người ta có cảm giác có chút không thích hợp, đặc biệt hôm nay loại cảm giác này càng thêm mãnh liệt.

Cảm nhận được ánh mắt của y đang quan sát đánh giá nàng, A Đào trầm mặc hồi lâu mới chậm rãi mở miệng: "Thiếu chút nữa nô tì đã quên còn có một việc, mới vừa rồi nô tì từ Chân Vũ điện trở về thì gặp Vương Quý mới biết hôm nay là sinh thần của Tiểu Tiểu, mời chủ tử đến dự. Nô tì nghĩ ngài sốt ruột muốn nghe tin tức của Khả Hãn, tất nhiên là không có tâm tư này, đã thay ngài cự tuyệt, ngài xem..."

"Thì ra là sinh nhật của Tiểu Tiểu." Nhắc tới đứa bé kia, ánh mắt Bá Hiền liền thả lỏng.

Khi xưa còn là tiểu hài tử ngây thơ chưa hiểu chuyện, điều mong đợi nhất hẳn là ngày sinh nhật rồi. Đáng tiếc cuộc sống năm đó ở chốn lãnh cung, không có thân nhân vây quanh dỗ dành chúc mừng vào ngày sinh nhật, tuổi càng lớn càng thêm cô độc. Chỉ có năm nay, có một người đã tặng cho y cả một tòa thành làm lễ vật, còn nói sẽ cho y một gia đình. Nghĩ tới đây, khóe miệng Bá Hiền vô thức cong lên.

Biểu tình của tiểu chủ nhân lọt vào tầm mắt A Đào, trong lòng nàng có chút tư vị, do dự khẽ hỏi: "Trời lạnh như thế, ngoài trời lại có tuyết rơi, chủ tử sẽ không đi phải không?"

Bá Hiền cũng đứng lên mặc vào chiếc áo lông chồn bạc mà Xán Liệt tặng: "Đi thôi. Đừng làm cho tiểu hài tử thất vọng, cho Tiểu Tiểu một sinh nhật thật náo nhiệt vui vẻ đi."

Trời đã vào đông, trên những con đường cái của thành Thượng Đô cũng mất đi phần nào vẻ phồn hoa nhộn nhịp, huống chi lại có tuyết rơi, người trên đường ai nấy cũng vội vội vàng vàng muốn mau chóng về nhà. Ly khai lò sưởi ấm áp ở Trường Thanh điện, Bá Hiền khoác chặt chiếc áo lông sát người mới ngăn được hàn khí bên ngoài, cũng không biết là rét đến mức thế nào, A Đào đi theo phía sau y cũng không nói một lời.

Gần tới cửa nhà của họ Vương, liền nhìn thấy một tiểu nhị vội vã chạy vào một tiểu lâu cách vách, bộ dáng thở hổn hển của hắn khiến cho Bá Hiền chú ý. Y trong lòng không hiểu có xúc động ở đâu mà đến, thúc giục y dừng chân nghỉ ngơi ngoài cửa tửu lâu, không ngờ lại nghe được một tin tức khiếp sợ.

"Bảo ngươi ra khỏi thành chọn mua thịt dê, như thế nào lại tay không trở về?"

"Lão bản! Chúng ta mau mau dự trữ nhiều lương thực! Nếu không chúng ta bỏ chạy đi!"

"Có chuyện gì? Muốn đi đánh giặc sao? Thành Thượng Đô chẳng phải vừa mới trải qua một cảnh như vậy sao?"

"Có dân chăn nuôi mới từ biên cảnh phía Nam trở về nói rằng quân đội Đại Hi chúng ta mới vừa đánh lén kho quân lương của Hãn quốc, lửa cực kì lớn, thiêu rụi sạch sẽ mọi thứ. Mùa đông ở thảo nguyên mà không có lương thực, khẳng định không vượt qua nổi đầu tiên chính là đám người Hán chúng ta."

Bá Hiền nghe vậy thì cực kì kinh hãi, dưới chân như bị đóng băng không thể cử động. Đột nhiên, y quay đầu nhìn về phía A Đào, gắt gao nhìn thẳng vào mắt nàng, gằn từng chữ: "Ngươi biết." Không phải câu nghi vấn.

A Đào không tỏ ra bối rối, trên mặt chỉ hiện ra bất đắc dĩ. Ngờ vực của tiểu chủ nhân nàng sao có thể không nhận ra, chỉ là chưa đến thời điểm, song phương hiểu lòng không nói, đôi bên tường an vô sự. Điều khiến nàng bất an chính là, đến nay bọn họ vẫn không có cách nào xác định Bá Hiền hồi phục thị lực từ lúc nào, rốt cuộc bao nhiêu chuyện nàng đã làm bị một Bá Hiền "mù" thu vào mắt.

"Ngươi là người của ai? Hoàng huynh sao?" Lúc này vẫn là câu hỏi, nhưng ngữ khí thập phần khẳng định.

"Điện hạ." Quả nhiên là như thế, A Đào liền sửa lại xưng hô với y: "Vẫn là để ngài ấy tự mình giải thích đi."

Bá Hiền không rõ ý này là gì, liền theo ánh mắt cung kính của nàng nhìn qua, từ sau tửu lâu có một đại hán đi ra, dáng người chắc nịch, trên mặt có một hàm râu quai nón. Người này Bá Hiền tuy chưa từng gặp qua, nhưng lại có một loại cảm giác quen thuộc không nói nên lời.

"Bá Hiền."

Người nọ mở miệng, giọng nói mềm mỏng ôn hòa chưa qua ngụy trang lại khiến tâm Bá Hiền phát lạnh. Thái tử Đại Hi lúc này đột nhiên lại xuất hiện ở đây đại biểu cho ý nghĩa gì? Bá Hiền không khỏi càng thêm lo lắng cho Xán Liệt vừa mới gặp nạn quân lương. Bất quá y vẫn chưa quên nơi đây là đô thành của Hãn quốc, trên đường vẫn còn nhiều tai mắt, không tiện biểu lộ cảm xúc của mình. Y hít sâu một hơi, nhẹ giọng đáp lại: "Ca ca..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro