Chương 42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Tấp nhị)

Một đêm gió tuyết vẫn chưa ngừng, thành Thượng Đô phủ một tầng trang sức màu bạc, nhưng mà so với trận đại tuyết càng làm tòa thành thêm quạnh quẽ trống vắng chính là tình hình chiến đấu nơi biên cảnh.

Tin tức quân đội Đại Hi làm quân tiếp tế của Hãn quốc bị thiệt hại nặng nề qua một đêm đã lan truyền khắp thành. Trong thành này một nửa là người Hán, bọn họ mặc dù lúc này trải qua cuộc sống không tồi, nhưng rốt cuộc vẫn là con dân của Trung Nguyên cố thổ, tình hình như thế làm lập trường trở nên xấu hổ, huống chi đa số người Đột Quyết trong thành đều là quý tộc Hãn quốc, những người Hán càng thêm cẩn thận, tránh ra ngoài để tránh gây họa sát thân.

Giờ khắc này, người Hán trong thành chú ý nhất đó chính là động tĩnh của Trường Thanh điện, mặc kệ nói như thế nào, người sống ở nơi đó, dù sao cũng là hoàng tử Trung Nguyên, ý nghĩa tuyệt đối không tầm thường. Mà ngay tại giờ phút này, bên ngoài điện Trường Thanh nơi người người chú mục, hai người đứng ở giữa trời tuyết rơi, bên cạnh là một con bạch mã trắng thuần cơ hồ muốn dung nhập vào tuyết trắng.

"Điện hạ, thật sự không cho A Đào đi cùng ngài sao? Vạn nhất trên đường gặp nguy hiểm...." A Đào bỏ y phục mùa đông, lương khô và bình nước vào túi vải vắt trên người Tiểu Bạch, cố gắng thuyết phục lần cuối.

Bá Hiền giữ chặt dây cương nhảy lên lưng ngựa, lắc đầu nói: "Vô luận kết quả như thế nào, đều nên để chính ta một mình đối mặt, người khác không được xen vào." Dứt lời y hướng về A Đào cười khổ nói, "Huống hồ hoàng huynh rất để bụng lần đi này của ta, huynh ấy chắc chắn sẽ phái người âm thầm đi theo bảo vệ ta. Trước khi đạt thành mục đích, ta chắc chắn sẽ không mất một cọng tóc."

A Đào biết rõ lời của Bá Hiền không sai, liền không tiếp tục kiên trì, chỉ cẩn thận đưa tiểu chủ tử đến cửa thành, nhìn theo thân ảnh y cùng ám vệ mà thái tử điện hạ phái tới dần dần dung nhập cánh đồng tuyết khôn cùng. Đang muốn rời đi quay về Trường Thanh điện, lại cảm thấy một đôi chân đứng ở phía sau. A Đào xoay người, thấy rõ là ai lập tức quỳ xuống thỉnh an.

"Ngươi không cần quay về Trường Thanh điện, hiện tại liền theo ta đi." Người đó nói.

A Đào kinh ngạc nâng mắt, thấy hắn xác nhận gật đầu.

"Bá Hiền cũng sẽ không còn trở về, đệ ấy hẳn là nên trở về Trường Thanh điện chân chính, Trường Thanh điện trong hoàng cung của Đại Hi."

Mới đi được mấy dặm, trong mắt Bá Hiền chỉ còn lại trắng xóa vô biên vô hạn, quay đầu lại nhìn một cái, thành quách sớm biến mất ở sau chân trời màu xám, không thể tìm ra. Mà trận đại tuyết bao trùm đại địa này, cũng phủ trùm cả sông Kim Liên. Ngày mùa hè khi ấy cùng Xán Liệt giục ngựa, ở giữa biển hoa khắng khít cùng người bên gối, cảm giác nóng rực ấy giống như còn chưa tan hết, tại nơi trời băng đất tuyết này, Bá Hiền nhưng lại cảm thấy tư vị không nói nên lời.

"Tắc thượng hoa khai, khả hoãn hoãn quy hỹ..." Thời điểm hoa sen cạn nở rực khắp núi đồi, Xán Liệt từng ở bên tai y thì thầm như thế.

Nhưng hôm nay, hoa sen không thấy bóng dáng, y hướng về phía hắn chạy vội mà đi, lại chỉ sợ tương lai không còn nơi để về.

Giữa cánh đồng tuyết mờ mịt, Tiểu Bạch ở trong tình hình tuyết ngập cả thước gian nan chạy chậm, một cước rồi lại một cước rất trắc trở. Lộ trình là vượt qua Mạn Châu Sơn đi về hướng Yến Tử Quan ở biên cảnh nơi hai quân giằng co, lấy cước trình của Tiểu Bạch, nếu là bình thường vung roi thúc ngựa toàn lực tiến lên thì chỉ cần hai ba ngày có thể tới đích, nhưng dựa theo tình hình hôm nay ít nhất phải mất bảy ngày. Bá Hiền chưa bao giờ có kinh nghiệm một mình xuất môn, cho dù biết rõ hoàng huynh sẽ phái trợ thủ đắc lực nấp ở chỗ tối bảo hộ y, bọn họ cũng sẽ lặng lẽ giúp y chỉnh lý lộ tuyến mà không để y đến mức mất phương hướng, nhưng dọc theo đường đi còn phải dựa vào bản thân vượt qua. Đói bụng thì ăn chút lương khô, khát thì trực tiếp vốc tuyết cho vào miệng, lúc đêm xuống thì phải ở nơi cánh đồng tuyết mênh mông tìm lều trại của du mục hoặc sơn động để ngủ trọ, thật không dễ dàng. Bởi vì đa phần thời gian đều là ở trên ngựa vượt qua, gió lạnh như lưỡi dao dường như có thể tươi sống xé người thành hai nửa, tuy rằng chuẩn bị đủ y phục, hai ngày cuối cùng, y vẫn là bị bệnh.

Tuy đại não hỗn loạn, Bá Hiền cũng không dám dừng lại nghỉ tạm. Thời điểm thật sự cố không được, liền nằm dài ôm cổ Tiểu Bạch, thanh âm mềm mại an ủi cổ vũ Tiểu Bạch tiếp tục đi về phía trước. Quân đội Đại Hi đều là người phương Nam, tại nơi Bắc địa ngàn dặm xa so với cố hương, giá lạnh trở thành địch nhân tàn khốc nhất mà bọn họ phải đối mặt. Chiến sự nếu tiếp tục kéo dài, quân Đại Hi chỉ sợ cũng không đủ sức tiếp tục chiến đấu. Bởi vậy, kỳ hạn Tuấn Miên cho y chỉ có mười ngày. Mười ngày kết thúc, nếu không thể lấy được thứ hoàng huynh muốn, Lưu công công ở trong hoàng cung, tiểu hài tử cột tóc trái đào vô tội và nhà họ Vương đều bị rơi đầu xuống đất.

Ngày thứ chín, không trung sáng sủa. Tính tính hành trình, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì hôm nay có thể đến doanh địa của Xán Liệt. Mấy ngày nay liên tục phi ngựa mà đi, rốt cuộc có thể tiếp cận đích đến, Bá Hiền ngược lại không dám đi về phía trước. Phía trước, có Xán Liệt mà y ngày nhớ đêm mong, có hy vọng của mấy cái mạng người, nhưng đồng thời cũng là ma quỷ cắn nuốt hết thảy. Mà con quỷ kia, do chính y thả ra.

Tiểu Bạch hình như có cảm ứng, giống như biết được sự mâu thuẫn và đau thương của chủ nhân, hòa hoãn cước bộ, đuôi ngựa nhẹ lay động. Bá Hiền tâm không đành lòng, lại nắm cái lỗ tai của nó trêu chọc, nói: "Sắp có thể nhìn thấy Tiểu Xán rồi, ngươi không phải là nên vui vẻ chạy về phía trước sao, như thế nào ngược lại chậm lại?"

Nghe thấy tên của Tiểu Xán, Tiểu Bạch quả nhiên có chút do dự, nghĩ muốn chạy nhanh một chút rồi lại cố kỵ tình tự của chủ nhân.

Ánh nắng ban trưa chiếu xuống làm đỉnh đầu của Bá Hiền nóng lên, thân thể vốn nặng nề lại như nhẹ bẫng. Y nằm xuống ôm lấy cổ Tiểu Bạch, ngón tay thanh mảnh nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông tuyết trắng của nó, thanh âm mềm mại vô lực: "Làm phàm nhân có khó xử nhiều lắm, may mà ngươi không có đầu thai làm người, ngươi muốn làm gì thì đừng do dự mà làm đi."

Được chủ nhân cổ vũ, Tiểu Bạch không hề do dự phi hết tốc độ, Bá Hiền chỉ cảm thấy trước mắt mờ nhạt, hai tay ôm lấy Tiểu Bạch dần dần thoát lực, khi nào thì ngất đi cũng không biết.

"Xán Liệt... Xán Liệt!"

Thời điểm Bá Hiền hô tên Xán Liệt đồng thời cũng bừng tỉnh khỏi mộng, một đôi tay cầm lấy tay y, hơi thở không thể quen thuộc hơn đánh úp lại. Y nhào vào trong lồng ngực của người nọ, trong đầu chỉ có một ý niệm duy nhất: chết cũng không buông tay.

Đột nhiên bị Bá Hiền ôm chặt, Xán Liệt trố mắt một lát, sau nhanh chóng nhiệt tình đáp lại, môi nhẹ nhàng hôn hôn làn da non mịn của y. Nhiệt độ cơ thể Bá Hiền xuyên thấu qua tầng da thịt hơi mỏng truyền lại, hắn mới lấy lại tinh thần, cắn vành tai đáng yêu của Bá Hiền nói nhỏ: "Bảo bối, ngươi sinh bệnh, đại phu nói ngươi hiện tại thực suy yếu phải tĩnh dưỡng, đầu tiên ngoan ngoãn nằm xuống có được không?"

Bá Hiền không lên tiếng, cái đầu nhỏ chôn ở đầu vai của Xán Liệt quơ quơ tỏ vẻ phản đối, vẫn ôm chặt Xán Liệt không buông tay. Xán Liệt đối với tiểu tổ tông nhà hắn luôn luôn không có cách nào, cũng không dám không chiều theo ý y, đành phải dỗ dành: "Ta trên người còn mặc giáp, vừa cứng vừa lạnh, ngươi ôm sẽ không thoải mái, để vi phu cởi nó ra rồi cho ngươi ôm đủ, bảo bối xem thế có được không?"

Lúc trước chỉ lo ôm, lúc này Bá Hiền mới chú ý tới Xán Liệt đích thật là một bộ dáng mới từ sa trường trở về, áo giáp trên thân không nói, mặt trên còn dính không ít dấu vết đỏ sậm, để sát vào ngửi ngửi, quả nhiên một cỗ mùi huyết tinh phả vào xoang mũi. Bá Hiền ý thức được đó là mùi máu, nhướn mày, sắc mặt tái nhợt trở nên càng kém. Y vội vàng cầm khuôn mặt của Xán Liệt hỏi: "Ngươi bị thương?"

Xán Liệt vội vàng an ủi nói: "Không có, đây không phải máu của ta."

Lời vừa nói ra, Xán Liệt và Bá Hiền đều ý thức được, nếu máu không phải là của Xán Liệt, vậy chỉ có thể là địch nhân của hắn —— quân nhân Hi quốc. Xán Liệt ở một bên cởi bỏ áo giáp, thay thành áo choàng bình thường, rửa mặt rồi mới ngồi trở lại bên cạnh tháp, lại không biết nên nói cái gì mới tốt, không khí nhất thời lặng im đến độ làm người bất an.

Lần này, là Bá Hiền đánh vỡ trầm mặc. Đầu ngón tay hơi lạnh của y đẩy ra mái tóc hỗn độn của Xán Liệt, lòng bàn tay tại khuôn mặt tuấn mỹ nhẹ nhàng vuốt phẳng. Mấy ngày nay không thấy, Xán Liệt không chỉ hai má hơi hóp lại, mắt cũng mơ hồ xuất hiện quầng thâm, thực tiều tụy, Bá Hiền trong lòng chua xót: "Ngươi gầy...."

Xán Liệt bắt lấy cổ tay của Bá Hiền, kéo tay y đến bên môi hôn hôn: "Ngươi còn dám nói ta, nhìn xem chính ngươi. Một người chạy loạn ra ngoài, hai mắt lại không tốt, còn bị bệnh ở trên đường. Nếu không phải đội ngũ vận lương vừa vặn đi ngang qua, có người nhận ra được Tiểu Bạch nên hộ giá ngươi đến đây, bằng không ngươi như vậy nằm ở giữa trời tuyết, lỡ sói hoang tha ngươi đi rồi thì ta phải làm sao bây giờ?"

Kỳ thật Bá Hiền đối với an toàn của chính mình chưa từng có nhiều lo lắng, cho dù không có người của Xán Liệt đi ngang qua nhận ra y, ám vệ của hoàng huynh cũng chắc chắn sẽ nghĩ biện pháp đưa y đến trước mặt Xán Liệt. Xán Liệt hiện tại vẫn không biết y đã hồi phục thị lực, vốn định chờ hoàn toàn khôi phục sẽ cho hắn một kinh hỉ, hiện tại sợ rằng chỉ có thể tiếp tục làm bộ như nhìn không thấy mới có thể càng tiện lấy được thứ hoàng huynh muốn. Bá Hiền bi ai, đối mặt Xán Liệt, y gì cũng không muốn nhiều lời, thiên ngôn vạn ngữ hóa thành một câu ngắn gọn: "Ta muốn ngươi."

Xán Liệt nhìn thấy nước mắt trào ra nơi đáy mắt Bá Hiền, mềm lòng thành một vũng xuân thủy, sao còn có thể nói ra lời trách cứ, trừ bỏ ôm chặt đối phương, một chủ ý khác cũng đều không có.

Bá Hiền tựa vào đầu vai của Xán Liệt nói: "Ta biết ta không nên xuất hiện ở nơi này. Nhưng là ngươi đã đi rất lâu, nhà của chúng ta trống rỗng vắng lặng, rất quải niệm, ta mỗi đêm đều không ngủ được. Nghe nói Tử Thao đốt lương thảo của ngươi, ta thực lo lắng cho ngươi... Ta..."

Xán Liệt đem tay của Bá Hiền đặt ở trong lòng bàn tay của hắn, dùng sức nắm chặt: "Nam nhân của ngươi có thể giải quyết."

Bá Hiền không biết nên vui hay nên buồn, lấy lại bình tĩnh, hỏi: "Vừa rồi ngươi nói là đội ngũ vận lương đã cứu ta? Thành Thượng Đô truyền khắp chuyện lương thảo, nói Tử Thao đốt lương thảo, Hãn quốc không thể chống đỡ được hai năm, bởi vậy Thượng Đô thành hiện tại mây đen áp đỉnh, lòng người hoảng sợ. Chẳng lẽ ngươi có lương thảo dự trữ?"

Xán Liệt tạm dừng một chút, nói: "Hiện tại chính là mùa thu hoạch của cánh đồng ven sông Thiểm Điện, tuy rằng cánh đồng không lớn, chỉnh thể lương thực sản xuất không tính nhiều lắm, nhưng cũng đủ chống đỡ một đoạn thời gian. Cho dù ca ca ngươi cơ trí vô cùng, nhưng số trời làm sao có thể tính hết, hắn ngàn tính vạn tính cũng sẽ không tính đến "chuyện xấu" này. Huống chi hôm nay thiên địa lạnh giá, binh lính Trung Nguyên thậm chí là Giang Nam phái tới ở nơi này liệu có chịu được thêm vài ngày? Không hơn mười ngày nửa tháng, ca ca ngươi cho dù không cam tâm, cũng phải rút quân."

Bá Hiền nhìn Xán Liệt, tuy rằng tiều tụy, nhưng thần thái tự tin một chút chưa tiêu. Hắn nói không sai, Tuấn Miên quả thật chịu không được thêm vài ngày. Bất quá chính như Xán Liệt nói, số trời làm sao có thể tính hết, Tuấn Miên không phải cũng vì hắn chuẩn bị một "chuyện xấu" sao.

Xán Liệt gặp Bá Hiền thần sắc không đúng, nghĩ là lời mới vừa rồi của hắn không có bận tâm đến lập trường của y, chạm vào chỗ đau của y, nhất thời không biết nên như thế nào bổ cứu. Vương giả tuyệt không nương tay nơi sa trường, ở trước mặt ái nhân lại giống hệt tiểu hài tử chân tay luống cuống, sợ một câu nói sai sẽ vạch trần vết rách mà hai người cật lực che giấu, dẫn đến kết quả không thể vãn hồi.

Bá Hiền nhận thấy được Xán Liệt đang bất an, cầm tay hắn: "Đừng lo lắng, ta không có yếu ớt như vậy. Bất luận đối thủ của ngươi là ai, ta là của ngươi, ta sẽ cùng ngươi."

"A...?" Xán Liệt hiển nhiên mẫn tuệ sâu sắc bắt được trọng điểm hắn quan tâm nhất.

Bá Hiền dán môi lên môi hắn, vẫn chưa xâm nhập, cười yếu ớt thối lui: "Ta là của ngươi, ngốc tử."

Ăn xong viên thuốc an thần ngọt như mật đường này, Xán Liệt trong lòng ngọt ngào, nhưng lý tính đúng là vẫn còn chiếm thượng phong. "Bá Hiền, ngươi không thể ở nơi này." Tuy rằng ngữ khí ôn nhu, bất quá cũng không có ý thương lượng.

Bá Hiền nhỏ giọng khẩn cầu: "Ta sẽ không ảnh hưởng đến ngươi..., ta chỉ muốn ở bên cạnh ngươi..."

"Trận này vô luận kết quả như thế nào, ngươi nhất định bị thương tổn, ta không cần ngươi có trải nghiệm này." Xán Liệt xoa cái đầu nhỏ của Bá Hiền đang cúi xuống, "Hiện tại ngoan ngoãn ngủ một giấc, ngày mai ta liền phái người đưa ngươi về Thượng Đô, ở nhà chờ ta khải hoàn trở về, có được không?"

Bá Hiền ôm Xán Liệt trầm mặc một hồi lâu, Xán Liệt nghĩ hành động này tính là cam chịu đi. Tuy rằng vạn phần không muốn, nhưng Bá Hiền lúc này đích xác không thể ở đây.

"Xán Liệt.... Vậy ngươi... bồi ta ngủ được không?"

Bá Hiền hai gò má ửng đỏ, Xán Liệt cảm thấy chính mình chắc là không đoán sai ý, nhưng lại lo lắng thân thể Bá Hiền.

"Đại phu nói ngươi phải tĩnh dưỡng."

"Tĩnh dưỡng có thể về nhà rồi dưỡng, nhưng ở nhà không có ngươi. Giờ này khắc này ngươi ở nơi này, ta không cần tĩnh dưỡng, ta chỉ muốn ngươi."

Bá Hiền như vậy chân thành tha thiết, Xán Liệt còn có cái gì để do dự. Rời nhà đã lâu, còn có phương thức gì so với tự thể nghiệm tốt hơn để xóa tan tưởng niệm. Nhưng mà Xán Liệt không biết, hai tay Bá Hiền cởi bỏ y phục của hắn không thể khống chế run rẩy.

Bí mật chỉ có y mới có thể xem được, ngay tại nơi này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro