Chương 43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Tấp tam)

Mạc Bắc tiết rét đậm, đêm dài nhất gian nan.

Mặt trời treo cao của ban ngày sau khi trốn vào khe núi, lửa trại bập bùng trở thành nguồn nhiệt duy nhất của vùng thổ địa xơ xác tiêu điều. Hai bên biên giới được dựng bằng máu tươi của ngàn vạn binh lính, chiến sĩ hai quốc gia vây quanh đống lửa, trong tưởng niệm thân nhân nơi cố thổ mà đi vào giấc mộng. Hai người yêu nhau sau biệt ly nho nhỏ có thể đoàn tụ ở dưới tình trạng như thế chân thật ôm lẫn nhau, thật sự là phúc khó có được.

Quân trướng lâm thời dựng lên tuy rằng đơn sơ nhưng cũng xem như kín đáo, gió Bắc gào thét và hàn khí bức người đều bị ngăn ở ngoài trướng, trong trướng lửa than thiêu đốt đỏ hồng, không khí hoà thuận vui vẻ. Triền miên ôm nhau, Bá Hiền thuận thế đẩy ngã Xán Liệt, vừa rướn người hôn môi hắn, đồng thời sờ soạng đến bên hông hắn cởi bỏ đai lưng, hai tay mềm mại cho vào áo choàng trước ngực, đầu ngón tay mỹ lệ như ngọc lưu ly vuốt ve cơ thể đối phương, giống như lông chim nhẹ nhàng gẩy gẩy. Người từ trước đến nay quen hai ba động tác liền lột sạch rồi tiến vào tình trạng "Nhanh như hổ đói vồ mồi" tựa Xán Liệt, làm sao từng hưởng thụ trêu chọc của tiểu tử kia, thả lỏng thân thể nằm ngửa ở trên tháp, thoải mái mà nheo lại một nửa ánh mắt. Thời điểm đầu ngón tay kia giống như có ma lực điểm nhẹ ở đầu nhũ, ngón tay vòng quanh nơi đứng thẳng, Xán Liệt không biết thế nào lại nhớ tới mới trước đây lần đầu tiên đi theo sứ đoàn tới Trung Nguyên, mộ danh tiến vào Giang Nam tửu lâu nổi danh nhất ở Đại Hi, kết quả bày ra một bàn điểm tâm tinh xảo thế nhưng lại làm cho đám hán tử đã quen mồm to uống rượu, ăn thịt khối lớn không biết như thế nào hạ khẩu. Tuy rằng mỗi một món điểm tâm được bày lên đều cực kỳ mỹ vị, nhưng mà phân lượng ít đến đáng thương, còn chưa đủ nhét kẽ răng, như thế nào có thể tận hứng? Trở lại chỗ trọ, mọi người vẫn là nhóm lửa nướng dê ăn mới có thể nhét đầy bụng.

Lúc này đầu quả tim ngứa đến phát run, Xán Liệt bị khơi mào dục vọng muốn đoạt lại quyền chủ động, đem dê con tươi sống nuốt tiến vào trong bụng, lại bị Bá Hiền nhẹ đẩy trở về. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bá Hiền đọng trong ánh nến không thể nhìn được chân thiết, nhưng Xán Liệt không hiểu sao lại cảm nhận được khí tràng quanh thân Bá Hiền tựa hồ lộ ra một tia thương cảm, trái tim đột nhiên trở nên chua xót. Nghĩ rằng ngày mai phải chia lìa, đơn giản hôm nay bồi tiểu tử kia ăn một bàn điểm tâm ngon miệng, vì thế mở ra hai tay, giang rộng hai chân thon dài, khóe miệng nhếch lên, cười xấu xa: "Bảo bối có phải hay không rất muốn ta? Ca ca hôm nay tùy ý để cho ngươi chà đạp, cho ngươi thi triển "ta cần ta cứ lấy" có được không? Chỉ cần bảo bối muốn, cái gì cũng đều cho ngươi."

Tiểu tình thú giữa những người yêu nhau hôm nay lọt vào trong tai Bá Hiền có chút hết hồn. Thứ y muốn, rốt cuộc là cái gì đây, ngay cả chính y cũng không biết....

Bá Hiền bất đắc dĩ nói: "Hán ngữ của ngươi vẫn là học không tốt. Thứ nhất, luận ngày sinh tháng đẻ, ta mới là ca ca. Thứ hai, ta làm sao dám chà đạp Khả Hãn ngươi đây? Tại đây làm chút chuyện xấu, chỉ sợ là sáng mai không ra được khỏi đại doanh này."

"Ta thật muốn nhìn một chút, xem ngươi có khả năng làm ra chuyện hư hỏng đến mức nào, ngươi...."

Nói còn chưa nói hết, áo choàng trên người đã bị đôi tay nhỏ bé gỡ ra, từ trên đôi vai dày rộng trượt xuống dưới, kẹt ở cánh tay. Xán Liệt nửa thân thể lõa lồ liền nằm như thế, trợn to hai mắt nhìn thấy Bá Hiền ngồi khóa ở trên người hắn lại bỏ đi xiêm y của y, tháo dây cột tóc buộc suối tóc đen tuyền, một đầu tóc đen như thác nước dừng ở hai sườn thân thể có chút tái nhợt do phát sốt.

Xán Liệt động tình, ngực kịch liệt phập phồng, Bá Hiền vươn hai tay, lòng bàn tay kề sát ngực hắn, cái miệng nhỏ nhắn có chút tái nhợt hôn lên cằm đối phương. Bận chiến sự không rảnh chăm sóc thân thể, nơi đó mọc ra mấy cọng râu thưa thớt, đâm vào da có chút ngứa, mà Bá Hiền còn đang sốt, thân thể mất nước làm môi khô khốc, ma xát như thế làm y vừa đau vừa ngứa. Xán Liệt biết Bá Hiền như vậy nhất định rất khó chịu. Bàn tay to nâng gáy y lên, trực tiếp đem cái đầu nhỏ kéo lên cao chút, vừa lúc hai môi kề sát.

Xán Liệt không có vội vã xâm nhập, mà là trước dùng đầu lưỡi liếm qua liếm lại đôi môi khô ráo của Bá Hiền, thẳng đến khi đôi môi khôi phục mềm mại, ẩm ướt hắn mới khẩn cấp nuốt vào. Bá Hiền như thể chịu không nổi hơi thở bá đạo mãnh liệt này, cái lưỡi có chút né tránh, Xán Liệt đương nhiên sẽ không bỏ qua nó, nâng nó lên vừa gặm vừa cắn, thẳng đến khi hai người đều thở hồng hộc mà vẫn không chịu buông tha.

Bá Hiền thật vất vả tách ra chút khoảng cách, Xán Liệt còn muốn chế trụ đầu y lại hôn lên, y đành phải vươn ngón trỏ để ở môi Xán Liệt: "Không phải nói hôm nay để ta tùy ý chà đạp sao?"

"Đương nhiên!" Tiểu tổ tông lên tiếng, nào dám không theo, Xán Liệt một lần nữa nằm xuống, "Ca ca thỉnh tiếp tục!"

Bá Hiền nhẹ nhàng chạm vào môi Xán Liệt trấn an, theo môi kéo xuống vai trái, nơi chính mình khi còn nhỏ từng dùng răng lưu lại ấn ký, đồng thời cũng là vị trí đặt bút của hỏa phượng đồ đằng trên người Xán Liệt. Đôi môi y dọc theo hướng đồ đằng duỗi thân trằn trọc lưu luyến, châm lên một ngọn lửa nhỏ ôn nhu. Trước đây lúc hoan hảo, Bá Hiền cũng thường xuyên vô thức hôn môi nơi này, nhưng mà hôm nay Bá Hiền tựa hồ hôn đến phá lệ nghiêm túc. Xán Liệt nhìn chằm chằm đỉnh đầu của Bá Hiền, trong lòng tràn đầy ngọt ngào, tay luồn vào suối tóc của y dịu dàng xoa. Bá Hiền bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn, Xán Liệt không biết liệu đó có phải là ảo giác, dưới bóng nến cũng không thấy rõ ràng khuôn mặt của Bá Hiền, đôi đồng tử nhưng lại phá lệ sáng ngời, giống như tia sét bí ẩn chớp động. Ở trong nhận tri của Xán Liệt, rõ ràng Bá Hiền đã mù một thời gian dài, đôi mắt xinh đẹp đã thật lâu không có ánh sáng như vậy.

Bốn mắt nhìn nhau, Xán Liệt sao biết giờ phút này Bá Hiền cỡ nào kinh hãi. Bá Hiền không dám tưởng tượng, nếu Xán Liệt biết y có thể nhìn thấy, liệu có thể giống như bây giờ không hề cố kỵ mà triển lộ thân thể hắn hay không. Dù sao, thứ trọng yếu nhất của Hãn quốc ngay tại nơi này.

Đúng vậy, từ sự kiện rơi xuống vách núi đen đến sự kiện hỏa thiêu lương thảo, nội quỷ đều là nguyên nhân chủ yếu. Tuy rằng Xán Liệt ngày thường đối đãi thủ hạ không tệ, nhưng lòng người khó đoán, luôn luôn có người hoặc là bị lợi dụng hoặc là bị hiếp bức làm ra chuyện nguy hại chủ thượng. Vì thế Xán Liệt thương lượng với Hựu Lạp, đem bí mật quân sự là nơi phân bố quân lực của Hãn quốc vẽ ở trên người hắn, hai cánh của con phượng hoàng lửa chính là nơi vẽ bản đồ quân sự này. Chuyện tuyệt mật như vậy lại bị thái tử địch quốc biết, có thể thấy "chim vì ăn mà chết, người vì lợi mà vong", không có bức tường nào không lọt gió. Nhưng mà Tuấn Miên vô luận dùng loại phương pháp nào cũng đều không thể thấy toàn cảnh mật đồ này, đành phải xuất ra vũ khí chung cực. Trừ bỏ người bên gối, còn có ai có thể thích hợp hơn đi hoàn thành nhiệm vụ này?

"Xán Liệt...."

"Ừ?"

"Ngươi có hy vọng mắt ta trở lại bình thường không? Sẽ thay ta vui vẻ sao?"

"Đương nhiên," Xán Liệt nâng tay, dùng đầu ngón tay phất qua lông mi xinh đẹp của Bá Hiền, "Bởi vì sự bá đạo cùng tùy hứng của ta, hại ngươi mất đi thứ cực kỳ quan trọng này, tội của ta đáng chết vạn lần. Chỉ cần có thể khiến ngươi gặp lại quang minh, vô luận muốn ta lấy cái gì để đổi ta cũng đều nguyện ý."

Lời này như cái rìu đánh vào trong lòng Bá Hiền, y ức chế không được trong lòng sợ hãi, không tự giác nắm chặt cánh tay của Xán Liệt nói: "Không cho ngươi đem chữ "chết" vắt tại bên miệng, ta muốn ngươi phải còn sống."

Bá Hiền hai mắt đẫm lệ làm Xán Liệt lo lắng. Hắn đoán rằng đại khái là vì ở nơi hai quân giao chiến, tình tự của Bá Hiền chịu hoàn cảnh ảnh hưởng nên phá lệ dễ dàng phập phồng, vì thế càng kiên định quyết tâm ngày mai phải đưa Bá Hiền về thành Thượng Đô, như vậy tối nay càng không thể cô phụ ngày tốt. Cảm xúc tối tăm của Bá Hiền ảnh hưởng làm hưng trí tiêu giảm không ít, hai tay Xán Liệt ôm lấy ái nhân mẫn cảm của hắn, xoay người đưa y đặt ở dưới thân, trịnh trọng hứa hẹn: "Hảo, ta nhất định sẽ sống. Chúng ta còn có tương lai rất dài rất dài phải trải qua, ngày mai ngoan ngoãn về nhà, ở nhà chờ ta." Nói xong, đôi môi nóng bỏng theo vành tai dọc theo bên gáy một đường triền miên hôn sâu, lại nắm lấy tiểu Bá Hiền vẫn còn mềm, giúp y đem tình cảm mãnh liệt một lần nữa điều động.

Cầm binh khí nhiều ngày, bàn tay Xán Liệt thô ráp không ít, xúc cảm thô lệ này làm cho Bá Hiền lầm cảm sung sướng. Sau khi Xán Liệt rời nhà, Bá Hiền cũng không có hưng trí tự giải quyết, lúc này tinh dịch phóng thích ở trong tay Xán Liệt tự nhiên nhiều chút. Xán Liệt hiểu rõ, cười đem ngón tay dính đầy bạch trọc đẩy mạnh vào hậu huyệt của Bá Hiền, một mặt trêu chọc nói: "Bảo bối, còn muốn tiếp tục chà đạp ta sao?"

Vận mệnh đều bị người cầm lấy, còn có cái gì để nhiều lời, Bá Hiền chủ động tách ra hai chân ôm lấy thắt lưng Xán Liệt, khóe mắt rủ xuống ửng đỏ: "Ca ca hiện tại muốn bị chà đạp."

Xán Liệt hôn nhẹ hai mắt của y: "Không dám trái lệnh."

Thời điểm bị cự vật nóng bỏng tiến vào, Bá Hiền ôm chặt Xán Liệt, loại cảm giác chặt chẽ tương liên, thân thể không có khoảng cách này làm cho y có cảm giác an toàn, đúng là thứ y khát vọng nhất giờ phút này. Nhưng mà theo động tác của Xán Liệt không ngừng tăng nhanh, cánh tay của Bá Hiền không còn khí lực, chỉ có thể nằm ở trên tháp tùy ý Xán Liệt cùng nhau lắc lư. Y vừa nhấc mắt, đập vào mắt chính là con hỏa phượng hoa lệ, theo động tác của Xán Liệt mà tung bay, con phượng hoàng lửa kia tựa hồ tùy thời sẽ sống lại, đánh về nơi trái tim của y, đốt y thành tro tẫn. Ở thời điểm khoái ý không gì sánh kịp cùng thống khổ của phản bội trong tâm linh lẫn nhau xé rách song phương giao chiến, sung sướng nơi thân thể leo lên đỉnh núi. Hình ảnh Xán Liệt trước mắt Bá Hiền trở nên mơ hồ, y cố gắng mở to hai mắt nghĩ muốn nhìn rõ Xán Liệt, nhưng tuyến lệ cố tình cùng y đối nghịch.

Sau khi Xán Liệt lại một lần ở chỗ sâu trong thân thể Bá Hiền lưu lại dấu vết, Bá Hiền bình phục hô hấp, hỏi: "Xán Liệt, ngươi có tin ta hay không?"

Xán Liệt xoa nắn chóp mũi của y, cười nói: "Ngươi chính là sao Trường Sinh của ta, là thiên không của ta, vậy mà vẫn còn muốn hỏi ta tin ngươi hay không sao?"

Bá Hiền nghiêm mặt nói: "Vô luận phát sinh cái gì, ngươi đều phải tin tưởng, ta yêu ngươi, ta sẽ vĩnh viễn cùng ngươi."

Bầu không khí nghiêm túc nhất thời làm cho Xán Liệt có chút mê hoặc, nhưng sau hắn lại xì một tiếng bật cười, ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn to bằng bàn tay của Bá Hiền: "Nhìn bộ dáng ngốc nghếch bây giờ của ngươi xem, ta làm sao có thể hoài nghi tình yêu ngươi dành cho ta.... Bằng không, lại chứng minh cho ta xem một lần nữa?"

Lời còn chưa dứt, thứ vẫn chôn ở trong thân thể của Bá Hiền lại trở nên sinh long hoạt hổ.

Đối với chuyện giường chiếu, Xán Liệt vĩnh viễn không biết mệt mỏi, phải đợi hắn cảm thấy mỹ mãn chìm vào giấc ngủ cũng không dễ dàng. Sau khi Bá Hiền xác nhận Xán Liệt quả thật đã ngủ, bên ngoài lều trại đã có ánh sáng. Y mặc vào xiêm y ngồi ở bên giường quan sát ngủ nhan của Xán Liệt một lúc lâu, hồi tưởng sau đêm động phòng, chính mình cũng là thừa dịp Xán Liệt ngủ say chạy ra khỏi vương trướng, châm chọc chính là, lúc trước y có bao nhiêu khát vọng thoát đi ác ma đem tôn nghiêm của y nghiền nát này, giờ này khắc này lại cỡ nào không buông. Song kỳ hạn mười ngày đã đến, việc cấp bách đầu tiên là phải báo cáo kết quả nhiệm vụ cho hoàng huynh, cứu những người vô tội, sau đó y sẽ trở về cùng hắn đồng sinh cộng tử.

Bá Hiền ở khóe môi của Xán Liệt hôn một cái, đón ánh rạng đông đi ra lều trại. Tiểu Xán và Tiểu Bạch là tọa kỵ của bậc đế vương tối cao, tất nhiên bị nhốt ở một chuồng ngựa riêng biệt. Bá Hiền lặng lẽ đánh thức Tiểu Bạch, Tiểu Xán cũng tỉnh táo lại. Nhìn thấy Bá Hiền đã lâu không gặp, Tiểu Xán hưng phấn phát ra tiếng phì phì trong mũi, Bá Hiền làm một cái thủ thế "Suỵt", sau đó nhẹ nhàng vuốt đầu nó.

"Tiểu Xán, ta đem Xán Liệt tạm thời phó thác cho ngươi, ngươi là chiến mã tuyệt vời nhất, ở trên chiến trường nhất định phải bảo hộ Xán Liệt cho tốt biết không? Ta và Tiểu Bạch rất nhanh sẽ trở về với các ngươi."

Tiểu Xán nghe hiểu lời của Bá Hiền, quay đầu cọ cọ Tiểu Bạch. Bá Hiền nắm dây cương của Tiểu Bạch ra khỏi chuồng ngựa đi ra đại doanh, tuy rằng một đường gặp được không ít binh sĩ tuần tra, nhưng bọn hắn vừa thấy con ngựa Tiểu Bạch cùng với khí chất độc đáo của Bá Hiền liền biết thân phận của y, người Đột Quyết ai mà không biết đế vương của bọn họ xem trọng người này hơn cả sinh mạng, cho nên không ai dám ngăn trở. Cưỡi Tiểu Bạch rời xa đại doanh khoảng mười dặm, ám vệ Tuấn Miên phái đi theo y rốt cuộc xuất hiện, dẫn Bá Hiền về một nơi nào đó.

Trong một khách điếm nơi biên cảnh, Bá Hiền nhìn thấy Tuấn Miên.

"Hoàng huynh, thứ huynh muốn đệ đã vẽ lại rồi, huynh thả người trước, nếu không đệ sẽ không giao cho huynh."

Tuấn Miên vẫn như dĩ vãng duy trì mỉm cười, nhưng mặt nạ dịch dung làm tươi cười cứng ngắc, trong mắt Bá Hiền, so với băng đọng trên mặt hồ Đạt Nặc Hải còn muốn cứng hơn.

"Bá Hiền, đệ tới nơi này tiến bộ không ít, còn học được chuyện uy hiếp hoàng huynh. Cũng thế, lần này ta để lại bọn họ, bằng không lần sau phải lấy cái gì uy hiếp đệ đây?"

Còn có lần sau?! Bá Hiền siết chặt nắm tay lại không chỗ phát tác, trơ mắt chỉ có nhẫn nhịn phẫn nộ nhất thời mới có thể toàn thân trở ra. Y chậm rãi thả lỏng nắm tay, đem đồ đằng cất giấu trên người lấy ra đặt mạnh ở trên mặt bàn, mặt mày nhíu lại cũng giãn ra, miễn cưỡng bài trừ một nụ cười đạm mạc: "Đồ vật để lại cho huynh, đệ phải đi."

Tuấn Miên vẫn đang duy trì ý cười, thanh âm lại lạnh lùng: "Đệ là Nhị hoàng tử của Đại Hi chúng ta, hiện tại hoàng huynh tới đón đệ, đệ còn muốn đi đâu?"

"Đương nhiên phải đi nơi ta nên đi!" Bá Hiền thế nhưng so với dĩ vãng càng trầm tĩnh: "Đệ và Xán Liệt sống chết không rời, hắn ở đâu, ta đi nơi ấy."

"Buồn cười!" Thái tử Đại Hi rốt cuộc kéo xuống mặt nạ ôn nhuận như ngọc, cả giận nói: "Người đâu, trông coi Nhị hoàng tử cẩn thận cho ta, nếu người không thấy đem đầu đến bồi tội!"

Bọn thị vệ tuân lệnh tiến lên, Bá Hiền biết rõ chính mình vô lực đào thoát, chỉ phải giả ý cùng bọn thị vệ đi. Ở lúc bước ra cánh cửa kia một khắc, y liếc mắt một cái về nơi Tiểu Bạch đang dừng chân, lập tức vượt qua thị vệ hướng về phía Tiểu Bạch chạy tới. Mắt thấy y cách Tiểu Bạch chỉ còn vài bước, sau gáy lại trúng một quyền, sau đó trước mắt liền lâm vào hắc ám.

Trước khi hôn mê, trong đầu Bá Hiền chỉ mặc niệm duy nhất một câu: Xán Liệt, nhất định phải chờ ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro