Chương 44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Tấp tứ)

Nhất mộng dài lâu.

Lần này, thời điểm Bá Hiền ý thức được chính mình lại bồi hồi ở mộng cảnh lạnh như băng là lúc y bắt đầu chạy trốn, bởi vì y nghĩ, có lẽ Xán Liệt đang đứng ở lối ra nơi mộng cảnh, không thể để hắn chờ lâu lắm. Cứ như vậy, một mình chạy trong bóng đêm không biết bao lâu, tới khi sức cùng lực kiệt thì phía trước lại phát ra ánh sáng nhạt dấy lên hy vọng. Dưới ánh sáng xa xăm nghiễm nhiên là tòa cung điện Trường Thanh, độ ấm quen thuộc dần dần dung nhập trái tim. Thời điểm y rốt cuộc tiến vào tòa kiến trúc quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, hưng phấn đẩy ra đại môn, hai chữ "Xán Liệt" còn chưa kịp từ trong miệng thoát ra, thoáng nhìn người ngồi ở trên tháp, nhịp đập không khỏi bị kiềm hãm. Đó là một nữ tử mặc y phục đẹp đẽ quý giá, tuổi còn trẻ, nét cười bên miệng duyên dáng, đôi đồng tử long lanh như nước hồ xuân, khóe mắt hơi hơi rủ xuống giống như đã từng quen biết. Nữ tử nâng tay ý bảo y lại đây, bàn tay trắng nõn mềm mại như ngọc như trúc, bạc thần khẽ mở, ôn nhu như nước: "Hiền nhân."

Bá Hiền sững sờ ở tại chỗ, bất động. Biết rõ là mộng cảnh, không biết trước mắt hết thảy khi nào thì sẽ đột nhiên biến mất.

"Hiền nhân mau lại đây, là mẫu phi, Hiền nhân không nhận ra ta sao?"

Mẫu thân ôn nhu kêu gọi làm cho Bá Hiền rốt cuộc không thể lý trí, chạy đến nửa quỳ ở bên cạnh thân thể của đối phương. Đây là lần đầu tiên suốt hai mươi năm qua y mơ thấy mẫu phi, người bị xử tử vì bị gán tội danh "Bất tường chi nhân" sau khi sinh hạ y, Thần quý phi. Giấc mộng như thế chân thật, đến nỗi tay y run rẩy cầm tay mẫu phi, thậm chí tựa hồ còn có thể cảm nhận được mạch đập của nàng.

Nàng nâng con trai dậy, làm cho y ngồi ở bên cạnh, lôi kéo tay y ôn nhu nói: "Hài tử của ta đều đã lớn như vậy, đáng tiếc ta lại không thể nhìn ngươi trưởng thành. Thời điểm ngươi và ta mẫu tử chia lìa, ngươi còn chưa cả đầy tháng...."

Thần quý phi nghẹn ngào, nước mắt của Bá Hiền cũng như cắt đứt hạt châu: "Mẫu phi.... Hiền nhân sống tốt lắm, ông trời đối đãi Hiền nhân không tệ, cho Hiền nhân lễ vật tốt nhất, người tốt nhất."

"Hiền nhân," Thần quý phi vẻ mặt chân thành tha thiết, "Ta lúc trước tự cho rằng bản thân chiếm được hàng vạn hàng nghìn sủng ái, kết quả thì ra chẳng qua chỉ là một hồi thủy nguyệt kính hoa...." Nàng cười khổ nói, "Mẫu phi rơi vào kết cục như thế, vốn không nên lại tin cái gọi là ái tình nhân gian, song ta lại thật tâm hy vọng ngươi so với ta may mắn hơn, có thể có được cái gọi là chân tình chân tâm trân quý nhất của thế gian."

Bá Hiền buồn bã: "Hiền nhân đã có được chân tâm chân tình như ý. Mãi cho đến điểm kết của nhân sinh, ta nhất định vẫn sẽ cùng hắn. Mặc kệ điểm cuối là vài chục năm sau, hay vẫn là gần ngay trước mắt."

Thần quý phi đau lòng vuốt ve khuôn mặt của con nàng: "Hiền nhân...."

Hai mẫu tử còn không có kịp nhiều lời, cảnh tượng trong mộng đột biến, Trường Thanh điện nhưng lại biến thành trung tâm hoàng thành Đại Hi —— Tử Thần điện, mẫu tử quỳ gối ở giữa đại điện. Ngẩng đầu vừa nhìn, phụ hoàng mà y từ lúc sinh ra đến nay chỉ thấy được vài lần đếm trên đầu ngón tay ở trên ngai vàng ngồi nghiêm chỉnh, chỉ thấy hắn khoát tay áo, lãnh ngôn như băng: "Ban thưởng cái chết." Ngự lệnh vừa ra, lập tức có người tiến lên kéo Thần quý phi xuống dưới. Bá Hiền cuống quýt bắt lấy mẫu thân của y, thế nhưng tay của y lại như xuyên qua không khí mà xuyên qua thân thể của nàng, cái gì cũng nắm không được, Bá Hiền gấp đến độ khóc lớn. Hai mắt đẫm lệ mông lung, khuôn mặt người tha Thần quý phi, mẫu phi của y đi mất bỗng dưng biến thành người hiểu rõ y nhất, hoàng huynh thái tử Tuấn Miên.

"Hoàng huynh.... Cầu ngươi không cần...." Bá Hiền ôm một tia hy vọng quỳ gối ở trước mặt Tuấn Miên nắm lấy trường bào của hắn khẩn cầu, cuối cùng chỉ đổi lấy một cước lạnh lùng đá vào ngực y.

Tuấn Miên nói: "Ta thân là chủ nhân tương lai của Đại Hi, yêu vật gây nguy hiểm cho giang sơn của Đại Hi sao có thể ở lại trên đời này!"

Bá Hiền không thể tin được, người ca ca ôn nhuận như ngọc của y chạy đi đâu rồi, người trước mặt này rốt cuộc là ai? Hắn không những muốn giết mẫu thân, còn muốn giết chết Xán Liệt, quả thực là ma quỷ dưới địa ngục!

Hoảng hốt, mẫu thân, phụ hoàng, hoàng huynh như một đám khói nhẹ đều biến mất, Tử Thần điện ở trong mộng cảnh kịch liệt chớp lóe, miệng rồng trang trí trên đỉnh đầu giống như sống lại, mở ra mồm to đầy máu hướng về phía Bá Hiền. Y không kịp tránh né cắn nuốt của thần thú, cả Tử Thần điện ầm ầm sụp đổ, cảnh trong mơ lại rơi vào khôn cùng hắc ám.

"Điện hạ..."

Giữa hư không bắt lấy tiếng vang mang Bá Hiền về hiện thực, mở mắt ra, A Đào tay cầm khăn lau đi mồ hôi lạnh trên trán y. Nhìn xung quanh bốn phía, là một cái lều trại hoàn toàn xa lạ.

A Đào giải thích: "Đây là đại doanh của thái tử điện hạ."

Nếu A Đào ở đây, như vậy sau khi y khởi hành rời khỏi thành Thượng Đô nàng hẳn là cũng đã rời đi, xem ra hoàng huynh quả nhiên chưa từng có tính toán thả y trở về.

"A Đào..." Bá Hiền miễn cưỡng đứng dậy, bắt lấy cổ tay A Đào khẩn cầu nói: "Ngươi giúp ta đào tẩu đi, ngươi biết rõ, Xán Liệt đối với ta có bao nhiêu quan trọng."

Thân thiết và đau lòng trên mặt A Đào Bá Hiền xem ở trong mắt, nói không chừng, nói không chừng nàng sẽ giúp y một tay.

Đối với A Đào mà nói, đôi uyên ương số khổ này một đường đi tới hiện tại trải qua bao nhiêu thăng trầm, không ai so với nàng rõ ràng hơn. Nhưng là đứng ở lập trường của nàng, làm sao dám làm ra hành động vi phạm mệnh lệnh của thái tử. A Đào khó xử lắc đầu: "Đây chính là đại doanh, thủ vệ sâm nghiêm, mặc dù nô tì có tâm giúp điện hạ, cũng là hữu tâm vô lực."

Bá Hiền biết rõ A Đào nói không sai, hai mắt nháy mắt trở nên ảm đạm.

"Xán Liệt phát hiện ta biến mất, sẽ nghĩ như thế nào? Hắn nếu hiểu lầm ta ruồng bỏ hắn...." Bá Hiền bỗng nhiên dừng lại, nước mắt không tiếng động chảy xuống, "Không, không phải hiểu lầm... Đích thật là ta ruồng bỏ hắn, đều là lỗi của ta. Vốn chưa từng nghĩ đến chuyện ly khai hắn, cho dù hắn muốn giết muốn chém, ta cũng sẽ không đào tẩu."

A Đào trong lúc nhất thời không biết nên như thế nào trấn an, chỉ có thể ở một bên yên lặng thở dài. Đột nhiên trong đầu toát ra một ý tưởng, nàng đối với ý niệm to gan lớn mật này ở trong đầu quá mức khiếp sợ, tức khắc bắt buộc chính mình đem nó áp chế xuống.

"Xán Liệt nhất định sẽ không bao giờ tin tưởng ta nữa..." Bá Hiền dùng hai tay tái nhợt che đi khuôn mặt nhỏ nhắn càng tái nhợt hơn, "Nếu hắn thua trận, thậm chí tử trận, như vậy hắn sẽ mang theo hận ý ngập trời với ta rời khỏi nhân thế. Nếu thật đi đến bước kia, ta nhất định bồi hắn cùng đi, nhưng là nếu trên đường đi tới hoàng tuyền tìm được hắn, ta phải giải thích với hắn như thế nào đây... A Đào..."

Cặp đồng tử tuyệt vọng làm A Đào không đành lòng xem nhiều hơn một lần, nàng sợ chỉ cần nàng liếc mắt một cái thì nàng sẽ mềm lòng tạo thành kết quả không thể vãn hồi. "Xe đến trước núi ắt có đường, cũng không chắc sẽ là tuyệt cảnh. Chúng ta bình tĩnh quan sát không được sao? Nói không chừng kết quả sẽ không xấu đến độ thế đâu, nói không chừng lão thiên gia sẽ trợ giúp Khả Hãn tránh được kiếp nạn này. Đại doanh này cho dù là tường đồng vách sắt, cũng sẽ không thể không có lỗ hổng, một khi tìm được cơ hội, nô tì sẽ giúp điện hạ chạy đi tìm Khả Hãn, được không?"

Bá Hiền mặc dù không dám ôm quá nhiều hy vọng, nhưng dưới tình trạng này, cho dù chỉ là một tia hy vọng cũng không thể buông tha: "Thật sự?"

A Đào đem điểm tâm sớm đã chuẩn bị tốt bày ra trước mặt Bá Hiền, nói: "Bất quá, hiện tại điện hạ phải cố gắng ăn nhiều một chút, quý trọng thân thể của chính mình. Muốn chạy trốn, cũng phải có khí lực chạy mới được!"

Bá Hiền nghe vậy gật gật đầu tiếp nhận tô, cố gắng ăn cháo trong tô hết sạch sẽ. A Đào vui mừng mỉm cười, đáy lòng lại là một mảnh lạnh băng, nàng không biết kiếp này hai người liệu còn có thể có ngày tái ngộ?

Trăm dặm ngoài xa, người càng thêm tuyệt vọng bi thương đứng trên vách đá, mây đen âm trầm giống như đang đè nặng thảo nguyên, tựa như sắp phải áp sụp bờ vai của hắn. Cuồng phong cuồn cuộn nổi lên khắp nơi, tuyết đọng trên đất cùng cây cỏ lung lay như vũ bão, hắn như cũ mở to hai mắt nhìn chăm chú vào phía trước, mặc dù tại nơi giá lạnh này thân thể sớm chết lặng, nhưng đau đớn trong lòng vẫn đang theo dòng máu khuếch tán tới tứ chi trăm hài. Đôi môi nứt nẻ bại lộ ở giữa cuồng phong nhẹ nhàng khép mở, bật ra chỉ có tên người nọ: "Bá Hiền, Bá Hiền....." Hắn không rõ, đêm qua phù dung trướng ấm, sáng nay tỉnh lại người bên gối nhưng lại vô tung vô ảnh. Một đêm ôn tồn chẳng lẽ chỉ là một giấc mộng?

Xán Liệt hiện tại nhớ lại, Bá Hiền đêm qua đích xác có chút khác thường, nhưng hắn như thế nào cũng không lường đến chuyện Bá Hiền thế nhưng lại sẽ bỏ hắn mà đi. Loại này trải qua không phải là lần đầu, sau đêm động phòng hoa chúc Bá Hiền cũng từng trốn đi, từng làm cho Xán Liệt gần như không thể khống chế được. Bất quá khi đó Bá Hiền mất trí nhớ, đem quốc thù tư hận đều tính ở trên đầu hắn, y chạy đi hắn có thể lý giải. Hiện giờ lưỡng tình tương duyệt, rốt cuộc lại là vì sao? Chẳng lẽ chính mình ở trong cảm nhận của Bá Hiền thủy chung kém hoàng huynh của y, quốc gia của y, thậm chí là đệ đệ Tử Thao của y?

Dưới cơn thịnh nộ, tay Xán Liệt nắm chặt dây cương bất giác siết càng chặt, Tiểu Xán cảm nhận được tình tự của chủ nhân, tựa hồ đối với chuyện nó tùy ý để tiểu chủ nhân mang đi Tiểu Bạch, không có hét to cảnh báo cho chủ nhân hối hận ủ rũ không thôi.

Sau khi phát hiện Bá Hiền và Tiểu Bạch không thấy, Xán Liệt kiểm tra tất cả binh lính gác sáng sớm, biết được một người một ngựa đi ra khỏi doanh địa nhưng lại không có ai ngăn trở, tức giận đến mức muốn đương trường giết hết mấy người kia, nhưng mà tìm người quan trọng hơn, chỉ phải trước tạm giam bọn họ, dẫn một đội nhân mã đuổi theo.

Tiểu Xán đối với khí tức của Tiểu Bạch rất tinh tường, lần theo manh mối mang theo Xán Liệt đầu tiên là trở về hướng thành Thượng Đô. Xán Liệt trong lòng còn ôm hy vọng, chẳng lẽ Bá Hiền chính là phải tự mình quay về thành? Nhưng mà mới đuổi theo mấy dặm, hy vọng mong manh liền tan biến. Một ít vết tích giao hội biểu hiện Bá Hiền đã gặp người nào đó, sau đó dấu chân của Tiểu Bạch liền xen lẫn trong dấu vết của những người này mà quay lại hướng khác.

Một đường truy đuổi, hướng đi của Bá Hiền càng ngày càng rõ ràng. Đoàn người Xán Liệt mang theo trong lòng đều sớm biết, chính là gặp Khả Hãn giống như phát điên cứ phi ngựa chạy về phía trước, bọn họ nào dám ra tiếng, đành phải gắt gao theo ở phía sau. Bất quá hai quân đang giao chiến, mắt thấy nếu tiếp tục đi về phía trước sẽ bước vào phạm vi thế lực của đối phương, nếu bị quân địch do thám biết được, hậu quả thiết tưởng không thể chịu nổi, rốt cuộc vẫn là có một thủ hạ dũng cảm vượt ngựa đi lên chặn đầu, liều chết giữ chặt dây cương của Xán Liệt góp lời với hắn.

"Khả Hãn, không thể tiếp tục tiến về phía trước! Phía trước là phạm vi thế lực của quân địch!"

Xán Liệt vung roi ngựa hung hăng quất lên thân thể người nọ, hai mắt đỏ bừng hình như có nham thạch nóng chảy sắp sửa dâng trào.

"Khả Hãn!" Tất cả thủ hạ đều khoái mã vượt qua, đem hắn vây quanh, sau đó đều nhảy xuống ngựa quỳ rạp trên mặt đất khuyên nhủ: "Trở về đi! Khả Hãn mau trở về đi!"

Người bị roi quất vẫn không chịu buông ra dây cương, một lòng thầm nghĩ khuyên nhủ Hãn vương của bọn họ quay về, trầm mặc không lên tiếng thừa nhận phát tiết của đối phương. Xán Liệt thu hồi roi, một mình cưỡi Tiểu Xán chạy về hướng một vách núi gần nhất, thẳng đến đỉnh núi. Ở nơi này, hắn nhìn thổ địa Hi quốc cách đây không xa, đó là cố thổ của Bá Hiền, cũng là lựa chọn cuối cùng của y sao?

Lúc trước dạy Bá Hiền kỵ mã, Bá Hiền từng hỏi Xán Liệt, hắn không sợ hãi y sau khi học được sẽ cưỡi Tiểu Bạch đào tẩu sao. Xán Liệt có lẽ không sợ trời không sợ đất, nhưng đối với nghi vấn Bá Hiền đưa ra, hắn thật sự sợ hãi. Chẳng qua, khi đó hắn có đủ tự tin nắm người trong tay. Sau lại từ khi cảm tình của hai người tăng cao, Xán Liệt nghĩ rằng Bá Hiền cùng hắn như keo như sơn, rốt cuộc phân không ra, sẽ không lại lo lắng chuyện này. Ai ngờ hôm nay một lời thành thật.

Hắn không hiểu được Bá Hiền, rõ ràng đêm qua còn ôm nhau tâm sự, như thế nào hôm nay lại đi đến hoàn cảnh như vậy?

Nhưng mà hồi tưởng đêm qua, Bá Hiền ở trong lúc nồng tình mật ý luôn một lần lại một lần hỏi hắn có tin y hay không, rốt cuộc là chỉ dụng ý gì? Chẳng lẽ việc này có thâm ý khác. Nghĩ như vậy, Xán Liệt cảm giác nhiệt huyết lại trở nên sôi trào. Vạn nhất Bá Hiền không phải tự nguyện bỏ đi thì sao? Vạn nhất y là bị bắt đi thì sao? Bá Hiền có lẽ đang chờ hắn nghĩ cách cứu viện, hắn như thế nào có thể ở nơi này nghi thần nghi quỷ, hối hận.

Đang lúc hắn cả người tràn ngập lực lượng, chuẩn bị đem Bá Hiền cướp về, phi ưng chuyên môn truyền chiến báo thế nhưng lại xuất hiện ở trong tầm nhìn. Sau khi phi ưng bay vài vòng trên đỉnh đầu của bọn họ, đáp xuống trên vai thủ hạ nuôi dưỡng nó. Thủ hạ gỡ ống trúc trên chân nó ra, lấy ra thư tín bên trong, vừa mở ra nhìn, sắc mặt hốt biến. Lúc này Xán Liệt đã hạ sơn giục ngựa tới rồi, thấy sắc mặt xanh mét của thủ hạ liền biết đại sự không ổn, mệnh đối phương tốc báo cho hắn.

Người nọ run rẩy: "Quân địch đánh bất ngờ vào hai cứ điểm bí mật của ta, Bayaneruul và Yiershi, bọn họ đối với hai nơi cứ điểm này rõ như lòng bàn tay, như vào chỗ không người, quân ta mất đi cứ điểm, thương vong nặng nề...."

Xán Liệt kinh hãi, phân bố cứ điểm bí mật này, địa hình, binh lực, nơi cất giấu tình báo quan trọng chỉ có hắn và Hựu Lạp tỷ tỷ hai người biết được. Vì phòng ngừa để lộ bí mật, hắn thậm chí không có lưu lại một bản vẽ nào, chỉ họa duy nhất một bản ở trên người hắn. Nếu tình báo bị người đánh cắp, như vậy người duy nhất có thể chính là.....

Nghĩ đến đây, tấm lưng luôn thẳng của Xán Liệt sụp đổ. Luôn luôn tự xưng là tâm chí kiên định cường đại như hắn, tại đây một khắc yếu ớt đến độ trước nay chưa từng có, núi lửa bùng nổ trong mắt qua đi hóa thành một đám tro tàn.

"Ngươi làm cho ta như thế nào có thể tin tưởng ngươi đây? Bảo bối duy nhất trong lòng của ta..." Xán Liệt đối với chính mình cười thảm, thì thầm: "Nha không, Nhị hoàng tử điện hạ của Hi quốc mới đúng...."

_____________

bất tường: điềm xấu, bất tường chi nhân: người mang điềm xấu.

thủy nguyệt kính hoa: trăng trong nước, hoa trong gương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro