[Phiên ngoại 1] Sơ kiến - Ngũ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Phiên ngoại]

Sơ kiến.

(sơ : ban đầu, kiến : gặp gỡ)

(Ngũ)

Đối với việc không nằm trong mạng lưới tình báo của Hãn quốc, Xán Liệt phải mất một ít thời gian điều tra, tất cả thông tin về Nhị hoàng tử của Hi quốc tới gần chạng vạng mới được đưa đến trước mặt Xán Liệt.

Đảo mắt qua thư làm bằng tre trúc, Xán Liệt nhẹ giọng nhớ kỹ. "Bá Hiền.... Ra đây mới là tên của ngươi a."

Với cảnh ngộ của Bá Hiền, trong lòng Xán Liệt đại khái cũng hiểu rõ, khó trách tiểu thiếu niên kia khí chất siêu nhiên trong trẻo nhưng lại lạnh lùng, chính là vì xuất thân cao quý nhưng lại vì hoàn cảnh tách biệt mà tạo ra. Cầm thư báo trong tay đưa đến gần ngọn đèn dầu đốt thành tro tàn, Xán Liệt đứng dậy đi tới Trường Thanh Điện cô linh. Xa xa chỉ thấy một tòa điện các tối mịt giữa tầng tầng lớp lớp cung điện đèn đuốc sáng trưng, Xán Liệt tìm người làm cho lão thái giám duy nhất trong Trường Thanh Điện ly khai, còn hắn tiến vào tẩm điện. Trong điện phi thường lạnh lẽo, đang nằm trong trướng phủ mành chính là tiểu thiếu niên hắn yêu tha thiết, Bá Hiền đang ngủ không an ổn, miệng phát ra tiếng lầm bầm khe khẽ, nương ánh sáng mỏng manh, Xán Liệt thấy y nằm cuộn tròn cả người, tám phần là bị đông lạnh. Xán Liệt rút trong ngực ra một cây nến đốt lên, nhất thời cả phòng trở nên sáng sủa.

Bị ánh sáng thình lình phát ra kích thích, Bá Hiền dụi dụi mắt, mơ hồ thấy bên ngoài mành trướng có bóng người, tưởng Lưu công công mang nến về, Bá Hiền không để ý, ôm chặt chăn tiếp tục nhắm mắt. Xán Liệt vén mành, bàn tay to lớn sờ trán của Bá Hiền, hoàn hảo, không có dấu hiệu nóng lên. Nhưng thật ra xúc cảm quen thuộc của tay Xán Liệt truyền đến làm Bá Hiền giật mình, mở mắt ra, thấy rõ người tới liền chớp mắt kinh ngạc một cái, bật người dậy đi xuống giường, nhưng bị Xán Liệt đè lại, đành phải nửa ngồi nửa nằm tựa ở đầu giường.

"Xán Xán.... ngươi sao lại có thể tới đây?" Bá Hiền vẻ mặt tràn ngập bất khả tư nghị, Xán Liệt chỉ đơn giản mỉm cười giúp y dịch góc chăn. Bá Hiền đột nhiên nhớ tới cái gì, nhỏ giọng hỏi. "Vậy ngươi có biết ta là ai không?"

"Là Bạch Bạch của ta a." Bốn mắt nhìn nhau, thanh âm từ tính của Xán Liệt vang vọng khắp phủ điện trống trải quạnh quẽ, Bá Hiền nghe xong, trong lòng chảy qua một dòng nước ấm áp.

"Ngươi làm sao biết ta không phải thái y? Ngươi làm sao tìm được nơi này?" Bá Hiền vẫn buồn bực.

"Vấn đề thứ nhất, trực giác. Vấn đề thứ hai, duyên phận." Xán Liệt đáp.

"Duyên phận?" Bá Hiền nghi hoặc mười phần.

"Được rồi, buổi sáng đi theo dấu chân của ngươi tìm được." Ăn ngay nói thật.

Nguyên bản ôm quyết tâm không gặp lại Xán Liệt mà che giấu thân phận, sự tình diễn biến thành như thế này, Bá Hiền không biết là tốt hay là xấu, tuy rằng ở sâu trong nội tâm vui sướng vô cùng, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn buồn rầu nhăn lại thành một cục. Xán Liệt cầm lấy bàn tay của Bá Hiền giấu trong chăn, không có chút lo lắng.

Cuộc sống như vậy đối với một hoàng tử mà nói, quá mức tàn nhẫn, Bạch Bạch của hắn quả nhiên là tiểu thiếu niên khiến người khác đau lòng.

"Đúng rồi, ta có thứ muốn tặng cho ngươi." Nói xong, Xán Liệt rút trong ngực áo ra một cái túi nhỏ, bên trong chính là một ít hạt đen tuyền.

"Đây là cái gì?" Bá Hiền khó hiểu.

"Vàng~ Xán Xán~" Xán Liệt cười nói. "Hạt giống của hoa kim liên."

Bá Hiền cẩn thận tiếp nhận, đặt ở trong lòng bàn tay hỏi. "Ngươi muốn ta trồng nó ở nơi này? Trong Trường Thanh Điện từ trước đến nay không có hoa...."

"Bạch Bạch, cung điện của ngươi cần chút sinh khí. Hơn nữa về sau nhìn đến hoa sẽ nhớ đến ta." Nghĩ nghĩ một chút, lại hỏi. "Sẽ nhớ ta chứ?"

Bá Hiền tránh ánh mắt chờ mong của Xán Liệt, khuôn mặt chìm vào góc khuất của ánh nến. Lấy trầm mặc đáp lại hiển nhiên không làm Xán Liệt vừa lòng, hắn đã xác định tâm ý của bản thân, tất nhiên cũng muốn được Bá Hiền đáp lại và khẳng định.

"Hôm nay là mùng một, kinh thành có hội đèn lồng rất lớn nha, ngươi có muốn đi xem không?" Xán Liệt biết, muốn làm cho Bá Hiền vui, dẫn y ra ngoài cung nhìn ngắm thế gian chính là chiêu hữu hiệu nhất.

"Có thể chứ?!" Bá Hiền lập tức hưng phấn, sau lại nhỏ giọng chần chờ. "Ta có thể ra ngoài sao?"

Xán Liệt vỗ ngực nói. "Ta hứa với ngươi."

+++++

Từ trong xe ngựa thò đầu ra, cung điện lạnh lẽo thật lớn đã bị bỏ lại phía sau, lần đầu tiên thoát khỏi bức tường trói buộc kia, giờ phút này tâm trạng của Bá Hiền bay tít lên tận trời cao, kích động ôm chầm lấy Xán Liệt bên cạnh. "Xán Xán! Ngươi thật sự quá tốt!"

Xán Liệt vòng tay qua ôm Bá Hiền thật chặt, Bá Hiền sau một lúc nhận thấy cả người bị Xán Liệt gắt gao ôm, phục hồi tinh thần định buông ra nhưng chỉ phí công. Bị Xán Liệt im lặng ôm lấy, dù hắn cũng không làm gì khác, nhưng Bá Hiền vẫn cảm thấy trái tim trong lồng ngực cũng sẽ bang bang đập loạn.

Tiếng huyên náo bên ngoài xe ngựa dần dần rõ ràng, phu xe bên ngoài thông báo đã tới chợ rồi. Xán Liệt tựa hồ hoàn toàn không có nghe thấy, vẫn ôm Bá Hiền không buông.

"Xán Xán." Bá Hiền nhẹ giọng gọi hắn. "Ngươi bảo sẽ mang ta đi xem hoa đăng."

Xán Liệt lúc này mới buông ra, nắm tay của Bá Hiền xuống xe. Phố xá náo nhiệt, cửa hiệu rực rỡ muôn màu, đám đông nhốn nháo, nơi nơi đều làm cho Bá Hiền cảm thấy vạn phần mới mẻ kỳ diệu, cái miệng mở lớn căn bản không thể đóng lại.

"Oa! Xán Xán, ngươi xem đây là cái gì?" Bá Hiền lôi kéo Xán Liệt chạy qua chạy lại các cửa hiệu trên đường, trong chốc lát bị đồ chơi làm bằng đường trong tay lão gia gia hấp dẫn, chốc lát lại nuốt nuốt nước bọt đứng trước mứt quả ghim thành xâu, chốc lát lại chui vào đám đông vây xem nghệ nhân biểu diễn chọi gà múa kiếm kích động hoan hô, hoàn toàn là một bộ dáng của một tiểu hài tử. Ánh mắt ôn nhu của Xán Liệt vẫn chưa từng rời đi khuôn mặt của Bá Hiền, tất cả nhăn mày lẫn nụ cười đều thu ở đáy mắt, thì ra khoái hoạt đối với tiểu tử kia mà nói lại đơn giản như vậy.

Đương nhiên, tối nay hoành tráng nhất vẫn là hội đèn lồng. Các loại đèn đủ kiểu dáng đủ màu sắc đã treo khắp phố, làm cho Bá Hiền vốn đã kích động nay lại càng hoa cả mắt, nội tâm nhảy nhót, hưng phấn đem Xán Liệt vứt ở phía sau.

"Tiểu thiếu gia, mua cái trản đăng mang về nhé~" Lão bán đăng bên đường nhìn thấy Bá Hiền mang khí chất không tầm thường liền nhanh miệng mời chào, Bá Hiền liếc mắt một cái liền nhìn trúng cái trản đăng hình con thỏ, vui mừng cầm lên nói với lão hai tiếng tạ ơn, xoay người đi chưa được hai bước liền bị gọi lại. "Nha nha nha! Ta nói sao ngươi lại như vậy, áo mũ chỉnh tề, một bộ dạng thiếu gia cư nhiên lại mua đồ không trả tiền?"

Bá Hiền đứng ngây ở tại chỗ, y không hiểu quy củ mua bán, nào biết lấy đồ phải trả tiền. Bá Hiền gặp rắc rối, lão bán đăng đương nhiên không buông tha y, định nắm lấy cổ áo Bá Hiền. Lúc này một bàn tay to lớn ôm Bá Hiền vào trong lồng ngực, quay đầu vừa thấy, quả nhiên là Xán Liệt.

"Xán Xán ~" Bá Hiền vẻ mặt đau khổ cầu cứu, chỉ thấy Xán Liệt rút trong ngực ra một thỏi bạc ném về phía lão bán đăng, người kia cười rạng rỡ tạ ơn, còn nói rất nhiều câu chúc cát tường. Bá Hiền không rõ vì cái gì sắc mặt của lão bán đăng lại có thể thay đổi nhanh như vậy, nhưng là bộ dáng Xán Liệt trả tiền thật sự đẹp trai ngây người nha!

Xán Liệt quan sát trản đăng một lúc, cười nói. "Trông giống hệt ngươi."

Lại còn nói Nhị hoàng tử Đại Hi lớn lên giống con thỏ, Bá Hiền bĩu môi kháng nghị, không nghĩ tới Xán Liệt càng dũng cảm, "Như vậy càng giống! Bạch Bạch của chúng ta chính là một tiểu bạch thỏ đáng yêu!"

Phía trước tiếng chiêng trống càng ngày càng lớn, đây chính là một trong những tiết mục của hội đèn lồng ở kinh thành – hoa tiên tuần du. Chỉ là một nữ tử xinh đẹp hóa trang thành hoa tiên ngồi ở trên xe hoa dạo phố, nhưng cũng có rất nhiều dân chúng, nhất là tiểu hài tử chạy theo phía sau, vì thế người tụ càng nhiều. Mỗi địa phương hoa tiên đi qua đều bị tắc nghẽn. Mắt thấy hoa tiên sẽ lại đây, mọi người đều chạy về phía này, Bá Hiền cũng trở nên hưng phấn.

"Xán Xán a, ta không biết kinh thành Đại Hi của chúng ta phồn hoa như thế này, dân chúng cũng vui vẻ như vậy." Dừng trong chốc lát, Bá Hiền thần sắc phức tạp, ngửa đầu thở dài. "Thì ra phụ hoàng là hoàng đế tốt a, tương lai ca ca cũng sẽ trở thành một hoàng đế thật tốt."

Điểm này Xán Liệt không đồng ý kiến với Bá Hiền, chỉ cần nhìn thái độ của đế vương và cách đối đãi với nhi tử của chính mình là Bá Hiền, ai cũng có thể nhìn ra vị hoàng đế này bạc tình bạc nghĩa, hắn cũng không muốn Bá Hiền bảo vệ người như vậy, liền nói. "Hi quốc hiện tại triều đình hỗn loạn, phụ hoàng ngươi căn bản không để ý đến triều chính, quần thần kéo bè kết phái, quân đội chậm trễ, sớm hay muộn cũng xảy ra chuyện. Ca ca ngươi mặc dù tài trí mưu lược, nhưng là không phát hiện được trung thần...."

Còn chưa nói xong, đã bị Bá Hiền hung hăng rút tay lại. Ánh mắt phẫn nộ như vậy, Xán Liệt chưa từng thấy qua.

"Không cho ngươi nói phụ hoàng ta như vậy, lại càng không được nói ca ca!" Bá Hiền nóng giận như tiểu sư tử quát Xán Liệt, trản đăng cầm trên tay cũng nhét vào tay hắn. "Trả lại cho ngươi! Không nợ ngươi cái gì hết!" Tức giận xoay người bước đi.

"Bạch Bạch! Bạch Bạch!" Xán Liệt không nghĩ Bá Hiền phản ứng kịch liệt như vậy, vội vàng đuổi theo phía sau. Cố tình lúc này đám người xem hoa tiên tràn lại đây, lập tức đem vóc dáng nhỏ xinh của Bá Hiền bao phủ biến mất vô ảnh. Xán Liệt lo lắng chạy ngược dòng người, vừa đi vừa đẩy ra rất nhiều người, nhưng là như thế nào cũng tìm không ra bảo vật của hắn, bất an chiếm cứ trái tim Xán Liệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro