[Phiên ngoại 1] Sơ kiến - Nhất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Phiên ngoại]

Sơ kiến.

(sơ : ban đầu, kiến : gặp gỡ)

(Nhất)

Tết Nguyên Đán lần thứ hai mươi lăm của Hi Triều Linh Đế chính là những tháng ngày tốt đẹp cuối cùng trước khi vận mệnh quốc gia suy bại. Tuy rằng Linh Đế không để ý đến triều chính, nhưng ông trời vẫn thưởng cho lê dân bách tính cơm ăn, cộng thêm hai ba năm nay mưa thuận gió hòa, lúa ngô lương thực đều đến mùa thu hoạch, kho thóc đủ đầy, dân chúng cũng xem như là yên ổn an cư lạc nghiệp. Tết năm nay lại vừa vặn trùng dịp Linh Đế đăng cơ tròn hai mươi năm, cả nước từ trên xuống dưới bốn phương đều chúc mừng, trong cung liên tiếp mở yến hội tiệc tùng, chư hầu khắp nơi đều vào kinh thành dự tiệc, ngay cả Hãn quốc ở phía Bắc thảo nguyên cách kinh đô xa ngàn dặm cũng sai sứ đến chúc mừng.

So với không khí trong cung nơi nơi giăng đèn kết hoa, Trường Thanh Điện có vẻ phá lệ lạnh lẽo. Phủ Nội vụ thường xuyên chậm trễ cung cấp cho Trường Thanh Điện đã không tính rồi, còn cố tình đêm trừ tịch hôm nay, dầu thắp trong Trường Thanh Điện đều cạn hết. Trong cung từ trên xuống dưới vì yến hội đã bận bịu đến gà bay chó sủa, làm sao còn quản đến việc nhỏ nhặt này, Lưu công công dù có đi đến Phủ Nội vụ cũng chưa chắc mang được đồ vật như ý về. Bá Hiền năm nay vừa tròn mười ba tuổi, sớm đã hiểu đạo lý đối nhân xử thế trong cung và tình cảnh của chính mình, không nghĩ làm cho gia nhân duy nhất trung thành với y bị khinh thường lẫn phiền toái, khoát tay nói quên đi. Trong điện rét lạnh lại âm u, Bá Hiền không thể đọc sách luyện chữ, liền cầm một quyển sách một mình ra khỏi Trường Thanh Điện.

Hoa viên nhỏ phía Tây Bắc bởi vì lý do hẻo lánh nên trong cung vốn ít người lui tới, Bá Hiền thường ở đây đọc sách hoặc là ngẩn người ngây ngốc nửa ngày. Hoa viên tuy nhỏ, nhưng rất nên thơ, giữa sân là một hồ nước xanh màu ngọc bích, trong ao có một hòn Thái Hồ từ phía Nam cống tặng, lại có đình thai lầu các, rất có phong vị Giang Nam. Bất quá trời đông giá rét, nước trong hồ sớm đóng thành băng, ánh mặt trời mùa đông nhàn nhạt nhưng thực ra rất thích hợp cho việc đọc sách. Ngồi cuộn tròn dựa lưng vào núi đá ở bên hồ lật lật vài tờ, bỗng nghe thấy tiếng động khác thường, Bá Hiền ngẩng đầu nhìn xem, sau đó lập tức trở nên kinh hãi. Một gã nam tử y phục hoa lệ đang ấn người còn lại xuống cái bàn giữa đình các làm cái loại chuyện này.

Tuy rằng Bá Hiền tiếp xúc với bên ngoài không nhiều, nhưng các loại tạp thư đều đã xem qua hết, tiểu thông thái đã muốn bị cảnh xuân cung trước mắt làm cho chấn động, đặc biệt khi y phát hiện người đang nằm trên bàn cũng là nam tử. Trong cung hiện tại đón tiếp người người hỗn tạp, xem ra là vị vương tôn công tử nào đó mang theo người hầu thanh tú đến dự yến, sau đó đến chỗ không người làm chuyện xằng bậy, tiếng thở dốc ồ ồ cùng thanh âm phóng đãng ở nơi đình viện hẻo lánh trở nên đặc biệt rõ ràng. Bá Hiền mặt mũi đỏ bừng, thầm nghĩ thừa dịp bọn họ không phát hiện chạy trốn, ai ngờ chạy đến phía hồ băng, giẫm một cái liền trượt chân ngã xuống. Tiếng động quá lớn, hai người trong đình viện đều nhìn qua. Tuy rằng là ở trong cung, nhưng Bá Hiền toàn thân mặc y phục đơn bạc mộc mạc, trên người không có cái gì gọi là phụ tùng hoa lệ, hai người kia nhìn một cái liền nhận định y không phải là đại nhân vật thì yên lòng. Người kia bộ dáng vương tôn công tử song mặt mày đáng ghét mặc lại quần rồi hướng về phía Bá Hiền bước tới, Bá Hiền cuống quýt xua tay muốn giải thích y cái gì cũng chưa nhìn thấy, cằm lại bị nắm mạnh, một chữ cũng nói không nên lời.

"Ai u, tiểu tử nào đây, bộ dáng thế nhưng lại xinh đẹp đến vậy. Biết gia là ai không? Có muốn cùng ta khoái hoạt khoái hoạt?" Giọng điệu ngả ngớn làm kẻ khác buồn nôn.

Người còn lại vẫn nằm trên bàn trong đình viện miễn cưỡng khởi động thân thể, mở miệng: "Tấm tắc, thoạt nhìn xem ra mới chỉ mười một mười hai tuổi, cũng quá nhỏ đi, thế tử làm sao có thể hạ thủ được."

Vị thế tử kia cười đến đáng khinh: "Gia yêu nhất chính là ăn thịt tươi nhỏ nhỏ mềm mềm a!" Nói rồi vươn tay định cởi bỏ xiêm y của Bá Hiền.

Bá Hiền còn đang không biết làm thế nào cho phải, một viên đá nhất thời chuẩn xác ném trúng vào mi tâm tên thế tử kia, huyết nhục mơ hồ. Tên kia bị ném trúng chỉ lo hai tay ôm mắt, nào quản đến Bá Hiền, Bá Hiền bị hắn buông ra, sửng sốt đứng ngốc ở tại chỗ.

"Chạy mau! Thất thần để làm chi!"

Thanh âm khàn khàn truyền đến màng nhĩ, Bá Hiền quay đầu nhìn cách đó không xa có một thiếu niên ăn mặc kì quái, ngũ quan đẹp đẽ, mặc y phục y chưa bao giờ thấy qua, tóc một màu đỏ rực, thoạt nhìn tuổi cùng y không sai biệt lắm, bất quá vóc dáng có chút cường tráng hơn.

"Chạy nhanh đi!"

Bá Hiền như ở trong mộng tỉnh lại, nhanh chóng bỏ chạy, không được vài bước đã bị thế tử túm lại. Thiếu niên kia thấy vậy nhanh chóng chạy lại, khí lực kinh người, một tay nắm lấy Bá Hiền giật mạnh vào trong lồng ngực, sau đó nhanh chóng đẩy Bá Hiền ra phía sau bảo hộ.

"Xú tiểu tử này! Ngươi đừng tưởng ngươi là con của sứ giả Hãn quốc thì ta không dám động đến ngươi! Mau giao người ra đây!" Thế tử hùng hổ quát.

Thiếu niên khinh miệt bĩu bĩu môi, nói tiếng Hán không lưu loát. "Tĩnh vương gia, phụ thân ngươi cai quản vùng đất gần Hãn quốc của ta, nếu Hãn quốc tiến quân về phía Nam, cho dù không thể chiếm kinh thành, Tĩnh vương muốn giữ vững Tĩnh Châu sợ cũng khó lòng."

"Ngươi!" Tĩnh vương thế tử nổi trận lôi đình, lập tức rút kiếm bên hông hướng về phía thiếu niên chém một nhát, bất quá cổ tay cầm kiếm lại bị thiếu niên nắm chặt đến độ không thể nhúc nhích, rốt cuộc đau đến gào khóc, kiếm cũng rơi trên mặt đất.

Thiếu niên buông bàn tay khỏi Tĩnh vương thế tử, bàn tay ấm áp to lớn kéo bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của Bá Hiền bước đi. Trong lòng lo lắng, Bá Hiền yên lặng đi theo phía sau thiếu niên, nghĩ nghĩ sợ Tĩnh vương thế tử đuổi theo, không để ý liền trượt chân ngã vào trong hồ nước.

Tuy rằng mặt hồ đóng băng một tầng, bất quá thực tế không hề rắn chắc. Bá Hiền còn chưa kịp đứng lên thì đã nghe tiếng băng xung quanh nứt gãy. Ở dưới tiếng thét chói tai không biết của ai, mặt băng sụp xuống, Bá Hiền rơi vào trong khe nứt. Toàn thân chết lặng, máu như đọng lại tựa hồ là chuyện trong nháy mắt, trước khi hoàn toàn mất đi ý thức mà chìm xuống đáy ao, ở giữa dòng nước lạnh lẽo tựa hồ xuất hiện một bóng dáng hướng về phía y vươn tay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro