[Phiên ngoại 1] Sơ kiến - Tam

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Phiên ngoại]

Sơ kiến.

(sơ : ban đầu, kiến : gặp gỡ)

(Tam)

Nếu không phải bị tiếng pháo ngoài gian phòng làm cho kinh động, có lẽ Xán Liệt căn bản đã đem tiểu tử hệt như lửa nóng đang đặt ở nội sườn của tiểu thiếu niên hơn nữa còn đang ra sức cọ cọ mà làm ra những hành động hơn thế. Đêm khuya chuyển giao năm tháng, một năm nữa lại đến, cả kinh thành tràn ngập tiếng pháo náo nhiệt, liên tục vang không ngừng. Tiểu thiếu niên giống như nửa tỉnh nửa mơ bỗng thầm thì vài tiếng, Xán Liệt phải ghé sát tai vào mới nghe rõ, tiểu thiếu niên đang gọi hai tiếng "Mẫu thân." Xán Liệt miễn cưỡng nở nụ cười, tách ra một khoảng cách giữa hai người. Nhưng sau một hồi lâu, tiểu tử nóng rực phía dưới vẫn không có chút nào giảm bớt khô nóng, song giậu đổ bìm leo không phải chuyện hảo hán nên làm, Xán Liệt đấu tranh nửa ngày, cuối cùng xốc chăn bông ra ngoài, mặc đầy đủ xiêm y chạy ra cửa. Vì thế, đêm khuya giá lạnh, nước đóng thành băng, thái tử Hãn quốc ở trong tiếng pháo hoan hỉ chốn kinh đô Hi quốc, một vòng rồi lại một vòng chạy quanh khắp sân. Không biết qua bao lâu, tinh lực phát tiết không sai biệt lắm, Xán Liệt mới quay về phòng, lau mồ hôi qua loa rồi lập tức cởi đồ chui lại vào ổ chăn. Tiểu thiếu niên ngủ say cực kỳ, Xán Liệt lúc này mới yên lòng, vén lấy một ít chăn yên phận ngủ ở tận ven giường. Nửa đêm vận động quá sức cũng mệt mỏi, ở tiếng rầm rì giống như tiểu bạch cẩu của tiểu thiếu niên, hai mí mắt của Xán Liệt dần dần trở nên nặng trĩu.

Tân xuân ngày hôm sau, Xán Liệt là ở giữa cảnh trong mơ mà bừng tỉnh. Một giấc mộng so với chạy nhiều vòng giữa đêm khuya còn mệt hơn. Nội dung đơn giản là cái thứ mà nam hài tuổi này sẽ có lúc mơ thấy, chẳng qua người trong mộng cùng với người nằm bên cạnh có hình dáng tương tự. Mỗi một tấc da thịt chạm qua đều chân thật như vậy, chân thật đến nỗi Xán Liệt ở trong mơ phải lập tức mở mắt để xem có phải hay không chính mình trong lúc ngủ thật sự đã không thể khống chế mà làm chuyện không nên. Tiểu thiếu niên bên cạnh vẫn ngủ rất trầm, hô hấp vững vàng làm cho lớp áo ngủ bằng gấm đều đặn phập phồng. Xán Liệt nắm góc chăn giở chăn lên, ánh mắt lưu luyến lên xuống một phen mới thở phào một hơi, hoàn hảo, trên người không có dấu vết cuồng dã, vẫn là màu trắng tuyết trong suốt tinh thuần. Tiểu thiếu niên đang ở trong chăn ấm áp đột nhiên bị không khí lạnh bao trùm, bất mãn mân mê đôi môi còn vặn vẹo vòng eo, như thế rất tốt, Xán Liệt vừa mới lơi lỏng tinh thần một chút lập tức liền khiêu loạn trái tim, trong mộng phát tiết mới vừa xong lại lập tức cương lên. Xán Liệt nghĩ thầm, rằng không thể để chính mình nghẹn chết, hôn một chút, hôn một chút là tốt rồi, dù sao người đang ngủ sẽ không biết. Mở to hai mắt chậm rãi cúi đầu xuống hôn, cái miệng nhỏ nhắn cùng đôi môi phấn nộn nhìn thấy càng ngày càng gần, Xán Liệt cảm thấy miệng hắn cứng lại, không biết nên theo góc độ nào hôn xuống. Đang ở thời điểm vạn phần ai oán phiền muộn, Xán Liệt đột nhiên đối diện với một đôi đồng tử đen tuyền trong suốt.

Như thế nào mà cố tình tại điểm mấu chốt này lại tỉnh?!!

Bá Hiền sau khi rơi xuống hồ băng mất ý thức trải qua một đêm này chỉ cảm thấy dị thường ấm áp, mơ mơ màng màng cảm thấy giống như y đang ở trong lồng ngực mẫu thân, nào biết mở mắt ra là cảnh tượng quỷ dị như vậy. Cặp mắt hoa đào trong suốt đen láy gần trong gang tấc kia phản chiếu hình ảnh bộ dáng thất kinh của y, mà giữa hai chân rõ ràng có vật gì đó nóng rực rục rịch, nháy mắt trong đầu hiện lên chính là hình ảnh Tĩnh vương thế tử cùng nam sủng tại ngự hoa viên. Một tiếng thét chói tai vang lên, Bá Hiền bật đầu dậy, Xán Liệt tránh không kịp, môi hai người va mạnh vào nhau.

"Ưm!!!".....

Khoang miệng bỗng bị bao trùm bởi hơi thở nam tính, tứ chi lại bị đè nặng không thể nhúc nhích, Bá Hiền khẩn trương liền nghiêng đầu, hướng về phía bả vai Xán Liệt cắn mạnh xuống.

"Nha! Thật hung ác!" Xán Liệt nhăn lại mi, dùng tay nhu nhu dấu răng rõ ràng trên bả vai do người kia lưu lại, còn có điểm chảy máu.

Bá Hiền lùi lại kéo chăn che trước ngực, căm tức cảnh giác nhìn Xán Liệt.

Xán Liệt ngược lại nở nụ cười, dùng tay vỗ vỗ đầu nhỏ của Bá Hiền. "Ngươi thật sự là tiểu cẩu hay sao? Một tiểu cẩu cẩu thích cắn người." Nói xong biểu tình liền trở nên ai oán, hai mắt rưng rưng giống như sắp rơi nước mắt. "Ta cứu ngươi, ngươi lại cắn ta."

Bá Hiền cẩn thận hồi tưởng một chút, giống như thật sự đúng là như vậy. Chính là hiện tại hai người trần truồng nằm trên cùng một cái giường, cùng với vừa rồi tiếp xúc quá mức thân mật thì phải giải thích thế nào?!

Tuy rằng hắn đích xác trong đầu chứa tà niệm, nhưng dù sao đã nhịn xuống không có thực hiện, tiểu thiếu niên lại phòng bị hắn hệt như phòng bị đại phôi đản, Xán Liệt cảm thấy hắn phải nghiêm túc giải thích rõ ràng. "Ta vớt ngươi từ hồ băng lên, lúc đó cơ thể ngươi không có độ ấm, chỉ có dùng cơ thể của ta mới có thể khiến ngươi ấm trở lại, nói cách khác nếu không có ta, ngươi bây giờ chính là một khối cương thi."

Bá Hiền vốn rất đơn thuần, nghe thế liền tin Xán Liệt, nhưng lại cảm thấy tình cảnh trước mặt muốn nói lời cảm tạ cũng nói không nên lời, huống chi thân thể trần như nhộng làm y một chút cảm giác an toàn cũng không có, đành phải nâng mí mắt nhẹ nhàng hỏi: "Y phục của ta đâu?"

Này tựa hồ là lần đầu tiên Bá Hiền thật sự nói chuyện cùng Xán Liệt, thanh âm thật là dễ nghe, khóe mắt rủ xuống rất đáng yêu vô tội, Xán Liệt cảm giác có chút mở cờ trong bụng, không để ý chính mình hiện tại không hề mặc gì mà xoay người xuống giường tìm y phục cho Bá Hiền. Tuy rằng đều là nam nhân, nhưng Bá Hiền cũng sẽ bị một thân thể hoàn mỹ như vậy hấp dẫn tầm mắt, khôi ngô cao lớn, đường cong cân xứng, làn da khỏe mạnh đặc biệt chỉ có nam nhân thảo nguyên mới có, nhớ tới vừa rồi cơ ngực rắn chắc đè ép y đến mức không thở được lại khiến hai gò má Bá Hiền trở nên đỏ ửng. Thời điểm Xán Liệt đem y phục đưa tới trước mặt Bá Hiền, mắt nhìn đến chính là khuôn mặt đỏ ửng tựa như quả táo của tiểu khả ái, nhất thời cảm thấy đáng yêu không chịu được, hai mắt mở to, miệng không tự chủ được mà khoe mười tám cái răng cười hớn hở, có chút ngốc nghếch. Bá Hiền nháy mắt cảm thấy sự khen thưởng người trước mặt trong nội tâm vừa nãy chính là ảo giác, liếc Xán Liệt xem thường, yên lặng áp xiêm y vào trong ngực, nhỏ giọng nói: "Quay lưng lại."

Xán Liệt không có nghe rõ, hai mắt mở to hơn nữa: "Cái gì?"

Không nghĩ đến tiểu khả ái nổi giận, quát lên. "Nói ngươi quay lưng lại, không được nhìn lén!"

Tuy rằng chấp hành mệnh lệnh của tiểu khả ái, nhưng Xán Liệt nhịn không được cười trộm. Đã sớm nhìn toàn thân không sót một miếng thịt, ừm, cũng sờ không sót một chỗ, sớm muộn gì cũng là người của hắn, còn bày vẽ này đó làm gì.

Thừa dịp Bá Hiền mặc y phục, Xán Liệt cũng mặc vào y phục của hắn, sau đó ngỏ ý muốn đưa tiểu khả ái về nhà. Bá Hiền sửng sốt một hồi, hai mắt rủ xuống, thản nhiên nói: "Ta không có nhà."

Xán Liệt cũng sửng sốt, nghĩ muốn nát óc cũng không nghĩ ra thê tử tương lai của hắn thân phận ở trong hoàng cung là gì. Đơn giản một câu như vậy nói xong, Bá Hiền tâm tình cũng không tốt, cũng không để ý đến Xán Liệt, tự mình đờ đẫn đẩy cửa đi ra ngoài.

______________________

phôi đản: trứng thối, ý chỉ mấy tên vô lại, bỏ đi, lưu manh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro