Chương 24: Làm rõ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau một đêm dài trằn trọc, mất ngủ thì ngày mới cũng đã tới. Chuyện gì đến cũng phải đến, Jeonghan bước xuống giường đánh thức Seungcheol. Chuẩn bị quần áo, cặp sách để cả hai cùng nhau đến trường.

Khác với vẻ mặt điềm tỉnh của Jeonghan, Seungcheol vẫn còn do dự, chần chờ. Mặc dù đã cố gắng hết sức nhưng hắn vẫn chưa thể chấp nhận mọi chuyện một cách nhanh chóng như Jeonghan được.

- Tao không đi học được không? Mày xin cho tao nghỉ đi! Ngay bây giờ tao vẫn không muốn đến đó! (Seungcheol e dè mở miệng)

- Mày lại sao thế Seungcheol? Mày đã quên những lời ngày hôm qua tao nói với mày rồi sao? Cùng tao đi học! Không trốn được nữa đâu! Yên tâm, còn có tao ở đây! ( Jeonghan thấp giọng trấn an)

Đáp lại sự trấn an của Jeonghan chỉ là cái gật đầu đầy miễn cưỡng của Seungcheol. Hắn đứng dậy, rời giường rồi cùng Jeonghan sửa soạn đi đến trường.

---------------------------
Từ lúc đến trường cho tới giờ cũng đã là tiết học thứ ba. Nhưng cả Seungcheol lẫn Jeonghan đều không một chút gì là để tâm đến tiết học. Cả hai đều mang trong mình tâm trạng hết sức nặng nề.

Seungcheol như mọi hôm vẫn nằm gục mặt trên bàn, chỉ khác là hôm nay hắn không ngủ trong giờ mà hắn gục xuống hòng không muốn ai thấy vẻ mặt hoảng loạn của hắn.

Còn Jeonghan cậu tuy tay vẫn ghi chép, mắt vẫn hướng về phía giáo viên đang đứng. Nhưng tâm cậu đã sớm không còn ở đó nữa rồi. Cậu cứ không ngừng lơ đãng, đâm chiêu suy nghĩ xem tiếp đến phải làm thế nào để giúp Seungcheol đây. Càng cố nghĩ cậu càng rơi vào rối rấm.

Cả tiết học ngày hôm đó cứ như thế mà nặng nề trôi qua. Rốt cuộc thì hồi chuông kết thúc tiết học ngày hôm đó cũng vang lên. Chuyện gì tới cũng đã tới, cả hai đã đến lúc cùng nhau đối mặt với sự thật.

- Seungcheol à, tao có việc gấp phải lên hội đoàn trường. Sắp tới trường mình có lễ hội văn hóa, người ta kêu tao lên đó gắp để phổ biến thông tin. Mày đi gặp Hana trước đi, đưa nó đến bệnh viện xét nghiệm trước. Xong việc tao ngồi ở quán nước cạnh trường chờ mày. Có kết quả thì đến đó tìm tao rồi chúng ta tính tiếp. (Jeonghan mở miệng dặn dò)

- Vậy mày không đi cũng tao sao Jeonghan?

Lắc đầu thay cho câu trả lời đến Seungcheol, Jeonghan đáp

- Tao không thể đi cùng mày được. Với lại những chuyện này mày nên tự mình đối mặt với nhỏ thì hơn. Có tao đi cùng e là con nhỏ sẽ ngại mất mặt, không muốn cùng mày đến bệnh viện.

Nghĩ lại những lời Jeonghan nói cũng không sai. Chuyện này cũng chẳng phải là chuyện tốt đẹp gì. Hana lại là người vốn có lòng tự ái rất cao, Jeonghan đi theo chỉ càng khiến cho mọi chuyện thêm rối rấm. Đã vậy Jeonghan cũng không có can đảm mà đi cùng Seungcheol, cậu không đủ can đảm để đối diện với người con gái mang trong mình giọt máu của người cậu yêu. Thôi thì vẫn nên không đi thì hơn!

Thấy Jeonghan bảo thế, Seungcheol cũng không có ý kiến gì. Nghe lời cậu thất thểu ra khỏi lớp tìm Hana. Nhìn bóng lưng Seungcheol dần khuất sau cánh cửa lớp, tim Jeonghan đau nhói không thôi.

-------------------------
Đúng như Seungcheol dự đoán, Hana lúc này vẫn chưa về nhà. Cô ả vẫn còn nhấn nhá ở trong lớp cùng đám bạn buôn dưa lê. Trông họ vẫn còn bàn rất sôi nổi xem nên đến trung tâm nào mua sắm. Trái ngược với Seungcheol, nhìn mặt cô ả không có một chút gì lo sợ chuyện mình đang có thai.

- Hwan Hana! Tôi có chuyện muốn nói với em! Mau đi theo tôi! (Seungcheol tiến đến chỗ cô ả, lớn tiếng lôi cô ả ra khỏi nhóm bạn)

- Có chuyện gì thì anh cứ nói thẳng ở đây đi! Bộ anh không thấy em đang nói chuyện cùng bạn sao? Mất lịch sự vừa thôi chứ! (Hana chẳng những không nghe theo còn lên tiếng trách hắn)

- Hwan Hana, tôi nói lại một lần nữa! Mau chóng đứng lên đi theo tôi! Đừng có chọc tôi nổi điên, lúc đó xấu mặt cả hai em mới vừa đúng không!?

Seungcheol lớn tiếng mắng, khiến cho Hana lẫn đám bạn của cô ta nhất thời hoảng sợ. Biết mình chẳng thể chọc giận Seungcheol được hơn nữa, Hana đành miễn cưỡng, hậm hực đứng lên cùng hắn đi ra ngoài.

- Giờ thì muốn nói gì thì anh mau nói đi! Em còn có hẹn với đám bạn đi mua sắm, không rảnh đâu mà nói chuyện với anh!

- Nè, em rốt cuộc có biết mình đã làm ra chuyện xấu hổ gì hay không mà giờ còn có tâm trí đi mua sắm. Không đi đâu hết! Bây giờ đi theo tôi đến bệnh viện, xét nghiệm một lần nữa! (Nói rồi Seungcheol mau chóng kéo tay cô ả đi)

- Buông ra! Buông tay tôi ra! (Tức giận, Hana vùng tay ra khỏi, không cho Seungcheol kéo mình đi) Sao? Giờ thì anh muốn tiếp tục chối bỏ trách nhiệm chứ gì? Tính ăn ốc xong đổ vỏ đúng không? Anh không tin tôi?! Tôi không đi! Sao tôi phải cùng anh đến đó! Không đi!

Trước thái độ ra sức cự tuyệt của Hana, Seungcheol vô cùng giận dữ. Nhưng hắn cũng chẳng thể làm to chuyện ở đây được. Chính vì thế đành hạ giọng, kiềm bớt cơn giận nói chuyện với cô ả.

- Tôi là đang nói chuyện hết sức đàng hoàng với em! Em đừng có mà quá đáng như vậy! Tôi không có nói là không tin em, hay phủ bỏ trách nhiệm gì cả. Tôi đưa em đến đó chỉ muốn một lần nữa xác nhận lại sự thật. Rồi cả hai chúng ta cũng nhau nghĩ cách tính tiếp. Tôi chưa có bắt em bỏ đứa nhỏ, em nháo như vậy để làm cáu gì! (Seungcheol nhăn mặt nói)

- Vậy...vậy anh nói anh tin tôi, thế bắt tôi đến đó để làm gì? Nghi ngờ rõ ràng mà còn chối! (Hana cố gắng to miệng cãi lại)

- Nè, tôi mất kiên nhẫn với em rồi đó! Tóm lại có đi hay không? Không đi thì cái thai tự em giải quyết. Tôi không quan tâm nữa! (Seungcheol bực bội xoay lưng tính bỏ đi)

- Nè nè, đi thì đi! Nhưng em muốn đến bệnh viện mà em quen biết! Đến chỗ lạ, mất mặt chết thôi! (Hana vội vàng níu hắn lại)

- Tùy em! Muốn khám ở đâu thì khám! Tôi ra cổng đợi em, mau thu dọn đồ đạc nhanh rồi mình đi.

Rốt cuộc thì Seungcheol cũng thuyết phục được Hana thỏa hiệp. Cô ả nghe theo lời hắn đi đến bệnh viện kiểm tra lại một lần nữa. Nhưng trước khi đi cô ả đã nhanh chân trốn vào một góc lén gọi điện thoại cho một ai đó. Cuốc điện thoại chấm dứt cũng là lúc cả hai người mang hai tâm trạng khác nhau tiến đến bệnh viện.

----------------------------
Hai tiếng đồng hồ ngồi ở quán cà phê chờ Seungcheol mà lòng Jeonghan nóng như lửa đốt. Cậu lo lắng không biết mọi chuyện có diễn ra một cách thuận lợi hay không? Đứa nhỏ kia có thật sự là con của Seungcheol hay không. Nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, Jeonghan thầm cầu nguyện cho cơn bão này sẽ qua, sẽ chẳng còn chuyện gì xảy ra.

" Reng, reng... "

- Alo! Tao nghe đây Seungcheol! Sao rồi, kết quả sao rồi?

Jeonghan sốt ruột hỏi

- Jeonghan, tao...

End chương 24.

--------------------------
Yun: Xin lỗi vì đã chậm trễ, mọi người tha lỗi cho tôi :((( chương này rất ngắn, để nhá hàng cho một cơn bão sắp tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro