Chap 3: THEY HOME?!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

8 giờ tối, Tsuna cẩn thận đi dọc theo con hẻm tối. Trong tòa nhà cũ kỹ, nơi dành cho kẻ nghiện ngập và con bạc, cậu lặng lẽ mở cửa. 

Chà, đừng đánh giá một cuốn sách qua bề ngoài của nó. Tòa nhà đổ nát này chỉ để che mắt người ngoài khỏi các hoạt động phi pháp. 

Mọi người trong phòng nhìn thấy cậu và quyết định phớt lờ và sợ hãi khi nhìn vào mắt cậu.

Có một tin đồn nói rằng bạn có thể chết trong khi nhìn vào mắt cậu ấy.

Tsuna bước sâu hơn vào tòa nhà cho đến khi cậu đứng trước một cánh cửa khổng lồ. Thật lạ, nó cánh cửa đẹp duy nhất ở đây.

Cậu gõ cửa hai lần và bước vào phòng sau khi được sự cho phép của ai đó bên trong.

Cậu tới gần 1 chiếc ghế dài và ngồi xuống trong im lặng.

Căn phòng quá tối đối với cậu nhưng cậu vẫn có thể nhìn thấy người ngồi thoải mái trên chiếc ghế xoay.

Nguồn sáng duy nhất là chiếc đèn trên chiếc bàn gỗ gụ. 

"Ngài muốn tôi làm gì, thưa ngài?" Tsuna chậm rãi hỏi.  Cậu nghe thấy một tiếng cười khúc khích. Người đó xoay ghế đối mặt với cậu.

"Tôi đã nói với cậu đừng gọi tôi là Ngài nữa mà, Tsuna-kun", cô gái nở nụ cười ngọt ngào nhất với Tsuna.

Tsuna thở dài, không ai có thể nói không với cô.

Miyakuni Ayuki, Red Dragon

"Cậu muốn tôi làm gì, Ayuki?" Cậu lặp lại câu hỏi.

"Luôn luôn hướng về phía trước. Chú thỏ dễ thương mà tôi biết trước đây đâu mất rồi?" Ayuki vờ khóc. 

"Đã chết rồi." Tsuna trả lời câu hỏi một cách dễ dàng. Đôi mắt đờ đẫn hiện lên vô cảm. 

"Hai hai... cậu chả vui gì cả." Ayuki đưa cho cậu một tài liệu về nhiệm vụ mới.

Tên tuổi của một nhà mafia.

"Một nhóm tên mafia Casirus làm náo loạn vị trí của chúng ta ở thị trấn. Tôi nghe nói họ đã cố gắng lấy súng và đụng chạm đến người của chúng ta... oh, cậu biết mình phải làm gì, ne?"

Tsuna nhìn vào tài liệu và gật đầu. Cậu gạt đi và đi về phía cửa. 

"Vongola ~ ~ Họ không thú vị sao?" Lời cuối cùng mà Tsuna nghe được từ cô gái trước khi cậu rời đi.

Mặc dù nhịp tim của cậu đã nhanh hơn bình thường chỉ bằng cách nghe thấy cái tên Vongola.

11 giờ tối.

Cậu dừng lại trước nhà. Có gì đó kỳ lạ. Tầm này, mẹ cậu đã đi ngủ nhưng đèn vẫn sáng.  Vì mẹ cậu thường khóa cửa và Tsuna có chìa khóa dự phòng nên không phải là vấn đề với cậu.

Bản năng bên trong của cậu đã phản ứng. Cậu từng nói với mẹ rằng nếu có chuyện gì xảy ra, đừng khóa cửa như một dấu hiệu để cậu sẵn sàng. 

Tsuna lấy con dao trong chiếc túi sau và từ từ mở cửa. Cậu bước vào trong khi thấy một đống giày ở đây. Một vị khách? 

Vậy thì tại sao kaa-san không khóa cửa nếu chúng không nguy hiểm? Bà sẽ chỉ mở khóa cửa nếu có chuyện không hay xảy ra... có lẽ đó là lời cảnh báo?

Về cái gì?

Đột nhiên cậu nghe thấy tiếng cửa phòng khách mở ra và thấy mẹ đang nhìn cậu mà khóc. Cậu định tấn công, người khiến mẹ cậu khóc thì bỗng thấy Nana cười với cậu. Như thể thời gian đã dừng lại. Tsuna cảm thấy cơ thể mình tê cứng.

Không thể nào. 

Cậu đi vào phòng khách một cách chậm chạp và chậm rãi chạm vào cánh cửa. Nhẹ nhàng bước vào.

Cậu cảm thấy trái tim mình như tan vỡ. Hai người đàn ông tóc vàng đứng dậy từ chỗ ngồi của họ và nhìn cậu với những cảm xúc lẫn lộn.

Những người trong phòng khác nhìn họ trong sự ngạc nhiên và thích thú. 

".... tou-san .... nii-san ..?" Cậu lắp bắp. 

Iemitsu và Giotto mỉm cười "Tsuna... chúng ta về rồi." Lemitsu nói với hy vọng được ôm con trai mình.

Nhưng những gì ông nhận được lại là một cái nhếch mép từ cậu bé tóc nâu.

  "Wow, tôi cứ nghĩ rằng ông đã chết rồi cơ." Cậu đi thẳng vào vấn đề. 

Nhiệt độ giảm mạnh, Tsuna ngồi trên ghế. Cậu khoanh tay và nhắm mắt lại để bình tĩnh lại.

Nếu là cậu, cậu sẽ đấm và nhổ nước bọt vào người ông ta. Nhưng mẹ cậu ở đó, quan sát mọi thứ từ xa. Cậu không muốn làm bà khóc nhiều hơn. Tất nhiên bà sẽ khóc, khi nhìn thấy người chồng và đứa con trai đã lâu không gặp của mình.

Ngay cả khi giận dữ, bà vẫn yêu họ. Khóc vì hạnh phúc... Nhưng còn cậu?

Ồ, thật không dễ dàng gì để chữa lành vết thương trong tim, Tsuna cầm con dao và chĩa nó vào bức tường trước mặt cậu. 

SWOOSH

Con dao ghim chặt vào tường. 

"Tôi chưa bao giờ nghĩ nó sẽ như thế này... đó không phải điều tôi thực sự mong đợi." Vị boss tóc vàng khóc lóc với cấp dưới của mình. 

"Bình tĩnh nào, Giotto. Thằng bé chỉ là chưa quen với sự hiện diện của cậu thôi." Asari nói với giọng nhẹ nhàng. 

"Asari nói đúng. Thằng bé sẽ sớm chấp nhận cậu là anh trai của nó lần nữa. Cậu biết đấy, lũ trẻ ngày nay ... với bản ngã của chúng đến giới hạn." Knuckle vỗ nhẹ vào người đàn ông.

"Tch, em trai tôi cũng như vậy. Nhưng tôi đã quen rồi." G nói trong khi nhìn người đàn ông đang xé tóc mình.

"Yare yare, điều này đang lãng phí thời gian của tôi." Lampo nói, đi về phòng của mình ở khách sạn trước khi bị G đánh vào đầu. 

"Cậu biết gì không, tôi thích em trai tôi. Nó giết người và tàn bạo, cậu biết chứ, nufufu." Daemon mỉm cười với họ như thể anh ta đúng. Mọi người nhìn anh ta với ánh mắt kỳ lạ như thể anh ta đang mặc trang phục trái dứa.

"Ngừng việc khóc lóc như một đứa trẻ và cố gắng để nhận được sự tôn trong từ em trai cậu đi." Alaude nói và đi về phòng mình.

"Wow, đây là lần đầu tiên tôi nghe Alaude nói một câu dài đến thế." G kinh hoàng.

"Cậu ấy nói đúng!!! Tôi là một người anh trai lớn, và người có lỗi trong chuyện này là tôi. Tất cả đều là lỗi của tôi. Tôi... tôi sẽ giành được tình yêu thương từ em ấy." Giotto nói với đôi mắt cháy bỏng, với điều đó, Giotto chạy với một tốc độ không còn là con người từ nhà mình tới chỗ khách sạn.

"Vậy tại sao anh ta lại ở đây đầu tiên?" Lampo hỏi với một cái ngáp.

"Vì cậu ấy muốn cùng chúng ta đi tới khách sạn." Knuckle nói.

"Hoặc là vì cậu ta đã quên mất rằng mình có một căn phòng cũ ở nhà cậu ta." Daemon nói với khuôn mặt 'tôi biết mình đúng mà'.

"Và tôi chưa bao giờ mong đợi rằng Alaude có lời khuyên đúng đắn." Asari cười mỉm.

G đảo mắt một lượt rồi đi ngủ. Những đứa em trai của họ sắp tới đây. Thật là một ngày đẹp trời.

_______________

"Nana!!! Có phải thằng bé ghét anh không!!?" Iemitsu than thở với người vợ của mình.

Sau khi nói câu đó, Tsuna đã đi về phòng của mình, bỏ lại những con người đang há hốc mồm phía sau.

Không một ai trông đợi điều này. Well, có lẽ rằng một trong số họ đã từng có suy nghĩ như vậy.

Giotto mang theo các hộ vệ của mình đến khách sạn gần nhất trong khi Iemitsu khóc lóc với Nana về việc ông nên làm gì.

Nana thở dài. Bà biết điều này sẽ xảy ra.

Bà biết điều đó. Quả thật bà đã từng rất giận dữ và cảm thấy như bị phản bội bởi người chồng của mình nhưng bà chưa bao giờ ghét bỏ ông và nhất là đứa con trai mất tích của bà.

Nhưng bà sẽ không bao giờ quay lưng lại với Tsuna. Cậu là đứa con trai quý giá của bà.

'Giá như bạn biết chuyện gì đã xảy ra'

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro