chap 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy ngày không làm việc đồng hồ sinh học bị đảo lộn cuối cùng Phác Xán Liệt cũng điều chỉnh lại được, mỗi ngày đều tỉnh lại từ sáng sớm, sau đó ngồi trên giường một lát, vươn vai, hài lòng ngáp vài cái, cảm giác cực kỳ dễ chịu.

Nhưng hôm nay khi hắn tỉnh ngủ thì nhanh chóng rửa mặt sau đó mặc quần áo đi ra ngoài - hẹn đến nhà Chung Nhân để bàn kế hoạch nhanh chóng bắt Biện Bạch Hiền lại.

Đây chính là việc quan trọng nhất lúc này của Phác Xán Liệt, nửa giây cũng không thể chậm trễ. Hắn không muốn lẻ loi nhìn người khác hạnh phúc nữa.

Khi tới cửa nhà Chung Nhân, người mở cửa cho Phác Xán Liệt là Trương Nghệ Hưng.

Hôm trước Chung Nhân nói, loại chuyện cướp người bại hoại quốc dân này đối với người đơn thuần như hắn mà nói, không hợp, không hợp chút nào. Vì thế hắn gọi đến người mà hắn cho là hoàn toàn phù hợp với loại chuyện này chính là Trương Nghệ Hưng.

"Bạch Hiền ra ngoài chưa?" Phác Xán Liệt ngồi trên ghế salon, nhẹ giọng hỏi Trương Nghệ Hưng đang dán mắt vào TV.

"Chưa."

"Không phải Hắc Chung nói hôm nay sẽ lừa cậu ấy ra ngoài sao?"

"Cái đó tiểu tử Hắc Chung kia bây giờ còn đang ngáy ngủ, làm sao có thời gian đi lừa Biện Bạch Hiền."

"Sớm biết nó như vậy thì đến nhà em cho rồi." Phác Xán Liệt bất mãn nhếch miệng.

"Vậy chúng ta chờ nó dậy rồi tới nhà cậu." Nói xong, Trương Nghệ Hưng nhìn thẳng vào mắt Phác Xán Liệt, nghiêm mặt nói "Cậu có muốn đi thưởng thức tư thế ngủ của người trong mộng không?"

Lời nói này khiến Phác Xán Liệt ngứa ngáy trong lòng, đấu tranh nội tâm một lát cuối cùng hắn vẫn hạ giọng nói "Quên đi, em không muốn diễn phim tình cảm trước mặt mọi người."

"Vậy cậu còn phải xem người ta có đồng ý làm diễn viên chính không."

"Cũng không phải chưa từng làm qua. . . " Phác Xán Liệt nâng khóe miệng thành một đường cong đẹp mắt.

Trương Nghệ Hưng vuốt cằm, sau một hồi tự hỏi, nói với Phác Xán Liệt "Ừm. . . Theo như buổi sáng anh nhìn tư thế ngủ của Bạch Hiền mà nói, anh cảm thấy cậu ấy có tư chất M."

"Anh dựa vào đâu mà nói từ tư thế ngủ có thể biết được là S hay M?" Phác Xán Liệt nhíu mày hỏi.

"Tự anh nghiên cứu được!"

Nghe thấy câu trả lời này, trong lòng Phác Xán Liệt âm thầm dừng lại ở mấy chữ 'Biện Bạch Hiền có tư chất M', vẽ một dấu gạch chéo thật to.

"Này, đại ngốc, hãy tin tưởng anh." Trương Nghệ Hưng thấy Phác Xán Liệt không tin mình thì vỗ vai hắn, bổ sung thêm một câu.

Vừa nghe thấy hai chữ đại ngốc, Phác Xán Liệt hung hăng nhảy dựng lên muốn đánh cho Trương Nghệ Hưng một trận, nhưng còn chưa kịp bắt đầu, một giọng nói từ phía sau đã ngăn cản hành động của hắn "Anh zai, anh đến rồi à."

Phác Xán Liệt quay đầu lại thấy Chung Nhân đang dụi mắt, vẻ mặt buồn ngủ.

"Ừ, cậu mau đi rửa mặt đi, xong rồi đến nhà anh." Phác Xán Liệt vươn tay, chỉ vào nhà vệ sinh.

"Đến nhà anh làm gì?" Chung Nhân vừa đi vào nhà vệ sinh vừa uể oải hỏi.

"Trao đổi chuyện hôm trước anh nói với cậu, giao việc cho cậu chả được tích sự gì." Phác Xán Liệt rất bất mãn chuyện Chung Nhân không lừa Biện Bạch Hiền ra ngoài, hại mình phải chạy qua đây một chuyến.

"Ừ, được, ăn cơm xong rồi đi."

Phác Xán Liệt nghe thấy lời này, cảm thấy có gì đó không đúng, thử thăm dò hỏi "Cậu gọi anh tới là để làm bữa trưa cho các cậu?"

Chung Nhân miệng đầy kem đánh răng, hướng về phía Phác Xán Liệt nở một nụ cười lóe sáng "Ai nói anh là đại ngốc, anh rất thông minh đấy chứ! !"

Phác Xán Liệt bươn chải từ sớm, việc vặt trong nhà đều phải tự làm. Sau vài năm, tay nghề nấu ăn đã trở nên lão luyện. Còn luyện được thêm cả kỹ năng giặt quần áo, quét dọn nhà cửa, cho nên có thể nói Phác Xán Liệt là người đàn ông của gia đình.

Trương Nghệ Hưng vừa nghe thấy cơm trưa có người làm, cũng ngây ngô cười theo.

Mà Phác Xán Liệt vừa mới đè lửa giận xuống, lại bùng lên trong nháy mắt. Hắn vừa mới đứng lên, đi được hai bước về phía nhà vệ sinh thì một tiếng đập cửa truyền đến, lại cắt ngang hành động của hắn.

"Ai đó?" Trương Nghệ Hưng bước nhanh tới mở cửa.

Cửa vừa mở thì một cái đầu thò vào, đôi mắt to quét một vòng quanh phòng, tiếp theo trên mặt nở một nụ cười sáng lạn "Xán Liệt!"

Người vừa tới đẩy Trương Nghệ Hưng đang đứng trước cửa sang một bên, chạy về phía Phác Xán Liệt, nhào vào lòng hắn.

"Này! Độ Khánh Tú! Mau buông Xán Liệt ra!" Chung Nhân miệng toàn bọt kem đánh răng, chỉ vào người vừa tới, trong ánh mắt tràn đầy lửa ghen.

Phác Xán Liệt trước đây đã từng gặp Độ Khánh Tú ở Desire nên thong thả nói một câu "Oh, Khánh Tú à."

Có lẽ là bệnh nghề nghiệp nên đã quen với việc có người đột nhiên nhào vào lòng mình, Phác Xán Liệt không đẩy Độ Khánh Tú ra ngay.

"Cái gì mà Khánh Tú à. . . đừng gọi thân mật như vậy, hai người tách ra cho tôi!" Chung Nhân dứt khoát không đánh răng nữa, dùng nước súc miệng qua loa, chạy tới kéo hai người đang ôm chặt nhau ra.

Phác Xán Liệt muốn trả thù vụ Chung Nhân gọi mình tới để nấu cơm, nên sau khi Chung Nhân tách hai người ra lại chủ động ôm Độ Khánh Tú.

Độ Khánh Tú đương nhiên rất thích, vì hắn đã sớm muốn ngủ với Phác Xán Liệt, cho nên không bỏ lỡ một giây nào, cọ tới cọ lui trước ngực Phác Xán Liệt, giống như một con mèo nhỏ đang làm nũng.

"Độ Khánh Tú! ! Cậu tránh ra cho tôi!" Chung Nhân phẫn nộ, tiếp tục lôi kéo hai người.

"Không muốn!"

"Xán Liệt, anh buông tay!"

"Không buông!"

"Này này! Phác Xán Liệt con mẹ nó anh đang sờ chỗ nào đấy!"

"Mù hả? Không nhìn thấy đây là cái mông sao."

Ba người ở trong phòng khách trình diễn tam giác tình yêu khiến người khác lo lắng, vừa động thủ vừa động khẩu.

Trương Nghệ Hưng yên lặng đi tới sô pha ngồi xuống, thưởng thức kịch vui đặc sắc lại không mất tiền.

Nhưng kết quả của vở kịch này chính là, đánh thức Biện Bạch Hiền nửa đêm mới ngủ được.

Biện Bạch Hiền tối hôm qua rất phiền lòng, mở mắt ra, cực kỳ khó chịu kéo chăn xuống, vò mái tóc đã rối tung, đi dép, mở cửa phòng, hướng về phía phòng khách quát "Không biết có người còn đang ngủ à? Muốn đánh nhau thì đi ra ngoài mà đánh, đến lúc đó chém đầu chặt đuôi gì thì tùy các người."

Quát xong, bốn người bên kia đều quay đầu lại nhìn Biện Bạch Hiền giống như một con chó nhỏ đang gầm gừ.

Hình ảnh trong phòng khách dừng lại, Phác Xán Liệt tay trái ôm Độ Khánh Tú, tay phải sờ mông cậu ta. Độ Khánh Tú trong lòng hắn đã thò tay vào trong áo Phác Xán Liệt vuốt ve. Chung Nhân bên cạnh thì đỏ mắt vì tức, trán nổi gân xanh, dùng sức muốn tách hai người ra.

Hình ảnh ướt át như vậy khiến Biện Bạch Hiền cũng choáng váng - mấy người này con mẹ nó đang làm cái gì!

"Mẹ kiếp, Phác Xán Liệt mau buông tay ra!" Người lên tiếng đầu tiên chính là Chung Nhân.

Chờ Phác Xán Liệt lấy lại tinh thần, trong đầu hỗn loạn. Hắn vội vàng thu tay về, lùi lại hai bước, quên mất phía sau là ghế sô pha, chân sau bị va vào ghế, cả người liền ngã xuống.

Theo bản năng hắn vươn tay muốn túm lấy người trước mặt, tựa như muốn túm lấy cọng rơm cứu mạng. Nhưng cọng rơm dù sao cũng chỉ là cọng rơm, Độ Khánh Tú gầy yếu như vậy bị Phác Xán Liệt kéo cũng ngã xuống theo hắn.

Khi trên môi Phác Xán Liệt có cảm giác ướt át, phản ứng đầu tiên của hắn giống hệt Trương Nghệ Hưng - xong rồi!

Độ Khánh Tú đương nhiên không khách khí ôm đầu người bên dưới, tiếp tục gặm môi hắn.

"Phác Xán Liệt! ! Tôi muốn làm nhục Biện Bạch Hiền mà anh yêu! !"

Một màn này khiến Chung Nhân vô cùng đau đớn.

"Cút!"

Biện Bạch Hiền mắng xong, xoay người khép cửa phòng lại.

Chiến sĩ ngày xưa trước khi ra sa trường đều phải lấy máu gà tế trời, cầu cho chiến tranh thuận lợi, chiến thắng trở về. Nhưng mấy vị chiến sĩ này, rõ ràng không đáng tin cậy, rốt cuộc lấy chính mình thay máu gà để tế trời, còn chưa ra trận đã mất hết tinh thần.

Xem ra con đường đi tới thắng lợi này đầy chông gai.

+++

"Làm sao bây giờ?" Phác Xán Liệt đẩy Độ Khánh Tú trên người mình ra, vừa nôn nóng vừa bất lực nhìn Trương Nghệ Hưng.

Nôn nóng là sợ Biện Bạch Hiền hiểu lầm quan hệ của mình và Độ Khánh Tú. Bất lực là vì không biết bây giờ phải làm gì, giải thích cho Biện Bạch Hiền như thế nào.

"Tiểu tử cậu có phải nghĩ hơi nhiều rồi không? Vị trong phòng kia hiện tại có yêu cậu hay không còn chưa biết, cậu đã lo lắng sợ người ta ghen?"

Trương Nghệ Hưng thật sự không sợ những lời của mình sẽ phá nát ảo tưởng tình yêu trong lòng Phác Xán Liệt.

Có điều Phác Xán Liệt lại không phản ứng quá lớn với những lời này, vuốt tay, có phần uể oải nói "Theo như lời anh nói thì em cứ dứt khoát mặc kệ, để cậu ấy muốn nghĩ thế nào thì nghĩ?"

"Nếu không thì cậu vào phòng xem cậu ấy có tức giận không? Nếu tức giận thì cũng dễ xử lý, còn không tức giận thì. . . con đường hạnh phúc phía trước của cậu còn nhiều gian nan lắm."

Nghe vậy, Phác Xán Liệt gật đầu, nhìn hai người kia, mong rằng bọn họ cũng có thể cho hắn lời khuyên gì đó, nhưng Phác Xán Liệt gạt bỏ ý nghĩ này ngay lập tức.

Một người vì hôn mình mà vui mừng ăn snack, cực kỳ cao hứng. Người còn lại dùng ánh mắt hận không thể chém mình ra làm trăm mảnh nhìn mình chằm chằm.

Hắn đương nhiên nhận thức được - hai người này nhất định không thể đưa ra lời khuyên hữu ích.

Phác Xán Liệt chậm rãi đi tới trước cửa phòng ngủ của Biện Bạch Hiền, nhìn cánh cửa đóng chặt, trong lòng do dự, cũng không biết là hy vọng người bên trong tức giận hay không tức giận.

Do dự một hồi lâu, hắn vẫn cầm lấy tay nắm cửa hít sâu một cái. Dùng sức mở cửa, hướng đầu vào bên trong.

"Rầm!" Cánh cửa không mở ra, đầu của Phác Xán Liệt đụng phải cánh cửa lạnh như băng.

ĐM, lần sau khóa cửa có thể nói một tiếng không - Phác Xán Liệt ôm mũi nghĩ.

Ba người bên kia phòng khách, sau khi nghe thấy âm thanh trầm đục ấy, trên mặt mỗi người đều bày ra biểu cảm đau hơn cả người trong cuộc, biểu thị sự thông cảm với Phác Xán Liệt.

"Phải kìm nén, đừng vội, vẫn nên đi nấu cơm trước đi, anh zai." Thu hồi vẻ mặt đồng cảm, Chung Nhân nhắc nhở.

Âm thầm thở dài, Phác Xán Liệt cam chịu đi vào phòng bếp.

Bây giờ chưa phải lúc, ngay cả cậu ấy có tức hay không còn không biết.

Yêu đơn phương, thật sự giống như một cái vực sâu, một khi đã ngã xuống không phải đại nạn không chết, sau cơn mưa lại thấy cầu vồng, mà là tan xương nát thịt, máu thịt lẫn lộn.

"A! ! !" Một tiếng hét thảm.

Phác Xán Liệt đang ở phòng bếp nhưng tâm hồn đã bay vào phòng ngủ, thái thức ăn cuối cùng lại thái vào tay mình.

Hắn lập tức buông dao xuống, xoay người định đi vào phòng khách tìm bông băng, nhưng không nghĩ tới Chung Nhân lại đi vào.

"Baby don't cry!" Tiểu quỷ kia miệng ngậm một điếu thuốc, vừa ngân nga một bài hát vừa đưa bông băng cho Phác Xán Liệt.

Phác Xán Liệt nhận lấy hai thứ đồ này, lẩm bẩm một câu "Cậu xuất hiện thật đúng lúc."

"Chậc, phim truyền hình đều diễn như vậy, yêu đơn phương, người bị thất tình tiến vào phòng bếp nhất định sẽ có tai nạn đổ máu, cho nên em chỉ có thể chuẩn bị sẵn bông băng."

"Thôi đi, tám phần là cậu muốn hút thuốc, bị người ở phòng khách đuổi tới bên này chứ gì." Phác Xán Liệt cúi đầu cẩn thận xử lý vết thương, tiếp theo mở miệng ra lệnh "Cậu cút ra ngoài ban công cho anh!"

"Đừng, anh zai, để em giúp anh nấu cơm nhé? Anh xem anh kìa, tay bị thương rồi, để anh lại một mình, em không yên tâm."

"Não tàn phải không? Mau cút ra ngoài ban công."

"Hắc Chung, anh đến giúp Xán Liệt, cậu mau ra ngoài ban công hút thuốc đi." Lúc này, Trương Nghệ Hưng vừa nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Phác Xán Liệt liền đi vào phòng bếp, hạ lệnh đuổi Chung Nhân ra ngoài, vốn Chung Nhân còn định nói vài câu khách sáo với Phác Xán Liệt nhưng cũng lười không nói nữa, đi ra ban công.

"Có đau không, để anh làm cho." Trương Nghệ Hưng cầm lấy dao, nhìn xương trên thớt, không biết bắt đầu từ đâu, lại hỏi Phác Xán Liệt "Xương này làm như thế nào?"

"Róc thịt ở hai bên ra, cho xương và thịt vào nồi nấu canh, xương sẽ tăng hương vị cho canh, như vậy muốn ăn thịt cũng không phải gặm tới gặm lui phiền phức nữa."

"Được, đã biết."

Trương Nghệ Hưng đáp, bắt đầu róc thịt, trong lòng nghĩ, Phác Xán Liệt người này rất cẩn thận.

Quấn kỹ vết thương trên tay, Phác Xán Liệt đi tới bên cạnh Trương Nghệ Hưng nhìn hắn làm thức ăn, Chung Nhân đứng ngoài ban công hướng vào trong phòng rống lên "Xong rồi xong rồi xong rồi! ! !" Còn không ngừng vẫy tay với bọn họ, ý bảo hai người mau qua đây.

"Sao vậy?" Trương Nghệ Hưng bỏ dao xuống, đi qua. Nhìn về phía Chung Nhân đang nhìn.

"Người đàn ông kia, anh nhìn thấy không, người mặc áo lông màu xám ấy, hình như là Thư Mộ Vũ!" Chung Nhân lo lắng túm lấy tay Trương Nghệ Hưng.

"Đừng hoảng đừng hoảng, có thấy, là ai vậy? Người yêu cũ của cậu à?" Trương Nghệ Hưng nói đùa.

"Là người yêu cũ của anh trai em!"

"ĐM, đàn ông khắp nơi trên thế giới đều là anh trai cậu, làm sao anh biết được cậu đang nói ai?"

"Bạch Hiền! Biện Bạch Hiền! ! !"

Vừa mới nói xong, Phác Xán Liệt cũng bu lại, nhìn về phía người đàn ông mặc áo lông màu xám, vẻ mặt chậm rãi trở nên sầu thảm, ngữ khí không nóng không lạnh "Ồ, rất đẹp trai."

"Đẹp trai con mẹ anh, già rồi nên phát bệnh à, tình địch của anh đã đến dưới lầu rồi đấy, ở đó mà khen đẹp trai!" Hoàng thượng chưa vội thái giám đã vội, Chung Nhân chửi ầm lên. Hắn lo lắng nhìn người đàn ông đứng dưới lầu, không biết nên làm gì bây giờ.

Lúc này, người đàn ông đứng dưới lầu đột nhiên ngẩng đầu lên, dọa Chung Nhân sợ hết hồn vội vàng vọt đến trốn sau lưng Phác Xán Liệt.

"Này, hắn không nhìn thấy em chứ?" Chung Nhân nhỏ giọng hỏi.

"Nói nhảm, làm sao bọn anh biết được?" Phác Xán Liệt bị người đàn ông đứng dưới lầu nhìn lướt qua, cả người bắt đầu cảm thấy không thoải mái "Oh! Hắn lấy điện thoại ra kìa."

"Đừng để hắn gọi điện cho Bạch Hiền, mau nghĩ cách ngăn cản đi!"

Trương Nghệ Hưng nhìn quanh bốn phía, đi tới bên trái ban công, rất nhanh nhấc xô nước màu đỏ lên, hướng ra ngoài ban công đổ xuống, tiếp đó toàn bộ nước rơi vào người đàn ông đang đứng dưới lầu - kể cả điện thoại của hắn.

"Cái đó anh gì đẹp trai ơi, ngại quá, tôi không cẩn thận đá phải xô nước, anh có sao không?" Trương Nghệ Hưng ném xô nước xuống dưới chân, lớn tiếng hỏi.

Nói thừa, mùa đông bị dội nước, có thể không sao được không? Tuy rằng có chút khinh bỉ cách làm của Trương Nghệ Hưng, nhưng Phác Xán Liệt vẫn không khỏi nâng khóe miệng lên.

Chung Nhân núp ở phía sau hắn đã sớm cười đến co rúm cả vai, còn không ngừng khen Trương Nghệ Hưng "Không hổ là anh zai em, làm tốt lắm."

Nếu không phải sợ Thư Mộ Vũ nhìn thấy mình sẽ đi lên lầu, Chung Nhân thật sự muốn nhìn bộ dạng ướt như chuột lột của hắn.

"Ba người đang làm gì ở đây thế?"

Ba người nghe thấy thanh âm này, cùng quay đầu lại, ngay cả biểu cảm trên mặt cũng giống nhau - hoảng hốt.

Biện Bạch Hiền, sao lại tới đây vào lúc này?

+++

"Ha ha ha. . . " Chung Nhân nhếch khóe miệng, lúng túng cười hai tiếng, đi đến trước mặt Biện Bạch Hiền, bởi vì có chút chột dạ nên con ngươi không ngừng đảo quanh viền mắt "Anh zai, anh dậy làm gì?"

Biện Bạch Hiền giơ điện thoại trong tay lên, qươ qươ trước mặt Chung Nhân "Điện thoại kêu hai tiếng liền thức dậy."

Chung Nhân mặt cứng đờ, xem ra vẫn hành động chậm một bước, hắn nghĩ Biện Bạch Hiền nhất định đã đoán ra được dãy số xa lạ kia là ai.

"Không khí bên ngoài trong lành, bọn tôi đứng nói chuyện phiếm." Phác Xán Liệt cũng dựa vào lan can, một tay gãi đầu, động tác vô cùng mất tự nhiên.

Giờ phút này chiều cao của hai người đã phát huy tác dụng to lớn, Biện Bạch Hiền không thể thấy được cảnh tượng lạnh lẽo dưới lầu. Tuy rằng cậu cảm thấy có chút kỳ lạ nhưng khi nhìn thấy băng cá nhân trên tay Phác Xán Liệt cũng không nghĩ nhiều nữa.

"Tay cậu làm sao vậy?"

Phác Xán Liệt cười cười "Không sao, vừa rồi không cẩn thận làm đứt tay."

Biện Bạch Hiền hoàn toàn không biết mình là đầu sỏ gây nên chuyện này, nắm lấy tay hắn nghiên cứu một hồi "Ừ, thoạt nhìn cũng không nghiêm trọng."

Phác Xán Liệt nháy mắt với hai người kia, vội vàng sửa lại "Ai bảo không nghiêm trọng, quấn như cái bánh chưng, mau đi tới phòng cậu, giúp tôi băng bó lại." Nói xong cũng không chờ người trước mắt kịp phản ứng, đẩy luôn vào nhà.

Vào phòng, Phác Xán Liệt ngồi trên giường, có chút bất an nhìn người trước mặt vì mình mà chăm chú băng bó một vết thương bé tí, hắng giọng một cái nhẹ giọng nói "Bạch Hiền. . . "

"Ừ?" Biện Bạch Hiền không ngẩng đầu lên, chú tâm vào vết thương của Xán Liệt.

"Lúc sáng nay. . . cái đó. . . cậu không giận chứ?" Phác Xán Liệt không biết nên hỏi như thế nào, chỉ thốt ra những câu từ lộn xộn.

"Giận? Giận cái gì?" Ngữ khí vẫn thản nhiên như cũ, giống như là đối với vấn đề này cảm thấy có chút kỳ quái.

"Không có gì. Thuận miệng thì hỏi một chút." Phác Xán Liệt vừa mới hưng phấn vì Biện Bạch Hiền để ý đến chuyện mình bị thương, giờ lại rơi vào trầm mặc không nói gì nữa, lẳng lặng nhìn Biện Bạch Hiền băng bó vết thương cho mình - xem ra cậu ấy không thích mình.

Cùng lúc đó, ngoài ban công.

"Hắn đang lên đây." Thấy Thư Mộ Vũ ngẩng đầu nhìn chằm chằm tầng này một hồi lâu, sau đó quả quyết đi vào cửa, Trương Nghệ Hưng vẻ mặt vốn đang đắc ý cũng trở nên nóng nảy.

Hắn và Chung Nhân vội vàng chạy vào nhà, phải làm sao bây giờ?

Cốc cốc cốc tiếng đập cửa vang lên như dự đoán, hai người nhìn nhau nửa ngày, Chung Nhân lấy khí phách tráng sĩ một đi không trở lại, vỗ mạnh lên vai Trương Nghệ Hưng "Anh zai, đã đến lúc nợ máu phải trả bằng máu rồi."

Trương Nghệ Hưng nhìn Chung Nhân trốn vào phòng bếp, chỉ thò ra nửa con mắt - khinh bỉ Chung Nhân loại tiểu nhân vô dũng vô mưu, từ từ đi ra cửa, lập tức thay đổi thành bộ dạng tươi cười thành khẩn "Vị đẹp trai này thật ngại quá, không phải anh lên tìm tôi để tính sổ đấy chứ? Vừa rồi tôi thật sự không cố ý, chân của tôi, cứ đến mùa đông bệnh cũ lại tái phát, thỉnh thoảng lại co rút vài cái, không khống chế được!"

Thư Mộ Vũ nhìn xuyên qua người trước mặt liếc vào trong nhà mấy lần "Xin hỏi Kim Chung Nhân có nhà không?"

"Kim cái gì Nhân? Là con cái nhà nào? Tôi không biết." Trương Nghệ Hưng tuyệt đối ở thế tấn công.

"Nhưng đồ trang trí trong nhà, nếu như tôi nhớ không lầm thì không hề thay đổi."

"Khi tôi chuyển tới đã như vậy rồi."

"Nhưng. . . " Thư Mộ Vũ không tức giận chút nào, khăng khăng cho rằng Kim Chung Nhân nhất định chưa chuyển đi.

"Nhưng cái gì mà nhưng, vị đẹp trai này, nếu anh đến đây để chứng minh đây là nhà của người khác thì mau đi đi." Sợ kéo dài thời gian Biện Bạch Hiền sẽ ra ngoài, Trương Nghệ Hưng trực tiếp hạ lệnh đuổi khách.

Sau đó một tiếng mở cửa không chút lưu tình vạch trần lời nói dối của Trương Nghệ Hưng.

"Thư Mộ Vũ? !" Thanh âm của Biện Bạch Hiền lúc nào cũng xuất hiện kinh thiên động địa như vậy, Trương Nghệ Hưng cứng ngắc quay đầu lại, thấy vẻ mặt kinh ngạc của Bạch Hiền, và Phác Xán Liệt theo sau Bạch Hiền ra khỏi phòng.

"Bạch Hiền?" Người đàn ông đứng ở cửa không ngờ tới sẽ gặp lại nhau như vậy, nhất thời trở nên sững sờ.

Phải, nếu đã gặp mặt rồi thì Chung Nhân cũng lười không muốn trốn nữa, từ phòng bếp đi ra.

Biện Bạch Hiền nhìn người đàn ông ngoài cửa đã ướt hơn một nửa, sau đó lại hướng ánh mắt về phía Chung Nhân, trong ánh mắt lộ vẻ trách móc.

Chung Nhân bị nhìn chằm chằm như vậy, cảm thấy không vui, nhỏ giọng lẩm bẩm "Cũng không phải người ta làm, nhìn cái rắm a."

"Vào thay quần áo sạch đi." Tuy rằng không đặc biệt muốn nhìn thấy người đàn ông này, nhưng cũng không thể để hắn mặc quần áo ướt sũng như vậy đi về, Biện Bạch Hiền thuận miệng nói một câu, xoay người đi vào phòng Chung Nhân cầm vài bộ quần áo, sau đó đi vào phòng mình.

"Chậc chậc, căn phòng kia đã trở thành phòng chữa bệnh của Biện Bạch Hiền." Trương Nghệ Hưng nhìn thấy người đàn ông kia đắc ý đi vào không nhịn được mở miệng chế nhạo.

"Còn là phòng chữa bệnh tình cảm." Độ Khánh Tú vốn đang ngồi chơi một mình trong góc nhìn thấy trai đẹp liền trở nên hưng phấn, nhanh nhẹn bổ sung thêm.

Mấy chữ này khiến Thư Mộ Vũ sửng sốt một chút, lúc này mới chú ý tới người đàn ông vừa theo sau Biện Bạch Hiền ra khỏi phòng, ánh mắt hắn nhìn mình cũng không thân thiện, dĩ nhiên, trong phòng này cũng không có mấy người nhìn mình với ánh mắt thân thiện, nhưng duy chỉ có người này là trong ánh mắt còn pha trộn tình cảm khác.

Thay quần áo xong lại nhìn thoáng qua Phác Xán Liệt, Thư Mộ Vũ càng cảm thấy có một cảm giác nguy hiểm khó tả, bước chân hướng ra cửa chợt ngừng lại "Mọi người đông như vậy, không ngại để tôi ăn chực một bữa cơm chứ?"

"Không ngại không ngại!" Độ Khánh Tú nhanh nhảu trả lời, nhìn anh đẹp trai mới tới, tươi sáng --- rất hài lòng a! ! !

"Độ Khánh Tú, cậu cất ngay ánh mắt gian tà ấy đi cho tôi." Chung Nhân vừa tức vừa giận ngồi xuống bên cạnh Độ Khánh Tú, xoay đầu hắn về phía mình. Cũng không có ý định kêu Thư Mộ Vũ ngồi xuống.

"Ừ" Biện Bạch Hiền thì lại cảm thấy cực kỳ lúng túng, giơ ngón tay trắng nõn lên chỉnh lại mấy sợi tóc mái, ậm ừ một câu sau đó trở về phòng.

Phác Xán Liệt và Trương Nghệ Hưng không nói gì, đi vào phòng bếp tiếp tục nấu cơm.

Đồng hồ treo tường ngoài phòng khách hình như cũng bị không khí lạnh lẽo này ảnh hưởng, khiến người ta cảm thấy chạy chậm hơn bình thường, chỉ khoảng hơn 1 tiếng là đến buổi trưa, nhưng lại có cảm giác như đã trôi qua cả nửa ngày.

Bữa cơm này bầu không khí có chút quái dị, tất cả mọi người lẳng lặng ngồi ở vị trí nhìn Biện Bạch Hiền im lặng bày đồ ăn.

Lúc này tiếng đập cửa lại vang lên kết thúc cảnh mọi người dùng ánh mắt xuyên thủng qua người Biện Bạch Hiền.

Ông chủ Ngô vừa mới đi tới phòng khách, đã bị Độ Khánh Tú hai mắt sáng lên nhào vào lòng, kèm theo tiếng hét của Chung Nhân "Con mẹ nó, Độ Khánh Tú cậu lại đây cho tôi!"

Trong thế giới của Độ Khánh Tú, chỉ cần là đẹp trai, hắn đều thích.

"Hey, sao lại yên tĩnh như vậy?" Người trong lòng lưu luyến không rời bị Chung Nhân cưỡng chế tách ra, Ngô Diệc Phàm đi tới bàn ăn ngồi xuống, phát hiện một gương mặt mới, lại vội vàng mở miệng nói "Ah, bạn mới hả? Đến đây đến đây, ai giới thiệu một chút đi."

Vẫn không ai nói chuyện.

"Xin chào, tôi là Thư Mộ Vũ, là. . . " Thư Mộ Vũ tự mình đứng dậy, còn chưa nói hết đã bị Ngô Diệc Phàm cắt ngang, "Ha ha ha ha, tiểu tử này bộ dạng không tồi, có muốn đến chỗ anh làm không? Vừa đúng lúc Xán Liệt xin nghỉ."

Ông chủ Ngô không quan tâm đến quan hệ của hắn với những người ở đây, chỉ cảm thấy diện mạo đẹp như vậy nếu như có thể đến làm ở DESIRE thì tốt quá.

Thư Mộ Vũ mới về nước còn chưa kịp tìm việc làm đương nhiên là cầu còn không được, hiếu kỳ hỏi "Xin hỏi công việc là?"

"Aish, Diệc Phàm! ! !" Trương Nghệ Hưng hốt hoảng kêu Ngô Diệc Phàm, định ngăn cản không cho hắn nói thêm nữa, ai ngờ trong đầu ông chủ Ngô bây giờ chỉ có tiền, căn bản không để ý tới Trương Nghệ Hưng, thốt ra hai chữ "Money Boy!"

Dứt lời, trừ Độ Khánh Tú ra, tất cả mọi người đều nhìn hắn với biểu cảm 'vừa mới vạ miệng'.

Tôi nói sai cái gì sao? Nhận được những ánh mắt không tốt này Ngô Diệc Phàm nghĩ.

Khóe miệng của Thư Mộ Vũ hơi co giật, nụ cười đông cứng ở trên mặt, nhân tiện liếc Phác Xán Liệt một cái, tự nhiên ánh mắt cũng trở nên khinh miệt.

Cảm nhận được ánh mắt của người nọ, tâm tình của Phác Xán Liệt lại càng rơi xuống đáy vực --- đúng vậy, không lâu trước đây mình còn là một Money Boy dơ bẩn.

Mọi người lại rơi vào trầm mặc.

"Nào nào nào, mọi người ăn đi, mọi người dùng bữa." Độ Khánh Tú cầm lấy đôi đũa, kêu gọi mọi người.

Không được mọi người đáp lại, hắn liền tự mình gắp thức ăn vào bát người khác.

"Diệc Phàm, dùng bữa."

"Xán Liệt, dùng bữa."

"Mộ Vũ, dùng bữa."

"Chung Nhân, dùng bữa."

Độ Khánh Tú bận rộn gắp qua gắp lại cho 4 người này, cho đến khi đồ ăn trong bát họ xếp thành một ngọn núi nhỏ, núm đồng tiền trên mặt Trương Nghệ Hưng cũng lộ ra theo tiếng cười của hắn.

Nhưng biểu cảm trên mặt Chung Nhân lại khó chịu đến mức muốn giết người, lông mày nhíu chặt lại, không ngừng run rẩy.

Hắn đột nhiên đứng dậy, dùng sức đập tay xuống bàn "Mẹ nó, Độ Khánh Tú!"

"Làm sao?"

"Tôi không phải chó, sao toàn gắp xương cho tôi?" Chung Nhân chỉ vào cái bát toàn là xương hỏi.

"Xán Liệt nói, xương có nhiều canxi!"

"Vậy con mẹ nó cậu gắp cho Xán Liệt đi!"

"Tôi rất thích biểu hiện của cậu, không phải cậu suốt ngày ầm ĩ là vì muốn tôi yêu cậu sao?"

Hai người cứ như vậy cậu một câu tôi một câu, Phác Xán Liệt bắt đầu cảm thấy nhức đầu.

"Tôi đi trước." Phác Xán Liệt buông đũa xuống, đứng dậy cầm áo khoác rời đi.

Chờ đến lúc Biện Bạch Hiền kịp phản ứng, đã nghe thấy tiếng đóng cửa, cậu cũng lười đứng dậy đuổi theo Phác Xán Liệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro