chap 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Phác Xán Liệt, cậu hẹn tôi 10 giờ tối gặp mặt, vậy mà cậu lại đến muộn."

Biện Bạch Hiền nghiêm mặt chỉ trích Phác Xán Liệt.

Phác Xán Liệt vừa mới chạy tới, thở hổn hển một lúc lâu mới mở miệng nói: "Xin lỗi, vừa rồi có việc bận nên đến muộn." Hắn liếc mắt nhìn Biện Bạch Hiền, phát hiện hai tay cậu ấy đã lạnh đến đỏ ửng. Vươn tay ra, muốn làm ấm đôi tay đã lạnh cóng kia, nhưng lại bị chủ nhân của nó tránh được. Hắn hơi xấu hổ, dừng một chút, lại đút tay vào túi, "Bạch Hiền, cậu ăn cơm chưa?"

"Ăn rồi."

"Tôi còn chưa ăn, cậu đi cùng tôi đi."

"Cậu gọi tôi ra đây để đi ăn cơm cùng cậu?"

"Cũng không hẳn, dù sao thì đi ăn gì trước đã, tôi đói bụng, ăn xong chúng ta lại đi chơi."

Nói xong, Phác Xán Liệt đi trước, không cho người phía sau cơ hội mở miệng dong dài.

Mà Biện Bạch Hiền chỉ nhỏ giọng lầm bầm hai câu, sau đó cũng chậm chạp đi theo.

Hai người một trước một sau đi vào siêu thị, Phác Xán Liệt tùy ý cầm hai cái bánh mì và một chai nước.

"Có muốn ăn không?" Hắn quay đầu lại nhìn Biện Bạch Hiền.

"Không."

"Được rồi, vậy sau này đừng nói là tôi không mời cậu!" Phác Xán Liệt đến bên quầy đồ uống nóng, tùy ý cầm lấy một hộp sữa, đi thanh toán.

Hai người ra khỏi siêu thị, tìm một cái ghế dài ven đường ngồi xuống.

"Này, cho cậu."

Phác Xán Liệt đem đồ uống nóng trong tay đưa cho Biện Bạch Hiền.

"Vừa nãy đã bảo không muốn uống rồi mà." Biện Bạch Hiền ghét bỏ liếc nhìn hộp sữa tươi Vượng Tử trong tay Phác Xán Liệt.

"Tôi cho cậu cầm để ủ ấm tay, không phải để uống."

Nghe xong lời này, Biện Bạch Hiền mới vươn tay ra nhận hộp sữa tươi Vương Tử.

"Thằng bé trên cái hộp này, rất giống cậu khi cười rộ lên!"

Biện Bạch Hiền nhìn chằm chằm nhân vật hoạt hình trên vỏ hộp -- nó thật sự rất giống Phác Xán Liệt khi cười rộ lên, miệng đầy răng.

Phác Xán Liệt cắn một miếng bánh mì trong tay, con ngươi màu nâu chứa đầy ấm áp và hạnh phúc.

"Này, cậu ăn cái này hả? Ăn nhiều bánh mì không tốt cho dạ dày đâu."

Biện Bạch Hiền giống như một cái máy, một phút không nói lời nào, đã cảm thấy khó chịu trong người.

"Không còn cách nào khác, ai bảo cậu cầm tiền của tôi lại không trả cho tôi, tôi chỉ còn tiền ăn bánh mì." Lại nghĩ tới ba ngày trước, Biện Bạch Hiền ôm tiền chạy mất, thật ra trong lòng Phác Xán Liệt vẫn rất vui, hắn cho rằng Biện Bạch Hiền thích mình, nên mới quản những chuyện này.

"Xạo cái rắm, tôi không tin cậu chỉ có 5000 đồng kia để sống qua ngày."

"Này, cậu thanh cao như vậy, nói mấy lời này không hợp đâu." Quả nhiên, ảnh chụp và bề ngoài đều là gạt người. Phác Xán Liệt nghĩ.

Những lời Biện Bạch Hiền định nói đã chạy đến cổ họng, vừa mở miệng ra còn chưa kịp lên tiếng thì chuông điện thoại reo. Cậu nhìn chủ nhân của chiếc điện thoại, có chút ngạc nhiên đã hơn 10 giờ đêm rồi, ai còn gọi điện vào giờ này.

Nhưng chủ nhân của chiếc điện thoại hình như không định nghe điện thoại, tiếp tục gặm bánh mì.

"Này, cậu điếc à?"

Biện Bạch Hiền không chỉ lắm mồm, mà còn là người nóng vội, từ việc cậu đánh vào lưng Phác Xán Liệt có thể thấy được điều đó.

Cú đánh này, khiến Phác Xán Liệt bị nghẹn.

"Ư! ! ! Ư! ! !" Đôi mắt xinh đẹp của Phác Xán Liệt trợn lên, trong ánh mắt phát ra tín hiệu cầu cứu. Tay trái cầm bánh mì, tay phải chỉ Biện Bạch Hiền, xong lại chỉ vào chai nước trên ghế.

"Làm. . . làm gì vậy, này." Rõ ràng tên hung thủ này cảm thấy luống cuống, bị tay Phác Xán Liệt chỉ loạn làm cho đầu óc choáng váng.

Dưới đèn đường, trên băng ghế dài, bản tình ca "Điều kỳ diệu tháng 12″ vang lên, hai người luống cuống diễn hài kịch.

Thượng đế ban cho hai người này sinh mạng, nhưng hình như đã quên mất phụ kiện quan trọng là trí thông minh.

Sau khi Phác Xán Liệt nghẹn đến đỏ cả mặt, Biện Bạch Hiền mới nhận thức được người nọ là bị nghẹn, vội vàng cầm lấy chai nước trên ghế mở nắp, đưa đến bên miệng Phác Xán Liệt.

Lúc này điện thoại đã yên tĩnh trở lại, hạ màn vở hài kịch này.

Phác Xán Liệt há to miệng hít thở, tay phải vỗ vỗ vai Biện Bạch Hiền. Sau đó cười một tiếng, giọng nói tràn đầy châm chọc "Cảm ơn trí tuệ của cậu, đã cứu tôi."

"Cậu đang xem thường ai đó, chính cậu cũng không phải không có tay."

Biện Bạch Hiền trợn mắt liếc Phác Xán Liệt.

"Tôi chính là muốn cậu giúp tôi uống nước, được chứ?" Ánh mắt Phác Xán Liệt gắt gao chế trụ, Biện Bạch Hiền nghe xong lời này trở nên bối rối, một tay hắn đặt lên lưng ghế phía sau Biện Bạch Hiền. Xê dịch cơ thể, thu hẹp khoảng cách giữa hai người.

Ánh mắt hắn mãnh liệt như những móng vuốt, Biện Bạch Hiền không có chỗ trốn. Bất giác hai tai đỏ ửng, môi trên mím chặt môi dưới. Không biết nói gì. Cậu cũng không biết trong lòng mình cảm thấy thế nào, tóm lại chính là.

Lúng túng.

Rất lúng túng.

Giữa lúc Biện Bạch Hiền bị Phác Xán Liệt nhìn cảm thấy không được tự nhiên muốn đưa tay đẩy hắn ra thì điện thoại vừa mới yên tĩnh lại vang lên lần nữa, phá vỡ sự im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng tim đang đập.

"Điện thoại lại kêu kìa, cậu mau nghe đi." Biện Bạch Hiền nhỏ giọng nói.

Phác Xán Liệt chẹp một tiếng, nhíu mày, móc điện thoại ra -- thật là tránh không khỏi cú điện thoại này.

"Này, Phác Xán Liệt, đã 3 ngày rồi, tại sao còn chưa gửi tiền qua đây?"

Vừa mới nhấn phím nghe, bên kia điện thoại đã truyền đến giọng nói chất vấn, hơn nữa còn nói to đến mức Biện Bạch Hiền bên cạnh nghe rõ không thiếu một chữ nào.

Phác Xán Liệt cầm điện thoại áp bên tai, không biết phải nói gì, chỉ cau mày.

Hắn nên nói gì? Xin lỗi sao?

"Phác Xán Liệt, anh không muốn gửi tiền, tôi cũng không cầu xin anh gửi, anh không nói lời nào là có ý gì?"

"Không nói lời nào, tức là không muốn gửi tiền cho cô!"

Biện Bạch Hiền ở bên cạnh đoạt lấy điện thoại của Phác Xán Liệt quát. Bởi vì đối với người phụ nữ kia cảm thấy phẫn nộ nên thanh âm có chút run rẩy.

Phác Xán Liệt không đòi lại điện thoại, ngược lại vẻ mặt nhẹ nhõm hai tay đan vào nhau đặt ở sau đầu, dựa vào lưng ghế, chuẩn bị nghe hai người nói chuyện.

"Anh là ai? Đưa điện thoại cho Phác Xán Liệt, đây là chuyện của tôi và anh ấy."

"Cô nghe không hiểu sao? Đã nói là không muốn gửi tiền cho cô nữa, còn muốn chuyển máy làm gì?"

"Rốt cuộc anh là ai?"

"Tôi?" Phun ra một từ đơn, Biện Bạch Hiền liếc Phác Xán Liệt một cái, kết quả vừa vặn gặp phải người kia đang nhìn mình cười yếu ớt, trong đôi mắt chứa đầy mong đợi và thâm tình.

"Tôi là bố nó!" Biện Bạch Hiền hoàn toàn không để ý đến cảm nhận của Phác Xán Liệt, từ anh trai người ta đã thuận lợi thăng chức lên làm bố.

Quả nhiên, nghe được câu trả lời này Phác Xán Liệt ngay lập tức thu hồi ý cười, ánh sáng trong mắt cũng bị mây đen che phủ, bất đắc dĩ thở dài.

Bên kia điện thoại hình như cảm thấy kinh sợ, chờ nửa ngày không thấy nói gì.

"Tóm lại, cô đừng gọi cho nó nữa, sau này điện thoại này sẽ do tôi dùng, đừng có không biết xấu hổ mà gọi điện đến đòi tiền."

Cúp điện thoại, Biện Bạch Hiền đưa cho Phác Xán Liệt, không nhìn hắn. Tiếp theo đó là thời gian dài rơi vào trầm mặc.

Hai người đều có suy nghĩ riêng.

Biện Bạch Hiền nhất thời tức giận, cướp điện thoại của người khác, thái độ cực kỳ ác liệt tham dự vào chuyện của người ta. Bây giờ nghĩ lại, cậu cảm thấy hành động này hơi khiếm nhã, sợ Phác Xán Liệt khó chịu nên không dám nhìn hắn.

Không biết trầm mặc như vậy ngồi bao lâu, khi hai người đứng dậy cảm thấy đầu gối hơi tê.

Hai người vẫn không nói gì chậm rãi đi bộ trên đường.

Bây giờ là rạng sáng nhưng người đi lại ở ngã tư đường vô cùng nhiều, trên mặt mọi người đều cực kỳ vui vẻ. Những đứa trẻ đuổi nhau, người lớn vừa nói vừa cười, trên tay cầm những que pháo sáng, dưới đất cũng bày rất nhiều ống trúc để bắn pháo hoa.

Hôm nay là ngày gì sao? Biện Bạch Hiền suy nghĩ.

Một bàn tay lớn đột nhiên nắm lấy cánh tay mình, Biện Bạch Hiền không hề phòng bị rơi vào trong lòng Phác Xán Liệt, sau đó là một bàn tay ôm chặt lấy cậu.

"Năm mới vui vẻ. Cảm ơn cậu đã trải qua ngày cuối cùng của năm 2013 cùng tôi." Phác Xán Liệt nói.

"Hả?" Biện Bạch Hiền chưa phản ứng kịp.

Tiếp theo một đôi môi ấm áp phủ lên môi cậu, đầu lưỡi cũng linh hoạt tiến vào bên trong.

Giờ phút này, mọi người reo hò, pháo bắn lên, pháo hoa màu sắc rực rỡ nhuộm đẫm một góc trời.

2013 trôi qua, 2014 đã đến. Tiễn cái cũ đón cái mới.

Biện Bạch Hiền cậu hãy giúp tôi tiễn những lo lắng đi đi.

Phác Xán Liệt nghĩ.

+++

"Này này này, Chung Nhân! Cậu lại kéo anh vào trong đó làm gì?" Hiếm khi không có việc gì làm có thể nghỉ ngơi một chút, lại bị người nào đó cưỡng chế kéo tới cổng Desire, dọc đường đi Biện Bạch Hiền chửi mắng ầm ĩ, hối hận lúc trước không nên quen biết con người xấu xa này.

"Cái này còn không phải là lo lắng cho vợ chồng son các người mấy ngày không gặp sẽ nhớ nhau sao?" Chung Nhân không thèm để ý đến sắc mặt không tốt của Bạch Hiền, một tay túm lấy cậu đi vào bên trong.

"Xán Liệt! Anh trai em tới rồi!" Chung Nhân vừa vào cửa liền nhìn thấy Phác Xán Liệt, ngay lập tức lớn tiếng gọi, so với người khác còn hưng phấn hơn.

Không đánh lại Chung Nhân, Biện Bạch Hiền bất đắc dĩ thở dài đi theo hắn, nhìn thấy Phác Xán Liệt ôn nhu nhìn mình không khỏi rùng mình một cái, không phải chỉ mới hẹn hò một lần thôi sao, biểu hiện có cần phải như vậy không.

"Đến rồi à." Phác Xán Liệt quét mắt qua hai người, cố định tầm mắt trên người Biện Bạch Hiền.

"Khụ khụ, thật là có vợ liền quên mất anh em." Cảm nhận được nhu tình của Phác Xán Liệt đối với Bạch Hiền, Chung Nhân không được tự nhiên ho nhẹ, cười xấu xa nói.

Biện Bạch Hiền lười nói chuyện, liếc Chung Nhân một cái, không nhìn thẳng vào Phác Xán Liệt, quay mặt sang hướng khác.

"Ơ? Kia không phải thằng nhóc cậu muốn tìm sao?" Nghe thấy vậy, Chung Nhân thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên nhìn theo hướng tay Bạch Hiền chỉ, đang nghĩ thằng nhóc mình tâm tâm niệm niệm cuối cùng cũng xuất hiện, không khống chế được đang định đi qua thì bị Bạch Hiền kéo lại, "Nó đang tới đây."

Quả nhiên, Độ Khánh Tú nhìn quanh một hồi, sau đó không hề do dự đi tới bên này.

Chung Nhân không hiểu sao có chút khẩn trương nhìn người đang đến gần, âm thầm cầu nguyện là cậu ấy đến tìm mình.

"Phác Xán Liệt, " Không ngờ, Độ Khánh Tú đi thẳng tới trước mặt Phác Xán Liệt, "Đêm nay tôi muốn ngủ với anh."

"Không được!" Chung Nhân rống lên, nhưng chỉ đổi lại ánh mắt lạnh lùng của đối phương, "Mắc mớ gì tới cậu." Nói xong lại nhìn chằm chằm Phác Xán Liệt.

Chung Nhân nghẹn lời, nhìn thấy Bạch Hiền bên cạnh thì sáng mắt lên, vội vàng kéo tới đây "Phác Xán Liệt là người của anh ấy!"

Biện Bạch Hiền đang xem kịch vui, đột nhiên bị kéo tới, nghe thấy vậy càng kinh ngạc, "Đừng có vớ vẩn, biến đi!" Nói xong ghét bỏ nhìn Chung Nhân, không chú ý tới ánh mắt Phác Xán Liệt chợt lóe lên tia ảm đạm.

"Phải không?" Độ Khánh Tú nhìn Biện Bạch Hiền một chút, "Thật sự không nhìn ra đấy." Nói xong tầm mắt lại chuyển đến trên người Phác Xán Liệt "Nói đi, có đồng ý không."

"Cái này còn phải để xem cậu nguyện ý chi bao nhiêu tiền." Phác Xán Liệt cười khẽ nhìn Độ Khánh Tú, đôi mắt hoa đào câu dẫn.

"Bạch Hiền, anh mau ngăn cản đi!" Thấy Độ Khánh Tú căn bản không để ý tới mình, Chung Nhân lay Bạch Hiền, vẻ mặt nôn nóng.

"Đây là công việc của hắn, ngăn cản làm gì." Biện Bạch Hiền hoàn toàn không để ý, chỉ nhún vai nhìn chằm chằm Chung Nhân ý vị thâm trường nói "Thích thằng nhóc kia thì đoạt lấy đi."

Chung Nhân sửng sốt, nhìn Bạch Hiền, lại nhìn Độ Khánh Tú đang đứng trước mặt Phác Xán Liệt, ngang ngược túm tay Độ Khánh Tú lôi đi.

"Cậu làm gì vậy?" Không ngờ tới hành động này, Độ Khánh Tú có vẻ tức tối, dùng sức giãy dụa muốn thoát ra.

Chung Nhân không nói gì, chỉ siết chặt tay, sắc mặt khó chịu nhìn chằm chằm Độ Khánh Tú.

"Buông tay!" Giãy dụa không được, Độ Khánh Tú nghiêm giọng quát, nhìn người trước mắt với vẻ mặt xem thường "Tôi đối với cậu một chút cảm giác cũng không có, cứ dính lấy tôi cậu có bệnh sao!"

Xán Liệt trái lại không làm gì, chỉ cười nhìn Chung Nhân và Độ Khánh Tú, không nói lời nào.

"Tôi thích cậu đấy thì sao! Tôi không muốn thấy cậu lên giường với người đàn ông khác!" Nghe thấy Độ Khánh Tú chửi mình, Chung Nhân nhịn không được rống lên, tay cũng hung hăng buông ra.

Độ Khánh Tú trái lại không hề nhúc nhích, trầm mặc một hồi mới giương mắt nhìn người đàn ông trước mặt, kéo hắn lên lầu, "Vậy đêm nay cậu theo tôi."

Biện Bạch Hiền nhìn hai người rời đi không nói gì, ngáp một cái xoay người định rời đi, nhưng cảm giác được cổ tay bị người khác nắm lấy.

"Phác Xán Liệt? Làm gì vậy?" Từ hôm hai người ôm hôn nhau trên quảng trường, Biện Bạch Hiền vẫn luôn tránh mặt Phác Xán Liệt, cảm thấy bầu không khí giữa hai người có chút quái dị.

"Cậu cứ đi như vậy sao?" Phác Xán Liệt ngược lại còn kinh ngạc hơn Biện Bạch Hiền, hỏi.

"Chẳng lẽ còn phải lên. . . " Biện Bạch Hiền vừa định nói ra hai chữ lên giường, chợt nhớ tới mình và người này đúng là đã từng có quan hệ, nên lại thôi.

"Hôm nay cậu không thừa nhận quan hệ của chúng ta tôi phải tính sổ với cậu thế nào đây?"

"Cái gì? !" Biện Bạch Hiền nhất thời không kịp phản ứng, ngây người nhìn Phác Xán Liệt.

Thấy phản ứng của Biện Bạch Hiền, Phác Xán Liệt nhịn không được khẽ hôn lên môi cậu một cái, "Chính là không thừa nhận cậu là của tôi."

Biện Bạch Hiền trong nháy mắt liền nổi giận, "Cái gì mà tôi là của cậu, rõ ràng là cậu là của tôi!"

Vừa dứt lời thấy vẻ mặt của Phác Xán Liệt mới phát hiện hình như không đúng, Biện Bạch Hiền lúng túng cười, giơ tay lên muốn hắn buông ra.

Nhưng Phác Xán Liệt sao có thể bỏ qua cơ hội này, tiến lên ôm thật chặt, giọng nói cưng chiều "Nếu cậu đã nói tôi là của cậu, vậy thì đêm nay ở lại với tôi đi."

"Này! Thả tôi xuống!" Biện Bạch Hiền không an phận giãy dụa, đối với lời vừa nói hối hận không kịp.

"Không thả." Phác Xán Liệt nhếch miệng cười, không hề để ý tới người trong lòng đang giãy dụa, ôm lên lầu.

+++

"Phác Xán Liệt, thả tôi xuống!"

"Được."

Phác Xán Liệt cười xấu xa, khẽ buông tay, thả người trong lòng xuống giường.

"Phác Phác Phác Phác Xán Liệt, cậu định làm gì. . . "

Nhìn thấy ánh mắt như lang như hổ của Phác Xán Liệt, Biện Bạch Hiền trong lòng run lên. Tên này không phải người, mình mặc quần áo dày như vậy đều bị ánh mắt nóng bỏng của hắn nhìn xuyên qua, ánh mắt này là tia X quang sao? Quét qua cả người mình một lần.

Biện Bạch Hiền ánh mắt né tránh, tròng mắt bất an nhìn xung quanh, hai gò má ửng đỏ, hàm răng khẽ cắn đôi môi phấn hồng, toàn bộ những hành động này đều bị Phác Xán Liệt thu vào tầm mắt. Nội tâm của hắn đã không nhịn được mà rung động, giữa bầu không khí náo nhiệt của năm mới, từng tế bào trong cơ thể đều sôi sục, mặc dù vậy, Phác Xán Liệt vẫn không có bất kỳ động tác gì, chỉ cười xấu xa nhìn Biện Bạch Hiền. Lúc này vẻ mê người của Biện Bạch Hiền không cần nói cũng biết, nên cậu ấy lo lắng Phác Xán Liệt cũng hiểu được.

Dù sao cũng mới thừa nhận không lâu, Biện Bạch Hiền xấu hổ ngại ngùng cũng là chuyện bình thường, nhưng giờ phút này, mình không hề làm gì, sao cậu ấy lại lúng túng như vậy, bộ dạng muốn trốn tránh, làm như mình là một con thú hoang muốn ăn tươi nuốt sống cậu ấy không bằng. Phác Xán Liệt nghĩ, quyết định trêu chọc cậu ấy một chút.

Phác Xán Liệt quỳ ở trên giường bò về phía Biện Bạch Hiền, Biện Bạch Hiền ánh mắt hoảng loạn nhìn Phác Xán Liệt đang chậm rãi tới gần.

Hắn thật sự rất đẹp trai, đôi mắt hoa đào như làn nước mùa thu, khiến người ta nhìn rồi động tâm không thôi, cười xấu xa lại càng hấp dẫn hơn, làm cho người ta mê muội. Biện Bạch Hiền thấy trong lòng xao động không yên.

"Phòng này rất nóng."

Thanh âm của Phác Xán Liệt hơi khàn, đưa tay cởi áo khoác của Biện Bạch Hiền, mà Biện Bạch Hiền đang trong trạng thái ngây ngốc hoàn toàn không hề phản kháng, để mặc cho Phác Xán Liệt cởi áo khoác và áo len của mình, trên người chỉ còn lại một cái áo phông mỏng manh. Phác Xán Liệt tưởng Biện Bạch Hiền đã đón nhận những cử chỉ thân mật của mình, vì vậy lại được voi đòi tiên nhẹ nhàng áp môi lên đôi môi có phần lạnh lẽo của Biện Bạch Hiền.

Biện Bạch Hiền bị nụ hôn bất chợt vừa rồi thức tỉnh, theo bản năng đẩy Phác Xán Liệt ra. Sau đó cầm lấy áo khoác xuống giường, vội vàng đi ra cửa.

"Bạch Hiền."

Nghe được thanh âm của Phác Xán Liệt, Biện Bạch Hiền có chút hoảng hốt. Lần trước trong lúc mơ hồ đã cùng Phác Xán Liệt phát sinh quan hệ, bây giờ nhớ lại vẫn thấy không thoải mái, vì vậy cậu bước nhanh hơn, không nghĩ tới thắt lưng lại va vào cạnh bàn. Rất đau. Biện Bạch Hiền nhíu mày, cũng không suy nghĩ nhiều, giữ lấy chỗ đau tiếp tục đi ra ngoài.

"Chờ một chút, Bạch Hiền."

Phác Xán Liệt thấy Biện Bạch Hiền ôm thắt lưng cảm giác có cái gì đó không đúng, liền bước tới giữ lấy Biện Bạch Hiền, nhẹ nhàng vén áo cậu lên, nhìn thấy hông cậu ấy có một vết máu, biết ngay là cậu ấy bị va vào cạnh bàn, hơn nữa vết thương còn hơi sâu.

"Tôi sát trùng cho cậu."

Phác Xán Liệt kéo Biện Bạch Hiền quay về bên giường để cậu ấy ngồi xuống, sau đó đi xuống dưới lầu tìm hộp y tế.

Biện Bạch Hiền hình như cũng đau nên lười di chuyển, ngồi yên trên giường.

"Có thể sẽ đau đấy, cố chịu một chút."

Phác Xán Liệt nói rất ôn nhu, làm cho Biện Bạch Hiền cũng an tâm hơn một chút, nhìn hắn lấy bông băng và thuốc đỏ ra, ngồi xổm xuống giường, nhẹ nhàng bôi thuốc lên vết thương của mình.

"Shhhh - "

"Cố chịu một chút, không sát trùng sẽ để lại sẹo, vết thương hơi sâu."

Biện Bạch Hiền cảm thấy thời gian trôi qua rất chậm, giống như đã qua một tiếng rồi, trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng bông băng trong tay Phác Xán Liệt chạm vào da thịt mình.

Đột nhiên, Biện Bạch Hiền cảm thấy hình như điện thoại trong túi áo rung lên, lấy ra nhìn, quả nhiên là có người gọi cho mình.

"Alo?" Biện Bạch Hiền nhíu mày, sau khi nghe thấy giọng nói của đối phương, lông mày càng nhăn lại, môi mím chặt, hình như không muốn nói chuyện với đối phương, nhưng cũng không cúp điện thoại, cứ như vậy lẳng lặng cúi đầu nghe đối phương nói.

Phác Xán Liệt ngẩng đầu nhìn Biện Bạch Hiền vài lần, phát hiện hai mắt cậu ấy nhìn chằm chằm xuống đất, khuôn mặt cứng ngắc. Phác Xán Liệt thở dài nặng nề, tiếp tục động tác trên tay.

Trầm mặc một hồi lâu, Biện Bạch Hiền thản nhiên ờ một tiếng, nói "Loại chuyện này, anh không cần phải nói với tôi."

Người ở đầu dây bên kia hình như có chút kích động, giọng nói cũng ngày một lớn hơn, từng chữ từng chữ lọt vào tai Phác Xán Liệt.

Phác Xán Liệt nhíu mày, nhất thời tăng thêm lực trên tay -- vừa mới cảm thấy đường đi bằng phẳng, nhưng không nghĩ tới phía trước lại là một màn sương mù dày đặc, khiến mình không biết phải đi về phía trước như thế nào.

Biện Bạch Hiền bị lực đột nhiên tăng thêm này làm đau, nghiêng người sang một bên né tránh, muốn giảm bớt cảm giác đau đớn "Được rồi, đừng nói nữa, tôi cúp máy đây."

Biện Bạch Hiền cúp điện thoại, đặt tay xuống siết chặt, vẻ mặt khó coi, lông mày nhíu chặt vẫn chưa giãn ra - Anh ta đã trở về, nói cho mình biết làm gì?

"Xin lỗi, vừa rồi không cẩn thận làm đau cậu!"

"Tôi về trước."

Nói xong, Biện Bạch Hiền đứng dậy mặc quần áo, không hề kiêng kỵ vết thương trên lưng, động tác rất nhanh.

Hiện tại trong đầu cậu rất hỗn loạn, muốn yên tĩnh một mình.

Phác Xán Liệt đứng dậy đưa áo khoác cho Biện Bạch Hiền, nhìn đồng hồ trên tường, hơn 1 giờ đêm rồi. Để Biện Bạch Hiền đi về một mình, hắn thật sự có chút lo lắng - có lẽ còn muốn ở bên cậu ấy một lát nữa.

"Trễ thế này rồi, để tôi đưa cậu về."

"Không cần, tôi tự đi được."

Biện Bạch Hiền nhận lấy áo khoác từ tay Phác Xán Liệt, không đợi Phác Xán Liệt kịp mở miệng đã bước nhanh ra cửa.

Mãi đến khi bóng dáng của Biện Bạch Hiền biến mất khỏi tầm mắt, Phác Xán Liệt mới như một quả bóng tức giận bị xì hơi, xụi lơ nằm trên giường, nhắm chặt hai mắt.

Vừa rồi hắn nghe thấy giọng một người đàn ông ở đầu dây bên kia, Phác Xán Liệt bắt đầu có chút bất an, mà càng khó chịu hơn chính là mấy chữ tựa như trái bom của người kia ---- Anh rất nhớ em.

Mấy chữ này có thể bùng nổ khiến hắn tan xương nát thịt.

Lúc này cửa bị đẩy ra, một cái đầu thò vào.

"Xán Liệt, ngài Quý ở dưới lầu nói đêm nay muốn. . . "

"Không muốn làm việc." Phác Xán Liệt không chờ Ngô Diệc Phàm nói hết đã mở miệng từ chối.

"Tiểu tử cậu, mấy ngày nay đều không làm việc."

"Không có tâm trạng."

"Này, tuy rằng còn có hai ngày nữa là cậu nghỉ việc, nhưng mấy ngày này cậu cũng phải làm việc chứ, mau đi kiếm thêm một chút cho anh." Rõ ràng Ngô Diệc Phàm đối với thái độ này của Phác Xán Liệt rất bất mãn.

"Không! Có! Tâm! Trạng!"

Phác Xán Liệt nhấn mạnh, từng chữ từng chữ một.

"Tiểu tử thối! Chúc cậu sau khi rời khỏi đây sẽ bị liệt dương."

"Em cảm ơn anh, em không làm việc ở đây nữa, hy vọng quán của anh cũng sớm đóng cửa."

Sau khi cửa bị đóng lại, Phác Xán Liệt trở mình, liếc nhìn hộp thuốc trên bàn, sau đó lại đảo con ngươi quanh viền mắt.

Không được, ngày mai phải tìm Chung Nhân để lập kế hoạch, phải nhanh chóng bắt Biện Bạch Hiền lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro