chap 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chung Nhân cầm điều khiển TV ngồi trên ghế salon ngoài phòng khách, nhàm chán đổi qua tất cả các kênh.

Bỗng nghe thấy tiếng mở cửa. Hắn liếc nhìn đồng hồ treo tường, kim đồng hồ chỉ hướng 15 giờ. Tiếp theo dời tầm mắt đến Biện Bạch Hiền đang đi vào cửa, giọng điệu vui vẻ nói "Bây giờ mới về đấy à?"

Biện Bạch Hiền ném chìa khóa lên bàn. Đỡ thắt lưng đi về phía Chung Nhân, không thèm trả lời hắn.

Chung Nhân thấy Bạch Hiền đi vào với tư thế kỳ lạ, trong lòng mừng thầm, rất hài lòng với kết quả này. - Ừm, xem ra tối hôm qua chiến đấu rất kịch liệt nha, làm đến 3 giờ chiều mới về, âm thầm khen ngợi sức chiến đấu của Phác Xán Liệt.

Cẩn thận ngồi xuống ghế salon, Biện Bạch Hiền trầm mặc một hồi, đột nhiên nghiêng đầu nhìn Chung Nhân, vẻ mặt có vẻ xoắn xuýt, lông mày nhíu lại "Hắc Chung, anh có một chuyện, không biết có nên nói cho Xán Liệt không."

"Chuyện gì?" Chung Nhân đặt điều khiển trong tay xuống, nghiêng đầu chuẩn bị lắng nghe Biện Bạch Hiền nói.

Biện Bạch Hiền hít một hơi thật sâu, nhớ lại chuyện vừa rồi khi tỉnh lại ở Desire.

Lúc tỉnh lại, Biện Bạch Hiền đầu óc ong ong, đồng thời còn kèm theo một trận đau đớn, cậu ngẩng đầu nhìn trần nhà, nhớ lại chuyện phát sinh ở phòng này tối hôm qua.

Có một số chi tiết không nhớ rõ lắm, nhưng những chi tiết quan trọng vẫn xuất hiện ngay lập tức trong đầu.

Mình trần truồng nằm dưới thân Phác Xán Liệt. Hai người kịch liệt giao hợp, âm thanh dâm đãng dồn dập. Càng về sau mình càng quấn quýt si mê thân thể của người đàn ông này, không ngừng đòi hỏi khoái cảm.

Hai chân quấn lên lưng hắn, rên rỉ làm người ta tê dại, cùng với cơ thể ham muốn dục vọng. Biện Bạch Hiền nhớ đến chỗ này, khuôn mặt nhỏ nhắn liền xấu hổ đỏ bừng - mình đã trở nên dâm đãng như vậy từ khi nào.

Tiếng vòi hoa sen trong phòng tắm kéo Biện Bạch Hiền trở về với thực tại. Chắc là Phác Xán Liệt đang tắm, cậu không biết lát nữa nên đối mặt với hắn như thế nào, vì vậy quyết định nhân lúc này "chạy trốn".

Đang định đứng dậy mặc quần áo nhưng vừa cử động thắt lưng liền đau muốn rách ra. Cậu "Shhh" một tiếng, hít một hơi khí lạnh. Đây chính là kết quả của việc buông thả dục vọng quá độ. Cậu chỉ có thể than một tiếng, bị anh em "bán đứng", bị cơ thể mình "bán đứng", thật đau xót làm sao, lòng người dễ thay đổi a.

Tiếng nước chảy trong phòng tắm đột nhiên dừng lại, khiến Biện Bạch Hiền bất chấp toàn thân không thoải mái, vội vàng mặc quần áo. Lúc này điện thoại trên đầu giường còn mang thêm phiền phức, vang lên. Cậu rất không kiên nhẫn cầm lên nghe. Còn chưa kịp nói gì, một giọng nữ đã truyền đến "Phác Xán Liệt, mấy hôm trước anh chuyển tới 1 vạn 5 tôi đã nộp tiền thuê nhà rồi, bây giờ sinh hoạt phí không đủ, lát nữa gửi thêm 5000 đi." Nói xong, điện thoại chỉ còn tiếng tút tút.

Biện Bạch Hiền lúc này mới kịp phản ứng, trong lúc vội vàng đã nghe nhầm điện thoại của người khác. Cậu sững sờ nhìn điện thoại vài giây, sau đó rất nhanh lại đặt điện thoại lên tủ đầu giường, tiếp tục mặc quần áo.

"Phác Xán Liệt, bạn gái cậu vừa gọi điện thoại tới, bảo cậu lát nữa gửi thêm 5000, nói là phí sinh hoạt." Biện Bạch Hiền mặc quần áo, tóc cũng không sửa sang lại, đến cửa phòng tắm nói một câu sau đó rời đi.

Dọc đường về nhà, Biện Bạch Hiền chung quy vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhất thời lại không nghĩ ra. Mãi đến khi về đến nhà, nhìn thấy Chung Nhân mới giật mình nhận ra.

"Anh thấy ảnh trên điện thoại của Phác Xán Liệt rất quen. Hóa ra bạn gái của hắn anh đã gặp qua, lần cậu tới sân bay đón anh ấy, lúc anh ở trong đại sảnh sân bay chuẩn bị gọi điện thoại cho cậu thì va phải một đôi tình nhân, cô gái ấy chính là bạn gái của Phác Xán Liệt."

Biện Bạch Hiền giọng nói rất quả quyết.

Chung Nhân đấm một cái lên đùi mình, căm phẫn nói "Mẹ kiếp, năm ngoái em cũng nói với Phác Xán Liệt, nhìn thấy người phụ nữ kia thân mật cùng người đàn ông khác, hắn nghe xong tỏ vẻ không tin, chỉ cười cho qua chuyện!"

"Lúc ấy em nhìn thấy cả người cô ta đều là hàng hiệu, làm gì có chuyện không có tiền. Em thấy cô ta chính là thấy Phác Xán Liệt ngốc, nên mới không biết xấu hổ mà đòi tiền."

Vừa nghĩ tới, đồ ngốc kia mỗi ngày đều bán thân lấy tiền, chịu đủ mọi ánh mắt thờ ơ và khinh thường của mọi người, lại là vì một người đàn bà nhân phẩm rách nát, Biện Bạch Hiền có chút kích động.

"Anh trai, anh nói xem gặp phải chuyện như vậy anh có căm phẫn không?"

"Nói nhảm, anh cậu cũng là một thanh niên chính nghĩa nhiệt huyết a."

"Vậy sao? Em đây là loại động vật máu lạnh mà bây giờ cũng không nhịn được, muốn đi ngăn cản Xán Liệt gửi tiền."

"Đúng đúng, nên làm như vậy!"

"Đúng không? Đúng không?"

"Đúng!"

"Vậy anh mau đi đi!"

"Đi đâu?" Biện Bạch Hiền trong nháy mắt dường như hiểu ra cái gì, nhưng vẫn chưa dám khẳng định, nhìn chằm chằm Chung Nhân.

"Mau đến ngân hàng nói cho Xán Liệt biết, trễ thêm một lúc nữa là tiền chuyển đi mất đấy." Chung Nhân trừng mắt, vẻ mặt giống như đây là chuyện đương nhiên.

"Tại sao lại là anh? Sao cậu không đi?"

Biện Bạch Hiền vừa nghĩ tới chuyện đêm qua lại cảm thấy ngượng. Càng không nghĩ tới chuyện đi gặp Phác Xán Liệt, mình sẽ không được tự nhiên. Nhất định giai đoạn trước mắt này sẽ không gặp Phác Xán Liệt.

"Không phải anh rất căm phẫn sao? Không phải anh là con người chính nghĩa sao?"

"Anh nhớ rõ cậu vừa mới nói, cậu cũng rất căm phẫn."

"Ầy, coi như anh làm một việc tốt, mau đi đi. . . mau đi đi, chậm một chút nữa là không kịp đâu, với lại em với hắn không thân."

Nói xong Chung Nhân liền đứng dậy, cầm lấy cánh tay Biện Bạch Hiền, kéo cậu ra cửa.

Biện Bạch Hiền liều mạng phản kháng, nhưng giãy dụa không lại cánh tay rắn chắc kia, chỉ có thể rống to "Không thân cái rắm, cậu và hắn chính là cùng một giuộc, còn mẹ nó không quen. Định lừa ai chứ!"

"Vậy cũng không thân bằng anh với hắn, đã phát triển đến quan hệ trên giường rồi."

"Con mẹ nó cậu còn không biết xấu hổ mà nói ra à, tối hôm qua là tại đứa nào, mà sáng nay tôi phải trả 8000 hả, thiếu chút nữa đã ngất xỉu ở đấy không về được." Biện Bạch Hiền giơ một chân lên khung cửa, liều chết đấu tranh lần cuối cùng.

"Sao anh nói nhảm lắm thế hả, còn không mau cút ra ngoài."

Nói xong, Chung Nhân giơ chân lên hướng về phía trước đá một cái, hất văng chân Biện Bạch Hiền đang để trên khung cửa, sau đó dùng sức đẩy một cái, Biện Bạch Hiền đã bị ném ra khỏi nhà. Tiếp theo đóng sập cửa lại, khóa trái. Chung Nhân đắc ý phủi tay. Trong lòng nghĩ - Biện Bạch Hiền, Phác Xán Liệt là một người đàn ông tốt, anh nên giữ chặt lấy. Mau giúp hắn thoát khỏi công việc cặn bã này.

Biện Bạch Hiền đứng gõ cửa vài cái nhưng không được đáp lại. Giống như quả bóng bị xì hơi rũ xuống cánh tay, thở dài một tiếng, khóe mắt vốn đã cụp xuống, nay lại càng giống như bị một vật nặng ngàn cân đè xuống thấp hơn.

Cậu suy nghĩ rốt cuộc có nên đến ngân hàng ngăn cản Phác Xán Liệt không. Tuy nói gặp nhau mình sẽ rất xấu hổ, nhưng nghĩ đến người phụ nữ kia coi chuyện gửi tiền cho cô ta là điều hiển nhiên, cũng có chút phẫn uất.

Sau một hồi suy nghĩ, Biện Bạch Hiền vẫn quyết định đi xuống dưới lầu.

+++

Biện Bạch Hiền đi qua đi lại trước cửa ngân hàng nửa ngày, hai mắt không ngừng nhìn vào trong.

Cậu tự cho là da mặt mình tương đối mỏng, cũng bởi vì tối hôm qua cùng Phác Xán Liệt phát sinh quan hệ nên mới ngại không muốn vào trong đối mặt với 'đương sự'.

Ở lần thứ N bảo vệ ngân hàng dùng ánh mắt kỳ quái quét về phía cậu, hơn nữa Phác Xán Liệt đã ngồi xuống quầy giao dịch, cầm tiền và chứng minh thư đặt lên quầy - Rốt cục Biện Bạch Hiền cũng đẩy cửa ngân hàng ra nhằm phía Phác Xán Liệt đi tới.

"Tiểu tử thối, rốt cục anh cũng tìm được mày, lại trộm tiền trong nhà gửi cho người khác đúng không?" Biện Bạch Hiền khiến Phác Xán Liệt trở tay không kịp, một tay đè đầu người nọ, tay kia gõ lên mặt quầy, tiếp theo nói với nhân viên ngân hàng bên trong "Cái đó. . . Xin chào, đây là em trai tôi, nó trộm tiền trong nhà. . . Ai, việc xấu trong nhà không nên nói ra ngoài! Cô có thể trả lại tiền cho tôi không? Chúng tôi không gửi nữa."

Nói xong, Biện Bạch Hiền cảm thấy cái đầu đang bị mình chế trụ động đậy, vì vậy lại tăng thêm chút lực, gắt gao chế trụ cái đầu không an phận kia. Tiếp tục nở nụ cười vô hại nhìn nhân viên ngân hàng.

Thấy nhân viên kia đối với lời nói của mình nửa tin nửa ngờ, Biện Bạch Hiền lại bổ sung thêm "Cái đó chúng tôi không gửi tiền nữa, phiền cô trả tiền cho chúng tôi được không? Bằng không lát nữa về nhà tôi sẽ bị ba tôi đánh chết."

Biện Bạch Hiền nhận lại tiền và chứng minh thư của Phác Xán Liệt cất vào túi, thu hồi cánh tay đang đè đầu Phác Xán Liệt lại. Bước nhanh ra khỏi ngân hàng, hoàn toàn không để ý đến Phác Xán Liệt đang gào thét đuổi theo phía sau.

Cậu vẫn không biết nên đối mặt với người kia như thế nào.

"Này, Bạch Hiền, có chuyện gì vậy, sao lại ngăn không cho tôi gửi tiền?"

Phác Xán Liệt vừa đặt tay lên vai Biện Bạch Hiền đã bị người kia hất xuống.

"Bạn gái của cậu đã sớm có người đàn ông khác rồi, hơn nữa cô ta không thiếu tiền, cho nên tôi cảm thấy cậu không cần phải gửi tiền cho cô ta. Cậu vẫn nên lo cho bản thân mình trước đi."

Biện Bạch Hiền không quay đầu lại, vừa đi vừa nói. Có lẽ vì thở gấp, giọng nói nặng nề nghe như đang tức giận.

"Tôi biết, nhưng tôi cảm thấy tôi vẫn phải có trách nhiệm với cô ấy."

Phác Xán Liệt có vẻ rất bình tĩnh, tựa như một mặt hồ yên ả, không vì lời nói của Biện Bạch Hiền, mà trở nên gợn sóng - hẳn là hắn đã sớm biết chuyện này.

"Trách nhiệm? Là trách nhiệm không kỳ hạn sao? Cậu muốn chịu trách nhiệm tới khi nào?"

"Tới khi gặp được người khiến tôi muốn dừng lại."

"Ha? Loại sự tình này hoặc rất dài hoặc rất ngắn, nếu như vài năm nữa vẫn không gặp được người ấy, vậy là cậu sẽ tiếp tục làm chuyện ngu ngốc này thêm vài năm? Cậu cảm thấy cậu có bao nhiêu thanh xuân và tiền bạc để chịu trách nhiệm?"

"Nếu. . . cậu nguyện ý. . . bây giờ có thể dừng lại."

Nghe vậy, Biện Bạch Hiền dừng bước, đứng im tại chỗ. Sửng sốt hồi lâu, từ từ xoay người, liếc mắt nhìn trộm Phác Xán Liệt, sau đó lập tức dời tầm mắt đi chỗ khác, hai ngón trỏ ở sau lưng không tự giác bắt đầu xoắn vào nhau - cậu lúng túng.

Con người ai chả có lúc tim đập mạnh và loạn nhịp, biết rõ còn hỏi. Những lời Xán Liệt nói, Biện Bạch Hiền nghe hiểu, nhưng cậu vẫn mở miệng hỏi "Cậu có ý gì?"

" 'Biện Bạch Hiền' cái tên này, 1 năm trước tôi được nghe Chung Nhân nhắc đến. Lúc ấy tôi nhìn thấy ảnh của cậu trên điện thoại của Chung Nhân. Sau đó tiểu tử kia nói với tôi, chờ cậu trở về với Tổ quốc thân yêu, sẽ giới thiệu cậu cho tôi, hơn nữa còn cực kỳ hi vọng chúng ta có thể cùng một chỗ."

Chiêu mượn người khác để thổ lộ tình cảm này của Phác Xán Liệt rõ ràng không có tác dụng, bởi vì Biện Bạch Hiền sau khi nghe thấy mấy câu này, đã bắt nhầm trọng điểm.

"Con mẹ nó tên khốn Chung Nhân, tại sao cứ phải đẩy tôi về phía cậu. Còn chưa được sự đồng ý của tôi, đã bán tôi đi. Tôi phải đi về tìm nó tính sổ." Nói xong, Biện Bạch Hiền xoay người muốn đi về nhà lột da Chung Nhân.

Phác Xán Liệt thấy Biện Bạch Hiền không đếm xỉa gì đến lời thổ lộ khéo léo của mình, làm sao có thể bằng lòng quên đi như vậy. Hắn lập tức vươn tay, bắt lấy cổ tay Biện Bạch Hiền, dùng sức gắt gao ôm cậu ấy vào lòng. Đồng thời, tay kia nâng cằm cậu ấy lên, ánh mắt hai người giao nhau. Khóe miệng hắn hơi nhếch lên, nhưng trong mắt không có ý cười "Cậu đang lảng tránh tôi?"

Có lẽ Phác Xán Liệt không biết người kia chẳng qua là bắt nhầm trọng điểm, tưởng là Biện Bạch Hiền đang cố tình trốn tránh lời tỏ tình của mình.

"Tôi lảng tránh cậu cái gì?"

Ánh mắt của người đi đường đều tập trung vào hai người cực kỳ mờ ám này, tiếng bàn tán xôn xao lọt vào tai Biện Bạch Hiền, khiến cậu không được tự nhiên. Nhưng lại không giãy ra được, đành phải dùng khuôn mặt đỏ bừng đối mặt với Phác Xán Liệt.

"Lời tôi vừa nói, còn chưa đủ rõ ràng sao?"

Biện Bạch Hiền nhớ lại những lời Phác Xán Liệt vừa nói --- hy vọng chúng ta cùng một chỗ. Cực kỳ.

Cuối cùng cũng bắt đúng trọng điểm, trong lòng run lên, đây là Phác Xán Liệt đang tỏ tình với mình sao? Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Người này thật là, đột nhiên tỏ tình, tim cũng bắt đầu đập sai nhịp rồi.

Phác Xán Liệt sao cậu không chết đi hả, mỗi đêm đều kiếm cả bó tiền cầm còn chưa đủ sao? Đột nhiên tỏ tình với tôi làm cái rắm gì!

Nhìn người trong lòng ngây ngốc, đôi môi phấn hồng khẽ run run, tựa như một quả anh đào ngon miệng. Hắn bất giác nuốt nước bọt, tiến lại gần đôi môi mê người kia, ôn nhu nói "Có cần tôi nói rõ ràng hơn không?"

Cảm nhận được hơi thở ấm áp của đối phương phả vào mặt mình, Biện Bạch Hiền càng thêm luống cuống, hai mắt không ngừng đảo qua đảo lại, tầm mắt cũng không biết dừng ở đâu, bàn tay mảnh khảnh bất giác đặt lên vai Phác Xán Liệt, nhẹ nhàng đẩy.

Mẹ nó, tối hôm qua mới hôn đến mức mình thiếu chút nữa thì ngạt thở, bây giờ còn muốn nữa.

Chóp mũi của đối phương vừa chạm vào chóp mũi của Biện Bạch Hiền thì cả người cậu liền run rẩy, cảm giác lông tơ khắp người đều dựng lên. Cậu vội vàng nhắm mắt lại "Thời gian địa điểm tùy cậu chọn!"

Dưới ánh mắt kỳ quái và tiếng bàn tán càng lúc càng huyên náo của người đi đường, Biện Bạch Hiền phun nước bọt lên mặt Phác Xán Liệt, sau đó dùng tư thế kiêu ngạo để lại một cái hẹn.

Cậu cũng không để lại số điện thoại của mình cho Phác Xán Liệt, bởi vì cậu tin rằng có anh em tốt Chung Nhân ở đây, mình đối với Phác Xán Liệt sẽ không có bí mật.

"Này, Biện Bạch Hiền!"

Phác Xán Liệt hướng về phía Biện Bạch Hiền đã chạy được vài bước hét to một tiếng.

Biện Bạch Hiền cực kỳ xấu hổ, quay đầu lại, tức giận đáp "Còn muốn gì nữa?"

Không phải đã cho cậu một cái hẹn rồi sao? Sao còn quấn lấy người ta không tha thế hả, còn yêu cầu gì thì mau nói đi. Biện Bạch Hiền nghĩ.

"Trả tiền và chứng minh thư cho tôi."

Phác Xán Liệt! ! ! ! ! Cậu mau chết đi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro