chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phác Xán Liệt đem người trong ngực nhẹ nhàng thả lên giường, sau đó quan sát gương mặt đang ngủ say kia.

- hình như gầy hơn lần trước, nhẹ đi nhiều.

Mà người nằm trên giường, như là nghe được ý nghĩ trong lòng hắn. Chẹp miệng hai cái giống như đang ăn gì đó rồi lại trở mình ngủ tiếp.

"Thật đúng là. . . " Phác Xán Liệt khẽ cười nói.

Đi tới cuối giường, ngồi xổm xuống, hắn đưa tay cởi giày của Biện Bạch Hiền, động tác rất nhẹ nhàng.

Lúc này, điện thoại di động đột nhiên vang lên. Hắn thong thả buông giày trong tay xuống, lấy điện thoại ra đọc tin nhắn.

Trước khi cởi giày của Biện Bạch Hiền, tốt nhất nên đi mua một ít đồ ăn vặt, vừa rồi quên không nhắc anh. -- Chung Nhân.

Tuy rằng không biết tại sao lại muốn mua đồ ăn vặt, nhưng Phác Xán Liệt vẫn cởi nốt một bên giày của Biện Bạch Hiền, sau đó rời khỏi phòng đi siêu thị.

Tùy tiện chọn mấy thứ đồ ăn vặt, sau đó trở lại Desire.

Phác Xán Liệt vừa đẩy cửa chính thì Chung Nhân đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn.

"Đọc tin nhắn chưa?"

Tiểu tử kia vẻ mặt giống như xem kịch vui.

"Ừ! Đọc rồi."

"Không đến muộn chứ? Cởi giày chưa?"

"Tin nhắn của cậu đến trước, sau đó thì cởi giày."

Nghe xong những lời này, Chung Nhân lập tức thu lại nụ cười, thay vào đó là vẻ mặt kinh hoảng, kêu lên "Mau, mau, đi lên lầu."

Nói xong, cũng không giải thích mà đẩy Phác Xán Liệt lên lầu.

Phác Xán Liệt đi được hai bước, quay đầu lại nhìn Chung Nhân. Trên mặt tràn đầy nghi vấn.

"Mau trở về phòng, Bạch Hiền bây giờ chắc chắn đã phát điên rồi, trong phòng có cái gì anh ấy sẽ gặm cái đó, mau trở về, không cẩn thận còn ăn cả tất rồi ấy."

Phác Xán Liệt nghe thấy vậy, vội vàng chạy về phòng. Vừa mở cửa ra, hắn liền lắc đầu, đỡ trán.

Ôi trời ơi, đây là do một người gây ra sao?

Trong phòng, khăn tắm, dép lê quăng khắp nơi, chăn cũng bị ném xuống đất, trên bàn lại càng lộn xộn. Căn bản những thứ có thể di chuyển được, đều không ở vị trí ban đầu.

Lúc này, từ trong phòng tắm truyền ra một âm thanh, hình như là. . . tiếng bao nylon bị xé rách.

Phác Xán Liệt lập tức xông vào phòng tắm, vừa vặn nhìn thấy Biện Bạch Hiền đang cầm trong tay một cục xà phòng vừa mới xé vỏ, chuẩn bị cho vào miệng.

- điên rồi sao, người này.

Hắn vội vàng đi tới trước mặt Biện Bạch Hiền, vươn tay đoạt lấy cục xà phòng kia.

Mà đương sự thì vẻ mặt thịnh nộ quay đầu, trừng mắt nhìn người đã cướp "đồ ăn" của cậu ấy.

"Bạch Hiền, cái đó không thể ăn."

Phác Xán Liệt không nghĩ tới, Biện Bạch Hiền uống say sau đó đi ngủ, bị người khác cởi giày, lại biến thành bộ dạng này.

Nhớ tới đôi giày kia. . . Hắn cúi đầu nhìn trộm, đôi giày kia đã được cái người say mèm này đi ở trên chân.

Mặt khác Biện Bạch Hiền ở một bên vẻ mặt mất hứng, vòng qua Phác Xán Liệt đi hai bước đến phía sau hắn, xoay người một cái, giơ chân lên, hung hăng đá vào mông hắn -- rõ ràng, Chung Nhân đã quên không nói cho Phác Xán Liệt biết, lúc này Biện Bạch Hiền sẽ có khuynh hướng bạo lực.

Phác Xán Liệt nào biết cậu ấy còn có thể sử dụng vũ lực, hoàn toàn không hề phòng bị, bị đá vào mông như vậy, lảo đảo một cái, suýt nữa thì ngã, cũng may phản ứng tương đối nhanh, một tay bám vào bồn rửa mặt.

Cho dù như vậy vẫn khá đau, hắn cau mày, một tay sờ mông, một tay vô lực siết túi đồ ăn vặt, oán một câu "Không nghĩ tới cậu còn có thể đá người, túi đồ ăn vặt này tôi sẽ không cho cậu ăn."

Nghe thấy đồ ăn vặt, Biện Bạch Hiền vốn đang mất hứng quệt mồm, lập tức hai mắt cong lên thành hình trăng khuyết. Nhào tới cướp túi đồ ăn trong tay Phác Xán Liệt, sau đó giống như một đứa trẻ được cho kẹo, chỉ số bạo lực trong nháy mắt rớt xuống 0, vui vẻ ôm một túi đồ ăn vặt, ngồi lên giường mở ra ăn.

Phác Xán Liệt xoa xoa cái mông đã bớt đau, dùng tư thế có chút kỳ quái, đi tới bên giường ngồi xuống.

Có lẽ bởi vì được ăn ngon, Biện Bạch Hiền ngẩng đầu lên, nhìn về phía Phác Xán Liệt nở một nụ cười tươi rói.

Nhìn thấy nụ cười của cậu ấy, khóe miệng Phác Xán Liệt cũng bất giác cong lên.

Không biết đã bao nhiêu lâu, chưa được nhìn thấy nụ cười trong sáng như vậy. Cho dù mỗi ngày đều gặp qua những loại người khác nhau, nằm dưới thân hắn rên rỉ, sau khi thỏa mãn thì nở nụ cười. Phác Xán Liệt cảm thấy những nụ cười kia rất ghê tởm, chúng giống như đang chế nhạo nghề nghiệp của hắn, bán rẻ thân xác để đổi lấy tiền bạc. Thấp hèn!

Hắn cũng không muốn như vậy, nhưng hắn không còn cách nào khác. Với năng lực của hắn, đây là cách nhanh nhất để kiếm được nhiều tiền.

Bỗng nhiên, Biện Bạch Hiền bỏ đồ ăn trong tay lại, cởi áo khoác trên người ra. Sau đó lại tiếp tục ăn.

Phác Xán Liệt thấy vậy, lập tức ra lệnh "Ai, mau mặc áo vào đi, chỉ mặc mỗi áo sơ mi sẽ rất lạnh."

Chỉ cảm thấy cơ thể càng ngày càng nóng, Biện Bạch Hiền bỏ ngoài tai lời nói của Phác Xán Liệt, tiếp tục ăn.

"Mau mặc áo vào."

Phác Xán Liệt lại lên tiếng, lần này Biện Bạch Hiền đã đáp lại.

Tên kia miệng nhét đầy đồ ăn, nhai trèo trẹo. Ánh mắt cực kỳ hung ác, giơ nắm đấm lên. Bộ dạng muốn đánh người, rất oai phong.

Bình thường cậu ấy đều dùng chiêu này để dọa Chung Nhân, bách phát bách trúng. Cho nên cảm thấy chiêu này rất tốt, Phác Xán Liệt cũng phản ứng y hệt như vậy.

"Được rồi được rồi, cậu ăn đi." Người đối diện lập tức đưa tay che mặt, nhận thua.

Biện Bạch Hiền vẻ mặt vô cùng đắc ý. Không biết rằng hai người kia có cùng phản ứng chẳng qua là vì sợ cậu khóc lóc om sòm mà thôi.

Phác Xán Liệt bất đắc dĩ thở dài, để mặc cậu ấy tiếp tục ăn. Mình thì xoay người, đi gọi nhân viên phục vụ, thay một cái chăn mới, sau đó lại đi dọn dẹp đống lộn xộn trong phòng. Lúc dọn dẹp được một nửa cái bàn, Phác Xán Liệt liếc thấy trên mặt đất có một cái hộp rất quen đã bị xé rách. Hắn kinh ngạc cúi người xuống, nhặt cái hộp lên, bình tĩnh nhìn xem, bên trong trống không.

Không phải cậu ấy đã ăn cả hai viên thuốc trong này chứ? Phác Xán Liệt kinh ngạc quay đầu nhìn Biện Bạch Hiền đang ngồi trên giường.

Quả nhiên. . . Ngay cả chiếc áo sơ mi cuối cùng, cũng đã bị tiểu tử thối kia cởi ra từ bao giờ, ném sang một bên.

Biện Bạch Hiền giờ phút này phơi bày nửa thân trên, có lẽ thuốc bắt đầu có hiệu lực, làn da trắng nõn trở nên phiếm hồng. Hai mắt dần mờ mịt, đồ ăn trong miệng cũng không còn mùi vị, chỉ máy móc nhai nuốt.

Cậu chỉ cảm thấy trong cơ thể dường như có một luồng khí nóng, chạy dọc theo sống lưng, thiêu đốt cả thân thể.

- Nóng, rất nóng!

Mà tồi tệ hơn là, dục vọng của Biện Bạch Hiền đang từ từ ngẩng đầu lên.

Khi cậu ấy phát hiện ra chuyện này, một hơi nuốt đồ ăn trong miệng xuống, xấu hổ tay chân luống cuống.

Mặt khác Phác Xán Liệt ở bên cạnh chỉ nói một câu, sau đó đi đến bên giường.

Hắn nói --- thật là, nhiều tiền nên công việc cũng vất vả hơn.

Biện Bạch Hiền cúi thấp đầu, mắt nhìn ngực mình đang phập phồng kịch liệt, hô hấp cũng dần trở nên nặng nhọc.

Một bàn tay lớn nhẹ nhàng vuốt tóc mái trên trán cậu, cực kỳ ôn nhu.

"Bạch Hiền, tôi giúp cậu cởi giày." Thanh âm trầm thấp trong bầu không khí xấu hổ này lại càng trở nên ám muội.

"Không muốn cởi."

Biện Bạch Hiền hai tay giữ lấy giày, không biết là tránh né hay dây thần kinh thật sự có vấn đề --- vừa mới đi vào sao lại muốn cởi.

Cậu không ngờ tới, Phác Xán Liệt đột nhiên thay đổi, đẩy cậu ngã lên giường, sau đó đè cả người lên. Khiến cậu không thể động đậy.

"Cậu đừng. . . như vậy." Biện Bạch Hiền kích động không thôi, cảm thấy mình không thể nhúc nhích giống như một con cừu non đang đợi người ta làm thịt, chỉ có thể vô lực kêu và thở dốc.

Phác Xán Liệt giữ nửa người trên, hai đầu gối kẹp ở hai bên hông, nhẹ nhàng ngồi lên người cậu. Bắt đầu cởi quần áo của mình.

Biện Bạch Hiền nghĩ muốn giãy dụa, nhưng không làm. Bởi vì cậu biết làm thế chỉ phí công, hoặc là, chất cồn và tác dụng của thuốc đã khiến cơ thể phản bội lại ý nghĩ của cậu, cậu cứ nằm như vậy, nhìn người phía trên cởi áo.

Nửa thân trên của Phác Xán Liệt hoàn toàn lộ ra trước mắt, Biện Bạch Hiền ngượng ngùng lập tức nghiêng đầu, nhưng vẫn nhịn không được mà liếc một cái.

Nhưng mà cái nhìn này, đường cong cơ thể xinh đẹp kia đã khiến máu trong cơ thể cậu sôi sục, nhiệt độ nóng bỏng này tập trung hết về hạ thân --- dục vọng của cậu đã hoàn toàn ngẩng lên.

Bàn tay nóng hổi vẽ vòng tròn trước ngực Biện Bạch Hiền, tận tình khiêu khích chút lý trí cuối cùng còn sót lại của cậu.

Đầu ngón tay lướt qua mỗi một tấc da thịt, đều khiến cậu run rẩy.

Biện Bạch Hiền muốn đưa tay từ chối, nhưng lại bị hai cánh tay rắn chắc bắt được, cố định ở hai bên.

"A. . . !" Khi Phác Xán Liệt ngậm lấy nụ hoa trước ngực cậu, chút lý trí cuối cùng còn sót lại cũng biến mất, một tiếng rên khe khẽ phát ra từ cổ họng.

Biện Bạch Hiền cảm thấy chưa bao giờ nhục nhã như vậy, trên mặt đỏ bừng.

Đầu lưỡi ẩm ướt không ngừng liếm, khiêu khích nụ hoa mẫn cảm kia, Biện Bạch Hiền cắn chặt môi dưới, cố gắng đè nén thanh âm khiến mình càng thêm xấu hổ. Nhưng cơ thể dường như rất vui vẻ tiếp nhận đầu lưỡi của Phác Xán Liệt, không tự giác mà ưỡn ngực, để đầu lưỡi chạm vào nhiều hơn.

Khóe miệng Phác Xán Liệt khẽ cong lên, nhả nụ hoa của Biện Bạch Hiền ra, đầu lưỡi từ từ liếm xuống phía dưới. Đồng thời dùng một tay rất nhanh cởi quần của Biện Bạch Hiền.

Có lẽ tác dụng của thuốc đã đạt đến cực hạn, Biện Bạch Hiền dường như đã chìm vào bể dục. Không hề chống cự, chỉ nhắm mắt lại, thở hổn hển.

Phác Xán Liệt cầm dục vọng của cậu, há miệng ngậm lấy, nuốt vào nhả ra.

"Ưm. . . " Biện Bạch Hiền cuối cùng cũng nhịn không được, rùng mình một cái, sau đó bắt đầu rên rỉ.

Phác Xán Liệt liếm dọc từ gốc đến ngọn. Dục vọng bị khoang miệng ấm áp bao lấy, khoái cảm giống như một luồng điện, chạy dọc từ chân lên đến đầu. Biện Bạch Hiền bắt đầu vặn vẹo thân thể. Đầu ngón tay luồn vào tóc Phác Xán Liệt, giữ lấy đầu hắn, rên khe khẽ.

Lúc Phác Xán Liệt cảm thấy cơ thể Biện Bạch Hiền run rẩy dữ dội, hắn liền nhả ra.

Đột nhiên bị lấy ra, Biện Bạch Hiền cảm thấy có chút thực tủy tri vị (*).

(*) thực tủy tri vị: đại khái là cảm thấy thỏa mãn nên cứ muốn tiếp tục mãi.

Cơ thể kháng nghị mãnh liệt, khiến cậu vứt bỏ cả lòng tự trọng, mấp máy môi "Xán Liệt. . . tôi. . . "

"Được, lập tức cho cậu." Nói xong, mở ngăn kéo đầu giường lấy gel bôi trơn, bóp một lượng thích hợp lên đầu ngón tay. Sau đó đưa tay vào thăm dò cơ thể Biện Bạch Hiền.

"Đau. . . Đau. . . " Ngón tay cắm vào phía sau khiến Biện Bạch Hiền có chút khó chịu.

Phác Xán Liệt dùng tay kia cầm lấy dục vọng của cậu, tiếp tục chà xát.

Khoái cảm và đau đớn xen lẫn, khiến Biện Bạch Hiền không kiềm chế được, muốn cự tuyệt, rồi lại lưu luyến khoái cảm kia.

Sau khi khuếch trương hoàn tất, Phác Xán Liệt nhanh chóng cởi quần, cố gắng đưa dục vọng của hắn vào trong cơ thể Biện Bạch Hiền.

Một vật to lớn đột nhiên xâm nhập, khiến Biện Bạch Hiền hít sâu một hơi, hai tay gắt gao nắm lấy ga giường.

Phác Xán Liệt không cử động ngay mà cúi người xuống, hôn lên môi Biện Bạch Hiền, chờ cho cơ thể của cậu ấy thích ứng xong, hắn mới bắt đầu chậm rãi luật động.

Không ngừng bị lấp đầy, khoái cảm dần dần thay thế đau đớn, các giác quan bên ngoài dường như đã bị chặt đứt, Biện Bạch Hiền rên rỉ theo từng động tác của Phác Xán Liệt.

Đôi mắt nâu của Phác Xán Liệt dừng ở người dưới thân, trong đáy mắt lộ vẻ ôn nhu.

Không biết đã bao lâu rồi cơ thể chưa cảm thấy hưng phấn như vậy. Cho dù vì tính chất của công việc, thường xuyên phải làm loại chuyện này, nhưng cơ thể hình như chưa một lần thật sự cảm thấy khoái hoạt.

Cũng không biết từ khi nào, hắn dần có thói quen thích nam nhân.

Càng không biết từ khi nào, hắn đã thích người đang nằm dưới thân này --- có lẽ là từ khi hắn nhìn thấy ảnh của cậu ấy, sau đó mỗi ngày Chung Nhân đều ghé vào lỗ tai hắn lẩm bẩm ba chữ 'Biện Bạch Hiền'.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro