chap 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phác Xán Liệt rời đi khiến những người ở lại cảm thấy lúng túng, Độ Khánh Tú và Chung Nhân vừa rồi còn cãi nhau cũng ngậm miệng lại, những lời muốn nói trong cổ họng đều ngoan ngoãn nuốt vào bụng. Nụ cười của Trương Nghệ Hưng cũng biến mất. Chỉ có Ngô Diệc Phàm là vẫn còn đảo mắt tứ phía, cẩn thận quan sát phản ứng kỳ quái của mỗi người, trong đầu vẫn mờ mịt không hiểu.

Thư Mộ Vũ nâng khóe miệng, cầm lấy đôi đũa, gắp thịt từ bát của mình sang bát của Biện Bạch Hiền "Bạch Hiền, đừng lo lắng, ăn một chút đi."

Biện Bạch Hiền nhìn thịt trong bát, không lên tiếng, cũng không động đũa.

Trái lại Chung Nhân ở bên cạnh lại mở miệng trước, nói với Thư Mộ Vũ "Anh trai tôi hôm nay không muốn ăn thịt." Cho dù là ai nghe xong cũng cảm thấy những lời này có ý đối địch.

Nói xong, hắn gắp thịt trong bát Biện Bạch Hiền đưa tới bên miệng mình, ăn hết luôn.

Thư Mộ Vũ ở phía đối diện nhìn Chung Nhân lúc nào cũng không vừa mắt mình, trong lòng cực kỳ mất hứng, nhưng đối phương là bạn của Biện Bạch Hiền, nên không muốn tranh cãi.

Nuốt miếng thịt xuống, hắn hài lòng nói với Độ Khánh Tú "Thịt cậu gắp ăn rất ngon, gắp cho tôi một miếng nữa!"

"Không có tay sao? Tự gắp đi."

"Coi như bồi thường việc cậu vừa gắp xương cho tôi, gắp cho tôi một miếng thịt."

Độ Khánh Tú cầm lấy đôi đũa, chọn tới chọn lui, cuối cùng chọn một miếng thịt nạc.

Chung Nhân thấy thế, cười hì hì bê cái bát đầy xương lên, chờ miếng thịt nạc kia rơi vào trong. Không ngờ tới, miếng thịt kia lại tiến đến bên bát Thư Mộ Vũ.

"Mộ Vũ, ăn thịt!" Độ Khánh Tú cười lấy lòng.

Thịnh ý bất chợt, quả thực khiến Thư Mộ Vũ sửng sốt nửa giây, hắn nghĩ thằng nhóc này đúng là chẳng phân biệt được địch với ta, có điều chọc tức Chung Nhân như vậy cũng tốt.

Hắn vừa mới bê bát lên, chuẩn bị nhận thịnh ý của đối phương thì Chung Nhân đặt bát trên tay xuống bàn, đưa tay hất miếng thịt kia xuống.

"Tôi nói Thư Mộ Vũ, anh là con chó không đổi được cứt hả, muốn quay lại vãn hồi Biện Bạch Hiền đồng thời trêu hoa ghẹo nguyệt sao?"

Chung Nhân vốn không muốn nói khó nghe như vậy, nhưng hễ dính đến ba chữ Độ Khánh Tú là đầu óc giống như bị nhiễm virus, tùy tiện nói lung tung bản thân cũng không kiểm soát được.

Biện Bạch Hiền ngay lập tức tối sầm mặt "Chung Nhân đủ rồi, ăn cơm đi."

Thanh âm khàn khàn mang theo tức giận vang lên, vì khó xử và phẫn nộ, đầu ngón tay dùng sức nắm chặt đôi đũa bắt đầu trở nên trắng bệch.

Biện Bạch Hiền vùi đầu ăn cơm, nhưng với bầu không khí này thức ăn trong miệng cũng chẳng có mùi vị gì.

Chuyện quá khứ cậu không muốn nhắc lại nữa. Không có ý nghĩa gì. Huống hồ, chuyện cậu và Thư Mộ Vũ cùng một chỗ đã là chuyện rất lâu rồi, không cần thiết phải lấy ra nói.

Trong lòng rất giận dữ nhưng Thư Mộ Vũ cố gắng kiềm chế, lần này trở về mục đích của hắn là quay lại với Biện Bạch Hiền. Không thể chỉ vì mấy câu nói khó nghe của Chung Nhân mà làm hỏng việc.

Trương Nghệ Hưng vốn đang xem kịch vui, tưởng rằng những lời vừa rồi của Chung Nhân có thể khiến nội dung vở kịch càng thêm đặc sắc. Kết quả là tất cả mọi người chỉ vùi đầu ăn cơm, điều này khiến hắn không khỏi thất vọng, mất hứng nhún vai, cũng gia nhập đội ngũ ăn cơm.

Tuy rằng mấy người đều yên tĩnh lại, nhưng trên bàn ăn tựa hồ vẫn còn phát ra tia lửa. Ngô Diệc Phàm nghiêng đầu, ánh mắt xẹt qua từng người rồi dừng lại trên bàn. Tia lửa khiến trí thông minh của hắn nổ tung.

Hắn nhớ tới, mấy hôm trước Phác Xán Liệt đến từ chức nói, vì hắn thích một người nên không muốn làm việc này nữa. Người ấy chắc là Biện Bạch Hiền! ? Mà bây giờ mình lại làm người ta mất mặt trước mặt người yêu cũ của người trong mộng.

Giờ mới hiểu được vấn đề, hắn hận không thể tự tát mình mấy bạt tai.

Ngô Diệc Phàm cầm lấy đôi đũa, thầm hạ quyết tâm.

Quên đi, nếu sự tình đã biến thành như vậy, mấy ngày này nhất định phải tránh mặt Phác Xán Liệt, chẳng may gặp mặt, tiểu tử kia tức giận rút dao ra chém mình là xong đời.

"Diệc Phàm, ăn thịt, ăn thịt."

Bữa cơm này ngoài Độ Khánh Tú vui vẻ gắp thịt cho mấy anh đẹp trai hắn thích ra, những người khác đều có tâm sự riêng, bữa ăn trở nên vô vị tẻ nhạt.

Sau khi ăn xong, Biện Bạch Hiền quả nhiên không phụ sự kì vọng của Chung Nhân, mở miệng bảo Thư Mộ Vũ đi về. Mà Thư Mộ Vũ cũng không phụ hình tượng không biết xấu hổ của hắn trong lòng Chung Nhân, đòi Biện Bạch Hiền tiễn hắn một đoạn hắn mới đi. Cuối cùng, Biện đại gia mềm lòng không thèm để ý đến sự phản đối kịch liệt của Chung Nhân, miễn cưỡng thỏa hiệp.

Từ cổng tiểu khu đến chỗ bắt xe chỉ khoảng 500m, nhưng Biện Bạch Hiền lại cảm thấy giống như đã đi hơn 1km. Có lẽ Thư Mộ Vũ cố tình đi chậm.

"Chung Nhân bọn họ. . . hình như không thích anh."

Biện Bạch Hiền vốn định im lặng đi hết đoạn đường này, chợt nghe Thư Mộ Vũ nói như vậy, sửng sốt vài giây, cậu không biết nên trả lời như thế nào — chuyện này không phải đã quá rõ ràng sao. Chẳng lẽ còn muốn cậu nói ra?

Thư Mộ Vũ nhìn Biện Bạch Hiền cúi đầu trầm mặc không nói gì, hai tay đặt ở phía trước, ngón trỏ không ngừng xoắn vào nhau. Hắn đột nhiên bật cười "Anh chỉ muốn. . . nói chuyện với em một lát mà thôi." Hắn biết thói quen này của Biện Bạch Hiền, đó là biểu thị người này bây giờ không muốn nói chuyện.

Một hồi lâu sau Biện Bạch Hiền mới "Ừ" một tiếng.

Sau đó, lại rơi vào trầm mặc.

Gió thổi tới cuốn đống lá khô trên mặt đất, cũng cuốn theo nhiệt độ trên người Biện Bạch Hiền, tâm lạnh như băng.

Cậu không biết nên đối mặt với người bên cạnh như thế nào, không biết phải nói gì với hắn.

"Cái đó người tên Xán Liệt ấy. . . là bạn của em sao?" Khi Thư Mộ Vũ hỏi câu này thanh âm hơi run, không biết là vì gió thổi hay là vì trong lòng bất an.

"Không phải, cậu ấy là bạn của Chung Nhân, bọn tôi. . . chỉ mới gặp mặt vài lần vậy thôi."

"Vậy à."

Nghe xong, khẩu khí của Thư Mộ Vũ đã thoải mái hơn không ít.

Biện Bạch Hiền ngẩng đầu, mấp máy miệng, vốn định nói gì nữa nhưng đúng lúc trông thấy một chiếc taxi chói mắt hướng về phía này. Cậu mím môi, đưa tay vẫy chiếc xe taxi kia "Anh lên xe đi. Lạnh quá, tôi về trước." Nói xong, Biện Bạch Hiền xoay người đi về.

Quên đi, không cần phải nói với hắn nhiều như vậy. Biện Bạch Hiền vừa đi vừa nghĩ.

Quay đầu lại, thấy chiếc xe taxi kia và Thư Mộ Vũ đã biến mất.

Biện Bạch Hiền nhét hai tay đã sắp đông thành đá vào trong túi áo. Mu bàn tay chạm phải điện thoại di động, cậu đột nhiên quay đầu lại, lấy điện thoại ra bấm một dãy số sau đó áp lên tai.

Tút — Tút —

"Alo?" Người ở đầu dây bên kia nhận điện thoại rất nhanh.

"Xán Liệt, cậu về nhà chưa?"

"Rồi."

"Tôi đi tìm cậu!"

"Ừ."

+++

Điện thoại truyền đến thanh âm hờ hững khiến Biện Bạch Hiền không khỏi cảm thấy mất mát.

Phác Xán Liệt thanh âm trầm thấp, Phác Xán Liệt trả lời ngắn gọn, Phác Xán Liệt cúp điện thoại trước đều làm cho Biện Bạch Hiền có chút áy náy.

Có phải khi hắn bỏ đi không đuổi theo hắn nên hắn tức giận? Có phải vì Thư Mộ Vũ đột nhiên đến và thái độ không thân thiện khiến hắn không vui? Hay là vì Ngô Diệc Phàm không hề giấu diếm nói ra nghề nghiệp của hắn làm hắn thẹn quá hóa giận?

Biện Bạch Hiền siết chặt điện thoại trong tay bắt một chiếc taxi, báo địa chỉ sau đó ngồi nhìn bầu trời trong xanh ngoài cửa sổ, trong lòng có hàng vạn suy nghĩ. Biện Bạch Hiền cũng không biết mình đột nhiên trở nên kiểu cách như vậy từ khi nào, tại sao phải lo lắng vì hai câu trả lời đơn giản của Phác Xán Liệt, cảm thấy áy náy vì thái độ của mình vừa rồi khi Phác Xán Liệt bỏ đi.

Đại khái chắc là bắt đầu coi hắn là bạn bè, nên mới để ý đến tâm tình của hắn, cảm thấy áy náy.

Nhưng vừa rồi khi Thư Mộ Vũ hỏi mình đã phủ nhận quan hệ này.

Biện Bạch Hiền cúi đầu nghịch điện thoại, trong lòng lo sợ bất an.

"Cốc, cốc cốc, cốc cốc cốc, cốc cốc cốc cốc."

Nghe được tiếng gõ cửa giống như ám hiệu, Phác Xán Liệt đi từ phòng bếp ra mở cửa, xuyên qua mắt mèo thấy Biện Bạch Hiền đang đi qua đi lại, khóe miệng không khỏi nâng lên.

Yes, xem ra Biện Bạch Hiền vẫn quan tâm đến mình. Phác Xán Liệt gào thét trong lòng.

Biện Bạch Hiền đưa tay định gõ cửa lần thứ hai thì cánh cửa được mở ra. Biện Bạch Hiền nhìn Phác Xán Liệt đứng ở cửa mặt không có biểu tình gì có chút lúng túng không biết phải làm sao.

"Vào đi."

Phác Xán Liệt nói xong xoay người đi vào phòng khách ngồi xuống ghế salon tùy tiện cầm một quyển tạp chí lên xem, không có ý định nói chuyện với Biện Bạch Hiền.

Nhìn thấy người nọ im lặng ngồi trên ghế salon, Biện Bạch Hiền càng cảm thấy áy náy hơn. Tiện tay đóng cửa lại đi tới bên cạnh ghế salon, ánh mắt né tránh Phác Xán Liệt đang ngẩng đầu nhìn mình, chậm rãi mở miệng nói "Buổi trưa cậu không ăn cơm, chắc bây giờ đói bụng rồi."

Phác Xán Liệt không trả lời, cúi đầu tiếp tục xem tạp chí, bộ dạng không hề muốn nói chuyện.

Biện Bạch Hiền thấy Phác Xán Liệt vẫn trầm mặc như cũ không khỏi tự mắng mình trong lòng: nói nhảm, buổi trưa chưa ăn cơm có thể không đói bụng được sao? Câu hỏi này quá ngu ngốc, thảo nào người ta không thèm đếm xỉa đến mình. Biện Bạch Hiền suy nghĩ một chút tiếp tục nói "Vốn định mang đồ ăn đến cho cậu, nhưng dọc đường đi lại quên mất, cậu muốn ăn gì để tôi ra ngoài mua."

"Không cần."

Nghe được câu trả lời quý giá của Phác Xán Liệt, Biện Bạch Hiền cúi đầu âm thầm tự trách mình, suy nghĩ một lát mới thử thăm dò "Nếu không thì tôi làm gì đó cho cậu ăn?"

Trong mắt Phác Xán Liệt nhanh chóng hiện lên một tia phấn khích, nhưng rất nhanh liền bị sự lãnh đạm che giấu. Hắn ngẩng đầu lên nhìn Biện Bạch Hiền, thấy Biện Bạch Hiền hơi cúi đầu có vẻ ngượng ngùng.

Thấy Phác Xán Liệt gật đầu, những lo lắng ngổn ngang trong lòng Biện Bạch Hiền cũng tan thành mây khói, hớn hở ra mặt "Trong nhà cậu có đồ ăn không? Không có thì để tôi đi mua."

"Tôi đi với cậu, gần đây có một cái siêu thị hơi khó tìm."

Biện Bạch Hiền nhìn Phác Xán Liệt vẻ mặt thẫn thờ, chắc hẳn không đoán ra được nội tâm của Phác Xán Liệt đã sớm sôi sục.

Hai người sóng vai ra khỏi tiểu khu, không một lời đối thoại, bầu không khí rất cứng nhắc.

"Muốn ăn món gì?" Biện Bạch Hiền phá vỡ im lặng, nói "Từ trước đến giờ tôi chưa nấu cơm cho ai ăn đâu."

Ngữ khí thoải mái của cậu lại khiến lòng Phác Xán Liệt trầm xuống. Không phải chứ, tuy rằng tôi ăn cơm rồi, nhưng tôi vẫn hy vọng cậu có một chút thiên phú nấu nướng, không cần sắc hương mùi vị, nhưng hãy bảo đảm an toàn cho tôi.

"Thật đấy." Biện Bạch Hiền thấy Phác Xán Liệt vẻ mặt nghiêm trọng lại nhấn mạnh lần nữa "Cậu chính là người đầu tiên được thưởng thức tài nghệ nấu nướng của tôi."

"Vinh hạnh." Phác Xán Liệt trả lời ngắn gọn, nhưng trong lòng đã sớm hoảng loạn. Hắn từ từ hồi phục lại tâm trạng, loại bỏ những cảm giác chẳng lành, chỉ để lại sự xúc động và vui sướng đối với Bạch Hiền.

Biện Bạch Hiền từ ngữ điệu bình thản của Phác Xán Liệt không nghe ra được hai chữ này rốt cục là tốt hay xấu, nhưng mơ hồ cảm thấy rằng Phác Xán Liệt lo lắng và hoài nghi vì mình chưa bao giờ trổ tài nấu ăn.

"Muốn ăn món gì?" Vào tới siêu thị, Biện Bạch Hiền chủ động hỏi.

"Cá sốt chua ngọt."

"Được." Em gái cậu!

Biện Bạch Hiền kịp thời chặn lại ba chữ phía sau. Lão gia chỉ biết luộc trứng, cá sốt chua ngọt mới nhìn thôi chưa từng làm qua. Vì vậy cậu lộ vẻ khó xử nói "Món này hơi khó làm. . . Đổi món khác đi."

Phác Xán Liệt liếc Biện Bạch Hiền một cái.

Chỉ cần một ánh mắt này, Biện Bạch Hiền liền cảm thấy được sự khinh bỉ truyền đến từ trong ánh mắt của Phác Xán Liệt, giống như mình nói không giữ lời.

"Món nào đơn giản một chút còn có thể, chứ cá sốt chua ngọt thì. . . "

Biện Bạch Hiền còn chưa giải thích xong, đã cảm thấy quanh mình có một luồng khí buồn bã.

"Haizz, cậu biết đấy, nghề nghiệp của tôi dễ bị người ta khinh bỉ. . . Cậu xem, giống như hôm nay, không phải tôi bị một người xa lạ. . . "

"Được rồi được rồi, không thành vấn đề, tôi sẽ cố gắng làm thử!" Biện Bạch Hiền nói xong chạy đi mua cá.

"Còn muốn ăn gì nữa?" Biện Bạch Hiền vừa chọn rau cho vào xe đẩy vừa hỏi.

"Thịt kho tàu."

"Cái. . . cái gì? Thịt kho tàu?"

Thấy Biện Bạch Hiền lại muốn cự tuyệt, Phác Xán Liệt ngay lập tức ủ rũ nói "Haizz, hôm nay bị một người xa lạ nhìn khinh bỉ, tâm tình thật sự. . . "

"Được, tôi đi mua thịt, cậu ở đây chờ tôi."

Nhìn Biện Bạch Hiền lóng ngóng chạy đi mua thịt, Phác Xán Liệt không khỏi khâm phục trí tuệ và tài diễn xuất của mình.

"Hai món mặn như vậy đã được chưa? Về nhà tôi sẽ xào một ít rau cho cậu."

"Tôi muốn cậu nấu canh gà cho tôi uống."

Biện Bạch Hiền cảm thấy Phác Xán Liệt được voi đòi tiên, sự áy náy đối với hắn trong nháy mắt đều tan biến, vừa muốn mở miệng từ chối —

"Haizz, hôm nay tâm tình thật sự hỏng bét, cũng may mà có cậu. . . "

Nghe được lời nói đầy thành ý của Phác Xán Liệt, Biện Bạch Hiền lại mềm lòng gật đầu, vui vẻ đẩy xe hàng đi mua nửa con gà.

Nhìn Biện Bạch Hiền như vậy, Phác Xán Liệt tựa hồ chơi đến nghiện.

"Còn muốn ăn sườn om khoai tây."

"Cái đó tôi sẽ không. . . "

"Haizz, cảm giác bị người ta xem thường. . . quả nhiên cậu. . . "

"Được, tôi đi mua."

"Còn có thịt bò xào cần tây."

"Cậu. . . "

"Haizz, đau lòng quá. . . "

"Được, tôi đi mua."

"Tôi cảm thấy thêm món bắp cải xào cũng không tồi."

". . . "

"Haizz. . . "

"Được, tôi đi mua."

Phác Xán Liệt đồ khốn kiếp, ăn cho sùi bọt mép, cả người co quắp, ngày mai bị trĩ luôn đi. Biện Bạch Hiền xách theo hai túi đồ lớn, nhìn chằm chằm Phác Xán Liệt đi phía trước hai tay trống trơn nhởn nhơ tự đắc, âm thầm nguyền rủa.

Vào đến nhà, Phác Xán Liệt mở miệng kêu mệt, đặt mông xuống ghế salon, sau đó ra lệnh cho Bạch Hiền "Bây giờ cậu có thể đi vào phòng bếp nấu ăn, phải làm ngon một chút."

Biện Bạch Hiền mặc dù oán hận mình tại sao hôm nay lại đến đây hầu hạ tên này, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi vào phòng bếp.

Đợi Biện Bạch Hiền đi khỏi, Phác Xán Liệt rốt cục cũng nhịn không được lộ ra hai hàm răng sáng bóng. Loại phục vụ này khiến người ta thật sự thoải mái, hơn nữa đối tượng còn là Biện Bạch Hiền. Nghĩ vậy, hắn hận không thể nhảy cẫng lên.

Biện Bạch Hiền sau khi đặt hết rau và thịt lên bàn, bắt đầu nhíu mày, cắn nhẹ môi dưới, vẻ mặt mờ mịt. Chọn tới chọn lui, cuối cùng vẫn quyết định xuống tay với vật duy nhất còn sống trong cái đống ấy.

Mở túi ra, con cá nằm yên không nhúc nhích. Biện Bạch Hiền thò tay vào trong túi, nắm lấy đuôi nó, nhấc nó lên. Con cá kia ngay lập tức ra sức quẫy.

Điều này khiến Biện Bạch Hiền hoảng loạn "Đại ca, đừng lộn xộn, mày đừng quẫy." Nói xong, con cá trong tay càng giãy dụa mạnh hơn. Lắc lư vài cái liền rơi từ tay Biện đại gia xuống đất, hấp hối.

Vì vậy Biện Bạch Hiền bắt đầu tiến công. Sau khi mất đi sức mạnh, con cá rốt cục cũng nằm trên thớt.

Biện Bạch Hiền cảm thấy cả người mình đều đổ mồ hôi, cậu đi tới phòng khách, cởi áo khoác thuận tay ném đi, áo khoác của cậu rơi chính xác xuống đầu Phác Xán Liệt, cậu thật muốn mượn cái áo khoác này bịt chết người đàn ông đang nằm trên sô pha kia.

Phác Xán Liệt đưa tay lấy áo khoác xuống, không quay đầu nhìn Biện Bạch Hiền vẻ mặt muốn giết người, vì lúc này trên mặt hắn đã tràn đầy ý cười.

Chợt hắn nhớ ra trong góc tủ lạnh có giấu vỏ hộp thức ăn nhanh. Vì vậy hắn vội vàng đứng dậy, đi tới cửa phòng bếp, dựa vào khung cửa, giám sát Biện Bạch Hiền.

——— Không thể để cậu ấy biết mình ăn cơm rồi, nếu không 'Biện Bạch Hiền phục vụ' miễn phí sẽ không còn nữa.

Biện Bạch Hiền xắn tay áo lên, hùng hổ cầm dao nhắm vào con cá trên thớt, uy hiếp "Tao cho mày biết, mày đừng lộn xộn,đồ chơi trên tay tao mà đụng vào mày, không chết thì cũng bị thương." Nói xong, người đàn ông dựa vào khung cửa liền bật cười.

"Không giết được cá, cậu cũng đừng miễn cưỡng."

"Bớt lắm mồm đi, cậu đi ra ngoài cho tôi, tôi làm xong sẽ gọi cậu." Dưới tình huống này, Biện Bạch Hiền vẫn muốn giữ lại cho mình chút thể diện cuối cùng. Một ánh mắt sắc như dao hướng về phía Phác Xán Liệt, sau đó quay đầu lại, liếc thấy túi nylon màu trắng bên cạnh tủ lạnh, cảm thấy tò mò "A? Đây là cái gì?"

Phác Xán Liệt lập tức luống cuống. Con ngươi đảo một cái, sải bước đi tới phía sau Biện Bạch Hiền, ôm cậu ấy vào trong ngực, nâng cằm lên, bản thân cúi đầu xuống khẽ nói "Cầm chắc dao."

Còn chưa tiêu hóa hết động tác bất thình lình của Phác Xán Liệt, môi của Biện Bạch Hiền đã bị môi của người đàn ông kia vững vàng ngăn chặn.

Đôi môi ẩm ướt của Phác Xán Liệt quét qua đôi môi cứng ngắc của Biện Bạch Hiền, một chút nhu tình lại một chút ấm áp. Biện Bạch Hiền giống như gặp phải dòng điện, hai mắt nhìn chằm chằm trần nhà nửa ngày mới hết kinh ngạc.

Ngón tay của người đàn ông giữ chặt cằm của Biện Bạch Hiền, khiến đôi môi của cậu không thể ngậm chặt hơn, đầu lưỡi nỗ lực tách hai cánh môi ra.

Biện Bạch Hiền khó khăn liếc mắt nhìn bàn ăn, sau đó đưa tay đặt dao lên. Thu hồi ánh mắt, tay cũng rút về, tiện đà đưa ra phía sau tìm kiếm, đặt lên ngực Phác Xán Liệt. Đang muốn đẩy ra lại nhìn thấy đối phương nhắm chặt hai mắt, lông mi hơi run, dày đặc như một cái bàn chải, nếu thêm màu sắc vào, nhất định có thể miêu tả là màu sắc rực rỡ, say đắm lòng người.

Đúng vậy, hình như lúc nào ở bên Phác Xán Liệt cũng rất vui vẻ. Biện Bạch Hiền nhìn đến mê mẩn.

Bàn tay đặt ở trước ngực đối phương vốn định đẩy Phác Xán Liệt ra nhưng không biết đã mất hết sức lực từ khi nào, chuyển thành bám vào, phập phồng theo ngực Phác Xán Liệt.

Hai đôi môi dính lấy nhau rất lâu, Biện Bạch Hiền dần cảm thấy choáng váng, cơ thể bắt đầu mất hết sức lực. Cuối cùng để cho đầu lưỡi của Phác Xán Liệt thành công tiến vào miệng mình.

Đầu lưỡi linh động quét qua vách tường bên trong, khiêu khích đầu lưỡi mẫn cảm. Sau một hồi quấn quýt, Phác Xán Liệt rõ ràng cảm nhận được cơ thể Biện Bạch Hiền ngày càng hạ xuống ——— đối phương bị mình hôn đến mềm nhũn.

Hắn khẽ ngẩng đầu, tách nhau ra, nhưng tầm mắt vẫn chế trụ trên mặt Biện Bạch Hiền.

"Hít thở không thông sao?"

"Ừ?"

Vừa giống trả lời vừa giống hỏi ngược lại, Phác Xán Liệt ôm lấy hông Biện Bạch Hiền, dùng lực xoay người cậu ấy lại đối mặt với mình. Lại một lần nữa cướp lấy hô hấp của cậu.

Lần này trái lại Biện Bạch Hiền chủ động đón lấy nụ hôn của Phác Xán Liệt, đầu lưỡi từ bị khiêu khích biến thành chủ động đòi hỏi, hai tay trắng nõn đặt lên bờ vai rộng lớn của người đàn ông.

Cử động vô tình này kích thích dục vọng của người đàn ông. Phác Xán Liệt hai tay giữ lấy hông của Biện Bạch Hiền, đẩy về phía trước. Biện Bạch Hiền loạng choạng lùi về phía sau, cả người bị Phác Xán Liệt nhấc lên trên bàn ăn.

"Ưm. . ." Vì đôi môi đang bị chiếm giữ, hai mông đụng vào bàn có chút đau nên Biện Bạch Hiền chỉ có thể phát ra một tiếng rên khẽ.

Tiếng rên khẽ này lọt vào tai Phác Xán Liệt giống như đang mời gọi. Giống như Biện Bạch Hiền đang mời mình thưởng thức cậu ấy, hưởng thụ cơ thể cậu ấy. Cho nên hắn rất vui lòng tiếp nhận lời mời này.

Đôi môi của Phác Xán Liệt đi xuống dọc theo khóe miệng của Biện Bạch Hiền. Cằm, cổ, cùng với xương quai xanh, dọc đường Phác Xán Liệt đều lưu lại dấu vết màu hồng nhạt.

Biện Bạch Hiền đã sớm bị hôn đến mất hồn, ngửa đầu về phía sau, khiến cả phòng bếp đều tràn ngập tiếng thở gấp của cậu.

Cơ thể hai người dính chặt, cách nhau một lớp quần áo mỏng manh, dục vọng từ từ dâng lên. Biện Bạch Hiền cảm nhận được vật cứng đang ma sát trên bụng mình,

Không biết tại sao lại nảy ra suy nghĩ này, cậu muốn cầm lấy vật cứng nóng bỏng ấy. Ma xui quỷ khiến thế nào cậu đưa tay ra vuốt ve hạ thân của Phác Xán Liệt.

Đầu ngón tay của Biện Bạch Hiền vừa chạm vào bụng Phác Xán Liệt thì chuông điện thoại như chuông báo động vang lên. Cậu giật mình khôi phục lại ý thức, thu hồi bàn tay đang vuốt ve trên bụng Phác Xán Liệt.

Bởi vì hành động vừa rồi, Biện Bạch Hiền xấu hổ nghiêng đầu, khẽ nhắc nhở "Xán. . . Xán Liệt, điện thoại của cậu reo kìa."

Xán Liệt chôn đầu ở cổ Biện Bạch Hiền hình như không muốn nghe cuộc điện thoại này. Hơn nữa còn cắn một cái lên vai Biện Bạch Hiền giống như trách cứ.

"Đau, sao lại cắn tôi."

Biện Bạch Hiền đẩy Phác Xán Liệt, không có kết quả. Người nọ vẫn ôm chặt lấy mình không tha. Vì vậy cậu móc điện thoại trong túi quần Phác Xán Liệt ra, nhấn phím nghe.

"Anh zai, bọn em đang ở trước cửa nhà anh, mau mở cửa."

Đầu kia điện thoại truyền đến tiếng của Chung Nhân.

"Vừa gõ cửa anh không nghe thấy sao?"

Những lời này của Chung Nhân tựa như một cây chày gỗ, đập mạnh vào đầu Biện Bạch Hiền ——— mình vừa chìm đắm đến mức tiếng gõ cửa cũng không nghe thấy.

Biện Bạch Hiền nghĩ đến đây chỉ muốn thắt cổ tự tử.

"Alo? Alo? Anh zai, anh mở cửa đi, em và Độ Khánh Tú mỏi chân rồi."

Bị Chung Nhân thúc giục Biện Bạch Hiền mở miệng hỏi "Cái đó. . . Chung Nhân, các cậu tới đây làm gì?"

Đầu dây bên kia im lặng một hồi lâu.

"A. . . Ha. . . Ha ha, Bạch Hiền hóa ra anh ở chỗ Phác Xán Liệt, vậy. . . bọn em không quấy rầy nữa, hai người. . . cứ tiếp tục."

"Này, cậu. . . "

Tút tút tút tút. . . Tiếng cúp điện thoại đã nuốt trọn câu nói kế tiếp của Biện Bạch Hiền.

Tiếp theo, hai người trong phòng bếp cứ như vậy ngây người một hồi.

"Bạch Hiền, chúng ta tiếp tục."

"A. . .Đừng."

Phác Xán Liệt cướp lấy điện thoại trong tay Biện Bạch Hiền, ném xuống bàn.

Lần thứ ba chiếm lấy miệng Biện Bạch Hiền.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro