Chap 12(H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Warning: H H H H Chưa thấy fic nào miêu tả H rõ như fic này =.= Mỗi lần edit mất cả xô máu :((

Ánh mặt trời buổi chiều chiếu vào phòng bếp, rơi xuống mặt sàn lạnh như băng và tủ lạnh màu xám tro, tỏa ra nhiệt độ dễ chịu.

Hai chiếc quần jean nằm trên mặt đất, trong phòng tràn ngập tiếng rên rỉ. Cách đó một thước cạnh chiếc bàn, Phác Xán Liệt hạ thân trần trụi, vùi đầu vào háng người đang ngồi trên bàn, miệng ngậm dục vọng đã đỏ lên của cậu ấy, di chuyển lên xuống.

Biện Bạch Hiền híp mắt lại, gương mặt đã sớm phủ một màu hồng, tiếng rên khàn khàn khi nặng khi nhẹ tràn ra từ khóe miệng. Khoái cảm toàn thân khiến cậu ra sức tách hai chân ra.

"A. . . " Phác Xán Liệt đột nhiên đưa tay ra cầm lấy dục vọng của Biện Bạch Hiền, dùng sức bóp một cái, khiến người kia thở hổn hển, theo bản năng rụt mông về phía sau. Tiếp theo Phác Xán Liệt buông tay ra, liếm một đường từ gốc đến ngọn, nhẹ nhàng đảo quanh phần đầu. Biện Bạch Hiền vốn đang đau vì động tác trước bây giờ lại bị khoái cảm mãnh liệt của động tác này bao lấy, không thể kiềm chế bắt đầu đưa mông về phía trước nghênh hợp, thuận lợi giúp Phác Xán Liệt ngậm dục vọng kia sâu hơn.

Động tác chủ động nghênh hợp này, vô tình làm Phác Xán Liệt cảm thấy thỏa mãn. Khiến người mình yêu khuất phục dưới kỹ xảo của mình, chính là chuyện đáng tự hào của một người đàn ông. Vì vậy, Phác Xán Liệt càng ra sức nuốt vào nhả ra dục vọng trong miệng.

"Ưm. . . Xán. . . Liệt. . . " Biện Bạch Hiền đã bị khoái cảm gặm nhấm từng dây thần kinh trong người, sức lực dần dần biến mất theo từng đợt uốn éo của mông, cậu khẽ gọi tên Phác Xán Liệt.

Phác Xán Liệt ngẩn ra, sau đó ngẩng đầu, tầm mắt đi lên từ bụng Biện Bạch Hiền, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt ửng hồng của cậu.

Đây là lần đầu tiên cậu gọi tên tôi dịu dàng như vậy. Phác Xán Liệt vui đến không nói nên lời.

Biện Bạch Hiền ngửa đầu, lộ ra xương hàm xinh đẹp, những sợi tóc màu đen che lấy lỗ tai đã đỏ ửng, có thể thấy được xương quai xanh rõ nét. . . Cậu đắm chìm trong dục vọng, ở trong mắt Phác Xán Liệt cực kỳ hấp dẫn. Nhất là những tiếng rên rỉ liên tục, lại càng khiến Phác Xán Liệt không thể rời mắt, hạ thân của hắn cũng sưng lên khó chịu.

Cảm nhận được ánh mắt cực nóng ở trên người mình, Biện Bạch Hiền cúi đầu, chạm phải ánh mắt nóng bỏng của đối phương, cậu hơi xấu hổ cắn chặt môi dưới, con ngươi không an phận đảo quanh viền mắt. Nhưng cậu không biết bộ dạng này của mình đối với Phác Xán Liệt có bao nhiêu mê người.

Biện Bạch Hiền đặt hai tay lên mắt Phác Xán Liệt, muốn che đi cặp mắt không chịu rời đi kia, để giảm bớt cảm giác ngượng ngùng của mình. Nhưng đôi tay lạnh như băng kia vừa chạm vào mắt Phác Xán Liệt thì bị hắn né tránh, ngay lập tức đứng lên.

Dục vọng vừa rồi còn được khoang miệng ấm nóng bao phủ, đột nhiên lại lộ ra ngoài không khí, khoái cảm vừa rồi còn phủ kín toàn thân đột nhiên lại hạ xuống, khiến Biện Bạch Hiền cảm thấy hụt hẫng, suýt nữa đã lấy tay chế trụ đầu của Phác Xán Liệt, không cho hắn đứng dậy.

Còn không đợi Biện Bạch Hiền kịp phản ứng, Phác Xán Liệt vươn hai cánh tay rắn chắc đặt lên mông cậu, ôm lên. Sau đó buông tay, để Biện Bạch Hiền đứng trên mặt đất, ngay sau đó xoay người cậu ấy lại, tay phải vuốt ve cánh mông trắng nõn.

Mông của Biện Bạch Hiền rất đẹp, nhiều thịt lại co giãn, trắng nõn như thạch, sờ lên không khỏi cảm thán một tiếng. Phác Xán Liệt khẽ vuốt ve sau đó dùng sức bóp một cái, đổi lại một tiếng kêu mị hoặc của Biện Bạch Hiền.

"Đau, đừng nhéo." Biện Bạch Hiền quay đầu lại, trong ánh mắt mang theo một tia cầu xin.

Phác Xán Liệt tiến lên phía trước, áp sát người mình vào người Bạch Hiền, dục vọng đã sớm dựng đứng rơi vào giữa cặp đùi mê người kia, Phác Xán Liệt thoải mái kêu lên một tiếng.

Dục vọng nóng bỏng vừa chạm vào mông Biện Bạch Hiền liền rùng mình một cái. Sau đó đầu gối giống như mất hết sức lực, bắt đầu khuỵu xuống. Nhưng đôi tay nắm chặt mông mình vẫn đang dùng sức.

"Đau. . . "

Phác Xán Liệt cúi đầu, dán vào tai Biện Bạch Hiền nói "Cầu xin tôi đi, tôi sẽ không nhéo nữa." Nói xong, còn cố tình phả hơi nóng vào tai Bạch Hiền.

Lỗ tai của Biện Bạch Hiền vô cùng nhạy cảm, khi bị hơi nóng phả vào thì không khống chế được phát ra tiếng rên ngọt ngào. Cậu nghiêng đầu muốn tránh đi, nhưng phát hiện mình càng trốn thì đôi tay trên mông mình càng tăng thêm lực.

"Xin. . . xin cậu, đừng nhéo."

"Gọi tên tôi."

"Xán Liệt. . . Xin cậu. . . Xin cậu." Ánh mắt khẩn cầu rất tội nghiệp, thanh âm run rẩy vô cùng đáng thương.

Nhưng Biện Bạch Hiền như vậy lại khơi dậy thú tính trong người Phác Xán Liệt, tự nhiên có ý nghĩ muốn thô bạo. Có lẽ bởi vì lửa giận buổi sáng không có chỗ phát tiết.

Phác Xán Liệt chuyển tay từ mông sang lưng Biện Bạch Hiền, đẩy người phía trước nằm úp sấp lên bàn, sau đó ngay lập tức tách hai cánh mông ra, cầm dục vọng của mình nhắm ngay tiểu huyệt đang đóng mở kia đâm vào.

Dục vọng đã sớm phình to đến khó chịu, đột nhiên tiến vào tiểu huyệt thít chặt lại ấm áp như vậy, Phác Xán Liệt thoải mái hít một hơi khí lạnh.

Chưa tiến hành khuếch trương tiểu huyệt, trong nháy mắt bị dục vọng to lớn ấy đâm vào, Biện Bạch Hiền đau đến nhăn mặt lại, mắng Phác Xán Liệt là đồ khốn, giãy dụa muốn đẩy vật trong người ra ngoài. Nhưng không được như mong muốn, Phác Xán Liệt đỡ lấy hông cậu, không chút thương tiếc đâm mạnh vào chỗ sâu nhất.

"A a a! Khốn kiếp, mau đem vật kia của cậu ra ngoài cho tôi." Cảm giác đau đớn từ hạ thân theo sống lưng xông thẳng lên đầu, Biện Bạch Hiền hét to.

"Đừng siết, chặt quá." Lời nói như mệnh lệnh này, càng khiến Biện Bạch Hiền mất hứng.

Lúc còn tỉnh táo không nghĩ tới vật kia lại lớn đến vậy, Phác Xán Liệt chết tiệt. Biện Bạch Hiền cảm thấy đau đớn thầm mắng trong lòng, đồng thời cậu càng giãy dụa mạnh hơn.

Nhưng kết cục của Biện Bạch Hiền chính là, Phác Xán Liệt đưa dục vọng ra ngoài miệng huyệt, đợi đến khi miệng huyệt hoàn toàn khép kín, lại hung hăng đâm vào.

Sự trừng phạt này, vô tình khiến Biện Bạch Hiền đau hơn cả bị dao đâm. Dần dần, dưới sự tra tấn này Bạch Hiền ngay cả sức lực giãy dụa cũng không còn. Chỉ còn lại tiếng mắng.

"Đồ chết tiệt. . . Lần sau tôi. . . Ô. . .sẽ không bao giờ tới thăm cậu nữa. . . "Tiếng mắng xen lẫn tiếng nức nở, rơi vào tai Phác Xán Liệt, khiến hắn ngứa ngáy trong lòng.

"Cậu nói. . . lần sau không tới nữa?" Lúc này đây Phác Xán Liệt gần như tập trung toàn bộ sức lực lên lưng, đâm thật mạnh vào tiểu huyệt. Hắn dùng hành động để uy hiếp Biện Bạch Hiền.

"A a, tới tới, tôi tới, tôi. . . tôi tới, đừng đụng, đừng. . . " Nếm mùi đau khổ không ít rốt cục Biện Bạch Hiền đã có kinh nghiệm, vội vàng sửa lại. Hy vọng Phác Xán Liệt có thể buông tha cho mình.

Dù sao Phác Xán Liệt vẫn thương Biện Bạch Hiền, nhìn người mình thích trên mặt đã mướt mát mồ hôi, lông mày nhíu chặt lại, đôi mắt phiếm hồng còn mang theo nước mắt, bộ dạng kia thật đáng thương, cho nên cũng không đành lòng làm cậu ấy đau nữa. Vì vậy ngừng di chuyển, để dục vọng của mình nằm trong tiểu huyệt của cậu ấy.

Hưởng thụ sự nóng bỏng của vách ngăn cũng không tồi. Vì tiểu huyệt rất chặt, còn luật động như vậy nữa, sợ là mình sẽ không chịu được mà bắn ra. Phác Xán Liệt tự tìm cho mình một lối thoát.

Hắn thuận thế cúi đầu, vươn tay phải, chế trụ cằm của Biện Bạch Hiền, xoay đầu cậu ấy lại, sau đó hôn lên.

Biện Bạch Hiền vừa được cứu sống từ ranh giới sinh tử, cũng không còn sức lực để vùng vẫy thoát khỏi nụ hôn này. Tùy ý để đầu lưỡi của Phác Xán Liệt quấy nhiễu trong miệng mình, cướp đi hô hấp của mình.

Dần dần, kỹ thuật hôn cao siêu của Phác Xán Liệt khiến đầu óc Biện Bạch Hiền trống rỗng, lại một lần nữa ngây ngốc. Mãi đến khi dục vọng của mình bị Phác Xán Liệt nắm trong tay mới lấy lại tinh thần. Khoái cảm theo tiếng rên rỉ xông vào trong đầu, xâm chiếm cả cơ thể.

Khi Biện Bạch Hiền bắn ra tinh dịch màu trắng đục thì dục vọng trong hậu huyệt phía sau cũng bắt đầu tăng tốc.

Tiểu huyệt đã thích ứng với dục vọng to lớn, sau khi lên đến cao trào lại càng trở nên nhạy cảm. Mỗi lần tăng tốc, vách tường bên trong tựa hồ cũng co giật theo, không thể chống cự lại khoái cảm Biện Bạch Hiền lại kêu lên.

Cậu gần như có thể cảm nhận được hình dáng của dục vọng nóng như lửa bên trong hậu huyệt của mình.

Mỗi lần xâm nhập là một lần dùng sức, điểm nhạy cảm của Biện Bạch Hiền bị Phác Xán Liệt tùy ý đàn áp, khoái cảm lại một lần nữa quét qua từng tế bào trong cơ thể cậu. Vì thế cảm giác đau đớn yếu ớt kia đã bị che lấp.

Hậu huyệt phía sau không ngừng co rút, ép dục vọng của Phác Xán Liệt bắn ra toàn bộ tinh hoa.

Phác Xán Liệt tăng nhanh tốc độ, không ngừng chạm vào điểm nhạy cảm của Biện Bạch Hiền, rất nhanh, hắn cảm thấy được toàn thân Biện Bạch Hiền bắt đầu run rẩy, lên đỉnh lần thứ hai.

"Đồ keo kiệt. . . Cậu giết tôi đi."

Cũng may là, lời này nói ra sau khi Phác Xán Liệt bắn, nếu không thì sợ rằng chất lỏng màu trắng đục này sẽ chảy ngược vào trong cơ thể Phác Xán Liệt.

Người này, cư nhiên lại có thể nghĩ mình là đồ keo kiệt vào lúc này.

Phác Xán Liệt bất mãn bĩu môi nhìn Biện Bạch Hiền nằm xuống bàn thở hổn hển.

+++

Sau khi hai người tỉnh táo lại, mối quan hệ tự nhiên sẽ tiến triển vượt bậc. Câu này rất hợp với Phác Xán Liệt và Biện Bạch Hiền.

Từ sau khi hai người tiến hành trích đoạn 'Ranh giới giữa yêu và đau' trong phòng bếp, mối quan hệ có một bước nhảy vọt chỉ sau 10 giờ đồng hồ, từ ghét nhau biến thành yêu nhau.

Tuy rằng không biết Biện Bạch Hiền có thừa nhận quan hệ hiện tại của bọn họ hay không, nhưng ít ra đối với Phác Xán Liệt, chuyện này chính là như vậy - người và tim đều là của hắn rồi.

Khi hai người mệt mỏi rã rời đi về nhà Chung Nhân, không hề hay biết rằng bên kia đang hừng hực khí thế diễn vở 'mũi kim và mũi dao' của Quỳnh Dao. (cái đoạn này chém bừa đó vì mình không tìm thấy tên của vở này nên dịch theo nghĩa đen thôi)

Trong phòng khách Chung Nhân và Thư Mộ Vũ đã duy trì tư thế đứng thẳng như cây mấy phút đồng hồ rồi. Một người nắm giữ hạnh phúc trong tay, một người không biết xấu hổ tìm đến. Hai người trừng mắt nhìn nhau, toàn thân tỏa ra sát khí mãnh liệt - chính là thấy người kia không vừa mắt.

Cuối cùng, Thư Mộ Vũ không trẻ con bằng Chung Nhân nên thua trận trước, hắn đưa chiếc túi trong tay tới trước mặt Chung Nhân "Hôm qua mặc quần áo của cậu, trả lại cho cậu."

Chung Nhân hất túi đồ xuống, duy trì thái độ hung hăng, nói "Không cần, anh mặc qua rồi không cần trả lại cho tôi. Coi như tôi làm từ thiện."

Cái đồ cặn bã Biện Bạch Hiền kia dám tự tiện lấy quần áo của mình cho người mình ghét mặc. Chuyện này không đề cập tới thì không sao, cứ nhắc tới là hắn lại thấy sôi máu.

"Được rồi, nếu không phải bạn của cậu phát bệnh đúng lúc thì tôi cũng không mặc quần áo của cậu." Thư Mộ Vũ đương nhiên biết rõ, đều là bọn họ cố tình làm. Tuy rằng tức giận, nhưng cũng không thể học mấy phần tử bại hoại này động tay động chân được.

"Đúng vậy, ngài là con rùa lớn ngoài biển khơi, tự mang theo cái mai của mình, làm gì mặc quần áo như con người chúng tôi." Chung Nhân hung hăng nói.

Công lực chửi nhau của Thư Mộ Vũ còn nông cạn, hơn nữa hôm nay chỉ mượn cớ trả quần áo để đến tìm Biện Bạch Hiền, sau một vài câu cũng lười đáp trả lại Chung Nhân.

Hắn nghiêng đầu, thấy cửa phòng Biện Bạch Hiền đóng chặt, liền hỏi "Bạch Hiền không có nhà sao?"

"Anh còn chưa biết sao, anh trai tôi từ hôm qua đã dọn sang ngủ cùng tuyệt thế đại mỹ nam Phác Xán Liệt rồi." Đương nhiên, đây là Chung Nhân nói bậy.

"Vậy à, Bạch Hiền thật tốt, cho cậu và thằng nhóc thích tất cả mọi người trừ cậu ra kia một không gian riêng, cậu phải cố gắng nhiều vào." Ngày hôm qua Thư Mộ Vũ đã nhìn ra, thằng nhóc mê trai đẹp chính là tử huyệt của Chung Nhân.

Quả nhiên, bị chọc thẳng vào tử huyệt như vậy, Chung Nhân liền biến sắc, siết chặt nắm đấm hướng đến mặt Thư Mộ Vũ "ĐMM"

Rơi xuống theo nắm đấm không chỉ có vết máu ở khóe miệng mà còn có túi nylon trong tay Biện Bạch Hiền đang đứng ở cửa.

Tiếng túi nylon rơi xuống đất thu hút ánh mắt của Chung Nhân, hắn nhìn Biện Bạch Hiền và Phác Xán Liệt đứng ở cửa, ngay lập tức toàn thân liền cứng như đá.

Biện Bạch Hiền cũng bị một màn này hù dọa không ít, sắc mặt cực kỳ khó chịu. Phác Xán Liệt bên cạnh chỉ đứng im, không nói lời nào - có lẽ đang nghĩ cách để thu dọn cục diện hỏng bét này.

Thư Mộ Vũ lau vết máu trên khóe miệng, sau đó khoác tay lên vai Chung Nhân, vỗ vỗ "Chung Nhân, vừa rồi đánh cậu một cái, là tôi quá kích động, xin lỗi, cậu không sao chứ? Cậu đấm tôi một cú coi như để cậu trút giận."

Chung Nhân và Phác Xán Liệt nghe xong lời này, trong lòng run lên. Thư Mộ Vũ người này quả nhiên EQ cao. Người tốt người xấu đều làm. Hơn nữa còn làm người tốt đúng lúc.

Chung Nhân cũng không biết nói tiếp như thế nào đành phải nghiêng đầu sang một bên.

Thư Mộ Vũ thu hồi cánh tay khoác trên vai Chung Nhân, xoay người, nói với Bạch Hiền "Bạch Hiền, vào phòng em đi, anh có lời muốn nói."

Biện Bạch Hiền liếc Phác Xán Liệt một cái, do dự một lát, gật đầu, chậm rãi đi vào phòng.

Thư Mộ Vũ nhìn về phía Phác Xán Liệt, khóe miệng nhếch lên. Giống như sự chế giễu đối với người thua cuộc.

Hai người một trước một sau đi vào trong phòng, sau khi cửa phòng bị đóng lại, Chung Nhân đứng ở phòng khách rốt cục cũng không nhịn được đi tới bên cạnh Phác Xán Liệt, thấp giọng quát "Con mẹ nó sao anh không kéo Biện Bạch Hiền lại? Thất thần cái gì?"

Làm sao cậu biết tôi không đưa tay ra, làm sao cậu biết tôi không muốn kéo Biện Bạch Hiền lại?

Tôi vừa túm lấy cánh tay của Biện Bạch Hiền thì cậu ấy nhẹ nhàng tránh đi. Chẳng qua cậu không phát hiện ra thôi.

Trước khi vào cửa, chúng ta. . . vẫn còn ở bên nhau, cùng nhau cười, cùng nhau đùa.

Sau khi vào cửa, không ngờ cậu hất tay tôi ra. . . nhanh như vậy.

Tôi cuối cùng vẫn không phải. Không phải người cậu ấy muốn. Không phải người cậu ấy thích. Không phải người cậu ấy yêu.

Bàn tay vừa mới túm lấy cánh tay của Biện Bạch Hiền nắm chặt lại, đầu ngón tay chạm vào lòng bàn tay, giống như đang tìm kiếm điều gì đó. Có lẽ là tìm kiếm tia hy vọng cuối cùng còn sót lại trong lòng.

Phác Xán Liệt đi đến bàn ăn bên cạnh phòng khách, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm cánh cửa phòng ngủ, đứng ngồi không yên.

Chung Nhân nhìn thấy bộ dạng này của Phác Xán Liệt, biết hắn bây giờ không dễ chịu, cũng không nói thêm gì nữa. Chỉ đi tới bên cạnh hắn, vỗ lưng hắn, ý bảo hắn ngồi xuống.

Nhìn Phác Xán Liệt ngồi xuống nhưng cặp mắt thất thần vẫn không thể rời khỏi cánh cửa kia. Chung Nhân chỉ có thể âm thầm thở dài trong lòng.

Haizz, vừa rồi sao mình lại kích động như vậy, đấm thằng chó kia một cú. Thế là xong. Cho kẻ khác một cơ hội tốt.

Bị thương có thể khiến người khác thương hại và thông cảm, huống chi người nọ còn là bạn trai cũ của người khác. Biện Bạch Hiền vốn đa tình, có thể lần này sẽ mủi lòng. Nghĩ đến đây, Chung Nhân hung hăng dậm chân.

Hai người cứ ngây ngốc như vậy không biết bao lâu.

Cánh cửa phòng ngủ cuối cùng cũng mở ra.

Thư Mộ Vũ ra trước, Biện Bạch Hiền đi theo phía sau hắn, bọn họ nắm tay.

Biện Bạch Hiền cúi đầu rất thấp.

Bọn họ đi tới trước mặt Phác Xán Liệt và Chung Nhân, dừng lại.

"Chung Nhân, bọn anh đi trước, cậu giúp anh thu dọn hành lý, tối. . . anh tới lấy."

Biện Bạch Hiền không dám nhìn Phác Xán Liệt. Nói xong lời này, hai người bước nhanh ra cửa.

Khi Biện Bạch Hiền đi qua người Phác Xán Liệt, hắn vội vàng giơ tay lên, túm lấy tay Biện Bạch Hiền một lần nữa.

Hắn cũng cúi đầu "Đừng đi. Tôi thật sự thích cậu." Hắn nói.

Thanh âm trầm thấp xen lẫn run rẩy, nghe như đang cầu xin.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro