chap 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chung Nhân, Xán Liệt, Khánh Tú, sao ba người lại đến đây? Bạch Hiền đâu?"

Trương Nghệ Hưng nhìn ba người đứng ở cửa, vội vàng kêu bọn họ vào.

"Chà chà, đều là khách quý, đã lâu rồi không tới." Ngô Diệc Phàm khoác tay lên vai Phác Xán Liệt, dáng vẻ thân thiện khiến người ta không thể cự tuyệt "Chà, đây không phải là Phác Xán Liệt át chủ bài của quán chúng ta trước đây sao? Ngọn gió nào đã đưa mọi người đến quán của tôi vậy?"

Chung Nhân không nói gì, chỉ liếc mắt nhìn Phác Xán Liệt, ý bảo Ngô Diệc Phàm đừng nói nữa.

Ngô Diệc Phàm liếc thấy vẻ mặt u ám của Phác Xán Liệt, câm nín, nhưng Độ Khánh Tú nhìn thấy trai đẹp lại lên cơn ồn ào, không ngừng cười cười nói nói với Ngô Diệc Phàm và Phác Xán Liệt.

"Xảy ra chuyện gì?"

Trương Nghệ Hưng rất tinh mắt kéo Chung Nhân sang một bên nhẹ nhàng hỏi.

"Còn thế nào được nữa. Tình thương." Chung Nhân đút hai tay vào túi quần, ngữ khí có vẻ bất đắc dĩ và không cam lòng "Còn không phải người làm vườn Biện Bạch Hiền kia đa tình, hoa cỏ khắp nơi đều ban phát tình cảm, người làm vườn này của chúng ta bây giờ cũng khó xử, cho dù tưới nước cho bên nào thì bên còn lại cũng sẽ khô héo." Chung Nhân ngoảnh lại liếc Phác Xán Liệt một cái, tiếp tục nói "Anh xem bộ dạng hồn bay phách lạc của Xán Liệt kìa, đấy không phải là đóa hoa tàn lụi sao, haizz, vẫn là anh trai em mị lực bắn ra bốn phía, trái ôm phải ấp đều là trai đẹp."

Trương Nghệ Hưng cũng ngoảnh lại liếc Phác Xán Liệt đang cúi đầu im lặng, nhăn mày nhìn Chung Nhân nói "Anh đi lấy rượu, mọi người ngồi trước đi. Lát nữa cậu kể chi tiết cho anh xem đã xảy ra chuyện gì."

Chung Nhân gật đầu, cùng bọn Ngô Diệc Phàm, Phác Xán Liệt ngồi vào chỗ cũ.

"Johnnie Walker blue label, Phàm ca hôm nay mới lấy hai chai, " Trương Nghệ Hưng cầm một thùng đá tới, đưa cho mỗi người một ly rượu, ngồi xuống ghế salon nhìn Phác Xán Liệt buồn bực cúi đầu uống rượu, lại nhìn Chung Nhân đang lắc ly rượu trong tay nói "Mau nói xem chuyện gì đã khiến Xán Liệt vui tươi của chúng ta biến thành thế này."

Lúc này Ngô Diệc Phàm mới chú ý tới hình như Phác Xán Liệt có tâm sự, mím chặt môi, không nói một lời.

"Còn không phải tại thằng khốn Thư Mộ Vũ, đầu tiên hắn cãi nhau với em, em thấy hắn ngứa mắt nên đấm hắn một phát, xui xẻo là, đúng lúc Xán Liệt và Bạch Hiền tới. Thư Mộ Vũ quả thực xứng đáng với danh hiệu khốn nạn, ngay lập tức giả làm người tốt, giả bộ rộng lượng, khiến em bẽ mặt." Chung Nhân thở dài, "Sau đó Thư Mộ Vũ gọi Bạch Hiền vào phòng nói chuyện, cũng không biết hắn nói ngon nói ngọt gì mà một lúc sau Bạch Hiền đi ra bảo em giúp anh ấy thu dọn hành lý, buổi tối sẽ mang đi! Thật đúng là có triển vọng đại diện cho quốc dân mà, lúc này lại có thể bảo em là muốn dọn đi! Dọn đi đâu? Dọn đi ở cùng tên khốn nạn kia à?"

"Mộ Vũ không phải tên khốn nạn, cậu xem hắn đẹp trai thế kia nhìn là biết người quân tử."

Người phản bác Chung Nhân lúc này không còn nghi ngờ gì nữa chính là Độ Khánh Tú. Không phải Độ Khánh Tú không phân biệt được địch ta, chẳng qua là trong nhận thức của hắn, miễn là đẹp trai thì đều thuộc về phe mình, ngược lại bộ dạng xấu xí, không vừa mắt đều là kẻ địch.

"Vậy cậu không khuyên cậu ấy à?"

Trương Nghệ Hưng rất tò mò về phần tiếp theo của câu chuyện.

Chung Nhân lườm Độ Khánh Tú tiếp tục nói "Đương nhiên là có khuyên! Anh nói xem anh ấy ở nhà em, em mà không khuyên anh ấy chặt đứt quan hệ với thằng khốn kia thì còn nói làm gì nữa! Em cũng không muốn anh trai em rơi vào khổ cực lầm than một lần nữa. Em từ chối ý muốn dọn đi của anh ấy ngay lập tức, xua tan ý nghĩ muốn sống cùng thằng khốn kia của anh ấy. Em nói em sống một mình thường quên không để ý khí gas, trước đây Trương Nghệ Hưng sống cùng em thì anh ấy để ý giúp em, cho nên Biện Bạch Hiền không thể nói đến là đến nói đi là đi, em bắt anh ấy phải chịu trách nhiệm với em đến cùng."

"Sau đó cậu ấy ngầm đồng ý chịu trách nhiệm với cậu đến cùng?"

"Hừ." Chung Nhân nghĩ đến bộ dạng lúc ấy của Thư Mộ Vũ, rầu rĩ nhưng lại rất đắc ý, "Anh trai dù sao cũng là anh trai, có thể nói đi là đi sao!"

Ngô Diệc Phàm hướng về phía Chung Nhân bật ngón tay cái, sau đó chậm rãi mở miệng nói "Lần đầu tiên nhìn thấy hắn anh đã biết hắn không phải loại người tốt đẹp gì rồi, mặt mũi quần áo người không ra người, thái độ thì ngoài người trong chó."

Phác Xán Liệt ngồi ở một góc, im lặng uống rượu một mình, nghe bọn họ ở bên kia thảo luận. Phác Xán Liệt tựa đầu vào đầu gối, ánh mắt hờ hững, không nói một lời, cầm ly rượu trống không trong tay cũng không rót thêm, tựa như đang suy nghĩ điều gì đó.

Trương Nghệ Hưng nhìn Phác Xán Liệt ủ rũ suy sụp, muốn khuyên giải hắn một chút, "Xán Liệt, đừng suy nghĩ nhiều quá, nói không chừng ngày mai Bạch Hiền sẽ quay lại tìm cậu. Với lại, điều kiện của cậu tốt như vậy, sẽ tìm được người tốt hơn thôi."

Tuy nói rằng khuyên giải chứ không khuyên chia tay, nhưng tình cảnh này Trương Nghệ Hưng cảm thấy Biện Bạch Hiền có tình cảm với cả hai bên, trái phải đều muốn giữ, rất giống tính cách của một cặn bã thụ, cho nên cũng không hy vọng Phác Xán Liệt lãng phí tình cảm ở chỗ Biện Bạch Hiền nữa. Dù sao so với Biện Bạch Hiền thì Trương Nghệ Hưng và Phác Xán Liệt tình sâu nghĩa nặng hơn.

Phác Xán Liệt chán nản gật đầu, mím môi không nói lời nào.

"Đừng, Bạch Hiền dù sao cũng là anh trai em, em vẫn hy vọng Bạch Hiền và Xán Liệt có thể ở bên nhau." Chung Nhân cũng cảm thấy Biện Bạch Hiền quá đáng, nhưng ngoài miệng lại kiên trì bảo vệ Biện Bạch Hiền.

Phác Xán Liệt ngẩng đầu nhìn Ngô Diệc Phàm, ánh mắt kiên định không hề luống cuống.

"Phàm ca, em có thể tiếp tục làm việc không?"

Nghe thấy lời này của Phác Xán Liệt, tất cả mọi người đều sửng sốt, người đầu tiên kịp phản ứng là Ngô Diệc Phàm, sau đó là Độ Khánh Tú.

"Được được, vừa vặn không ai có thể thay thế vị trí Xán Liệt của chúng ta, cậu không biết đâu, trong khoảng thời gian cậu nghỉ việc, <Desire> cũng không buôn bán tốt như trước kia."

"Xán Liệt rốt cục thì anh cũng quay lại làm việc, thật tốt quá! Sau này tôi lại có thể thường xuyên tới <Desire> tìm anh!"

Độ Khánh Tú nói xong còn không quên dựa vào lòng Phác Xán Liệt làm nũng, cọ đầu vào ngực Phác Xán Liệt, vui vẻ ôm cổ hắn.

Chung Nhân và Trương Nghệ Hưng vẫn đang shock vì tuyên bố bất ngờ này của Phác Xán Liệt.

"Không được!" Đợi đến khi Chung Nhân kịp phản ứng không kịp nghĩ ngợi liền thốt lên một tiếng ngăn cản. Hắn đi tới bên cạnh Phác Xán Liệt, túm áo Độ Khánh Tú hất ra, nghiêm túc nhìn Phác Xán Liệt "Anh muốn vứt bỏ anh trai em, để mặc anh ấy bị thằng chó ra vẻ đạo mạo kia lừa gạt sao?"

Vẻ mặt Xán Liệt càng thêm u ám, lẳng lặng đứng hồi lâu, cuối cùng vẫn lấy điện thoại ra, bấm một dãy số "Alo, bảo bối. . . Ừ. . . Được, anh đợi em." Nói xong cố chấp nở nụ cười, nỗ lực che giấu sự cô đơn trong ánh mắt, lại trở về dáng vẻ đa tình câu dẫn như lúc đầu.

"Mẹ nó, anh thật sự muốn chết rũ ở đây sao?" Âm lượng của Chung Nhân lại tăng thêm mấy đề xi ben.

Phác Xán Liệt không trả lời, ngồi trên ghế salon uống rượu.

Tục ngữ nói, một bàn tay vỗ không vang, Chung Nhân điên cuồng gào thét không ai hưởng ứng, tự nhiên hắn cũng không thể tiếp tục phát tác.

Mọi người cứ ngây ra như vậy một hồi.

"Xán Liệt!" Một tiếng hét vang lên, người vừa đứng ở cửa trong nháy mắt đã nhào vào lòng Xán Liệt. Độ Khánh Tú trợn mắt nhìn, cũng muốn nhào qua chỗ Phác Xán Liệt, nhưng bị Chung Nhân giữ lại.

"Gần đây cưng đi đâu vậy?" Quý Đồng vừa nghe xong điện thoại liền chạy thẳng tới đây buồn bã nhìn Phác Xán Liệt, ngón tay vẽ vòng tròn trước ngực hắn, nũng nịu nói "Người ta nhớ anh lắm đấy."

"Trong nhà có chút chuyện cần phải xử lý." Phác Xán Liệt cười thuận miệng kiếm lấy một cái cớ, nâng cằm Quý Đồng lên, tiến đến bên tai thì thầm mờ ám "Không phải vừa trở về liền gọi điện thoại ngay cho em đấy sao?"

Quý Đồng bắt lấy tay Xán Liệt, kéo lại gần hơn "Tha cho anh đấy, lên lầu đi, nhớ anh muốn chết."

"Fuck you!" Chung Nhân ở bên cạnh rốt cục nhịn không được, nhìn theo bóng lưng Phác Xán Liệt rống lên "Phác Xán Liệt anh mà đi thì sẽ bị anh trai em nhổ tận gốc đấy!"

Phác Xán Liệt quay đầu lại liếc Chung Nhân một cái, "Tùy." Nói xong cùng Quý Đồng đi lên lầu.

Tôi cũng không phải cái cây mà phải chờ Biện Bạch Hiền tới bón phân. Hắn nghĩ.

"Át chủ bài đúng là khác biệt! Chỉ cần một cú điện thoại, Quý Đồng liền tới ngay." Thấy có khách tới cửa Ngô Diệc Phàm đương nhiên không thèm để ý đến sắc mặt của Chung Nhân, cười tự mãn đến không thể kìm hãm được.

Một đêm ở DESIRE khoảng 2000-5000. Ông chủ Ngô lấy 40%, nhân viên lấy 60%. Mà Quý Đồng thì rút ví rất hào phóng, mỗi lần đều 6000. Cho nên ông chủ Ngô rất hoan nghênh Quý Đồng đến quán của mình. Nhưng Quý Đồng chỉ đến vì Phác Xán Liệt. Những người khác đều thấy chướng mắt.

Nhìn theo Phác Xán Liệt và Quý Đồng đi lên lầu, Chung Nhân sửng sốt, sau đó không khỏi cười lạnh "Sao tôi đối với tình cảm của hai người này lại xoắn xuýt hơn cả người trong cuộc thế nhỉ." Tay cũng nắm chặt thành nắm đấm, lộ ra sự phẫn nộ, mở miệng nói với Trương Nghệ Hưng "Anh zai, chúng ta đi."

Giống như anh hùng 'gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ', Trương Nghệ Hưng đương nhiên sẽ không vắng mặt. Hắn hôn một cái lên mặt Ngô Diệc Phàm sau đó đi theo Chung Nhân.

"Tôi cũng đi!" Độ Khánh Tú vẫn luôn im lặng đột nhiên đứng lên chặn trước mặt hai người đang định rời đi.

"Cậu đi làm gì?" Hiếm khi Chung Nhân không đồng ý ngay lập tức, đánh giá Độ Khánh Tú một hồi, kéo Trương Nghệ Hưng tiếp tục đi.

Bởi vì Chung Nhân muốn kêu Trương Nghệ Hưng về nhà để gây sức ép với Thư Mộ Vũ, Độ Khánh Tú đi cùng chỉ thêm phiền phức.

"Nghệ Hưng ca, cho em đi với!" Thấy Chung Nhân tâm trạng không tốt, Độ Khánh Tú ngay lập tức đi tới bên cạnh Trương Nghệ Hưng, ôm lấy cánh tay hắn không ngừng lắc qua lắc lại.

"Muốn đi thì đi đi, đừng lộn xộn." Tuy rằng trong lòng Chung Nhân khó chịu, nhưng vẫn không thích nhìn thấy Độ Khánh Tú nũng nịu với người khác, đành phải đồng ý.

Ba người đi về, dọc đường đi qua một quán cà phê vô tình nhìn vào trong, lại thu được kết quả ngoài ý muốn.

"Thằng chó khốn nạn" Chung Nhân chửi, phẫn nộ nhìn Thư Mộ Vũ đang ngồi bên trong, đẩy cửa đi vào, ba người lập tức ngồi xuống đối diện với Thư Mộ Vũ. Tư thế giống như <Ba chàng ngự lâm>.

"Mấy người. . . À, xin chào." Không ngờ sẽ gặp phải bọn họ, Thư Mộ Vũ hơi bất ngờ, nhưng vẫn nhã nhặn chào hỏi.

"Chào anh! Chào anh chào anh!" Đáp lại nhanh như vậy, khỏi phải nghĩ cũng biết là Độ Khánh Tú. Hắn gật đầu như gà mổ thóc, nở một nụ cười, đáp lời Thư Mộ Vũ.

Nếu không phải vì ngại Chung Nhân ở bên cạnh, sợ rằng thằng nhóc thích tất cả trai đẹp trong thiên hạ này đã vươn tay nắm lấy tay Thư Mộ Vũ, sau đó nhân tiện sờ mó một hồi.

Đậu hũ của trai đẹp, có thể ăn được thì ăn nhiều một chút. Đây chính là phương châm sống của Độ Khánh Tú.

Chung Nhân giơ tay lên, gọi nhân viên phục vụ, gọi ba ly cà phê Lam Sơn. Sau đó kéo ghế ngồi xuống. Gác chân lên. Giống hệt bộ dạng lưu manh đầu đường xó chợ 'nếu như anh không thích thì lát nữa lên sân thượng đánh một trận'.

Ngay sau đó, Trương Nghệ Hưng cũng ngồi xuống bên cạnh Chung Nhân, ánh mắt bày ra khí thế 'một đấu một hay một đấu ba thì tùy cậu, anh sống cả đời đều dựa vào bản lĩnh này'. Hình như hắn đã quên mất mấy ngày trước bệnh thấp khớp mới 'tái phát', chân còn co rút làm đổ một xô nước.

Về phần Độ Khánh Tú, nhất định là chọn vị trí gần Thư Mộ Vũ nhất ngồi xuống.

"Anh Bạch Hiền của tôi thế nào rồi, có đáng để anh dùng thủ đoạn bẩn thỉu để cướp lấy không?" Chung Nhân mở miệng trước.

Thư Mộ Vũ nhíu mày, nở một nụ cười "Bạch Hiền hả? Đương nhiên rất tốt, nhưng tôi không hề dùng thủ đoạn bẩn thỉu nào cả."

"Đúng vậy, ngài làm sao có thể giống với người vô học đầu óc ngu dốt mặt dày như thớt nhân cách thiếu hụt đạo đức yếu kém đi lừa người khác được? Nhìn khuôn mặt này xem, anh tuấn tiêu sái khí thế bất phàm phong thái xuất sắc kinh thiên động địa, hai mắt rũ xuống ai oán phiền muộn khát khao khó nhịn cần được yêu thương khiến trái tim người khác phải rung động, một chút cũng không giống đang giả vờ. Bị thịt đúng là tốt!" Chung Nhân thành khẩn nhìn Thư Mộ Vũ, ý tứ hoàn toàn là khen ngợi. (Đoạn này Chung Nhân chửi siêu hay luôn nhưng mà không biết mình edit có còn nguyên vẹn được cái hay của nó không =.= Không có dấu nên mọi người đọc theo nhịp 4/4 nha :)))

"Ừ, đúng!" Độ Khánh Tú chớp mắt nhìn Thư Mộ Vũ, phóng điện. Đồng ý với câu bị thịt đúng là tốt kia.

"Cậu có ý gì?" Nghe được là đang chửi mình, nụ cười của Thư Mộ Vũ có chút lúng túng, nhưng vẫn duy trì phong độ nhã nhặn.

"Đừng nóng đừng nóng, người anh em của tôi nói chuyện không suy nghĩ, vô tình lại trở nên biến chất." Trương Nghệ Hưng vội vàng hòa giải, giải thích đâu ra đấy "Haizz, đã nói rất nhiều lần rồi là phải học cách nói chuyện của mấy người giả vờ tri thức, nhưng lại không chịu, nói là ghét cái gì mà bị thịt dối trá ghê tởm. Những lời vừa rồi tuy rằng khó nghe, nhưng đều là khen cậu."

Chung Nhân gật đầu, "Khen anh bình thường sống tốt đấy người anh em. Có thể khiến anh trai tôi lẫn lộn trắng đen chẳng phân biệt được phải trái tốt xấu."

"Ừ, rất tốt. Đến quán của Phàm ca làm MB nhất định sẽ có rất nhiều người thích." Độ Khánh Tú lặp lại lời nói của Chung Nhân, lại phóng điện qua. "Bởi vì em thích anh." Lần này đem lời cảnh cáo của Chung Nhân ném lên chín tầng mây, trực tiếp tỏ tình.

Thừa dịp Chung Nhân không để ý đến mình, mình phải tranh thủ làm điều gì đó có lợi cho mình chứ. Độ Khánh Tú nghĩ.

Thư Mộ Vũ nhìn hai anh em vẻ mặt chân thành trước mặt, lại nhìn Độ Khánh Tú không ngừng chớp mắt cười tủm tỉm, cứng đờ một hồi lâu, sau đó nghiến răng nói "Cảm ơn." Đứng dậy chuẩn bị rời đi.

"Khoan đi đã, bị thịt." Chung Nhân chỉ lên bàn, "Còn chưa trả tiền mà."

Giờ có phong độ cũng không nhịn được, Thư Mộ Vũ hít sâu một hơi, lên giọng "Đồ cậu uống sao lại muốn tôi trả tiền?"

"Cái này không phải là uống cho trơn miệng để khen anh sao? Đều là vì anh! Một tên keo kiệt bủn xỉn ngay cả cà phê cũng không trả tiền nổi mà còn muốn cùng một chỗ với anh trai tôi, không biết là ai nuôi ai đây, thấy anh có tiềm năng, không thì đi làm MB đi, chỉ cần cơ thể là có thể kiếm tiền."

Chung Nhân lắc đầu ghét bỏ đánh giá Thư Mộ Vũ, tiến lên vuốt áo hắn "Bị thịt phải chú ý, hỏng rồi sẽ không dùng được nữa. Đúng không, Nghệ Hưng ca?"

"Xem cậu kìa, lo cho bản thân mình trước đi, đừng nói khó nghe như vậy chứ. Cũng may người ta là đại soái ca lòng dạ bao dung không so đo với cậu, nếu không thì có khi Độ Khánh Tú cậu thích cũng bị người ta cướp đi rồi." Trương Nghệ Hưng làm như trách móc Chung Nhân, vẻ mặt áy náy nhìn Thư Mộ Vũ nói "Mộ Vũ à, chúng tôi còn có việc không ở lại uống với cậu được, cảm ơn cậu đã đãi, lần sau có thời gian rảnh lại tụ tập."

"Ai, đi nhanh như vậy sao?" Độ Khánh Tú ngồi im tại chỗ không muốn rời xa đại soái ca này, nhưng lại bị Chung Nhân kéo ra khỏi quán cà phê, ngoảnh lại hét lên "Anh đẹp trai, em yêu anh, lần sau cho em số điện thoại của anh. Chúng mình nói chuyện! !" Nói xong, Độ Khánh Tú còn giơ tay lên, làm động tác nghe điện thoại.

Một màn 'sinh ly tử biệt' này của Độ Khánh Tú không biết đã làm cảm động bao nhiêu người.

Khi ba người trở về nhà Chung Nhân thì phát hiện Biện Bạch Hiền không còn ở đây.

Kết quả kế hoạch 'kéo Bạch Hiền trở về từ ranh giới sinh tử' được dày công chuẩn bị đã bị đổ bể.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro