chap 15 (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn Thư Mộ Vũ thê thảm đi vào toilet, Biện Bạch Hiền không thể nói rõ cảm giác trong lòng là gì, chính là không hề dễ chịu, hai hàng lông mày hơi nhăn lại.

"Chung Nhân, Xán Liệt. . . "

Biện Bạch Hiền vừa mới mở miệng thì Phác Xán Liệt đứng lên, gỡ cổ áo "Những lời còn lại, nói cho một mình Hắc Chung nghe đi, tôi không có hứng thú." Sau đó liếc Bạch Hiền một cái rồi xoay người rời đi.

Ánh mắt mãnh liệt như vậy, không có thất vọng, không có không cam chịu. . . không khỏi làm Biện Bạch Hiền cảm thấy trống rỗng, trái tim giống như mất đi sức nặng vốn có của nó.

Không nói thêm câu nào, không nói nhiều hơn một chữ, chỉ tiêu sái xoay người, cô đơn lẻ bước rời đi.

Sự tiêu sái và cô độc này hình thành nên một sự tương phản rõ nét, khiến người ta vừa say mê lại vừa đau lòng.

Biện Bạch Hiền cảm thấy là mình đã phá hủy bữa cơm trưa vốn bình thản này, vì vậy đứng dậy xin lỗi, cúi đầu nói "Xin lỗi, đều tại tôi."

Thanh âm đủ hèn mọn.

Chung Nhân và Trương Nghệ Hưng rất không hiểu nhìn Biện Bạch Hiền. Chỉ là một bữa cơm trưa không thoải mái, làm gì đến nỗi giống như phạm phải sai lầm lớn vậy?

Độ Khánh Tú ngược lại rất bình tĩnh ngồi ăn cơm, gắp một miếng thức ăn bỏ vào miệng nhai.

"Phi - "

Ba người đều nhìn Độ Khánh Tú, chỉ thấy hắn cau mày lại, miệng trề ra, trên mặt tràn ngập bốn chữ ngộ độc thức ăn.

"Rốt cuộc cậu có biết nấu ăn không? Quá khó ăn!" Độ Khánh Tú nhìn về phía Chung Nhân.

Người nọ liếc món Độ Khánh Tú vừa ăn một cái, lập tức thanh minh "Món đó không phải tôi làm, là Bạch Hiền làm!"

Biện Bạch Hiền nhìn Độ Khánh Tú vẻ mặt như bị ngộ độc, có phần áy náy nói "Xin lỗi, món ăn mới, tôi chưa thử đã làm."

"May mà Xán Liệt không cùng một chỗ với anh, nếu mỗi ngày hắn đều ăn đồ ăn anh làm, một ngày nào đó sẽ ngộ độc mà chết."

Biện Bạch Hiền cười tự giễu cợt mình "Tôi cũng cảm thấy như vậy, tôi cảm thấy ai cùng một chỗ với tôi cũng đều cực kỳ xui xẻo."

Nhìn Biện Bạch Hiền cười như không cười, muốn khóc nhưng không khóc được, Chung Nhân vội vàng giải thích "Anh trai, anh đừng hiểu lầm, Khánh Tú không có ý đó."

Tuy rằng Chung Nhân vẫn luôn căm giận chuyện Bạch Hiền và Thư Mộ Vũ tái hợp, nhưng dù sao Biện Bạch Hiền cũng là anh em tốt của mình nhiều năm, lúc nào cần an ủi vẫn phải an ủi.

"Anh biết." Biện Bạch Hiền miễn cưỡng nở một nụ cười lấy lệ, "Đợi lát nữa Mộ Vũ đi ra, bảo hắn đến khách sạn ngủ. Anh hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một lát."

Chung Nhân vừa nghe thấy vậy, ngay lập tức hoang mang "Không phải anh muốn cùng hắn đi thuê phòng đấy chứ?" Tuy rằng Phác Xán Liệt từ bỏ, nhưng hắn không muốn bao nhiêu công sức đổ sông đổ bể hết như thế, vội vàng xua tay "Đừng đừng đừng, không cần, em sẽ không làm khó hắn nữa."

Mẹ kiếp Biện Bạch Hiền, sao anh không cùng Thư Mộ Vũ đào một cái mộ, cùng nhau nằm vào trong đi. Chung Nhân thầm mắng trong lòng.

"Vậy sao?" Thản nhiên để lại một câu, Biện Bạch Hiền đứng dậy đi vào phòng.

Nhìn theo bóng dáng Biện Bạch Hiền biến mất trong phòng, Chung Nhân chớp mắt nói với Trương Nghệ Hưng "Nhìn thấy không? Anh trai em rất tin tưởng em."

Rõ ràng câu hỏi cuối cùng ấy chính là không tin cậu. Trương Nghệ Hưng lẩm bẩm trong miệng, nhìn Chung Nhân với ánh mắt thương hại. Kẻ ngốc đúng là có phúc của kẻ ngốc.

"Mấy món này không thể ăn, đổ hết đi, chúng ta ra ngoài ăn." Độ Khánh Tú đứng lên, bắt đầu thu dọn thức ăn trên bàn.

Sau khi Thư Mộ Vũ rửa sạch đống đồ ăn trên mặt đi ra, nhìn thấy Chung Nhân và Trương Nghệ Hưng đang thu dọn tàn cuộc trong phòng khách, còn Biện Bạch Hiền và Phác Xán Liệt đều biến mất.

"Bạch Hiền đâu?"

Chung Nhân và Trương Nghệ Hưng đều không có ý định để ý đến hắn, tiếp tục thu dọn. Còn Độ Khánh Tú đại khái là vì người đàn ông trước mặt bộ dạng nhếch nhác nên nhiệt huyết đối với hắn cũng giảm sút, không lên tiếng.

"Chung Nhân, Bạch Hiền đâu?"

Thư Mộ Vũ cau mày. Không biết là đang lo lắng hay gì.

"Hẹn hò." Chung Nhân bê một cái đĩa, cũng không thèm nhìn Thư Mộ Vũ nói "Nếu không đuổi anh đi để làm gì?"

"Chung Nhân, tôi biết cậu rất ghét tôi." Thư Mộ Vũ siết chặt khăn lông trong tay, giống như hạ quyết tâm rất lớn mở miệng nói, "Nhưng tôi thích Biện Bạch Hiền cũng có lỗi sao?"

"Có, " Chung Nhân ánh mắt như lửa nhìn Thư Mộ Vũ gằn từng chữ nói "Là, vì, anh, không, xứng!"

"Chúng tôi cùng một chỗ hai năm, khó tránh khỏi vì cãi nhau mà chia tay. Tôi không hề làm chuyện gì có lỗi với cậu ấy."

"Những lời này anh đừng nói với tôi, vì tôi không muốn nghe."

"Vậy cậu hãy nói cho tôi biết, Bạch Hiền đang ở đâu?" Thư Mộ Vũ cũng không hy vọng nói vài ba câu có thể lay động được Chung Nhân, mọi người đều không phải những đứa trẻ cảm tính, nhưng hắn hy vọng Chung Nhân ít nhiều có thể hiểu mình một chút.

Dù sao thì tình yêu vô tội. Tình yêu không phải một ván cờ, cũng không phải một trò chơi, mà là một cuộc chiến, ai đắm chìm trước thì thua. Nhưng một khi người thua chuyển bại thành thắng, thì người thắng ban đầu kia, sẽ trở thành loser trong cuộc chiến tình yêu. Mà khi tình yêu không còn là hai bên cùng tình nguyện thì sẽ biến thành một cuộc truy đuổi, khi đó loser kia sẽ được mài giũa, vắt óc lấy lòng người thắng, cho dù phải hy sinh người khác, không từ thủ đoạn, cũng sẽ làm hết khả năng để đạt được hạnh phúc mình muốn.

Tất cả những việc mà Thư Mộ Vũ đã làm, thật sự là tầm thường.

"Anh trai tôi đi, hẹn, hò!"

Thư Mộ Vũ biết rõ Chung Nhân sẽ không nói cho mình biết Biện Bạch Hiền đi đâu, nên cũng không hỏi lại. Hắn nhìn cửa phòng Biện Bạch Hiền, đóng chặt, tuy rằng muốn đi vào xem, nhưng giây tiếp theo hắn vẫn từ bỏ ý nghĩ này, cho dù Biện Bạch Hiền ở bên trong, thì tâm tình chắc cũng không tốt. Lúc này không nên làm phiền.

Thư Mộ Vũ khẽ thở dài, mặc áo khoác vào đi ra ngoài ngồi một lát, hy vọng Biện Bạch Hiền sẽ nghĩ đến mình và gọi điện thoại, sau đó cùng cậu ấy đối mặt với nơi tràn đầy địch ý này.

"Chung Nhân, tôi muốn ra ngoài chơi." Thư Mộ Vũ đi được một lát thì Độ Khánh Tú ném khăn lau lên bàn nói.

Chung Nhân cất cái bát đã rửa sạch lên kệ, liếc Độ Khánh Tú "Không phải cậu nói, lát nữa muốn ra ngoài ăn cơm sao? Giờ lại muốn đi chơi?"

"Đổi ý rồi, muốn đi chơi."

"Được, rửa bát xong cùng nhau đi."

Độ Khánh Tú đương nhiên sẽ cự tuyệt Chung Nhân, mặc kệ người phía sau gào thét, hắn chạy nhanh ra cửa, thay giầy đi mất. Chung Nhân chỉ có thể thở dài một tiếng, ai bảo mình thích tiểu tử thối này. Đúng là mãn kiếp xui xẻo. Cả ngày đều bị hành hạ, cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi.

"Anh bảo này Hắc Chung, gần đây ngày nào Khánh Tú cũng ngủ ở đây, ban đêm hai người lăn qua lăn lại không ít chứ hả?" Lời này của Trương Nghệ Hưng cũng không sai, nếu không tại sao Chung Nhân lại nói thể xác và tinh thần đều mệt mỏi? Mỗi ngày đều làm hai ba lần, cơ thể có thể không mệt mỏi được sao?

"Có chút gánh vác không nổi, mỗi ngày đều cảm thấy cơ thể yếu ớt." Miệng thì nói yếu ớt nhưng Chung Nhân vẫn nâng khóe miệng lộ ra vẻ hạnh phúc.

Đối mặt với Chung Nhân "ngượng ngùng", Trương Nghệ Hưng cảm thấy toàn thân không được tự nhiên "Thôi, chúng ta vẫn nên nói chuyện của anh trai cậu thì hơn, chuyện của cậu ấy tương đối khó giải quyết."

"Biện Bạch Hiền?" Chung Nhân nhếch mày.

Trương Nghệ Hưng tiến tới bên tai Chung Nhân, thấp giọng nói "Ừ, anh thấy tên Thư Mộ Vũ kia, EQ rất cao, dùng 2 năm tình cảm của bọn họ để giữ chặt anh trai cậu, anh cảm thấy anh trai cậu cần một sự kiện gì đó để thúc đẩy mới có thể thoát khỏi cái hố này, nếu không thì. . . "

Điện thoại di động của Chung Nhân vang lên, cắt ngang lời Trương Nghệ Hưng.

[Tất cả mọi người trong nhà đi ra ngoài, để cửa cho anh, đương nhiên, Biện Bạch Hiền, để lại - Phác Xán Liệt]

Chung Nhân vừa thấy tin nhắn này, miệng liền cười đến tận mang tai "Xán Liệt muốn đến đây, chúng ta đi ra ngoài ăn cơm."

Nghe vậy, Trương Nghệ Hưng cũng ngay lập tức nở nụ cười nham hiểu "Anh hiểu, anh hiểu". Sau đó, hai người bỏ lại chồng bát mới rửa một nửa, để lại Biện Bạch Hiền nằm trong phòng rồi đi ra ngoài, đương nhiên, chỉ khép hờ cửa.

Bạn bè là để làm gì? Đương nhiên là để đem bán.

Trên quảng trường thành phố, Phác Xán Liệt bỏ điện thoại vào túi áo, sau đó nhìn Thư Mộ Vũ đang ngồi ở quảng trường. Cười lạnh một tiếng.

Đi đến ven đường, vẫy một chiếc taxi, xuất phát đến nhà Chung Nhân.

+++

Nói Biện Bạch Hiền không khó chịu khi Phác Xán Liệt và Thư Mộ Vũ gây nhau là không đúng, dù sao cũng không phải trẻ con, không thể lúc nào cũng lấy chuyện tình cảm ra để giải trí, không thèm quan tâm ai đến ai đi. Cho nên Biện Bạch Hiền rất do dự, rất ngập ngừng, nhất là tình yêu đồng tính, không giống với tình yêu khác phái, có hôn nhân, con cái trói buộc. Đồng tính luyến ái là hai người hoàn toàn thông cảm, giúp đỡ lẫn nhau. Đều đã gần 30 rồi, thái độ đối với tình yêu cũng khó tránh khỏi có chút cẩn thận, một bên là bạn trai cùng một chỗ hơn hai năm, một bên là người con trai đối xử với mình rất tốt, nên Biện Bạch Hiền rất khó lựa chọn.

Nếu tiếp tục ở bên Thư Mộ Vũ, như vậy không thể đảm bảo tương lai sẽ không tiếp tục gây gổ, cãi nhau, mỗi ngày đều chiến tranh lạnh. Nhưng nếu ở bên Phác Xán Liệt, Biện Bạch Hiền sẽ phải đối mặt với một tình cảm mới, lại một lần nữa trao đi tình cảm của mình, tim của mình, còn phải tìm hiểu nhau lại từ đầu, đây là một quá trình khá dài. Khi yêu thì đối phương toàn là ưu điểm, nhưng sống với nhau rồi thì đối phương toàn là khuyết điểm, sau khi trải qua quá trình dài dòng này, khi hai người trở nên ổn định, thì thật sự có thể hạnh phúc dài lâu.

Biện Bạch Hiền có chút sợ hãi, cậu sợ sau khi cậu và Phác Xán Liệt bắt đầu tình yêu mới này, sẽ giống như bây giờ, vì cảm thấy đối phương không vừa mắt mà đường ai nấy đi, Biện Bạch Hiền rất sợ, sợ trái tim mình lại bị tổn thương một lần nữa.

Ở trên giường trằn trọc một hồi lâu, Biện Bạch Hiền ngồi dậy, ép buộc bản thân không suy nghĩ nữa. Cúi đầu nhìn, cổ áo còn dính một ít dầu mỡ thức ăn vừa nãy Phác Xán Liệt hất vào mặt Thư Mộ Vũ, hơn nữa còn có mùi. Biện Bạch Hiền dứt khoát cởi áo sơ mi, ném xuống đất, vào phòng tắm. Định tắm rửa một chút, gột rửa dầu mỡ trên người, và những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu.

Cái gì gọi là dê vào miệng cọp? Chính là đây. Cái gì gọi là đưa mình vào miệng cọp? Chính là đây.

Lúc này, Phác Xán Liệt trong lòng bừng bừng lửa giận, giống như sói. Vừa mới lẻn vào phòng khách, liền nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm. Xuân tâm của hắn có thể không bị kích thích được sao?

Nghĩ ở nhà một mình, Biện Bạch Hiền không khóa cửa phòng tắm. Sau khi tắm rửa, da thịt còn có mùi thơm nhàn nhạt, tâm tình tự nhiên cũng tốt hơn một chút. Biện Bạch Hiền còn hát khe khẽ, chỉ thiếu âm nhạc nữa là hoàn hảo.

"Cạch" cửa phòng tắm đột nhiên bị mở ra, Biện Bạch Hiền còn chưa kịp quay đầu nhìn đã bị một lực rất mạnh đẩy một cái, cả người áp vào tường.

Tắm nước nóng nên cơ thể nóng hổi, đột nhiên chạm vào bức tường lạnh như băng, không khỏi khiến Biện Bạch Hiền hít một hơi khí lạnh, tiếp đó bên tai vang lên một thanh âm trầm thấp, nhưng lại cực kỳ nóng bỏng "Tôi nhớ lần trước em đến Desire phải trả 8000 đúng không? Lần này tôi phục vụ em miễn phí."

Lời nói không cho phép Biện Bạch Hiền phản kháng, lực đạo trên tay cũng vậy.

"Xán. . . Xán Liệt." Giọng nói và nội dung, dù Biện Bạch Hiền không nhìn thấy người phía sau nhưng vẫn nhận ra Phác Xán Liệt. Có điều, thanh âm run run ý vị không rõ này, ngay cả cậu cũng không biết, là vì hoảng hốt hay là vì tay người kia đã nắm lấy nơi yếu ớt nhất của mình.

Phác Xán Liệt không trả lời, nhẹ nhàng tựa cằm lên vai Biện Bạch Hiền, ánh mắt theo quả anh đào trước ngực thuận thế đi xuống, nhìn dục vọng vẫn còn mềm nhũn. Sau đó khóe miệng nở nụ cười, tay bắt đầu mơn trớn dục vọng. Khi nặng khi nhẹ, khẽ vuốt ve, độ mạnh yếu rất thích hợp, dục vọng kia cũng chậm rãi ngẩng đầu lên theo từng tiếng rên rỉ của chủ nhân.

"Xán Liệt. . . Đừng. . . như vậy. . ." Biện Bạch Hiền đè nén tiếng rên, nhẹ giọng cầu xin. Đầu ngón tay cào lung tung lên tường. Không có quy luật, giống như những suy nghĩ trong đầu cậu lúc này, chỉ có thể để mặc cho người ta làm loạn.

"Thế nào? Sợ? Sợ có người quay về?" Đôi môi mềm mại của Phác Xán Liệt dán vào lỗ tai Biện Bạch Hiền, khi nói chuyện thì phả hơi nóng vào. Biện Bạch Hiền rất nhột, nhưng lại tránh không thoát, cổ càng rụt lại càng nhột.

Có người? Sợ? Còn có thể ám chỉ ai? Đương nhiên hai người đều ngầm hiểu. Điều này khiến Biện Bạch Hiền nghẹn lời. Ở trước mặt Phác Xán Liệt cậu không thể nói ra tên của người đàn ông kia, trong lòng không cho phép. Huống hồ, trong tình cảnh này mà nói ra, chẳng may Phác Xán Liệt giận, vậy không phải là tự đào mồ chôn mình sao?

"Nhớ kỹ, tiếp theo đây em chỉ có thể nhớ tới ba chữ Phác Xán Liệt." Nói xong, bắt đầu di chuyển tay mình. Miệng cũng không nhàn rỗi, vươn đầu lưỡi ra, lượn quanh lỗ tai của Biện Bạch Hiền, đầu lưỡi ẩm ướt lướt qua nơi nào cũng lưu lại nước bọt của mình, giống như đánh dấu, lưu lại dấu vết của mình. Tuyên bố chủ quyền.

Khi đầu lưỡi rơi vào lỗ tai, Biện Bạch Hiền rùng mình một cái. Hai quả anh đào trước ngực đang ma sát với mặt tường, cũng từ từ dựng đứng. Cơ thể nóng bỏng khiến mặt tường cũng sôi trào.

Mặt tường giống như khắc đầy tên Phác Xán Liệt, theo cơ thể tiến vào đầu và miệng Biện Bạch Hiền "Xán Liệt. . . Xán. . . Liệt. . . " Cứ gọi tên như vậy, từ từ thôi chống cự.

Nước từ vòi hoa sen rơi xuống đất, hùa theo tiếng rên nhẹ, sương mù bốc lên, bao phủ lấy hai tròng mắt của Biện Bạch Hiền, ánh mắt rời rạc tràn ngập ham muốn, mờ mịt mê người.

Đầu lưỡi xảo quyệt vẫn không ngừng khiêu khích Biện Bạch Hiền, từ vành tai đến cần cổ, chạy dọc từ trên cao xuống thấp. Mãi đến khi Biện Bạch Hiền toàn thân không còn sức lực, từ từ trượt trên mặt tường, Phác Xán Liệt mới buông một tay ra, nắm lấy hông Biện Bạch Hiền, khẽ dùng sức đẩy cả người cậu ấy nằm úp sấp lên bồn rửa mặt bên cạnh.

Phía sau là một cái gương rất lớn. Biện Bạch Hiền chống khuỷu tay lên bồn rửa mặt, ngẩng đầu, nhìn người đàn ông toàn thân trần trụi trong gương. Lúc này, cậu nằm sấp trên bồn rửa mặt, hai gò má đã ửng hồng, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, hơn nữa trong miệng còn không ngừng phát ra tiếng rên rỉ mê người, giữa hai chân, là dục vọng đang được tay người phía sau chăm sóc, không biết có phải do mặt gương có hơi nước hay không, cậu mơ hồ nhìn thấy ở miệng dục vọng phình to kia, bắt đầu chảy ra chất lỏng trong suốt dinh dính. Dời tầm mắt lên phía trên, tóc và quần áo của người phía sau đã ướt sũng nước, áo phông mỏng manh ôm sát lấy cơ thể người đàn ông, lộ ra những bắp thịt rắn chắc.

Biện Bạch Hiền không khỏi nuốt nước bọt, cắn môi dưới, trong mắt lộ ra vẻ khát khao - giống như say mê, muốn cởi quần áo của người kia ra, chiêm ngưỡng cho rõ ràng.

Phác Xán Liệt tự nhiên cũng nhìn vào gương, nhìn thấy toàn bộ cảnh sắc tươi đẹp này. Đương nhiên, khát khao trong mắt Biện Bạch Hiền hắn cũng nhìn thấu toàn bộ. Bàn tay cầm dục vọng của Biện Bạch Hiền tăng tốc nhanh hơn, có thể cảm nhận được rõ ràng người trong lòng mình khẽ run, Phác Xán Liệt khom người xuống, nhẹ nhàng hỏi "Muốn nhìn rõ hơn, đúng không?"

Giọng nói thấp đến khiêu gợi, khiến Biện Bạch Hiền lên đến cao trào, một tiếng rên rỉ "Ưm. . . " vang lên, vừa biểu thị khoái cảm, vừa trả lời câu hỏi của Phác Xán Liệt. Cơ thể run rẩy bắn ra chất lỏng màu trắng đục, bắn lên bồn rửa mặt và tay Phác Xán Liệt.

Không chờ Biện Bạch Hiền nghỉ xả hơi, Phác Xán Liệt xoa xoa tinh dịch trong tay, sau đó đỡ lấy hai mông người phía trước, xoay người cậu ấy lại, bế lên trên, để cậu ấy ngồi lên bồn rửa mặt.

Biện Bạch Hiền bị động tác bất thình lình này làm cho hoảng sợ, một tay bám lấy bồn rửa mặt, một tay giơ lên không trung, mở miệng muốn nói gì đó, nhưng bị những tiếng thở dốc chặn lại trong cổ họng, chỉ có thể thở hổn hển.

Vào thời điểm dục vọng khó nhịn như thế này, Phác Xán Liệt đương nhiên sẽ không cho Biện Bạch Hiền thời gian để thở dốc, hắn nhanh chóng cởi bỏ quần áo của mình, trần truồng đứng trước mặt Biện Bạch Hiền, mang theo ý trêu chọc nói "Không phải em muốn nhìn sao? Bây giờ nhìn kỹ một chút." Tay phải nắm lấy cằm Biện Bạch Hiền, nâng lên, để tầm mắt của cậu ấy dừng trên người mình.

Trực tiếp khiêu khích như vậy, khiến Biện Bạch Hiền ngượng chín cả mặt, ánh mắt chỉ lướt qua cơ thể người đàn ông một lần, sau đó cậu nhắm chặt mắt lại nhưng những hình ảnh kia vẫn len lỏi vào trong đầu.

Phác Xán Liệt cười cười, bàn tay di chuyển xuống dưới mông đối phương, dùng sức kéo vào trong lòng mình, bản thân cũng tiến lên phía trước một bước, cơ thể hai người liền dính sát vào nhau. Từ ngực đến bụng, rồi dục vọng. Dục vọng của mình đã sưng lên từ lâu, Phác Xán Liệt không nhịn được phát ra một tiếng hừ nhẹ.

Thanh âm này khiến Biện Bạch Hiền càng thêm xấu hổ, hai tay không biết nên để ở đâu. Mở mắt cũng không được, nhắm mắt cũng không xong, bởi vì sẽ không nhìn thấy động tác tiếp theo của đối phương, điều này khiến cậu hơi sợ. Sợ dục vọng của đối phương bước tiếp theo sẽ không hề báo trước đi thẳng vào cơ thể mình.

Giữa lúc Biện Bạch Hiền còn đang luống cuống chân tay thì Phác Xán Liệt bắt lấy cổ tay của cậu, đưa xuống bụng mình, ép ngón tay mảnh khảnh kia phải cầm lấy dục vọng của mình. Sau đó, khống chế nó bắt đầu di chuyển.

Khi bàn tay chạm vào dục vọng nóng như lửa của đối phương, Biện Bạch Hiền vô thức rụt tay về nhưng không có kết quả. Sức lực của mình đấu không lại bàn tay to kia. Nhiệt độ cực nóng của dục vọng theo lòng bàn tay Biện Bạch Hiền truyền vào cơ thể, thiêu đốt từng dây thần kinh trong đầu. Phác Xán Liệt cầm tay cậu, chỉ một lát sau liền buông ra, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào Biện Bạch Hiền vẫn tiếp tục luật động.

Khoái cảm từ từ lan tỏa khắp cơ thể, Phác Xán Liệt lấy tay chế trụ đầu của đối phương, hôn lên.

Có lẽ là bị dục vọng lấn át lý trí, trong nháy mắt Biện Bạch Hiền đẩy đầu lưỡi của mình vào trong miệng Phác Xán Liệt, quét qua từng chỗ trong miệng đối phương.

Phác Xán Liệt vốn nhẫn nại rất lâu nhưng bị hành động này làm mất kiểm soát. Hắn ôm lấy Biện Bạch Hiền, lại trở về bức tường vừa rồi, để Biện Bạch Hiền dựa lưng vào tường. Sau đó, nâng hai chân cậu ấy lên quấn vào lưng mình, cầm dục vọng đặt trước miệng huyệt của Biện Bạch Hiền, tiếp theo, dùng sức một cái, đưa toàn bộ dục vọng vào bên trong.

"A. . . A. . ." Cảm nhận được đau đớn từ phía sau, Biện Bạch Hiền nhíu mày kêu lên, "Nhẹ thôi. . . đau lắm. . ." Tiếng cầu xin của cậu cũng khiến Phác Xán Liệt cảm thấy vui vẻ, điều này chứng tỏ nơi này ngoại trừ 3 ngày trước mình xâm nhập ra, không có ai tiến vào.

Sự cao hứng này của Phác Xán Liệt đều biểu hiện hết lên thân thể, hắn ra sức luật động, mỗi một lần đều đâm vào thật sâu.

"A đừng. . . Ưm. . .Chậm một chút. . . " Dục vọng trong cơ thể rút ra đau đớn, đưa vào khoái cảm, Biện Bạch Hiền bắt đầu mặc sức hưởng thụ, tiếng thở dốc, tiếng rên rỉ vang lên không dứt. Tay vòng qua cổ Phác Xán Liệt, bắt đầu điều khiển cơ thể mình, dùng sức di chuyển, để cơ thể hùa theo từng cú va chạm của đối phương.

Phác Xán Liệt thấy Biện Bạch Hiền vẻ mặt hưởng thụ, đột nhiên muốn trêu cậu ấy, "Em nói chậm một chút. . . " Nói xong, đưa dục vọng ra ngoài miệng huyệt, sau đó lại chậm rãi đưa vào, cứ như vậy ngược lại khiến cơ thể Biện Bạch Hiền cảm thấy khó chịu. Biện Bạch Hiền biết Phác Xán Liệt cố tình trêu cậu, cậu vốn không muốn mở miệng yêu cầu cái gì, nhưng rút ra đưa vào chậm rãi như thế này khiến phía sau của cậu rất ngứa ngáy. Cuối cùng cậu không nhịn được, từ từ nhắm hai mắt lại, lông mi khẽ run, thanh âm rất nhỏ "Xán Liệt. . . Nhanh. . . Nhanh lên một chút. . . "

"Vừa rồi không phải em muốn chậm sao?" Phác Xán Liệt không muốn bỏ qua cho cậu ấy dễ dàng, vẫn từ từ ra vào chậm như vậy.

"Không có. . . Nhanh lên. . . Nhanh một chút. . . " Biện Bạch Hiền xấu hổ kêu lên, cơ thể bắt đầu đòi hỏi, cậu vặn vẹo mông, muốn cho dục vọng kia tiến vào sâu hơn.

"Được, đây là em nói đấy nhé. . . " Hài lòng thu hồi ý cười, tay Phác Xán Liệt đặt trên mông Biện Bạch Hiền, giống như tung hết hỏa lực, không ngừng va chạm mãnh liệt, mỗi lần đều đâm vào chỗ sâu nhất, tùy ý giày xéo điểm mẫn cảm. Dưới sự công kích mãnh liệt như vậy, Biện Bạch Hiền lắc đầu rên rỉ.

Sương mù trong phòng tắm ngày càng nhiều, nhiệt độ không ngừng tăng cao, điều này khiến Biện Bạch Hiền dần dần cảm thấy choáng váng. Quá ngột ngạt. Cậu dựa đầu vào tường, nặn ra mấy chữ giữa tiếng rên rỉ "Choáng. . . Ưm A. . . Em. . . choáng váng. . . "

Nghe vậy, Phác Xán Liệt ôm lấy mông Biện Bạch Hiền, không rút dục vọng ra, cứ như vậy bế Biện Bạch Hiền đi tới cửa phòng tắm, mở ra.

Biện Bạch Hiền hoảng hốt, ôm chặt lấy cổ Phác Xán Liệt, "Xán Liệt. . . đi đâu?"

"Không phải em thấy choáng váng sao?" Phác Xán Liệt buông một tay ra, đè đầu Biện Bạch Hiền xuống, gần đến bên miệng mình "Quay về phòng ngủ, sẽ từ từ hành hạ em."

Thanh âm rất nhẹ, nhưng nội dung rất có lực, làm cho Biện Bạch Hiền thoáng đỏ mặt, vùi đầu vào cổ Phác Xán Liệt.

Đến phòng ngủ, Phác Xán Liệt cẩn thận đặt Biện Bạch Hiền lên giường. Mà cơ thể Biện Bạch Hiền thực tủy tri vị (*), hai chân tiếp tục quấn chặt lấy thắt lưng Phác Xán Liệt. Hai tay ôm Phác Xán Liệt cũng không chịu buông ra.

(*) thực tủy tri vị: nếm qua một lần rồi cứ muốn ăn mãi.

Phác Xán Liệt điều chỉnh lại tư thế dưới thân, tay vịn lấy eo đối phương, dùng sức đẩy, dục vọng càng đâm vào sâu hơn, tiếng rên rỉ vừa mới ngừng lại, lại tràn ra từ trong miệng Biện Bạch Hiền.

Dục vọng cứng rắn không ngừng ra vào huyệt đạo thít chặt của Biện Bạch Hiền, cảm nhận được vách thịt bên trong không ngừng siết chặt lấy dục vọng của mình, đường ruột tiết ra chất lỏng khiến ma sát thuận lợi, dễ chịu hơn. Ngoài nghe thấy tiếng rên rỉ uyển chuyển của Biện Bạch Hiền ra, Phác Xán Liệt còn nghe được tiếng dục vọng va chạm vào tiểu huyệt, cùng tiếng thân thể va vào nhau lạch bạch.

Dục vọng của Biện Bạch Hiền lại vừa cứng lên cọ vào bụng Phác Xán Liệt, dục vọng to lớn lấp đầy trong cơ thể cùng với dục vọng đang cương cứng bên ngoài không khỏi khiến cậu muốn nhiều hơn nữa.

Khoái cảm của giao hợp thể xác khiến hai người đều rơi vào mê hoặc, căn bản là không cách nào tỉnh lại được.

Đúng lúc này, điện thoại của Biện Bạch Hiền vang lên. Kéo hai người đang say sưa quay về với hiện thực.

Điện thoại ở trên giường, bên phải Phác Xán Liệt. Hắn cầm lấy điện thoại, nhìn màn hình "Có người gọi."

Đương nhiên "có người" này là ai, Biện Bạch Hiền biết, cắn môi, vứt bỏ bộ dạng nhuốm màu tình dục vừa rồi, cậu muốn tránh khỏi vòng ôm của Phác Xán Liệt, nhưng vừa động đậy, dường như Phác Xán Liệt đoán được, chế trụ bắp đùi của cậu, lại đâm thật mạnh vào, chạm vào điểm mẫn cảm.

"A. . . Đừng. . . Đừng. . . Xán Liệt. . . " Chuông điện thoại vẫn đang kêu, Biện Bạch Hiền thở hổn hển.

"Điện thoại tôi nhận, chính miệng em nói cho hắn biết, em chọn ai." Giống như ra lệnh, không đợi Biện Bạch Hiền mở miệng, Phác Xán Liệt nhấn phím nghe, cầm điện thoại đặt bên tai Biện Bạch Hiền.

[Alo, Bạch Hiền, em có ổn không?] Đầu dây bên kia truyền đến tiếng Thư Mộ Vũ.

Biện Bạch Hiền ngơ ngẩn. Không biết nói gì. Ổn hay không ổn? Rất ổn? Vừa rồi mình còn khoái cảm ngất trời? Không ổn? Vì bây giờ một người tên là Phác Xán Liệt đang liếm quả anh đào trước ngực mình? Rất nhột?

Đương nhiên, Biện Bạch Hiền cảm thấy áy náy nhiều hơn.

[Bạch Hiền? Có nghe thấy anh nói gì không?] Bên này im lặng, khiến Thư Mộ Vũ sốt ruột.

[Ừ, có. . . có nghe thấy.] Biện Bạch Hiền vừa mở miệng thì Phác Xán Liệt cố tình cắn vào quả anh đào, hơi đau, thiếu chút nữa đã kêu lên. Cũng may là khống chế được.

[Tâm tình khá hơn chút nào chưa?]

Phác Xán Liệt cầm lấy dục vọng của Biện Bạch Hiền, bắt đầu chơi đùa.

[Ừ.] Biện Bạch Hiền cắn chặt môi dưới, cố gắng không phát ra tiếng rên rỉ.

[Bây giờ anh tới tìm em, được không?]

Tiếng điện thoại trong hoàn cảnh này hình như rất lớn, rơi vào tai Phác Xán Liệt. Hắn nhíu mày, đỡ lấy hông Biện Bạch Hiền, lại một lần nữa xâm nhập. Lực đạo so với lần trước còn lớn hơn.

[A. . . A. . . Đừng. . . Đừng quay lại.] Nhịn không được khoái cảm từ cú va chạm, Biện Bạch Hiền rên lên, sau đó nói thêm ba chữ, cố gắng che giấu tiếng rên phía trước.

Phác Xán Liệt nâng khóe miệng, bắt đầu di chuyển nhẹ nhàng. Người dưới thân muốn chạy trốn nhưng lại chạy không thoát.

[Em làm sao vậy?] Bên kia hình như phát hiện ra có điểm kỳ lạ.

[Em. . . không cẩn thận. . . va vào cạnh bàn.] Biện Bạch Hiền ngửa đầu, miệng há ra, lông mày nhíu lại, đè nén khoái cảm đang thôn tính cơ thể mình.

[Bây giờ anh quay lại nhé?]

[Em. . . đi sát trùng, cúp. . . trước. . . Ưm. . . ] Phác Xán Liệt biết Biện Bạch Hiền muốn cúp điện thoại, vội vàng cúi người xuống, chặn miệng cậu ấy lại, đầu lưỡi không ngừng làm loạn trong miệng, dùng sức mút lấy hương vị ngọt ngào.

[Bạch Hiền? Xảy ra chuyện gì vậy?] Bên kia càng ngày càng cảm thấy có cái gì đó không đúng. Thanh âm trở nên vô cùng nôn nóng.

Tách môi ra, Phác Xán Liệt thấp giọng nói với điện thoại, cũng như đang nói với Bạch Hiền "Nói cho hắn biết, em chọn ai?"

[Cậu là. . . Phác Xán Liệt?]

Đầu dây bên kia không có người trả lời, chỉ có tiếng rên khẽ mơ hồ. Thanh âm này khiến Thư Mộ Vũ cảm thấy bất an.

[Bạch Hiền? Bạch Hiền?]

[Ừ. . . ưm. . . ] Điện thoại rốt cục cũng có tiếng động, nhưng đó không phải nội dung Thư Mộ Vũ muốn nghe.

Hắn ngay lập tức đứng lên, đi tới ven đường. Muốn vẫy một chiếc xe, quay về.

Đại khái hắn đã hiểu trong nhà xảy ra chuyện gì.

Đang muốn cúp điện thoại, bên kia truyền đến thanh âm đậm mùi tình dục của Phác Xán Liệt [Đừng cúp điện thoại, cậu. . . không muốn nghe Bạch Hiền. . . lựa chọn sao?]

Phác Xán Liệt nghiêng người, lấy dục vọng trong người Biện Bạch Hiền ra, sau đó đặt điện thoại sang bên cạnh, ôm lấy Biện Bạch Hiền, chuyển qua mép giường, đỡ lấy hông cậu ấy, xoay một vòng, quỳ nằm trên giường.

Biện Bạch Hiền biết Phác Xán Liệt muốn làm gì, đưa tay muốn cầm lấy điện thoại để cúp máy. Bởi vì cậu không chỉ cảm thấy áy náy, mà còn sợ hắn tiếp tục làm mình phát ra những thanh âm xấu hổ, hơn nữa còn bị người khác nghe thấy.

Nhưng Phác Xán Liệt không cho Biện Bạch Hiền cơ hội ấy. Tay phải cầm lấy dục vọng của mình, nhắm ngay tiểu huyệt đang đóng mở kia, đâm thẳng vào.

"A A A. . . " Tay Biện Bạch Hiền đang tìm kiếm điện thoại dừng lại. Quét qua điểm mẫn cảm, vẫn tiếp tục tiến vào, độ sâu này khiến Biện Bạch Hiền sợ hãi kêu lên.

Chỗ giao hợp của hai người dính chặt đến mức không còn khe hở nào. Tư thế này khiến dục vọng của Phác Xán Liệt tiến vào sâu hơn.

Không hề dừng lại, Phác Xán Liệt tiếp tục ra vào mãnh liệt.

Không chút lưu tình quấy rối lý trí của Biện Bạch Hiền.

"Xán Liệt. . . Không. . . muốn. . . nóng quá. . . của anh nóng quá. . . A ưm a. . . "

Dục vọng kia ma sát vách tường bên trong giống như sắp bốc cháy, khoái cảm lớn hơn khiến Biện Bạch Hiền rốt cục cũng chịu không nổi.

Mặc kệ điện thoại, mặc kệ lựa chọn gì đó. Trong tình huống như vậy, không có thời gian để suy nghĩ.

"Em kêu tên của anh. . . đấy nhé, không được đổi ý." Phác Xán Liệt liếc điện thoại ở trên giường, màn hình đã tối đen "Để anh yêu em đi, Bạch Hiền của anh."

Phác Xán Liệt biết Thư Mộ Vũ đã sớm cúp điện thoại.

Dục vọng của mình bị tiểu huyệt siết chặt, hắn thưởng thức khoái cảm cơ thể xinh đẹp của Biện Bạch Hiền mang đến cho hắn.

"Ư. . . Ưm. . .Xán Liệt, sướng. . . sướng. . . " Tiểu huyệt bị chiếm lấy một cách thô bạo, cảm giác trống rỗng được dục vọng cực đại lấp đầy, Biện Bạch Hiền cảm nhận được phía sau của mình bắt đầu tiết ra chất lỏng sền sệt, cậu liên tục phối hợp với Phác Xán Liệt, nâng mông cao hơn, nhiệt tình để dục vọng kia tiến vào trong cơ thể.

"Bạch Hiền. . . Em. . . em thích. . . anh chứ?" Vì dùng sức luật động nên Phác Xán Liệt cũng thở hổn hển.

"Thích. . . thích. . . " Thanh âm của Biện Bạch Hiền đã khàn khàn.

Đầu ngón tay của Phác Xán Liệt chạy dọc theo sống lưng của Biện Bạch Hiền, vuốt ve từ trên xuống dưới, "Vậy tại sao. . . lần trước không chọn. . . anh?"

"Em. .. Em sợ. . . " Khoái cảm trong cơ thể Biện Bạch Hiền theo sự vuốt ve của Phác Xán Liệt càng ngày càng rõ ràng, truyền khắp tứ chi, có một loại dự cảm mãnh liệt bắp thịt toàn thân sắp co rút. Cả người Biện Bạch Hiền bắt đầu run rẩy, điềm báo rằng cậu sắp đạt tới cao trào lần thứ hai.

"Tin tưởng anh, Bạch Hiền." Nói xong, Phác Xán Liệt đưa tay xuống bụng Biện Bạch Hiền, cầm lấy dục vọng bắt đầu cọ xát.

Phía sau được lấp đầy phía trước được bao lấy, kích thích Biện Bạch Hiền.

Toàn thân không thể kiềm chế co rút bắn ra, cổ họng Biện Bạch Hiền cũng phát ra thanh âm khàn khàn. Ngón chân cũng cuộn lại, tinh dịch trong người cậu lần lượt bắn lên tay Phác Xán Liệt và ga trải giường.

Vách tường phía sau siết chặt, hút lấy tinh dịch trong người Phác Xán Liệt.

Bàn tay to đỡ lấy hông buông ra, Biện Bạch Hiền vô lực ngã xuống giường, đôi mắt khép hờ, yếu ớt nhìn Phác Xán Liệt đi ra khỏi phòng.

Giờ phút này trong đầu cậu hoàn toàn trống rỗng.

Lý trí vừa rồi đứt đoạn, bắt đầu từ từ khôi phục lại.

Phác Xán Liệt đi tới phòng Chung Nhân, tùy tiện lấy một bộ quần áo mặc vào, đi ra cửa. Bởi vì hắn nghĩ chắc bây giờ Thư Mộ Vũ đã đến dưới lầu rồi.

Phải đi đối phó với vị tình địch này.

Khi hắn xuống đến nơi thì Chung Nhân và Trương Nghệ Hưng đã đứng ở đó, trước mặt hai người chính là Thư Mộ Vũ.

Phác Xán Liệt nâng khóe miệng, người nọ đến nhanh hơn dự kiến của mình một chút.

"Này rùa biển, chạy đến đây làm gì, không đi dạo để rèn luyện sức khỏe nữa à?" Chung Nhân tự nhận là anh em tốt của Phác Xán Liệt, lúc này có thể để Thư Mộ Vũ xông vào phá hỏng chuyện tốt được sao? Đương nhiên không được. Cho nên bằng mọi giá phải ngăn Thư Mộ Vũ lại. Nếu không thì đánh một trận? Dù sao mình cũng cao hơn thằng kia, có đánh nhau thì mình cũng không thiệt.

"Tránh ra." Hai chữ đơn giản, phát ra từ miệng Thư Mộ Vũ, lạnh đến mức không khí cũng đóng băng lại.

"Khó mà làm được, anh trai tôi đang ở trên kia hưởng thụ chuyện vui, tôi có thể để anh đến quấy rầy sao?" Chung Nhân tiếp tục không kiêng nể gì chọc vào nỗi đau của Thư Mộ Vũ.

"Đồ cặn bã." Thư Mộ Vũ nhíu mày.

"Này!"

"Cậu đang nói tôi sao?" Phác Xán Liệt ba bước cũng bước thành hai bước, đi tới đứng giữa Chung Nhân và Trương Nghệ Hưng, cắt ngang lời nói của Chung Nhân, vui vẻ hỏi.

Không đợi Thư Mộ Vũ kịp phản ứng, Chung Nhân đã tiến tới bên tai Phác Xán Liệt nói "Mới bao lâu mà anh đã xuống đây rồi?"

Nhìn đồng hồ, mình và Trương Nghệ Hưng mới ra ngoài có 2 tiếng. Sao không làm nhiều hơn? Hưởng thụ nhiều hơn? Diễn "Sex and the city" nhiều hơn?

Phác Xán Liệt cũng nghiêng đầu qua, thấp giọng nói "Không phải còn có việc gấp sao? Lần sau biểu diễn một đêm bảy lần cho cậu xem, OK."

Chung Nhân bĩu môi "Anh nhớ đấy, đừng quên."

Nói chung, Chung Nhân vẫn không đáng tin, kẻ địch ở ngay trước mặt, mà vẫn còn thoải mái trao đổi việc này.

Trương Nghệ Hưng liếc hai người bên cạnh một cái, quay sang nói với Thư Mộ Vũ "Này đẹp trai, chuyện đã rõ ràng như vậy, cậu cần gì phải đi lên để tự làm bẽ mặt mình nữa?"

"Việc này đến lượt cậu nói sao?" Thư Mộ Vũ nhìn chằm chằm Phác Xán Liệt, hoàn toàn không để ý đến Trương Nghệ Hưng.

"Haizz, trên thế giới này đâu phải chỉ có một mình Biện Bạch Hiền là 0, tôi thấy thằng nhóc Độ Khánh Tú kia cũng rất tốt, đẹp trai, cậu có thể thử qua lại với Độ Khánh Tú."

"Cút sang một bên đi, sao anh lại tự đề cử như thế hả?" Chung Nhân vừa nghe thấy ba chữ Độ Khánh Tú, ngay lập tức liền nổi nóng, sau đó đấm một cái lên người Trương Nghệ Hưng.

Được rồi, Trương Nghệ Hưng vốn có sức chiến đấu nhưng vào thời điểm mấu chốt không làm hại bạn bè. Vì vậy hạ sức chiến đấu của mình về 0.

Hai người tự xưng là cố vấn của Phác Xán Liệt, xem ra đều là nói mồm. Chẳng giúp đỡ được cái gì, ngược lại còn khiến Phác Xán Liệt thua một lần.

"Vừa rồi ở trong điện thoại cậu không nghe thấy lựa chọn của Bạch Hiền sao?" Phác Xán Liệt cười, đón nhận ánh mắt của Thư Mộ Vũ.

Vừa nghe đến điện thoại, Thư Mộ Vũ liền tức giận nghiến răng. Siết chặt nắm đấm, không hề báo trước hướng về phía Phác Xán Liệt.

Có thể nói ra như vậy, Phác Xán Liệt đương nhiên cũng biết người đối diện sẽ bị chọc tức thành dạng gì. Lùi về phía sau, thoải mái tránh khỏi một đấm kia, sau đó, đùa giỡn nói "Đừng động thủ, có chuyện gì từ từ nói."

"Này, cháu trai, không phục à?"

Chung Nhân bộ dạng như lưu manh, bắt đầu ồn ào.

Biện Bạch Hiền nằm trên giường, sau khi thanh lọc lại toàn bộ suy nghĩ mới kịp phản ứng. Thư Mộ Vũ vừa nói sẽ tới, hơn nữa. . . Không suy nghĩ nhiều, cậu cố nén hạ thân đau nhức, mặc quần áo đi xuống dưới lầu.

Ra khỏi cửa liền trông thấy Thư Mộ Vũ giơ tay đấm Phác Xán Liệt --- mặc dù không trúng.

Bất chấp mọi thứ, Biện Bạch Hiền chạy tới.

"Đừng đánh." Vừa chạy vừa hét.

Phác Xán Liệt lùi về phía sau tránh nắm đấm, quay đầu lại liếc mắt một cái. Vừa đúng lúc. Khi Biện Bạch Hiền chạy đến bên cạnh hắn, Phác Xán Liệt kéo Biện Bạch Hiền ôm vào lòng.

Bàn tay đặt lên mông Biện Bạch Hiền, vỗ nhẹ hai cái, sau đó nhìn Thư Mộ Vũ đắc ý cười "Người này, của tôi."

Động tác này khiến Biện Bạch Hiền đỏ mặt, vùi đầu vào cổ Phác Xán Liệt.

Được rồi, vì vội xuống lầu nên Biện Bạch Hiền không mặc quần lót. Chất lỏng màu trắng trong cơ thể vốn đang chảy ra, theo hai cái vỗ này, trực tiếp chảy xuống bắp đùi.

Động tác này của Phác Xán Liệt lại càng khiến Thư Mộ Vũ thêm phiền não. Đây không phải là đang công khai chuyện vừa cùng Bạch Hiền giao hợp với hắn sao? Sải bước đi tới, một lần nữa giơ nắm đấm lên.

Lần này Phác Xán Liệt không tránh, mà nhẹ nhàng đẩy Biện Bạch Hiền sang chỗ Chung Nhân.

Động tác tuy nhẹ, nhưng vẫn khiến Biện Bạch Hiền còn đang xấu hổ loạng choạng vài bước, đụng trán vào mũi Chung Nhân.

Cú đấm của Thư Mộ Vũ lúc này đã rơi xuống mặt Phác Xán Liệt.

Trương Nghệ Hưng thấy thế, vội vàng rút điện thoại ra, gọi một cú điện thoại "Alo, Khánh Tú à, người đàn ông của cậu bị va chạm, mất máu quá nhiều."

Biện Bạch Hiền bỏ mặc Chung Nhân bị mình đụng chảy máu mũi, nghiêng mặt sang bên cạnh, "Thư Mộ Vũ, thật xin lỗi, mời anh đi cho." Ngữ khí không nóng không lạnh.

Phác Xán Liệt nhìn Thư Mộ Vũ, nở một nụ cười.

Học được từ cậu đấy, bị thương luôn giành được sự thương xót.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro