chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Này, tỉnh dậy, Biện Bạch Hiền, tỉnh dậy."

Phác Xán Liệt ở trên giường của Biện Bạch Hiền an nhàn thư thái ngủ thẳng tới buổi chiều, sau khi thức dậy, nghĩ đến buổi chiều còn phải đi chuyển tiền, mà mình lại không quen đường ở đây, vì vậy liền đánh thức Biện Bạch Hiền dậy đưa mình đi ngân hàng.

Biện Bạch Hiền mở đôi mắt mông lung, mơ mơ màng màng nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Phác Xán Liệt, cậu tưởng là ảo giác, lắc lắc đầu muốn xua tan khuôn mặt của Phác Xán Liệt.

"Ừm, đưa tôi tiền bữa sáng."

Biện Bạch Hiền trở mình một cái rồi lại ngủ tiếp.

Phác Xán Liệt nghe thấy câu nói của Biện Bạch Hiền liền cười khúc khích. Người này chưa tỉnh ngủ ngược lại rất đáng yêu, không giống ngày thường, tựa như một con nhím, cả người đều là gai nhọn. Phác Xán Liệt quyết định trêu chọc cậu ấy một chút, hắn ngồi xổm xuống bên cạnh sô pha, nhẹ nhàng thổi vào tai Biện Bạch Hiền. Đầu tiên Biện Bạch Hiền theo bản năng rụt cổ lại, Phác Xán Liệt tiến đến gần hơn, lỗ tai của cậu bị thổi khí càng ngày càng ngứa, Biện Bạch Hiền cau mày vung tay một cái.

Bàn tay này dọa Phác Xán Liệt giật nảy mình, cũng may là Biện Bạch Hiền vung tay đập vào chỗ tựa lưng của ghế sô pha, cái tát này mà hướng tới mặt mình thì trên mặt chắc hẳn đã in dấu bàn tay rồi? Phác Xán Liệt lập tức đứng dậy, nhẹ nhàng giữ lấy tay chân có khuynh hướng bạo lực của Biện Bạch Hiền, dịu dàng nói "Biện Bạch Hiền, tỉnh lại đi, chiều nay tôi muốn đến ngân hàng, tôi không quen đường ở đây, cậu có thể đưa tôi đi không?"

Đáp lại hắn chỉ là sự im lặng, vì vậy hắn bèn nói thêm "Biện Bạch Hiền, mau dậy đi, cậu dẫn tôi đi rồi tôi mời cậu ăn cơm, muốn ăn cái gì thì tùy cậu." Phác Xán Liệt ở bên cạnh định dùng đồ ăn để dụ dỗ Bạch Hiền, nhưng lại nghĩ đến cá tính của cậu ấy - chuyên gia soi mói - Phác Xán Liệt lại bổ sung thêm một câu "Đừng nghĩ tới những thứ như vây cá, hải sâm, rất đắt tôi mời không nổi."

Bên tai không ngừng truyền đến tiếng nói chuyện, rốt cục đã lay động được Biện Bạch Hiền đang ngủ say, cậu muốn mở mắt ra để xem đến tột cùng là người nào có mắt như mù, lại dám lải nhải bên tai lão gia. Dụi dụi mắt, lại trở mình một cái, nhìn thấy một đôi dép lê quen thuộc.

"Giống đôi dép Phác Xán Liệt đi lúc sáng thế nhỉ."

Vừa nói, vừa từ từ ngẩng lên, khi nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú đang toe toét kia, phát hiện đúng là Phác Xán Liệt, Biện Bạch Hiền theo bản năng kéo chăn lên che ngực.

"Cậu còn có thói quen nhìn trộm người khác ngủ sao?"

Phác Xán Liệt nghe thấy thanh âm thoáng ủy khuất của Biện Bạch Hiền, ý cười càng thêm sâu.

"Ừ, bộ dạng lúc ngủ của cậu, cũng không tệ lắm." Hắn ngồi xổm xuống, kề sát vào Biện Bạch Hiền, ghé vào lỗ tai cậu trêu chọc nói "Thật là. . . khiến người ta nhiệt huyết sôi trào."

Vừa nghe thấy vậy, Biện Bạch Hiền liền đỏ bừng từ cổ đến mang tai, vừa thẹn vừa giận, lớn tiếng nói "Cút ngay, cái đồ loạn thế dâm ma."

"Được rồi, không trêu cậu nữa, tôi muốn đến ngân hàng, nhưng lại không biết đường, cho nên muốn gọi cậu dậy đưa tôi đi."

"Dựa vào cái gì, cướp phòng của tôi, ngủ trên giường của tôi, coi tôi là quả hồng để cậu tùy ý xoa nắn chắc? Tôi nói cho cậu biết, tôi cũng có chí khí!"

Biện Bạch Hiền nói xong tức giận nhìn khuôn mặt sáng láng của Phác Xán Liệt, thấy Phác Xán Liệt vẫn luôn tươi cười với mình như vậy, có chút ngượng ngùng. Hắn là một người tốt sao? Không đúng, hắn không phải, hắn tuyệt đối là muốn lợi dụng mình nên mới hiền hòa với mình như vậy, lúc muốn làm, lúc ở [Desire] thô lỗ ôm lấy mình, lúc không để ý đến lời kêu gào của mình ôm vào phòng đè lên người mình ngủ sao không thấy hắn tốt như vậy? Hừ, mình thật sự phải nói cho hắn biết, thu hồi cái vẻ hiền lành ấy đi, tôi không dễ bị lừa đâu!

"Đứng lên đưa tôi đi ngân hàng, cảm ơn."

Phác Xán Liệt thấy Biện Bạch Hiền đấu tranh tư tưởng trong đầu, cũng biết Biện Bạch Hiền sẽ kịch liệt từ chối mình, cho nên Phác Xán Liệt ôm hy vọng ra tay trước sẽ chiếm được lợi thế nói "Chung Nhân bảo tôi là cậu sẽ dẫn tôi đi ngân hàng."

Quả nhiên, Biện Bạch Hiền bắt đầu suy xét. Phác Xán Liệt nhếch miệng cười nhìn Biện Bạch Hiền đang đấu tranh trong lòng.

Lời này là Chung Nhân nói thì đúng rồi, nhưng mà Chung Nhân cũng không phải bố mình! Sao mình phải nghe lời nó? Nhưng mà buổi chiều cũng không có việc gì, dù sao dẫn hắn đi cũng chả mất miếng thịt nào, nói không chừng buổi tối còn có thể bắt hắn khao bữa cơm. Được, đi thì đi sợ gì.

Biện Bạch Hiền cảm thấy mình tính toán như thần, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, tràn đầy ý cười nói "Được, tôi dẫn cậu đi, buổi tối cậu mời tôi ăn cơm."

Phác Xán Liệt gật đầu.

Xem ra vừa rồi lúc cậu ấy ngủ không nghe được lời mình nói, không nghi ngờ gì nữa đây không phải là nụ cười thiện chí mà là đang tính toán xem nên chỉnh mình thế nào. Phác Xán Liệt nhìn Biện Bạch Hiền nhanh nhẹn đứng dậy đi đánh răng rửa mặt, âm thầm đánh giá điều kiện kinh tế của mình một chút.

"Buổi tối tôi có thể mời cậu ăn cơm, nhưng đừng nghĩ đến những thứ đắt tiền. Ví dụ như hai người ăn 300 đồng trở lên là không được." Phác Xán Liệt tựa vào cửa nhà vệ sinh ung dung nói.

Biện Bạch Hiền đang đánh răng, nghe Phác Xán Liệt nói như vậy, kinh ngạc nuốt luôn cả bọt kem đánh răng.

Tiểu tử này sao lại tinh thế, vốn buổi tối định ăn tôm hùm, còn lên kế hoạch ăn xong gói về mà, dù thế nào cũng phải ăn của hắn 1000 đồng, hiện tại xem ra Phác Xán Liệt đã bóp chết kế hoạch của cậu từ trong trứng nước rồi! Biện Bạch Hiền vừa đánh răng vừa âm thầm chửi Phác Xán Liệt ở trong lòng. Quỷ hẹp hòi, vắt cổ chày ra nước, kiếm được nhiều tiền như vậy để làm gì, quỷ keo kiệt.

Rửa mặt xong, Biện Bạch Hiền tùy tiện khoác một cái áo lông, tới cửa đi giày cầm chìa khóa chuẩn bị ra ngoài. Phác Xán Liệt đã sớm chuẩn bị xong đứng ở cửa.

Vừa mới mở cửa, Biện Bạch Hiền đột nhiên xoay người, nghi hoặc nhìn Phác Xán Liệt, ngón tay mảnh khảnh khẽ gõ lên huyệt thái dương "Ngân hàng. . . ở chỗ nào?"

Phác Xán Liệt suýt nữa thì hôn mê bất tỉnh tại chỗ.

Please, tôi mới về nước có hai ngày thôi, nào biết ngân hàng ở đâu?

Trên mặt đất chất đống tuyết trắng đã tiếp nhận ánh sáng mặt trời cả một ngày, đa số đã tan ra nhuộm ướt mặt đất, gió lạnh cũng bắt đầu xâm nhập vào người đi đường.

Giữa đám đông vội vàng qua lại có hai người.

"Ai ai ai, đi qua, đến đầu phố phía trước quẹo phải."

Thoạt nhìn là một nam sinh hơi gầy bận rộn quay qua quay lại. Nhìn chằm chằm màn hình điện thoại nói, tay đã lạnh cóng đến mức đỏ bừng.

Phác Xán Liệt không nói gì trong nháy mắt đuổi kịp nam sinh kia, vẻ mặt thoạt nhìn hình như không tốt lắm - hắn đã bị người nhìn hướng dẫn còn đi sai đường 3 lần này làm cho bất đắc dĩ. Đã đi sai đường còn khăng khăng không nghe lời mình, cậu ấy tin chắc rằng mỗi bước mình đi đều đúng.

"Ai, Phác Xán Liệt, cậu nói xem vì sao cậu muốn làm Money boy? Vì muốn kiếm nhiều tiền?"

Phác Xán Liệt không nói gì.

"Nói đi, không phải tôi điều tra cậu đâu, không nói lời nào là sao, ha, người này thật là buồn chán, này này này, sao cậu không nói gì." Biện Bạch Hiền nhìn Phác Xán Liệt không có ý định trả lời, cũng không để tâm, tiếp tục nói "Nói một cách công bằng, tôi cảm thấy cậu là kiểu người khuôn mẫu, cho dù không có nhiều tiền, cũng có rất nhiều cô gái muốn lấy cậu." Biện Bạch Hiền lén lút nhìn Phác Xán Liệt, quan sát vẻ mặt của hắn, phát hiện vẫn không hề gợn sóng, có chút nghi hoặc "Chẳng lẽ không có cô gái nào thích cậu, không thể a, ngay cả tôi cũng thừa nhận vẻ ngoài của cậu, làm sao có thể không có ai thích cậu chứ? Chẳng lẽ tôi già rồi? Hay tiêu chuẩn của con gái thời nay đã thay đổi? Không đúng, tôi cảm thấy mình vẫn luôn theo kịp trào lưu. . . "

"Cậu thích tôi sao?" Phác Xán Liệt ngắt lời Biện Bạch Hiền đang lải nhải, mà người nọ sau khi nghe thấy câu hỏi của hắn trở nên sửng sốt. Nhìn bộ dạng bối rối của Biện Bạch Hiền hắn cười cười, "Cậu có biệt danh không?"

"Hả?"

Biện Bạch Hiền hoàn toàn bối rối. Hai chuyện này có liên quan gì đến nhau.

"Biện Bạch Hiền, có ai gọi cậu là 'nói không ngừng' hay là 'thích lải nhải' không?"

Biện Bạch Hiền trong nháy mắt phản ứng kịp, dùng ánh mắt căm thù nhìn Phác Xán Liệt vài lần, phát hiện khóe miệng hắn càng ngày càng cong lên, có một loại cảm giác không nói nên lời. Phải công nhận là người này cười rất đẹp, nhưng người này thích cười trên sự đau khổ của người khác sao?

Biện Bạch Hiền cũng không nói gì thêm, chỉ buồn bực cúi đầu xem chỉ dẫn trên điện thoại di động.

Mất một giờ đồng hồ, hai người mới đến được ngân hàng cách nhà chưa tới 3 km, lấy một số thứ tự sau đó an vị ngồi chờ.

"Cậu chuyển tiền ra nước ngoài nên chắc không phải gửi cho chính cậu đâu nhỉ, cậu nói muốn tiết kiệm tiền mà, đây không phải là chuyển tiền sao?" Biện Bạch Hiền tò mò hỏi.

"Gửi cho bạn gái tôi." Phác Xán Liệt bình tĩnh nói. Nhưng không hề tươi cười, "Có lẽ cũng không tính là bạn gái."

"Hả?" Biện Bạch Hiền rất hiếu kỳ, lập tức bày ra bộ mặt bà tám, chớp chớp mắt nói "Đã có chuyện gì xảy ra vậy, kể tôi nghe xem nào."

Phác Xán Liệt nhìn bộ mặt khẩn cầu của Biện Bạch Hiền, cúi đầu nhìn thẻ ngân hàng trong tay mình.

"2 năm trước cô ấy đi du học, chỉ về nước có 2 lần, mỗi lần trở về đều không gặp tôi." Thanh âm của Phác Xán Liệt vẫn trầm thấp như trước, "Có lẽ là vì cô ấy bị sảy thai, trong lòng vẫn còn hận tôi." Phác Xán Liệt vẻ mặt có chút thống khổ, hai tay xoa huyệt thái dương, tiếp tục nói "Khi đó chúng tôi vừa không có tiền lại không có nghề nghiệp, không thể nuôi nổi đứa con này. Hơn nữa khi đó cô ấy mới 18 tuổi, còn rất trẻ. Trong một lần chúng tôi cãi vã, cô ấy tức giận đẩy cửa đi ra ngoài, không cẩn thận bị ngã cầu thang. Đứa nhỏ không còn. Sau khi phẫu thuật, bác sĩ nói tử cung của cô ấy hơi mỏng, vốn rất khó mang thai, bây giờ lại còn sảy thai, sau này sẽ không có con được nữa. Mất đi khả năng làm mẹ, đối với một cô gái mà nói là quá tàn nhẫn. Tôi rất áy náy -" Ánh mắt Phác Xán Liệt có chút đờ đẫn, nhưng vẫn chậm rãi kể tiếp, "Cô ấy đòi chia tay, nhưng tôi không đồng ý. Sau khi cô ấy xuất viện, tránh mặt tôi 2 tháng, rồi một ngày cô ấy gọi điện nói cho tôi biết, cô ấy muốn đi du học. Tôi vừa kể rồi đấy, chúng tôi không có tiền, cô ấy có thể đi du học, có lẽ là vì cô ấy đã có bạn trai mới giàu có hơn tôi. Có điều, tôi cũng không trách cô ấy, dù sao tôi cũng không phải một người bạn trai tốt. . ."

Nghe thấy vậy, Biện Bạch Hiền dù có ngốc cũng hiểu rõ vấn đề, "Cho nên cậu gửi tiền cho cô ấy là vì muốn bù đắp sao?"

Phác Xán Liệt gật đầu, "Có lẽ cả đời tôi cũng không bù đắp được lỗi lầm này."

Nhìn Phác Xán Liệt cúi đầu bộ dạng mất mát, Biện Bạch Hiền nhất thời có chút lúng túng. Trước đây cậu chỉ nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Phác Xán Liệt, hơn nữa cậu luôn cho rằng Phác Xán Liệt là một người vô liêm sỉ, lại thêm chán ghét nghề nghiệp của hắn nên Biện Bạch Hiền đối với Phác Xán Liệt luôn có ác cảm. Nhưng tới hôm nay khi thấy Phác Xán Liệt như vậy, suy nghĩ của cậu về Phác Xán Liệt đã thay đổi rất nhiều. Ít nhất Phác Xán Liệt là một người có trách nhiệm. Biện Bạch Hiền nhìn Phác Xán Liệt khổ sở có chút không đành lòng, vươn tay vỗ lên lưng hắn an ủi.

"Đều đã qua rồi, đều đã qua rồi, đừng đau buồn."

"Hai năm qua, tôi vẫn luôn như vậy, nhưng trong lòng vẫn không thể tha thứ cho bản thân."

Phác Xán Liệt ngẩng đầu, nhìn Biện Bạch Hiền thấp giọng nói cảm ơn.

Biện Bạch Hiền có chút tự trách, tất cả đều tại cái tính bà tám của mình, làm Phác Xán Liệt nhớ lại những chuyện đã qua, khiến hắn đau khổ như vậy. Biện Bạch Hiền cúi đầu xoa xoa tay. Giữa lúc bầu không khí đang bế tắc thì tới lượt Phác Xán Liệt giao dịch.

Vì Phác Xán Liệt thường xuyên gửi tiền cho đối phương nên ngân hàng đã sớm có lưu trữ, không đến 10 phút, Phác Xán Liệt đã giao dịch xong.

Hai người ra khỏi ngân hàng, trong lòng ngổn ngang suy nghĩ, đều im lặng không nói gì.

"Đói bụng không?"

Phác Xán Liệt mở lời phá vỡ sự yên lặng.

"Hơi hơi."

Biện Bạch Hiền sờ sờ bụng.

"Muốn ăn gì?"

"Tôm hùm cay có được không?"

"Được, chúng ta đi ăn lẩu."

"Này, tôi nói tôm hùm cơ mà! Tôm - hùm!"

"Đúng vậy, không phải cậu nói muốn ăn lẩu sao? Chúng ta đi ăn lẩu."

"Này này này! Phác Xán Liệt! Đừng giả vờ điếc được không? Tôi nói là tôm - hùm! !"

"Được, chúng ta đi ăn lẩu."

Phác Xán Liệt ôm cổ Biện Bạch Hiền, cười hì hì. Hai người thoải mái nói chuyện phiếm, đùa giỡn.

Hai người đang đuổi nhau cười đùa ầm ĩ, chợt Biện Bạch Hiền thấy một người chạy qua, định thần nhìn lại thì phát hiện ra đấy là Chung Nhân.

"Này, Phác Xán Liệt, cậu xem, kia có phải là Chung Nhân không?"

Biện Bạch Hiền sợ mình nhìn nhầm, vội vàng gọi Phác Xán Liệt tới xem.

Phác Xán Liệt đuổi kịp Biện Bạch Hiền, cảm thấy quần áo của người nọ rất quen thuộc.

"Đúng là Chung Nhân."

Có được sự khẳng định của Phác Xán Liệt, Biện Bạch Hiền há miệng hét lên.

"Kim - Chung - Nhân - "

Chung Nhân quay đầu nhìn Biện Bạch Hiền, khoát tay một cái - em đang bận, không rảnh để chơi với anh, anh cũng không cần qua đây, đi chơi tiếp đi.

Biện Bạch Hiền thấy Chung Nhân khoát tay liền kéo Phác Xán Liệt nói "Mau lên, Chung Nhân gọi chúng ta qua kìa!"

"Cậu xác định không phải cậu ấy đuổi cậu đi đấy chứ?"

"Không, tôi hiểu nó mà, ý nó là bảo chúng ta mau qua bên đấy!"

Biện Bạch Hiền rất tự tin nói xong liền bước nhanh sang.

Phác Xán Liệt bất đắc dĩ lắc đầu cũng chạy theo.

"Này, Độ Khánh Tú, tôi tìm cậu đã lâu."

Vừa rồi lúc Chung Nhân đi dạo, tình cờ thấy Độ Khánh Tú đang khoác tay một nam sinh từ phía xa đi tới, liền chạy hồng hộc theo. Bắt lấy cánh tay Độ Khánh Tú, xoay người cậu ấy lại.

"Cậu là?"

Hiển nhiên nam sinh với đôi mắt to này đã không còn nhớ hắn là ai.

"Cậu đã quên? Tôi là. . . "

"Oh! ! Đúng rồi. . . Sáng sớm nay không phải tôi đã nói với cậu qua điện thoại rồi sao? Ngày mai chuyển phát nhanh đến là được, sao còn đuổi tới tận đây làm gì?"

Mặc dù không nhớ rõ người này là ai, nhưng chắc chắn hắn là người trước đây đã từng qua đêm với mình. Không thể để hắn phá hoại bầu không khí này được, cho nên tùy tiện tìm một lý do bịt miệng hắn lại.

"Hả?"

Chung Nhân đương nhiên không hiểu Độ Khánh Tú nói cái gì. Há to miệng, thốt ra một câu nghi vấn.

"Hả cái gì mà hả, bây giờ tôi đang có việc gấp, ngày mai cậu chuyển phát nhanh đến nhà tôi. Chào!" Độ Khánh Tú vẻ mặt lãnh đạm mà xa cách.

Trong lúc Chung Nhân vẫn còn sững sờ, Độ Khánh Tú đã kéo tay nam sinh kia biến mất khỏi tầm mắt của hắn.

"Chậc, Kim chuyển phát nhanh, xem ra đơn hàng này rất khó giải quyết đây?"

Biện Bạch Hiền đuổi theo thấy một màn như vậy, trong lòng vui vẻ khua chiêng gõ trống.

Đáng đời, cái đồ nhân phẩm rách nát, từ lúc anh mày về cứ liên tục hãm hại, cuối cùng hôm nay đã báo thù được, phải cảm ơn chí sĩ chính nghĩa chưa từng gặp mặt kia!

"Mẹ kiếp, tiểu tử thối này, ăn xong chùi mép không chịu nhận người."

Rốt cục Chung Nhân đã kịp phản ứng, mở miệng mắng.

"Bị trêu đùa sao?"

Phác Xán Liệt cũng đi tới tham gia náo nhiệt.

"Không, chuyển phát nhanh KY."

"Cái gì?"

Hai người bên cạnh vừa nghe xong liền kinh ngạc.

"Ngày mai chuyển cho cậu ấy một thùng KY, lão gia muốn xem phản ứng của cậu ấy thế nào! ! !"

Oh! Xem ra Chung Nhân nhập vai rất nhanh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro