19. Vĩnh Xuân & Ảnh Anh Hoa - SS

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


VĨNH XUÂN

Authour: Hắc Phong

Pairing: Tửu Thôn x Tỳ Mộc

Warning: Occ. H [nhẹ]

A/M: Sở trường của tôi là ngược luyến tàn tâm, không phải ngọt. Cơ mà đầu năm đầu tháng vẫn nên viết một chút đường đi :)

___________________________________________________

1.

- Ngươi nói gì nói lại cho bổn đại gia nghe?

Tửu Thôn ngoáy ngoáy lỗ tai, thành thật tỏ vẻ bản thân không nghe rõ Tỳ Mộc nói gì.

Tỳ Mộc hơi cúi đầu, giọng cũng không sang sảng hào khí như ngày thường, cái đầu bông bông rối bù cúi thấp lại càng thêm bông, bộ dạng như chó con làm sai đang chờ chủ nhân trừng phạt.

Nhưng trông mắt Tửu Thôn thì cái đống bông này rất ngứa mắt, bộ dạng kia cũng đồng dạng ngứa mắt, hắn nhìn Tỳ Mộc từ trên xuống, quả thật là nhìn chỗ nào cũng ngứa hết cả mắt.

Đã bảo ăn mặc đàng hoàng vào, mấy ngày không chải tóc rồi thế? Còn bộ giáp, bộ giáp hắn mua cho không chịu mặc, vẫn mặc cái giáp rách nát "ngày đầu gặp gỡ". Là chê bổn đại gia không có mắt thẩm mỹ ?

Thân là một nam tử hán mà lại bày cái dáng vẻ chó con, à không phải chó con, là chó bự, mà kệ đi,chó gì cũng là chó .... Tóm lại, ngứa mắt.

Hắn sẽ không thừa nhận cái bộ dạng đó đáng yêu, tuyệt đối không, hắn thề.

- Bạn Thân...ta..ta muốn làm thức thần tạm thời cho Tình Minh.

- ......

Gió thổi qua, dường như nghe rõ tiếng lá rơi xào xạc.

- Vậy đi đi.

Tỳ Mộc ngẩng phắt đầu lên, nhìn chăm chăm Tửu Thôn Đồng Tử.

- Bạn Thân...

Gương mặt kia cũng không có quá nhiều cảm xúc.

- Đó là lựa chọn của ngươi, ta sẽ không can thiệp.

Nói rồi, hắn xoay người rời đi, cũng không hỏi han chất vấn gì thêm.

Tỳ Mộc vươn tay, ánh mắt có phần hoang mang.

Bóng chiều màu đỏ, lẳng lặng nuốt trọn bóng người.

Tay, từ từ hạ xuống.

Thế cũng tốt, hắn lẩm bẩm.

Không thể để Tửu Thôn dính vào chuyện này, hắn vừa mới hồi sinh không lâu, không cần gánh vác quá nhiều thứ.

Những thứ cần làm, những việc nên làm, cứ để Tỳ Mộc Đồng Tử này gánh thay ngươi.

Chỉ cần...ngươi có thể tự chăm sóc tốt cho bản thân là đủ.

Như vậy ta mới có thể yên tâm đi xử lý chuyện của nhà họ Nguyên vậy.

- Chắc phải đem giấu rượu của Bạn Thân quá....

Dù sao...hắn không yên tâm để người đó ở lại một mình.

Bớt một giọt rượu xem như bớt lo một phần....đúng không?

.

.

.

.

Sấm rền chớp giật, mưa rơi tầm tã.

Tỳ Mộc chán nản thở dài một hơi, nhìn mưa rơi lộp độp trên song cửa, cảm thán ông trời đúng là muốn hại người mà.

Mưa lớn thế này làm gì cũng không tiện. Mưa có thể cuốn trôi tất cả dấu vết, mưa cũng khiến tầm nhìn bị suy giảm, rất khó đề phòng ám toán.

Mà trời mưa cũng là lúc âm khí hưng thịnh nhất....Hôm nay sẽ có nhiều thứ cần phải dọn dẹp lắm đây.

Ngoài ra ...

Trời mưa thường khiến hắn nhớ về một sắc màu đỏ thẫm ...

[Cơ thể nằm trên đất chẳng còn đầu ... máu nhuộm ướt một mảnh núi sông ...

Ngay cả mưa cũng không thể cuốn trôi tất cả tội nghiệt này ... ]

Hôm nay hắn lại phải cùng Tình Minh ra ngoài điều tra dấu vết của nhà họ Nguyên . Nhưng mưa lớn như vậy thì hẳn người kia cũng dời lịch lại rồi. Cơ mà mấy chuyện dọn dẹp , trừ yêu dẹp quái khắp cái thành Bình An này hắn cũng phải góp một phần sức.

Biết ngay là làm thức thần cho tên này chẳng dễ dàng gì mà. Nhưng biết sao giờ? Chưa kể chuyện lần trước nhờ cứu Quỷ Thiết hắn đã nợ người này một món ân tình thì cũng chỉ có Tình Minh mới có năng lực đối đầu với cả một gia tộc lớn như nhà họ Nguyên.

Tỳ Mộc không muốn Tửu Thôn dính dáng quá nhiều tới việc này. Những thứ rối rắm như này, hắn hoàn toàn không thể giải thích với Tửu Thôn. Ngoài trừ khi khen ngợi Bạn Thân ra, đa phần Tỳ Mộc không hứng thú mở miệng nói chuyện.

Bất giác nghĩ lan man, Tỳ Mộc ngáp một cái rồi đứng lên vặn mình, lát nữa liền cùng Nguyên Bác Nhã đi phong ấn yêu khí vậy.

Hình như Nguyên Bác Nhã họ Nguyên thì phải ...

- Tỳ Mộc, có người tới tìm ngươi.

Tình Minh ló đầu ra khỏi phòng triệu hồi tươi cười nhìn hắn.

Nhất thời Tỳ Mộc chỉ nghĩ tới Quỷ Thiết. Tên đó đi tìm kẻ có thể khôi phục trí nhớ cho Tửu Thôn, chẳng lẽ đã có kết quả rồi sao?

Chân vội bước nhanh, gương mặt hắn tươi cười vui vẻ, hắn đạp mạnh cửa phòng, cũng chẳng quan tâm tới Tình Minh đang nhăn nhó mặt mày nhìn cái cửa đáng thương mà rống.

- Có tung tích rồi hả Quỷ Thiết???

- Bổn đại gia là Quỷ Tửu chứ không phải Quỷ Thiết.

Người trước mặt thân hình cao cao, gương mặt tuấn tú, mái tóc đỏ rực xõa tung, theo làn yêu khí cường đại mà lay động. Hắn áp sát Tỳ Mộc , lợi dụng chiều cao mà quan sát kỹ càng cái tên quỷ khốn kiếp hãy còn đang ngẩn ra này.

- Ngươi..ngươi sao lại...ở đây?

Cằm bị túm lấy, cả người bị áp vào tường, Tỳ Mộc toát mồ hôi lạnh cười giả lả với vị khách bất ngờ này.

- Ngươi giấu hết rượu của bổn đại gia, hại bổn đại gia uất ức muốn chết, đương nhiên phải tìm ngươi tính sổ.

Tửu Thôn nheo nheo mắt, khóe miệng nhếch cao, vô cùng vui vẻ, hoàn toàn nhìn không ra 'uất ức muốn chết' chỗ nào.

- Hahaha....ta lo không có ta Bạn thân không có ai trông chừng....

- E hèm.

Tiếng ho khan của Tình Minh đã tạm cắt đứt không khí bối rối giữa hai tên yêu quái đầu óc có vấn đề .

- Khế ước đã lập, hy vọng Quỷ Vương đại nhân vui vẻ hợp tác.

Tửu Thôn chán ghét liếc mắt nhìn lão hồ ly kia, không nhiều lời, trực tiếp xách Tỳ Mộc đá cửa đi ra.

- Hả?

Não Tỳ Mộc vẫn chưa ý thức được chuyện gì vừa xảy ra.

- Ta ký khế ước, làm thức thần tạm thời của Tình Minh.

Đầu óc vốn luôn thông minh mẫn tiệp của Tỳ Mộc nháy mắt bị đóng thành băng lạnh.

Tửu Thôn thở dài một hơi, nhẹ nhàng đặt Tỳ Mộc xuống đất, chầm chậm xoa đầu hắn.

- Chẳng phải ngươi nói sẽ đi theo ta cả đời sao?

[ Nếu ngươi vì có nỗi khổ tâm mà buộc phải xa rời ta, vậy để ta tới bên ngươi vậy ]

Tỳ Mộc vẫn ngẩn ngơ, gương mặt tuấn tú ngây ra nhìn người trước mặt.

Đột nhiên, cả người được ôm chầm lấy.

Hắn nhắm mắt. Không muốn nghĩ nhiều nữa, chỉ chầm chậm tựa má vào hõm vai Tửu Thôn, chầm chậm hít thật sâu hương rượu nồng nàn quen thuộc.

Mưa , vẫn rơi , lất phất.

Ký ức nhuộm màu máu đỏ tươi , cũng đã nhạt nhòa trong hương rượu thơm nồng ...

2.

Tửu Thôn bất mãn. Hắn thật sự rất bất mãn.

Tỳ Mộc là thức thần của Tình Minh, hắn không phải trâu ngựa, bắt hắn làm việc quần quật cả ngày, hết chạy sang đông lại chạy sang tây, ngay cả thời gian bồi rượu với hắn cũng chả còn.

Cái này gọi là ngược đãi đó!!! Quỷ Vương đại nhân bắt đầu cảm thấy lo lắng, muốn tìm Tình Minh để đòi công đạo cho Thuộc hạ / Bạn Thân của mình.

Hắn đương nhiên chưa bao giờ hỏi tại sao Tình Minh lại chỉ gọi Tỳ Mộc đi làm nhiệm vụ chứ không gọi mình. Tính tình người kia tỉ mỉ lại nhanh nhẹn, làm gì cũng gọn gàng chu toàn, người gặp người thích, tuy có hơi ồn ào nhưng vô cùng được việc. Còn hắn thì lại có phần lề mề, tính hắn vốn lạnh lùng, cơ bản không có loại nhiệt huyết tràn đầy như Tỳ Mộc.

Nhưng hắn không cam tâm, vì cái gì bắt ép Tỳ Mộc của hắn làm việc quần quật cả ngày chứ ?

Không được không được, phải đòi công đạo cho Tỳ Mộc. Thằng đó khá ngốc , rất dễ bị người ta đóng gói bán đi.

Nếu Quỷ Thiết nơi xa nghe được những lời vừa rồi, hắn chắc chắn sẽ cười sái quai hàm.

Nói giỡn ? Tỳ Mộc mà ngốc ? Hắn mà ngốc thì cả cái Bình An Kinh này đều là đầu heo !!!!

Đã thấy kẻ ngốc nào một tay gây dựng lại cơ đồ từ đống hoang tàn đổ nát, giữa ngàn vạn lớp phòng vệ một thân một mình cướp lại đầu thủ lĩnh, còn tự mình tìm ra bí kỹ hồi sinh đối nghịch thiên đạo chưa ? Năng lực như vậy, không phải chỉ đơn thuần là có sức mạnh, đó còn là một loại trí tuệ khiến người ta kinh ngạc.

Nếu hắn có ngốc, cũng chỉ là ngây giả ngô với Tửu Thôn Đồng Tử, mà cũng chỉ có Tửu Thôn Đồng Tử mới đi tin hắn là một kẻ đơn thuần.

.

.

.

.

Tỳ Mộc mỏi mệt quay về phòng, giáp hắn bám đầy bụi bặm cùng máu khô, hắn cùng tiện tay xé ra quăng lên mặt đất,cả cơ thể như con rối đứt dây mà ngã phịch lên giường.

Mệt chết đi được.

Còn chưa ăn cơm tối....Mà kệ đi, ngủ trước đã ...

Nhưng ngay khoảng khắc lật người, Tỳ Mộc liền vô thức vung tay trái lên tung chưởng, bản năng dã thú trong hắn không ngừng gào thét về mối nguy hiểm bỗng nhiên hiển hiện trong phòng.

Có kẻ đột nhập! Còn là đột nhập từ trước khi hắn bước vào phòng, nhưng tới tận lúc này hắn mới nhận ra!!!

Là kẻ nào??

Hai chưởng đối kháng, uy áp mạnh mẽ kia khiến cái giường sau lưng hắn vỡ vụn, cả người bị áp lên mặt đất, cánh tay duy nhất bị giữ chặt ấn lên trên đầu.

Sau đó, tất cả mọi thứ chìm vào tĩnh lặng.

Đôi mắt vàng kim trong bóng đêm lập lòe lóe sáng, tới khi nhìn rõ người phía trên, Tỳ Mộc thở phào một hơi, sát khí xung quanh cũng chầm chậm thu lại.

- Bạn Thân, ngươi không đi ăn cơm với mọi người sao?

Giờ này vốn là thời gian tụ tập ăn cơm, nhưng Tỳ Mộc hơi mệt nên về phòng đi ngủ.

- Bổn đại gia nuốt không nổi 'cơm của ngươi'

Giọng nói quen thuộc, trầm trầm lãnh tĩnh, lại khiến người ta không rét mà run.

Tỳ Mộc không đáp, trong bóng đêm, rất khó nhìn gương mặt hắn có phần tái nhợt.

- Ngươi nói gì...

- Không cần giả ngây với ta.

Cằm, bị nắm lấy.

Trán kề trán, hơi thở cả hai hòa lẫn vào nhau, trong bóng đêm lại càng mang theo một màu sắc ám muội lạ kỳ.

- Trong mắt ngươi, bổn đại gia vô dụng tới thế sao?

[ Vô dụng tới mức, tất cả mọi thứ đều phải để ngươi gánh vác ]

Thanh âm quen thuộc, vẫn như cũ lạnh lùng lãnh tỉnh, nhưng ẩn chứa một chút không cam, cùng bất lực.

Tỳ Mộc nhắm mắt.

Bên tai là giao hẹn của hắn và Tình Minh.

"Tuy Bạn Thân đồng ý làm thức thần tạm thời của ngươi,nhưng ta hy vọng ngươi đừng sai khiến hắn làm bất cứ điều gì.

Hắn mới sống lại chưa bao lâu, vẫn còn chưa khỏe hẳn, ta không hy vọng hắn phải vất vả làm việc. Thay vào đó, ta sẽ làm tất cả phần việc của hắn. Ta hy vọng hắn vẫn có thể ung dung tự tại như khi ở trên núi Giang, ta sẽ làm thức thần của ngươi cho tới khi ngươi chết, gia hạn thêm thời gian lúc đầu là sau khi xử lý được nhà họ Nguyên"

"Tuyệt đối, không được cho hắn biết"

- Hắn nói cho ngươi ?

Một khoảng im lặng bao trùm. Phòng tăm tối, xung quanh là bụi bặm , còn thoang thoảng có mùi máu đã khô.

- Là Nguyên Bác Nhã. Muốn moi chuyện từ hắn vô cùng đơn giản.

Bàn tay giữ chặt tay Tỳ Mộc cuối cùng cũng bỏ ra. Giọng của Tửu Thôn có phần yếu ớt, trong bóng tối hoàn toàn không nhìn rõ vẻ mặt hắn, nhưng vẫn như cũ cảm nhận được sự bất lực.

- ...Ta muốn tốt cho ngươi.

Ngay cả Tỳ Mộc cũng không nhận ra thanh âm của mình cũng đã có phần khô khốc.

Hắn biết, Tửu Thôn kiêu ngạo như vậy, sau khi biết được cái giao hẹn này sẽ vô cùng phẫn nộ. Một nam nhân như hắn hoàn toàn không chấp nhận được việc bị xem nhẹ.

Hắn cũng rõ ràng việc này chẳng thể giấu lâu, nhưng được lúc nào hay lúc ấy.

Hắn mệt rồi, hắn không muốn Bạn Thân xảy ra chuyện.

Ký ức về những ngày cũ vẫn còn ám ảnh, hắn vẫn bất an, vẫn lo sợ được mất.

Vậy nên hắn muốn bảo hộ Tửu Thôn, dù phương thức đó có thể khiến người kia chán ghét.

Nhưng hắn không chịu được....

Tỳ Mộc Đồng Tử dù kiên cường, nhưng vẫn sợ bị bỏ rơi.

Bởi lẽ, người kia là lẽ sống của hắn.

Là lẽ sống của Tỳ Mộc Đồng Tử này.

.

.

.

.

Cả cơ thể bị vác lên như bao cát, Tỳ Mộc ngẩn ra, hồn vẫn chưa hồi về.

- Ngươi bẩn quá. Đi tắm trước rồi chúng ta nói chuyện này sau.

Thanh âm kia mang theo chút ít bất lực, nhưng vẫn cứng rắn ra lệnh như thường.

- Yên tâm đi.

- Ta giận, nhưng sẽ không bỏ ngươi lại nữa đâu.

Tỳ Mộc ngẩn ra, hắn nằm trên vai Tửu Thôn mà nghe những lời như đọc thấu tâm tư mình

Cố ngoái đầu nhìn lại, hắn ngẩn ngơ , rồi cười nhẹ.

Ánh đèn lờ mờ từ ngoài hành lang hắt vào, che khuất nửa gương mặt Tửu Thôn trong bóng tối.

Nhưng khóe môi người kia vẫn nhếch lên, một cách bất lực.

- Ta không tin. Ngươi sẽ bỏ rơi ta.

- ....

- Ngươi sẽ bỏ ta mà đi với Hồng Diệp. Lời hứa là thứ không đáng tin nhất , nam tử hán đại trượng phu phải dùng hành động mà thể hiện.

- ....

Trong khoảng khắc, Tửu Thôn lạnh gáy.

Hắn ngoái đầu nhìn lại, dường như trong khoảng khắc, hắn nhìn thấy một cái đuôi to đùng đằng sau mông Tỳ Mộc.

Cơ mà không phải đuôi chó quen thuộc.

Ít nhất không giống chó thường....Giống đuôi của con chó tên Bạch Tàng Chủ đúng hơn...

.

.

.

.

Quỷ Thiết không biết Tỳ Mộc truy được tung tích của hắn từ đâu, được rồi, tên đó chẳng phải người thường , đương nhiên nắm giữ được lực lượng tình báo khá là khủng.

Nhưng khiến hắn đờ ra là bởi trên tay hắn lúc này là một tấm thiệp hồng.

[ Hoan nghênh bạn hữu tới dự tiệc cưới của Quỷ Vương cùng Vương Tễ ]

Hắn vỗ trán, vốn biết sớm muộn gì cũng có ngày này, Quỷ Thiết vẫn luôn thắc mắc mọi người sẽ gọi Tỳ Mộc là gì. Quỷ hậu chăng? Dù đó là danh xưng dành cho phụ nữ ...

Giờ thì hay rồi, Vương Tễ, Vương Tễ, chồng của Quỷ Vương.

- ... Tửu Thôn tự bán mình rồi, bán rất đẹp.

Quỷ Thiết vỗ đùi cái đét, rồi lăn lộn cười bò.

Không hổ là Lão hồ ly của núi Đại Giang, thế nhưng lại có thể lừa đẹp Tửu Thôn về tay mình.

Cơ mà, Quỷ thiết dùng cánh tay phải của Tỳ Mộc mà cược, tên này chỉ chiếm được lợi thế trên giấy trắng mực đen, chứ ở ngoài thì bất lực. Vừa thấy Tửu Thôn liền bủn rủn cả chân tay mà đòi làm chồng người ta, không tự lượng sức.

Dù có là hồ ly thì vẫn thuộc họ chó cả. Thấy chủ là vẫy đuôi tít mù.

Chả khá nổi.

3.

Đông sang, trời trở lạnh.

Tửu Thôn cuối cùng cũng đầu hàng số phận, bị Tỳ Mộc quấn thành một cục bông gòn. Thế là mọi người liền không phải ngắm ngực Quỷ Vương suốt 4 mùa nữa.

Làm một cục bông hay nghe lải nhải suốt cả mùa đông? Quỷ Vương thông minh lãnh tĩnh lựa chọn vế đầu.

Đông về cũng không khiến Vương Tễ nhà hắn bớt bớt sinh lực, ngược lại càng lúc càng bận tối tăm mặt mày.

Mùa Đông cũng là lúc dương suy âm thịnh, việc cần làm nhiều không kể siết. Ngay cả hắn cũng phải lăn ra khỏi cái ổ rượu mà phụ giúp Tỳ Mộc. Hắn đặt lại giao kèo với Tình Minh, nhất quyết không cho Tỳ Mộc tự ý gánh vác hết tất cả.

Thế là mùa đông bắt đầu dưới nụ cười ôn hòa của Tình Minh. Quỷ Vương cùng Vương Tễ vừa vui vẻ cùng nhau hưởng thụ những ngày tháng tân hôn chưa lâu liền mỗi đứa một cái cày , tròng vào đầu cày như trâu như bò.

Tửu Thôn im lặng nhìn Tỳ Mộc, Tỳ Mộc lại chăm chú nhìn đôi chân quỷ của mình. Hắn thừa nhận, hắn lọt hố rồi, Bạn Thân của hắn cũng lọt hố rồi.

Dù đã là phu phu, tên này vẫn quyết không chịu đổi xưng hô, vẫn gọi Bạn thân như thường.

Tửu Thôn bày tỏ, hắn ổn, hắn thật sự ổn, xin chúng quỷ xung quanh đừng nhìn hắn bằng ánh mắt thương hại như vậy.

Mà thật vậy, bọn họ vẫn như ngày thường, ở bên nhau, cùng đối ẩm, cùng nói cười, cùng tỉ võ, so với hồi làm Bạn Thân hoàn toàn chẳng khác biệt.

Điểm khác biệt duy nhất ... là vấn đề trên giường.

Quỷ Vương xin dùng danh dự để thề, lúc hắn đồng ý làm đám cưới với Tỳ Mộc là vì muốn dùng việc đó thay cho lời hứa "Vĩnh viễn không bỏ rơi Tỳ Mộc". Hắn một chút cũng không có dục vọng gì gì đó với Bạn Thân của mình.

Dù tên kia suốt ngày gào thét tới chi phối hắn đi, nhưng đầu Tửu Thôn vẫn tự động dịch nghĩa câu này thành " Bạn Thân tới đập ta một trận đi".

Sự thật chứng minh, hắn đánh giá thấp Tỳ Mộc.

Tên này thật sự muốn hắn "chi phối" bản thân tới chết.

Cuối ngày thường là quãng thời gian riêng tư của cả hai sau một ngày bị Tình Minh bốc lột sức lao động.

Đương nhiên, phải có chút ít hoạt động giải tỏa rồi.

Giống như lúc này vậy....

.

.

.

.

Tóc dài tựa thác, trắng bạc. xõa tung trên tấm lưng màu bánh mật khỏe khoắn. Đường cong mạnh mẽ hữu lực, lại không thiếu nét mềm mại, chỉ một bóng lưng, liền muốn câu đi phách hồn.

Mái đầu đỏ rực tựa vào hõm cổ của nam nhân tóc trắng, hai tay hắn cũng không rảnh rang, lực tay vừa đủ xoa nắn vòng eo trông có vẻ đặc biệt mảnh khảnh , lại vô cùng săn chắc.

- A...Tửu Thôn....

Thanh âm kia khàn khàn, lại có phần hữu lực nam tính. Không mềm ngọt như tiếng rên rỉ của nữ nhân, nhưng đối với người tóc đỏ lại là liều thuốc kích thích lớn nhất.

- A..!

Tỳ Mộc đứng không vững, cả cơ thể bị đẩy ngã sấp lên giường.Quần cũng bị kéo xuống, lộ ra cặp mông có phần trắng hơn so với màu da bánh mật khỏe mạnh. Mông bị bóp lấy, không ngừng xoa nắn, hai chân hắn cũng nhũn ra, cả cơ thể trần truồng vì kích thích mà đỏ ứng, phần thân dưới nhô cao, vì kích thích mà bắt đầu rỉ nước.

Tửu Thôn áp cả cơ thể lên người hắn, tiếng thở dồn dập bên tai khiến cả người Tỳ Mộc bỗng dưng run lên phấn khích.

Khe mông chậm rãi tách ra, Dù đã làm nhiều lần, nhưng hắn vẫn như cũ có chút bối rối, cả gương mặt úp xuống ga trải giường. Vành tai đỏ ửng bị gặm cắn, bên tai quẩn quanh thanh âm trầm khàn tràn đầy ma tính.

- Tỳ Mộc, nhìn lang quân của ngươi làm ngươi đi chứ.

Vừa dứt câu, phần thân dưới bị bóp mạnh.Cả cơ thể Tỳ Mộc giật lên, tinh dịch trắng đục tiết đầy tay người chủ động.

Hậu huyệt mềm ra bởi những ngón tay thon dài, cả người bị lật lại, mặt đối mặt với người phía trên. Hắn ngượng ngùng dùng tay trái che mắt, không dám nhìn thẳng Tửu Thôn.

Tay bị bỏ ra, đập vào mắt là thân hình tráng kiện quen thuộc khiến hô hấp hắn hỗn loạn. Hai tính vật đồng màu tím sẫm cọ sát vào nhau mãnh liệt, Tỳ Mộc run rẩy cương cứng, hắn chủ động quấn hai chân quanh hông người nọ, sẵn sàng tiếp nhận phân thân to lớn nọ.

- Vương Tễ của ta thật ngoan...

Tửu Thôn cười, hô hấp hắn vốn đã hỗn loạn từ lâu, rốt cuộc cũng không nhịn nữa, trực tiếp mạnh bạo xỏ xuyên qua người Tỳ Mộc.

Một tiếng hét bất ngờ vang lên, ngay lập tức liền bị nụ hôn cường thế ngấu nghiến nuốt lấy.

- Tỳ Mộc...Gọi tên ta...

Môi tách ra, Tửu Thôn nỉ non bên tai tỳ Mộc, cả cơ thể cũng bắt đầu chuyển động.

Hai cơ thể hòa hợp tới lạ, hắn cúi đầu, hôn lên gò má Tỳ Mộc, nhìn đôi mắt vàng kim đã có phần mờ hơi nước vì dục vọng, yêu thương mà hôn xuống.

- Tửu thôn...Tửu Thôn!!...a...!!!

Đông sang, gió rít gào.

Lại chẳng áp chế nổi sắc xuân vô hạn trong phòng.

.

.

.

.

Đông qua, xuân lại về.

Vương Tễ lần đầu tiên mừng như điên khi thấy mùa xuân đến.

Thế là đã qua những tháng ngày bị bốc lột như trâu như ngựa rồi!!!

Gió xuân thôi qua, có chút lành lạnh, Tỳ Mộc hắt xì một hơi, ngay sau đó liền bị một cái ôm từ đằng sau vững vàng ôm lấy.

- Bạn Thân?

- Xuân tới rồi nhỉ?

Tửu Thôn tựa đầu vào hõm vai người trước mặt mà cười nhẹ nhìn anh đào bay lất phất.

- Ừm, mùa xuân quả thật rất đẹp.

Một cánh hoa lượn vòng, rơi trên tóc hắn. Sắc trắng tôn nên hồng, đẹp tới mức khiến hô hấp Tửu Thôn chững lại trông thoáng chốc.

Sau đó, hắn mỉm cười. Dịu dàng hôn lên má Tỳ Mộc.

Hắn không nói, có một câu hắn vẫn giữ mãi trong lòng.

[ Chỉ cần có ngươi cạnh bên, đối với ta mà nói, đó chính là mùa xuân vĩnh hằng. ]


Cre ảnh : https://www.weibo.com/5150051064/F9NApox9h?type=repost#_rnd1549450110962


---


ẢNH ANH HOA

Tác giả : Hắc Phong

Pairing: Quỷ Thiết x Tỳ Mộc, [thực chất là Tửu Tỳ trá hình]

A/M: Tôi thích Thiết Tỳ, rất thích. Cơ mà luôn cảm thấy dù thế nào thì hai đứa nó cũng chẳng thể ở với nhau nổi đâu 'cười'.

Ảnh Anh Hoa, anh hoa tựa ảo ảnh. Người như một cánh hoa anh đào, mềm mại , tinh tế...

Nhưng không thực.

Huyền ảo, tựa giấc mộng.

____________________________________________

Tay, thon dài, mang màu trắng nhợt. Hắn cầm một chiếc khăn màu đỏ thẫm, chầm chậm mà chăm chú, lau chùi tỉ mỉ từng thanh kiếm của mình.

Một cánh hoa đào theo làn gió xuân lượn vòng trong không khí, thong dong mà nhẹ nhàng, uốn thành một đường cong đẹp đẽ, rơi xuống trên thanh kiếm mà hắn đang lau chùi

Quỷ Thiết ngẩn ra, có chút ngốc ngốc vươn tay, những muốn bắt lấy cánh hoa tinh tế nọ.

Một cơn gió thổi qua, ngay khoảng khắc hắn chạm tay tới cánh hoa, sắc hồng đẹp đẽ ấy liền lướt qua tay hắn, đi theo làn gió xuân kia mà xa rời.

Quỷ Thiết chậm chạp nhếch khóe môi.

Như đang giễu cợt...

Giễu cợt chính bản thân, khi ôm trong lòng một giấc mộng hư ảo.

___________________________________________

Tên thật của ta là gì, ngay cả chính bản thân ta cũng không nhớ rõ.

Có lẽ, cái tên kia đã theo những tháng ngày xa xưa mà chìm vào dĩ vãng.

Mọi người gọi ta là Quỷ Thiết, vậy thì ta là Quỷ Thiết.

Nhiều khi nhớ lại, ta cũng không khỏi mỉm cười giễu cợt. Có lẽ Nguyên Lại Quang đặt cho ta cái tên này cho ta cũng là đang châm biếm ta vậy.

Quỷ Thiết, thanh kiếm Quỷ. Một con Quỷ được đưa vào làm linh hồn của kiếm, lại mang theo tâm tư diệt quỷ trừ yêu, quyết sinh quyết tử vì một thế giới chẳng còn bóng quỷ.

Quả thật là trớ trêu, nồng nặc mùi châm biếm.

Càng nực cười hơn, cả đời này của ta cũng chỉ biết có một cái tên này.

Bởi ngay chính bản thân ta từ lâu cũng đã quên mất tên mình.

Nhỏ bé, yếu nhược, ta của ngày xưa là thế, hoàn toàn không chút giá trị tồn tại.

Sống dưới sự bảo hộ của Quỷ Vương Tửu Thôn, cuối cùng lại sa lầy, trở thành nguyên nhân khiến gia đình ta sụp đổ.

Thật nhục nhã, ta nói.

Những cảm xúc kỳ khôi mang tên không cam cùng oán hận, cứ thế mà quẩn quanh lấy ta suốt một thời gian dài.

Quả thật.....đáng mỉa mai mà....

.

.

.

Nhưng người đó lại nói với ta, thật ra cái tên cũng chẳng hề quan trọng.

"Ngươi là chính ngươi, ngươi chỉ cần biết như vậy. Người ta để tâm tới lời phán xét của thế nhân vì họ không đủ mạnh. Ngươi lại chỉ vì một cái tên mà gục ngã từ khi mới bắt đầu."

Bóng người màu trắng kia lạnh lùng là thế, gương mặt cương nghị hoàn toàn chẳng có chút xúc cảm dư thừa, nhưng từng lời của hắn, lại từng chữ từng chữ đi sâu vào lòng ta. Nửa chữ cũng chẳng quên được.

Hắn nói, nếu ngươi không tự tin vào bản thân, nếu ngươi vì ăn năn hối hận mà gục ngã, bị những xúc cảm đó dày vò trong thống khổ, vậy chả bằng để ta moi trái tim ngươi ra, để ngươi sớm sớm đầu thai, vậy sẽ không còn đau khổ.

Bận tâm vì những thứ tầm thường kia mà quên đi mục đích ban đầu, là yếu đuối, là hèn nhát. Ngươi như vậy, tuyệt đối không phải đồng minh mà ta cần, cũng không phải kẻ đã quyết đoán chặt phắt cánh tay ta.

"Ngươi là Quỷ Thiết. Là thanh đao của nhà họ Nguyên. Nhưng cũng là yêu quái thuộc Đại Giang Sơn do Quỷ Vương Tửu Thôn bảo hộ"

Giọng điệu lạnh lùng, chẳng chút xúc cảm. Hắn nhìn ta từ trên xuống, đôi mắt vàng kim ánh lên nét lạnh lẽo vô hồn kỳ lạ.

Tựa như, hắn chẳng để tâm.

Hoàn toàn không để ý tới việc ta đã chặt phắt cánh tay của hắn.

Cũng hoàn toàn chẳng để tâm thân phận của ta là gì.

Trong mắt hắn, ta hiện tại là đồng minh.

Còn con người của ta như thế nào, không hề quan trọng.

Lùng lùng và lý trí, đồng thời cũng cường đại khôn cùng.

Ta hiểu rõ người trước mắt.

Ta hiểu rõ Tỳ Mộc Đồng Tử.

Hiểu rõ sự lạnh lùng của hắn ta.

Trong mắt hắn, ta đơn thuần không thật sự tồn tại.

Lý luận của hắn chính là , đao kiếm không có lỗi, lỗi ở người sử dụng. Hắn có thể căm hận Nguyên Lại Quang, nhưng sẽ không vì ta chặt đi cánh tay kia mà điên cuồng thống hận.

Cũng phải thôi, quả thật là châm biếm, trong mắt hắn, Quỷ Thiết chẳng qua chỉ là một công cụ. Giá trị tồn tại của ta chính là để bị lợi dụng. Nguyên Lại Quang lợi dụng ta để tiêu diệt Đại Giang Sơn, vậy thì Tỳ Mộc Đồng Tử sẽ tiêu diệt hắn bằng chính thanh kiếm mà hắn tự hào.

Một kẻ tàn độc , Tỳ Mộc Đồng Tử quả nhiên chưa bao giờ là quân tử. Hắn tự thừa nhận mình chẳng phải người, vậy thì sẽ không bao giờ có chuyện hắn bị trói buộc bởi những suy nghĩ tầm thường của nhân loại. "Ăn miếng trả miếng", đó chính là châm ngôn sống của con quỷ đứng thứ hai của núi Đại Giang này.

Nhưng rốt cuộc đó lại là điều ta cần nhất khi đó ...

Bởi ít ra....hắn cũng là kẻ duy nhất chẳng khước từ ta....

Khước từ tên tội đồ này.

.

.

.

.

Ta ngẩn ngơ, cả người quỳ rạp dưới đất.

Trong cuống họng bỗng vang lên một tiếng khục khặc kỳ dị.

Là tiếng cười.

Quả thật là đáng cười.

Dường như, cuộc đời ta, giá trị tồn tại của ta chỉ là để người ta lợi dụng.

Mà đúng thế còn gì. Muốn tồn tại trên thế gian, chỉ có lợi dụng hoặc để bị người khác lợi dụng.

Huống hồ....ta còn nợ hắn....

Nợ rất nhiều.

Ít nhất, ta bây giờ có thể lựa chọn người lợi dụng mình.

Tay , vươn ra.

Dù chỉ trong một khoảng khắc...

Ta cũng muốn nắm thật chặt lấy ngươi.

Ôm, thật chặt.

_______________________________________

Tỳ Mộc im lặng, mặc kệ cái tên kia bỗng dưng động kinh nhào tới ôm mình.

Hắn im lặng, không nói gì ngay, mà có lẽ, tên này cũng chẳng muốn nghe.

Hắn không nghĩ mình hận kẻ này.

Tuy rằng Quỷ Thiết đã chặt đứt một tay của hắn, nhưng cũng là cứu hắn một mạng.

Khi đó, hắn bị chuyện của Đại Giang Sơn làm cho rối loạn, chỉ chăm chăm đi cướp đầu của Tửu Thôn về, hoàn toàn quên mất Quỷ Thủ vốn đã yên phận một thời gian hãy còn đang lăm le nhòm ngó hắn.

Nếu khi đó Quỷ Thiết không chặt tay hắn, hẳn là hắn đã bị nó nuốt chửng rồi.

Dù rằng là vô ý, nhưng cũng là cứu hắn một kiếp đi. Cho dù sau đó, cánh tay kia cũng ngược lại cứu Quỷ Thiết một mạng.

Suy nghĩ miên man , hắn hơi thất thần.

Tay trái vươn lên, nhè nhẹ vỗ vỗ tấm lưng kẻ nọ.

Trong khoảng khắc, hắn cảm nhận rõ ràng Quỷ Thiết có chút cứng người.

-Mạnh mẽ lên, ta không chấp nhận đồng minh mà mình thừa nhận là một kẻ yếu đuối.

Nếu ngươi muốn trả thù, vậy thì đứng thẳng lên, ngẩng cao đầu, chân chân chính chính đối mặt với kẻ thù của ngươi.

Mà ta, sẽ đứng bên ngươi, cùng ngươi trả thù.

Vì chúng ta là đồng đạo [người cùng đường].

Gió xuân khẽ lướt, một cánh đào bay, lượn vòng trong không khí.

Tỳ Mộc chầm chậm đẩy người ra, cũng không nhìn hắn tiếp, mà bình thản phất tay áo, xoay người rời đi.

Thứ hắn cho kẻ kia, đơn thuần chỉ là một lời hứa.

Cùng nhau trả thù.

Chỉ có vậy.

Còn sau đó thế nào, hắn cũng chẳng buồn nói rõ.

__________________________________________

Xuân về, mưa rơi lất phất.

Quỷ Thiết im lặng nhấc chén rượu nồng, một tay cầm một tập giấy.

Đã hai tháng trôi qua, Tỳ Mộc vẫn chưa trở lại.

Quỷ Thiết muốn đi tìm hắn, nhưng Tỳ Mộc trước khi đi đã nói rất rõ ràng.

Ở lại trấn giữ. Núi Đại Giang hiện tại không thể chịu thêm bất cứ đợt tiến đánh nào nữa rồi.

Quỷ Thiết chậm chạp đứng lên, thân hình như một bóng ma,lượn lờ bước đi.

Yêu quái xung quanh từ xa núp nhìn hắn, trong những đôi mắt kia ngoài trừ e sợ ra thì cũng chẳng còn gì ngoài chán ghét.

Nếu không phải trước khi đi Tỳ Mộc đã nói rõ ràng với chúng yêu, ngay lúc này đây có lẽ bọn chúng cũng sẽ không chỉ đơn giản đứng núp mà quan sát hắn.

Lưỡi kiếm của hắn đã từng nhuộm đẫm máu tươi của đồng tộc .

Những ánh mắt kia, là độc dược, cũng là kim châm, đâm vào người hắn, đau đớn tột cùng.

Nhưng hắn đã quen, cũng không còn cảm thấy thống khổ hay dày vò.

Hoặc giả, hắn vốn đã chẳng còn bận tâm nữa.

Tỳ Mộc đã nói rồi còn gì, hắn là chính bản thân hắn, cũng chỉ có bản thân hắn mới có thể khiến chính mình mạnh mẽ lên. Người ta để tâm đến lời của người khác, chẳng qua là vì không đủ mạnh mẽ để vượt qua.

Tỳ Mộc Đồng Tử là kẻ mạnh, Quỷ Thiết...cũng muốn trở thành kẻ mạnh.

Không phải chỉ đơn thuần là mạnh mẽ ở thực lực, mà còn là mạnh mẽ ở bên trong. Thù hận điên cuồng khiến người ta mất đi lý trí rồi sa vào ma đạo. Quỷ Thiết căm hận Nguyên Lại Quang, nhưng hắn tuyệt đối không muốn bị lòng hận thù che mờ mắt.

Hắn thừa nhận, mình ngưỡng mộ Tỳ Mộc, ngưỡng mộ vô cùng.

Từ trước tới nay, vẫn luôn ngưỡng mộ.

Chân cứ bước, không phát ra một tiếng động. Hắn lẳng lặng bước vào một mật thất lạnh băng, bên trong cất chứa một cỗ quan tài bằng băng tinh khiết.

Nơi quan tài có chứa yêu lực cuồn cuộn lưu động xung quanh nhằm lưu giữ thân xác kia vĩnh viễn trường tồn, đủ thấy người kia đã dụng tâm tới mức nào.

Quỷ Thiết im lặng nhìn chăm chăm vào bóng hình màu đỏ nằm trong cổ quan tài. Một gương mặt cương nghị tuấn mỹ, dù đã không còn hơi thở, nhưng vẫn tỏa ra một thứ uy áp trời sinh khiến người ta cam nguyện cúi đầu.

Hắn dựa lưng vào tường băng, lẳng lặng nhìn rất lâu vào người nằm trong đó....

Trong đôi mắt hai màu khác biệt, hiện lên những tâm tình phức tạp.

________________________________________

Vì ta mà Vương mất, cũng vì ta mà Đại Giang Sơn bị diệt.

Tất là tại Nguyên Lại Quang.

Nhưng sự thật vẫn là sự thật, là chính tay ta đã san bằng nơi này.

Ta từng là một tiểu yêu nho nhỏ sống dưới sự bảo hộ của hắn.

Vương là một người hào sảng, cũng là một kẻ kiêu ngạo. Hắn không tàn độc, nhưng cũng không dễ gần.

Tuy rằng bản tính có chút không tốt vì rượu, nhưng những việc cần làm, những điều nên làm, hắn đều làm đủ.

Chỉ cần nhìn việc hắn một mình chống giữ Đại Giang Sơn cho tới hơi thở cuối cùng là quá đủ .

Tửu Thôn Đồng Tử là một Quỷ Vương tốt, cũng là người Tỳ Mộc Đồng Tử cam nguyện phục tùng.

Vậy nên...

Ta có lỗi với hắn...

Có lỗi, rất nhiều....

-Xin lỗi...

Tỳ Mộc dù có mất một cánh tay, cũng quyết tâm mang đầu Tửu Thôn Đồng Tử về. Đặt trong hầm băng, vĩnh viễn lưu trữ. Khi quay về cũng không xưng Vương, chỉ chăm chăm cần mẫn thu dọn tàn cuộc, vẫn như cũ xưng làm Quỷ Tướng.

Mà trong trận chiến kia, Tỳ Mộc cũng không có mặt. Giống như được đẩy đi xa, tránh khỏi tâm bão vậy.

Thâm tình trong đó, chỉ cần nhìn qua cũng đã hiểu rõ.

Ta đố kỵ.

Ta thừa nhận, bản thân ta đố kỵ với Vương.

Nhưng dù vậy, thì sao chứ?

Ta cũng không thể so sánh với một người đã chết.

Không thể cạnh trạnh, hoàn toàn không thể.

Người kia khi còn sống, đã nắm chặt Tỳ Mộc trong tay. Khi chết đi, cũng sẽ mang linh hồn Tỳ Mộc theo mình xuống Hoàng Tuyền.

Ta nhìn hắn, nhìn rất lâu.

Người kia nhắm mắt, tựa như đang say ngủ.

Nhưng hắn sẽ không tỉnh dậy được nữa.

Không bao giờ.

Lẳng lặng đẩy cửa mật thất ra, ta bước đi, cũng không nhìn lại.

-Việc ngươi còn làm dở, ta sẽ thay ngươi tiếp tục làm.

Bảo hộ Tỳ Mộc.

Đó là lời hứa của ta, với Quỷ Vương của mình.

____________________________________________

Quỷ Thiết bước ra khỏi mật thất, đôi mắt hai màu mang theo những cảm xúc không quá rõ ràng.

Anh đào trong sân nở rộ, là anh đào trái mùa. Bây giờ là mùa thu, hoa nở rộ tuy rằng không rực rỡ như mùa xuân, nhưng cũng mang theo một thứ hương sắc riêng biệt.

Hắn ngẩn ngơ, vươn tay bắt lấy một cánh anh đào nhạt màu.

Tay vươn ra giữa không trung, bỗng nhiên khựng lại.

Quỷ Thiết nheo mắt, vẫn như cũ giữ nguyên bàn tay trong không khí.

Mắt hắn chăm chăm nhìn về phía trước.

Một bóng dáng cao lớn, nhuộm đẫm phong trần. Giáp bạc xám xịt, tóc trắng hằng vươn bụi, hóa thành một màu xám ảm đạm tột cùng.

Anh đào lượn quanh, rơi trên tóc hắn, rồi trượt xuống, sau đó bị yêu lực xung quanh hoàn toàn nuốt chửng

Đôi mắt kia chẳng còn mang sắc vàng kim,mà là một màu đỏ quạch xa lạ.

Hắn ôm trong lòng một chiếc hộp nho nhỏ. Dù rằng mỏi mệt, lại mỉm cười thỏa mãn.

Đôi mắt kia, ngẩng lên, đối diện Quỷ Thiết.

Trong khoảng khắc, hắn cảm thấy cả cơ thể như chìm vào băng lạnh.

Đôi mắt kia, không có hình bóng của hắn.

Tỳ Mộc đang nhìn xuyên qua cơ thể hắn mà hướng tới đỉnh núi cao.

Mà hắn, không tồn tại.

__________________________________________

Chí ái nhân gian, là vì một người mà cam nguyện hy sinh tất thảy.

Cảm xúc mà Tỳ Mộc dành cho Tửu Thôn, đã từ lâu vượt qua xa giới hạn của cái gọi là tình bằng hữu.

Dù có là chí hữu, cũng tuyệt đối không thể đi xa tới mức này được.

Dành lại người trong tâm từ tay tử thần.

Ta...ta thật sự kinh ngạc.

Cũng đố kỵ tột cùng.

Chưa bao giờ ta cảm thấy khó chịu như bây giờ.

Dù có bị lừa gạt, bị coi như một công cụ, ta cũng chưa từng có cảm giác như lúc này.

Cảm giác bị bỏ rơi...một lần nữa.

Mà....vì cái gì ta lại có loại cảm giác này chứ nhỉ....

Tửu Thôn Đồng Tử sống lại, Quỷ Vương của ta đã sống lại, cũng đồng nghĩa gánh nặng tội lỗi trên vai ta đã giảm bớt phần nào.

Không phải...sao?

Đúng vậy...

Nhưng...

Ta không cam tâm.

Đau, rất đau.

Tại sao, người kia lại không đặt ta vào trong mắt?

Ta giống như một kẻ thừa thãi, một thứ vứt đi, hoàn toàn không còn giá trị lợi dụng.

Toàn tâm toàn ý của Tỳ Mộc Đồng Tử chỉ đặt lên người một mình Tửu Thôn.

Không còn ai khác...

Cũng phải...

Vốn dĩ Tỳ Mộc là một kẻ kiêu ngạo.Dù sau này đi theo người kia đã kiềm hãm được bản tính, nhưng hắn vẫn là một kẻ kiêu ngạo.

Trong mắt hắn, ngoài trừ Tửu Thôn ra, những thứ khác đều không quan trọng.

Hắn từng nói với ta, nếu để tâm tới lời phán xét của người khác, điều đó chỉ chứng tỏ ngươi không đủ mạnh.

Tỳ Mộc chưa bao giờ quan tâm kẻ khác nghĩ gì.

[Bởi từ đầu tới cuối, hắn đều chẳng đặt ai vào trong mắt]

[Lãnh đạm, tột cùng]

_____________________________________

Hồi sinh, cũng có cái giá của nó.

Mà cái giá mà Tỳ Mộc phải trả, chính là ký ức giữa Tửu Thôn và hắn.

Một mảnh trống rỗng, nhạt nhòa, không còn gì hết.

Thế nên, Tửu Thôn đã chẳng còn quan tâm tới Tỳ Mộc.

Mặc cho hắn cố gắng bao nhiêu, kẻ kia vẫn lãnh đạm như cũ, thậm chí bắt đầu thấy phiền. Cũng không coi trọng Tỳ Mộc như năm xưa.

Hắn thậm chí còn đắm chìm trong tình ái với một nữ quỷ tên Hồng Diệp.

Lúc Tỳ Mộc ngồi nốc rượu kể với ta, ta suýt chút nữa buộc miệng nói hắn bịa chuyện.

Thế nhưng, nhìn dáng vẻ vật vờ của người đó, ta ngay lập tức ngậm mồm lại.

Đó cũng là lần đầu tiên người đó nói chuyện với ta nhiều tới thế.

Có lẽ, hắn đã quá mệt rồi. Mà bên cạnh ngoài Tửu Thôn ra, hắn cũng chẳng biết tìm ai khác để nói chuyện.

Mà Tửu Thôn hiện giờ, đã không cần hắn ở bên nữa rồi.

Mất trí nhớ hoàn toàn có thể thay đổi một người sao?

Ta không tin. Ta thật sự không hề tin tưởng.

Bởi khi ký ức bị phong ấn, ta vẫn bị Tỳ Mộc hấp dẫn ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Trên cầu độc mộc, người con gái mang khuôn mặt dịu dàng như nước, đôi mắt sáng lấp lánh tựa như bầu trời sao. Nàng ngước lên, môi hồng nhẹ mím, nhìn ta chăm chú. Một ánh mắt cũng quá đủ câu đi phách hồn.

Chỉ trong thoáng chốc, ta rung động.

Dù sự việc sau đó quả thật là một màn tinh phong huyết vũ....

Thoáng chốc lại nghĩ vẩn vơ, giọng nói trầm trầm có chút ủ rũ đó từ từ kéo ta trở lại với hiện tại.

-Thật ra...ta cũng muốn bỏ đi...

Câu này của hắn khiến ta giật mình.

-Ta kỳ vọng, rồi lại thất vọng, cứ như vậy, cái vòng luẩn quẩn đó cứ mãi ám ảnh lấy ta.

Nhưng ta, vẫn phải cười, cười thật rạng rỡ.

Ta không muốn thấy Bạn Thân phiền não.

Cơ mà....ta cũng có giới hạn của mình.

Trên đời này không có cái gọi là nguyện lòng hy sinh, vốn chỉ có trao đổi đồng giá. Đó là quy tắc sống của ta, bởi ta không tin tưởng bất cứ thứ gì.

Nhưng rồi, ta gặp hắn, ở bên hắn.

Hắn bỗng trở thành lẽ sống của ta.

Nếu...ta thật sự bỏ đi...

Thì người đầu tiên không sống nổi...chính là ta vậy...

Thanh âm trầm khàn, tựa như thủ thỉ.

Lời nói mâu thuẫn với nhau, như nếu ngồi nghe kỹ, vẫn có thể hiểu được tâm tình của hắn vậy.

Hắn không thể rời xa Tửu Thôn.

Bởi Tửu Thôn, là lẽ sống của hắn.

Đó là con đường mà hắn lựa chọn, dù rằng tiêu cực, nhưng quyết không hối hận.

Nhưng rồi hắn đau khổ....

.

.

.

.

-Ta có cách giúp Tửu Thôn quay lại làm Quỷ Vương năm xưa.

Ta buồn cười nhìn Tỳ Mộc tỉnh rượu hơn một nửa bật dậy như cương thi, không thể tin được nhìn ta chằm chằm.

Chà....cuối cùng trong mắt hắn cũng có ta rồi....

Cơ mà, cũng là vì Tửu Thôn Đồng Tử cả...

Thật ngọt ngào,nhưng cũng thật đau lòng.

Nhưng không sao hết.

Chỉ cần ngươi vui, là đủ.

Đây là ta nợ ngươi mà.

________________________________________

Tỳ Mộc Đồng Tử, từ đầu đến cuối chỉ có thể đứng cạnh Quỷ vương.

Cũng chỉ có Quỷ Vương Tửu Thôn mới có thể chế ngự được hắn.

Còn Hồng Diệp, hay bản thân ta, cũng chỉ đơn thuần là một nốt nhạc nho nhỏ giữa mối quan hệ của hai người họ.

Kiếm đã lau xong, cũng chẳng muốn nghĩ nhiều nữa.

Ta hiện tại sống rất tốt, cũng rất yên bình.

Bất giác đi tới trước mắt cây đào trong sân, thở dài một hơi, rồi đào đất.

Rượu anh hoa, đã ủ cả trăm năm, cũng tới lúc để thưởng thức..

Hơi ngẩn ra nhìn vò rượu trong tay, tai ta khẽ động. Theo bản năng quay đầu nhìn về phía sau.

Một tà áo trắng, mong manh, theo gió xuân mà bay phấp phới. Tóc mang màu bạc, sừng đỏ cao cao, từ nơi xa đã nghe thấy tiếng cười sang sảng.

Gió thổi qua, anh đào tán loạn, khiến bóng trắng kia tựa như mộng ảo.

Mà...đúng là mộng ảo...

Là ảo ảnh đẹp đẽ nhất của lòng ta. Tựa đóa anh hoa tinh khiết lững lờ trôi theo làn gió nhẹ.

-Bạn hữu từ phương xa tới chơi, không biết chủ nhà có nguyện lòng tiếp đón?

Ta chán nản thở một hơi, thong thả mở bình niêm phong trên bình rượu. Chầm chậm nhấp một ngụm rượu, hương thơm nồng nàn khiến người say mê, có chút đắng chát, nhưng hậu vị lại ngọt ngào vô cùng.

-Đúng là mũi chó mà.... Nếu Quỷ Vương không bám theo sau ngươi như hình với bóng, ta hẳn sẽ rất nguyện ý cùng ngươi đối ẩm suốt đêm trường.

Tiếng cười hào sảng lại càng vang, nhưng giọng nói tiếp theo lại có phần lạnh lùng kiêu ngạo, quen thuộc vô cùng.

-Vừa nghe là biết không thể.

Cre ảnh : https://www.123rf.com/stock-photo/sake_sakura.html?sti=n0uri0v9jswgzrtcbp|&mediapopup=43599330

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ibaraki