Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Harry thức dậy với tâm trạng giật mình, đầu óc quay cuồng. Anh thoáng mở mắt ra và ngay lập tức nhìn thấy Hermione đang ở bên cạnh mình, những giọt nước mắt trượt dài trên má cô và vẻ mặt vô cùng nhẹ nhõm khi anh tỉnh lại. Cô nhanh chóng bao bọc lấy anh trong một cái ôm mãnh liệt.

"Mione?" - Anh hỏi, bối rối và chóng mặt.

"Ôi Chúa ơi! Mình nghĩ - mình -" - Cô nức nở trong cổ anh, cơ thể run rẩy.

"C-Chuyện gì đã xảy ra?"

Cô giải thích mọi thứ cho anh, rằng cô phải sử dụng Bùa lơ lửng để đưa anh đến giường của mình khi cô nhìn thấy anh đã la hét và rên rỉ trong giấc ngủ. Anh cảm thấy hơi e ngại khi cô nói với anh rằng cô không biết lấy Trường sinh linh giá ra khỏi anh như thế nào, có vẻ như từ chối buông anh ra khiến cô phải sử dụng Bùa ngải. Khi cô yêu cầu anh làm rõ những gì đã xảy ra khi anh ở với Bathilda Bagshot, hoặc ít nhất Nagini bên trong cơ thể Bathilda. Anh kể cho cô nghe tất cả những gì anh có thể nhớ được, cẩn thận không đề cập đến cảnh con rắn chui ra khỏi cổ Bathilda, biết rằng nó sẽ khiến cô ghê tởm và anh cũng không muốn nhớ lại sự kiện đó.

'Nếu mình giết được con rắn, nó sẽ đáng giá, tất cả đều là...'

Đau lòng anh ngồi dậy và ném lại những tấm bìa. Hermione ngay lập tức ngăn anh lại.

"Harry, bồ nên nghỉ ngơi!"

Anh cố chấp lắc đầu.

"Bồ là người cần ngủ. Bồ trông có vẻ mệt mỏi, Hermione. Mình không sao, mình sẽ căn trần cho bồ nghỉ ngơi. Đũa phép của mình đâu?"

Cô không chịu nhìn anh, cắn chặt môi.

"Đũa phép của mình đâu, Hermione?"

Lặng lẽ, một giọt nước mắt rơi xuống má cô. Cô đưa tay xuống bên cạnh giường và đưa nó cho anh.

"Harry, mình xin lỗi..."

Cây thục quỳ và cây đũa phượng hoàng gần như bị gãy làm đôi. Một sợi lông phượng mỏng manh giữ cho cả hai mảnh treo vào nhau. Gỗ đã bị bung ra hoàn toàn. Harry cầm lấy nó trong tay như thể nó là một sinh vật đã bị vết thương khủng khiếp. Anh không thể suy nghĩ đúng đắn, mọi thứ đều mờ ảo của hoảng loạn và sợ hãi. Sau đó, anh đưa ra ý muốn với Hermione.

"Sửa chữa nó."

"Harry, mình không nghĩ, khi nó bị hỏng như thế này -"

"Làm ơn Hermione, cố gắng lên!"

"R-Reparo."

Nửa cây đũa phép treo lủng lẳng tự liền lại. Harry giơ nó lên.

"Lumos!"

Cây đũa phép sáng lên một cách yếu ớt, rồi vụt tắt. Harry chỉ nó vào Hermione.

"Expelliarmus!"

Đũa phép của Hermione giật nhẹ, nhưng không rời tay cô. Nỗ lực yếu ớt đối với phép thuật là quá sức đối với cây đũa phép của Harry, nó lại tách ra làm hai. Anh nhìn chằm chằm vào nó, kinh hoàng, không thể hiểu được những gì anh đang nhìn thấy - cây đũa phép đã sống sót rất nhiều - nó đã bị gãy và giờ anh không còn khả năng tự vệ. Làm thế nào anh có thể đánh bại Voldemort nếu anh không có cây đũa phép của mình? Làm thế nào anh có thể bảo vệ mọi người? Bảo vệ Hermione?

Anh siết chặt bàn tay thành nắm đấm và nhắm chặt mắt lại, ngăn những giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống. Hít một hơi thật sâu và êm dịu anh lẩm bẩm:

"Mình đi dạo"

Điều cuối cùng anh nhìn thấy trước khi rời đi là ánh mắt cô dõi theo anh, những giọt nước mắt mới chảy ra từ mắt cô.

Đêm đó, khi anh quay lại trong lều, bước chân đi trong yên lặng của mình, anh thấy Hermione đang nắm trên giường của anh. Anh nhìn chằm chằm vào cô đang ngủ say, muốn vươn tay vuốt những sợi tóc lòa xòa trên khuôn mặt cô nhưng không kiềm chế được, và định quay sang chiếc giường trống để ngủ thì anh cảm thấy một bàn tay đang nắm vào đuôi áo anh giật nhẹ. Chậm rãi, anh quay lại thì thấy Hermione đang lặng lẽ nhìn anh, đôi mắt đỏ hoe và sưng húp.

Hai người nhìn nhau chằm chằm, Harry lần theo những đường nét trên khuôn mặt cô bằng đôi mắt, trái tim anh đau nhói vì khao khát - chạm vào em, yêu em - cho đến khi Hermione ngồi dậy và đưa cả hai cánh tay về phía anh và rón rén.

"Harry"

Nghe thấy giọng cầu xin của cô, anh nhanh chóng lên lên giường và cảm nhận vòng tay cô, ấm áp và mềm mại đang quẩn quanh anh. Cô hơi run rẩy, hơi thở phả ra trong lớp quần áo mềm mại. Anh nhẹ nhàng xoa xoa lưng nhỏ của cô, an ủi cô. Cô vùi đầu vào cổ anh và bắt đầu nói với giọng trầm khàn

"Trước đó... ch-khi đó bồ không thức dậy - điều đó... điều đó làm mình sợ - mình" - Cô từ ngắt lời, nuốt nước bọt, trước khi tiếp tục nói - "Mình cảm thấy bất lực - mình hoảng sợ vì trong một phút, mình không thể nhớ được điều gì. Mình đã phải làm - và mình - mình gần như mất bồ!"

Đột nhiên, Hermione đẩy anh ra, nắm chặt vai anh và nhìn anh chết điếng, đôi mắt nâu sắc sảo và nghiêm túc.

"Mình không thể mất bồ được, Harry -"

Harry cảm thấy phấn khích và suy nghĩ - ' ấy cần mình, mình quan trọng với cô ấy, mình không thể chết được, mình không thể rời khỏi cô ấy được' - trộn lẫn vào nhau trong đầu anh, một mớ suy nghĩ và cảm xúc.

"Bồ là tất cả những gì mình còn lại bây giờ. Tất cả mọi người - bố mẹ mình, bạn bè của chúng ta, thậm chí -" - Cô nhắm mắt lại, trên khuôn mặt cô như một bức tranh đau khổ và buồn bã, như thể nói cái tên khiến cô đau đớn về thể xác, và anh biết cô đang ám chỉ ai, biết tên đó sẽ luôn ở trong trí nhớ của cô, người luôn ở trong trái tim cô. Harry cảm thấy tất cả hy vọng của mình, tất cả cảm xúc của anh biến mất và để lại cho họ một sự trống rỗng tê liệt khi thức dậy. Quai hàm của anh siết chặt khi anh cố gắng giữ cho biểu cảm của mình trở nên trống rỗng và chăm chú trong khi Hermione tiếp tục nói, không để ý đến ảnh hưởng của lời nói của cô đối với Harry. - "Chúng đã biến mất rồi. Và có thể họ sẽ không trở lại nếu Hắn không dừng lại. Harry" - Cô buông vai anh ra để nhẹ nhàng ôm lấy khuôn mặt anh - "Bồ là hy vọng duy nhất của chúng ta. Bồ phải đánh bại hắn ta vì lợi ích của mọi người, sẽ chiến thắng. "

Anh gật đầu: "Mình biết."

Giọng điệu của anh dường như đã làm Hermione giật mình, và cô nhìn anh, đôi mắt dò xét vẻ quan tâm của anh. Anh buộc mình phải nhìn lại cô.

"Bồ có sao không, Harry?" - Cô hỏi, lông mày nhíu lại.

"Ừ, mình ổn,Hermione. Đừng lo lắng." - Anh nói, nhún vai.

Cô tiếp tục nhìn anh thêm một lúc nữa trước khi gật đầu. Anh thở dài và định trèo ra khỏi giường thì Hermione bắt lấy cổ tay anh, ngăn anh lại một cách hiệu quả. Anh quay lại nhìn coi và quan sát cô khi cô nhìn chằm chằm vào tấm chăn trên thân mình. Cô ngẩng đầu nhìn anh.

"Ở lại."

Anh định mở miệng hỏi tại sao khi cảm thấy ngón tay cô siết chặt lấy cổ tay anh. Anh im lặng trong giây lát, giằng xé giữa việc muốn thoát khỏi cô - sự hiện diện của cô áp chế anh, khiến anh cảm thấy 'mình cần phải chạy, chạy càng nhanh càng tốt, không bao giờ nhìn lại, và trốn cho đến khi mọi thứ chỉ còn' - và khao khát an ủi cô, để trấn an cô, rằng mọi thứ sẽ ổn, rằng mọi người sẽ an toàn, bởi vì anh sẽ bảo vệ họ nhưng-

Mọi thứ đều không ổn, mọi người đều đang chết dần chết mòn và anh không chắc liệu sự bảo vệ của mình có còn ích gì bây giờ khi cây đũa phép của anh bị gãy, chìm trong nỗi sợ hãi và nghi ngờ của chính mình, tuyệt vọng và dễ bị tổn thương, và không bao giờ hy vọng để tìm cách thoát ra, để được cứu trước khi quá muộn.

Cuối cùng, anh quyết định ở lại và cố gắng an ủi cô theo cách riêng của mình, biết rằng mỗi lần như vậy, anh đều gục ngã trước lý trí của mình đã khiến anh chắc chắn đau lòng. Anh leo trở lại và ngồi xuống bên cạnh cô, nằm xuống và kéo chăn lên đến cổ của mình. Khi đã ổn định, anh thấy tay của Hermione vòng qua anh một lần nữa, đầu cô cúi xuống dưới cổ anh.

"Ngủ ngon, Harry." - Cô buồn ngủ lầm bầm.

"Ngủ ngon, Mione." - Anh đáp, biết rằng anh sẽ không thể chợp mắt được một chút nào, không được ở bên cô gần, quá ấm áp, bên cạnh anh, và lại càng xa anh hơi bao giờ hết.

Anh đã dành cả đêm để canh chừng giấc ngủ của cô, muốn ôm cô vào lòng càng chặt càng tốt - không bao giờ buông tay, giữ cô mãi mãi trong anh - nhưng cố chấp, cần giữ lại một phần của chính mình, thứ gọi là của riêng anh. Anh đã sẵn sàng trao tất cả những gì anh có cho cô trong một chiếc đĩa bạc nếu cô muốn, một món đồ mà khi thời gian đến và cô quay trở lại vòng tay của Ron, anh sẽ có thể bước tiếp, và nói rằng anh đã không mất tất cả. Anh dành cho mối tình đầu của mình, và biết đâu một ngày nào đó gặp đúng người, anh sẽ có thể trao mảnh ghép cuối cùng, quý giá nhất của mình cho mình.

Khi mặt trời mọc, anh cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ, lắng nghe nhịp tim của Hermione, ghi nhớ từng nhịp đập và khóa chặt nó trong tim cùng với bao nhiêu kỉ niệm của anh về cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#harmony