Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Harry có thể cảm nhận được cái nhìn của Hermione nhìn mình khi anh thở hổn hển, mồ hôi ướt đẫm và nước mắt chảy ra từ mắt. Anh buộc mắt nhắm lại, sẵn sàng cho cơn ác mộng và mọi thứ nó gây ra cho anh - sợ hãi, buồn phiền, đau đớn, đau buồn - biến mất khỏi trí nhớ, tâm trí và trái tim anh.

'Đó chỉ là một cơn ác mộng, Harry. Cô ấy còn sống - Hermione còn sống! - hãy mở mắt ra và mình sẽ tự mình nhìn thấy.'

Anh tự nhủ trong nội tâm, từ từ mở mắt ra, hình ảnh trước mắt mờ ảo, bất động.

Anh đào dưới gối lấy kính và đeo vào, lấy tay áo lau mồ hôi trên trán. Anh hít một hơi thật sâu, trấn tĩnh bản thân, trước khi quay lại Hermione, người đang nhìn anh với đôi mắt mở to đầy lo lắng.

"Hermione, mình -"

Cô nhẹ nhàng lắc đầu.

"Bồ không cần giải thích, Harry. Không phải bây giờ, không bao giờ, nếu đó là điều bồ muốn."

Anh rùng mình hít một hơi và gật đầu thật chặt, không nắm chặt bàn tay mà anh vô thức nắm lại. Anh ném chân qua mép giường và cảm thấy sự mát mẻ của sàn nhà đang tấn công đôi chân không được bảo vệ của mình. Rùng mình, anh đứng dậy và không ngạc nhiên khi Hermione đặt tay lên tay anh, sự lo lắng tỏa ra từ cô từng đợt. Nở ra cho cô một nụ cười bảo đảm, anh vuốt ve ngón tay cái của mình lên má cô một cách trìu mến.

"Mình ổn, Mione. Mình chỉ muốn bước ra ngoài để tắm rửa một chút."

Cô miễn cưỡng gật đầu với anh rồi nằm xuống giường, nhắm mắt lại. Nhìn cô lần cuối, Harry lặng lẽ ra khỏi lều trong cơn mưa phùn nhẹ. Anh nhìn quanh và thấy một cái cây có thể che chở cho anh khỏi nó. Anh đi về phía nó và ngồi xuống dưới sự bảo vệ của nó, để cho những âm thanh của những giọt mưa làm dịu những dây thần kinh đang sờn của mình.

Harry không biết mình đã ở bên ngoài bao lâu và nhận thấy cơn mưa phùn nhẹ ban nãy đã chuyển thành mưa to. Anh đứng dậy, đưa hai tay ra hứng nước mưa rơi trong lòng bàn tay, cái mái lạnh thấm vào da tay. Không cần suy nghĩ, anh bước ra khỏi gốc cây bảo vệ và rơi vào mưa, ngay lập tức ướt sũng đến thấu xương. Anh nghiêng đầu, nhắm mắt và để mưa cuốn trôi trên người.

Một tháng vừa qua thật mệt mỏi, nói ít nhất là cả về thể chất lẫn tinh thần, và anh chỉ có một vài khoảnh khắc như thế này khi anh cảm thấy mình được phép buông bỏ, được thở và chỉ là con người. Chớp mắt mở, anh đưa tay vuốt tóc và thở dài. Kính của anh giờ đã bị mờ do lạnh và anh không thể nhìn thấy gì. Thấy rằng mình không thể khắc phục sự cố do quần áo bị ướt, anh cố gắng hết sức để nhanh chóng nhưng cẩn thận đi vào trong lều. Anh vừa bước vào trong thì một chiếc khăn tắm trùm lên đầu và đôi bàn tay dịu dàng bắt đầu lau tóc cho anh.

Harry đứng lặng người trong khi Hermione lau khô tóc và không nói một lời khi cô đưa quần áo khô cho anh. Khi anh mặc quần áo xong, anh thấy cô đang đọc sách - chiếc giường ngủ của họ - của anh. Anh hắng giọng và hỏi:

"Tìm được gì chưa?"

Cô thở dài và đặt cuốn A History of Magic vào lòng mình.

"Không. Mình không tìm thấy bất cứ điều gì kể từ chuyến thăm thảm khốc của chúng ta đến Godric's Hollow. Và mình đã nghĩ về cây đũa phép bị gãy của bồ. Bồ không thể sử dụng được. Vì không thể sửa chữa được, chúng ta cần phải lấy một chiếc đũa phép mới."

Anh ngồi xuống sàn bên cạnh chiếc giường và dựa lưng vào giường.

"Ừ, mình biết. Nhưng bằng cách nào?" - Anh hỏi.

"Nhìn thấy Ollivander bị bắt cóc và chúng ta không biết bất kỳ nhà sản xuất đũa phép nào gần nơi này chúng ta hiện đang ở, hoặc tài năng như Ollivander, chúng ta có thể phải đánh cắp một chiếc."

Anh càu nhàu đồng ý, kiểm tra đũa phép của mình. Anh nhớ cây đũa phép của mình, cảm giác an toàn mà nó mang lại cho anh, cách mà phép thuật của anh dường như truyền từ ngón tay đến cây đũa phép của anh. Giờ đây, nó đã bị hỏng không thể sửa chữa được nữa, anh nhận ra nó tỏa ra một thứ hào quang, ấm áp, dễ chịu và quen thuộc, và anh nghĩ đó là chữ ký ma thuật của chính mình, dấu ấn ma thuật mà anh đặt trên cây đũa phép của mình ngay khi chạm vào nó.

Khẽ quay người về phía giường của mình, anh mò mẫm dưới gối, rút hai mảnh đũa phép của chính mình ra và nâng chúng bằng một tay, trong khi anh dùng tay kia vuốt dài chiều dài của nó. Anh nhắm mắt và nhớ lại ngày anh nhận được nó, sáu năm trước trong cửa hàng của Ollivander với Hagrid, tia lửa chạy qua các ngón tay lan tỏa khắp cơ thể, chào đón anh theo cách muốn nói, 'Này, tôi rất vui vì cuối cùng cậu đã tìm thấy tôi. Tôi chỉ đang đợi cậu' và ngay lập tức biết rằng cây đũa phép là của anh, rằng nó được làm chỉ dành cho anh và một chiếc đũa phép khác sẽ không có được phản ứng vui vẻ, hân hoan như nó đã mang lại cho anh. Anh đã ngủ quên đêm hôm đó với cây đũa phép mới đặt dưới gối, che khuất đôi mắt tò mò của chú Vernon.

Đưa mình ra khỏi ký ức, anh kéo chiếc túi mà Hagrid đã tặng vào ngày sinh nhật thứ 17 của anh và đặt phần còn lại của cây đũa phép vào bên trong nó, trước khi giữ chặt chiếc túi và giấu nó dưới áo sơ mi của mình.

Anh đứng dậy và leo trở lại giường của mình, nói rằng:

"Chúng ta nên đi ngủ, bây giờ không còn sớm nữa, và nếu chúng ta định Apparate ở một nơi khác, chúng ta nên đi ngủ một giấc thật ngon."

Hermione gật đầu, cất cuốn sách của mình và nằm xuống bên cạnh anh, kéo chăn lên mình. Cô quay sang anh và ngay lập tức vòng tay ôm anh. Anh do dự một lúc trước khi quấn vòng tay của chính mình qua cô. Anh dịch chuyển một chút để cảm thấy thoải mái. Với một tiếng thì thầm chúc ngủ ngon cho nhau, họ chìm vào giấc ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#harmony